Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp đàn cầm Phục Hy, kinh ngạc thiếu chút nữa quên chiến đấu.
"Cầm Phục Hy, cầm Phục Hy cư nhiên ở trong tay nàng!" Mộng Thiên Quân hơi khó có thể tin nói.
Mục Lâm nhìn thấy người bên phía mình liên tiếp chết đi, khi nhìn Độc Cô Thiên Diệp cũng nhận ra cầm Phục Hy.
"Cầm Phục Hy!" Hai mắt Mục Lâm lập tức trợn tròn , "Cầm Phục Hy hiện thế ! Nàng ta có thân phận gì, cư nhiên có được cầm Phục Hy?"
Phù Thương chiến đấu với Mục Lâm, nghe thấy lời nói của hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "Chủ nhân của ta, có được thứ này thì có gì ngạc nhiên ? Mặc kệ nàng là ai, các ngươi sẽ biết hôm nay các ngươi tới nơi này là sai lầm lớn cỡ nào!"
Mục Lâm nhìn Phù Thương, nói: "Thanh Long, không nghĩ tới ngươi cư nhiên cũng sẽ nhận chủ! Đại chiến năm đó không lấy mạng của ngươi, tính ngươi may mắn, ngươi cảm thấy hôm nay còn có thể may mắn như vậy không ?"
"May mắn hay là thực lực, ngươi sẽ biết rất nhanh!" Phù Thương nói xong, linh lực ngưng tụ ra rồng nước công tới Mục Lâm.
Mục Lâm nhìn thấy rồng nước của Phù Thương, hai tay vừa động, một hàng lửa đỏ dài cũng ngưng kết ra, sau đó công tới rồng nước. Hai con rồng rít gào gặp nhau trong không trung, chiến đấu cùng một chỗ.
Trên lưng Tiểu Hỏa, Độc Cô Thiên Diệp kích thích cầm huyền rất nhanh, tuy âm ba làm cho không ít hắc y nhân chết đi, nhưng người Ngu Hành phái tới thật sự nhiều lắm, thực lực lại có vẻ cao, cho nên mặc dù có âm ba của Độc Cô Thiên Diệp công kích, vẫn có không ít Phượng Hoàng và Tử Ưng bị thương hoặc chết đi.
"Tiếp tục như vậy càng ngày sẽ có càng nhiều người chết đi!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn đám hắc y nhân, trong lòng âm thầm tính toán, cuối cùng hai tay nàng nhấn cầm huyềóamột cái, trong lòng ra một quyết định, tay áo vung lên, mọi người bộ tộc Hắc Ám đi ra. Bọn Đệ Ngũ Ngôn họ vừa ra tuy không biết vì sao lại thế này, nhưng cũng hét lớn một tiếng công tới những người đó.
Có người bộ tộc Hắc Ám gia nhập, áp lực của bộ tộc Phượng Hoàng giảm nhỏ không ít. Độc Cô Thiên Diệp lại gọi siêu thần thú cao cấp trong Luyện Yêu Hồ ra. Những siêu thần thú này bình thường sống trong Luyện Yêu Hồ, còn giúp bọn họ biến hóa, bọn họ đã sớm xem Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân của mình, chỉ không khế ước mà thôi. Giờ Độc Cô Thiên Diệp gọi bọn họ ra, mọi người đều nghĩa bất dung từ, công kích người của đội quân Duy Hòa.
Mộng Thiên Quân thấy người của Ngu hành không ngừng công kích đi lên, mà vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp là được ăn cả ngã về không, bất đắc dĩ thở dài, hai tay kết ấn trong không trung, theo tay hắn di chuyển, màn sương màu đen từ trong tay hắn xông ra, hình thành một vòng tròn màu đen. Sau khi vòng tròn thành hình, Mộng Thiên Quân lại kết ấn với vòng tròn bằng hai tay, miệng nhỏ niệm ngôn ngữ mọi người đều nghe không hiểu, hình tròn sương đen chậm rãi mở ra, toàn bộ hình tròn đều biến thành màu đen .
Xương trắng lúc trước bị sương đen của Mộng Thiên Quân ăn mòn mà thành còn trên mặt đất, người của đội Duy Hoàn nhìn Mộng Thiên Quân lại làm cho sương đen ra, toàn bộ đều lẫn đi rất xa.
