Edit: Tú Phong
Beta: Yuki
“Ngươi chắc chắn? Đi ra ngoài thì sẽ bại lộ, về sau muốn làm gì cũng không tiện.” Giáng Vực không tán thành nói.
“Ta có biện pháp.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nàng lấy mặt nạ lúc trước mua ở Bạch Thạch thành ra dán lên mặt, nàng lập tức biến thành người khác. Sau đó nàng lại lấy một bộ đồ trắng ra mặc vào, nhanh chóng hóa thành một tiểu binh của Thần điện trong nháy mắt.
“Đây là quần áo của Thần điện? Làm sao ngươi có?” Giáng Vực nhìn quần áo trên người Độc Cô Thiên Diệp, đây không phải là quần áo đặc trung của Thần điện thì là gì?
“Phong Giản đưa.” Độc Cô Thiên Diệp nói. Nhìn thấy Thạch Nam đã vào đến Tế đàn, Độc Cô Thiên Diệp để Giáng Vực lại Luyện Yêu hồ, tự mình ra ngoài.
Một tay Thạch Nam dắt theo một tiểu hài tử, cân nhắc lần sau làm sao lừa được tiểu hài tử mang về đây. Hiện tại Hoạt Quy đang trong giai đoạn tiến hóa mấu chốt, phải ăn thật nhiều hài tử mới được. Nhưng hài tử trên đảo chung quanh đã bị nó ăn gần hết. Xem ra lần sau phải ra ngoài bắt về rồi.
Thach Nam đi lên Tế đàn, đột nhiên phát hiện có người đứng trong đó.
“Ngươi là người của điện nào?” Thạch Nam nói, cũng không xem Độc Cô Thiên Diệp thành vật cản.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thạch Nam, người đã để lại ký ức khủng bố cho Tiểu Thiên Diệp, lúc này, hắn còn muốn đẩy hai tiểu hài tử vào địa ngục.
“Ta là người ở điện nào, ngươi không cần phải biết. Ta muốn đứa nhỏ trong tay ngươi !”
Lúc này mà không biết Độc Cô Thiên Diệp là kẻ địch thì Thạch Nam hắn đã sống uổng phí nhiều năm rồi. Hắn thả tay hai tiểu hài tử ra, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: “Ngươi thật to gan, dám cướp người trong tay ta! Vốn gặp được ngươi thì không thể giữ lại, không nghĩ tới ngươi lại không biết tốt xấu, tự đào mồ chôn mình.”
Thạch Nam nói xong, hai tay ngưng tụ huyễn lực, chậm rãi thành hình biển lửa trước mặt hắn, mỗi ngọn lửa như miệng con quái thú, đánh úp về phía Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp cũng ngưng tụ huyễn lực, trong lòng bàn tay hình thành một khối băng nhỏ. Thạch Nam nhìn khối băng trong tay Độc Cô Thiên Diệp, cũng không dám khinh thường. Tuy đối phương thoạt nhìn chỉ là Huyễn tông cấp 7, nhưng hắn tin, ‘hắn ta’ dám đối kháng với hắn, nhất định là có năng lực. Không khinh thường kẻ địch, chính là điều kiện quan trọng để cho hắn sống được tới tận bây giờ.
Quả nhiên, Độc Cô Thiên Diệp ném khối băng vào biển lửa, tuy rằng chỉ là một khối nhỏ, nhưng biển lửa sôi trào lập tức dập tắt.
Thạch Nam thấy lửa tắt, lại ngưng tụ huyễn lực, nhanh chóng tạo thành bức tường lửa, bao vây Độc Cô Thiên Diệp lại. Nhiệt độ xung quanh nóng rực, người bình thường thì đã bị nướng chin rồi.
Độc Cô Thiên Diệp bị lửa bao vây không chút kinh hoảng. Nàng tạo bức
tường nước xung quanh mình, giằng co với lửa.
“Hai hệ băng, thủy?!” Thạch Nam không nghĩ tới trừ huyễn kỹ hệ băng, nàng còn có huyễn kỹ hệ thủy, hơn nữa huyễn lực của nàng lại hùng hậu như vậy, đủ cho nàng tạo ra tường nước.
Độc Cô Thiên Diệp khống chế tường nước áp đảo tưởng lửa, trong nháy mắt dập tắt lửa, nàng sử dụng bộ pháp Phiêu Miểu, lắc mình phóng tới trước mặt Thạch Nam, một cước đá vào hạ thể hắn, không ngờ lại để hắn tránh thoát rất nhanh. Tốc độ đó không phải là một huyễn sư có làm được, không nghĩ tới Thạch Nam lại là Huyễn Kiếm song tu!
Thạch Nam không nghĩ tới tốc độ của Độc Cô Thiên Diệp lại nhanh như vậy, tuy hắn tránh kịp, nhưng vẫn bị phong cước đánh trúng, tà áo hiện lên dấu chân. Thạch Nam nhìn dấu chân trên tà áo, nói: “Ngươi quả thật là một nhân tài, đáng tiếc, đêm phải phải chết ở đây.”
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra chủy thủ, nói: “Phải không? Ai chết còn chưa biết!”
Nói xong, nàng lại phóng tới lần nữa, chủy thủ như du long linh động tấn công Thạch Nam, độ linh hoạt và lực đạo đó không hề thua kém gì Kiếm tông như Thạch Nam. Trong lúc nhất thời, Thạch Nam bị rơi vào thế hạ phong.
Nhìn sắc trời gần sáng , mà Thạch Nam lại ứng phó tốt như vậy, Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra. Sau khi Lam Mân xuất hiện, cùng Độc Cô Thiên Diệp đối phó với Thạch Nam.
Siêu thần thú !
Lam Mân vừa ra, Thạch Nam liền biết hắn là Siêu thần thú hóa thành. Biết mình không đánh lại hai người, hắn ra chiêu ảo, sau đó chạy đến ấn vào chỗ nào đó trên Tế đàn, một cánh cửa xuất hiện, hắn nhanh chóng chui vào.
“Đáng chết, cư nhiên để hắn chạy thoát !” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thạch Nam trốn đi, tìm một hồi, nhưng không tìm được chốt mở cơ quan.
“Chủ nhân, hai tiểu hài tử này làm sao bây giờ?” Lam Mân chỉ vào tiểu hài tử nói.
“Ngươi đưa bọn nó tới chỗ Phong Giản, để hắn nghĩ cách đưa bọn nó về nhà. Chú ý đừng để ai nhìn thấy.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Vâng.” Lam Mân ôm hai tiểu hài tử, bay tới Phong điện.
Sau khi Lam Mân rời đi, Độc Cô Thiên Diệp cởi áo dài ra, tháo mặt nạ, đi tìm Thương Cẩn rồi cùng hắn về lại khách viện. Lúc này, trời đã sắp sáng . Hai người vẫn trèo lên bức tường ở bên cạnh phòng Thương Cẩn vào, khi Thương Cẩn vào phòng nói: “Tối hôm quá ta luôn ngủ trong phòng, chưa từng ra khỏi phòng.”
Độc Cô Thiên Diệp sửng sốt một chút, sau đó về phòng mình. Chỉ chốc lát sau, Lam Mân đã trở lại, nhắn lại lời Phong Giản nói, sẽ tìm được nhà của hai tiểu hài tử. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp vào Luyện Yêu hồ một chút, nói cho đám người Mạc Trì biết không tìm được mấy người ngoại công ở Lôi điện.
Khi nàng vào không nhìn thấy Giáng Vực, hỏi Đô Đô, Đô Đô mang nàng đi lên đỉnh núi đặt quả trứng kia. Giáng Vực lại ngồi ngốc ở đó.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Độc Cô Thiên Diệp đi tới, đặt tay phải lên quả trứng xoa xoa, rót lực hỗn độn của Đản Đản vào quả trứng. Độc Cô Thiên Diệp chủ ý lần này quả trúng có phát ra một chút ánh hào quang.
Giáng Vực nhìn Độc Cô Thiên Diệp rót lực hỗn độn vào quả trứng, nói: “Nó cũng là khế ước thú của ngươi?”
Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ quả trứng kỳ lạ, nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi khế ước như thế nào?” Giáng Vực hỏi.
“Nó khế ước với ta. Ngươi biết đây là huyễn thú gì không?” Độc Cô Thiên Diệp có chút buồn bực, mình bị khế ước, mà còn không biết nó là chủng loại gì. Có khế ước chủ nào bi thảm như nàng không?!
Giáng Vực giật giật khóe miệng, không nói, mà hỏi ngược lại: “Đây chính là Luyện Yêu hồ trong truyền thuyết sao?”
Độc Cô Thiên Diệp thấy Giáng Vực không nói, nàng cũng không hỏi lại. Hắn không nói, thì mình cũng không miễn cưỡng, dù sao thì đến lúc nào đó thì cũng sẽ biết thôi.
“Làm sao ngươi biết đây là Luyện Yêu hồ?”
“Nghe nói. Ta biết năm xưa Thần sáng thế phong ấn thập đại thần khí vào thân thể của Hỗn độn thiên châu, bây giờ thiên châu một nửa nằm trong tay ngươi, có thể chất chứa không gian sinh mệnh, ngoài trừ Luyện Yêu hồ, thì không còn gì khác.”
“Ách, được rồi. Ngươi muốn ở trong đây hay trở về?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi Giáng Vực.
“Đương nhiên là trở về rồi. Tuy chỗ này tốt, nhưng đối với ta mà nói thì không thoải mái bằng bản thể.” Giáng Vực nói xong, trở về hoa tai trên tai Độc Cô Thiên Diệp.
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp ra ngoài, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì trời đã sáng . Bởi vì hôm qua đã nói hôm nay nghỉ ngơi, nên Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng không ra ngoài. Nhưng đến giữa trưa, nàng qua phòng Tạ Bình nói lại chuyện hôm qua.
“Không có ở Lôi điện. Tối Qua ta đi Phong điện và Hỏa điện, cũng không có.” Tạ Bình nghe Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nói, “Ta cảm thấy Vũ điện không phải là nơi giảm giữ người khác.”
“Không có thì cũng tốt, ít nhất chúng ta biết họ không ở trong tay Thần điện.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Không ở trong tay Thần điện, vậy thì ở đâu?” Tạ Bình phe phẩy quạt, hỏi.
“Có lẽ, chúng ta nên đến các hòn đảo xung quanh tìm thử xem, có lẽ bọn họ trốn ở đó.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Có phải là họ không có ở huyễn hải, chúng ta tìm lầm chỗ rồi không?”
Tạ Bình nhắm mắt nghĩ nghĩ: “Không đâu, chắc chắn bọn họ ở trong này.”
“Con sẽ tìm cơ hội đi đến những hòn đảo xung quanh tìm thử.” Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhớ tới chuyện của Hoạt Quy, liền hỏi Tạ Bình, “Đúng rồi, Tạ gia gia, Thần điện luôn bắt tiểu hài tử về nuôi Hoạt Quy.”
“Cái gì?” Tạ bình lập tức bật dậy, nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp, hỏi:
“Con nói Thần điện bắt tiểu hài tử về nuôi Hoạt Quy?”
“Dạ.” Độc Cô Thiên Diệp không biết vì sao Tạ Bình lại phản ứng mạnh như vậy, kể lại chuyện mình gặp Thạch Nam hai lần, còn nói bộ dạng lần đầu tiên thấy Hoạt Quy, “Tạ gia gia, Thần điện nuôi dưỡng mãnh thú Hoạt Quy này để làm gì? Còn dùng cách mất nhân tính đó để nuôi?”
“Không nghĩ tới lúc con còn nhỏ suýt chết dưới tay Hoạt Quy.” Tạ Bình nói, “Hoạt Quy tính tình hung tàn, là huyễn thú thời viễn cổ, có câu, ‘Hoạt Quy xuất hiện, nhân thú toàn diệt!’ Nghe nói đã bị diệt sạch, không biết Thần điện có được từ đâu? Lại lén lút bắt tiểu hài tử nuôi nhiều năm như vậy.”
Tạ Bình nói xong, cả hai đều trầm mặc, Độc Cô Thiên Diệp ẩn ẩn nghe được mùi vị âm mưu, nhưng không không biết chỗ nào không đúng, chỉ có cảm giác có liên quan tới Hoạt Quy.
Thấy Tạ Bình cũng không nói gì nữa, Độc Cô Thiên Diệp liền rời đi, khi ra ngoài, đột nhiên nghĩ, có lẽ nàng có thể tới tìm Ám các giao dịch.
Nghĩ là làm, Độc Cô Thiên Diệp đi Phong điện tìm Phong Giản.
Phong Giản là Thiếu chủ Phong điện, có viện độc lập. Độc Cô Thiên Diệp ở đại sảnh chờ Phong Giản, tỳ nữ dâng trà xong liền cáo lui. Chỉ chốc lát sau, Phong Giản xuất hiện.
“Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?” Thấy Độc Cô Thiên Diệp, Phong Giản trêu chọc nói.
“Tìm ngươi giao dịch.” Độc Cô Thiên Diệp đi thẳng vào vấn đề, “Ám các.”
“À? Vụ làm ăn gì, nói nghe chút đi.” Phong Giản nói, “Để xem chúng ta có tiếp được không?”
“Tìm người.”
“Ách, Ám các chúng ta là tổ chức sát thủ, không phải là ngươi không biết đó chứ?” Phong Giản hỏi.
“Biết.”
“Cho nên cái vụ tìm người này không nên tới tìm bọn ta nha.”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phong Giản, nói: “Người ta muốn tìm ở trong trong lĩnh vực huyễn hải. Ta tin tưởng các ngươi có thể làm được.”
“Chúng ta có thể giết người, không am hiểu tìm người.”
“Thần điện tìm tổng các Ám các nhiều năm mà không được. Ngươi nói xem, nếu bọn họ biết đối thủ của bọn họ nằm ở nơi bọn họ không ngờ tới, bọn họ sẽ làm thế nào?”
“Ai nói tổng các của chúng ta ở trong này?”
“Tuy ta không biết nằm trên hòn đảo nào, nhưng ta biết nó ở trong đây.
Tổng các của các ngươi ở đây, nói vậy thì các ngươi rất quen thuộc đối với huyễn hải này, tìm người đối với các ngươi chỉ như bữa ăn sáng mà thôi.”
“Ách, cái này thì buôn bán cái gì, ngươi chính là đang uy hiếp trắng trợn mà !” Phong Giản bất mãn nói.
“Tẩy tủy đan.”
“Cái gì?”
“Thù lao là một trăm viên Tẩy tủy đan.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Thành giao!” Phong Giản thốt lên không do dự, cười cười như hồ ly.
Thực ra Tử Tiêu đã dựa vào thân phận Các chủ, bảo bọn họ phối hợp với Độc Cô Thiên Diệp vô điều kiện, nhưng nếu không cho nàng phun ra chút gì đó, trong lòng hắn thực sự không thoải mái ! Tẩy tủy đan là thứ tốt đó, hahaha…!
Tiếp đó Độc Cô Thiên Diệp cho Phong Giản biết bộ dáng người mình muốn tìm. Biết phải tìm bốn người, Phong Giản nâng giá lên, yêu cầu mỗi người là một trăm viên Tẩy tủy đan. Độc Cô Thiên Diệp sảng khoái đáp ứng, lấy một trăm viên Tẩy tủy đan ra làm tiền đặt cọc. Bộ dáng của Phong Giản làm nàng không đành lòng nói cho hắn biết nàng có thể luyện ra toàn bộ bốn trăm viên chỉ trong một ngày.
Nhưng hình như nàng đã quên chuyện năm viên Tẩy tủy đan giá trên trời ở Bạch Thạch thành.
Bàn xong giao dịch, Độc Cô Thiên Diệp trở về khách viện, đúng lúc đến giờ cơm trưa. Mọi người vừa chuẩn bị đi ăn cơm, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gào thét bên ngoài: “Bách Lý Tà, ngươi mau ra chịu chết đi !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...