Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]

Trên bờ biển, mọi người nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Ngưu Viêm rời đi cũng không rời khỏi, tuy không nhìn thấy tình hình đánh nhau giữa hai người, nhưng nhìn thấy bầu trời khi thì mây đen dày đặc, lúc thì ánh lửa tận trời, tâm mỗi người như kìm chặt.
Ngưu Nguyên nhìn dáng vẻ khẩn trương của mỗi người, nói: "Ha ha... Bây giờ các ngươi khẩn truong cũng không có tác dụng, Bách Lý Tà chết chắc rồi.

Hắn ta chắc chắn không đánh lại đệ đệ của ta."

"Nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất nên ngậm miệng thối của ngươi lại đi !" Vẻ mặt Tang Vũ âm lãnh nhìn Ngưu Nguyên, nói, "Lão đại sẽ trở về, ngươi còn nói bậy ta sẽ giết chết ngươi !"

Bị Tang Vũ trừng, Ngưu Nguyên co rụt cổ, nhìn thấy tất cả người của Đế quốc Mạc Nhĩ Tư trừng mắt nhìn hắn, hắn nhanh chóng câm miệng vọt qua một bên, tránh sau lưng người Thần điện có mặt ở đó. Hiện tại Ngưu Viêm không có ở đây, hắn không thể đánh lại bọn họ.

Mây đen trên biển tản ra, ánh nắng lại chiếu trên mặt biển. Mọi người biết bên kia đã đánh nhau xong, không biết ai thắng ai thua.

"Bách Lý Tà đâu?" Vũ Phách Thiên đi ra ngoài thành, tìm được đám người đang tụ tập ở bờ biển.

"Vũ Điện chủ." Người Thần điện nhìn thấy Vũ Phách Thiên, đều hành lễ với y.

Đệ tử tứ quốc cũng biết thân phận người này, đều hành lễ. Nhìn thấy Vũ điện chủ xuất hiện, mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Không phải nói là ông bế quan rồi sao, sao lại chạy tới đây hỏi Bách Lý Tà, còn có bộ dáng hung thần ác sát như vậy.

"Bách Lý Tà đâu?" Vũ Phách Thiên không để ý tới mọi người, lại hỏi.

Ngưu Nguyên tránh sau lưng người Thần điện chạy tới phía trước, cười hì hì nói: "Vũ Điện chủ, Bách Lý Tà bay ra ngoài biển đánh nhau với đệ đệ ta rồi.

Có lẽ, bây giờ Bách Lý Tà đã bị đệ đệ ta đánh chết rồi."

Vũ Phách Thiên bình thường luôn xem Ngưu Nguyên không vừa mắt, bây giờ còn vì hắn, mà Ngưu Viêm mới mất mạng. Vừa nhìn thấy Ngưu Nguyên đi tới, Vũ Phách Thiên đã đạp một cước, khiến hắn không gượng dậy nổi.

"Thúi lắm ! Mệnh bài của hắn đã vỡ thành bột phấn ! Đều tại cái đồ vô dụng ngươi ! Không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết tìm đệ đệ gây chuyện ! Chờ ta thu thập Bách Lý Tà xong sẽ tới thu thập ngươi !"

Ngưu Nguyên bị đạp một cước bất thình lình, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy lời Vũ Phách Thiên nói, cả người cứng đờ, cũng quên đứng dậy.

Không chỉ có Ngưu Nguyên, tất cả mọi người tại bờ biển đều bị lời nói của Vũ Phách Thiên làm cho kinh sợ. Người Thần điện đều biết thực lực Ngưu Viêm cường hãn bao nhiêu, nhưng cư nhiên lại bị người ta giết không còn một mảnh, lại ở trong phạm vi thế lực của Thần điện ! Bách Lý Tà này cũng quá to gan!

Đệ tử Đế quốc Mạc Nhĩ Tư cũng ngây người. Bọn họ vẫn biết lão đại lợi hại, không nghĩ tới nàng ngay cả Huyễn hoàng cũng giết được! Thật sự là quá cường hãn ! Bất quá biết Độc Cô Thiên Diệp thắng lợi, lại không có một ai cao hứng. Trong địa bàn của người ta giết chết Thiếu điện chủ của người ta, lại dùng phương thức hôi phi yên diệt, tiếp theo nên làm sao bây giờ?!

Vũ Phách Thiên nhìn huyễn thú mình tặng cho đồ đệ, sát khí bốn phía ! Ba thi thể trên bãi biển có vẻ rợn người một chút ! Bởi vì lúc trước Hỏa Long hít thở không bao nhiêu, nên mọi người không chú ý nó đã tắt thở. Ông nhìn xác chết trên biển, muốn chờ Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện liền một tát đánh chết nàng, đem xác nàng vứt xuống biển cho cá ăn mới tiêu trừ được thống hận trong lòng ! Ông đứng đó, tản ra lãnh khí mãnh liệt, khiến mọi người không dám thở mạnh. Đệ tử Đế quốc Mạc Nhĩ Tư vẻ mặt lo lắng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.

May mà sau khi thắng lợi Tiểu Cửu và Tiểu Ngân đã bỏ chạy, có lẽ nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp nên ẩn nấp. Bằng không, nếu bị Vũ Phách Thiên bắt được, chắc chắn sẽ giết bọn nó trước cho hả giận.

Lúc này, bên trong thành lại kéo ra một nhóm người, đi đầu là Phong Giản và Thiếu điện chủ Lôi điện Lôi Bân. Phía sau đều là người chấp pháp Lôi điện. Lôi Bân chính là người thẩm vấn phạm nhân ở Lôi điện mà Thương Cẩn và Độc Cô Thiên Diệp đã nhìn thấy đêm qua.

"Phong Thiếu điện chủ, Lôi thiếu điện chủ." Mọi người hành lễ.

Lúc này trên mặt Phong Giản đã không còn nụ cười bình thường, cũng Lôi Bân đi tới trước mặt Vũ Phách Thiên.

Lôi Bân hành lễ, nói: "Vũ Điện chủ, Điện chủ nói, Bách Lý Tà không thể giết, giao cho Lôi điện chúng ta xử lý."

"Hừ, không có khả năng ! Hôm nay ta phải giết chết 'hắn', mới giải được mối hận trong lòng ta!"

Lúc này, Lôi Bân không còn âm nhu giống như đêm qua, nhìn Vũ Phách Thiên nói, "Điện chủ nói, đây là mệnh lệnh, ngài phải tuân theo."

Vũ Phách Thiên không để ý tới Lôi Bân, vẫn nhìn ra ngoài biển như cũ, hiển nhiên là không mốn nghe theo mệnh lệnh này.

Lôi Bân cũng không buồn bực, lui lại từng bước, đứng cùng Phong Giản, cùng nhau nhìn ra ngoài biển rộng. Tứ đại Đế quốc có người lo lắng thay cho Độc Cô Thiên Diệp, có người vui sướng khi người gặp họa. Tang Vũ muốn khóc, nếu không phải vì nàng và mẫu thân, Độc Cô Thiên Diệp cũng sẽ không chống lại Ngưu Nguyên, cũng không vì vậy mà kết thù với Ngưu Viêm, cũng sẽ không đối nghịch với Thần điện.

Vũ Phách Thiên vẫn đằng đằng sát khí nhìn mặt biển, chờ Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện sẽ giết chết nàng. Đến lúc đó người đã chết, Điện chủ cũng sẽ không có gì để nói.


Lúc này tâm Phong Giản căng thẳng. Buổi sáng hắn vừa nói Độc Cô Thiên Diệp tìm lý do gì đó vào nhà gian Thần điện tìm thử xem, không nghĩ tới nàng lại tìm được nhanh như vậy. Nhưng chuyện này cũng quá lớn đi chứ?

Lôi Bân cũng như những người khác chờ đợi Độc Cô Thiên Diệp xuất hiên, muốn nhìn thử người này ra sao mà lại can đảm như vậy.

Thời gian một giờ trôi qua.

"Không phải là 'hắn' trốn rồi đó chứ?" Không biết ai nói một câu, phá vỡ không khí áp lực trên bờ biển.

"Có thể lắm. Có vẻ giết chết Vũ Thiếu điện chủ, tội danh không nhỏ. Cho dù 'hắn' thắng, trở về cũng khó thoát khỏi cái chết, không bằng trốn trước rồi tính." Có người phụ họa.

"Không nhất định. Nghe nói Bách Lý Tà này rất trọng nghĩa khí. 'Hắn' không trở lại, Mạc Nhĩ Tư chắc chắn sẽ gặp rắc rối." Có người nói.

Nghe mọi người nghị luận, trong lòng mọi người Đế quốc Mạc Nhĩ Tư yên lặng nói: "Lão đại đừng trở về."

"Nếu 'hắn' không trở lại, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người trong Mạc Nhĩ Tư gánh tội thay 'hắn' !" Vũ Phách Thiên nghe mọi người nói chuyện, nói, còn nhìn thoáng qua đệ tử Mạc Nhĩ Tư.

Ánh mắt ông lợi hại như ưng, mang theo sát ý, khiến mọi người nổi da gà, nhưng người Đế quốc Mạc Nhĩ Tư lại không ai vì vậy mà khiếp đảm. Cho dù bị lão đại liên lụy, cũng không có một ai nói câu nào.

Ngay lúc mọi người nghĩ nàng đã chạy trốn, Độc Cô Thiên Diệp rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng đứng trên lưng thất thải phượng hoàng, khóe miệng khẽ nâng, không hề sợ hãi nhìn người đứng trên bờ biển.

"Đã trở lại !"

"Thật sự đã trở lại !"

"'Hắn' cư nhiên dám trở về, lá gan cũng thật lớn !"

Nhìn thấy thân ảnh Độc Cô Thiên Diệp, người trên bờ biển nghị luận, có người nói nàng lớn gan, cư nhiên không sợ Thần điện xử phạt. Có người nói nàng ngu xuẩn, cơ hội tốt như vậy mà không trốn đi.

Khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Vũ Phách Thiên ngay lập tức bay về phía nàng, đồng thời ngưng tụ huyễn lực tấn công nàng.

Tất cả đệ tử Mạc Nhĩ Tư sợ tới kêu to, "Đừng mà !"

Phong Giản nhìn thấy vũ Phách Thiên bay đi, theo bản năng muốn tiến lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt tự tin của Độc Cô Thiên Diệp, ngừng lại.

Tất cả mọi người đều nghĩ lần này Độc Cô Thiên Diệp chết chắc rồi, mặc dù thực lực nàng cường đại ra sao, chống lại Huyễn tôn, thì cũng không có kết cục nào khác. Đệ tử Mạc Nhĩ Tư đều nhắm mắt không dám nhìn. Đám người Đan Kinh Thiên và Dạ Thương Lan thậm chí vọt vào trong biển, hô to đừng mà. Nước biển bảo phủ lấy đầu gối họ, cắn nuốt phản kháng của họ.

Ngay khi mọi người nghĩ không thể vãn hồi, hỏa vũ đầy trời bay về phía Vũ Phách Thiên, đồng thời đánh tan đạo huyễn lực đang tấn công Độc Cô Thiên Diệp. Vũ Phách Thiên không phòng bị, bị ngọn lửa đốt cháy góc áo.

Tất cả mọi người đều thất kinh rớt cằm, đệ tử Mạc Nhĩ Tư lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bóng người bay tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, ngăn chặn Vũ Phách Thiên tập kích.

"Viện trưởng, là Viện trưởng đến !"

"Viện trưởng đến, lão đại được cứu rồi !" Đệ tử Mạc Nhĩ Tư cao hứng kêu lên.

Vũ Phách Thiên nhìn Tạ Bình đứng chắn trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, không nghĩ tới đối phương lại xuất hiện ở đây.

"Tạ Bình, ngươi cư nhiên dám đến Thần điện !" Vũ Phách Thiên mở miệng, hiển nhiên là quen biết Tạ Bình, chỉ là giọng điệu đó cao hứng như lão bằng hữu gặp nhau. Nói vậy hai người này là bằng hữu.

Quả nhiên, lời nói của Tạ Bình chứng thực phỏng đoán của mọi người.

"Sao hả, Tiểu Trùng Trùng, lần trước thua ta, bây giờ còn canh cánh trong lòng sao?" Tạ Bình vẫn dùng cái loại giọng điệu không để ý như trước.

Tuy giọng điệu không khác gì bình thường, nhưng tâm Tạ Bình lúc này đang treo lơ lửng. Ông vừa ăn cơm xong, tính dùng huyễn lực thăm dò xung quanh một chút, chợt nghe thấy thông tin thạch có tin báo, tiếp đó Độc Cô Thiên Diệp nói cho ông nghe một chuyện thực kinh hách - nàng đã hôi phi yên diệt Vũ Thiếu điện chủ !


Vẫn nghĩ mình đã đủ điên cuồng, đủ để người ta sùng bái, đủ làm cho người ta đau đầu bây giờ ông mới phát hiện, cháu gái mình mới nhận so với mình chỉ có hơn chứ không kém ! Tại địa bàn của Thần điên, diệt Thiếu điện chủ của người ta, đây chính là đang khảo nghiệm trái tim yếu ớt của ông đó nha!

Tiếp đó Độc Cô Thiên Diệp nói cho ông biết buổi sáng nàng giao dịch với Phong Giản, có nhắc đến phòng giam giam giữ người bên ngoài, nói nàng tính lợi dụng chuyện này tới xem thử bọn họ có ở đó không.

"Con thật hồ nháo !" Tạ Bình bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho tức giận thiếu chút nữa bóp nát thông tin thạch, "Con giết chết Thiếu điện chủ của người ta, làm sao con biết Thần điện sẽ không lập tức giết chết con báo thù cho Ngưu Viêm?!"

"Nếu bọn hắn muốn giết con, chẳng lẽ con không phản kháng để bọn hắn giết sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Thần điện gần đây gấp rút chuẩn bị Đại tế tự mười năm một lần, quy định không thể giết người. Hơn nữa con dù sao cũng là Định quốc hầu của Đế quốc Mạc Nhĩ Tư, bọn hắn không thể trực tiếp giết chết con, nhất định sẽ chờ sau khi hiến tế nói rõ nguyên nhân với Bệ hạ mới được. Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải tận dụng thật tốt mới được."

Chuyện hiến tế là Phong Giản nói cho nàng biết, hắn còn nói, vì Đại tế tự lần này, các Điện chủ ở phân điện bên ngoài đều phải trở về.

"Vậy con tính thế nào?" Tạ Bình bị giọng điệu Độc Cô Thiên Diệp làm cho không nói gì được, lại không thể nề hà.

"Chuyện này chỉ sợ Thần điện đều biết cả rồi, Thần điện nhất định sẽ phái Lôi điện tới bắt con. Bây giờ chỉ sợ có người đợi sẵn ở bờ biển xuống tay với con. Cho nên, hắc hắc..."

"Cho nên con muốn ta đến bờ biển hộ giá cho con!" Tạ Bình thối khí trừng mắt, nói: "Còn bao lâu nữa con về?"

"Bây giờ con đang bay quanh mặt biển, chuẩn bị đón Tiểu Ngân và Tiểu Cửu. Trước khi về tới con sẽ báo cho ngài." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, thu hồi thông tin thạch, lặng lẽ vòng qua bên kia Thánh Linh đảo, đón Tiểu Ngân và Tiểu Cửu, sau đó lại vòng ra trước rời đi, để cho mọi người nghĩ nàng đã bỏ trốn rồi mới trở về, cũng thông báo cho Tạ Bình trước.

Thế này mới có một màn chỉ mành treo chuông Tạ Bình tới cứu người này.

Vũ Phách Thiên nhìn vẻ mặt vô sỉ của Tạ Bình, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu năm đó ngươi không gian lận thì sao có thể lấy được Phục minh quả trước ta một bước chứ, làm ta đến giờ vẫn chưa đột phá được. Ta không gây chuyện tới ngươi, ngươi còn chạy dám tới địa bàn của ta!"

Năm đó Ta Bình và Vũ Phách Thiên đều kề cận đột phá, ở sơn mạch Miễn Miễn, hai người đồng thời tìm được Phục minh quả trợ giúp đột phá. Phục minh quả là Linh quả thượng phẩm, có thể trợ giúp người ta đột phá huyễn lực, nhưng lúc đó chỉ còn lại một quả, lại được huyễn thú cao giai bảo hộ. Tạ Bình cùng Vũ Phách Thiên giao ước, ai lấy được là của người đó. Ai ngờ Tạ Bình sử dụng quỷ kế, để Vũ Phách Thiên giao đấu với huyễn thú bảo hộ, mà ông lại nhân lúc đó chiếm được Phục minh quả, đột phá Huyễn tôn. Thế cho nên sau này huyễn lực của Tạ Bình luôn dẫn trước Vũ Phách Thiên một cấp.

"Ta là dùng trí!" Tạ Bình sửa lại cho đúng.

"Hừ, hôm nay ta không tính nợ cũ với ngươi. Người này giết đồ đệ của ta, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng 'hắn ta', ngươi cho hay không cho?"

Vũ Phách Thiên vừa dứt lời, Tạ Bình liếc mắt xem thường, nói: "Nó là tôn tử của ta, ngươi nói ta sẽ tránh ra sao? Ngươi muốn lấy mạng của nó, phải bước qua ải này mới được."

"Vậy thì đừng trách ta!"

"Ai sợ ngươi?! Đừng quên, ngươi còn thua ta một cấp."

Mắt thấy hai Huyễn tôn giữa không trung sẽ giao đấu, người phía dưới không nhịn được khẩn trương. Ngay khi hai bên vừa muốn động thủ, luồn uy áp của Huyễn tôn từ trong thành đánh úp lại. Một bóng dáng bạch sắc dường như thuấn đến giữa Vũ Phách Thiên và Tạ Bình, ngăn cản hai người động thủ.

"Lôi Điện chủ đến !" Người trong Thần điện kinh hô, nói ra thân phận người vừa xuất hiện.

Không nghĩ tới chuyện hôm nay lại làm cho ba Huyễn tôn tụ hội với nhau.

"Gần tới hiến tế, tất cả đệ tử Thần điện không thể sát sinh. Vũ lão đệ, ngươi không phải là quên rồi chứ?" Lôi Phượng Khởi biểu tình lạnh nhạt nhìn Vũ Phách Thiên.

Bộ dạng không hề có cảm tình, vừa thấy liền biết ngay chính là từ Lôi điện. Độc Cô Thiên Diệp ở sau lưng Tạ Bình nói thầm trong bụng.

"Nhưng mà..." Nếu là Lôi Bân, ông có thể bỏ qua. Nhưng không nghĩ tới ngay cả Lôi Phượng Khởi cũng xuất động. Dù không muốn, ông cũng phải cho Lôi Phương Khởi mặt mũi. Hơn nữa, Tạ Bình ở đây, ông cũng không nắm chắc có thể giết chết Độc Cô Thiên Diệp. Vũ Phách Thiên không cam lòng trừng Độc Cô Thiên Diệp, hận không thể lóc xương nàng, uống máu nàng!

Đối với ánh mặt tràn ngập hận ý của Vũ Phách Thiên, Độc Cô Thiên Diệp bình tĩnh cho qua, bây giờ không giết nàng, sau này muốn giết cũng rất khó khăn!

Đưa Tiểu Hỏa trở về Luyện Yêu hồ, nàng đi theo sau Tạ Bình, Trước kia, mọi người chỉ biết huyễn thú bản mạng của Độc Cô Thiên Diệp là một con chim, bây giờ mới biết đó cư nhiên là Phượng Hoàng, còn là Thất thải Phượng hoàng !


"Lão đại !"

"Lão đại !"

Độc Cô Thiên Diệp đi tới, đệ tử Mạc Nhĩ Tư vây quanh nàng, vừa muốn biểu đạt một chút tâm tình lâng lâng như mây của mình, cũng vừa sợ Vũ Phách Thiên đột nhiên tập kích Độc Cô Thiên Diệp. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu với họ, tỏ vẻ mình không có việc gì. Nhìn thấy Tang Vũ hồng hồng hai mắt, nàng vỗ tay nàng ấy, trân an lòng áy náy trong nàng ấy.

"Tạ tôn giả, ta phải mang Bách Lý Tà đi." Lôi Phượng Khởi nói với Tạ Bình, "Điện chủ sẽ tự cho các ngươi một kết quả công bằng."

"Ta nghĩ ta đi theo các ngươi sẽ yên tâm hơn." Tạ Bình nhìn sát ý không giảm của Vũ Phách Thiên, nói.

"Hừ !" Vũ Phách Thiên hừ lạnh, quay mặt không nhìn Tạ Bình.

"Viện trưởng, chúng ta cũng muốn đi !" Đệ tử Mạc Nhĩ Tư kiên định nói.

Lôi Phượng Khởi liếc nhìn bọn họ một cái, nói: "Các ngươi là khách, muốn đi đâu thì đi. Nhưng có thể vào hay không phải xem vận may của các ngươi."

Lôi Bân đi đến, nói: "Bách Lý công tử, đi thôi."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Lôi Bân, nhận ra hắn chính là người hôm qua, trong lòng âm thầm nói câu nương pháo (?!), bước vào thành. Những người khác cũng đi theo Độc Cô Thiên Diệp.

Đoàn người đi vào trung tâm của thành, lúc đi ngang qua Tế đàn, Độc Cô Thiên Diệp nhìn liếc mắt nhìn cây cột màu đen một cái, rồi thản nhiên thu hồi anh mắt của mình.

Chốc lát sau, Lôi Bân đưa Độc Cô Thiên Diệp đến trước sân của viện Thần Điện điện chủ. Thủ vệ trước sân nói: " Điện chủ có lệnh, chỉ có Tạ tôn giả với Bách lý Tà mới được vào, những người khác dừng lại."

Lúc này Thần Vãn Tình từ bên trong đi ra, nói với đám người bên ngoài: " Trong chuyện này, trong lòng mọi người hẳn đều rất khó chịu, Thần Điện sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục, nhưng trước mắt không thể giết Bách Lý Tà công tử được. Mặt khác, điện chủ có lời mời tất cả mọi người ở lại tham gia đại tế tự mười năm một lần của chúng ta, chính là ngày hội lớn nhất của Thần Điện. Hiện tại mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, tất cả đều trở về nghỉ ngơi đi."

Tiếp đó, Thần Vãn Tình nói với Tạ Bình: "Tạ tôn giả, mời."

Cho mọi người ánh mắt yên tâm, Độc Cô Thiên Diệp cùng Tạ Bình bước vào đại môn Thần điện, chính thức bắt đầu giao tiếp với Thần Điện chủ thần bí.

Thần Vãn Tình dẫn hai người đi tới Hội thẩm đường của Thần điện. Nơi này là nơi thống trị toàn bộ quyền lực của Thần điện, tất cả quyền lợi đều từ nơi này phát ra chỉ đảo.

"Lá gan của ngươi thực không nhỏ." Thần Vãn Tình thừa dịp đi đường nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Lá gan của ta luôn luôn không nhỏ. Gần đây cũng có không ít người nói ta lớn gan, ha ha..."

"Hừ! Ta cũng không phải đang khen ngươi." Thần Vãn Tình nói, sau đó giống như vô tình, "Chúng ta đang gấp rút chuẩn bị cho Hiến tế, giết người là bất kính với Linh Vị, lúc ở bờ biển ngươi đã giết người."

Tuy Thần Vãn Tình nói tùy ý, nhưng Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy nàng ta đang nhắc nhở nàng. Tuy không biết thế nào, nhưng đối với hảo ý của Thần Vãn Tình, Độc Cô Thiên Diệp vẫn tiếp nhận. Sau này Thần Vãn Tình mới biết được bởi vì hôm nay mình gieo hạt thiện, nhận được một quả thiện.

Nhanh chóng đi đến Hội thẩm đường. Nói là Hội thầm đường, nhưng bố cục bài trí cũng không khác đại sảnh là mấy. Phía trước có đặt một cái ghế, hai bên là năm ghế xếp thành hàng, thật sự không tương xứng với Thần điện xa hoa.

Thần Vãn Tình dẫn Độc Cô Thiên Diệp và Tạ Bình vào, đi tới ngồi vào ghế.

Tạ Bình tiến vào, có thị nữ nhanh chóng dẫn ông tới ngồi trên ghế.

Độc Cô Thiên Diệp là đối tượng hội thẩm, đương nhiên là không có tư cách ngồi. Nàng nhìn lướt qua những người có mặt, đại khái ghi rõ trong lòng.

Toàn bộ Điện chủ tứ điện đều có mặt đông đủ, tứ đại Thiếu điện chủ chỉ thiếu mỗi Ngưu Viêm, ba người khác cũng có mặt. Ngoài ra còn có Thánh nữ Thần điện Thần Vãn Tình. Hai cái ghế trống, một là của Ngưu Viêm, còn lại hẳn là của Thánh tử Vân Cẩm.

Lôi Điện chủ cùng Vũ Điện chủ, nàng đã gặp qua, còn hai người khác, một người có bốn phần giống với Phong Giản, nói vậy thì đây chính là Phong Điện chủ Phong Lai. Ngoài ra còn có một người mặc trang phục đỏ như lửa, mà không phải y phục trắng thống nhất của Thần điện, chính là Hỏa Điện chủ Hỏa Chỉnh. Khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào, Hỏa Chỉnh nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, lập tức ảm đạm xuống, đảo mắt không hề nhìn nàng.

Độc Cô Thiên Diệp đã sớm gặp Lôi Bân và Phong Giản, bây giờ đã ngồi vào vị trí của họ. Còn một người, dĩ nhiên chính là Hỏa Thiếu điện chủ Hỏa Vũ. Hỏa Vũ dường như đang tự hỏi gì đó, lúc Độc Cô Thiên Diệp tiến vào cũng không giương mắt nhìn một cái.

"Điện chủ đến." Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo. Toàn bộ người Thần điện đứng dậy nghênh đón. Độc Cô Thiên Diệp căn bản không có ngồi, cho nên không sao cả, nhưng Tạ Bình lại có chút nhăn nhó không vui.

Một nam tử đi từ ngoài vào, mái tóc dài dao động phía sau, lại càng có vẻ siêu phàm thoát tục, khi đi nàng qua Độc Cô Thiên Diệp, dừng lại một chút, nhưng cũng không rõ ràng.

Thần Tinh Tông ngồi vào vị trí trên cùng, nhìn mọi người ra hiệu, Điện chủ cùng Thiếu điện chủ tứ điện mới ngồi xuống.

Thần Tinh Tông nhìn người đứng trước mặt, đây là tiện loại của Mạc Thu Thủy và Độc Cô Dật Hiên, từng là phế vật, giờ là thiên tài? Nhìn thân thể nho nhỏ của nàng, không nghĩ tới lại tiêu diệt được Ngưu Viêm. Ông biết Ngưu Viêm, đã là Huyễn hoàng nhiều năm, Độc Cô Thiên Diệp này có thể giết được hắn, thực lực của nàng không chỉ dừng lại ở biểu hiện trong tứ quốc tỷ thí. Nhưng với tuổi của nàng, đã từng là phế vật không thể tu luyện, cho dù nàng thực lực không bằng, muốn đánh bại Ngưu Viêm, chắc chắn vẫn còn dựa vào điều gì đó.


Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không mở miệng. Độc Cô Thiên Diệp cùng nhìn ông, đối diện với ông. Thần Tinh Tông này nhìn như thánh khiết, kỳ thật trong lòng không biết màu sắc gì, bằng không thì cùng không nuôi dưỡng mãnh thú Hoạt Quy.

"Vì sao ngươi muốn giết Vũ Thiếu điện chủ?" Cuối cùng, vẫn là Thần Tinh Tông mở miệng trước.

"Hắn muốn giết ta, ta không phản kháng, chẳng lẽ đứng đó để cho hắn giết sao?" Độc Cô Thiên Diệp trả lời, tựa hồ Thần Tinh Tông đang hỏi một vấn đề ngu ngốc.

"Hừ, đệ tử của ta muốn giết ngươi, đó là phúc khí của ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn đứng đó chờ nó giết." Vũ Phách Thiên nghe được câu trả lời của Độc Cô Thiên Diệp, nói.

"Xuy..." Độc Cô Thiên Diệp phì cười một tiếng, nói: "Lão già, ngươi không phải là có bệnh chứ. Chẳng lẽ cái đầu của ngươi tu luyện nhiều quá nên hỏng rồi? Chẳng lẽ khi có người muốn giết ngươi, ngươi lại đứng đó cho người khác giết? Chẳng lẽ bây giờ ngươi không phải người, mà là... quỷ hồn?"

"Làm càn !" Vũ Phách Thiên bị Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo, tức giận đến đỏ mặt, vỗ mạnh mặt bàn.

"Ta là càn thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp không bị Vũ Phách Thiên dọa, nói: "Ngươi nên hỏi các điện chủ khác, làm gì có người nào đứng yên chờ người ta giết mà không phản kháng. Đầu óc ngươi không bị hỏng thì là gì? Vũ Điện chủ, ta đề nghị ngươi nên để cho Hỏa Điện chủ xem thử, nếu đầu có thực sự có vấn đề, thì mau chóng điều trị, cố gắng trị dứt bệnh đần độn này đi !"

"Phốc......" Phỏng Giản, Lôi Bân cùng Thần Vãn Tình cười ra tiếng, mắt thấy không đúng trường hợp, đều cúi đầu.

Hỏa Điện chủ liếc nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, liền chuyển ánh mắt xuống ly trà trong tay, không biết nghĩ gì. Suy nghĩ của Hỏa Vũ bị đánh gãy, bắt đầu chú ý tới Độc Cô Thiên Diệp.

Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi thật to gan!"

Độc Cô Thiên Diệp nhẹ nhàng cười, nói: "Ta không to gan, toàn là người khác muốn xem thử ta có to gan hay không. Nếu gan lớn mà có thể sống, thì biết đặt vào chỗ nào?"

Lá gan không lớn, nàng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

"Vậy ngươi có biết giết chết Thiếu điện chủ của Thần điện ta sẽ có kết cục gì không?" Thần Tinh Tông hỏi.

"Có kết cục gì thì ta không biết, nhưng ta biết ta có kết cục gì nếu không giết hắn." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

Thần Tinh Tông nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, cũng không hỏi nữa, ngược lại nói với mọi người bên dưới: "Các ngươi cảm thấy nên làm sao bây giờ?"

"Ta muốn trực tiếp giết 'hắn' báo thù cho Viêm Nhi." Vũ Phách Thiên luôn nhớ mãi không quên muốn lấy mạng nàng.

Những người khác trầm mặc.

"Nghe nói Đại tế tự của các ngươi sắp đến phải không? Ngươi muốn giết ta trong khoảng thời gian này sao?" Độc Cô Thiên Diệp thâm sâu nói, tươi cười sáng lạn, làm Vũ Phách Thiên tim đau, gan cũng đau.

"Phượng Khởi, ngươi nói đi?"

"Trước Đại tế tự quả thực không thể giết người, nếu không sẽ bất kính với Linh Vị." Lôi Phượng Khởi trả lời, "Hơn nữa, Bách Lý Tà là Định quốc hầu của Đế quốc Mạc Nhĩ Tư, cũng không thể giết tùy tiện. Ta nghĩ để cho 'hắn' đến tiểu đảo sống vài ngày, chờ sau khi Đại tế tự kết thúc, chúng ta thượng nghị với Đế quốc Mạc Nhĩ Tư một chút, rồi định đoạt sau."

Khi Lôi Phượng Khởi nhắc tới tiểu đảo, thân mình Phong Giản cứng lại một chút. Độc Cô Thiên Diệp biết đây là nơi giam giữ phạm nhân bên ngoài, đây cũng chính là mục đích của nàng.

Thần Tinh Tông nhìn những người khác một chút, phát hiện mọi người đều đồng ý, duy chỉ có Tạ Bình là ngồi đó ngoáy ngoáy lỗ tai, không có phản ứng, hỏi: "Tạ tôn giả, ngươi có ý kiến gì không?"

Tạ Bình lấy tay ra, nói: "Các nguơi bàn luận, ta có thể nói gì đây? Cho dù chúng ta thật sự có dị nghị, thì có tác dụng sao?"

"Ha ha..." Thần Tinh Tông cười ra tiếng, thanh âm êm tai dễ nghe, nhìn Tạ Bình, nhẹ nhàng nói: "Vô dụng. Nếu đã quyết định như vậy, Bách Lý Tà, vậy thiệt thòi cho ngươi đến tiểu đảo ở vài ngày. Lát nữa Lôi Phượng Khởi sẽ đưa ngươi tới đó. Được rồi, giải tán đi."

Thần Tinh Tông nói xong liền rời khỏi Hội thẩm đường. Sau đó Vũ Phách Thiên đứng lên, nổi giận đùng đùng ra ngoài, khi đi ngăng qua trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, hung hăng nhìn nàng một cái, nói: "Ta cho ngươi sống thêm vài ngày ! Hừ !"

Hỏa Chỉnh đi ngang qua người Độc Cô Thiên Diệp, dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi. Hỏa Vũ đi theo sau ông, còn đang tự hỏi vấn đề trước kia.

Sau khi mọi người đều rời đi, Tạ Bình nói với Độc Cô Thiên Diệp. nói: "Có chuyện gì thì nói với ta. Nếu bị ai khi dễ, hung hăng đánh trả, biết không?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý bảo mình hiểu được. Lội Phượng Khởi đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Lá gan quả thực rất lớn." Sáu đó triệu hồi con chim rực rỡ, thân mình cực lớn, lông vũ màu đỏ giống như ngọ lửa.

Lôi Phượng Khởi lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp lên người con chim, bay tới tiểu đảo Vô Ưu.

Thần Tinh Thông đứng trong sân, nhìn thân ảnh Độc Cô Thiên Diệp ngày càng xa, tưởng tượng kế hoạch vĩ đại kia, hai tròng mắt bình tĩnh phát ra tia thị huyết.

Một hội thẩm đơn giản liền quyết định vận mệnh của một người, cho dù Độc Cô Thiên Diệp giết Ngưu Viêm vì đối phương muốn giết nàng, vẫn không còn đường sống khác. Nếu là người bình thường thì còn có thể đợi, đợi đến khi Đại tế tự qua đi, chờ thương lượng với Đế quốc Mạc Nhĩ Tư vẫn có kết cục như vậy. Đáng tiếc, Độc Cô Thiên Diệp không phải là người bình thường, nàng sẽ làm cho Thần điện long trời lỡ đất !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui