1: Vì Nàng Sống Một Mình
Lúc Tử Tiêu trở về Cửu Thiên Huyền Giới từ thế giới băng tuyết, bầu trời ở Cửu Thiên Huyền Giới vẫn là lần đầu tiên có bông tuyết bay theo chiều gió.
"Tuyết rơi..."
Hắn vươn tay ra, tiếp được bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống, nhiệt độ lạnh giá trong lòng bàn tay, làm cho bông tuyết rất nhanh tích tụ trong lòng bàn tay hắn.
"Là nàng tìm đến ta sao?"
Nàng khởi động thế giới này, máu thịt của nàng dung vào mỗi một chỗ, hiện tại ngay cả hít thở đều là hương vị của nàng, nhưng mỗi một lần hít thở đều là một lần đau đớn.
Hắn nắm tay lại, bông tuyết bị hắn bóp nát. Nghĩ đến thời gian tốt đẹp từng ở chung, trong lòng hắn một trận co rút đau đớn, nghĩ muốn nhắm mắt để kéo dài, nước mắt lại nhịn không được liên tục rơi xuống.
"Tiêu, thế giới này thật kỳ quái!" Độc Cô Thiên Diệp nằm trên xích đu bên cạnh hắn, hai tay gối đầu, nhìn bầu trời quang đãng sáng sủa, nói.
Tử Tiêu bỏ quả vải đã lột vỏ vào trong miệng nàng, hỏi: "Chỗ nào kỳ quái hả?"
Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ bầu trời ngàn dặm không mây, nói: "Kể từ khi ta đến đây chưa từng thấy chỗ nào tuyết rơi."
"Hả...?" Tử Tiêu nghĩ lại một chút, hình như thế giới này thật sự rất ít tuyết rơi, thậm chí có mặt biên chưa từng có tuyết rơi. Hắn lại lột một quả vải cho nàng, hỏi: "Sao đột nhiên nàng lại nghĩ tới cái đó vậy?"
Độc Cô Thiên Diệp thở dài một cái, nói: "Đột nhiên rất muốn xem tuyết, muốn nhìn hình dạng của toàn bộ thế giới khi biến thành một vùng trắng như tuyết, muốn nghe tiếng "bộp bộp" phát ra khi giẫm lên tuyết."
"Vậy sau này ta bồi nàng đi nhìn tuyết, mang theo con của chúng ta đi cùng." Tử Tiêu tiếp tục lột một quả vải đút vào miệng nàng.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn thịt quả vải tuyết trắng trơn mềm, nuốt vào, nói: "Tiêu, ta phát hiện chuyện chàng làm nhiều nhất chính là đút ta ăn gì đó. Ta sẽ béo lên biết không?"
Tử Tiêu lại lột một quả nho, đút nàng ăn hết, lúc này mới lấy một khăn tay vuông ra lau tay, nhìn ánh mắt kháng nghị của nàng, mỉm cười, nói: "Béo lên cũng không sao, ta không ghét bỏ."
"Ta ghét bỏ!" Độc Cô Thiên Diệp dẩu môi lên, nói.
Tử tiêu lau tay xong, ném khăn tay vào đống vỏ trái cây, nhìn bộ dáng giận dữ của nàng, cúi người hôn xuống, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là vị hoa quả vừa mới ăn.
Cho nàng ăn lâu như vậy, hiện tại cũng nên tới cho chính mình ăn rồi.
Chờ đến lúc hắn nhấm nháp đủ rồi, mới rời khỏi đôi môi của nàng, để trán của mình lên trán của nàng, sủng nịch nói: "Nếu nàng béo lên, béo đến lúc không đi được, ta liền ôm nàng đi xem tuyết, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, xem tất cả phong cảnh của thế gian này. . ."
Hai tay Độc Cô Thiên Diệp vòng qua cổ hắn, nói: "Được. Đến lúc đó chúng ta cùng đi khắp tất cả địa phương, miễn là có chàng. . ."
"Còn có con của chúng ta."
"Được. . ."
Tiểu Diệp Nhi, hiện tại tuyết đang rơi, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên Huyền Giới của ta có tuyết rơi, còn rất nhiều nữa, nàng xem, mới có một lát mà thôi, cũng đã lót một tầng thật dày rồi.
Tiểu Diệp Nhi, không phải nàng muốn nhìn tuyết rơi, muốn nghe tiếng giẫm lên tuyết sao? Hiện tại tuyết rơi, ta nên đi nơi nào tìm nàng. . .