Mộng Thiên Quân thấy dáng vẻ bọn họ thì cười cười, vẻ mặt hưng phấn nhìn vòng sương đen, "Đã lâu không làm lớn như vậy một hồi, nếu không phải do thực lực bị áp chế , chậc chậc, các ngươi còn không đi ra hả !"
"Cô Lỗ, Cô Lỗ..." Màn sương đen sủi bọt, phát ra tiếng Cô Lỗ Cô Lỗ. Theo tiếng động càng ngày càng lớn, một đám bóng dáng màu đen đi ra từ vòng sương.
Mộng Thiên Quân vừa thấy bọn họ đi ra, đi qua đánh một cái trên đầu bọn họ, nói: "Lại là đi đi ra! Không phải đã nói không được đi sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng của ta do91 ? !"
"Vương, mỗi lần ngươi đều dựng thẳng thông đạo, chúng ta cũng chỉ có thể đi ra. Nếu ngươi biến thông đạo ngang, chúng ta sẽ không cần đi như vậy." Người bị Mộng Thiên Quân đánh đầu mình phản bác.
Mộng Thiên Quân vừa nghe người nọ còn dám phản bác hắn, hai tay vỗ đầu hắn, mắng: "Đây cũng thành sai lầm của ta rồi? !"
"Vương, tuy rằng mỗi lần ngươi đều quên, nhưng ngươi không thể vì vậy thẹn quá thành giận chứ!" Người mang đội nhân hẳn là địa vị không thấp, cũng rất quen thuộc với Mộng Thiên Quân, cho nên hắn vuốt đầu mình tiếp tục trêu chọc Mộng Thiên Quân.
Mộng Thiên Quân một cước đá đến mông người nọ, quát: "Còn không giết địch cho lão tử ! Giết không đủ người, sau khi trở về đi tầng mười tám ngốc hai năm cho ta!"
Nghe thấy lời nói của Mộng Thiên Quân, bóng đen vừa mới đi ra từ vòng sương giống như uống máu gà, toàn bộ vọt tới trước nhất, đoạt không ít của đối thủ Phượng Hoàng.
"Ngạch..." Độc Cô Thiên Diệp ở trên người Tiểu Hỏa nhìn Mộng Thiên Quân triệu hồi ra đến quân Hắc Vụ, có chút không nói gì. Bất quá cũng hơi vui vẻ, bởi vì có quân đội bóng đen đánh hoài không chết, người bên Mục Lâm bị đánh hoa rơi nước chảy.
Mộng Thiên Quân cười hớ hớ nhìn chiến trường, cảm khái nói: “Haizz, không có việc gì nên ta lấy các ngươi ra nữa, bằng không sức chiến đấu của các ngươi cũng giảm xuống rồi!"
Lúc này, Long Ngạo Thiên mang người Long tộc đến viện trợ.
"Tổ tiên, chúng ta đến giúp các ngươi!" Người Long tộc hò hét, sau đó tất cả gia nhập chiến cuộc.
Mục Lâm nhìn nhìn bộ hạ của mình số lượng giảm mạnh, nhìn Mộng Thiên Quân và Long Ngạo Thiên, nói: "Mộng vương, Long tộc, các ngươi cũng muốn gia nhập đến vào trận chiến này sao?"
Long Ngạo Thiên không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt biểu hiện thái độ của Long tộc.
Mộng Thiên Quân thì lắc đầu, nói: "Vừa nãy ta đứng ở chỗ này, người của ngươi tập kích ta, ta chỉ là đúng lúc phòng ngự! Nhưng ta đường đường là địa ngục chi vương, sao có thể động thủ với những người này, tự nhiên phải cho bộ hạ của ta ra. Quân Hắc Vụ của vừa đấu thì sẽ không ngừng chỉ huy, đây là chuyện mọi người đều biết. Này, ngươi sẽ không không biết chứ ? ! Cho nên ngươi không nhìn bọn họ là được rồi. Ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục!"
