Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]


Một cô gái đi đến trước xe ngựa, lấy ra một cái thang ngọc từ nhẫn không gian, Vân Cẩm tao nhã bước từ trên thang ngọc xuống, đi tới trước mặt Thương Khung bệ hạ.
Vân Cẩm hành lễ với Thương Khung bệ hạ, nói: "Ta phụng lệnh của điện chủ ra ngoài làm việc, đi ngang qua đế quốc Thương Khung, nghe nói hiện tại đang tổ chức tỷ thí tứ đại đế quốc, cho nên đến xem. Hy vọng sẽ không tăng thêm phiền toái cho quý quốc."

"Ha ha, thánh tử đại nhân có thể đến xem tỷ thí, đó là phúc phận của các tuyển thủ." Thương Khung cười nói, "Thánh tử điện hạ, mời."

Vân Cẩm đi đến hoàng cung cùng với Thương Khung, vừa đi vừa nghe giới thiệu tình huống tỷ thí. Thương Khung bệ hạ nói tỉ mỉ về các trận tỷ thí của mấy ngày hôm trước cho hắn nghe.

"Vậy tức là chỉ tỷ thí 20 tuyển 10 ?" Sau khi biết tình huống, Vân Cẩm hỏi.

"Đúng vậy, thánh tử điện hạ." Thương Khung bệ hạ nói.

"Vậy không phải thực lãng phí thời gian sao! Sao ngươi không tổ chức tỷ thí đoàn thể ngày mai luôn ?"

Một câu nói của thánh tử điện hạ, lập tức sửa lại thời gian tỷ thí thành như vậy.

--

Ngày hôm sau, tỷ thí 20 tuyển 10.

6 người Độc Cô Thiên Diệp, Mạc Tử Khanh, Đan Kinh Thiên, Dạ Thương Lan, Long Tường, Hạ Nham đi tới nơi rút thăm số của mình, sau đó so sánh với nhau, thật tốt, hôm nay 6 người không gặp nhau. Đối thủ của Độc Cô Thiên Diệp và Dạ Thương Lan là người của đế quốc Thương Khung, đối thủ của Mạc Tử Khanh, Đan Kinh Thiên, Hạ Nham là người của đế quốc Cách Thụy, Long Tường gặp người của đế quốc Nhĩ Bỉ Tư.

Lúc 8 giờ hơn, Thương Khung bệ hạ dẫn mọi người tới khu khán đài đặc biệt. Nhưng hôm nay có một bóng dáng màu trắng đặc biệt đi song song với Thương Khung, lúc hai người ngồi xuống mọi người phát hiện chỗ ngồi của bọn họ cũng là song song .

"Đó là ai ? Sao có thể ngồi cùng một chỗ với bệ hạ ?" Trên khán đài có người khó hiểu hỏi.

"Nghe nói là thần điện thánh tử, đặc biệt đến xem tỷ thí ."

"Thật là thánh tử sao ? Không nghĩ tới chúng ta có thể nhìn thấy thánh tử gần như vậy!"

Trọng tài chính nhìn về phía Thương Khung bệ hạ, nhìn thấy bệ hạ gật đầu, tiến về trước, nói: " Tỷ thí hôm nay chính thức bắt đầu. Bây giờ là tỷ thí cá nhân. Trọng tài và tuyển thủ vào chỗ."

10 cuộc tỷ thí đồng thời tiến hành trên 10 lôi đài. Mọi người đều bắt đầu đi về phía lôi đài của mình, chỉ có Độc Cô Thiên Diệp còn đứng một chỗ ngẩn người.

"Huynh đệ, đang nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy. Tỷ thí bắt đầu rồi kìa." Đan Kinh Thiên đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha, không có gì. Chúng ta đi đi."

Vì sao lúc Thương Khung bệ hạ lên khán đài, nàng lại thấy tên thánh tử kia nhìn mình ? Nhưng cố gắng nhớ lại, hình như mình chưa từng tiếp xúc với nhân vật như vậy thì phải ? Quên đi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, thu hồi tâm tư của mình, lập tức đi về lôi đài.

Thần điện thánh tử ngồi trên khu khán đài đặc biệt nhìn tuyển thủ trên lôi đài, lúc ánh mắt đảo qua Độc Cô Thiên Diệp, ý cười trong mắt sâu sắc hơn.

"Ha ha, không nghĩ tới vận khí của ta tốt như vậy, hôm nay có thể thoải mái tiến vào top 10 !"

Độc Cô Thiên Diệp mới vừa đi lên lôi đài thì đã nghe thấy một câu như vậy. Nàng có chút nghi hoặc nhìn đối phương, chẵng lẽ mình thoạt nhìn yếu như vậy sao?

Nàng không biết bởi vì lần trước đối phương trực tiếp nhận thua, mà trên người nàng lại không có dao động huyễn lực và kiếm khí, cho nên trong lòng mọi người nàng là phế vật không thể tu luyện, vì dựa vào quan hệ mới được cho phép tham gia tỷ thí tứ đại đế quốc, chỉ đến để lấy thanh danh mà thôi. Bởi vậy trong mắt người xem nàng rất yếu ớt !

Nàng nhìn đối thủ, Lưu Tinh - thiên tài thứ ba của Thương Khung, 24 tuổi huyễn vương cấp 5. Nghe nói nhận Thương Cẩn làm chủ, sai đâu đánh đó.

Nhìn thấy hai bên đã chuẩn bị xong, trọng tài nói "Bắt đầu" rồi lui về bên cạnh lôi đài.

"Bách Lý Tà, gặp được ta là do ngươi xui xẻo. Nếu là những người khác thì thôi, ai cho ngươi đắc tội tiểu hầu gia của chúng ta, chịu chết đi !" Lưu Tinh nói xong thì lập tức công kích Độc Cô Thiên Diệp.

Trên khán đài đặc biệt, Thương Mưu luôn chú ý lôi đài tỷ thí bên dưới. Nhìn thấy Lưu Tinh công kích Độc Cô Thiên Diệp, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Ha ha, Bách Lý Tà này sẽ chết !

Người xem trên khán đài cũng chú ý tới lôi đài này, tuy rằng lôi đài khác cũng bắt đầu tỷ thí , nhưng không hấp dẫn bằng bên này. Mọi người đều muốn xem phế vật sẽ làm sao trên lôi đài.

"Binh"

Huyễn lực cầu nổ tung ở nơi Độc Cô Thiên Diệp đứng, bui bay mù mịt làm người ta không thấy rõ tình cảnh bên trong.

"Hắn bị đánh chết sao ?"

"Đáng tiếc một thiếu niên tuấn tú như vậy, vì một chút thanh danh mà phải trả giá bằng tánh mạng của mình."

"Không đúng, hắn không chết. Các ngươi nhìn kìa."


Sương mù hình thành do huyễn lực nổ tung dần dần tản ra, bên trong chỉ có một chút bụi đá, không có hình ảnh máu me mà mọi người dự đoán. Lưu Tinh cũng nghĩ Độc Cô Thiên Diệp bị mình giết chết , lộ ra tươi cười thắng lợi, nhưng chờ khi hắn thấy rõ cảnh tượng đối diện, tươi cười trên mặt cứng lại.

"Làm sao có thể ? !" Lưu Tinh không tin.

"Ha ha, sao lại không có khả năng ?" Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau Lưu Tinh, hắn cả kinh xoay người lại, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đứng cách hắn không đến hai thước.

"Hắn chạy đến phía sau Lưu Tinh bằng cách nào ?"

Người có huyễn lực thấp căn bản không thấy rõ Độc Cô Thiên Diệp chạy ra phía sau Lưu Tinh thế nào. Nhưng chuyện này không có nghĩa là những người khác không thấy rõ. Thương Khung bệ hạ híp hai mắt lại, lộ ra một tia kinh ngạc.

"Ngươi ••••••" ý thức được Độc Cô Thiên Diệp cách hắn quá gần, Lưu Tinh cấp tốc lui lại hai bước. Tối kỵ của huyễn sư là bị đến gần người.

Nhưng hắn còn chưa lui được hai bước, Độc Cô Thiên Diệp đã nhanh chóng tiến về trước, hung hăng đá một cước lên ngực hắn.

"Phốc !" Lưu Tinh bị ném đến bên cạnh lôi đài, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị giẫm nát. Không đợi hắn hồi thần, Độc Cô Thiên Diệp chạy đến bên người hắn, chân đá vào bụng hắn một cái, đá hắn xuống lôi đài.

"Trời, hắn cư nhiên đá bay Lưu Tinh !"

"Wow, thật là anh tuấn !"

"Hắn là phế vật thật sao ? Sao lại lợi hại như vậy ! Lưu Tinh chưa kịp kêu huyễn thú ra đã bị đào thải !"

Trọng tài giống như bị làm kinh ngạc, nhưng phục hồi tinh thần rất nhanh, tuyên bố: "Lôi đài số 1, Bách Lý Tà thắng !"

"Ô ô ô ô, lão đại tuyệt quá !" đám người Tôn Khuê đang ngồi đứng lên hô lớn.

Độc Cô Thiên Diệp trở lại khu nghỉ ngơi, mấy người Tôn Khuê lập tức vây lại.

"Lão đại, tốc độ của ngươi thực nhanh ! Sau này ta cũng có thể nhanh như vậy hả ?" vẻ mặt Lôi Tiểu Hổ sùng bái nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Người khác không biết lão đại chạy tới sau lưng Lưu Tinh thế nào, nhưng bọn họ rất rõ ràng, là Phiêu Miểu bộ pháp đó, khi nào thì bọn họ cũng có thể luyện đến loại trình độ này.

"Lão đại, vừa nãy Lưu Tinh muốn giết ngươi, sao ngươi lại tha cho hắn dễ dàng như vậy chứ ?" Tôn Khuê không cam lòng hỏi.

"Ngươi cảm thấy có khả năng sao ?" Độc Cô Thiên Diệp cười nói. Rõ ràng cười đến rất tao nhã, nhưng vì sao mấy người Tôn Khuê lại cảm thấy nàng cười đến rất gian trá ?

"Chẳng lẽ là một cước đá từ phía sau kia ?" Cao Lương nghĩ nghĩ, hỏi.

"Vẫn là Cao Lương thông minh. Một cước kia của ta đá nát nguồn suối huyễn lực của hắn. Muốn giết ta, để hắn làm một phế vật là được."

"Rống, lão đại, ngươi rất tà ác !" Tôn Khuê cười gian nói. Vừa nói xong, lập tức phát hiện mọi người đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, lúc này hắn mới ý thức được mình đã nói gì.

Hắn đáng thương hề hề nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nàng cười nói: "Tiểu Ngân, có người nói chủ nhân của ngươi gian trá kìa. Lần sau huấn luyện ngươi nhớ chiếu cố hắn một chút."

Đám người Độc Cô Thiên Diệp vừa nói chuyện phiếm vừa quan sát tỷ thí, các lôi đài khác đánh xong rất nhanh.

Hạ Nham gặp một tên huyễn vương cấp 3, thực lực ngang hắn, nhưng có một con thánh thú cấp 7, cuối cùng bị đào thải. Đây là điểm khác giữa huyễn sư và kiếm sư. Top 10 đều là huyễn sư, hơn nữa đế quốc Mạc Nhĩ Tư chiếm 5 người! Đế quốc Cách Thụy và đế quốc Thương Khung đều có 2 người, đế quốc Nhĩ Bỉ Tư chỉ có 1 người.

Sau khi tỷ thí cá nhân kết thúc, đấu trận vào top 5 của tỷ thí đồng đội bắt đầu.
Trước khi lên đài, Độc Cô Thiên Diệp nói với các đội viên : "Các người cứ đánh thoải mái, cho người khác nhìn rõ thực lực của các ngươi. "

" Vâng, lão đại ." Mọi người đồng loạt hô to rồi hướng lôi đài đi đến.

" Bắt đầu. "

Trọng tài ra lệnh một tiếng, mọi người đứng trên lôi đài. Độc Cô Thiên Diệp tùy ý đứng nói chuyện phiếm cùng với đám người Mạc Tử khanh, bộ dáng giống như không thèm để ý đến mọi chuyện ở trên lôi đài. Kết quả tỷ thí đã nằm trong phán đoán của nàng.

" Ta biết các ngươi có 1 con thần thú nhưng cũng đừng có đắc ý quá sớm. " Lôi Đình là đội trưởng của tiểu đội đế quốc Thương Khung nói với tiểu đội của Tôn Khuê, "Thủy Cơ, đi ra ."

Một con rắn nước là thần thú cấp 2 xuất hiện , nó làm lôi đài ướt sũng 1 mảng.

" Thật ghê tởm. " Tang Vũ và Tề Vũ Phi đồng loạt nói.

" Hừ, tiện nhân, tiểu Hầu gia của chúng ta coi trọng ngươi, là phúc khí của ngươi, ngươi cư nhiên dám làm tiểu Hầu gia của chúng ta bị thương, chịu chết đi. "

Đối phương vừa nói xong, 3 người bọn Tôn Khuê đồng loạt hô : " Hắc Tử ", "Tiểu Phong" , " Gia Nhi "


"Rống...." 3 con thần thú xuất hiện trên lôi đài , mọi người kinh hãi rớt cằm.

" Thần thú, 3 con thần thú."

"Sao bọn họ có nhiều thần thú như vậy ?"

Người xem còn chưa hết kinh ngạc, 3 cái lôi đài cũng là bạch quang 1 mảng, 8 con thần thú đều xuất hiện ở trên lôi đài. Trên khán đài, người xem đã bị dọa sợ không nói lời.

Những người trên khán đài đặc biệt cũng lộ ra vẻ mặt phấn khích. Đám người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư thì kinh ngạc, lộ ra vẻ đắc ý, còn 3 đế quốc khác thì trong lòng dâng lên một cỗ nguy cơ. Những người này sỡ hữu thần thú, những người khác thì sao ?

Có thần thú, không bao lâu thì có kết quả, bốn tiểu tổ thành công vào top 5.

" Lão đại, chúng ta đi ăn mừng đi."

Trên đường trở về, Tôn Khuê nó với Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp còn mãi đang suy nghĩ vì sao nàng lại cảm thấy rất quen thuộc với Thần điện Thánh tử, không cho ý kiến với lời nói của Tôn Khuê. Nhưng Tạ Bình bên cạnh đã đánh vào ót Tôn Khuê một cái .

"Xú tiểu tử ngươi, chỉ biết ăn uống thôi, chờ khi nào tỷ thí xong thì cho ngươi ăn ! "

" Phó Hiệu trưởng. " Tôn Khuê đáng thương nhìn Tạ Bình, mọi người ai cũng muốn chúc mừng, sao chỉ có một mình mình bị đánh ?

Tỷ thí của vài ngày sau, tất cả các tuyển thủ quốc gia khác đều đã biết được thực lực của tuyển thủ đế quốc Mạc Nhĩ Tư, không chỉ có thần thú, mà sức chiến đấu còn cao hơn người khác, đấu với người có thực lực cao hơn cũng vượt qua dễ dàng.

Kết quả cuối cùng của đợt tỷ thí là đế quốc Mạc Nhĩ Tư ôm đồm 4 hạng đầu, đế quốc Cách Thụy hạng 5 , hạng 7 và hạng 9, đế quốc Thương Khung hạng 6 và hạng 8, đế quốc Nạp Lan thì hạng 10.

Kết quả vừa có thì mọi người không bất ngờ lắm, vì ai theo dõi trận đấu cũng có thể đoán được. Nhưng người xem vẫn nhiệt tình như cũ, bởi vì những người vào vòng chung kết cá nhân.

5 người đầu tiên là Độc Cô Thiên Diệp, Mạc Tử Khanh, Đan Kinh Thiên, Thương Cẩn và Lâm Phong. Bởi vì vấn đề số người, ban tổ chức quyết định thi đấu trực tiếp. Sau đó sẽ tranh 3 hạng đầu. Cuối cùng, Thương Cẩn đi đến bóc được thăm đi thẳng, Độc Cô Thiên Diệp với Mạc Tử Khanh, Đan Kinh Thiên với Lâm Phong.

Vì Thương Cẩn không cần tỷ thí nên ngồi ở khu nghỉ ngơi, trước khi đi hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp và những người khác thật sâu.

Khi Mạc Tử Khanh đấu với Độc Cô Thiên Diệp thì hắn nói bỏ quyền thi đấu, Độc Cô Thiên Diệp thắng. Mà bên này Đan Kinh Thiên và Lâm Phong thì chiến đấu quyết liệt. Hai người thực lực tương đương, ngay cả huyễn thú cũng cùng cấp nhưng cuối cùng do Đan Kinh Thiên luyện tập trong sơn mạch có độ kinh nghiệm và thể lực hơn hẳn kết hợp với Phiêu Miễu bộ pháp nên thắng.

Vòng kế tiếp là Đan Kình Thiên và Độc Cô Thiên Diệp thì hắn bỏ quyền thi đấu, Độc Cô Thiên Diệp thắng, giành lấy hạng 3. Mạc Tử Khanh không địch lại Lâm Phong nên đứng hạng 5. Chỉ còn 2 thứ hạng đầu.

Trên lôi đài, Độc Cô Thiên Diệp và Thương Cẩn đứng đối mặt nhau.

"Ngươi đã chuẩn bị tốt chứ ?" Thương Cẩn lộ ra cái mặt lạnh nhưng tươi cười.

"Ta còn chưa muốn chết, nên ngươi chết có vẻ thích hợp hơn. " Độc Cô Thiên Diệp cười đáp. Tuy rằng , nàng chú ý tới huyễn lực của Thương Cẩn đã nâng lên mấy cấp , nhưng đối với nàng vẫn không là gì.

Thương Cẩn không nói nhiều, hắn gọi ra huyễn thú của của mình, là một con thần thú Thiết Trảo Sư cấp 3. Huyễn thú này Độc Cô Thiên Diệp đã gặp qua nên trực tiếp gọi Tiểu Ngân ra chiến đấu với nó. Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp gọi huyễn thú ra tác chiến.

" Thiết Cánh, đi ra." Nhìn thấy thần thú của mình bị Tiểu Ngân đánh cho thương tích đầy mình, Thương Cẩn gọi ra con thần thú kế tiếp, là con bài chưa lật của hắn.

Hắn vừa dứt lời, một con Đại Bàng Thiết Cánh xuất hiện ở trên lôi đài khiến mọi người hoa mắt. Tuy rằng cuộc tỷ thí lần này có rất nhiều thần thú nhưng là cấp bậc lớn thì rất ít, đây là con thần thú cấp 5, rất hiếm có.

" Thì ra là lại kế ước thần thú, nên huyễn lực mới tăng nhiều như vậy." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Thương Mưu nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngẩn người, hắn tưởng nàng bị dọa sợ nên bày ra vẻ mặt đắc ý. Hẳn là nhi tử của hắn đã tỉnh lại, thứ nhất là Độc Cô Thiên Diệp làm bị thương người của hắn, còn động thủ với người của hắn, ngoại trừ Tang Vũ thì Độc Cô Thiên Diệp là người hắn muốn giết nhất.

Không chỉ Thương Mưu, những người khác nhìn thấy cũng cho rằng Độc Cô Thiên Diệp bị dọa sợ đến choáng váng. Đương nhiên, là ngoại trừ đám người đế quốc Mạc Nhĩ Tư.

"Huynh đệ của ta hắn đang làm gì, sao lại nhìn con đại bàng đó đến ngẩn người vậy." Đan Kình Thiên nhịn không được bèn hỏi Mạc Tử Khanh.

Mạc Tử Khanh thay đổi tư thế ngồi, dựa lưng vào ghế, nói :"Ta nghĩ nàng đang phân vân nên cho ai ra ứng chiến."

Bị Mạc Tử Khanh đoán trúng, lúc này Độc Cô Thiên Diệp đúng là đang rối rắm không biết nên để ai ra ứng chiến. Lam Mân chắc chắn là không thể, ra ngoài sẽ dọa một đống người, cấp bậc của Thanh Loan cũng cao, thân phận của Tiểu Hỏa lại rất đặc biệt, bọn Tiểu Cửu lại không thể bay.

"Ha ha, chủ nhân, vẫn là để ta ra đi." Thanh Loan khẽ cười một tiếng, nói.

"Tỷ tỷ, ta cũng muốn ra." Tiểu Hỏa cũng xin đi giết giặc với Độc Cô Thiên Diệp. (một đám đều là phần tử phúc hắc hiếu chiến)

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, lúc Đại Bàng Thiết Cánh đã đánh úp về phía mình, cuối cùng triệu Thanh Loan ra. Thanh Loan vừa xuất hiện, uy áp thần thú cao cấp tản ra trong sân tỷ thí. Bề ngoài hoa lệ và khí chất cao quý của nó khiến người ta không nhịn được mà thần phục.


"Hắn cư nhiên có hai thần thú ? !"

"Wow, quá mạnh mẽ !"

••••••

Thanh Loan cũng không để ý khi mình xuất hiện tạo nên hiện tượng gì, nói với Đại Bàng Thiết Cánh đang lạnh run trước mắt: "Chỉ là một con đại bàng nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt chủ nhân ta." Sau đó mở rộng hai cánh, quạt một cái, đã khiến đại bàng bị quạt bay.

"Quạt, quạt bay." Mọi người nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Đây là thần thú cấp bậc gì, thần thú ngũ cấp mà bị quạt bay trong chớp mắt. Mình mà có được thần thú lợi hại như vậy thì tốt rồi.

Lúc này Tiểu Ngân cũng đã đánh con sư tử kia chỉ còn một hơi.

"Tốt lắm, bây giờ tới phiên ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thương Cẩn nói. Nàng biết cái kẻ âm ngoan này sẽ không vì trận vừa rồi mà phục.

Thương Cẩn nhìn thấy hai thần thú của mình bị áp chế thảm như vậy, trong lòng nổi lên một trận đại hỏa. Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng bàn tay hắn chậm rãi ngưng tụ một đoàn huyễn lực, càng lúc càng lớn, ở trước ngực hắn hình thành 10 cây cương đao, mỗi một cây thoạt nhìn vô cùng sắc bén.

Độc Cô Thiên Diệp vừa thấy, biết huyễn kỹ hắn học là Kim Tính. Không thể không nói, Kim Tính và thuộc tính hỏa có lực công kích là mạnh nhất, cũng là loại huyễn sư thích học nhất.

Độc Cô Thiên Diệp cũng nhanh chóng ngưng ra huyễn lực, tụ tập một con hỏa long giữa không trung. Có lẽ kiếp trước bị đồ đằng hình long ảnh hưởng, nàng hỏa long ngưng ra có vài phần tương tự rồng của Trung Quốc. Hỏa long thành hình sau đó bay về phía Thương Cẩn, Thương Đao của hắn cũng bay đi giữa đường gặp nhau. Hỏa long dường như có linh trí, một ngụm nuốt vào toàn bộ cương đao bay đến. Cương đao chậm rãi hòa tan trong bụng hỏa long, biến mất.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp sử dụng huyễn lực, lại còn là huyễn kỹ. Nhìn thấy hỏa long nuốt rồi hòa tan cương đao, một đám trợn mắt há mồm. Đó là một kích toàn lực của huyễn vương cấp bậc cao nhất nha, hóa giải nhẹ nhàng nhanh như vậy sao.

Hỏa long "Tiêu hóa" hết cương đao cũng không biến mất mà tiếp tục bay tới Thương Cẩn. Vừa chớp mắt, Thương Cẩn khởi động huyễn khí hộ thân, ngăn cản một kích này. Nhưng Độc Cô Thiên Diệp cũng không cho hắn thời gian phản kích, vận khởi bộ pháp phiêu miểu, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, vỗ một chưởng trước ngực hắn. Huyễn khí hộ thân hữu hiệu với công kích huyễn lực và kiếm khí, nhưng không có hiệu quả gì với công kích vật lý, Thương Cẩn bị đánh lui lại mấy bước.

Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục tiến lên, bắt lấy tay trái Thương Cẩn, sau đó vác hắn qua vai, hung hăng vật ngã hắn trên mặt đất. Nàng tiến về phía trước, nhấc chân lên định đá hắn, Thương Cẩn phản ứng lại, nhanh chóng né tránh, sau đó đứng lên nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời còn ngưng ra một huyễn lực cầu, đánh về phía Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp cũng không né tránh, nhanh chóng ngưng ra một tầng phòng ngự bao vây quanh mình, nghênh đón công kích.

"Phanh", huyễn lực cầu bị đánh tan, Độc Cô Thiên Diệp đi đến trước mặt Thương Cẩn, nhanh như vắt quét chân ngang qua, vốn tính đá đến bụng của hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không sợ hãi của hắn, đột nhiên chuyển hướng đá vào bên hông hắn, đá hắn ra khỏilôi đài.

"Xôn xao ~ "

Mọi người hít vào, đệ nhất thiên tài Thương Khung, 24 tuổi huyễn vương cao nhất bị đá khỏi lôi đài như vậy, chuyện này làm cho mọi người bị đả kích quá lớn. Lúc đầu mọi người cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp sẽ thắng, đó là do thấy hắn có thần thú lợi hại. Nhưng bây giờ nàng thể hiện thực lực chân chính. Ngay cả huyễn vương cao nhất ở trong tay nàng cũng qua không được 3 chiêu, nàng đến tột cùng lợi hại cỡ nào ? !

"Lôi đài số 1, Độc Cô Thiên Diệp thắng."

"Hoan hô, lão đại thắng!"

Tôn Khuê hô to một tiếng, những người Mạc Nhĩ Tư khác hưng phấn đứng lên kêu. Tuy rằng chưa thấy lão đại ra tay bao giờ, nhưng bọn hắn biết lão đại là lợi hại nhất !

Thương Cẩn đứng lên dưới lôi đài, nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Không nghĩ tới nàng mạnh như vậy, mình đã là huyễn vương cao nhất , nhưng vẫn không địch lại. Lúc ở trên lôi đài hắn đã cảm nhận được rõ ràng sát ý của nàng, một cước kia là tính phế hắn, giống như phế đi Lưu Tinh vậy, nhưng vì sao cuối cùng nàng lại đá mình xuống dưới ? Hai mắt luôn luôn âm ngoan của hắn lần đầu tiên nổi lên nhè nhẹ nghi hoặc.

Triệu hồi lại thần thú của mình, để chúng nó vào không gian huyễn thú dưỡng thương, Thương Cẩn lại nhìn Độc Cô Thiên Diệp lần nữa, rồi xoay người rời đi.

Kết quả cuối cùng, Độc Cô Thiên Diệp thứ nhất, Thương Cẩn thứ hai, Đan Kinh Thiên thứ ba, Lâm Phong thứ bốn, Mạc Tử Khanh thứ năm.

Sau đó kết quả tỷ thí thuần thú sư cũng đã có, đế quốc Cách Thụy thứ nhất, thuần hóa hai thánh thú cấp thấp; đế quốc Mạc Nhĩ Tư thứ hai, thuần hóa một thánh thú cấp thấp và một linh thú cao cấp; xếp thứ ba là đế quốc Nhĩ Bỉ Tư, thuần hóa hai linh thú; Thương Khung thứ bốn, thuần hóa hai linh thú, nhưng cấp bậc thấp nhất.

Lúc này tất cả kết quả các tỷ thí đã có, đế quốc Mạc Nhĩ Tư đứng nhất, thứ hai đế quốc Cách Thụy. Đế quốc Thương Khung thứ ba, Nhĩ Bỉ Tư thứ bốn.

Không đợi đến lúc công bố kết quả, Thương Khung bệ hạ đã cáo biệt thần điện thánh tử, bỏ lại các quan viên, mặt mũi tối sầm nghiêm mặt trở về tẩm cung. Nhìn thấy bệ hạ mình rời khỏi, trọng tài chính đành phải lên đài, tuyên bố kết quả cuối cùng. Kết quả vừa được công bố, toàn trường ồ lên. Hạng nhất cư nhiên là Mạc Nhĩ Tư đế quốc, mấy trăm năm trước vẫn xếp cuối cùng mà.

"Mời các hạng nhất nhì ba của mỗi hạng tỷ thí lên lĩnh thưởng. Mời tuyển thủ tổ tỷ thí chiến đấu."

Đám người Độc Cô Thiên Diệp lên đài, lập tức có bồi bàn đang cầm khay đi lên, từng cái khay phủ một tấm vải đỏ, khiến người ta thấy không rõ phần thưởng là cái gì.

"Cũng không phải tân nương tử, cần gì phải che vải đỏ ?" Đan Kinh Thiên nhỏ giọng nói thầm.

Tuy rằng thanh âm hắn rất nhỏ, nhưng là vẫn là bị Độc Cô Thiên Diệp và Thương Cẩn bên cạnh nghe được. Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được, xì một tiếng bật cười. Khóe miệng Thương Cẩn cũng không nhịn được mà co rút.

Bồi bàn mang khay đến trao cho từng người rồi nhanh chóng lui lại, Độc Cô Thiên Diệp và Đan Kinh Thiên liếc mắt với nhau một cái.

Vậy là xong rồi ?

Quản gì chứ, đi thôi.

Hai người trao đổi ánh mắt xong, đều tự bỏ khay vào nhẫn không gian, xoay người xuống đài. Thương Cẩn cũng đi xuống theo.

"Huynh đệ, ta chiếm được một linh khí cao cấp và tử tinh tạp. Ngươi được phần thưởng gì ?" Sau khi xuống dưới, Đan Kinh Thiên liền xấn lại hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp xem một chút, nói: "Một thánh khí, tử tinh tạp."

Đan kinh thiên "Hắc hắc" hai tiếng, nói: "Huynh đệ, ngươi coi, chúng ta xếp thứ nhất, đêm nay ăn thịt nướng chúc mừng một chút . Thật lâu rồi ta chưa được ăn thịt ngươi nướng ."

Đám người Mạc Tử Khanh nghe thấy hai chữ thịt nướng, hai mắt nhất thời tỏa ra ánh sáng, đói khát nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ cái mũi của mình, nói: "Các ngươi không biết đêm nay có yến hội sao ?"


"Yến hội gì?" Mấy người hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp chưa kịp trả lời, chợt nghe trọng tài chính trên đài nói: "Bây giờ trao giải cho tất cả tuyển thủ tỷ thí đến đây đã xong. 6 giờ tối nay, bệ hạ chúng ta ở hoàng cung chuẩn bị một yến hội vì mọi người, mời sứ thần tứ quốc, tuyển thủ tỷ thí và đội lão sư đúng giờ tham gia. Mọi người có thể trở về nghỉ ngơi ."

"Lau, thật sự có yến hội a! Huynh đệ ngươi là làm sao mà biết được ?"

Độc Cô Thiên Diệp xoay người rời đi, để lại hai từ làm cho người ta hộc máu: "Lệ thường."

--Tạ Bình ngồi trên ghế lắc, lắc qua lắc lại, trên mặt có u buồn không dễ phát hiện, trên bàn bên cạnh có một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ nhỏ.
"Cốc Cốc."

"Vào đi."

Độc Cô Thiên Diệp đẩy cửa vào, nhìn thấy Tạ Bình, nói: "Tạ gia gia."

Tạ Bình mở mắt, nói "Ngươi tới rồi, lại đây ngồi đi."

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh, rồi nói: "Tạ gia gia, có chuyện gì mà người gọi con ?"

Tạ Bình đưa tờ giấy trên bàn cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tin tức Tạ bà bà của ngươi truyền đến lúc chiều."

Độc Cô Thiên Diệp mở tờ giấy ra, nhìn thấy một câu: "Hữu Vô đã vào thánh hải, không có tin tức."

"Hữu vô gia gia đi Thánh Hải thành? Sao ngài ấy biết vị trí của Thánh Hải thành được chứ ?" Độc Cô Thiên Diệp nhíu mày, gia gia một mình một ngựa đi Thánh Hải thành, chuyện này quá nguy hiểm. Khó trách Tạ gia gia lo lắng như thế.

"Bọn ta cũng không biết. Ta nói với ngươi để ngươi có biết tình huống hiện tại nghiêm trọng cỡ nào. May mắn lần này chúng ta được hạng nhất tỷ thí, chúng ta có thể quang minh chính đại đi Thánh Hải thành." Tạ Bình nói, "Thời gian không còn sớm, chuẩn bị đi tham gia yến hội thôi."

5 giờ rưỡi chiều, Tạ Bình mang theo lão sư và đệ tử đi vào hoàng cung. Tuy rằng 6 giờ yến hội mới bắt đầu, nhưng người đã tới gần như đông đủ.

"Viện trưởng."

Tạ Bình vừa mới đi vào đại điện thì nhìn thấy A Thụy Tư đi về phía mình. Tạ Bình vẫn ưa thích vị hoàng tử này . Hắn gật đầu đáp: "A Thụy Tư, các ngươi đến lâu chưa ?"

"Chúng ta vừa đến thôi. Viện trưởng, vị trí của chúng ta ở bên kia, mời đi theo ta." A Thụy Tư nói với Tạ Bình.

Tạ Bình mang theo mọi người đi về vị trí mà đế quốc Thương Khung an bài trước. Đi sau hắn là các lão sư dẫn đoàn, Độc Cô Thiên Diệp mang theo các học viên đi cuối cùng.

Vị trí của đế quốc Mạc Nhĩ Tư ở bên trái lễ đường, ngay dưới Thương Khung bệ hạ, bên cạnh là đế quốc Cách Thụy. Đối diện là đế quốc Thương Khung, bên dưới nữa là đế quốc Nhĩ Bỉ Tư.

Độc Cô Thiên Diệp quan sát một chút, lễ đường của đế quốc Thương Khung rất lớn, có thể đủ cho hơn một ngàn người hoạt động. Bố trí bốn phía rất đơn giản, có lẽ có liên quan đến việc vật tư của đế quốc Thương Khung khá thiếu thốn, nơi này mọi người không thích xa xỉ tìm vui. Một người một bàn nhỏ, bên trên là một ít thức ăn, và rượu ủ từ linh quả.

Nhìn thấy Tạ Bình, tất cả sứ giả (của MNT) đều đứng lên chào hỏi. Đây là công thần của đế quốc Mạc Nhĩ tư đó, phải nịnh bợ nhanh nhanh mới được. Hoàn toàn quên lúc trước mình liên hợp những người khác tạo áp lực cho Học viện Đế Quốc thế nào.

Tạ bình lập tức đi về chỗ ngồi của mình, không thèm nhìn những người đến chào hỏi. Là người được hạng 1, Độc Cô Thiên Diệp cũng bị nhiều người nịnh bợ, nhưng nàng cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đáp lại, không nói lời nào.

6 giờ, Thương Khung bệ hạ đúng giờ xuất hiện ở lễ đường. Bên cạnh hắn là thần điện thánh tử một thân thánh khiết, sau lưng là người của thần điện và hoàng tử của đế quốc Thương Khung. Thương Khung bệ hạ và thánh tử đi đến chỗ cao nhất ngồi xuống, chỗ ngồi của các hoàng tử thì ở bên dưới.

"Hoan nghênh các vị tới tham gia yến hội đêm nay. Đầu tiên chúng ta uống một ly chúc mừng cuộc tỷ thí đã thành công tốt đẹp." Thương Khung bệ hạ nói xong giơ lên ly rượu lên kính mọi người.

Không hổ là cao thủ chính trị, có thể che dấu cảm xúc của mình tốt như thế, hoàn toàn nhìn không ra tức giận lúc nãy. Uống xong một ly rượu, Thương Khung bệ hạ tiếp tục nói: "Đêm nay dành riêng các tuyển thủ vất vả vài ngày, có rượu ngon và thức ăn, mọi người cứ tận tình ăn, tận tình uống. Nhưng trước tiên, thần điện thánh tử có việc nói với mọi người."

Vân Cẩm đứng lên, nói: "Vân Cẩm rất vinh hạnh vì đêm nay có thể trải qua cùng mọi người. Đầu tiên chúc mừng các đồng học có thứ hạng cao, các ngươi là tương lai của đại lục Huyền Nguyệt. Những đồng học khác đừng nản lòng, có thể tham dự vào tỷ thí của tứ đại đế quốc, chứng minh các ngươi đều là những người vĩ đại. Trước khi Vân Cẩm đến đế quốc Thương Khung nhận được chỉ thị của điện chủ, mời những người trong top 3 đến tham quan tổng bộ thần điện, đế quốc Mạc Nhĩ Tư và đế quốc Cách Thụy có 10 đại biểu, để một lão sư dẫn dắt, đi cùng top 3 đi đến Thánh Hải thành. Ngày 1 tháng 10, Đông Hải châu thành, thần điện sẽ phái thuyền đến đón các vị. Đến lúc đó lại để cho Vân Cảm có thể làm chủ nhà chiêu đãi chu toàn."

Hai mắt Độc Cô Thiên Diệp híp lại, quả nhiên thần điện mời tuyển thủ đi Thánh Hải thành. Tạ gia gia muốn là lão sư mang đội đi. Suy nghĩ cẩn thận, tiếp tục cúi đầu ăn mỳ. Tuy rằng không phải mỹ vị, nhưng nàng đói bụng, chỉ ăn no là được, dù sao cũng là do ngự trù làm.

So với Độc Cô Thiên Diệp bình tĩnh, những người khác đều trở nên hưng phấn. Thần điện cư nhiên mời bọn họ đi thăm, chuyện này thật bất khả tư nghị ! Vậy có phải bọn họ có thể nhìn thấy thần bí thần điện cuối cùng là bộ dáng gì hay không ? Cũng có thể thấy điện chủ thần bí ? Nếu mình biểu hiện ra tài năng, được thần điện nhìn trúng, vậy có phải mình có thể gia nhập thần điện hay không ? Trời ơi, quá tuyệt vời !

Độc Cô Thiên Diệp nhìn quanh một vòng, niết miệng, mấy đứa nhỏ rất không bình tĩnh, ngay cả Thương Cẩn, Lâm Phong đều tỏa sáng hai mắt.

"Tỷ, sao tỷ không kích động chút nào vậy ?" Mạc Phong nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp niết miệng, nhỏ giọng hỏi nàng.

Độc Cô Thiên Diệp liếc nhìn Mạc Phong một cái, hỏi: "Đệ đói bụng không ? Kích động có thể ăn thay cơm ? Hơn nữa, đi cũng là chuyện của hai tháng sau, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy đã không bình tĩnh , bình thường ta dạy đệ thế nào ? ! Cúi đầu, ăn cơm."

"Dạ." Mạc Phong gật gật đầu, quả thực, bây giờ ăn cơm là quan trọng nhất.

mấy người Mạc Tử Khanh bên cạnh nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, cảm thấy có lý, vì thế đều cúi đầu ăn thức ăn. Những người khác đều xem bọn họ là người cầm đầu, nhìn thấy bọn họ đang cúi đầu ăn đồ ăn, cũng thu liễm tâm tình của mình, cúi đầu, ăn cơm.

Sau khi Vân Cẩm nói xong, 4 tên hộ vệ nhìn thấy người phía dưới bởi vì lời nói của thánh tử nhà mình mà kích động thì rất đắc ý. Khi ánh mắt đảo qua đế quốc Mạc Nhĩ Tư, nhìn thấy cảnh tượng một mảnh người đều cúi đầu ăn đồ ăn, bốn người nhướng mày.

Thương Khung bệ hạ cũng thấy phản ứng của đám người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn lại đã một đám người kích động không kềm chế được, trong lòng cảm thán, quả nhiên là chênh lệch !

Đến lúc những người khác ổn định lại tâm tình kích động mà dùng cơm, Độc Cô Thiên Diệp đã ăn gần xong. Giữa sân là một nhóm vũ nữ đang nhảy múa, một ít người háo sắc nhìn dáng người duyên dáng của những vũ nữ, trong mắt lộ ra tà quang. Những người khác bắt đầu tốp năm tốp ba vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu. Ăn xong cơm không có việc gì làm, nàng đi đến bên cạnh Tạ Bình, nói mình đi ra ngoài hít thở không khí, rồi rời khỏi lễ đường.

Lúc này mặt trời đã khuất sau rạng núi, màn đêm vẫn chưa hoàn toàn bao phủ. Đèn màu của Hoàng cung đã được thắp lên, những ngọn đèn đủ mọi màu sắc hoà lẫn vào nhau, trông rất đẹp mắt. Độc Cô Thiên Diệp đi loanh quanh trong hoàng cung, thưởng thức cảnh đêm, cuối cùng đi đến một tiểu đình bên hồ, đi vào trong ngồi xuống, tựa vào thành đình nhìn mặt hồ phản chiếu muôn ngọn đèn màu, đầu ngón tay ngưng ra một cỗ huyễn lực đánh lên trên mặt nước, mặt nước cốn bình tĩnh bị đánh vỡ, ảnh ngược cũng biến thành mảnh nhỏ.

"Xuất hiện đi." Độc Cô Thiên Diệp nhìn kiệt tác của mình, đột nhiên lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui