Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Hỏa hạt biến dị còn trên bờ lòng sông không rời khỏi nghe thấy một trận tiếng nổ mạnh, vây lên xem. Bọn họ thật sự dẫn Độc Cô Thiên Diệp đi tới nơi trấn áp Độc Cô Dật Hiên, nhưng cũng không nói cho nàng nơi đó có một con thạch quái canh giữ. Lúc nghe thấy tiếng nổ mạnh chúng nó đều tưởng Độc Cô Thiên Diệp bị thạch quái xử lý, kết quả vừa ló đầu ra nhìn, thì thấy Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hoả ở trên không trung, mà trước mặt bọn nó có một đống đá vụn!

"Thạch quái, thạch quái không có ?” hỏa hạt biến dị hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, nhanh chóng đào tẩu.

Độc Cô Thiên Diệp rơi xuống trên đống đá vụn. Nàng châm dẫn tuyến của bom, thừa dịp thạch quái há miệng kêu to, ném bom vào trong bụng bó, làm nó từ trong ra ngoài thành một tảng đá nở hoa!

Tiểu Hoả biến hình rơi xuống bên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn lỗ thủng hình thành trên lòng sông do thạch quái rời khỏi, nói: "Tỷ tỷ, tỷ xem, có ánh sáng của trận pháp! Cha tỷ nhất định ở bên trong, chúng ta mau vào thôi."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hít sâu một hơi, kéo Tiểu Hoả vượt qua đống đá vụn, đi ra phía sau.

Phía sau thạch quái là một lỗ hổng mấy rộng chục thước, hoặc là nói, lúc trước lòng sông từng có một khúc quanh ở chỗ này, sau đó lại bị thạch quái lấp kín, mới ẩn dấu đi. Mà trên không xác thực có một trận pháp, hỏa diễm hừng hực bị trận pháp ngăn cản bên ngoài, lại không ngăn cách sóng nhiệt tập kích vào trong. Nếu tác dụng ngăn cản mất đi hiệu lực, sẽ để hỏa diễm trực tiếp thiêu hủy bên trong.

Độc Cô Dật Hiên hai chân ngồi xếp bằng ở giữa trận pháp, bị trấn áp trong trận pháp là không thể tu luyện, còn phải tiêu hao linh lực ngăn cản hỏa diễm xâm nhập vào, giờ hắn đã cảm thấy thực cố hết sức. Có lẽ không lâu nữa hắn sẽ bị hỏa diễm ập vào thiêu chết đúng không ? !

Bên ngoài đánh nhau hắn đã sớm biết, không biết là ai đến nơi đây. Giọng nói kia rất thanh thúy rất êm tai, còn khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

"Phanh!"

Uy lực nổ mạnh bên ngoài làm cho bên trong cũng rung rung vài cái theo, hắn nghĩ không biết cuối cùng là ai thắng, còn chưa nghĩ ra kết quả, đã cảm thấy có hai nữ tử đạp hỏa liên từng bước một đi về phía hắn. Một người trong đó khi nhìn thấy hắn cảm xúc rất kích động, làm cho hắn vô cùng buồn bực.

"Cha." Độc Cô Thiên Diệp đi đến trước trận pháp, nhìn thấy bóng dáng người bên trong, thấp giọng kêu. Ngũ quan tương tự mình, thân thể hơi suy yếu ngồi thẳng tắp, làm cho nàng lập tức nghĩ tới đại thụ cao ngất, vì nàng che gió che mưa.

Độc Cô Dật Hiên mở to mắt, hắn không biết nàng, tuy dáng vẻ của nàng thoạt nhìn có chút quen thuộc. Ánh mắt kia, rất giống ánh mắt Thu Thủy, hắn nghĩ. Đợi chút, nàng gọi hắn là cha!

"Con, con là Thiên Diệp?" Độc Cô Dật Hiên lập tức đứng lên, đi một bước đến bên cạnh trận pháp, không dám xác định hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Độc Cô Dật Hiên, nói: "Cha, là con, con là Thiên Diệp đây!"

Độc Cô Dật Hiên nghĩ mình nhớ nhung con gái quá độ, xuất hiện ảo giác, dùng sức nháy mắt hai lần, nhìn thấy nàng còn tại, kích động muốn tiến lên sờ sờ mặt của nàng, lại bị trận pháp chặn.

"Thiên Diệp, Thiên Diệp, thật là con! Không nghĩ tới con lớn như vậy ! Sao con lại tới đây? Người vừa đánh nhau với thạch quái là con sao?" Độc Cô Dật Hiên sờ không tới Độc Cô Thiên Diệp, đành nhìn nàng hỏi.

"Vừa nãy là bọn con, con đến thăm cha. Cha chờ một chút." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lấy thông tin thạch ra báo bình an cho bọn Hác Bằng Du, nói mình đã tìm được Độc Cô Dật Hiên rồi, bảo bọn họ đừng lo lắng, sau đó bắt đầu cách trận pháp nói chuyện với Độc Cô Dật Hiên.

"Cha, đây là Tiểu Hoả, là bản mạng khế ước thú của con." Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ Tiểu Hoả ngồi ở bên người mình, giới thiệu.

"Chào thúc thúc, con là Tiểu Hoả ạ." Tiểu Hoả nhu thuận nói.

"Bản mạng khế ước thú? Con có thể tu luyện sao? Nói cho cha nghe mấy năm nay con làm gì? Có phải đã chịu rất nhiều khổ không?" Độc Cô Dật Hiên nhìn Tiểu Hoả kinh ngạc hỏi. Hắn rõ ràng nhớ rõ, con gái của mình không thể tu luyện, nhưng khế ước này...

Độc Cô Thiên Diệp lấy cái nhẫn Độc Cô Dật Hiên để lại cho mình ra, nói: "Cha đừng vội, con từ từ nói cho cha biết."

"Hảo." Độc Cô Dật Hiên nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Độc Cô Thiên Diệp, nhớ tới bất đắc dĩ và chờ đợi trong lòng mình lúc trước khi để lại cho nàng mấy thứ này. Dù biết nàng không thể tu luyện không dung được, vẫn để lại nhiều như vậy cho nàng.

Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra một chiếc nhẫn, bên trong là một ít linh quả, rượu trái cây Đô Đô ủ, nước, còn có một chút thức ăn khác, nàng để Viêm đánh thủng một lỗ nhỏ trên trận pháp, nhét chiếc nhẫn vào. Hai giây sau, lỗ thủng kia lại tự động liền lại.

"Đây là?" Độc Cô Dật Hiên cầm nhẫn hỏi.


"Cha ở đây đã thật lâu không uống nước ăn cái gì, trong đó có nước, cha uống trước chút đi. Cha uống đi, con sẽ nói cho cha nghe chuyện của con." Độc Cô Thiên Diệp nhìn môi Độc Cô Dật Hiên đã nứt nẻ, đau lòng nói.

Độc Cô Dật Hiên không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp thận trọng như thế, làm theo lời của nàng uống nước xong, lại cầm linh quả lên ăn.

"Năm đó, sau khi mẫu thân đưa con về Mạc gia lại đi tìm cha , nhưng lại không còn trở về nữa. Lúc năm tuổi ngoại công thí nghiệm cho con, phát hiện con không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện huyễn lực. Khí toàn lại bế toàn, không thể trở thành kiếm sư, thì đưa con đến Kỳ Phong thành. Trước kia con vẫn lấy nghĩ bọn họ ghét bỏ con, sau đó mới biết được, bọn họ là vì bảo vệ con. Hóa ra lúc trước nương và Phong gia có hôn ước ..."

Độc Cô Thiên Diệp từ từ nói chuyện tiểu Thiên Diệp và mình đến từ đó về sau. Nàng cũng không nói gì tiểu Thiên Diệp đã chết, chỉ nói mình trong lúc vô ý chiếm được pháp bảo tu luyện, sau đó mới bắt đầu tu luyện. Lại lựa chọn những chuyện tốt mình làm sau khi mình có thể tu luyện mà nói ra, nói diệt Phong gia thế nào, phá hủy âm mưu thần điện thế nào, nói mình đến đại lục Không Linh tìm thảo dược, nói mình đã bái sư phó, còn nói những việc mình làm sau khi đến đại lục Vũ Linh.[rin: chị vô tình quá, không thèm nhắc tới vị hôn phu Tử Tiêu luôn]

Lúc này nàng nhớ tới lúc trước khi mình và aba ở cùng một chỗ, kể với hắn mình ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ đã gặp chuyện.

