Thời gian làm việc rất buồn chán, nhìn gương mặt bóng nhoáng gian xảo của lão boss mà tôi nhớ cái Rau Câu đang ở nhà một mình hết sức.
Tan việc, từ chối lời rủ rê của đồng nghiệp, tôi chen lên xe buýt để về nhà đúng giờ.
Mở cửa, gọi to “Anh về rồi nè”, vậy mà không thấy bóng dáng chạy ra chào mừng như thường lệ của nó đâu hết.
Phòng khách tối om, phòng ngủ với nhà bếp cũng không có bật đèn, còn thư phòng thì đóng cửa kín mít.
Tôi đổi dép, tay còn chưa chạm đến nắm đấm cửa, chợt nghe thấy từng đợt rên rỉ dồn nén.
Da mặt co lại, da đầu tê rần, tôi mở toang cửa.
Rèm cửa sổ thả xuống, ánh sáng rất mờ nhạt, nguồn sáng duy nhất chỉ phát ra từ màn hình máy tính.
Nó nằm sấp trên bàn để máy vi tính, không nhúc nhích.
Hiệu ứng âm thanh tốt vô cùng, tiếng thở dốc và tiếng va chạm vang vọng rõ ràng trong thư phòng; màn hình không lớn, nhưng cũng đủ để thấy rõ hai cơ thể đang dây dưa bên trong.
Tôi đen mặt, đoạt con chuột từ tay nó mà đóng cửa sổ video đang xem lại.
Lúc này nó mới xoa mắt ngồi thẳng dậy, có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ. Trên mặt còn có dấu cấn hồng hồng, xem ra đã ngủ một hồi lâu rồi.
“Ơ… Anh về rồi à…” Nó mơ màng nhìn tôi cười cười, thân thể mềm nhũn, tựa như sắp nằm xuống ngủ nữa.
Tôi đỡ lấy nó, ôm nó vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại ngủ ở đây? Mệt vậy mà sao không lên giường nằm?”
Nó cọ cọ trong lòng tôi, tỉnh ra được một chút: “Vốn không định ngủ đâu…” Nó ngáp một cái, lông mi thật dài khẽ vương giọt nước mắt, “Xem clip thế nào lại lăn ra ngủ quên ấy chứ.”
Da mặt tôi lại co rút, nhìn bộ dạng làm nũng của nó mà không nỡ tâm trách mắng, chỉ có thể tiếp tục thấp giọng hỏi nhỏ: “Sao lại xem GV thế này?”
Nó ngỡ ngàng chớp mắt mấy cái: “Không được xem sao?”
“Cũng không phải là không thể…”
“A!” Nó bỗng thốt lên, tỉnh lại hoàn toàn, hưng phấn túm chặt lấy áo tôi, “Trần! Bây giờ thì em đã hiểu… Đàn ông với đàn ông không những có thể như vậy mà còn có thể như vậy nữa!”
Tôi câm nín: nó nói không đầu không đuôi, vậy mà tôi hiểu được mới chết chứ!
“Nè Trần ~ Tụi mình cũng như vậy đi ~” Nó tựa vào ngực tôi, mắt to sáng long lanh, “Thử xem thử xem ~ “
Bộ phận nào đó trên người tôi bắt đầu ngẩng dậy tán thành.
Tôi vội ho một cái, đẩy nó ra xa: “Em nghĩ cái gì vậy… Cái kia là cái gì?”
Nó ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi: “Người Trái Đất các anh không phải là như thế này sao? Lưỡng tình tương duyệt, sau đó gạo nấu thành cơm ~ Anh là Hita của em, chúng mình đã lưỡng tình tương duyệt rồi… ” Nó giơ ngón tay lên, giải thích nghiêm túc, “Cho nên, dựa theo phong tục các anh, hiện tại nên là gạo nấu thành cơm a.”
“… Ai nói cho mày thứ ‘Phong tục’ này vậy?”
“Một chị người Trái Đất ấy…” Nó chỉ chỉ máy tính, “Chị ấy phản hồi trong cuốn tiểu thuyết của em, sau đó tụi em làm quen nhau luôn. Chị ấy biết nhiều lắm, ngay cả tư liệu tham khảo kia cũng là chị ấy chỉ cho em đấy.” Nó gật gù sùng bái, “Chắc chắn chị ấy là một nhà xã hội học!”
“Cơ mà… ” Nó bỉu môi phàn nàn, “Bộ phim kia xem chán chết đi được, ngoại trừ tư thế khác nhau ra thì toàn lặp lại mỗi một động tác mà thôi —— Em xem mà ngủ gật luôn.”
Cái gì gọi là bị người bán mà còn giúp người ta đếm tiền… Rốt cuộc hôm nay tôi đã gặp được.
Tôi vừa âm thầm quyết định sau này không để nó ngồi máy tính một mình nữa, vừa nỗ lực chuyển chủ đề câu chuyện: “Nãy anh về anh có mua rau câu hương quýt đó, muốn ăn không?”
“Muốn ~~~” Nó reo hò, những suy nghĩ lung tung gì đó đều bị quăng ra sau não.
Lại nói tiếp, chiêu này đúng là trăm trận trăm thắng, một chút cảm giác thành tựu cũng không có…
.
.
Kết quả lúc khuya đi ngủ, nó vẫn nghĩ tới chuyện đó, nhào lên người tôi, dẩu cái miệng nhỏ nhắn định hôn tôi.
Tôi giãy dụa, nhưng sợ làm nó đau, thế là bị cưỡng hôn.
Nó hài lòng hả dạ mà ngâm nga, đầu lưỡi hồng nhạt đảo qua đảo lại trên cánh môi.
Tôi thở dài: nếu người ta đã tích cực như vậy rồi thì tôi đây còn kìm nén vẹo gì nữa?
Vì thế tôi đảo khách thành chủ, giúp ngốc nhỏ trải nghiệm kĩ thuật hôn tinh xảo của người Trái Đất.
Lúc buông nó ra, thân thể nó đã mềm nhũn, ánh mắt mê ly.
Nó vẫn chưa quen với việc mặc quần áo, quần áo trên người đều thuộc kiểu dễ mặc dễ cởi, lại thêm một màn mây mưa khi nãy nên rất thuận tiện để giở trò.
Làn da nó rất đẹp, mịn màng mềm mại, không chút tỳ vết. Có lẽ do ngủ trong vỏ rau câu lâu ngày nên trên người nó còn thoang thoảng hương vị rau câu ngọt ngào.
“Trần…” Nó yếu ớt gọi, mang theo âm mũi, nghe gợi tình muốn chết.
“Sao thế?” Tôi nhẹ nhàng cắn vào cổ nó.
Nó rên rỉ một tiếng, cánh tay lại chỉ ra cửa sổ sát đất trong phòng ngủ: “Bên ngoài có người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...