Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Trong hộp gỗ vạn năm chứa một hạt châu màu nâu, ngoại hình giống bọn Hỏa Linh Châu như đúc, Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt một cái lập tức nhận ra là Thổ Linh Châu trong ngũ hành Linh Châu.

"Thổ Linh Châu sao ngươi ở nơi này?" Nàng lấy Thổ Linh Châu ra đặt trên tay, có lẽ là do cảm ứng lẫn nhau, những viên Linh Châu khác đều chạy ra, chuyển động quanh Thổ Linh Châu.

Tử Tiêu nhìn thiên hạ tâm trạng rõ ràng không tệ, lại hôn trộm trên mặt nàng một chút, nói: " Đây cũng là ta mới có được. Bọn Tu La vô ý đụng phải Thổ Linh Châu ở không gian khác, nghĩ nàng bị trọng thương như vậy vì Hỏa Linh Châu, không biết nàng cần Thổ Linh Châu không, lập tức đoạt lại, mang về Cửu Thiên Huyền Giới."

"Vậy sao giờ chàng mới đưa ta ?" Độc Cô Thiên Diệp cầm mấy hạt châu trong tay, nói.

"Ta nghĩ chờ chính nàng ra quyết định, nếu nàng không muốn, ta sẽ không đưa nàng. Ta hy vọng tất cả quyết định nàng làm ra đều là thuận theo lòng của nàng, mà không phải bị người ngoài áp bức." Tử Tiêu nói, "Ta hy vọng mỗi ngày nàng đều sống vui vui vẻ vẻ !"

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Thổ Linh Châu, hai tay ôm cổ Tử Tiêu, hôn một cái trên mặt hắn, nói: "Cảm ơn chàng!"

Tử Tiêu giữ đầu Độc Cô Thiên Diệp, đôi môi tìm hôn lên môi Độc Cô Thiên Diệp, mút ngọt ngào trong miệng của nàng, truy đuổi cái lưỡi thơm tho của nàng, tay không ngừng sờ soạng trên người nàng.

Sau nụ hôn thật dài, Tử Tiêu rời khỏi môi của nàng, nói: "Phải cảm ơn như vậy mới có thành ý!"

Độc Cô Thiên Diệp cắn một chút trên cổ hắn, nói: "Chàng nhân cơ hội ăn đậu hủ của ta!"

" Nàng cũng có thể ăn đậu hủ của ta!" Tử Tiêu nói, "Ta ở đây, hoan nghênh đến ăn!"

Đương nhiên Độc Cô Thiên Diệp biết hắn nói ăn là ăn gì, hung hăng đánh một quyền lên ngực hắn, nói: "Ta đi về làm cho Thổ Linh Châu nhận chủ trước!"

"Ta đi cùng nàng." Tử Tiêu nói xong ôm lấy nàng, đi đến tẩm cung hắn.

"A! Chàng thả ta xuống, ta có thể tự đi!" Độc Cô Thiên Diệp thình lình bị ôm lên, kinh ngạc kêu.

"Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, ta ôm nàng về!" Tử Tiêu nói.

"Của ta thương đã muốn tốt lắm!" Độc Cô Thiên Diệp kháng nghị nói.

"Tốt rồi? Tốt rồi thì rất tốt, tốt rồi thì sau này chúng ta có thể ngủ cùng nhau!" Tử Tiêu cười nói.

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới hiểu được Tử Tiêu đào hố cho mình nhảy, một tay đánh vào ngực hắn, làm cho tiếng cười của hắn biến thành kêu rên.

" Thật nhẫn tâm!" Tử Tiêu tán thưởng nói, tay ôm nàng vẫn không buông ra như cũ, tiếp tục đi nhanh đến tẩm cung.

Từ sau khi Độc Cô Thiên Diệp đến đây, tẩm cung của hắn biến thành tẩm cung của nàng, nghĩ đến việc nàng bị thương, hắn luôn luôn nghỉ tạm phòng bên cạnh. Từ hôm nay trở đi, hắn muốn làm tẩm cung của nàng biến thành tẩm cung của bọn họ!

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp trở về tẩm cung thì để Tử Tiêu buông mình, sau đó không để ý tới hắn nữa, lấy Thổ Linh Châu ra, nhỏ một giọt máu lên trên. Máu chậm rãi thấm vào, biến thành một trận ánh sáng nâu, làm cho tất cả bùn đất Cửu Thiên Huyền Giới đều nổi lên một tầng sáng bóng, tản mát ra một trận hương thơm.

Kế hỏa Linh Châu, Cửu Thiên Huyền Giới lại xuất hiện tình huống như vậy lần nữa, làm cho cư dân nơi này cảm thán không thôi, không biết là ai có vận khí tốt như vậy, có thể có được hai viên ngũ hành Linh Châu!


Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp lại tiến nhập minh tưởng, biết nàng tiến nhập lĩnh vực thuộc tính thổ, mình ngồi xuống cái bàn bên cạnh, rót ly trà, chuyển ly trà, suy tư. Chỉ chốc lát sau tiểu Đậu tử đi vào, Tử Tiêu cho hắn một ánh mắt, lời nói của hắn đã đến yết hầu lại nuốt xuống.

Tử Tiêu buông ly trà, đi ra bên ngoài, hỏi: "Chuyện gì?"

"Chủ thượng, vừa mới phát hiện động tĩnh người của Ngu Hành ẩn núp chỗ chúng ta, Thất Nguyệt đại nhân bảo ta tới hỏi ngài, chúng ta có cần diệt khẩu bọn họ không?" Tiểu Đậu tử hỏi.

Tử Tiêu nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp trong phòng, nói: "Không cần, để bọn họ cho tiểu Diệp nhi luyện tập!"

"Dạ, chủ thượng." Tiểu Đậu tử lui xuống, Tử Tiêu trở về phòng, hắn nằm xuống quý phi ghế, chợp mắt.

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp đứng trên một mảnh đất trơ trụi, ngẩn người với một tảng đá.

Tiến vào lĩnh vực thuộc tính, nàng một chút cũng không kinh ngạc. Giờ nàng đã biết, Linh Châu nhận chủ có thể làm người ta trực tiếp lĩnh ngộ lĩnh vực, nhưng giờ nàng cũng không phải đang tự hỏi vấn đề này, mà là nghĩ làm thế nào mới có thể dung hợp tất cả các lĩnh vực vào nhau, hình thành một cái lĩnh vực mới.

Nàng đứng ở trong lĩnh vực, nhắm mắt suy tư, lĩnh vực xung quanh không ngừng biến hóa, bốn lĩnh vực hỏa mộc thủy thổ luân phiên xuất hiện bên người nàng, nhưng không thể dung hợp vào nhau. Nàng thử rất lâu, cuối cùng vẫn là thất bại .

"Phốc..." Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, làm Tử Tiêu đang chợp mắt một bên kinh hãi.

"Sao vậy?" Tử Tiêu đi đến bên giường hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy đan dược ra ăn, sau đó lau miệng, nói: "Không có việc gì, chỉ là vừa nãy linh lực đi ngược chiều."

"Không phải đi lĩnh vực sao, sao có thể xuất hiện linh lực đi ngược chiều?" Tử Tiêu nói.

"Ta muốn thử xem có thể dung hợp lĩnh vực vào nhau không, hình thành một lĩnh vực toàn năng mới, cho nên..." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Dung hợp lĩnh vực vào nhau?" Tử Tiêu nghe lời nói Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ý tưởng này không tệ, từ từ sẽ đến, tìm được phương pháp là có thể thành công."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hiểu được việc này phải muốn tìm được phương pháp mới có thể.

"Ta định bế quan nghiên cứu một chút, nhìn xem có thể tìm được phương pháp không." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Trước đó, ta muốn chữa bệnh cho tiểu Đậu tử. Lúc trước ta không thể khống chế Viêm, cho nên không có cách nào, sau khi Hỏa Linh Châu nhận chủ, ta đã có thể khống chế nó."

"Được. Ta cho người đi gọi hắn." Tử Tiêu nói, sau đó đi ra bên ngoài, làm cho thị vệ đi thông báo cho tiểu Đậu tử.

Chỉ lát sau tiểu Đậu tử đã tới, nhìn thấy Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Chủ thượng, ngài bảo ta đến có phân phó gì?"

"Tiểu Diệp nhi chuẩn bị ngày mai lấy Băng Tinh trong thân thể ngươi cho ngươi, ngươi về chuẩn bị một chút. Sau khi xong nàng sẽ bắt đầu bế quan." Tử Tiêu nói.

"Thật sự?" Tiểu Đậu tử nghe thấy lời nói Tử Tiêu lập tức kích động lên, nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Cảm ơn nữ chủ nhân!"


"Ta chỉ là thử một lần, có thể thành công không, ta cũng không có nắm chắc mười phần. Nhưng ít nhất ta có thể cam đoan ngươi không có việc gì. Cho nên ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn." Độc Cô Thiên Diệp đánh một châm dự phòng trước, để tránh ngày mai không thành công, tiểu Đậu tử lại phải thất vọng.

"Ta biết!" Tiểu Đậu tử nói, " Nhưng nữ chủ nhân, bọn họ từng hỏi ta, khi ngài lấy Băng Tinh cho ta có thể cho bọn họ vây xem không?"

"Ân?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ lời nói của tiểu Đậu tử.

"Là thị vệ trong cung, bọn họ biết không lâu trước ngài xem ra thân thể nguyên nhân ta, nói muốn nhìn phong tư của ngài một chút, cho nên hỏi qua, có thể cho bọn họ vây xem không."

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Có thể thì có thể, nhưng người không thể nhiều lắm. Bằng không rất ồn ào, sẽ ảnh hưởng chúng ta."

"Được! Giờ ta phải đi nói cho bọn họ! Cảm ơn nữ chủ nhân!" Tiểu Đậu tử nói xong chạy ra.

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Không cần để ý tới bọn họ !"

"Không có việc gì, chỉ cần người không nhiều lắm, thì không sao cả. Bọn họ muốn nhìn ta là một bộ phận, quan tâm tiểu Đậu tử cũng là nguyên nhân rất lớn !" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Tiểu Đậu tử là đứa trẻ bị vứt bỏ ta nhặt về từ bên ngoài, từ nhỏ là được bọn họ mang lớn. Lúc trước hắn vừa được 12 tuổi thì không lớn nữa, bọn họ đều rất lo lắng."

"Giờ ta rất tò mò Băng Tinh trong nguồn huyễn lực của tiểu Đậu tử kia cuối cùng là cái gì." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới Băng Tinh ngủ say kia, nói.

"Chẳng phải ngày mai sẽ biết sao?" Tử Tiêu nói.

"Ừ, chúng ta chờ ngày mai."

Ngày hôm sau, địa điểm Độc Cô Thiên Diệp chọn để lấy Băng Tinh cho tiểu Đậu tử là chính điện hoàng cung, khi nàng và Tử Tiêu tới, nhìn thấy bên trong đã đứng không ít người, trừ thị vệ còn có Thất Nguyệt, Hắc Tử, Niên Hoa, Niên Tuế, nhìn thấy bọn họ đều hành lễ.

Tử Tiêu kéo Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên vương tọa, nhìn người phía dưới, nói: "Lát nữa tiểu Diệp nhi lấy đồ trong thân thể tiểu Đậu tử ra, mọi người không thể phát ra một chút tiếng động. Nếu làm không được, bây giờ lập tức đi ra ngoài cho ta."

"Chủ thượng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phát ra tiếng động." Tất cả thị vệ đều cam đoan.

"Thiên Diệp, ngươi nắm chắc không?" Thất Nguyệt hỏi. Cảm tình của hắn và tiểu Đậu tử có thể nói là tốt nhất, vô cùng hy vọng Độc Cô Thiên Diệp có thể chữa khỏi cho tiểu Đậu tử, có thể cho hắn sống cuộc sống của người bình thường.

"Ta làm hết sức." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó mang tiểu Đậu tử đi vào chính giữa ngồi xuống, nói: "Chúng ta bắt đầu đi. Ngươi dùng hỗn độn lực bảo vệ tâm mạch của mình."

Tiểu Đậu tử gật gật đầu, đưa tay phải của mình ra.

Độc Cô Thiên Diệp giống lần trước, trước triệu hồi Viêm ra, sau đó dùng hỗn độn lực bao quanh nó, cuối cùng còn bao bên ngoài một tầng màu lam. Sau khi chuẩn bị tốt, chậm rãi đánh Viêm vào thân thể tiểu Đậu tử.

Đã trải qua cảm giác lửa đốt đau thấu xương lần trước, khi tiểu Đậu tử nhìn thấy Viêm thì chuẩn bị tốt trong lòng, nhưng khi làm Viêm vào thân thể mình thì không đau như lần trước, còn có cảm giác hơi lạnh lẽo.


Lần này Độc Cô Thiên Diệp còn bao một tầng màu lam trên hỗn độn lực, đó là thủy liên nàng dùng Thủy Linh Châu ngưng kết ra, dùng để giảm nhiệt độ của Viêm, để tiểu Đậu tử không quá khó chịu.

Sau khi Viêm tiến vào thân thể tiểu Đậu tử, ngựa quen đường cũ đi tới đan điền của hắn, nhìn thấy trên nguồn huyễn lực còn Băng Tinh đang hé ra hợp lại thì ngừng lại.

Hình như phát hiện Viêm, Băng Tinh mấp máy hai cái, không để nó vào mắt, tiếp tục ngủ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy phản ứng của Băng Tinh, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nó thật đúng là một chút cảm giác nguy cơ cũng không có!

Nàng khống chế Viêm chậm rãi đi tới gần Băng Tinh, tận lực không chạm tới nguồn huyễn lực của tiểu Đậu tử. Tới gần mới phát hiện, trên Băng Tinh cư nhiên thật sự có một đôi mắt nhỏ, còn có có một cái miệng nhỏ nhắn. Cái miệng nhỏ nhắn theo tiết tấu nó hé ra đóng lại, hộc lãnh khí ra ngoài.

Độc Cô Thiên Diệp hơi điều cao nhiệt độ của Viêm một chút, Băng Tinh cảm nhận được nhiệt độ của Viêm, mở mắt, lộ ra đôi mắt trong suốt, nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp, hai mắt tràn đầy ngây thơ.

"Ngươi muốn làm gì?" Băng Tinh mở miệng hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp thật không ngờ Băng Tinh cư nhiên có thể nói, vậy nó giống Viêm nhau đã sinh ra linh trí , trong lòng nàng kinh ngạc một phen, làm cho Viêm nói với nó: "Chúng ta muốn dẫn ngươi ra ngoài."

"Vì sao? Ta ngủ ở đây rất thoải mái, không muốn đi." Băng Tinh trả lời.

"Ngươi ngủ ở đây, làm cho thân thể bằng hữu ta không thể lớn lên." Viêm nói.

"Ta chỉ ngủ thôi mà, ta lại không có ăn luôn thân thể hắn!" Băng Tinh nói.

"Nhưng ngươi hít thở ra hàn khí đông thân thể hắn lại, làm cho thân thể hắn không lớn, có hại với hắn. Cho nên ngươi không thể lại ngốc ở đây." Viêm nói.

Băng Tinh không vui, nói: "Ta không đi, ta sẽ ngủ ở trong này!"

Viêm thấy Băng Tinh không chịu, không có kiên nhẫn gì, nói: "Niệm tình chúng ta đều là hóa linh, bản tôn không muốn làm khó dễ ngươi. Nếu ngươi không đi, vậy đừng trách ta không khách khí!"

Tuy rằng tính tình Băng Tinh có vẻ lạnh, nghe thấy lời nói của Viêm cơn tức cũng dâng lên, nói: "Niệm tình chúng ta đều là hóa linh, bản tôn không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi nếu lại quấy rầy ta ngủ, vậy đừng trách ta không khách khí!"

Nghe thấy Băng Tinh dùng lời nói của mình trả lại cho mình, cơn tức của Viêm ứa ra, chợt đề cao nhiệt độ của mình không ít. Nhưng tốt xấu hắn còn có chút lý trí, biết mình ở trong thân thể tiểu Đậu tử, không chỉnh nhiệt độ lên tới mức hắn không thể chịu được.

Băng Tinh cũng phóng ra hàn khí của mình, còn ngưng lại công tới Viêm, nhưng khi tới gần Viêm bị hòa tan mất.

Một lửa một băng phân cao thấp trong đan điền tiểu Đậu tử, làm cho tiểu Đậu tử lát lãnh lát nóng, nhiệt độ trong thân thể một lát cao dọa người, một lát lại tỏa ra hàn khí. Nhưng, tuy thân thể rất khó chịu, hắn lại cắn răng không rên một tiếng. Mà Độc Cô Thiên Diệp vừa phải khống chế Viêm chiến đấu với Băng Tinh, vừa phải không tổn thương thân thể tiểu Đậu tử, tinh thần lực vẫn căng thẳng, mồ hôi chi chít rơi xuống từ trên trán nàng.

Những người xung quanh nhìn thấy tình huống hai người, đều ngừng thở, sợ mình thở quá mạnh, ảnh hưởng đến Độc Cô Thiên Diệp.

Trong thân thể Tiểu Đậu tử, Viêm giằng co với Băng Tinh. Nếu không cố kỵ thân thể tiểu Đậu tử, nó nhất định làm Băng Tinh đáng ghét này hòa tan ngay cả hơi nước cũng không còn!

ý thức Độc Cô Thiên Diệp ngưng tụ thành dáng vẻ thu nhỏ của mình, xuất hiện bên người Viêm, nhìn Băng Tinh nói: "Vì sao ngươi không chịu rời khỏi thân thể tiểu Đậu tử?"

"Ta thích nơi này, ta không muốn đi." Băng Tinh trả lời nói.

"Là vì thể chất của tiểu Đậu tử có thể làm ngươi tiến hóa nhanh hơn đúng không ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.


"Sao ngươi lại biết?" Băng Tinh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói.

"Ta đoán." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Đúng vậy, ta vốn là băng tuyết trên núi băng tuyền hình thành Băng Tinh, trải qua trăm vạn năm mới hình thành linh trí. Lúc trước ta vừa thấy nhân loại này, thì biết thân thể hắn là thể chất băng dung, nếu ta ăn thân thể hắn, ta có thể lại tiến hóa rất nhanh. Nhưng ta cũng không ăn hắn, khi hắn không cẩn thận rơi vào băng tuyền thì nhập vào thân thể hắn, tu luyện trong thân thể hắn." Băng Tinh nhớ lại, "Ta cũng không có ý tứ thương tổn hắn, bằng không ta cũng sẽ không lâu như vậy cũng không ăn hắn."

Độc Cô Thiên Diệp nghe lời nói Băng Tinh, cũng cảm thấy nàng không phải loại hóa linh ý xấu xa, nói: "Thật ra ngươi ở trong này vì tu luyện nhanh một chút, muốn tiến hóa sớm một chút, cho nên mới không đi, có phải không?"

" Phải." Băng Tinh thừa nhận.

"Nếu ta có biện pháp làm ngươi thăng cấp nhanh hơn thì sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Biện pháp gì?" Băng Tinh hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy băng tâm ra, bởi vì giờ nàng là trạng thái ý thức, lấy ra băng tâm nữa cũng chỉ là một bóng dáng, nhưng Băng Tinh vẫn là nhận ra thứ này bất phàm.

"Đây là băng tâm, hẳn là ngươi biết, ăn nó tuyệt đối ngươi có thể tiến hóa. Ta có thể cho ngươi, điều kiện là ngươi phải rời khỏi thân thể hắn. Thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp dụ hoặc, nhìn thấy Băng Tinh còn do dự, nàng thu băng tâm lại, nói: "Nếu ngươi không đồng ý, ta vẫn có thể diệt ngươi, đến lúc đó ngươi tu luyện nhiều năm như vậy mới hình thành linh trí cũng lãng phí không công!"

Bị Độc Cô Thiên Diệp cưỡng bức thêm lợi dụ như vậy, suy nghĩ của Băng Tinh bắt đầu dao động, nghĩ tới dáng băng tâm nhịn không được nuốt nước miếng, hỏi: "Nếu ta theo ngươi ra ngoài, ngươi thật sự cho ta ăn nó hả?"

"Đương nhiên, ta nói chuyện thì giữ lời." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Lực dụ hoặc của băng tâm với Băng Tinh quá lớn, Băng Tinh cảm thấy tin tưởng nhân loại này một lần, vì bảo hiểm, nó nói: "Nếu ngươi dối gạt ta, ta sẽ ăn luôn người này. Cho dù ngươi có hỏa diễm, nhưng ngươi cũng không có cách cứu hắn đâu!"

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Băng Tinh còn có thể uy hiếp mình, nở nụ cười, nói: " Được!"

Lúc này Băng Tinh mới bắt đầu chậm rãi hoạt động thân thể của mình, rời khỏi nguồn huyễn lực, sau đó phá tan cái bụng tiểu Đậu tử bay ra.

Mọi người vốn nhìn thấy hai người bình tĩnh lại, nghĩ rằng không có việc gì, không nghĩ tới trái tim vừa mới buông xuống, thì nhìn thấy bụng tiểu Đậu tử lập tức phá một cái động, một thứ gì đó vọt ra từ bên trong.

"A." Tiểu Đậu tử ôm bụng ngã xuống, Độc Cô Thiên Diệp cũng vẻ mặt mệt mỏi mở mắt. Nhìn thấy tình huống tiểu Đậu tử, cầm một viên đan dược cho hắn ăn, nói với Niên Hoa: "Ngươi tới chữa thương cho hắn."

Niên Hoa đi tới ôm lấy tiểu Đậu tử, đặt hắn trên ghế bắt đầu chữa thương cho hắn. Tuy rằng bụng hắn phá động, nhưng cũng không có nguy hiểm sinh mệnh, mọi người lập tức chuyển ánh mắt từ trên người hắn dời đến Băng Tinh treo giữa không trung đối lập với Độc Cô Thiên Diệp.

Tuy rằng Băng Tinh là xuyên phá thân thể tiểu Đậu tử ra, nhưng trên thân thể nó không có vết máu, hơn nữa thoạt nhìn đã hơi thành hình người .

"Thứ đó đâu?" Băng Tinh hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy băng tâm ra, Băng Tinh vừa thấy thì kích động, bay qua trực tiếp nuốt băng tâm xuống.

"Ôi chao!" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Băng Tinh gấp như vậy, lời muốn nói còn chưa nói đâu.

"Sao vậy?" Băng Tinh nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn Băng Tinh, nói: "Ta còn chưa kịp nói cho ngươi, băng tâm này là ta luyện hóa, cũng liền tương đương với nhận ta làm chủ. Ngươi cứ ăn băng tâm như vậy, sau khi tiến hóa sẽ giống nó nhận ta làm chủ . Nhưng ngươi đã ăn vào, giờ cũng không có cách nào nữa."

"A? Ngươi..." Băng Tinh còn chưa nói cái gì, mắt nhắm lại, lập tức rớt từ không trung xuống, rơi trên mặt đất vù vù ngủ mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui