Độc Cô Thiên Diệp vừa xuất hiện, bọn Phong Khinh Nhiễm vây quanh nàng.
"Tiểu sư muội, thế nào?" Bùi Thiếu Nam hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lấy một bình ngọc ra, cười nói: "Không phụ sự mong đợi của mọi người!"
"Ha ha, tiểu sư muội, muội quá lợi hại, sư huynh rất sùng bái muội !" Hác Bằng Du ôm cổ Độc Cô Thiên Diệp hưng phấn nói.
Tật cũ của Thì Hoằng Quy là một tâm bệnh của bốn sư huynh đệ bọn hắn, vì chữa bệnh sư phó, bọn họ cũng nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng chỉ có thể lùi một bước tìm kiếm mấy phương pháp có thể ức chế tạm thời. Giờ đây Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đan dược thành công, tật cũ của Thì Hoằng Quy rất nhanh sẽ được chửa khỏi, bảo sao bọn họ không hung phấn.
"Tiểu sư muội, vất vả rồi ." Phong Khinh Nhiễm nói.
"Đây là điều muội phải làm. Giờ muội đi tìm sư phó, các huynh có đi không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Chúng ta cùng đi xem đi." Phong Khinh Nhiễm nói.
5 người đi vào trong viện Thì Hoằng Quy, nhìn thấy hai vị trưởng lão đang báo cáo chuyện của công hội với hắn. Bọn họ đợi một lát, đợi hai trưởng lão kia rời đi mới vào đại sảnh.
"Sư phó, con đã luyện chế đan dược xong. Trước tiên con kiểm tra thân thể cho ngươi, xác nhận một chút, nếu không có vấn đề thì có thể dùng đan dược ." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Thì Hoằng Quy, nói.
Thì Hoằng Quy vươn tay ra, tay phải Độc Cô Thiên Diệp đặt lên, dùng hỗn độn khí ở chạy một lần trong thân thể hắn, sau đó thu hồi, nói: "Đã muốn điều trị không tệ lắm. Con lại cho ngài hai loại đan dược, sau này ngài hãy dung nó."
Độc Cô Thiên Diệp lấy hai bình ngọc ra, một cái màu đỏ, một cái xanh biếc.
Thì Hoằng Quy dùng đan dược Độc Cô Thiên Diệp yêu cầu ăn xuống. Kỳ thật giờ hắn đã không ôm hy vọng gì với thân thể của mình, nhiều năm như vậy cụng không có biện pháp trị liệu. Nguyên bản hắn không tính trị liệu, chẳng qua nhìn thấy mấy ánh mắt khẩn trương kia, hắn mới nghe lời ăn đan dược.
Sau khi Thì Hoằng Quy ăn đan dược, bọn Phong Khinh Nhiễm gắt gao nhìn hắn.
"Sư phó, thế nào?" Phong Khinh Nhiễm hỏi.
Sắc mặt Thì Hoằng Quy biến hóa rất nhanh, vừa định nói chuyện, hé miệng ra, phun một ngụm máu đen, sau đó từng ngụm từng ngụm máu tươi chảy ra, mọi người sợ tới hoảng thần.
"Tiểu sư muội, sư phó sao vậy?"
"Đây là bình thường , lập tức sẽ tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đây là chướng khí ô nhiễm phế huyết trong cơ thể sư phó, bởi vì không loại bỏ được, cho nên sư phó mới có thể khi thì rét lạnh khi thì nóng lên. Chỉ cần loại bỏ chướng khí trong cơ thể hắn ra ngoài là được."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, Thì Hoằng Quy lại phát ra một tiếng vang dội, trong không khí có một mùi hương khó ngửi bay ra. Mặt Thì Hoằng Quy nhất thời hồng như mông khỉ.
"Khụ khụ, vậy, sư phó, giờ ngài nên đi nhà vệ sinh có vẻ tốt." Độc Cô Thiên Diệp nhịn cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp vừa mới nói xong, bụng Thì Hoằng Quy lập tức thầm thì kêu lên, hắn không kịp nói gì vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
"Sư phó, đừng quên lấy giấy nha!" Hác Bằng Du nói xong cười ha hả.
Bọn Phong Khinh Nhiễm rốt cục nhịn không được cười ra tiếng. Ngay cả Doãn Lãng cũng cong khóe miệng.
"Tiểu sư muội, tật cũ kia của sư phó cuối cùng là chuyện gì xảy ra a?" Bùi Thiếu Nam hỏi.
"Tật cũ của sư phó các huynh đều biết, là khi đi đầm lầy Âm U còn sót lại. Hắn nói lúc ấy là tiến nhập một nơi có chướng khí, hít vào rất nhiều chướng khí, khi trở về lại không loại ra khỏi cơ thể, cuối cùng cắm rễ trong thân thể hắn, ăn mòn thân thể hắn, hút linh khí hắn hấp thu, khiến hắn nhiều năm như vậy không thăng cấp được. Chỉ cần loại bỏ chướng khí là ổn rồi." Độc Cô Thiên Diệp giải thích nói.
"Chỉ đơn giản như vậy ?" Hác Bằng Du không thể tin được, chỉ là nhiều chướng khí thì có thể làm khó tất cả mọi người ?
"Nghe đơn giản, nhưng là thao tác lại không đơn giản. Chướng khí vốn rất khó trừ tận gốc, huống hồ đã ở trong thân thể sư phó thật lâu, khó khăn càng lớn hơn. Hơn nữa nếu có một chút không loại bỏ hết, nó sẽ tro tàn lại cháy trong thân thể sư phó." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa trước điều trị mấy tháng, sau khi loại chướng khí ra cần điều dưỡng, cũng không phải đơn giản như vậy ."
"Hình như đúng là không đơn giản." Hác Bằng Du vuốt cằm nói.
Thì Hoằng Quy đã sống bao nhiêu năm chưa từng mất mặt như vậy, lâu lâu thả vài cái thối thí, hoặc là ở trong nhà vệ sinh cả ngày, vài ngày qua, người gầy đi một vòng, nhưng sắc mặt thoạt nhìn lại rất tốt .
Độc Cô Thiên Diệp vừa điều dưỡng cho Thì Hoằng Quy, trừ bỏ dùng đan dược là thực bổ. Nhiệm vụ này đương nhiên liền rơi xuống đầu nàng, luôn luôn làm mấy món mỹ thực cho Thì Hoằng Quy bổ thân thể, thuận tiện tiện nghi bốn sư huynh. Mặt khác khi có thời gian cũng sẽ thuần hóa linh thú cho người Công hội Linh sư.
Đợi khi thân thể Thì Hoằng Quy tốt lên, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu bế quan, chuẩn bị cho một năm rưỡi sau tiến vào bí cảnh Không Linh. Không cần thiết thì nàng sẽ không ra khỏi viện, mà sau khi bọn Phong Khinh Nhiễm biết nàng bế quan, cũng không quấy rầy nàng.
Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu cuộc sống có quy luật mỗi ngày. Tu luyện linh lực, lĩnh ngộ quy tắc, thành lập lĩnh vực của mình, còn rút ra thời gian nghiên tập bản bách khoa toàn thư về trận pháp kia. Mỗi ngày qua phong phú mà khẩn trương.
Ngày bế quan qua nhanh, đảo mắt đã qua hơn một năm. Nàng vừa mới qua sinh nhật 20 tuổi đi tới chỗ linh hóa của Công hội Linh sư thành Nấm, phía sau là huynh đệ Mạc gia.
"Thiên Diệp tiểu thư, sao ngài lại đến nơi đây?" Người phụ trách nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, nhanh chóng ra đón.
Giờ Độc Cô Thiên Diệp là người tâm phúc của Công hội Linh sư, đi lên từ không gian thấp, không lâu sau là thần vương trung cấp, còn là thuần thú tông sư, lại là luyện đan sư, vì mọi người luyện chế không ít đan dược, còn trị tật cũ của hội trưởng. Tuy rằng nàng bế quan một năm nay, không lộ diện trong Công hội Linh sư, nhưng mọi người vẫn phi thường tôn trọng nàng.
"Thường quản sự, vài thân nhân của ta đến đây từ đại lục Huyền Nguyệt, muốn tới nơi này tiến hành linh hóa huyễn khí. Ngươi xem giờ có thể không?" Độc Cô Thiên Diệp chỉ vào mấy người phía sau nói.
Thường quản sự nhìn nhìn người Mạc gia, nói: "Thân nhân của Thiên Diệp tiểu thư, vậy chắc chắn là được. Nhưng dựa theo quy củ, phải điền cái này, sau đó cẩn thận đọc phương pháp linh hóa và chuyện cần chú ý trong quá trình linh hóa."
"Chuyện này không thành vấn đề. Vậy phiền toái ngươi an bài rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Trong một năm, mọi người Mạc gia đều đến huyễn tôn cao nhất, đến giai đoạn có thể linh hóa. Mạc Chấn Đình và 5 huynh đệ Mạc gia khi nàng bế quan ba tháng đã đạt tới huyễn tôn cao nhất, Độc Cô Thiên Diệp dẫn bọn hắn đến tiến hành linh hóa. Hôm nay đến linh hóa là ba người Mạc Tử Khanh, Mạc Phong và Hữu Vô.
Ba người bọn họ dưới sự hướng dẫn của Thường quản sự điền biểu xong, xem quy tắc, sau đó đi lên lầu tiến hành linh hóa. Độc Cô Thiên Diệp và bọn Mạc Chấn Đình ở dưới lầu chờ.
Bởi vì khi còn ở đại lục Huyền Nguyệt Độc Cô Thiên Diệp đã cải thiện thể chất cho bọn hắn, cho nên bọn họ linh hóa đều là ba ngày đến bốn ngày, làm người Công hội Linh sư bị sốc, cảm thán bọn Mạc Tử Khanh thiên phú cao, gia tộc di truyền tốt.
"Ngoại công, Đô Đô đã hóa toàn bộ huyễn khí trong Luyện Yêu Hồ thành linh khí, nếu mọi người nguyện ý, còn có thể ở bên trong tu luyện. Nhưng ta thấy mọi người nên đi dạo nhiều trên đại lục Không Linh." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chúng ta tính đi lịch lãm một chút, luôn luôn tu luyện trong Luyện Yêu Hồ, khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến là không được. Đến lúc đó khi muội đi bí cảnh Không Linh chúng ta sẽ về gấp, trở lại Luyện Yêu Hồ đi vào cùng con." Mạc Chấn Đình nói.
"Được." Độc Cô Thiên Diệp cũng đồng ý, dù sao giờ còn hơn nửa năm bí cảnh Không Linh mới mở ra, bọn họ đi ra ngoài lịch lãm một chút cũng tốt, củng cố cấp bậc, "Ta đã để người Công hội Linh sư giúp mọi người chuẩn bị mấy con siêu thần thú, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ trở lại , đến lúc đó ta thuần hóa cho các ngươi. Các ngươi muốn đi lịch lãm, đừng đi nơi rất nguy hiểm."
Mạc Chấn Đình gật đầu đồng ý. Bọn họ không thiếu người, hơn nữa cũng có siêu thần thú, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn.
Nghĩ nghĩ, Độc Cô Thiên Diệp lấy ra mấy thạch bàn giao cho Mạc Chấn Đình, nói: "Đây là truyền tống trận ta làm, là duy nhất, khi các ngươi gặp nguy hiểm chỉ cần bóp nát nó, nó sẽ đưa mọi người về chỗ cũ. Các ngươi cầm lấy, để ngừa vạn nhất."
"Hảo." Mạc Chấn Đình nhận lấy.
Chờ bọn Mạc Phong linh hóa xong, Độc Cô Thiên Diệp mang bọn họ đi gặp Thì Hoằng Quy. Biết bọn họ đều là thân nhân của Thiên Diệp, Thì Hoằng Quy rất khách khí, muốn để bọn họ ở lại Công hội Linh sư một thời gian. Sau khi biết bọn họ tính đi lịch lãm, mới buông tha ý nghĩ này.
Qua hai ngày, Độc Cô Thiên Diệp chộp tới mấy con siêu thần thú. Toàn bộ quá trình không phí nhiều khí lực lắm, đây là muốn quy công cho việc Độc Cô Thiên Diệp giúp linh thú biến hóa. Giờ Độc Cô Thiên Diệp rất nổi danh trong giới linh thú, mọi người đều muốn có cơ hội tiếp cận nàng một chút. Cho nên khi người Công hội Linh sư đi tìm siêu thần thú, vừa nói là Độc Cô Thiên Diệp muốn, đều tranh nhau muốn tới, toàn bộ quá trình ngay cả xu thế đánh nhau cũng không có. Còn có hai siêu thần thú bởi vì vấn đề danh ngạch đánh nhau, cuối cùng bị một con khác chui chỗ trống.
Độc Cô Thiên Diệp thuần hóa chúng nó, để người Mạc gia khế ước, sau đó lại giúp chúng biến hóa, cuối cùng mới cho người Mạc gia đi lịch lãm .
Lần trước Bách Tân Nham nói kêu Quận chúa các quận đến thương nghị vấn đề quyền sở hữu truyền tống trận, Độc Cô Thiên Diệp không đi, không biết Thì Hoằng Quy giải quyết thế nào, tóm lại truyền tống trận vẫn do Công hội Linh sư quản. Công hội Thuần thú sư ăn mệt mấy lần liên tục, nói vậy trong bí cảnh Không Linh, hẳn sẽ nghĩ biện pháp đối phó nàng.
"Tiểu sư muội." Phong Khinh Nhiễm đi vào viện Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy nàng đang bận rộn gì đó.
"Sao vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy bộ dáng vội vã cảu Phong Khinh Nhiễm, hỏi.
"Sư phó bảo muội đi qua, hình như là đã xảy ra chuyện gì." Phong Khinh Nhiễm nói.
Nhất định là đã xảy ra đại sự, bằng không sắc mặt sư phó sẽ không khó coi như vậy. Nhưng sư phó về lại cái gì cũng không nói, chỉ bảo người đến kêu Độc Cô Thiên Diệp qua.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt Phong Khinh Nhiễm rất nghiêm túc, thu hồi truyền tống thạch đang chế tác, nói: "Chúng ta đi thôi."
Phong Khinh Nhiễm và Độc Cô Thiên Diệp đi vào viện của Thì Hoằng Quy, sau khi đi vào thì thấy Thì Hoằng Quy ở bên trong, vài sư huynh khác đã ở, vẻ mặt nghiêm túc làm cho trong lòng nàng nhịn không được nhảy dựng.
"Sư phó." Độc Cô Thiên Diệp đi vào muốn hành lễ với Thì Hoằng Quy.
"Thiên Diệp, ngồi." Thì Hoằng Quy nói.
Độc Cô Thiên Diệp và Phong Khinh Nhiễm mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống. Cảm thấy không khí không đúng, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Sư phó, phát sinh chuyện gì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...