Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]


“Phong gia lão tử, đã lâu không gặp!”
“Ha ha, Cổ lão đầu, chúc mừng ngươi thăng cấp huyễn tôn !”

Trên bầu trời truyền đến hai giọng nói, lát sau, hai bóng người đã đứng đầu trước đội ngũ Phong gia và Cổ gia.

Lão tổ Cổ gia là vị lão giả có chòm râu bạc trắng, hắn chắp tay hành lễ với lão tổ Phong gia. Nhìn thấy lão tổ của mình đã đến đây, đệ tử Phong gia và Cổ gia trở nên phấn khích vạn phần.

“Mạc Trì, ta thấy ngươi nên khoanh tay chịu trói đi, ngoan ngoãn dâng sản nghiệp các ngươi lên, có lẽ ta sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, cho các ngươi cơ hội nho nhỏ. Ha ha ha…” Phong Kiến Nhân thấy mình có lão tổ tông làm chỗ dựa, vênh váo tự đắc nói.

Người Mạc gia thấy lão tổ Phong gia và Cổ gia đến, có chút lo lắng, nhưng không ai sợ hãi lùi bước hết. Độc Cô Thiên Diệp từ sau lưng Mạc Trì bước ra, trêu chọc nói: “A, đây là sợ chó con không cắn người được nên gọi chó già đến hỗ trợ sao ?”

“Phốc ——” trừ bỏ người Phong gia và Cổ gia, những người còn lại đều bị câu nói của Độc Cô Thiên Diệp làm bật cười.

Lão tổ Cổ gia phóng ra uy áp đánh đến Độc Cô Thiên Diệp, Mạc Trì vội vàng kéo nàng ra phía sau mình. Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ cái mũi nhỏ, sao những người này toàn dùng uy áp ép người không vậy.

“Ha ha, Phong lão đệ, Cổ lão đệ, hôm nay sao lại xuất quan hết vậy ?”

Một đạo âm thanh chính khí mười phần từ ngoài truyền vào, mọi người đã hiểu tại sao Mạc Trì không bị tổn thương gì dưới uy áp của lão tổ Cổ gia rồi. Người xem náo nhiệt hiểu ra, nhìn thấy lão tổ Long gia mang theo người Long gia đi tới. Mạc Trì thấy đám người Long gia đến, đi xuống cầu thang nghênh đón.

“Long lão gia gia.” Mạc Trì dẫn dắt mọi người hành lễ.

“Ha ha, Trì tiểu tử, gia gia ta dẫn người tới chống đỡ giúp ngươi đây.” Lão tổ Long gia cười lớn nói.

Vẻ mặt mọi người đầy hắc tuyến, tuy là tới đánh nhau, nhưng ngài cũng không cần nói trực tiếp như vậy có được không!

“Bách Lý ca ca, a không, Thiên Diệp tỷ tỷ!” Long Lôi chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói, “Lần trước sinh nhật tỷ ta không ở đế đô, trở về mới biết được thì ra tỷ là nữ nhi. Thiên Diệp tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp thật đó !”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu cười với Long Lôi, nói: “Nếu lát nữa có đánh nhau, muội nên đứng phía sau, biết không ?”

“Nhưng là…”

“Yên tâm, chúng ta sẽ không có việc gì .” Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ đầu Long Lôi nói. Nàng rất thích tiểu muội muội đơn thuần này, nên không muốn thấy nàng xảy ra việc gì.

Lão tổ Long gia nhìn người Phong gia và Cổ gia, nói: “Phong lão nhân, Cổ lão đầu, các ngươi tính công khai làm trái với hiệp ước của Bồ thành sao ? Các ngươi không sợ các thế lực khác trừng phạt sao ?”

“Vừa vặn Long gia ngươi đến đây, chúng ta có thể giải quyết cùng lúc. Chờ chúng ta thành đệ nhất đệ nhị thế gia rồi, sự việc đã thành kết cục đã định, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ vì các ngươi đòi lại công đạo sao ?” Lão tổ Cổ gia cuồng vọng nói.

Lão tổ Phong gia không ngờ còn có Long gia chen chân vào, lạnh lùng nói.”Long lão nhân, tuy ngươi cao hơn ta một cấp, nhưng chúng ta có hai huyễn tôn, ngươi chỉ có một người. Thế nào ? Mang theo hậu bối đến tìm cái chết sao ?”

“Chúng ta sao có thể nhìn Mạc gia hăng hái chiến đấu một mình đây. Long gia chúng ta cũng không phải là hạng người sợ chết.” Long lão tổ trả lời nói.

“Vậy các ngươi chịu chết đi !”

Lão tổ Phong gia nói xong, bay lên trời. Tiếp theo lão tổ Cổ gia và Long gia cũng bay lên. Ba người một đấu hai giằng co với nhau.

Thấy họ thật sự đánh nhau, mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt đều chạy tứ tán. Náo nhiệt có thể xem, nhưng không thể làm mất mạng được nha !

“Long gia gia, chúng ta sao có thể để một mình người đối phó đây.” Mạc Trì cười nói, cùng Mạc lão nhị Mạc lão tam bay đến bên người lão tổ Long gia.

“Trì tiểu tử, tuy các ngươi có thể ngự không phi hành, nhưng khi đánh nhau với huyễn tôn các ngươi không thể tham gia cùng được. Các ngươi lui ra.” Long lão tổ nói.

Huynh đệ Mạc gia nhìn nhau cười, xuất ra cấp bậc huyễn lực, ba huyễn tôn xuất hiện trước mặt mọi người, Mạc Trì là huyễn tôn cấp 2!

“Cái gì, ba huyễn tôn ?”

Mọi người phía dưới bị dọa choáng váng. Bọn người Mạc Trì không phải huyễn hoàng cao cấp sao ? Khi nào thì thăng cấp thành huyễn tôn hết rồi ?

Long gia lão tổ từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nói: “Tiểu tử này, giấu giếm lâu như vậy !”

Phong Kiến Nhân nhất thời bị dọa sợ, không dám tin nói: “Làm sao có thể ? Ba tháng trước Mạc Trì vẫn là huyễn hoàng cấp 8, sao có thể lập tức thăng cấp huyễn tôn được ? Điều đó không có khả năng !”

Mạc Kiếm cười lạnh một tiếng, nói: “Sao lại không có khả năng ? Phong gia ngươi khi dễ Mạc gia ta nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên xử lí rồi.”

Nói xong, Mạc Kiếm xuất ra cấp bậc huyễn lực, lại là huyễn hoàng cấp 8.

“Nếu đã đến đây, vậy để mạng lại đi !”

Nghe xong câu nói của Mạc Kiếm, mọi người Mạc gia gọi huyễn thú của mình ra, ngã tư đường rộng lớn nháy mắt trở nên chật chội.

“Thần thú? !”

“Toàn bộ đều là thần thú!”

“Trời ạ, chúng ta không phải đang nằm mơ chứ ?”

“Ba huyễn tôn, hai huyễn hoàng cao cấp, các ngươi xem, trừ bỏ vài huyễn sư, những người khác đều đã ngoài đại huyễn sư!”

“Khi nào thì thực lực Mạc gia mạnh như vậy? !”

“Thật là bất khả tư nghị* nha!”

* Bất khả tư nghị: không gì để nói

Thần thú vây quanh tất cả người Phong gia và Cổ gia vào giữa. Thấy nhiều thần thú như vậy, bọn họ đã không có nổi nửa ý chí chiến đấu trong đầu rồi.

“Không phải ngươi nói chúng ta chờ xem sao ?” Độc Cô Thiên Diệp đứng trước mặt Phong Tuyết, nói: “Hôm nay giải quyết hết mười mấy năm ân oán của hai nhà chúng ta luôn đi!”

Phong Tuyết nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt hiện lên tia độc ác, nói: “Nếu ta xuống địa ngục, cũng muốn lôi kéo ngươi cùng đi !”

Nói xong, nàng lấy ra một lọ đan dược, ăn hết toàn bộ, sau đó nàng đột nhiên bùng nổ từ cấp bậc Đại Huyễn sư đến Huyễn vương. Thực lực bạo phát như vậy, cho dù không chết, cũng sẽ thành phế nhân. Sau đó nàng lại gọi ra thần thú bản mạng khế ước của nàng ra.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phong Tuyết, gọi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa ra, lệnh cho chúng nó đối với thú phó khế ước của Phong Tuyết, còn mình vận dụng bộ pháp Phiêu Miểu, vọt đến trước mặt Phong Tuyết rất nhanh, không đợi Phong Tuyết ra chiêu đã đá một cước vào bụng nàng, vừa vặn đá nàng đến trước mặt Mị Hồ, bị Mị Hồ bắt lấy, xé xác làm hai.

“Mị Hồ, nàng là đối thủ của ta đó!” Độc Cô Thiên Diệp lên án nói.

“Ôi, ta nhất thời nhanh tay thôi.” Mị Hồ quăng cái mị nhãn cho Độc Cô Thiên Diệp, âm thanh quyến rũ nói.


Độc Cô Thiên Diệp bị giọng điệu của mị hồ làm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xoay người đi tìm Phong Dịch, nhưng không thấy hắn trong đám người, tìm một hồi lâu, mới thấy hắn ở góc đường bên cạnh đang chuẩn bị chạy trốn. Nàng chạy đến ngăn đường chạy trốn của hắn lại, mắt lạnh nhìn hắn.

“Bách Lý Tà, không, Thiên Diệp tiểu thư, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi. Ta van cầu ngươi, ngươi buông tha cho ta đi!” Phong Dịch thấy Độc Cô Thiên Diệp, nhất thời sợ tới mức quỳ xuống, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

“Thả ngươi ?” Độc Cô Thiên Diệp lạnh lùng nói: “Các ngươi khi dễ Mạc gia ta nhiều như vậy năm, ngươi nghĩ xem chúng ta có buông tha ngươi không ? Lúc ngươi ở trên đài giao đấu làm người Mạc gia ta bị thương ngươi có nghĩ buông tha cho họ không? Diệt cỏ phải diệt tận gốc, ngươi nghĩ sao ? Lúc ngươi vũ nhục mậu thân ta, ngươi chuẩn bị thời khắc này rồi mới phải.”

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đá ra một cước, vừa vặn đá đến hạ thân của hắn. Phong Dịch tiếng thét chói tai, ôm hạ thân không ngừng lăn lộn. Không cần đoán cũng biết Độc Cô Thiên Diệp đá một cước làm hắn đoạn tử tuyệt tôn* luôn rồi.

* Đoạn tử tuyệt tôn: không thể có con cháu được nữa a ~

Nhìn người đang lăn lộn trên mặt đất, Độc Cô Thiên Diệp xuất ra mấy quả cầu huyễn lực phóng tới, Phong Dịch không hề có sức chống cự cứ đi gặp Diêm Vương gia như vậy.

Trận quyết đấu giữa các huyễn tôn và sự xuất hiện của thần thú khiến cho mấy thế lực lớn rất nhanh chú ý đến, người lãnh đạo cao cấp đều đến, hoàng gia còn lệnh cho đội hộ vệ đế đô đến. Thấy thực lực Mạc gia nay tăng nhiều như vậy, mọi người đều lựa chọn trầm mặc.

Giữa không trung bốn đánh một, thần thú đứng đầy đường, thực lực này áp chế tuyệt đối rồi. Rất nhanh, người Phong gia và Cổ gia đã bị giải quyết hết.

Lão tổ Long gia và đám người Mạc Trì bay xuống đất, còn chưa đứng vững, lão tổ Long gia đã đập một phát vào lưng Mạc Trì, ngoài miệng mắng: “Xú tiểu tử nhà ngươi, thực lực tăng cao như vậy, cũng không nói cho Long lão gia gia ta một tiếng! Cho dù chúng ta không đến, các ngươi cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết hết bọn họ, làm hại ta lôi bộ xương già này chạy tới chạy lui. Hỗn tiểu tử nhà ngươi…”

Mạc Trì bị lão tổ Long gia lải nhải mắng, Mạc lão nhị và Mạc lão tam thừa dịp bọn họ không chú ý nhanh chóng rời đi, chỉ huy mọi người thu dọn tàn cục, hơn nữa đưa ánh mắt thương hại sang liếc nhìn Mạc Trì.

Huyễn thú hệ Hỏa bị kêu ra hủy thi diệt tích*, huyễn thú hệ thủy bị kêu ra tẩy rửa mặt đường, trước cửa Mạc phủ rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Tất cả mọi người ở Bồ thành đều biết, từ nay về sau chỉ cón tứ đại gia tộc, thực lực Mạc gia đứng đầu.

* Hủy thi diệt tích: hủy xác xóa chứng cứ có tại hiện trường

Bầu trời đế đô đã thay đổi rồi nha.

Giải quyết xong những người còn lại của Phong gia và Cổ gia, Mạc gia bắt tay vào tiếp quản tài chính của Phong gia. Mà Long gia thì nhận được gia sản của Cổ gia.

Mọi người đều thấy được, sự tình lần này chủ yếu do Mạc gia giải quyết , Long gia có thể nói thêm chút gia vị thôi. Nhưng vì lúc nguy hiểm họ có lòng đứng ra giúp đỡ, Mạc gia mới chia Cổ gia cho Long gia. Điều này làm cho trưởng bối Hạ gia và Dạ gia hối hận không thôi, mình lúc đó sao lại không đứng về phía Mạc gia, mà là lựa chọn trung lập vậy ?

Không đến nửa ngày, trong hoàng cung phái người đến mời đám người Mạc Trì tiến cung.

“Sao lại có cả ta và Mac Phong nữa ?”

Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy khó hiểu. Ở Bồ thành xảy ra động tĩnh lớn như vậy, xác thực cần cho Mạc gia cái công đạo, nhưng mấy người Mạc Trì đi đòi chút công đạo là được rồi, sao còn mời cả nàng và Mạc Phong nữa chứ ?

Đến mời bọn họ là Đội trưởng đội thị vệ trong cung, ở trong hoàng cung coi như cũng là một đại nhân vật. Ở nơi khác hắn có thể cao ngạo không thèm trả lời rồi, chỉ là bây giờ hắn không dám phát tác, Mạc gia bây giờ không phải loại như hắn có thể chọc được, trong phủ có cả 3 huyễn tôn và 2 huyễn hoàng đó, gia tộc còn có nhiều thần thú như vậy, cả đế quốc không ai dám đến trêu chọc bọn họ đâu!

Đám người Mạc Trì không có lấy siêu thần thú ra, bằng không bọn họ càng khiếp sợ thêm.

“Cửu tiểu thư, là như vầy, bệ hạ muốn nhìn thiên tài học viện đế quốc và thiên tài có thể luyện chế đan dược cực phẩm Mạc Phong đại nhân một chút, cho nên mới mời các ngươi đi cùng.” Thị vệ trưởng cẩn thận nói.

Trải qua chuyện hôm nay, nhìn thấy Mạc Phong hoàn hảo, tất cả mọi người bây giờ biết thương thế của Mạc Phong đã trị khỏi. Mạc gia không chỉ có thực lực cường hãn, còn có thiên tài luyện đan sư có thể luyện chế được đan dược cực phẩm.

“Một khi đã vậy, chúng ta cùng nhau tiến cung.” Mạc Trì nói với Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong.

Đoàn người được thị vệ trưởng đưa vào hoàng cung. Đây là lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp vào hoàng cung, kiến trúc phong cách châu Âu, kiến trúc xa hoa thể hiện rõ sự cao quý của hoàng gia.

Thị vệ trưởng đưa đám người Mạc Trì đến đại điện xong liền rời đi. Bọn họ trở ra, nhìn thấy các gia tộc và thế lực khác đều ở đây, bọn họ xem như không khí.

Hoàng đế của đế quốc Mạc Nhĩ Tư là Lý Tư, một nam tử trung niên khoảng hơn 50 tuổi có bộ dáng béo tốt. Thấy đám người Mạc Trì tiến vào, lập tức ban ghế ngồi cho bọn họ. Bây giờ bọn họ không cần phải hành lễ với người hoàng thất.

Hai vị nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng tiến vào ngay sau đó. Tứ hoàng tử nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, lập tức liếc mắt đưa tình với nàng.

Sau khi vào chỗ ngồi, Độc Cô Thiên Diệp thấy một đại thúc mặc trường bào màu xanh đen, hai chân bắt chéo, lấy tay ngoáy lỗ tai. Về phần vì sao lại chú ý đến hắn, là vì hắn có hình dáng giống vị đại ca kết nghĩa kia của nàng giống nhau đến chín phần. Không cần nghĩ cũng biết, người kia chính xác là vị phụ thân chuyên bao che khuyết điểm của Đan Kinh Thiên rồi.

Đan Lôi đang nhàm chán ngoáy lỗ tai, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nhìn mình, hắn nhìn lại, thì ra là tiểu cô nương Mạc gia.

“Ha ha, ngươi chính là Thiên Diệp muội muội thiên tài mà tên tiểu tử ngốc nhà ta nhận thức – Độc Cô Thiên Diệp phải không ?” Đại điện yên tĩnh bị âm thanh của Đan Lôi phá vỡ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bị kêu đích danh Độc Cô Thiên Diệp hướng Đan Lôi cười nói: “Bá phụ ngài khỏe!”

“Ha ha, khỏe. Sau này nếu có thời gian đi đến nhà bá phụ làm khách nha!”

“Ha ha, nhất định, nhất định.”

Sắc mặt bệ hạ bên trên hơi trầm xuống, có điều khôi phục lại rất nhanh. Được rồi, ai bảo họ là những người mình không thể trêu vào đây. Ho khan hai tiếng, hắn nói: “Hôm nay khẩn cấp gọi mọi người tới, chắc mọi người cũng biết lí do vì sao rồi nhỉ. Không được xảy ra những chuyện đánh nhau trong Bồ thành, chuyện hôm nay, Mạc gia chủ, Long gia chủ, ta nghĩ các ngươi nên giải thích với chúng ta một chút đi.”

Mạc Trì nhìn mọi người xung quanh nói: “Một khi đã như vậy, ta đây sẽ nói. Phong gia và Cổ gia mang theo mọi người đến Mạc gia ta, nói vậy mọi người đã biết vì sao rồi chứ. Nguyên tắc trong Bồ thành là không thể đánh nhau, Mạc gia chúng ta nhường nhịn đóng đại môn lại, điều này mọi người trong Bồ thành đều thấy. Cuối cùng vì người Phong gia khiêu khích quá đáng, chúng ta mới phản kích, cho nên sự việc lần này hoàn toàn do Phong gia và Cổ gia khởi xướng, không có việc gì lớn liên quan đến chúng ta hết. Nếu mọi người không tin, vậy đến hỏi Phong Kiến Nhân sẽ biết.”

Câu nói của Mạc Trì làm mọi người đau tim. Nhưng những điều hắn nói đều là sự thật, mọi người không lời nào để nói.

“Ta mặc kệ các người nói tới pháp luật gì !” Hội trưởng công hội luyện đan sư nói.

“Hôm nay ta đến đây là vì tiểu tử Mạc Phong. Mạc Phong, ngươi có đồng ý gia nhập công hội luyện đan sư của chúng ta hay không ?”

Mạc Phong nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thấy nàng muốn mình tự giải quyết, hắn uyển chuyển từ chối: “Đa tạ hội trưởng nâng đỡ. Bây giờ ta là học viên của Học viện Đế Quốc, cho nên ta nghĩ ta không có thời gian tham gia công hội luyện đan sư.”

“Ha ha, cái này không quan trọng, chỉ cần ngươi có tên trong công hội là được. Ngươi có thể tiếp tục học tập bình thường ở học viện, không cần nhận trách nhiệm gì hết, nhưng vẫn có quyền lợi hưởng thụ, ngươi có thể tùy ý sử dụng dược liệu. Thế nào ?”

“Nếu đã vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh.” Mạc Phong gật đầu đồng ý.

Lúc này Đan Lôi mở miệng nói: “Muội muội của tiểu tử nhà ta cũng được coi là con gái nuôi của ta, công hội lính đánh thuê chúng ta không có gì để nói.”

“Công hội luyện khí sư chúng ta cũng không có gì để nói.”

“Ha ha, công hội thuần thú sư chúng ta đến đây muốn hỏi Mạc gia chủ một chút, có thể cho chúng ta nhìn vị thuần thú sư vĩ đại kia một chút được không ?”

Lời nói của mọi người làm cho bệ hạ Khắc Kéo Lý Tư rất buồn bực, hắn gọi mọi người tới để tạo áp lực cho Mạc gia, chứ không phải đến để trợ uy cho bọn họ.

“Nếu vậy, chúng ta nói chuyện phân bố thế lực đi. Phong gia này vốn có tiệm đan dược $*@…..”

Độc Cô Thiên Diệp không có chút hứng thú với vấn đề mà mọi người đang thảo luận dài dòng, nàng gật đầu với Mạc Trì xong, yên lặng kêu Mạc Phong rời khỏi đại điện.

“Hô, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn, ở bên trong rất áp lực.” Độc Cô Thiên Diệp thở ra một hơi, từ từ nói.

“Đúng đó, đệ nghe đến ngủ gục luôn.” Mạc Phong cười trả lời.


Hai người đi dạo một vòng trong hoàng cung, phải nói hoàng cung rất có khí thế nha, Nhà Trắng gì đó, thật đúng là không thể so sánh.

“Tỷ, Nhà Trắng là cái gì vậy ?” Mạc Phong hỏi.

Nghe Mạc Phong hỏi như vậy, Độc Cô Thiên Diệp mới phát hiện mình bất tri bất giác* nói ra suy nghĩ của mình.

* Bất tri bất giác: Lam nhớ không lầm thì nó có nghĩa là làm việc mà không để ý xung quanh thì phải. Nếu sai thì góp ý cho mình nha. Cám ơn ^^

“Nhà Trắng này là nơi cho những vị lãnh đạo một nước ở đó.” Chỉ là nó không có ở thế giới này thôi.

Mạc Phong còn muốn hỏi tiếp, đã bị một đạo âm thanh đánh gãy.

.

“Tiểu mỹ nhân tại sao lại ở đây, làm bản hầu gia ta say lòng mất rồi.”

Một đám nam tử tuổi trẻ từ phía trước tiến lại gần, còn có một nữ tử. Người nói chuyện là tên mắt tam giác đứng giữa.

“Các ngươi là loại người nào ? Sao có thể đi loạn trong cung như vậy ?” Mắt tam giác mê đắm nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Nàng kia thấy bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt lóe lên tia ghen tị.

Thấy con đường phía trước bị chặn, tâm tình thảnh thơi của Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong bị đánh gãy. Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn tên kia một cái, thật sự không muốn nhìn đến đám người kia, nói với Mạc Phong: “Chúng ta trở về đi.”

“Đứng lại!” Mắt tam giác gọi hai người lại, nói: “Hoàng cung là nơi các ngươi tùy ý đi lại sao, nói không chừng là thích khách. Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, nam ném vào đại lao, nữ mang về phủ của ta đi.”

“Dạ, tiểu hầu gia.”

Hai người đứng phía sau bọn kia tiến lên, hành lễ với mắt tam giác, sau đó tiến lên muốn bắt Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong. Thấy hai người kia tới gần, Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đá mỗi người một cước văng ra xa.

Thấy thị vệ của mình bị đá văng, mắt tam giác chẳng những không tức giận, ngược lại cao hứng nói: “Ha ha, tiểu mỹ nhân rất tuyệt vời ! Ngươi là cô nương nhà ai? Không bằng theo ca ca ta đi, làm tiểu thiếp phòng hai mươi mốt của ta đi, ta cam đoan cho ngươi ăn sung mặc sướng.”

Độc Cô Thiên Diệp giữ chặt Mạc Phong đang tức giận, nói: “Mạc Phong, có nghe thấy tiếng chó sủa không ?”

“Nghe thấy, sủa rất lớn đó !” Mạc Phong phụ họa nói.

“Các ngươi thật to gan, vậy mà dám nói tiểu hầu gia là chó ! Người đâu !” Nàng kia nói xong hô to một tiếng, thị vệ gần đó đều chạy tới.

“Quận chúa, có gì phân phó ạ?”

“Bắt hai kẻ miệt thị hoàng quyền này lại cho ta, tử hình ngay tại chỗ!” Quận chúa nói, nhìn Độc Cô Thiên Diệp trong mắt đắc ý nói không nên lời. Nữ nhân xinh đẹp hơn mình này sẽ chết ngay lập tức, ha ha !

Bởi vì lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp tiến cung, nên thị vệ trong cung cũng không biết bọn họ. Nghe thấy mệnh lệnh của quận chúa, lập tức vây bọn họ lại.

“Ôi chao ôi chao, các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm mỹ nhân nhỏ bé của ta bị thương đó.” Mắt tam giác thấy đến thị vệ vây quanh Độc Cô Thiên Diệp, nhanh chóng hô to.

Quay đầu thấy quận chúa trừng mắt với hắn, nhỏ giận kêu một tiếng: “Tỷ…”

“Không có tiền đồ!” Quận chúa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* mắng một câu.

* Rèn sắt không thành thép: làm việc (biểu hiện) không như mong muốn

Thị vệ tiến lên bắt Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong, các nàng làm sao có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ như vậy được chứ. Vận dụng Phiêu Miểu bộ pháp, Độc Cô Thiên Diệp dễ dàng giải quyết hết đám người đó, còn ném họ vào trong ao.

“Ngươi thật to gan, dám đánh thị vệ hoàng cung !” Quận chúa lớn tiếng thét chói tai. Không ngờ hai người còn nhỏ mà thực lực lại mạnh như vậy.

“Ta chẳng những dám đánh bọn họ, ngay cả hai người các ngươi cũng vậy. Về sau nhớ kỹ, không dây vào người không nên chọc!” Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nhấc chân đá luôn quận chúa và tên hầu gia kia xuống ao.

“Ha ha, tỷ thật lợi hại!” Mạc Phong nhìn thấy quận chúa, tên hầu gia kia và cả đám thị vệ cả người ướt sũng, trong lòng cảm thấy thật vui sướng.

“Về sau gặp phải chó chặn đường cứ việc đá văng chúng, biết không?”

“Đã biết, tỷ.”

Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong rời đi, những người trong ao đều nghe được những lời sâu kín đó.

“Đáng giận, ta nhất định phải nói cho dượng biết, kêu dượng phải trị tội hai kẻ đã đắc tội ta mới được!” Quận chúa oán hận nói, tiện tay đẩy thị vệ bên người một cái.

“Phế vật, còn không mau kéo ta và tiểu hầu gia lên bờ đi!”

Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong đi đến nơi khác dạo chơi, cảm thấy không có gì hấp dẫn, quay trở về đại điện.

Trong đại điện lúc này, mấy thế lực lớn còn đang thảo luận vấn đề phân chia thế lực. Bất chợt truyền đến tiếng khóc la om sòm.

“Dượng, người phải làm chủ cho Yến Nhi nha!”

Khắc Kéo Lý Tư ngẩng đầu nhìn hai người ướt sũng từ đầu đến chân đang chạy vào hỏi.

“Chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy ? Sao không thông báo đã tự tiện tiến vào đây rồi ?” Khắc Kéo Lý Tư nhìn không ra tức giận nói.

“Dượng, người nên làm chủ cho ta và đệ đệ nha!” Quận chúa chỉ khóc rống lên mà không trả lời vấn đề của Khắc Kéo Lý Tư.

Biết tính tình chất nữ của mình, Khắc Kéo Lý Tư xoa xoa mày, nói: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Chúng ta gặp được hai người ở trong hoàng cung, thấy chúng ta không chịu hành lễ, hỏi cũng không trả lời, ta nghi ngờ là thích khách, muốn bắt bọn họ lại hỏi cho rõ ràng, không ngờ bọn họ đánh thị vệ hoàng cung, ném chúng ta vào trong ao, đã vậy còn nói người hoàng gia thật không ra gì. Dượng, người phải làm chủ cho chúng ta!”

“Còn có chuyện này sao?” Khắc Kéo Lý Tư tức giận hỏi.

“Thiên chân vạn xác* đó, đại bá!” Quận chúa khẳng định nói.

*Thiên chân vạn xác: sự thật rất chính xác không hề sai (ta nghĩ vậy a~, nếu sai sửa giúp ta nhé)


“Người đâu, đi bắt hai kẻ mà quận chúa nói lại cho ta!” Khắc Kéo Lý Tư phân phó với thị vệ bên ngoài. Tính tình hai tỉ đệ này hắn hiểu rất rõ, tuy những điều họ nói có thể không phải sự thật, nhưng mặt mũi hoàng gia rất quan trọng nha.

“Không cần, chúng ta đã đến đây.”

Dứt lời, Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong từ bên ngoài tiến vào.

“Dượng, là bọn họ, là bọn họ đánh chúng ta!” Quận chúa chỉ vào Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong, kêu to.

Thấy hai người đi vào, sắc mặt Khắc Kéo Lý Tư lập tức trở nên rất khó nhìn.

“Vì sao các ngươi lại đánh quận chúa và tiểu hầu gia?” Khắc Kéo Lý Tư hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hai người ướt sũng, nói:

“Bởi vì bọn họ đáng đánh!”

“Bọn họ chọc giận Cửu tiểu thư sao?” Tứ hoàng tử hỏi.

“Hừ, tiểu hầu gia gì đó của các ngươi đòi bắt tỷ của ta làm tiểu thiếp thông phòng thứ hai mươi mốt, người như vậy, không chỉ đánh thôi đâu, giết hắn cũng có thể !” Mạc Phong khinh thường nói.

“Cái gì? !” Đám người Mạc Trì nghe Mạc Phong nói, đập bàn một cái, hét to.

“Ngươi thật to gan!”

Tiểu hầu gia bị khí thế Mạc Trì dọa sợ, có điều thấy dượng mình đang ở đây, lại ngẩng cao đầu lên. Nhìn dáng người nổi bật kia của Độc Cô Thiên Diệp, sắc tâm* lại nổi lên.

*Sắc tâm: tính háo sắc

“Ta đường đường là tiểu hầu gia, coi trọng cô nương nhà các ngươi, đó là vinh hạnh của nàng nha! Các ngươi nên tắm rửa cho nàng sạch sẽ rồi dâng lên giường của ta mới phải.”

“Phanh!”

“Vô liêm sỉ!” Hắn nói chưa xong, đã bị Khắc Kéo Lý Tư đánh một cái đập vào tường.

“Dượng?” Quận chúa ngây ngốc nhìn hoàng thượng ngồi bên trên.

“Người đâu, tước phong hào của tiểu hầu gia, đuổi hắn và quận chúa về Hầu phủ, phạt bọn hắn một năm không được ra khỏi cửa, hai năm không thể vào cung.”

Lập tức có hai người từ bên ngoài tiến vào, một người kéo kẻ nằm trên mặt đất đứng dậy, một người lôi quận chúa ra ngoài.

“Dượng, tại sao, rõ ràng là bọn hắn coi rẻ hoàng quyền mà! Đại bá!” Quận chúa bị thái độ của Khắc Kéo Lý Tư làm ngây ngốc. Sao kẻ bị phạt lại biến thành bọn họ chứ?

“Dẫn đi!” Khắc Kéo Lý Tư không để ý tới quận chúa đang kêu gào, nói với đám người Mạc Trì: “Mạc gia chủ, không biết xử phạt như vậy đã được chưa?”

Mạc Trì “Hừ” một tiếng, không để ý đến lời nói của Khắc Kéo Lý Tư. Bất công rõ ràng như vậy, ai không nhìn ra chứ.

Thấy Mạc Trì không để ý đến mình, Khắc Kéo Lý Tư làm bộ ho khan một chút, nói với mọi người: “Phạm vi thế lực về sau cứ làm như hôm nay đã thảo luận. Mọi người nếu không có gì để nói, có thể trở về rồi.”

Đợi tất cả mọi người đi rồi, Khắc Kéo Lý Tư mới mềm nhũn tựa lưng vào ghế ngồi. Trong lòng thầm mắng hai kẻ không có tiền đồ kia!

Mà hai người quận chúa bị thị vệ dẫn đi, vừa đi vừa chửi bậy, đến khi mệt mỏi, mới nhớ tới hỏi thị vệ phía sau: “Hai người kia rốt cuộc là ai, sao đại bá phải sợ bọn họ đến vậy?”

“Bẩm quận chúa, bọn họ là Mạc gia Cửu tiểu thư và thiên tài luyện đan Mạc Phong đại sư.” Một tên thị vệ trả lời.

“Cái gì? !” Sắc mặt quận chúa đại biến.

“Hôm nay Phong gia và Cổ gia bị Mạc gia diệt môn .” Thị vệ lại phun ra một câu, làm quận chúa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Nghe nói mỗi đệ tử Mạc gia đều có một con thần thú.” Một tên thị vệ khác nói.

Quận chúa đã bị dọa đến nói không ra lời, khó trách đại bá luôn yêu thương mình hôm nay lại có thể trừng phạt mình như vậy. Trời ơi, rốt cuộc nàng chọc tới hai người nào vậy ?

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp từ hoàng cung trở về là đóng cửa phòng không ra, mọi người biết nàng thích thanh tĩnh, cho nên thức thời không đến quấy rầy. Ban ngày nàng luyện đan luyện khí, tu luyện huyễn kỹ, buổi tối còn luyện tập Phiêu Miểu bộ pháp và Vô Tướng thần công, bây giờ nàng cảm thấy thời gian của mình không đủ dùng. Chỉ là nàng không dám cho mình chậm trễ thêm nữa, bởi vì còn có rất nhiều chuyện chờ nàng làm, nàng phải có đủ thực lực mới được.

Mãi cho đến khai giảng, Độc Cô Thiên Diệp không hề ra khỏi viện của mình.

Ngày 1 tháng 3 là ngày khai giảng của Học viện Đế Quốc. Bình thường đệ tử Học viện Đế Quốc đều đến học viện trước khai giảng hai ngày. Nhiều người gần Bồ thành nghe được tin tức diệt môn của Phong gia và Cổ gia, đều rất kinh ngạc. Không ngờ gia tộc mạnh chỉ vì khinh địch mà bị diệt như vậy, Mạc gia này thực lực cũng quá cường hãn đi.

Có điều làm họ giật mình nhất vẫn là thiếu niên thiên tài Bách Lý Tà vậy mà là nữ nhi! Hơn nữa còn là Mạc gia Cửu tiểu thư!

Tin tức này làm cho đệ tử Học viện Đế Quốc gào to không thể tin được. Rất nhiều nam tử đấm ngực dậm chân, đường đường là nam tử hán lại bị nữ nhân vượt qua như vậy, thật sự không thể sống nổi nữa nha.

Bởi vì luyện thêm hai lô đan dược, Độc Cô Thiên Diệp chợt nhớ tới hôm nay là khai giảng thì đã khuya rồi. Nghĩ ngày hôm sau còn có khóa, nàng vẫn nên đến học viện thì hơn.

Học viện có rất nhiều đệ tử đã ngủ, Độc Cô Thiên Diệp vốn định lén lút trở về phòng, lúc mở cửa mới phát hiện bốn người khác đều đứng ở trong viện của mình, trợn mắt thật to nhìn nàng. Rõ ràng không làm gì sai, nhưng thấy bọn họ trừng mắt nhìn nàng như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

“Ha ha, ta tưởng các ngươi đã ngủ rồi.” Độc Cô Thiên Diệp cười gượng nói.

“Hừ, chúng ta vẫn luôn chờ ngươi ở đây đó!” Tang Vũ bất mãn nói.

“Trễ như vậy mới đến, có phải ngươi muốn tránh chúng ta hay không ?”

Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, mở cửa phòng ra, nói: “Ta không có trốn tránh các ngươi nha, có việc nên tới chậm thôi.”

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.” Cao Lương sâu kín nói.

Bốn ánh mắt tiếp tục trừng nàng, nàng đành chịu thua, nói: “Được rồi, ta đầu hàng!”

“Vậy vào trong rồi nói.” Tôn Khuê tiến lên khoác vai Độc Cô Thiên Diệp, bỗng nhiên nhớ tới nàng là nữ nhi, đành phải phẫn nộ buông tay.

Tang Vũ cầm tay Độc Cô Thiên Diệp, lôi kéo nàng đi vào phòng, miệng không ngừng nói: “A Lôi à kéo mặt ngươi lại đi nhìn ngươi trừng mắt như vậy thật không quen chút nào.”

Lôi Tiểu Hổ vỗ vỗ mặt mình, chu miệng nói: “Mặt của ta cứng ngắc hết rồi. Đây cũng là một kĩ thuật sống đó nha.”

Độc Cô Thiên Diệp bị bốn người vây ở giữa, nói: “Các ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Ngươi là nữ ?” Tang Vũ hỏi.

“Ừ.”

“Ngươi là Mạc gia Cửu tiểu thư?” Cao Lương hỏi.

“Ừ.”

” Vậy Mạc Phong kia là đệ đệ ngươi rồi!” Lôi Tiểu Hổ nói.

“Ngươi không phải lớn lên ở Kỳ Phong thành sao? Vậy ngươi sao có thể là người của Mạc gia được?” Tôn Khuê hỏi.

“Mạc gia cũng có nhà ở nơi đó. Còn vấn đề gì nữa?”

“Có.” Cao Lương dừng một chút, nói: ” Bây giờ thực lực của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu?”


Độc Cô Thiên Diệp nghe Cao Lương hỏi vậy, mặt trầm xuống, không biết có nên nói cho bọn họ biết hay không. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trầm mặc, mọi người đều yên tĩnh.

Lát sau, Cao Lương nói: “Ngươi đã nói, chúng ta là chiến hữu cùng nhau sóng vai chiến đấu mà! Mặc kệ ngươi là ai, ta đã hạ quyết tâm đi theo ngươi lăn lộn rồi.”

“Ta cũng vậy, ta cũng muốn đi theo ngươi. Lão đại, ngươi không thể vứt bỏ ta đâu đó.” Tôn Khuê ai oán nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Lôi Tiểu Hổ và Tang Vũ cũng trịnh trọng gật gật đầu.

“Không phải ta không muốn các ngươi đi theo ta, mà là ta có chuyện rất quan trọng phải làm. Ta cũng không biết ta sẽ đối mặt với cái gì nữa.”

“Lão đại, chúng ta không sợ.” Lôi Tiểu Hổ khoẻ mạnh tinh nghịch nói.

“Đúng đó, thay vì sống một đời bình bình thường thường, không bằng oanh oanh liệt liệt một hồi tốt hơn nhiều!” Tang Vũ nói.

“Trực giác của ta nói rằng, đi theo ngươi sẽ có những việc rất phấn khích đó nha.” Cao Lương nói.

Còn Tôn Khuê thì cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp bị mấy người hành động của mọi người làm cho không biết phải trả lời thế nào.

“Được rồi. Một khi đã vậy, chúng ta cùng nhau tiến lên phía trước đi! Chỉ cần các ngươi không phản bội ta, ta cũng sẽ không buông tay mọi người!”

“Thật tốt!” Tôn Khuê lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Ha ha. ” Cao Lương vui vẻ cười to.

“Nếu mọi người đều quyết định kề vai sát cách với nhau, chúng ta tự giới thiệu lại đi. Ta tên là Cao Lương, 16 tuổi, Huyễn Sư cấp 8. Đến từ Đồng thành, cha ta chính là thành chủ Đồng thành.”

“Cái gì, ngươi chính là thiếu thành chủ con trai của thành chủ Đồng thành sao ?” Tôn Khuê đứng lên la lớn.

“Ha ha, chứ xem là vậy đi. Có điều ta còn có ba người anh nữa, ta là nhỏ nhất. Cho nên cũng không tính là thiếu thành chủ.” Cao Lương cười nói.

“Ta tên Lôi Tiểu Hổ, 16 tuổi, Kiếm Sư cấp 7, là người Lôi gia Sư thành. Chúng ta là một gia tộc huyễn sư, không có gì đặc biệt.”

“Ta tên là Tang Vũ, 17 tuổi, Đại Kiếm Sư cấp 1, Tang gia là gia tộc thuần thú ở Diệp thành, có điều ta là kiếm sư, cho nên ta là người lạc loài trong gia tộc.” Tang Vũ bình tĩnh nói xong, có điều Độc Cô Thiên Diệp vẫn nghe được một tia khổ sở trong lời nói của nàng.

“Ta tên Tôn Khuê, 17 tuổi, Đại Huyễn Sư cấp 1, người Tôn gia Vân thành. Hắc hắc, chắc các ngươi có nghe nói qua thương hội Tôn gia rồi nhỉ.”

” Thương hội Tôn gia sao có thể không biết được, là thương hội lớn nhất ngoại trừ Tiền các đó.” Tang Vũ nói.

“Vậy là ngươi có rất nhiều tiền rồi ?” Hai mắt Độc Cô Thiên Diệp sáng như sao.

“Nhà chúng ta có tiền, nếu sau này mọi người thiếu tiền cứ nói với ta là được. Có điều, lão đại à, bây giờ tới lượt ngươi giới thiệu rồi nha .” Tôn Khuê nói. Hắn rất tò mò với bí mật củ lão đại nha !

“Ta tên Độc Cô Thiên Diệp, 17 tuổi, người Mạc gia.” Độc Cô Thiên Diệp không nói gì thêm nữa.

“Hết rồi sao ?” Cao Lương hỏi.

“Hết rồi!”

“Cấp bậc của ngươi thì sao ?” Tôn Khuê nói.

“À, mấy hôm trước vừa thăng cấp Huyễn Tông cấp 1.”

“Cái gì?!”

Bốn người kinh hãi, nhìn nàng như quái vật vậy. 17 tuổi đã là huyễn tông! Vậy 17, 18 tuổi là đại huyễn sư gọi là thiên tài thì tính là cái rắm gì!

“Có thật là ngươi 17 tuổi không vậy?” Tang Vũ không thể tin được hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu.

“Dựa vào, ta không muốn sống nữa đâu !” Tôn Khuê ngửa mặt lên trời gào to.

Mọi người hàn huyên xong thì đã khuya, mọi người trở về phòng liền ngủ.

Bởi vì gần đây Độc Cô Thiên Diệp nghỉ ngơi rất ít, cho nên buổi sáng ngày hôm sau thức dậy hơi trễ một chút. Nàng chuẩn bị tốt mở cửa ra liền nhìn thấy bốn ánh mắt u oán nhìn mình.

“Sao vậy ?” Độc Cô Thiên Diệp khó hiểu hỏi.

“Lão đại, hôm nay ngươi thức dậy rất trễ đó.” Lôi Tiểu Hổ nói.

“Lão đại, chúng ta rất thèm ăn cơm ngươi làm nha.” Tôn Khuê cười hì hì nói.

Ách, Độc Cô Thiên Diệp không nói gì. Nàng còn tưởng có chuyện gì nữa chứ. Nàng vào phòng bếp, làm một chút đồ ăn sáng đơn giản. Đồ ăn vừa đặt lên bàn, đã bị mọi người tranh nhau ăn không còn một miếng.

“Buông ra, cái này là của ta!” Tôn Khuê quát to.

“Không được, đây là ta gắp trước.” Lôi Tiểu Hổ không chịu buông tay.

“Ai nha, chừa một chút cho ta nữa chứ!” Tang Vũ thấy hai người ăn gần hết mọi thứ, chạy nhanh đến kêu to.

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn mấy người kia ăn uống.

“Vẫn là lão đại nấu đồ ăn ngon nhất nha.” Ăn xong rồi, Tôn Khuê cảm khái nói.

“Lão đại, ngày nghỉ ta rất nhớ đồ ăn ngươi nấu đó.” Lôi Tiểu Hổ nói.

“Lão đại à, vì an ủi thật tốt bụng của chúng ta, ngươi nấu cơm thêm vài bữa nữa đi.” Cao Lương nói.

Hắn vừa dứt lời, Độc Cô Thiên Diệp liền cảm nhận được bốn ánh mắt chờ mong nhìn nàng.

“Ách, được rồi.” Nàng bất đắc dĩ đáp ứng.

Ăn cơm xong mọi người đều đi học.

Bởi vì Phong gia và Cổ gia diệt môn, thế lực ở Học viện Đế Quốc cũng xảy ra một chút thay đổi. Vừa đi học, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên phát hiện mình trở thành người được rất nhiều thế lực dựa vào mượn sức.

“Lão đại, sao ngươi không thay nữ trang đi?” Trên đường đi Tôn Khuê hỏi.

“Vì sao phải thay ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Mọi người đều biết ngươi là nữ hết rồi mà.” Tôn Khuê nói.

“Sau đó thì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi,

“Ách.” Tôn Khuê không nói gì, này còn có sau đó sao? Thấy bộ dáng của Tôn Khuê, Cao Lương ở một bên không ngừng cười trộm.

“Thiên Diệp tiểu thư!”

Sau lưng truyền đến một tiếng kêu to, làm cho mọi người đứng lại. Bọn họ xoay người, thấy ba nam tử đang đi tới. Người đi ở giữa thấy Độc Cô Thiên Diệp thì kích động nói: “Thiên Diệp tiểu thư, khỏe chứ. Chúng ta là người của Mạo Hiểm giả xã đoàn, chúng ta tới để mời tiểu thư đến xã đoàn, không biết người có bằng lòng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui