Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Độc Cô Thiên Diệp luyện tập âm công trong Luyện Yêu Hồ lý, đã có thể miễn cưỡng vận dụng. Dù vậy, uy lực của nó vẫn khiến Độc Cô Thiên Diệp lắp bắp kinh hãi.

Khi nàng đàn thì rót linh lực vào cầm huyền, để khi cầm huyền dao động trừ phát âm thanh, còn phát ra âm ba. Nhìn không thấy sờ không được, căn bản không thể phát hiện công kích tới chỗ nào.

Hơn nữa công kích này còn là quần công, dùng lúc một đánh nhiều phi thường hữu hiệu. Lực công kích với mỗi người giống nhau !

Nàng còn phát hiện, nhạc phổ mà Phục Hy cầm giải phong có tác dụng khác, tỷ như phát ra công kích, phòng thủ, thậm chí còn có an thần !

Hôm nay, nàng đang luyện tập trong Luyện Yêu Hồ lý, bị Đô Đô đánh gãy, nói bên ngoài có người gõ cửa.

Độc Cô Thiên Diệp dừng lại, lắc mình ra khỏi Luyện Yêu Hồ. Sau khi đi ra, nàng mới biết Đô Đô nói gõ cửa là nhã nhặn cỡ nào.

"Bang bang phanh!"

"Đi ra, người bên trong mau đi ra!"

"Bang bang phanh!"

Người bên ngoài kêu, Độc Cô Thiên Diệp nghe rõ ràng, đối phương ngại đánh đau tay, lấy chân hung hăng đá lên cửa. Nàng đi qua mở cửa ra, nhìn thấy một nữ tử ăn mặc yêu diễm đứng bên ngoài, một người bán hàng còn ở một bên không ngừng nói lời hay.

"Mộng tiểu thư, người gian phòng này có thẻ chúng tôi mới mở ."

"Có thẻ? Có thẻ có thể cao cấp hơn của ta sao? Của ta là thẻ cao cấp thứ hai của nơi này, chẳng lẽ ngươi muốn nói của nàng cao cấp hơn ta sao?" Điền Mộng cao giọng nói, như muốn tuyên dương thẻ của mình cao cấp cỡ nào."Phòng này vẫn luôn là ta ở, giờ ngươi lại để cho người khác ở ! Ta thấy ngươi là không muốn làm ở nơi này chứ gì ?"

"Mộng tiểu thư, đối phương thật là..."

"Sao lại có chó sủa trước phòng ta vậy?" Độc Cô Thiên Diệp mở cửa, nhìn Điền Mộng nói.

Điền Mộng vốn đang muốn mắng người bán hàng kia, nghe thấy giọng nói Độc Cô Thiên Diệp, xoay người lại, dùng vẻ mặt khinh thường nói với nàng: "Ngươi, ngươi nhanh chuyển ra, bổn tiểu thư muốn ở gian phòng này."

"Xuy." Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo một tiếng, nói, "Dựa vào cái gì?"

"Chỉ bằng thân phận của ta cao quý hơn ngươi! Ngươi có biết ta là ai không ? Ta là đại tiểu thư của Điền gia - quận Ô Lạp!" Điền Mộng đắc ý nói.

"Đại tiểu thư Điền gia - quận Ô Lạp?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Quận Ô Lạp là quận lớn nhất đại lục Không Linh, diện tích lớn nhất, thành thị nhiều nhất, thực lực chỉnh thể cũng cao nhất. Điền gia là gia tộc lớn nhất quận Ô Lạp, hệ thống gia tộc khổng lồ, cao thủ rất đông, rất có địa vị trên đại lục Không Linh.

"Hừ, giờ đã biết chứ gì? Đã biết thì nhanh để phòng lại cho ta." Điền Mộng nhìn bộ dáng Độc Cô Thiên Diệp, còn nghĩ nàng bị thân phận của mình dọa đến.

"Chưa từng nghe qua." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Tuy ta không biết gia tộc của ngươi là gia tộc gì, nhưng nghe qua cũng không kém, gia tộc như thế, vậy đạo lý thứ tự đến trước và sau gia tộc của người hẳn là đã dạy ngươi rồi chứ ?"

"Ngươi nói cái gì ?! Ngươi nói ta không giáo dưỡng?" Giọng nói bén nhọn của Điền Mộng khiến cả tầng lầu đều nghe thấy, "Ngươi có thân phận gì, cư nhiên dám mắng ta không có giáo dưỡng?"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Đây là khách sạn, không phải nhà ngươi. Đây không phải địa bàn của ngươi, ngay cả đạo lý thứ tự đến trước và sau cũng không hiểu. Ta rất muốn biết, cuối cùng là ngươi là như vậy, hay là gia tộc của ngươi dạy thế này!" Độc Cô Thiên Diệp chậm rì rì nói.


"Ngươi muốn chết!" Điền Mộng bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm giận đến giơ chân, xuất ra một thanh tiên đánh đến nàng, nhưng roi vừa huy ra sau, lại kéo không được.

"Người nào hỗn đản dám giữ chặt roi của bổn tiểu thư, không muốn sống nữa sao?" Điền Mộng chửi bậy chuyển qua, muốn nhìn xem kẻ nào can đảm như vậy dám giữ chặt roi của mình. Nếu là người bán hàng kia, vậy nàng nhất định phải chết!

Nhưng khi nàng thấy là ai, khí diễm kiêu ngạo lập tức xẹp xuống.

"Hách đại sư, ngài, sao ngài ở đây?"

Hác Bằng Du đánh ngáp, nói: "Ngươi có thể ở đây, vì sao ta không thể?"

"Ta, ta..." Điền Mộng không biết nên tiếp lời thế nào.

Toàn bộ người trên đại lục Không Linh đều biết, Hác Bằng Du ghét nhất bị chính là người khác ầm ỹ khi hắn ngủ, nếu đánh thức hắn, hậu quả đó không phải ai cũng có thể thừa nhận. Trừ sư phó của hắn, mấy sư huynh cũng không thể ầm ỹ đến hắn! Giờ mình đánh thức hắn rồi, nhìn mặt hắn, tiểu tâm can của nàng run lên run lên .

"Hách đại sư, ta chỉ muốn để nàng chuyển ra, không phải cố ý muốn ầm ỹ ngài." Điền Mộng nhanh chóng giải thích.

"Ngươi muốn nàng chuyển ra cho ngươi vào ở ?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Điền Mộng cảm thấy sắc mặt Hác Bằng Du càng lạnh thêm, bị hai mắt hắn nhìn chằm chằm, nàng đành kiên trì gật đầu: "Phải."

"A —— "

"Phanh!"

Tay cầm roi của Hác Bằng Du vừa dùng sức, Điền Mộng lập tức bị đá đến đầu cầu thang. Độc Cô Thiên Diệp có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hắn có thân thủ bậc này.

Nghe thấy Điền Mộng kêu thảm thiết, người Điền gia dưới lầu chạy lên, nhìn thấy Điền Mộng ngã ở đầu cầu thang. Ca ca Điền Mộng - Điền Ngạo nâng nàng dậy, khi muốn xuất đầu cho muội muội mình mới phát hiện đối phương cư nhiên là Hác Bằng Du.

"Hách công tử có ý gì? Không biết vì sao xá muội chọc tới ngươi, mà ngươi đối nàng như vậy." Điền Ngạo dằn cơn tức nói.

Hắn nhìn một chút, phòng muội muội mình thích cũng không phải Hác Bằng Du ở, mà là cái kia nữ tử sau lưng hắn. Sao có thể chọc Hác Bằng Du phẫn nộ quăng muội muội mình ra? Hác Bằng Du này trừ ngủ, sở thích lớn nhất là ngắm mỹ nữ. Khi hai người xung đột, hắn mới có thể mặt lạnh với mỹ nữ.

"Hừ, Điền Ngạo, Điền gia các ngươi lá gan thật là không nhỏ, phòng của tiểu sư muội ta là nàng có thể muốn ? Còn muốn đuổi sư muội ta ra, chậc chậc, ngươi còn hỏi ta vì sao ?" Hác Bằng Du lạnh lùng nói.

Cái gì ? Nữ tử kia là sư muội Hác Bằng Du? Hắn không phải đệ tử nhỏ nhất của Thì Hoằng Quy sao, khi nào thì có sư muội ?

Điền Mộng và Điền Ngạo nhìn lại Độc Cô Thiên Diệp, mới phát hiện nàng lớn cực mỹ.

Nhất định là nàng bán sắc mới được thích Hác Bằng Du, rồi mới được làm đồ đệ Thì Hoằng Quy ! Điền Mộng căm giận nghĩ. Mình cũng rất xinh đẹp, có thể cũng vì vậy mà được Thì Hoằng Quy thu làm đồ đệ hay không? Tuy Hác Bằng Du lớn lên bình thường, nhưng nhìn kỹ vẫn rất được. Hơn nữa thân phận của hắn, cũng không phải không thể làm vị hôn phu của nàng. Nếu mình có thể gả cho hắn, vậy về sau ai còn dám khi dễ nàng ? Nghĩ, nhịn không được liếc mắt đưa tình với Hác Bằng Du.

Hác Bằng Du nhìn huynh muội Điền gia một cái, chán ghét rống lên một câu: "Cút!"

Hai tay Độc Cô Thiên Diệp ôm ở trước ngực, nhìn vẻ mặt khó chịu của Hác Bằng Du, nhịn không được nở nụ cười. Lần đầu tiên gặp mặt mình cũng đánh thức hắn, còn dọa hắn lên. Giờ ngẫm lại, mình lúc ấy cũng thật may mắn .

"Muội còn cười ? Người khác khi dễ đến trên đầu muội, cũng không biết phản kháng hả ?" Hác Bằng Du quát lớn với Độc Cô Thiên Diệp.


"Sao lại không có chứ, chỉ là muội còn chưa bắt đầu huynh đã đi ra, không cho muội cơ hội." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vậy là huynh xen vào việc của người khác ?" Hác Bằng Du trầm mặt hỏi.

"Sao có thể là xen vào việc của người khác chứ? Bảo hộ sư muội không phải chuyện huynh phải làm sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi ngược lại. Nghĩ đến bộ dáng huynh muội Điền gia, nàng lại hỏi, "Sư phó và ngươi có thân phận gì? Sao huynh muội Điền gia sợ huynh như vậy ?"

"Muội cư nhiên không biết? Ta không phải từng nói cho muội tên sư phó sao?" Hác Bằng Du từng lên, cốc đầu Độc Cô Thiên Diệp.

"Huynh nói tên sư phó, nhưng không nói hắn là làm gì mà ? Cũng không nói thân phận của hắn." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Muội..." Hác Bằng Du không nói gì trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, "Huynh không nên đánh giá cao muội! Đi vào đại lục này lâu như vậy, còn không biết thế lực nơi này. Huynh mỗi ngày ngủ còn biết nhiều hơn muội!"

Độc Cô Thiên Diệp bị Hác Bằng Du mắng không còn lời nào để nói, ai bảo đây là sự thật chứ!

Nhìn thấy bộ dáng vô tội của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du bất đắc dĩ nói: "Tuy đại lục Không Linh bị chia làm hơn hai mươi quận, nhưng Công hội Luyện đan sư, Công hội Luyện khí sư, Công hội Linh sư, Công hội Lính đánh thuê, Công hội Thuần thú sư không phân biệt quận, chỉ có tổng hội cùng phân hội. Sư phó chúng ta, hội trưởng tổng hội Công hội Linh sư. Giờ đã biết rõ ?"

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.

"Cho nên, cho dù gia tộc này thế lực lớn cỡ nào, cũng không hơn được nữa mấy đại công hội."

Độc Cô Thiên Diệp lại gật đầu.

"Nếu sư phó biết khi muội bái sư căn bản không biết thân phận của hắn, phỏng chừng sẽ vui vẻ vài ngày ." Hác Bằng Du cảm khái.

"Khó trách lúc ấy sư phó nói một trăm ngàn tử tệ ít, ừ, lấy thân phận sư phó mà nói, quả thực thiếu. Lát nữa muội phải đòi thêm." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha, ý này không tệ." Hác Bằng Du cười lớn.

"Đúng rồi, huynh biết người nào của Công hội Luyện đan sư không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Biết chứ, Công hội Linh sư và Công hội Luyện đan sư quan hệ không tệ, sao vậy?" Hác Bằng Du hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp mời Hác Bằng Du vào phòng, sau đó nói cho hắn chuyện của mình ở đại lục Huyền Nguyệt và mục đích đến đại lục Không Linh.

Độc Cô Thiên Diệp mời Hác Bằng Du vào phòng, sau đó nói cho hắn chuyện của mình ở đại lục Huyền Nguyệt và mục đích đến đại lục Không Linh.

"Ngát Hương hoa? Hình như đã thật lâu không nghe nói tới cái này. Hình như tiểu tử Thước Lượng kia từng nói với ta, Công hội Luyện đan sư vẫn luôn tìm kiếm cái này. Nhưng nói đã là chuyện thật lâu trước đây. Trở lại huynh sẽ hỏi thăm cho muội, để Công hội Luyện đan sư hỗ trợ tìm kiếm có lẽ sẽ tốt. Dù sao chỗ của Dương lão đầu người và dược liệu đều có rất nhiều. Đến đến đến, thừa dịp sư huynh ta không muốn đi ngủ, sẽ nói cho muội chút chuyện trên đại lục Không Linh. Miễn cho muội đi ra ngoài cái gì cũng không biết, quăng mất mặt mũi của sư huynh!"

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, huynh ấy nói đúng mà!

Tuy Hác Bằng Du đại bộ phận thời gian đều ngủ, nhưng lại biết rất rõ ràng chuyện trên đại lục Không Linh, quận nào và quận nào quan hệ tốt, từng quận có thế lực gì gia tộc gì, đều biết rành mạch. Điều này làm Độc Cô Thiên Diệp rất hoài nghi, có phải bình thường hắn chia bản thân làm mấy phần ? Hay hắn là lão yêu quái sống thật lâu?


Nhìn thấy biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du cốc đầu nàng một phen, quát: "Ca ca mới 50 tuổi, sao lại là lão yêu quái gì chứ!"

"50 tuổi còn không phải lão yêu quái sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nói thầm một câu.

Được rồi, đối với thế giới con người có thể sống mấy trăm hơn đến một ngàn tuổi này mà nói, 50 tuổi quả thực không tính lớn. Nhưng mà ——

"Giờ muội mới 18 tuổi."

Dọa? Hác Bằng Du dùng ánh mắt quái dị nhìn Độc Cô Thiên Diệp, 18 tuổi ? Hắn và sư phó vẫn nghĩ Độc Cô Thiên Diệp ít nhất cũng phải mấy chục gần trăm tuổi. Ở không gian thấp muốn tu luyện đến huyễn tôn cao nhất, không dùng một hai trăm năm là không có khả năng. Bọn họ nghĩ thiên phú của Độc Cô Thiên Diệp tốt lắm. Hơn nữa tuy nhìn nàng trẻ tuổi, nhưng người nơi này vốn liền chậm lão, hơn nữa đến cấp bậc huyễn tôn là phản lão hoàn đồng, cho nên căn bản không nghĩ nàng cư nhiên mới mười mấy tuổi!

"Muội thật sự chỉ có mười tám tuổi?" Hác Bằng Du nhịn không được hỏi lại một chút.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu. Cho huynh không cho nói thân phận sư phó với muội, hừ hừ, giờ cũng cho huynh nếm thử tư vị bị dọa.

"Oa, thiên tài, không, không phải thiên tài, yêu nghiệt !" Hác Bằng Du đột nhiên hô to, sau đó lấy thông tin thạch ra, rót linh khí vào, không đợi đối phương mở miệng đã nói, "Lão nhân, lão nhân, bảo bối, bảo bối! Ha ha!"

"Xú tiểu tử, bảo bối gì làm ngươi cao hứng thành như vậy?"

"Không phải bảo bối của ta, là bảo bối của chúng ta, ta cam đoan khi ngươi còn hưng phấn biết hơn ta !" Hác Bằng Du nghe thấy thanh âm Thì Hoằng Quy, úp mở nói.

"Ta lau, vậy ngươi còn không mau nói cho ta!" Thì Hoằng Quy bị Hác Bằng Du làm tò mò, nhịn không được lại nói tục.

"Bí cảnh Không Linh tiếp theo, Công hội Linh sư chúng ta có thể tham gia, ha ha!" Hác Bằng Du nói.

"Ai vậy? Phân hội nào?" Thì Hoằng Quy cũng không kích động như Hác Bằng Du nghĩ, "Sẽ không lại là giống lão nhị lần trước, gặp kẻ lừa đảo chứ?"

Lần trước người kia nói mình không đến 50 tuổi, kết quả khi vào bí cảnh Không Linh bị chặn bên ngoài. Để thế lực khác nhân hung hăng cười nhạo bọn họ một phen, Thì Hoằng Quy tức giận đến mức trực tiếp miễn chức hội trưởng phân hội kia !

"Ha ha, không có. Ta cam đoan không phải lừa gạt!" Hác Bằng Du vỗ ngực cam đoan nói.

"Đó là ai ? Sẽ không là ngươi chứ? Ngươi 52 tuổi rồi, không hợp cách!"

"Sao có thể là ta? Ngươi để ta đi ta sẽ không về, ở nơi đó rảnh rỗi, ta sẽ ngủ không về luôn!"

"Ngươi dồ không tiền đồ ! ..."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du và Thì Hoằng Quy lại bắt đầu đại chiến nước miếng, nhịn không được xoa xoa trán, lên tiếng : "Sư phó."

"Ha, Thiên Diệp có đó sao ! Thế nào, gần nhất chuyện vui gì không? Có nhớ sư phó không?" Thì Hoằng Quy vừa nghe thấy giọng của Độc Cô Thiên Diệp, lập tức quăng Hác Bằng Du qua một bên , liên tục hỏi nàng mấy vấn đề.

"Sư phó, ta đang cần ngài đây ! Ta mới biết ngài là Tổng Hội Trưởng Công hội Linh sư, đang nghĩ tới ngài có phải nên bổ sung bái sư lễ cho ta hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"A? Như vậy cũng có thể ?" Thì Hoằng Quy nói, "Thiên Diệp nè, con không được bị sư huynh con làm hỏng, hắn là một bà mối đó, đừng học theo hắn."

"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nở nụ cười.

"Lão nhân, ngươi không được bôi đen ta, ta khi nào thì xấu như vậy?" Hác Bằng Du nghe thấy Thì Hoằng Quy nói như vậy hắn, lập tức phản bác.

"Ngươi vẫn luôn như vậy!" Thì Hoằng Quy nói.

Nhìn bọn họ muốn cãi nhau, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Vừa nãy hai người nói chuyện gì ?"

"Đúng vậy, ngươi còn không nói cho ta người ngươi tìm là ai ?" Lúc này Thì Hoằng Quy mới nhớ chuyện Hác Bằng Du nói.


"Còn có thể là ai, tiểu đồ đệ của ngươi, tiểu sư muội của ta!" Hác Bằng Du đắc ý nói.

Tiểu sư muội này chọno ốt, cả người đều là bí mật, còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn có thể dọa đến lão nhân.

Quả nhiên ——

"Phốc!" Thì Hoằng Quy đang uống trà, nghe thấy lời nói của Hác Bằng Du, một miệng nước trà phun ra, thiếu chút nữa phun đến người đối diện hắn, may mà đối phương tránh mau, nhưng là vẫn có một chút trà tí bắn tung tóe đến góc áo của hắn. Hắn nhịn không được nhíu mày hô : "Sư phó!"

"Di, đại sư huynh ở đó sao ?" Hác Bằng Du nghe thấy người nọ mở miệng, nói, "Đại sư huynh, có phải huyynh lại bị lão nhân tai họa hay không? Lần này có phun nước lên quần áo của huynh không? Đệ nói cho huynh, đệ sẽ giúp huynh một đại ân!"

Đại sư huynh của Hác Bằng Du - Phong Khinh Nhiễm, cũng chính là người đang ở cùng Thì Hoằng Quy, hai năm nay luôn luôn tại các phân hội chọn lựa người có thể tham gia bí cảnh Không Linh hai năm sau, nhưng vẫn không tìm được. Giờ nghe Hác Bằng Du nói như vậy, hỏi: "Ai?"

"Tiểu sư muội? Chúng ta có tiểu sư muội lúc nào ?" Phong Khinh Nhiễm nghi hoặc nhìn Thì Hoằng Quy.

"Khụ khụ, chính là lần trước khi ta đi Xích thành. Lát ta lại nói cho ngươi!" Thì Hoằng Quy nói, "Xú tiểu tử, ngươi cần phải biết rõ ràng , tiểu sư muội ngươi có thể chứ?"

"Đương nhiên!"

"Ta không tin ngươi." Thì Hoằng Quy nói.

Hác Bằng Du đang đắc ý, nghe được Thì Hoằng Quy trong lời nói, một hơi thiếu chút nữa không thở lên.

"Thiên Diệp, ta hỏi con, con bao nhiêu tuổi?" Thì Hoằng Quy hỏi Độc Cô Thiên Diệp.

"18 tuổi ạ." Tuy lúc ấy chưa đến sinh nhật 18 tuổi đã tới đại lục Không Linh, nhưng giờ đã qua.

"Mười tám tuổi ?!" Thì Hoằng Quy không dám tin nói. Hắn và Hác Bằng Du luôn nghĩ nàng ít nhất cũng trăm tuổi ? Không nghĩ tới cư nhiên mới mười tám tuổi!

Phong Khinh Nhiễm nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp mới mười tám tuổi, mới dấy lên hy vọng, lại thất vọng rồi. Mười tám tuổi, cho dù hai năm sau cũng mới hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi nhân sao có thể đạt tới yêu cầu!

"Giờ cấp bậc của con là bao nhiêu?" Thì Hoằng Quy hỏi lại.

"Ách, này, thần vương trung cấp." Độc Cô Thiên Diệp vốn muốn gạt một chút, nhưng chuyện này với Công hội Linh sư rất quan trọng, nàng nghĩ nghĩ, vẫn nói thật.

"Phanh!" Chén trà của Thì Hoằng Quy và Phong Khinh Nhiễm rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Thần, thần vương trung cấp ?" Lần này Thì Hoằng Quy thật sự bị đả kích. Hắn biết thân phận Độc Cô Thiên Diệp, một người đến từ không gian thấp, mười tám tuổi, khi linh hóa gặp phải vấn đề trong linh hóa trận, hắn còn nghĩ nàng nhiều nhất đến cửa thần vương, còn nếu nàng ở huyễn tôn đỉnh phong, hai năm này sẽ tốn chút này nọ giúp nàng đột phá lên, không nghĩ tới nàng đã đến thần vương trung cấp!

Phong Khinh Nhiễm cũng bị đả kích không nhẹ, mình ba mươi tuổi đột phá đến thần vương, đã xem như thiên tài, không nghĩ tới hôm nay gặp một người so với mình trước đây còn yêu nghiệt hơn!

"Giờ các ngươi ở nơi nào?" Thì Hoằng Quy hỏi.

"Đằng các thành Phượng hoàng." Hác Bằng Du nói, "Nhanh chút nha, nếu chậm quá ta phải đi ngủ."

"Xú tiểu tử, ngươi chờ cho ta! Nếu ta chưa tới mà ngươi đi ngủ, ta lột da của ngươi ra!" Thì Hoằng Quy nói xong thì cúp thông tin thạch.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, chờ hắn một lời giải thích cho mình.

"Đây là một chuyện rất qua trọng, chờ sư phó đến đây lại cẩn thận nói cho muội." Hác Bằng Du đứng đắn khó có.

Không đến nửa giờ sau, Thì Hoằng Quy và Phong Khinh Nhiễm đã xuất hiện trước cửa phòng Độc Cô Thiên Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui