Những ngày tiếp theo, khi nàng bốc thuốc cho Lục Viễn Sương sẽ nghe thấy Ngô Ba báo cáo công tác với nàng ta, nghe nói Thần Điện và người Phong gia còn đang tìm kiếm người tiêu diệt phân gia Phong gia khắp nơi, nhưng dù thế nào cũng tìm không thấy bóng người, thậm chí còn hoài nghi bọn họ có phải đã rời khỏi đại lục Vũ Linh không.
"Ngươi hãy phái cao thủ đi, nhất định phải tìm được bọn họ. Người khiêu khích Thần Điện ta như thế, sao có thể buông tha!" Lục Viễn Sương nói.
Độc Cô Thiên Diệp ở một bên nghe, ta ngay trước mặt ngươi nè, hai người khác thì ở trong Luyện Yêu Hồ, ngươi tới bắt đi!
"Thuộc hạ đã rõ." Ngô Ba nhận lệnh rời khỏi.
Nàng đưa đan dược cho Lục Viễn Sương, sau khi nhìn thấy nàng ta dùng, lại bắt mạch cho nàng ta, sau đó nói: "Thương thế của Linh Vị đại nhân cũng sắp khỏi hẳn rồi !"
"Ta phục hồi như cũ, sẽ nhớ công của ngươi." Lục Viễn Sương thản nhiên nói, "Ngươi luyện đan lợi hại như vậy, không nghĩ tới y thuật cũng rất lợi hại. Lúc trước có vài đan sư xem cho ta nhìn, đều không có cách nào. Vì không tiết lộ tin tức, không thể không giết bọn họ."
Độc Cô Thiên Diệp rụt lui cổ mình, may mà nàng có thể trị, bằng không nàng có phải cũng sẽ mất mạng không?
"Hắc hắc, ta chỉ vừa vặn từng nghiên cứu thương thế như vậy thôi." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Nga? Còn ai bị thương như vậy?"
"Trước khi ta đến Thần Điện đã đi gia tộc Độc Cô một chuyến. Gia tộc Độc Cô hẳn là Linh Vị đại nhân biết, gia tộc lánh đời. Nói là đi cứu trị gia chủ Độc Cô Vân Hằng của bọn họ. Chỉ là thương thế kia rất nghiêm trọng, mặc dù có Hỏa Long đan, nhưng..." Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp tiếc hận nói, "Sau đó lúc ta phải rời khỏi, con của Độc Cô Vân Hằng là Độc Cô Trần Viễn bị nâng về. Lúc ấy ta không biết hắn làm gì, chỉ phát hiện hắn bị thương rất nặng, sau đó bọn họ nói cho ta hắn có ý đồ xuống hoả diễm thâm uyên cứu con hắn, nhưng không cẩn thận phá hủy trận pháp, chẳng những không cứu con mình ra, ngay cả phân thân cũng bị uy lực khi trận pháp nổ mạnh cấp làm biến mất. Ta cũng là lần đầu tiên gặp bệnh nhân như vậy, cho nên nghiên cứu một chút."
"Ngươi nói trận pháp nổ mạnh ? Vậy người ở bên trong đâu?" Lục Viễn Sương cầm tay Độc Cô Thiên Diệp, kích động hỏi.
"Linh Vị đại nhân, trận pháp gì đó ta không biết, bọn họ nói người ở bên trong nổ mạnh ngay cả bụi cũng không còn, cuối cùng là sao ta cũng không biết. Nhưng nghe nói hỏa diễm thâm uyên kia không phải người bình thường có thể đi xuống. Nhưng ta nhìn thấy mọi người của gia tộc Độc Cô đắm chìm trong bi thương, nói vậy là sự thật rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong.
"Ngươi nói đều là thật?" Lục Viễn Sương trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn trừng ra trên mặt của nàng hai đóa hoa.
"Thật sự, nếu Linh Vị đại nhân không tin, ta có thể thề !" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nghĩ đến Độc Cô Thiên Diệp cũng không có lý do gì lừa mình, bỏ tay nàng ra, nói: "Không cần. Ngươi đi tẩy rửa trước đi. Ta muốn thanh tĩnh một chút, ai tới cũng không cho quấy rầy ta."
" Vâng, Linh Vị đại nhân!" Độc Cô Thiên Diệp hành lễ rồi lui ra ngoài, nói với người bên ngoài: "Linh Vị đại nhân nói ai cũng không cho đi vào, nếu cho người vào, cẩn thận đầu của các ngươi!"
"Vậy, nếu điện chủ đến đây thì sao ?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Điện chủ đại nhân? Nếu Điện chủ đại nhân tới thì đi vào bẩm báo cho Linh Vị đại nhân đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, chắp tay sau lưng rời khỏi.
Mọi người của Thần Điện biết Linh Vị đại nhân xuất quan, nhưng sau đó không lâu lại nhốt mình trong phòng không ra, ngay cả điện chủ đi tìm nàng nàng cũng không gặp. Chỉ có Bách Lý Tà đại sư có thể đi vào viện của nàng.
"Thân thể của ta lúc này, có thể đi xa không ?" Lục Viễn Sương hỏi Độc Cô Thiên Diệp.
"Linh Vị đại nhân, bây giờ ngươi đừng đi xa thì tốt hơn." Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe thấy lời nói của Lục Viễn Sương, trong lòng nhảy dựng, khôi phục trấn định rất nhanh, khuyên, "Thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn không phục, nếu dùng truyền tống trận, bị không gian đè ép sẽ tạo thành nguy hại nghiêm trọng với thân thể của ngươi. Nếu là ngồi phi hành thú, thời gian quá dài, cũng không tốt cho thân thể của ngươi."
Nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói những câu lo lắng cho mình, Lục Viễn Sương trầm mặc .
"Nhưng nếu Linh Vị đại nhân một đường có thể chú ý, cũng không phải không thể ra cửa. Nhưng không thể dùng truyền tống trận." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Lục Viễn Sương không tiếp tục nói đề tài này, lại nói trước khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi: "Ngươi về chuẩn bị đi, ngày mai cùng ta đi ra ngoài."
Độc Cô Thiên Diệp dừng một chút, trả lời: “Vâng."
"Hơi xa, đồ gì nên mang thì mang theo." Lục Viễn Sương tiếp theo nói.
"Thuộc hạ đã biết." Độc Cô Thiên Diệp nói xong lui đi ra ngoài.
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp hơi kích động, không biết nơi nàng ta muốn đi có phải như mình nghĩ không? !
Ngày hôm sau, Lục Viễn Sương gọi Ngô Ba tới, dặn dò một chút, mang theo Độc Cô Thiên Diệp, ngồi trên phi hành thú của nàng ta rời khỏi. Không nghĩ tới phi hành thú của nàng ta cư nhiên thuộc bộ tộc phượng hoàng!
Hai người phi hành hơn một tháng, xuyên qua sơn mạch Bắc Vọng, sau khi đi vào đông đại lục.Độc Cô Thiên Diệp đề nghị nàng ta đi Thần Điện tu dưỡng vài ngày, sau đó mới tiếp tục chạy đi. Cuối cùng, bọn họ đi tới lĩnh vực lam hải!
Qua hơn hai tháng, thân thể Lục Viễn Sương đã tốt lắm rồi. Không dùng truyền tống trận, quả nhiên lãng phí không ít thời gian, nhưng là cũng nhiều thời gian cho nàng tu dưỡng thân thể.
Đến gần hải vực lam hải, Lục Viễn Sương không để cho Độc Cô Thiên Diệp đi theo nữa, tự mình ngồi phượng hoàng bay về phía chỗ sâu trong hải vực lam hải.
"Chủ nhân, làm sao bây giờ?" ĐằngHoàng hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng người đã nhìn không thấy ở phương xa, nói: "Nàng đi chỗ sâu trong lam hải, vậy chắc chắn mẫu thân là bị trấn áp dưới đáy biển."
"Lão phù thủy đá chúng ta ở đây, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đằng Hoàng hỏi.
"Nàng có thể đi, chúng ta cũng có thể đi." Độc Cô Thiên Diệp cảm ứng bốn phía một chút, phát hiện không có người, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ, không đến một lát, cô nương quần áo hồng nhạt xuất hiện tại chỗ.
"Tiểu Hỏa, đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp kêu tiểu Hỏa ra, đuổi theo hướng mà Lục Viễn Sương đi.
Sáng sớm nàng thả một mùi hương thản nhiên trên người Lục Viễn Sương, mùi này truyền ra mấy ngày cũng không tản đi. Độc Cô Thiên Diệp theo này mùi đuổi theo.
Lục Viễn Sương bay đến trên đảo nhỏ nằm chính giữa hải vực lam hải, vung tay áo lên với làn nước xanh thẳm, toàn bộ nước biển tách ra hai bên, tạo thành lối đi. Nhìn lối đi xuất hiện, nàng ta thu hồi linh thú vào không gian khế ước, sau đó phi thân hạ đáy biển. Sauk hi nàng vào, nước biển tự động hợp lại như cũ.
Độc Cô Thiên Diệp ở rất xa nhìn Lục Viễn Sương xuống đáy biển, không biết nàng ta sau khi xuống biển thì đi về phía nào. Phòng ngừa nàng ta đột nhiên đi lên, Độc Cô Thiên Diệp để tiểu Hỏa hạ xuống trên đảo nhỏ gần đó.
"Tỷ tỷ, giờ làm sao?" Tiểu Hoả biến thành người, nhìn nước biển trải dài vô tận hỏi.
"Nghĩ biện pháp đi xuống, như vậy mới có thể tìm được địa điểm cụ thể giam giữ mẫu thân." Độc Cô Thiên Diệp tự hỏi một lát rồi nói.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta đến, ta đến!" Lam Nguyệt cục cưng ở trong Luyện Yêu Hồ biết Độc Cô Thiên Diệp muốn xuống biển, hô với nàng.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến cục cưng Lam Nguyệt là rồng nước, xuống nước chắc chắn không thành vấn đề, kêu nó ra.
Cục cưng Lam Nguyệt vừa ra tới, nhìn thấy mặt biển màu lam, lớn tiếng hoan hô, sau đó chui vào trong biển, qua hơn mười giây lại theo chạy ra từ trong nước, bay đến giữa không trung, nước mang ra xối ướt quần áo Độc Cô Thiên Diệp và tiểu Hỏa.
"Tỷ tỷ, oa nga, cục cưng thật là vui vẻ nha !" Cục cưng Lam Nguyệt lại chui vào trong nước, thò đầu ra nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hưng phấn nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy cục cưng Lam Nguyệt vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng cong lên. Tuy hoàn cảnh trong Luyện Yêu Hồ không tệ, nhưng là dù sao không phải hải dương, Lam Nguyệt làm thủy thú, nhìn thấy nước biển tự nhiên sẽ như thế.
"Cục cưng, ngươi có biện pháp để cho ta đi vào trong biển không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Tuy tất cả nước và băng trong thiên địa đều phải nghe hiệu lệnh của nàng, nhưng nàng không thể đi xuống xong vẫn phải phân tâm khống chế nước biển.
"Tỷ tỷ, tỷ khế ước ta rồi, cho dù ở đáy biển cũng có thể hô hấp tự do." Lam Nguyệt cục cưng nói, sau đó hóa thành hình người, đi đến bên bờ biển.
"Ta có thể hô hấp dưới nước?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nói, vậy không phải nàng thành cá sao? Nghĩ đến mình đã bị cải tạo thành kim sắc xương cốt kim sắc kinh mạch, giờ không nghĩ tới mình tiến thêm một bước tiếp cận không thuộc nhân loại!
Nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của cục cưng Lam Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp thử một chút trong nước biển, không nghĩ tới mình thật sự có thể hô hấp trong nước! Chuyện này giải quyết một vấn đề lớn của nàng.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi vào tiểu Hỏa Luyện Yêu Hồ, hoàn cảnh này không thích hợp nó, sau đó cùng cục cưng Lam Nguyệt vào trong nước.
Các nàng không biết, khi các nàng xuất hiện trong biển, thế giới đáy biển đã nhấc lên sóng to.
Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp đi bộ trong thế giới đáy biển, phát hiện cảnh sắc dưới hải dương rất được, đủ loại hải tảo, san hô, người cá đan vào thành sắc thái thế giới sặc sỡ.
Đáy biển đều là một ít linh thú hình cá, nhìn thấy một người như Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện, đều tò mò xông tới, chỉ trỏ nàng và cục cưng Lam Nguyệt.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn một lần, không phát hiện bóng dáng của Lục Viễn Sương, trong lòng hơi thất vọng. Cái kia mùi đến trong nước vốn không có hiệu quả , hiện tại cũng không biết nàng đi nơi đó. Đáy biển lớn như vậy, nàng muốn đi đâu tìm kiếm mẫu thân rơi xuống? !
"Các ngươi có thấy nhìn người vừa mới vào chạy hướng nào không?" Rơi vào đường cùng, Độc Cô Thiên Diệp đành phải hỏi linh thú nơi này. Hy vọng có thể biết phương hướng của nàng ta.
Nhưng tất cả linh thú đều nói mình không biết, chỉ có một con cá nhỏ đi ra, nói: "Ta biết ta biết, nàng chạy về hướng kia." Không có tay, cá nhỏ chu miệng về một hướng, xem như ngón tay chỉ đường.
"Cảm ơn ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới linh thú đáy biển nhiệt tình như vậy, vô cùng cảm tạ cá nhỏ kia. Sau đó cùng cục cưng Lam Nguyệt đuổi theo hướng cá nhỏ nói.
"Tỷ tỷ, không nghĩ tới đáy biển là dạng này !" Cục cưng Lam Nguyệt mới mẻ nhìn cảnh đẹp một đường xẹt qua cảm thán.
"Về sau có thời gian ngươi có thể thường xuyên đến bờ biển chơi." Độc Cô Thiên Diệp thấy cục cưng Lam Nguyệt vui vẻ như vậy, nói.
Nhưng cục cưng Lam Nguyệt lại đột nhiên mất hứng, dừng lại nói: "Ta muốn cùng một chỗ với tỷ tỷ, tỷ tỷ đi nơi nào, ta đi nơi đó."
Độc Cô Thiên Diệp cũng dừng lại, vuốt đầu cục cưng Lam Nguyệt, nói: "Ta cũng không nói cho ngươi một người đến mà, ta nói là đến lúc đó chúng ta và ngươi đến."
Cục cưng Lam Nguyệt nghe xong lời này thì rất vui vẻ, kéo Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục bơi về phía trước, nhưng bơi đã lâu cũng không có thấy bóng dáng Lục Viễn Sương.
"Tỷ tỷ, vẫn chưa thấy nàng." Cục cưng Lam Nguyệt hơi nhụt chí nói.
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cũng hơi tiếc nuối, thở dài, nói: "Ít nhất chúng ta biết mẫu thân bị trấn áp dưới đáy biển. Lại nghĩ biện pháp tìm đi."
Bên này, sau khi Lục Viễn Sương xuống đáy biển đi rất nhanh về trước, không lâu sau thì thấy một bụi san hô, nàng đi trái phải quanh san hô vài bước, người đã không thấy tăm hơi!
San hô này cư nhiên bày thành huyễn trận!
Sau khi nàng ta vào trong, lại đi rất lâu, mới chậm rãi thấy một sơn mạch đáy biển, trên núi có một sơn động. Nàng ta đứng thẳng trước động một lát, biểu tình âm lãnh trên mặt giống muốn giết người. Cuối cùng nàng ta xoay người đi vào.
Trong động vẫn có rất nhiều nước, sau khi đi vào thì sẽ thấy toàn bộ chân núi như bị vét sạch, chỉ có chính giữa hơi cao một chút. Trên đó có ánh sáng trận pháp. Bên trong nằm một bóng dáng suy yếu, đúng là mẫu thân Độc Cô Thiên Diệp - Mạc Thu Thủy.
Lục Viễn Sương nhìn Mạc Thu Thủy, ánh mắt ghen tị tàn nhẫn, rất muốn bầm thây vạn đoạn Mạc Thu Thủy. Nếu không có trận pháp này ngăn trở, nàng ta nhất định phải một đao một đao cắt bỏ thịt trên người nàng!
Mạc Thu Thủy cảm thấy có người đến đây, không cần nghĩ cũng biết là ai. Nhắm mắt lại hỏi: "Ngươi lại tới làm gì?"
Lục Viễn Sương nghe giọng nàng đã suy yếu không chịu nổi, cười lạnh nói: "Ta đến nói cho ngươi tin tức tốt !"
Ánh mắt Mạc Thu Thủy lập tức mở ra, sắc bén nhìn Lục Viễn Sương. Tuy thân thể suy yếu, nhưng nàng vẫn gắng gượng ngồi dậy.
"Ngươi muốn nói gì?" Mạc Thu Thủy nhìn chằm chằm Lục Viễn Sương.
Lục Viễn Sương nhìn thấy ánh mắt Mạc Thu Thủy vẫn sáng ngời câu hồn như cũ, đột nhiên cười, nói: "Ta tiêu phí gần hai tháng, mới đến được nơi đây, đương nhiên là có tin tức tốt muốn chia xẻ với ngươi. Chỉ là không biết ngươi có thể đoán được không?"
"Ngươi thương tổn nữ nhi của ta? ! Ngươi nếu dám thương hại nó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Mạc Thu Thủy lập tức kích động lên. Nàng biết Độc Cô Dật Hiên bị trấn áp ở hỏa diễm thâm uyên, Lục Viễn Sương không động hắn được, duy nhất có thể nghĩ đến là nữ nhi ở đại lục Huyền Nguyệt.
"Ha ha, tiểu tiện nhân kia còn không đáng để ta đi tìm nàng, tự nhiên sẽ có người thu thập nàng. Ta vội tới ngươi nói là, trượng phu của ngươi."
"Trượng phu ta làm sao?" Mạc Thu Thủy vừa thả tâm lại bị treo lên.
"Làm sao hả?" Lục Viễn Sương cười lớn nói, trong giọng nói có vui vẻ, giải thoát, cũng có nồng đậm đau lòng và thương tâm, "Ha ha, hắn làm sao? Hắn đã chết, ha ha, hắn đã chết! Về sau không còn có người này! Không còn có ! Ha ha!"
"Ông!" Đầu óc Mạc Thu Thủy vang một tiếng, làm cho nàng cảm thấy mình xuất hiện ảo giác. "Sẽ không , sẽ không ! Hắn ở trong trận pháp, ngươi không có khả năng thương tổn được hắn!"
"Ai nói là ta giết chết hắn? Ha ha, là lão cha hắn, mưu toan đi phá giải trận pháp, kết quả phá giải thành phá hư, trận pháp nổ mạnh, nổ hắn chết! Ha ha, đã chết, đã chết!" Lục Viễn Sương hơi điên cuồng kêu to, ở đây nàng ta không cần giả cao quý, giả nữ thần, nàng ta có thể tận tình phát tiết tức giận và đau xót của mình.
Nhưng có một nữ nhân bồi nàng ta ! Nhìn ánh mắt sáng ngời của Mạc Thu Thủy lập tức tan biến, lòng của nàng ta dâng lên khoái cảm trả thù. Cảm giác này, thật giống như mình xuống địa ngục, ngươi cũng đừng nghĩ lên thiên đường!
Mạc Thu Thủy cảm thấy giờ mình đã không phải mình , đã không có suy nghĩ, chỉ nhìn thấy môi Lục Viễn Sương không ngừng nói chuyện, lại không nghe thấy giọng của nàng ta. Trong đầu chỉ có một giọng nói : hắn đã chết, Độc Cô Dật Hiên đã chết!
Sao hắn có thể chết chứ? Nàng còn sống rất tốt, sao hắn có thể chết chứ? Đây nhất định là Lục Viễn Sương vì đả kích nàng nên mới cố ý nói như vậy. Nhưng dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, lại không giống nói dối chút nào.
Nàng mắt nhắm lại, không nhìn thấy thế giới bên ngoài, vậy nàng sẽ không nghĩ việc Lục Viễn Sương nói là sự thật. Như vậy có thể chứ? Có thể chứ?
"Tiện nhân, ngươi nói, nếu không ta giết phế vật nữ nhi của ngươi, thế nào?" Sau khi Lục Viễn Sương phát tiết một phen, đã tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt như tro tàn của Mạc Thu Thủy, cười lạnh tiếp tục kích thích nàng.
Nữ nhi! Nghe thế, đầu óc Mạc Thu Thủy lập tức khôi phục rõ ràng, nhìn nàng nói: "Nếu ngươi dám đụng nữ nhi của ta, dù ta thành quỷ cũng phải kéo ngươi theo!"
"Ha ha, chỉ là một phế vật thôi, ngươi để ý như vậy làm gì? Có lẽ đến lúc đó ngươi còn muốn cảm tạ ta, cho một nhà các ngươi đoàn tụ! Ha ha!" Lục Viễn Sương nói xong, cười lớn rồi đi ra ngoài.
"Không cho phép ngươi động nữ nhi của ta! Tuy nàng không có vào gia phả, nhưng dù sao nàng cũng là người của gia tộc Độc Cô, nếu ngươi trực tiếp chống lại gia tộc Độc Cô, ngươi làm đi! Như ngươi nói, một nhà ba người chúng ta vừa lúc đoàn tụ dưới hoàng tuyền!" Mạc Thu Thủy nhìn bóng dáng Lục Viễn Sương nói.
Nhìn thấy Lục Viễn Sương thật sự đã rời khỏi, Mạc Thu Thủy lập tức tê liệt ngã xuống, lệ trong mắt giống hạt châu bị cắt đứt mà rơi xuống. Nàng sờ sờ ngực mình, nơi đó đau vô cùng!
Chàng từng nói, ta không chết, chàng cũng sẽ không chết, giờ chàng lại để lại một mình ta ở trong nhân thế phù hoa này!
Chàng từng nói, sau này sẽ mang ta và nữ nhi đi các đại lục nhìn ngắm phong cảnh khác nhau, giờ lại để mình ta và con trời nam đất bắc!
Chàng từng nói nhiều lời thề như vậy, còn chưa làm được, sao chàng có thể chết đi? !
Bởi vì chàng và nữ nhi, ta mới chống đỡ cho đến bây giờ, chàng đi rồi, ta và con phải làm sao bây giờ?
Mạc Thu Thủy càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng đau lòng, cả người như bị treo cổ lên mà thực thi khổ hình, làm cho nàng mỗi một lần hô hấp cũng khó khăn như vậy!
Áp lực mỗi ngày của trận pháp lại tới nữa, thân thể của nàng phản xạ có điều kiện vận khí chống cự.
Bởi vì hận của Lục Viễn Sương với nàng, trận pháp của nàng lợi hại hơn nhiều lắm trận pháp của Độc Cô Dật Hiên, mỗi ngày đều có áp lực không gian vài lần, làm nàng mỗi lần đều bị đè ép vậy. Trước kia cảm thấy khó khăn, nhưng hôm nay nàng mới chính thức cảm thấy chống đỡ không nổi, nghĩ nếu không phản kháng, trực tiếp để trận pháp áp chết mình như vậy mình sẽ không đau lòng như vậy!
Khi nàng muốn buông tay, mặt Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện trong óc của nàng.
Không thể buông tay ! Nàng còn có nữ nhi, nàng không thể để nữ nhi không có mẫu thân! Nếu nàng biết mẫu thân mình cứ như vậy để nàng một mình ở trên đời, chắc chắn sẽ hận mẫu thân không trách nhiệm này! Nàng không thể để nữ nhi thất vọng!
Nghĩ vậy, nàng lại bắt đầu đối kháng với trận pháp mỗi ngày.
Ở nơi nào của đáy biển, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn. Nàng lấy tay vỗ ngực, cái cảm giác này, như là trong lòng mẫu thân đau, nhắn nhủ đến trong thân thể nàng. Nước mắt của nàng lập tức rơi lên, hòa vào trong nước biển.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?" Mặc dù nước mắt chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng vẫn bị cục cưng Lam Nguyệt thấy được, nó giơ tay nho nhỏ kề lên mặt Độc Cô Thiên Diệp, nhẹ nhàng chà lau nước mắt căn bản nhìn không ra, nói: "Tỷ tỷ đừng khóc, cục cưng cùng tỷ."
Chờ trận đau lòng kia đi qua, Độc Cô Thiên Diệp ôm cục cưng Lam Nguyệt lên, cọ cọ đầu mình vào mặt nó, nói: "Tỷ tỷ không sao."
"Tỷ tỷ không sao là tốt rồi." Cục cưng Lam Nguyệt lấy tay ôm lấy cổ Độc Cô Thiên Diệp, ngửa đầu hôn mặt nàng, nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta và bọn tiểu Hỏa tỷ tỷ đều cùng tỷ tỷ."
Độc Cô Thiên Diệp mỉm cười gật gật đầu, nhẹ xoa ngực ẩn ẩn còn đau, ánh mắt sâu thẳm. Mẫu thân, chờ con, con sẽ tới cứu ngài rất nhanh!
"Chúng ta tiếp tục tìm đi, nhìn xem nơi đó có dị tượng gì không."
Độc Cô Thiên Diệp ôm Lam Nguyệt cục cưng chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên bị một đám động vật biển vây quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...