Độc Cô Dật Hiên nghe Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện của nàng, cảm khái mình làm nàng thiệt thòi nhiều lắm. Người khác đều lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ, nhưng nữ nhi của mình từ nhỏ lại chịu nhiều khổ như vậy, chịu nhiều xem thường như vậy, gặp nhiều nguy hiểm như vậy.

"Mẫu thân con, nàng cũng bị trấn áp hả?" Độc Cô Dật Hiên hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nghe nói là bị thần điện và người thủ vệ không gian trấn áp. Nhưng trấn áp ở đâu, chúng ta cũng không biết."

Hình như Độc Cô Dật Hiên biết nữ nhân mình yêu thương phải chịu khổ cực như mình, trong lòng rất đau khổ.

"Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ cứu mẫu thân ra ." Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy ánh mắt ưu thương của Độc Cô Dật Hiên, nói.

Độc Cô Dật Hiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn đưa tay sờ sờ đầu nàng, nghĩ đến trận pháp ngăn cản, lại buông xuống, nói: "Vất vả con, đứa nhỏ."

"Không vất vả, chỉ cần có thể cứu hai người ra!"

Độc Cô Dật Hiên nhìn con ngươi kiên định của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng rất là vui mừng. Lúc này mới nhớ tới mục đích nàng đến đây.

"Con làm thế nào mà lại đến đây?"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn trận pháp, nói: "Con đến xem trận pháp nơi này. Con muốn phá giải trận pháp này cho cha, đương nhiên phải biết nó là ra sao, sau đó mới có thể quay về nghĩ biện pháp."

"Ngươi còn có thể trận pháp?" Độc Cô Dật Hiên kiêu ngạo nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nữ nhi mình mới hai mươi tuổi đã là thần vương cao cấp, là luyện đan tông sư, luyện khí đại sư không nói, cư nhiên còn biết trận pháp!

Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy đi quanh trận pháp hai vòng, ghi tạc trận pháp trong đầu."Cha, trận pháp của con còn chưa tinh thông, nhưng con sẽ mau chóng tìm ra phương pháp phá giải trận pháp này. Không có nắm chắc tuyệt đối, con không dám thử. Cho nên cha còn phải chờ ở đây một thời gian nữa."

Tuy không thể lập tức ra ngoài, nhưng trong lòng Độc Cô Dật Hiên đã thật vui vẻ. Biết con gái của mình trưởng thành như vậy, còn xuất sắc như vậy, còn có cái gì chưa đủ?

"Dù sao cha đã ngây người ở trong này ba mươi năm, lại ngốc nhiều vài năm cũng không sao cả." Độc Cô Dật Hiên trấn an.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Nhiều nhất mấy tháng, con sẽ đến cứu cha."

"Được." Nhìn dáng vẻ tự tin của Độc Cô Thiên Diệp, hắn cũng tin tưởng nữ nhi rất nhanh sẽ đến cứu hắn ra ngoài.

Độc Cô Thiên Diệp lại nhìn trận pháp hai lần, sau khi xác định không có nhớ lầm, nói với Viêm đang chơi đùa bay khắp nơi trong không trung: "Viêm, ngươi ở lại chỗ này."

Viêm vừa nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nóng nảy, bay đến bên người Độc Cô Thiên Diệp không ngừng lay động trái phải. Cuối cùng đứng trên ngón tay Độc Cô Thiên Diệp.


Độc Cô Thiên Diệp bị thái độ của Viêm chọc cười, cười nói: "Ta cũng không nói không cần ngươi mà, ta chỉ muốn cho ngươi ở đây bảo vệ cha của ta thôi."

Viêm luôn run run đột nhiên đứng thẳng lên, sau đó lại quấn quanh ngón tay của nàng, dáng vẻ luyến tiếc.

"Viêm, hỏa diễm nơi này thỉnh thoảng sẽ tiến vào thương tổn cha ta, ta cần ngươi ở trong này quản chế chúng nó, để chúng nó rời xa trận pháp, biết không ? Trừ ngươi ra, đâu có ai có bản lĩnh này, đúng không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Viêm uể oải không phấn chấn vừa nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy lập tức lại đứng thẳng lên, dáng vẻ đáng yêu kia khiến Độc Cô Dật Hiên cười ha ha.

Hình như Viêm hơi lo lắng một chút, cảm thấy chủ nhân khó được ủy thác mình một việc, nếu không làm thì thật không tốt, vì thế chuyển động cao thấp vài cái, tỏ vẻ mình đồng ý , sau đó bay đến dừng lại trên trận pháp.

"Cha, có Viêm, những hỏa diễm khác cũng không dám tới gần nơi này, cha ở trong này hẳn là sẽ tốt hơn một chút. Linh quả trong nhẫn gì đối với cha lúc này rất có lợi, có thể khôi phục một chút linh lực, cha đừng quên ăn. Con đi về trước, tranh thủ mau chóng tìm ra phương pháp phá giải trận pháp này." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Dật Hiên dặn dò nói.

"Ta biết, con phải cẩn thận." Độc Cô Dật Hiên gật gật đầu, nói.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Tiểu Hoả ra ngoài, lại gọi Giáng Vực ra.

"Làm sao vậy?" Giáng Vực hỏi.

"Ngươi giúp ta bố trí một huyễn trận ở đây, khiến nơi này thoạt nhìn giống như lúc trước vậy, còn khiến linh thú tìm không thấy cửa ra của nơi này." Độc Cô Thiên Diệp nói. Nếu sau khi bọn họ đi khỏi, có linh thú chạy đến phá hư trận pháp sẽ không tốt lắm.

Đơn giản như vậy ? Hai tay Giáng Vực kết ấn, linh vụ màu trắng tràn ra, nơi này rất nhanh nhìn lại giống như trước.

"Được rồi. Sau này cho dù linh thú biết nơi này có cửa, cũng vào không được, sẽ chỉ đảo quanh bên ngoài." Giáng vực nói.

"Cảm ơn ngươi." Độc Cô Thiên Diệp thiệt tình cảm tạ, sau đó thu hồi hắn vào nhĩ đinh khô lâu.

"Tiểu Hoả, chúng ta đi."

Tiểu Hoả biến lại bản thể, mang theo Độc Cô Thiên Diệp bay lên trên. Tuy không có Viêm mở đường phía trước, nhưng có Tiểu Hoả ở đây, hỏa diễm này vẫn không đủ nhìn. Rất nhanh, bọn họ trực tiếp ra khỏi hỏa diễm thâm uyên.

Hỏa hạt biến dị luôn ở gần đó không rời khỏi nhìn Độc Cô Thiên Diệp đi mất, đi đến chỗ lòng sông nhìn thử, chỗ bị phá hư lúc nãy hoàn toàn nhìn không ra, bọn nó không tin đi xuống nhìn nhìn, lại tìm không được cửa, cuối cùng không thể không buông tha. Bởi vì sợ Độc Cô Thiên Diệp sẽ quay lại, vội vàng rời khỏi, hơn nữa quyết định nếu sau này nhìn thấy nàng nhất định phải xa xa tránh đi.

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hoả ra khỏi hỏa diễm thâm uyên thì bay về phía bọn Tử Tiêu, xa xa nhìn thấy bọn họ ngồi ở ốc đảo, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng này. Khi nhìn thấy Tiểu Hoả mang theo Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện, hai người đều đứng lên nhìn các nàng càng bay càng gần.

"Thế nào?" Tử Tiêu chờ Độc Cô Thiên Diệp đi xuống từ trên người Tiểu Hỏa, đi lên ôm nàng nhìn nhìn, không thấy nơi nào bị thương mới yên lòng.

"Tốt rồi, ta đã nhớ hết trận pháp, trở về nghiên cứu nghiên cứu phương pháp phá giải hẳn là không thành vấn đề ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Chúng ta nhanh chóng về thôi, thời gian sắp đến." Hác Bằng Du nói.

"Được." Nghĩ Lam Mân tốc độ nhanh nhất, nàng kêu Lam Mân ra, sau đó cùng mấy người ngồi trên nó trở về gia tộc Độc Cô. Khi sắp đến gia tộc mới đổi thành Tiểu Ngũ của Hác Bằng Du.

Giờ nàng là phế vật, khế ước thú này vừa xuất hiện, vậy sẽ bị lộ .


"Ngày mai là lễ mừng năm mới, đến lúc đó mấy chi kia nhất định sẽ có hành động. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, thái nãi nãi nói ngày mai sẽ có liên hoan gia tộc, chúng ta đều phải tham gia ."

Những lễ mừng năm mới trước đây, gia tộc Độc Cô đều không đặc biệt chú ý. Đối với tu luyện người mà nói, ngày như vậy không khác gì ngày thường. Nhưng năm nay Phượng Tam Muội lấy thân phận tộc trưởng tổ chức tụ hội, làm cho tất cả mọi người tham gia. Thật ra cũng chỉ là mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Tuy rằng Phượng Tam Muội nói là thật lâu không cùng nhau ăn cơm, mới nghĩ đến việc liên hoan này, nhưng mọi người trong gia tộc đều nói là vì Độc Cô Thiên Diệp đã trở lại, muốn mượn cơ làm cho mọi người đều biết nàng, cho thấy nàng được gia tộc lý coi trọng, mới cố ý vì nàng tổ chức tụ hội gia đình này. Vì thế, trong lòng rất nhiều người cảm thấy bất bình.

Dựa vào cái gì một phế vật có thể có được nhiều sủng ái như vậy? !

Năm trước, Phượng Tam Muội đã là thời gian cả một ngày đều ngủ, chuyện tụ hội giao cho gia gia nãi nãi Độc Cô Thiên Diệp xử lý.

Người của chi thứ hai và chi thứ tư biết phải tham gia tụ hội, đều âm thầm vui vẻ một phen. Đêm đó, đại trưởng lão và tam trưởng lão cùng nhau ở trong phòng ngây người, về phần nói cái gì, chỉ có chính bọn họ mới biết được.

Chạng vạng tháng mười hai ngày cuối cùng, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu, Hác Bằng Du cùng nhau đi đến đỉnh núi đối diện. Liên hoan đêm nay an bài ở nơi này, một đập lớn lộ thiên.

"Thiên Diệp!" Độc Cô Thiên Diệp vừa mới đi lên thì nghe thấy có người kêu nàng, nhìn qua, Độc Cô Thiên Thiên đang vẫy tay với nàng.

Nàng đi qua đi, phát hiện mọi người bàn này là tử nữ của đại bá và tứ bá. Ba người nọn họ ngồi xuống ở đây. Tiểu Thiên Lân nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, chạy tới ôm cổ của nàng, nói: "Thiên Diệp tỷ tỷ mấy ngày nay tỷ đi nơi nào vậy? Ta đi tìm tỷ mà tìm không thấy."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn tiểu chính thái tiểu Thiên Lân, tay nhéo mặt hắn một chút, nói: "Tỷ tỷ đi theo ca ca đi nhà của hắn ở vài ngày."

"Hừ, Thiên Diệp tỷ tỷ đi chơi cũng không mang ta, sau này ta không thích tỷ." Tiểu Thiên Lân bĩu môi nói.

"Ha ha, lần sau tỷ tỷ đi chơi sẽ mang theo ngươi được không?" Độc Cô Thiên Diệp cười nói, " Nhưng cha nương ngươi cho phép mới được nga!"

"Nha, tuyệt quá!" Độc Cô Thiên Lân lập tức cười nhảy lên.

"Bản thân mình là một phế vật, đi ra ngoài gặp phải nguy hiểm mình cũng không bảo hộ được, còn muốn mang Thiên Lân ra ngoài! Chậc chậc, Thiên Lân à, không phải tỷ tỷ nói ngươi, đi chơi nhất định phải tìm một người lợi hại nhân đi cùng, biết không ? Bằng không lúc gặp nguy hiểm còn phải do ngươi bảo hộ nàng!" Độc Cô Thiên Lan bàn kế bên nghe thấy đối thoại của Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Thiên Lân, xuất khẩu châm chọc.

"Ta đi chơi, yêu đi cùng ai sẽ đi cùng người đó, liên quan gì đến ngươi chứ !" Độc Cô Thiên Lân nhìn thấy mọi người nghe xong lời nói Độc Cô Thiên Lan thì sắc mặt rất khó coi, xuất khẩu nói.

Bởi vì Độc Cô Thiên Lân tuổi nhỏ nhất, khi sinh ra là thực lực huyễn tôn cao cấp, thiên phú có thể thấy được, vô cùng được Phượng Tam Muội và Độc Cô Trần Viễn, Giải Băng yêu thích, địa vị trong gia tộc rất cao, có thể thấy từ việc Phượng Tam Muội cho phép hắn gọi bà là thái nãi nãi. Giờ hắn nói Độc Cô Thiên Lan như vậy, cho dù trong lòng nàng rất tức giận, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, cười nói: " Không phải ta muốn tốt cho ngươi sao ? Suy nghĩ cho an toàn của ngươi mà!"

"Hừ!" Độc Cô Thiên Lân thực không thích Độc Cô Thiên Lan, hừ một tiếng rồi không để ý nàng nữa, chuyển qua nói chuyện với Độc Cô Thiên Diệp, khiến Độc Cô Thiên Lan tức thiếu chút lệch mũi!

"SaoThiên Lan tỷ tỷ lại chấp nhặt với một phế vật như vậy chút? Chuyện này sẽ làm mất thân phận của tỷ." Nữ tử áo trắng kia Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy ngày đầu tiên kéo tay Độc Cô Thiên Lan, khuyên giải an ủi. Ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp là ánh sáng ác độc.

Lúc trước gặp Độc Cô Thiên Diệp một lần, khi trở về trên người bọn họ ngứa suốt nửa tháng! Nàng trái suy phải nghĩ, chỉ có Độc Cô Thiên Diệp có khả năng độc bọn họ nhất. Mặc dù không phải nàng, cũng là hai nam nhân bên người nàng!

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nàng một cái, giờ nàng đã biết thân thể của nàng ta, là Độc Cô Thiên Thấm - cháu gái chi thứ tư. Độc Cô Thiên Thấm không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng một thì quay đầu tiếp tục nói chuyện với Độc Cô Thiên Lan.

Độc Cô Thiên Lan nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Thấm thì trong trong lòng rất vui vẻ. Đây không phải nói thân phận của nàng cao hơn tiện nhân Độc Cô Thiên Diệp kia không ít sao? Cho dù nàng ta được bà cố yêu thích thì thế nào, còn không phải phế vật! Về phần nam nhân bên người nàng kia, sau khi chơi chán còn không phải sẽ đá nàng, đến lúc đó còn sợ mình không có cơ hội sao?

Sắp đến sáu giờ chiều, những người khác đều đến đủ bởi vì bọn họ là đồng lứa bối phận thấp nhất, tự nhiên liền ngồi ở sau cùng.

Thân thể Phượng Tam Muội gần đây càng ngày càng không tốt, không nói thường xuyên cả một ngày đều ngủ, thậm chí có đôi khi phân không rõ mọi người. Thường xuyên vắng họp trong hội nghị trưởng lão. Hôm nay được Giải Băng nâng, tới tham gia tụ hội hôm nay.

Phượng Tam Muội vừa tới, thì tìm kiếm Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy nàng ngồi xa như vậy, hô với nàng: "Thiên Diệp, đến chỗ của thái nãi nãi."

"Thái nãi nãi, con cũng muốn đi!" Độc Cô Thiên Lân nghe thấy Phượng Tam Muội kêu Độc Cô Thiên Diệp, lớn tiếng tuyên bố tồn tại của mình.

"Được, cùng nhau lại đây." Phượng Tam Muội cười hớ hớ nói.


Độc Cô Thiên Diệp nắm tay Độc Cô Thiên Lân đi đến bên người Phượng Tam Muội, ngồi vị trí cuối cùng trong bàn. Nàng nhìn một chút, một bàn này ngồi là vợ chồng đại trưởng lão, vợ chồng nhị trưởng lão, vợ chồng tam trưởng lão, còn có gia gia nãi nãi của nàng. Giờ hai người bọn họ ngồi ở chỗ này, có vẻ không phù hợp lắm.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp cùng Độc Cô Thiên Lân ngồi xuống, trên mặt vài trưởng lão thay đổi, nhưng nghĩ đến Phượng Tam Muội sủng này hai người có tiếng trong tộc, lúc trước Nạp Lan Phi Vũ chỉ nói Độc Cô Thiên Diệp hai câu, bị Phượng Tam Muội cấm túc ba tháng, hôm nay là tụ hội gia tộc, cũng không cho nàng ra. Bọn họ kháng nghị cũng không hiệu quả.

"Sao lại ngồi xa như vậy, đến, ngồi vào bên người thái nãi nãi." Phượng Tam Muội nhìn thấy các nàng cách xa như vậy, bất mãn nói. Để người bỏ thêm hai cái ghế dựa hai bên nàng, Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Thiên Lân một người ngồi một bên.

Hai người Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, sắc mặt người phía dưới đều thay đổi, khiến cho mọi người nói nhỏ.

Độc Cô Trần Viễn liếc mắt nhìn hai người Độc Cô Thiên Diệp một cái, không có nhiều biểu tình, đứng dậy nói với mọi người: "Hôm nay là cái gọi là giao thừa, gia tộc chúng ta cũng lâu rồi không cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, nhờ ngày này, mới để cho mọi người cùng nhau tụ hội. Hôm nay mọi người không cần câu nệ, không cần nghĩ thân phận, cũng không dùng lo lắng thực lực, tận tình ăn uống, thả lỏng thả lỏng. Ta kính mọi người một ly trước." Nói xong bưng ly rượu trước mặt uống hết.

Đại trưởng lão và tam trưởng lão nhìn mọi người đều uống rượu, trong mắt lộ ra ánh sáng thực hiện được.

Độc Cô Thiên Diệp gắp một ít đồ ăn nhẹ cho Phượng Tam Muội, Độc Cô Thiên Lân một bên cũng hữu mô hữu dạng gắp rau cho Phượng Tam Muội. Phượng Tam Muội vui vẻ ăn đồ ăn bọn Độc Cô Thiên Diệp gắp cho, nói: "Đúng rồi, buổi sáng các ngươi nói có chuyện muốn nói lúc tụ hội, là chuyện gì? Giờ có thể nói chưa?"

Đại trưởng lão và tam trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới mở miệng nói: "Chúng ta muốn mời đại tẩu giao ra vị trí gia chủ."

Cái gì? !

Nghe được lời nói đại trưởng lão, mọi người ban đầu ăn uống có vẻ khoái trá đều cứng ngắc ở nơi đó, không rõ chân tướng nhìn lẫn nhau, không có kết quả, đều nhìn về phía bàn chủ.

Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói đại trưởng lão, tươi cười trên mặt biến thành giận dữ, chiếc đũa trong tay dùng sức quăng lên trên bàn, quát lớn : "Ngươi đang hồ nháo cái gì? !"

"Đại tẩu, bọn ta cũng không hồ nháo. Giờ ngươi cả ngày chỉ ngủ, chuyện của gia tộc căn bản là không quản được. Còn không bằng giao tộc ấn ra, giao vị trí gia chủ ra đây. Ngươi chiếm lấy chủ vị nhà này đã nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên trả lại cho người gia tộc Độc Cô ta!" Đại trưởng lão cười hớ hớ, một chút cũng không cảm thấy mình đang làm chuyện xấu.

"Ta chỉ là gần đây thân thể hơi không thoải mái mà thôi!" Phượng Tam Muội lãnh nghiêm mặt nói.

"Ha ha, đại tẩu, ngươi gần đây mới không thoải mái? Ngươi là gần đây rất không thoải mái mới đúng chứ?" Tam trưởng lão nói, "Người tu luyện sao lại có nhiều không thoải mái như vậy? Ngươi không nghĩ tới sao?"

"Ngươi, các ngươi làm gì thái nãi nãi?" Độc Cô Thiên Diệp hướng dẫn hỏi.

"Chúng ta cũng không làm gì, chỉ là mời nàng uống uống trà, thưởng trúc mà thôi. Nga, đúng rồi, nghe nói hai thứ kia hỗn hợp với nhau, sẽ hình thành một loại độc, kêu kỳ hương. Ta nghĩ có lẽ đại tẩu trúng kỳ hương. Nhưng hình như kỳ hương không thước nào giải được." Tam trưởng lão đắc ý nói. Ngươi lại khôn khéo thế nào, cuối cùng còn không phải rơi vào trong tay huynh đệ bọn họ.

"Các ngươi cư nhiên hạ độc thái nãi nãi!" Độc Cô Thiên Diệp lên án mạnh mẽ.

"Hừ, gia tộc Độc Cô này vốn phải do người gia tộc Độc Cô ta quản, ngươi một nữ nhân khác họ quản lý gia tộc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không nên trả lại cho bọn ta sao?" Tam trưởng lão nói.

"Hừ!" Phượng Tam Muội hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi muốn đoạt quyền cứ việc nói thẳng, làm gì tìm lý do này! Nhưng, các ngươi nghĩ các ngươi sẽ thành công sao?"

"Vì sao sẽ không?" Đại trưởng lão nói, "Ngươi còn tưởng các ngươi có cơ hội đến ngăn cản bọn ta sao? Ha ha, ta nói thật cho ngươi biết, rượu các ngươi uống đã bị chúng ta hạ nhuyễn kinh tán, chỉ cần là người uống rượu mà lại không dùng giải dược, thì không thể sử dụng linh lực. Ngươi cảm thấy có ai có thể ngăn cản chúng ta?"

Độc Cô Trần Viễn giật mình nhìn mấy vị thúc thúc của mình, không nghĩ tới bọn họ lại làm như vậy, vì đoạt quyền cư nhiên độc hại mẫu thân của mình. Hắn muốn phản kháng, lại phát hiện mình thật sự không thể, toàn thân xụi lơ, không thể sử dụng linh lực .

Tam trưởng lão nhìn phản ứng của Độc Cô Trần Viễn, nói: "Không cần uổng phí khí lực, các ngươi đều uống rượu, toàn bộ không thể động , ha ha!"

"Ai nói, ta và thái nãi nãi đều không có uống." Độc Cô Thiên Diệp nói, rượu kia nàng vẫn không hề động qua, Phượng Tam Muội cũng không uống rượu.

"Các ngươi? Các ngươi một là phế vật không thể tu luyện, một người trúng độc, còn có thể làm gì ? Ha ha!" Phu nhân tam trưởng lão nhìn Độc Cô Thiên Diệp, châm chọc nói. Phế vật này, đúng là nghĩ mình là một gốc cây hành sao ? !

"Đại tẩu, ngươi hãy giao tộc ấn ra đây, chúng ta xem phân lượng ngươi là người một nhà, còn có thể tha ngươi một mạng, nếu ngươi cố ý không giao, thì chớ trách chúng ta trở mặt !"

"Ta muốn nhìn, các ngươi trở mặt thế nào ? !" Phượng Tam Muội nói, lời nói đã không có uể oải lúc trước. Bà vốn nghĩ bọn họ chỉ muốn đoạt quyền, giờ xem ra, hình như còn muốn tánh mạng bọn họ!

Đại trưởng lão và tam trưởng lão còn đắm chìm trong vui sướng sắp đoạt quyền thành công, không phát hiện giọng nói Phượng Tam Muội không giống vừa nãy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui