Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
"Cái đuôi gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Tiêu để lại một cái đuôi cho ngươi luyện tập. Ngươi kêu hắn nói cho ngươi biết đi. Ta đi về phân phó vài chuyện cho Diễm Nhất." Thất Nguyệt nói xong chạy nhanh như chớp, thẳng đến khi trở lại sân của hắn, nghĩ tới Tử Tiêu phúc hắc, cảm thấy sau lưng của mình có từng trận âm phong. Nhìn thấy Hắc Tử còn ở trong phòng chờ hắn, cười hắc hắc hai tiếng, ngồi xuống ghế, nói: "Ngươi không thấy được dáng vẻ vừa rồi của hắn, chơithậtvui!"
Hắc Tử liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: "Không lâu nữa hắn sẽ cảm thấy ngươi là đối tượng chơi đùa rất tốt!"
"Ngươi đừng có mà vui sướng khi người gặp họa, vừa nãy rõ ràng là hai người chúng ta nói chuyện, cố ý để cho con mèo tò mò Tri Tâm nghe thấy, chuyện này ngươi cũng có phần được không?" Thất Nguyệt nói.
"Nhưng vừa rồi ta không có đi. Cho dù ngươi nói, Tiêu cũng sẽ không tin tưởng!" Hắc Tử cười đến vô lại.
"Mẹ nó Hắc Tử, ta thấy ngươi không nên tên Hắc Tử, kêu là lòng dạ đen tối tốt hơn!" Thất Nguyệt nhìn người không cùng chung chí tuyến với mình, nói: "Lau! Không được, thừa dịp Thiên Diệp bây giờ vẫn chưa đi, ta phải nhanh chạy trốn, bằng không đến lúc đó bị hắn bắt được! Ngươi nói với Diễm Nhất, sau này Diễm Tự Quân do Thiên Diệp chỉ huy, nói hắn chút nữa đến chỗ Thiên Diệp báo danh. Ta phải nhanh chạy trốn! Nhớ kỹ a!"
Thất Nguyệt ở trong phòng nhìn một chút, không có lấy thứ gì, lắc mình ra cửa, mở thông đạo tùy tiện tới một mặt biên. Hừ hừ, bọn họ ở trước mặt hắn ân ân ái ái, khi dễ người cô đơn như hắn, lần này hắn đi ra ngoài nhất định phải tìm một người!
Hắc Tử nhìn bóng dáng Thất Nguyệt chạy, nở nụ cười. Sau đó đứng dậy đi tìm Diễm Nhất, truyện quan trọng như vậy, hắn cũng không dám lấy ra đùa giỡn!
Trong chính điện, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đều không tin Thất Nguyệt đi tìm Diễm Nhất, e rằng là nghe tới mười tám hình phạt tàn khốc nên mới nhanh chóng chạy trốn.
"Vừa nãy Thất Nguyệt nói cái đuôi là sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tử Tiêu hít sâu một hơi, bị đánh gãy hai lần, biết Diễm Nhất chút nữa sẽ đến, Tử Tiêu cũng không có tâm tình tiếp tục cùng Thiên Diệp chơi trò sói ăn cừu. Ôm nàng về vương tọa ngồi xuống, nói: "Ngu Hành luôn bố trí không ít người ở cửu thiên huyền giới, lần trước hắn đến đây cũng không tin là nàng không ở chỗ ta, sau đó vẫn phái người nhìn chằm chằm nơi này. Nàng luôn bế quan, cho nên ta vốn không có ttrừ bỏ bọn họ. Để bọn họ lại có thể cho nàng luyện tập. Nếu nàng muốn đi, thì loại trừ những người đó trước."
"Chàng có thể để cho bọn họ lộng hành dưới mắt chàng!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đấy có là gì! Đối với những người này ta luôn luôn không nhìn." Tử Tiêu nói: "Hắn gài người vào chỗ của ta, ta đương nhiên cũng có thể làm chuyện y như vậy đối với hắn. Nàng đi thiên linh giới ta sẽ để cho bọn họ bảo vệ nàng, bìnhthường nếu muốn liên lạc, tìm Diễm Nhất là được, người nào hắn cũng biết."
"Ừ, ta đã biết." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đáp.
Hai người lại hàn huyên chuyện của hắn, chỉ chốc lát sau Diễm Nhất liền đến đây. Tử Tiêu nói cho hắn chuyện Độc Cô Thiên Diệp muốn đi thiên linh giới, muốn hắn nghe theo lời của nàng. Diễm Nhất lĩnh mệnh, tỏ vẻ mình và Diễm Tự Quân đều nghe theo an bài của nàng. Khi hắn ra ngoài, Tử Tiêu hỏi hắn một câu: "Là Thất Nguyệt nói cho ngươi sao?"
"Bẩm chủthượng, là Hắc Tử đại nhân tới tìm ta. Nghe hắn nói Thất Nguyệt đại nhân đã rời khỏi cửu thiên huyền giới." Diễm Nhất nói.
"Ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi." Tử Tiêu nói.
Diễm Nhất lui ra, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Không nghĩ tới Thất Nguyệt đithật!"
"Tên kia sẽ không là vì ta muốn xử phạt hắn mà rời đi, khẳng định là nhìn thấy hai chúng ta ân ái, hắn một mình tịch mịch, đi ra ngoài tìm một nữ nhân đi!" Tử Tiêu miễn cưỡng nói.
Nếu Thất Nguyệt ở trong này nghe được lời Tử Tiêu nói nhất định sẽ hét một câu: người hiểu ta, chỉ có Tử Tiêu! Nhưng hắn lúc này đang vội vàng tìm kiếm người có thể làm mình động tâm, hoàn toàn quên người trên cửu thiên huyền giới!
"Sao chàng biết?" Độc Cô Thiên Diệp không tin, xét thấy Thất Nguyệt sẽ không vì bọn họ ân ái mà đi tìm người mìnhyêu.
"Ta và hắn đã quen biết trên vạn năm, tính tình của hắn ta còn không biết? Không nói ta, e rằng Hắc Tử cũng không tin tưởng hắn là vì trốn tránh xử phạt." Tử Tiêu tự tin nói: "Nàng tính khi nào đi thiên linh giới?"
"Vốn dĩ không gấp, nhưng ta đã đồng ý với Thứ Hồn đi cứu tộc nhân của hắn và những người khác, cho nên ta phải nhanh chóng rời khỏi. Tới thăm Niên Hoa rồi sẽ đi ngay." Độc Cô Thiên Diệp tính thời gian rồi nói.
"Mới đi ra liền phải rời khỏi, ta thực khổ mà! Nàng phải bồithường ta!" Tử Tiêu cảm thán nói, sau đó nặng nề hôn nàng.
Hai ngày sau đó Tử Tiêu vẫn giận dỗi Độc Cô Thiên Diệp, trên mặt viết bồithường hai năm tương tư khổ của hắn. Độc Cô Thiên Diệp cười cười, theo hắn đi. Hai ngày sau nàng nhìn Niên Hoa, Tử Tiêu cũng chân chó đi theo sau.
Niên Tri Tâm đang chơi trong sân, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu, hướng tới trong phòng hô: "Mẫu thân,tiểucô cô đến đây!" Sau đó lắc lư lắc lư chạy tới chỗ bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp không ngờ Niên Tri Tâm chỉ gặp nàng một lần liền nhớ kỹ, nói: "Khả năng ghi nhớ củatiểugia hỏa nàythậtkhông nhỏ!"
"Nó mới hơn một tuổi, nhưng rất thông minh!" Tử Tiêu nói.
Niên Tri Tâm đã chạy tới, Độc Cô Thiên Diệp một tay ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng một cái.
Niên Hoa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, cười nói: "Ngươi cuối cùng biết đến chỗ của ta!"
"Ha ha." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nhìn nàng trên tay đầy mỡ, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta nấu cơm, chút nữa các ngươi ở lại ăn cơm đi!" Niên Hoa nói. Nhìn sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp khẽ biến, trừng mắt nói: "Ngươi như vậy là sao? Bây giờ tay nghề của ta rất tốt, tuy rằng không thể ngon như ngươi làm, nhưng đã rất ngon rồi!"
"Nhưng ta nghe nói ngươi làm cho Niên Tuế sợ tới mứcthậtlâu cũng không chịu ăn gì." Độc Cô Thiên Diệp ôm Niên Tri Tâm đi qua đi, trêu chọc nói.
Nói tới chuyện năm đó 囧, sắc mặt Niên Hoa không thay đổi, nói: "Bây giờ ta đã thăng cấp làm mẹ, đương nhiên không giống!"
"Phải không, ta làm trợ thủ cho ngươi, nhìn thử kỹ thuật của ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp giao Niên Tri Tâm cho Tử Tiêu, đi vào phòng bếp với Niên Hoa, Tử Tiêu và Niên Tri Tâm ở trong sân chơi.
Trong phòng bếp, Độc Cô Thiên Diệp nhìn động tác thuần thục của Niên Hoa, nói: "Không ngờ ngươithậtsự đã rất lợi hại!"
"Sau khi làm mẹ, thần kinh giống như lập tức thông suốt, không giống như trước không phải thiêu phòng bếp thì là cháy khét đồ ăn.” Niên Hoa cảm khái nói.
"Không ngờ sau khi bế quan đi ra, ngươi lại có biến hóa lớn như vậy, thành thân với Niên Tuế, còn có một đứa nhỏ." Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cũng cảm khái.
"Ta chỉ làm theo lời ngươi nói, cho một liều thuốc mạnh trước, sau đó gạo nấu thành cơm." Niên Hoa nói xong không có một chút ngượng ngùng, nếu không nói như vậy, nàng vẫn còn đang chờ Niên Tuế thông suốt đi?!"Đúng rồi, ngươi và chủthượng tính khi nào thì thành thân?"
Độc Cô Thiên Diệp bị hỏi thì sửng sốt, nói: "Chuyện này không cần quá lo lắng, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc đi. Bây giờ nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian nghĩ chuyện này."
"Thân phận của ngươi ta cũng biết, là thần sáng thế chuyển thế, có những trọng trách không thuộc về ngươi, mà ngươi phải gánh vác. Chính là khổ ngươi!" Niên Hoa ngừng tay, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ta cũng không thấy đó là trọng trách, ta chỉ muốn để người thân và người trong lòng của ra có thể an an ổn ổn mà sống, sẽ không bị ta liên lụy thôi. Bây giờ phía trước vẫn còn bụi gai, ta phải rút nó ra, bằng không nó sẽ uy hiếp đến tính mạng người nhà của ta. Lại nói, ta cũng là một người ích kỷ, cũng không có suy nghĩ vĩ đại như các ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói.
"Mặc kệ ngươi muốn làm gì, chúng ta đều đã ở ngươi sau lưng của ngươi!" Niên Hoa nói.
"Ta biết!" Hai người nói xong, hiểu ý cười, cùng nhau làm đồ ăn.
Lúc ăn cơm Niên Tuế đã trở lại, nhìn thấy trên bàn toàn là đồ ăn, nhìn vài món ăn rất đẹp, nói: "Cái này là Thiên Diệp làm."
"Sao ngươi biết?"
"Niên Hoa không có tay nghề để làm món này!" Niên Tuế nói, nhìn thấy Niên Hoa lập tức xụ mặt, nói: "Nhưng mà đồ ăn nàng làm cũng rất ngon."
Niên Hoa nghe vậy mới nở nụ cười, lấy rượu quý của mình ra, nói: "Chúng ta ăn đi, khó được Thiên Diệp xuất quan, xem như chúc mừng cho ngươi một chút."
"Tốt."
Mấy người uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng nói mấy câu, không khí rất tốt.
Làm cho Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy ngạc nhiên là Niên Tri Tân lại uống rượu, hơn nữa tửu lượng không nhỏ!
Cơm nước xong, Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi trở về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Trở lại cung điện, Tử Tiêu lấy một cái mặt nạ cho Độc Cô Thiên Diệp.
"Đây là?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Mặt nạ của nàng làm rất thô, người bìnhthường nhìn không ra, nhưng ở thiên linh giới cao thủ rất nhiều, nhất là ổ của Ngu Hành, khả năng đụng phải hắn khá lớn, mặt nạ của nàng ở trước mặt hắn sẽ không là gì." Tử Tiêu nói.
"Chàng biết ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, nói.
"Nàng tìm Niên Hoa ta liền biết nagyf mai nàng sẽ đi." Tử Tiêu nói.
"Cảm ơn chàng, Tiêu, gặp được chàng là chuyện làm ta vui nhất khi đến thế giới này!" Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy thắt lưng Tử Tiêu, tựa đầu chôn ở trong lòng hắn.
Tử Tiêu hôn mái tóc của nàng, nói: "Chờ nàng trở về chúng ta phải đi Vũ Linh đại lục, đi tới chỗ cha mẹ nàng cầu hôn được không?"
"Được!" Độc Cô Thiên Diệp không chút do dự trả lời.
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trả lời rõ ràng như vậy, Tử Tiêu nở nụ cười, nhưngtrong mắt là nồng đậm lo lắng.
Hy vọng chỉ là hắn lo lắng nhiều...
Sáng sớm hôm sau Độc Cô Thiên Diệp liền một mình xuất phát. Vừa rời khỏi hoàng cung không bao lâu, nàng liền cảm giác được phía sau có người đi theo mình, dừng một chút, nàng bay tới sơn mạch không người, không ngờ vừa vặn đi tới núi băng tuyết.
Nàng hạ xuống giửa băng tuyền, lấy Băng Tinh ra, nói: "Đến chỗ của lão gia ngươi."
Lúc Độc Cô Thiên Diệp xuất quan Băng Tinh cũng tỉnh lại, lúc này đã muốn hóa ra hình người. Nàng trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói: "Người xấu, lúc trước ngươi chính là cố ý!"
"Ta cũng không có, là vì ngươi động tác quá nhanh, ta không kịp nói mà thôi." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, nói: "Bây giờ ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không thể nói chuyện với ta như vậy."
"Ngươi chính là cố ý ! Ô ô, ngươi khi dễ ta!" Băng Tinh nói xong khóc lớn nước mắt chảy ra đều là băng.
"Ai, vẫn là băng tâm của ta trước kia tốt, không khóc không nháo, còn giúp ta đánh người xấu! Ngươi nói ta có ngươi có chỗ tốt gì đây?" Độc Cô Thiên Diệpthương tâm nói.
"Ta cũng có thể đánh người xấu!" Băng Tinh lau nước mắt của mình nói.
"Phải không, vậy để cho ta xem thực lực của ngươi đi." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nghe thấy sao, các ngươi còn không ra?"
Lời Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt, không ít người từ bốn phương tám hướng đi ra, bao vây nàng và Băng Tinh.
"Thì ra ngươi đã sớm phát hiện chúng ta."Người đi đầu nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn mấy chục Thần tôn, vài Tôn vương sơ cấp, thậm chí còn có Tôn cấp trung cấp, nói: "Không ngờ muốn lấy mạng của ta, lại phái ra nhiều người cấp cao như vậy, ta có phải là nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"
"Hồng nhan tri kỷ của Chí tôn đại nhân, chúng ta đương nhiên muốn thận trọng đối đãi." Người đi đầu nói, hai mắt lộ ra quang mang.
Độc Cô Thiên Diệp hai tay nắm Băng Tinh, nói: "Nha, ngươi thấy không, người xấu muốn giết ta đó, ngươi nói giúp ta đánh người xấu, đi thôi!" Nói xong liền đưa tay lấy Băng Tinh ném tới chỗ người đi đầu.
Băng Tinh nhìn thấy nhiều người như vậy liền ngây người, đột nhiên bị Độc Cô Thiên Diệp ném ra ngoài, ở không trung hô lớn: "Oa oa oa, ta nói là một hai người xấu, không phải nhiều người như vậy! Ta sẽ không đánh nhau!" Rống thì rống, khi nàng rống to vẫn phóng tới chỗ người đi đầu phát ra hàn khí.
Người đi đầu chạy nhanh vận khởi linh lực ngăn cản, cấp bậc của hắn có vẻ cao, hàn khí đối hắn cũng không ảnh hưởng quá lớn. Nhưng người phía sau hắn không có may mắn như vậy. Thực lực thấp một ít, hoặc phản ứng chậm, đều bị đông thành khối băng. Độc Cô Thiên Diệp đánh một đạo linh lực qua, khối băng ngã xuống, bể nát. Máu trên người bọn họ đã bị đông lạnh, mặc dù thân thể nát, nhưng không có một giọt máu chảy ra.
"Xem ra ngươi rất có tiềm chất giết người, người ta giết người có thể một nhát rớt đầu, còn ngươi thì một giọt máu cũng không chừa!" Độc Cô Thiên Diệp nhìnTiểuBăng Tinh thỏa sức chiến đấu, tánthưởng nói: "Nơi này là của lão gia ngươi, ngươi cũng không thể để cho bọn họ làm ô nhiễm nơi này!"
Những người khác vừa thấyTiểuBăng Tinh vòng vo, nghĩ nó sẽ đối phó bọn họ, đều lui về phía sau theo bản năng, không nghĩ tới nó lại bay qua chỗ Độc Cô Thiên Diệp, lập tức bổ nhào vào trong lòng Độc Cô Thiên Diệp, oa oa hét lớn: "Ta không cần, bọn họthậtdọa người!"
Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt ghét bỏ nhìnTiểuBăng Tinh, nói: "Thậtsự là con nít kéo không ra! Xem ra ta phải dạy dỗ ngươithậttốt, đối phó địch nhân nên thế nào!" Nói xong lại nhìn núi băng tuyết, nói: "Nơi này là tiêu cho những người đó tu luyện, không thể làm dơ."
"Ngươi cho là mình ngươi có thể đối phó nhiều người chúng ta sao?" Người đi đầu nói. Người trên nói thực lực của nàng không cao, bị nhiều người vây quanh như vậy, không tin nàng còn có thể chạy thoát!
Nhưng nhiệm vụ của bọn họ là mặc kệ phải trả giá thế nào cũng pahir giết nàng, bằng không nàng nói với chí tôn, chí tôn sẽ tìm thiên tôn gây phiền toái.
Độc Cô Thiên Diệp mị hoặc cười, nói: "Oa Nhi, nhìn." Sau đó triển khai lãnh vực, mang tất cả mọi người đi vào, nhìn bọn họ kinh ngạc nói: "Hoan nghênh đi vào vùng đất tử vong!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...