"Mộng vương, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Mục Lâm khó thở, rõ ràng Mộng Thiên Quân là cố ý, quân Hắc Vụ của hắn giết bộ hạ mình giết đến hăng say, lại bảo mình không nhìn, sao có thể? !
"Ta đâu có khinh người chứ ? Ta đã nói mà, ta đây là phản kháng đúng lúc!" Mộng Thiên Quân vô lại giải thích.
Phù Thương thừa dịp Mục Lâm phân thần, phát ra vài cái thần kỹ, Mục Lâm tránh thoát mấy cái trước, bị một cái cuối cùng đánh trúng, máu tươi lập tức phun ra từ trong miệng của hắn.
"Ngô... Khụ khụ... Ngô..." Mục Lâm ôm ngực lui thật xa mới ngừng lại được, ho khan vài cái, lại phun ra một miệng máu tươi. Hắn cúi đầu nhìn, ngực bị thần kỹ của Phù Thương đánh rớt một khối thịt lớn, máu tươi từ quần áo nhỏ giọt xuống."Thanh Long, ngươi cũng học được chiêu đánh lén này!"
Phù Thương cũng không cảm thấy ngượng ngùng, nói: "Ngươi cũng biết thương thế của ta chưa khôi phục hoàn toàn, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng có thể làm, vì sao ta không thể đánh lén chứ ?"
"Đội trưởng!" Người đội Duy Hòa ra sau Mục Lâm, đỡ hắn.
"Dám can đảm ngăn cản người đội Duy Hòa làm việc, cãi ý chỉ của chí tôn đại nhân, các ngươi chờ chết đi!" Mục Lâm nhìn đám người Phù Thương, uy hiếp, "Chúng ta đi!"
"Ôi chao ôi chao ôi chao, muốn đến thì đến muốn đi thì đi vậy sao, muốn đi cũng phải bồi thường tổn thất của Ngô Đồng Lâm này chứ! Ngươi nhình những cây ngô đồng này đi, sinh trưởng nhiều năm như vậy, cứ bị các ngươi phá hủy như vậy, chẳng lẽ các ngươi không tính bồi thường sao?" Mộng Thiên Quân vuốt cằm nói.
Mộng Thiên Quân nói hết lời, người quân Hắc Vụ lại vây quanh đám người Mục Lâm đang chuẩn bị rút lui.
Tiểu Hỏa mang Độc Cô Thiên Diệp bay đến phía trên bọn họ, nói: "Còn muốn chạy? Vậy cũng phải hỏi xem bọn ta có nguyện ý hay không!" Ngoài quân Hắc Vụ, người của bộ tộc Hắc Ám cũng vây quanh bọn họ.
"Các ngươi dám ngăn người của đội Duy Hòa? !" Mục Lâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói, "Thiên tôn đại nhân luôn luôn tìm kiếm thần khí thượng cổ, pháp lệnh nói nếu ai chiếm được thần khí, phải nộp lên chư thần điện. Ngươi cư nhiên giấu riêng thần khí không giao! Hơn nữa làm khế chủ Chu Tước, ngươi phải phụ trách chuyện nàng một mình tiến hóa. Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn buông tay chịu trói, thiên tôn đại nhân thấy thái độ ngươi chủ động nhận tội, có thể xử lí ngươi nhẹ hơn."
Cho dù đến lúc này, Mục Lâm vẫn bày tư thái cao cao tại thượng như cũ.
Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, nói: "Giấu riêng thần khí? Đồ của ta, vì sao phải đưa cho các ngươi. Hơn nữa, nếu các ngươi không rời khỏi nơi này, ai biết viễn cổ thần khí ở chỗ ta? Hay là ngươi cảm thấy, hôm nay ngươi còn có thể ra khỏi Ngô Đồng Lâm này?" Nói xong, Độc Cô Thiên Diệp ôm cầm Phục Hy đi ra phía sau Mộng Thiên Quân, nói: "Không phải ngươi nói là tới bảo vệ của ta sao? Tiếp theo nên làm thế nào, không cần ta nói chứ ?"
Mộng Thiên Quân cười to: "Chuyện này đương nhiên không cần. Cống hiến sức lực cho mỹ nữ là chuyện nam nhân phải làm. Huống chi đây là là chuyện ta đồng ý rồi ?" Sau đó nói với người của quân Hắc Vụ: "Không nghe thấy ta nói sao? Còn thất thần làm gì chứ ? Muốn đi tầng mười tám ngốc hả?"
Vừa nghe tầng mười tám, người của quân Hắc Vụ lập tức vọt đi lên, lại bắt đầu giao chiến với đội Duy Hòa, Phượng Hoàng, Long tộc, Tử Ưng và bộ tộc Hắc Ám lại động thủ. Nhưng giờ không giống vừa rồi, lần này bọn họ là bên có ưu thế, Mục Lâm thành đối tượng bị chèn ép!
Miệng Tiểu Hỏa phun ra một ngụm lửa, thiêu đội Duy Hòa trước mặt nàng thành tro tàn."Mục Lâm, nếu đến đây, thì ở lại chỗ này làm phân cho Ngô Đồng Lâm đi!"
Ban đầu Mục Lâm nghĩ mình dẫn theo cũng đủ nhiều người, đủ đối phó Phượng Hoàng và Chu Tước, không nghĩ tới chủ nhân Chu Tước cư nhiên có bộ tộc Hắc Ám, Long tộc luôn luôn bất hòa với Phượng Hoàng lại chạy tới hỗ trợ, càng không nghĩ tới Mộng Thiên Quân cư nhiên ở trong này, còn đưa tới quân Hắc Vị! Khi hắn nhắm mắt, hắn còn đang nghĩ, lúc trước khi thiên tôn đại nhân cho người đến đối phó Chu Tước, vì sao mình phải thể hiện, chủ động nhận nhiệm vụ này, hối! Hối! Hối!
Sau khi Mục Lâm bị giải quyết, người đội Duy Hòa bị tiêu diệt toàn bộ, theo như lời Tiểu Hỏa, toàn bộ bị đốt thành bụi, hóa thành phân bón cho cây ngô đồng.
Chiến đấu chấm dứt, Mộng Thiên Quân vừa lòng gật gật đầu, nói: "Cũng không tệ lắm, lâu như vậy không có chiến đấu, sức chiến đấu cũng không giảm xuống! Xem biểu hiện các ngươi hôm nay coi như tạm được, tầng mười tám không cầm đi, về tiếp tục huấn luyện cho ta !"
"Dạ, vương!" Những người đó nói xong, hóa thành khói đen biến mất.
Những người đó vừa đi, Mộng Thiên Quân xoay người nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Thế nào, hộ vệ của ta coi như có thể chứ ?"
"Miễn cưỡng." Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn dáng vẻ thất vọng của Mộng Thiên Quân, nở nụ cười. Sau đó phi thân đến trước mặt Long Ngạo Thiên, nói: "Long vương, cảm ơn các ngươi!"
"Tiểu thư khách khí , tổ tiên có việc, tự nhiên chúng ta phải toàn lực ứng phó!" Long Ngạo Thiên trả lời. Hắn không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên có thực lực mạnh mẽ như vậy và nhiều ngoại viện như vậy, dù Long tộc không đến, nàng cũng có thể đối phó những người đó!
Dạ Tập mang theo người bộ tộc Tử Ưng đi tới, Dạ Lạc nhìn Tử Ưng bị thương, trong mắt có cảm động và đau lòng.
Dạ Tập đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta tưởng đi theo ngươi!"
"Hả?" Lời cảm tạ của Độc Cô Thiên Diệp còn chưa nói ra miệng, bị lời nói của Dạ Tập làm kinh ngạc một chút.
Dạ Tập nói: " bộ tộc Tử Ưng chúng ta, muốn đi theo ngươi, nhận ngươi làm chủ!"
"Đây..." Độc Cô Thiên Diệp hơi chần chờ nhìn Dạ Lạc, không biết có nên nhận lấy những người này không.
Mộng Thiên Quân nói: "Nhận đi, như vậy đối với bọn họ tốt một chút." Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Độc Cô Thiên Diệp, giải thích: "Cá tính Ngu Hành ta hiểu, người hắn phái tới chết toàn bộ, chắc chắn sẽ đến điều tra. Biết hôm nay Long tộc và Tử Ưng tộc giúp ngươi, nếu không diệt tộc bọn họ, thì sẽ bắt bọn họ uy hiếp ngươi đi vào khuôn khổ! Cho nên ngươi thu nhận bọn họ, mới là tốt nhất."
"Tiểu thư cũng nhận lấy Long tộc đi!" Long Ngạo Thiên nói, "Ngươi là khế chủ tổ tiên, cũng ấn Không Động, giờ Long tộc cũng là không chỗ đi, Ngạo Thiên đại diện mọi người Long tộc thỉnh cầu ngươi nhận chúng ta. Sau này có chuyện như vậy, chúng ta cũng là tiền tuyến của ngươi!"
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Vậy được rồi."
Bởi vì nhiều người lắm, Độc Cô Thiên Diệp lựa chọn phương thức khế ước bầy đàn, sau khi khế ước Long tộc và Tử Ưng tộc, nàng lại khế ước Phượng Hoàng tộc. Chúng thú chịu thương đều khỏi hẳn trong lúc khế ước, chuyện này cũng coi như tiết kiệm một số đan dược lớn.
Sau đó, Tử Ưng và Long tộc về đi thu thập gia sản của mình, nhất là Long tộc, bọn họ thiên tính yêu thích bảo thạch gì đó, cũng thích thu thập nhiều thứ, gia sản tự nhiên xa xỉ.
Người tộc Phượng Hoàng đã thu thập xong. Ban đầu Độc Cô Thiên Diệp muốn cùng thu Ngô Đồng Lâm vào Luyện Yêu Hồ, nhưng nghĩ đến nếu cả Ngô Đồng Lâm cũng chuyển đi, chắc chắn Ngu Hành có thể nghĩ đến nàng có không gian sinh mệnh, như vậy lập tức nghĩ đến Luyện Yêu Hồ. Sau đó hỏi Đô Đô, Đô Đô nói có thể làm một đám cây ngô đồng lớn lên rất nhanh trong Luyện Yêu Hồ cho bọn họ, lập tức cho Đô Đô quy hoạch cho bọn họ một mảnh Ngô Đồng Lâm. Đồng thời cũng chế tạo cho Long tộc một mảnh hải vực.
Thu thập xong, Long tộc và Tử Ưng tộc quay lại, Độc Cô Thiên Diệp đưa bọn họ vào Luyện Yêu Hồ. Nhìn thấy hoàn cảnh của Luyện Yêu Hồ tốt hơn cả bên ngoài, mọi người Long tộc hưng phấn chạy đến trong nước vui đùa.
Phượng Hoàng nhìn thấy Ngô Đồng Lâm, cũng kích động đi xây tổ cho mình. Bên cạnh Ngô Đồng Lâm có rất nhiều núi cao vách núi đen, Dạ Lạc mang theo Tử Ưng đi vào đó an cư .
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp khế ước tất cả Tử Ưng, Dạ Tập trả vị trí vương lại cho Dạ Lạc.
"Ta đã thói quen làm việc phía sau cho ngươi." Dạ Tập nói, "Cái ban chỉ này mang trên ngón tay ta tổng thấy là lạ. Vẫn là mang trên tay ngươi nhìn thuận mắt."
Dạ Lạc mang ban chỉ về trên tay mình, đứng trên đỉnh núi, nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời phía dưới, nói: "Sau này chúng ta đi theo bọn chủ nhân đi! Trực giác của ta nói cho ta biết, đi theo nàng, bộ tộc Tử Ưng sẽ có phát triển rất tốt!"
Mộng Thiên Quân cũng đi theo vào trong Luyện Yêu Hồ, nhìn thấy bên trong bị Độc Cô Thiên Diệp làm vô cùng náo nhiệt, cảm thán nói: " Giờ Luyện Yêu Hồ mới có cảm giác sống, trước kia người không phát triển bên trong tốt như vậy!"
"Trước kia ngươi đã tới hả?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Mộng Thiên Quân gật gật đầu, nói: "Thật lâu thật lâu trước kia, từng đi theo nàng vào."
Độc Cô Thiên Diệp hiểu rõ, nàng kia hẳn là là Thần Sáng Thế rồi!
Sau khi sắp xếp cho mọi người Phượng Hoàng, Long tộc và Tử Ưng tộc xong, Độc Cô Thiên Diệp mang Mộng Thiên Quân và Hác Bằng Du ra khỏi Luyện Yêu Hồ.
Ngô Đồng Lâm rậm rạp lúc trước trải qua lần đại chiến này, không ít cây ngô đồng bị đốt thành bụi, còn lại một cũng bị chém thành mấy mảnh, cơ hồ tìm không thấy một gốc cây cây ngô đồng nguyên vẹn.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn đống hỗn độn trước mắt, thở dài, nói: "Chúng ta mới đến không lâu, nơi này đã hoàn toàn thay đổi một dáng vẻ khác."
"Đây là phong cách của Ngu Hành, làm việc tàn nhẫn, cho hắn thống trị thế giới này, ai..." Mộng Thiên Quân cũng rất cảm khái, "Địa ngục thường xuyên đã bị một số lớn tử hồn đến, đều là bị Ngu Hành diệt tộc gì đó. Giờ ngươi chống lại hắn, phải phải làm việc cẩn thận. Đương nhiên rồi, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần lo lắng! Tiểu quỷ này, ngươi cũng không cần phải xen vào!"
Độc Cô Thiên Diệp liếc Mộng Thiên Quân một cái, nói: "Ngươi còn không tính về? !"
"Về? Vì sao phải đi về chứ?" Mộng Thiên Quân lắc đầu phát, nói: "Ta nói trước khi muội muội đi ra sẽ làm hộ vệ cho ngươi."
Mộng Thiên Quân trả lời ngoài miệng như vậy, nhưng lại suy nghĩ: trở về? Đi theo ngươi mới có chuyện vui như vậy, trở về rất nhàm chán đó!
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, kêu Tiểu Hỏa ra, nói: "Tiểu Hỏa, cho Viêm thiêu nơi này, nhất là tử khí."
"Tốt." Tiểu Hỏa gật gật đầu, kêu Viêm ra. Viêm đã có linh trí, biết ý tứ Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hỏa, chuyển động hai vòng trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, lại bay đến trước mặt Mộng Thiên Quân.
Mộng Thiên Quân nhìn Viêm, hắc hắc nở nụ cười, nói: "Chủ nhân ngươi cũng không bảo ngươi thiêu ta, ngươi vẫn là cách ta xa một chút có vẻ tốt."
Tuy hắn không sợ Viêm, nhưng khi Viêm ở trước mặt hắn, hắn vẫn có cảm giác không thoải mái.
"Viêm, nhanh đi, đốt xong về sau chúng ta rời khỏi nơi này." Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói.
Viêm trở lại trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, cọ cọ mặt của nàng, sau đó bay đến không trung, đột nhiên hóa thành một đoàn hừng hực, tiếp theo xuyên qua Ngô Đồng Lâm. Chỗ nó bay qua đều để lại lửa đỏ, chờ nó trở về, trăm vạn Ngô Đồng Lâm đã biến thành trăm vạn biển lửa, lửa đỏ thẳng đến chân trời!
Bị hỏa diễm đốt thật sự không thoải mái, Hác Bằng Du và Mộng Thiên Quân để Độc Cô Thiên Diệp thu bọn họ vào Luyện Yêu Hồ.
Người trên đại lục Phượng Vũ nhìn lại Ngô Đồng Lâm, tuy không biết đây là có chuyện gì, nhưng ánh lửa tận trời kia vẫn là hấp dẫn chú ý của không ít người, mọi người đều đoán chỗ kia có phải có đại sự gì không.
Phượng Hoàng kim hỏa thiêu cả Ngô Đồng Lâm tro tàn, không gian vặn vẹo của Nam Hà cũng bị Viêm đốt mất. Đứng bên này có thể trực tiếp nhìn đến tình cảnh đối diện. Tiểu Hỏa đứng bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta không có đường lui ."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa, cầm tay nàng, gật gật đầu. Đứng ở không trung nhìn lửa đỏ phía dưới, ánh lửa toát ra trong đồng tử của nàng, như muốn nhảy ra ngoòa vậy.
Nếu đã không có đường lui, vậy chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...