Một trận gió thổi qua, nhiều bông tuyết nhẹ nhàng bay loạn trong không trung, cùng bay lượn còn có mái tóc màu trắng bạc của hắn. Hắn đứng trên tuyết, tuyết ngập qua cẳng chân của hắn, hắn mới di chuyển phần chân bị tuyết phủ kín, nhấc chân lên tiếp tục đi về phía trước.
"Bộp, bộp."
Mỗi một lần đặt chân lên thì đều phát ra tiếng "bộp, bộp", hắn chậm rãi đi tới, nghe tiếng giẫm tuyết phát ra, dưới ánh trăng mờ dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng xuất hiện trong bông tuyết bay xuống phía trước, hai mắt sáng ngời hình như đang hỏi hắn có phải chơi rất vui đúng không.
Hắn đưa tay muốn chạm vào gương mặt của nàng, hình ảnh đã từ từ biến mất. Hắn mất mác thu tay về, tiếp tục đi về phía trước, lưu lại một loạt dấu chân không theo quy tắc ở trên tuyết.
"Tiểu Diệp Nhi, tiếng này không êm tai chút nào. Có lẽ bởi vì không có nàng đi cùng."
Thứ Hồn đi theo phía sau Tử Tiêu từ đằng xa, nhìn bóng lưng không có sức sống của hắn, một đầu tóc màu trắng bạc tung bay trộn lẫn với bông tuyết, trong ánh mắt không che dấu được đau lòng. Thân là khế ước thú của Tử Tiêu, hắn rất hiểu nhất cảm thụ hiện tại của hắn. Nhưng hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cho hắn không gian chữa thương một mình.
Tuyết rơi xuống trên người, lại rơi xuống rồi tích tụ. Tuyết hòa tan thành nước làm y phục ướt nhẹp, lại bị băng tuyết đông lạnh thành khối băng.
Hắn không biết mình đi bao lâu, hai chân không biết là vì vẫn giẫm lên trên tuyết, hay là vì đi thật lâu, đã tê tê đến không còn cảm giác. Chỉ có những tiếng "bộp, bộp" đứt quãng vang lên bên tai là để cho hắn biết chính mình vẫn còn đang tiếp tục đi về phía trước.
Thứ Hồn vẫn đi theo phía sau Tử Tiêu, bọn hắn đã đi trên tuyết hai năm, tuyết rơi trên mặt đất đã dày gần trăm thước, đây là độ cao do toàn bộ tuyết rơi xuống lắng đọng lại. Bởi vì thời tiết rét lạnh, đất phía dưới đều đã đông lạnh thành băng, chỉ có phần trên cùng mới mềm xốp.
Trong hai năm này hắn nhìn Tử Tiêu đi giống như máy móc, rất nhiều lần muốn đi lên gọi hắn trở về, nhưng đều bị dòng tử khí phát ra khắp người hắn ngăn cản bước chân. Đến nỗi hắn cho rằng, nếu hắn không cho Tử Tiêu tiếp tục đi, có lẽ hắn sẽ không bao giờ đi tới nữa.
Rốt cục, bịch một tiếng, Thứ Hồn nhìn thấy Tử Tiêu ngã xuống tuyết, nhanh chóng bay qua, bế hắn lên, phủi bông tuyết dính trên gương mặt màu xanh đen của hắn. Nhìn mái tóc màu trắng bạc cùng chân mày nhíu chặt của hắn, thở dài, ôm hắn bay về phía Vương Cung.
Đám Thất Nguyệt ở trong cung điện, nhìn bên ngoài tuyết rơi tung bay như lông ngỗng hai năm, nhịn không được thở dài. Nếu không phải bọn hắn dùng linh lực che chở, chỉ sợ cung điện này sớm đã biến thành Vương Cung tuyết rồi.
Độc Cô Thiên Diệp mất đi, trong lòng bọn họ đều rất khó chịu. Bọn hắn cũng hiểu tâm tình của Tử Tiêu, nhưng thật không ngờ hắn lại có thể đau lòng đến mức làm cho cả Cửu Thiên Huyền Giới tuyết rơi hai năm!
"Ài - -" Tiểu Đậu Tử thở dài một hơi.
"Ngươi đừng thở dài, ngươi than thở ta cũng đã rất phiền lòng rồi." Thất Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Đậu Tử, nói.
"Ài - -" Tiểu Đậu Tử tiếp tục thở dài, lo lắng địa nói: "Nữ chủ nhân đã mất đi hai năm, một gốc trụ chống thế giới biến thành mười gốc, thế giới ổn định, ngay cả mười mặt diện trước kia bị Hoạt Quy Ngu Hành nuôi nấng hút hết linh lực cũng đã khôi phục sinh cơ. Nhưng lại để lại một mình chủ thượng chúng ta sống cô độc. Nghĩ đến chủ thượng yêu nữ chủ nhân như thế, làm sao mới để ngài ấy có thể tiếp nhận hiện thực này? Ta nghe nói Cửu Thiên Huyền Giới này là nữ chủ nhân kiếp trước thêm vào máu thịt của chủ thượng để sáng tạo ra, thành hình tới nay vẫn đều là bầu trời ngàn dặm quang đãng, hiện tại tuyết rơi suốt hai năm, chứng tỏ trong lòng chủ thượng rất rất khó chịu! Nghĩ như vậy ta liền muốn khóc."
Tiểu Đậu Tử nói xong, thật đúng là rơi lệ.
Lúc trước Tử Tiêu để cho tất cả đều ở lại nơi này, tự mình đi thế giới băng tuyết, vì để cho nàng đi thanh thản. Không cho mọi người tận mắt thấy nàng rời khỏi, trong lòng cũng sẽ không khó chịu như thế.
Với hắn mà nói, tận mắt thấy nàng rời khỏi chính là chuyện tàn nhẫn biết bao, nhưng hắn lại không thể đi tiễn đưa nàng, dù là chỉ đứng im lặng nhìn ở phía xa.
Thất Nguyệt nghe Tiểu Đậu Tử nói cũng muốn khóc. Ở Huyền Nguyệt Đại Lục hắn quen biết với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó quan hệ vẫn luôn tốt hơn, hiện tại nàng rời khỏi, hắn rất đau lòng. Nhìn thời tiết bên ngoài liền biết tâm tình bây giờ của Tử Tiêu, lúc trong lòng hắn đau đớn lại vẫn còn khổ sở vì Tử Tiêu. Thấy Tiểu Đậu Tử rơi lệ, trợn mắt nhìn hắn, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc! Lau khô nước mắt cho ta!"
Tiểu Đậu Tử trừng mắt nhìn lại Thất Nguyệt một cái, mang theo nghẹn ngào, nói: "Trong mắt ngươi vẫn còn nước mắt đó!"
Thất Nguyệt không được tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, vừa lúc nhìn thấy Thứ Hồn ôm Tử Tiêu đáp xuống sân.
"Bọn hắn đã trở về." Thất Nguyệt nói một tiếng vào phòng trong, lắc mình ra ngoài. Những người khác cũng nhao nhao đi ra ngoài theo.
"Hắn làm sao vậy?" Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu đang hôn mê, hỏi.
"Hắn không ngủ không nghỉ đi trên đống tuyết hai năm, không có linh lực hộ thể." Thứ Hồn nói xong, ôm Tử Tiêu đi vào tẩm cung của hắn, đặt trên cái giường Độc Cô Thiên Diệp đã từng dưỡng thương ở đó.
"Cái gì? !" Người theo vào nghe Thứ Hồn nói đều sợ ngây người, không nghĩ tới Tử Tiêu sẽ đối đãi với bản thân mình như vậy, đều đau lòng không thôi.
Tử tiêu nằm một lần này chính là năm mươi năm. Cửu Thiên Huyền Giới trong năm mươi năm này tuyết rơi chưa từng dừng lại. Năm mươi năm qua dân ở đây đều chưa từng tu luyện, không phải cầu nguyện cho Tử Tiêu, thì chính là xử lý tuyết chất đống ở tất cả mặt diện.
Mỗi ngày Tiểu Đậu Tử đều tới lau mặt gì gì đó cho Tử Tiêu, thấy năm mươi năm qua hắn chưa từng mở hai mắt ra, thầm thở dài.
Trong năm mươi năm này, đám Thất Nguyệt cứ cách hai ba ngày liền tới thăm Tử Tiêu, nói chuyện cho hắn nghe, hi vọng hắn có thể tỉnh lại sớm một chút, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Tiểu Đậu Tử vắt khô khăn lông chuẩn bị lau mặt cho Tử Tiêu, nghe được phía sau có tiếng động. Hắn xoay người thấy là Thất Nguyệt và Hắc Tử, đi theo bên cạnh lại vẫn là Giáng Vực và Giáng Ngục, liền lặng lẽ lui sang một bên.
Giáng Vực đi tới bên cạnh Tử Tiêu, cầm tay hắn tra xét một lần, nói: "Thực lực của hắn quá mạnh mẻ, ta không có biện pháp đưa ngươi vào thế giới của hắn, chỉ có thể bảo đảm tiếng nói của ngươi truyền vào thôi. Về phần hắn có nghe vào được hay không, có nguyện ý tỉnh lại hay không, ta không thể bảo đảm."
"Thử xem đi." Thất Nguyệt nói.
Giáng Vực gật gật đầu, dung hợp với Giáng Ngục, huyễn thạch tóc đen hồng y xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn đi tới bên giường Tử Tiêu, hai tay kết ấn, linh vụ màu trắng ngà ngưng kết ra, ngưng tụ trên đỉnh đầu Tử Tiêu.
Hắc Tử đi tới ngồi xuống bên giường Tử Tiêu, cầm lấy khăn lông từ trong tay Tiểu Đậu Tử lau mặt cho hắn, giặt khăn rồi lại lau tay cho hắn, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Tiêu, chúng ta quen biết nhau mấy vạn năm rồi đúng không? Mấy vạn năm qua ta chưa từng thấy ngươi như vậy. Nhìn ngươi nằm trên giường không có chút sức sống nào, nhìn hai mắt ngươi nhắm chặt, có đôi khi thật muốn xách ngươi lên để đánh một trận thật đã.
Thiên Diệp chết, ngươi đóng kín thế giới của chính mình, ngươi cho rằng như vậy có thể trốn tránh hiện thực sao? Ta hiểu đau khổ, yêu thương trong lòng ngươi, nhưng...
Ngươi ngủ năm mươi năm, cũng nên tỉnh lại rồi.
Ngươi nằm ở chỗ này, ngươi hẳn là biết bên ngoài là bộ dạng gì. Tuyết rơi năm mươi hai năm, trời chưa bao giờ quang đãng được một ngày, tuyết che phủ toàn bộ mặt đất, nếu không tất cả mọi người sẽ tu luyện, phỏng chừng chờ đến lúc ngươi tỉnh lại thì cũng chỉ còn lại trăm ngàn bộ xương trắng mà thôi. Nhiều năm như vậy ngay cả thời gian tu luyện mọi người cũng không có, toàn bộ đều chống chọi với tai họa tuyết rơi. Bọn họ đều là con dân của ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm tiếp tục kéo dài sao?"
Hắc Tử nói lải nhải rất nhiều, Tử Tiêu vẫn không có phản ứng như cũ. Hắn nhìn nhìn huyễn thạch, thấy hắn còn có thể chống đỡ được một lát nữa, tiếp tục nói: "Tiêu, ngươi nói xem, nếu để Thiên Diệp thấy bộ dạng này của ngươi, nàng có lẽ sẽ rất đau lòng không? Nàng đã từng nói, đến nơi đây, chuyện may mắn nhất, chuyện hạnh phúc nhất chính là gặp ngươi. Tuy là nàng chết, nhưng nàng dung vào trong trụ chống thế giới, chống đỡ thế giới này. Ta vẫn cho rằng nàng không chết, nàng ở ngay bên cạnh chúng ta và nhìn chúng ta, ngươi nhìn đi, không khí vây quanh ngươi chính là nàng đang ôm ngươi, đau lòng vì ngươi. Ngươi có nghĩ tới không hóa, nàng tan ở trong không khí có bao nhiêu khó chịu và không muốn? Nếu nàng thật sự đã rời khỏi, có phải ngươi muốn làm cho nàng đi rồi cũng không thể yên lòng đúng không?"
Khóe mắt Tử tiêu có một giọt nước mắt từ từ trượt xuống. Hắc Tử nhìn thấy giọt nước mắt kia, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, hít hít không khí, nói: "Thất Nguyệt – Vô Song muốn thành thân, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ thật tốt, chỉ chờ ngươi tỉnh lại chủ trì hôn lễ cho bọn họ, bởi vì Thất Nguyệt nói chúng ta là ba huynh đệ tốt, thiếu người nào cũng không được. Nhưng ngươi lại nằm ở chỗ này, ngươi bảo hắn và Vô Song làm sao bây giờ? Trước kia Thiên Diệp còn nói, ta và thất nguyệt mà thành thân thì nàng nhất định sẽ đến, hiện tại nàng không tới được, ngươi không muốn giúp nàng thực hiện lời hứa của nàng sao?"
"Phốc - - "
Huyễn thạch phun ra một ngụm máu tươi, bạch quang chớp lóe, bị ép tách ra.Linh vụ ngưng tụ trên đỉnh đầu Tử Tiêu từ từ tiêu tán.
"Xin lỗi, chúng ta. . ." Giáng Vực muốn nói nói, bị Hắc Tử ngắt lời.
"Các ngươi đã cố gắng hết sức, đi về nghỉ ngơi trước đi."
Thất Nguyệt đi lên, đưa huyễn thạch tới, Giáng Vực và Giáng Ngục cùng nhau trở lại trong huyễn thạch.
Hắc Tử nhìn nhìn, trừ một giọt nước mắt vừa mới rớt xuống thì Tử Tiêu không có bất kỳ động tĩnh nào nữa, thất vọng thở dài, những năm gần đây bọn hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp làm Tử Tiêu tỉnh lại, để hai người Giáng Vực tới giúp đỡ là có khả năng nhất làm hắn tỉnh lại, hiện tại hắn vẫn không phản ứng, trong lòng mọi người đều nguội lạnh.
Hắc Tử giặt khăn lông, chuẩn bị lau cổ Tử Tiêu một chút, đột nhiên phát hiện hai mắt hắn chớp chớp, lập tức kích động gọi: "Tiêu, Tiêu!"
Thất Nguyệt và Tiểu Đậu Tử thấy Hắc Tử kích động như vậy, vây quanh, nhìn nhìn mắt năm mươi năm qua của Tử Tiêu từ từ đóng đóng mở mở.
"Thất Nguyệt, muốn thành hôn?" Tử Tiêu tỉnh lại mở miệng hỏi, câu đầu tiên đó là hỏi hôn sự của Thất Nguyệt.
Thất nguyệt nhìn nhìn, nước mắt lóe lên trong mắt, gật đầu nói: "Còn thiếu ngươi đó!"
Trong khoảnh khắc Tử Tiêu mở mắt, cuối cùng tuyết vẫn rơi xuống Cửu Thiên Huyền Giới năm mươi hai năm cũng dừng lại. . .
Tử tiêu tỉnh lại không lâu thì Cửu Thiên Huyền Giới nghênh đón chuyện mừng, Thất Nguyệt ôm được mỹ nhân về, cưới Thích Vô Song vào cửa. Có lẽ là vì sau khi tuyết rơi vẫn là việc vui thứ nhất, cho nên làm rất lớn, nghĩ muốn xua tan đi không khí vẫn luôn áp lực cho tới nay.
Ngày đại hôn, Tử Tiêu làm người làm chứng cho bọn họ, nhìn huynh đệ của mình lập gia đình, trong lòng Tử Tiêu vẫn vui mừng cho hắn. Chỉ là một chút vui mừng đó cũng không hòa tan được sự đau đớn đến nghẹt thở kia trong lòng hắn, chờ xong đại hôn của Thất Nguyệt, ngày hôm sau, hắn một mình rời khỏi Cửu Thiên Huyền Giới.
Hắn đi Huyền Nguyệt Đại Lục, đó là nơi hắn và Độc Cô Thiên Diệp gặp nhau. Hắn đi tới nơi lần đầu tiên hắn và Độc Cô Thiên Diệp gặp mặt ở trong Yên Sơn Sơn Mạch, ngồi ở chỗ nàng ngồi lúc trước, lấy ra một cây sáo bằng sứ, chậm rãi thổi khúc 《cảnh vật nơi cố hương》mà lúc trước nàng thổi.
Nàng không biết, hắn vì nàng đặc biệt đi học thanh nhạc, học thổi khúc này, nghĩ tới ngày nào đó cũng thổi cho nàng nghe, nhưng ngày này vẫn không có đến.
Tiếng sáo ưu thương một lần lại một lần phiêu đãng ở trong núi, cũng như trong tiếng sáo của nàng có hoài niệm, nỗi khổ không thể nào quay về lúc trước.
Sau đó hắn lại đi tới mỗi một chỗ mà hắn và nàng đã từng ở cùng nhau, ở Độc Cô gia nhìn thấy bộ dáng im lặng rơi lên của cha mẹ nàng khi nhìn bài vị nàng, ẩn nấp trong không trung hắn từ từ xoay người rời khỏi.
Tiểu Diệp Nhi, nàng rời khỏi, để lại sự đau khổ tận xương cho quá nhiều người, nàng biết không?
Đi khắp tất cả nơi có dấu chân của Độc Cô Thiên Diệp, hai trăm năm sau, hắn trở về Cửu Thiên Huyền Giới. Hài tử của Thất nguyệt vừa ra đời mấy năm trước, nhìn hắn ngọt ngào gọi thúc thúc.
Hắn cười cười, nhớ tới đã từng nói, mang theo nàng và hài tử cùng nhau xem tất cả phong cảnh trên đời.
Tiểu Diệp Nhi, ta nhớ nàng, nghĩ đến trái tim cũng đau đớn, nàng có biết không?
Nếu lúc trước ta không lấy tâm đùa giỡn dẫn tới nàng tức giận, nếu ta không đồng ý nàng sẽ không thương tổn thân thể của chính mình, nếu ta có thể đi theo bước chân của nàng, có phải trái tim của ta cũng sẽ không đau đớn như vậy không?
Tiểu Diệp Nhi, ta, vì nàng sống một mình. . .
2 :Vì Nàng Cố Gắng Sống Sót
Trong thế giới Băng tuyết, Độc Cô Thiên Diệp rút một nhánh linh hồn của mình ra, bám vào linh hồn Phù Thương. Trước khi nàng hóa thành trụ chống thế giới thì ngưng ra một quả trứng có vỏ cứng cho chính mình, bao kín chính mình lại.
Lúc Độc Cô Thiên Diệp chết đi thời điểm, vỏ trứng nứt ra mấy lỗ, sinh mệnh lực nhanh chóng xói mòn, mắt thấy tất cả sắp vỡ vụn. Nếu quả trứng vỡ vụn, Phù Thương sẽ chết theo, đừng nói là linh hồn của Độc Cô Thiên Diệp, ngay cả chính nó cũng sẽ biến mất trong trời đất này.
"Nhanh, rót lực lượng vào Phù Thương!" Tiểu Hỏa nói với những người khác.
Trừ Tiểu Bạch Cầu còn đang thương tâm ở một bên, những Linh Thú khác cùng nhau rót lực lượng của mình vào Phù Thương, giữa chúng nó không có liên hệ, chuyển lực lượng của mình vào sẽ làm ít công to, nhưng dù sao cũng không tốt lắm.
Sinh mệnh lực liên tục không ngừng rót vào phía ngoài vỏ trứng của Phù Thương, bao bọc quả trứng lại, nhưng vẫn không có biện pháp để cho quả trứng dừng vỡ vụn lại như cũ, chỉ là tốc độ chậm lại mà thôi.
"Làm sao bây giờ, sinh mệnh lực Phù Thương vẫn đang giảm bớt đi!" Tiểu Cửu thấy trứng vẫn còn đang vỡ ra, lo lắng nói.
Mộng Thiên Quân và Bách Lý Như Yên muốn đi lên hỗ trợ, nhưng hai người bọn họ chỉ có tử khí, không có sinh mệnh lực, hỗ trợ cũng chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp gì, cho nên chỉ có thể lo lắng suông ở một bên.
"Hu hu, Khả Khả, hu hu, nhân gia không cần Khả Khả đi, hu hu. . ." Ngay lúc mọi người cảm giác mệt mỏi, một tiếng khóc truyền tới.
"Cầu Cầu? !" Ánh mắt Tiểu Hỏa sáng lên, sao nàng lại quên mất người này chứ! Nàng đứng tại chỗ rống to về phía Tiểu Bạch Cầu khóc quên trời đất: "Cầu Cầu, ngươi còn ở chỗ đó khóc cái gì mà khóc? ! Ngươi khóc nữa thì thật sự tỷ tỷ sẽ không về được!"
Tiếng khóc của Tiểu Bạch Cầu bị tiếng rống như sư tử của Tiểu Hỏa làm cho dừng lại, to chớp chớp, toàn bộ nước mắt trong mắt mới rơi xuống, nhìn Tiểu Hỏa hỏi: "Thật sự là tỷ tỷ có thể trở về sao?"
"Đúng!" Tiểu Hỏa nói.
"Vì sao?" Tiểu Bạch Cầu lập tức bay đến bên cạnh Tiểu Hỏa, nháy mắt hỏi.
"Hiện tại ta không có thời gian giải thích với ngươi, ngươi có biện pháp nào làm cho sinh mệnh lực của Phù Thương không xói mòn nữa không?" Tiểu Hỏa đặt hi vọng cuối cùng vào trên người Tiểu Bạch Cầu, nghĩ nó là đứng đầu thụy thú, ngăn không cho sinh mệnh lực xói mòn hẳn là biện pháp tốt nhất rồi.
Tuy Tiểu Bạch Cầu không biết việc Độc Cô Thiên Diệp trở về có liên quan gì không, nhưng nó biết quả trứng này vỡ nát thì chắc chắn Phù Thương sẽ chết, nó không muốn Phù Thương chết đi, vì thế gật gật đầu, nói: "Để người ta thử đi."
Tiểu Bạch Cầu bay đến phía trên quả trứng Phù Thương, đặt móng vuốt nhỏ vào khe nứt trên quả trứng Phù Thương, sau đó nhắm mắt minh tưởng, sinh mệnh lực từ xa không ngừng rót vào bên trong quả trứng Phù Thương, khe nứt hoa văn trước đó từ từ khép lại. Tuy sinh mệnh lực không xói mòn nữa, nhưng lại cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Qua một hồi lâu, Tiểu Bạch Cầu mở to mắt, hai mắt ngấn lệ, nói: "Người ta đã cố gắng hết sức rồi."
Mọi người thấy bộ dáng mệt mỏi của Tiểu Bạch Cầu, biết quả thực nó đã dùng hết toàn lực, Tiểu Hỏa vẫy tay để Tiểu Bạch Cầu đi qua, ôm nó vào trong lòng, nói: "Việc này chỉ có thể như thế thôi."
"Nhưng hiện tại hoàn toàn không cảm giác được sinh mệnh lực của Phù Thương." Tiểu Ngân nói.
"Nhưng không phải là chỉ cần quả trứng Phù Thương không vỡ vụn, vậy thì hắn sẽ không chết đi sao?" Lam Nguyệt nói.
Mộng Thiên Quân đi tới, nói: "Hẳn là linh hồn Phù Thương nhận lấy chấn động quá nặng, hiện tại đã rơi vào ngủ say, cho nên các ngươi mới không cảm giác được sinh mệnh lực của hắn."
"Vậy khi nào thì hắn có thể tỉnh lại?" Tiểu Cửu hỏi.
Mộng Thiên Quân lắc lắc đầu, nói: "Ta không dám khẳng định việc này. Như tình huống này nhất định phải dùng đồ vật tẩm bổ linh hồn để nuôi dưỡng linh hồn bọn họ, dốc lòng chăm sóc, nếu xảy ra một chút vấn đề nào, quả trứng này sẽ vĩnh viễn trở thành một quả trứng chết."
"Tẩm bổ linh hồn?" Tiểu Bạch Cầu ngẩng đầu lên từ trong lòng Tiểu Hỏa, vươn một móng vuốt nhỏ ra, nói: "Người ta sẽ tẩm bổ linh hồn."
Mộng Thiên Quân vẫn lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự có thể tẩm bổ linh hồn, nhưng ngươi chỉ có thể chuyển sinh mệnh lực vào không theo giờ, mà tẩm bổ theo như lời ta là phải tẩm bổ không ngừng, nếu để ngươi thì phỏng chừng ngươi góp cả tánh mạng bọn họ cũng chưa tỉnh lại."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Bạch Cầu nhìn Mộng Thiên Quân, hỏi.
"Tìm một thánh khí tẩm bổ rồi đặt quả trứng ở bên trong, sau đó ngâm nó trong dược liệu, bất cứ lúc nào cũng chú ý tới tình hình linh hồn hắn, lúc dược liệu gần hết công hiệu thì phải thay đổi một lần." Mộng Thiên Quân giải thích một chút.
Mộng Thiên Quân nói xong, nhóm Linh Thú đều trầm mặc. Bọn hắn cũng không có đủ người và điều kiện như vậy, chỉ là tìm dược liệu thôi phỏng chừng phải tiêu hao rất nhiều thời gian và tinh lực, lại càng chưa nói tới là phải bất cứ lúc nào cũng chú ý tình huống quả trứng Phù Thương.
Mọi người nhìn nhau vài lần, sau cùng Tiểu Hỏa đứng ra nói: "Chúng ta đều biết quan hệ giữa các ngươi và chủ nhân, hiện tại chúng ta chỉ có thể giao Phù Thương cho các ngươi, cần dược liệu gì chúng ta phụ trách đi tìm."
Bách Lý Như Yên đi tới bên cạnh quả trứng Phù Thương đang nổi lơ lửng, ôm lấy nó, có hai linh hồn ở bên trong quả trứng nho nhỏ này, là hi vọng của rất nhiều người. Nàng nói với đám Tiểu Hỏa: "Các ngươi yên tâm đi, Thiên Diệp sẽ trở về."
Thế là ngàn năm sau đó, Tiểu Ngân không trở về Huyền Nguyệt Đại Lục thăm hỏi đám Tạ Bình, Tiểu Bạch Cầu cũng không đi tìm Lưu Vân, tất cả Linh Thú đều đi khắp thế giới, tìm kiếm thứ có thể tẩm bổ linh hồn gì đó.
Ngược lại sau khi Lưu Vân biết được tình huống, vẫn luôn đi theo Tiểu Bạch Cầu cùng nhau tìm kiếm, hai thụy thú đi cùng với nhau.
Trong một vùng ngô đồng lâm, dưới một gốc cây ngô đồng, một gian phòng đơn sơ. Trong không khí truyền đến một trận dao động, bóng dáng của Bách Lý Như Yên lập tức xuất hiện bên cạnh gian phòng. Nàng đẩy cửa ra, đi thẳng vào.
Gian phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường, hai cái ghế, một cái bàn, trên bàn đặt một hồn khí đen tuyền, bên trong cái đĩa là một quả trứng.
"Ca." Bách Lý Như Yên gọi người bên cạnh cái bàn.
Mộng Thiên Quân chuyển tầm mắt từ trên quả trứng Phù Thương sang trên người Bách Lý Như Yên, hỏi: "Tìm được Hoàn Hồn Thảo chưa?"
Bách Lý Như Yên mất mác lắc đầu, nói: "Chưa, đám Tiểu Hỏa đã trở lại, cũng không tìm được Hoàn Hồn Thảo. Hiện tại chỉ còn Cầu Cầu thôi."
Dốc lòng che chở ngàn năm, linh hồn Phù Thương đã sớm thức tỉnh, chỉ là linh hồn Độc Cô Thiên Diệp không ổn định, lại vẫn không có biện pháp tách linh hồn nàng ra khỏi linh hồn Phù Thương. Chỉ có tìm được Hoàn Hồn Thảo, mới có thể tách nàng ra, gởi nuôi vào trong thân thể Đản Đản.
Mộng Thiên Quân nghe được chỉ còn Tiểu Bạch cầu, không biết có nên chờ đợi không. Lúc Lưu Vân không ở cùng Tiểu Bạch Cầu, tất cả dược liệu nó tìm về cũng không phải là thứ bọn họ cần, mỗi lần đều là không có tác dụng. Tất cả mọi người để nàng đừng đi nữa, nhưng nó không chịu, khăng khăng muốn đi ra ngoài tìm. Cũng may sau đó Lưu Vân đến đây, đi cùng nó, mới không tiếp tục tìm lầm dược liệu.
Bách Lý Như Yên thấy Mộng Thiên Quân lại dời lực chú ý vào quả trứng Phù Thương, thở dài, không xác định hỏi: "Ca, nếu Thiên Diệp trở lại, thật sự huynh muốn đưa nàng quay về Cửu Thiên Huyền Giới sao?"
Mộng Thiên Quân nhất thời cứng đờ người, hai mắt lộ ra thống khổ khi phải lựa chọn. Bách Lý Như Yên đau lòng nhìn ca ca của mình, nói: "Huynh trông coi Thiên Diệp ngàn năm, cứ đưa nàng quay về bên cạnh Tử Tiêu ca ca như vậy sao, huynh. . ."
Nàng rất muốn nói huynh cũng có thể đi cạnh tranh một lần, nhưng đến tính tình của Thiên Diệp, câu kế tiếp lại không nói nên lời. Nhưng nàng thật sự rất đau lòng cho ca ca của mình.
"Trước tìm được Hoàn Hồn Thảo rồi nói sau." Mộng Thiên Quân nhìn quả trứng Phù Thương nói, không muốn quấn lấy chuyện sau đó nữa.
Bách Lý Như Yên thở dài, xoay người đi ra ngoài, thân thể nhảy lên, bay đến bên trên cây ngô đồng.
Bởi vì trong Vô Gian Địa Ngục chỉ có tử khí, cho nên bọn họ cũng không quay về Vô Gian Địa Ngục, mà chọn ở lại Ngô đồng lâm nơi sinh sống của Phượng Hoàng, nếu lúc có cần nhân thủ thì đều là để cho người của Vô Gian Địa Ngục ra đây.
Trừ nhóm thú trước kia của Độc Cô Thiên Diệp, hỗ trợ tìm kiếm thảo dược còn có Phượng Hoàng bộ tộc, sau khi hao phí rất nhiều nhân lực vật lực mới dưỡng linh hồn Phù Thương tốt lên. Chỉ cần có Hoàn Hồn Thảo, có thể tách Độc Cô Thiên Diệp ra. Nếu tìm không được Hoàn Hồn Thảo, muốn tách Độc Cô Thiên Diệp ra ít nhất là còn một vạn năm nữa.
Người ra ngoài đi tìm lần lượt trở về, mang về đều là tin tức thất vọng. Hiện tại chỉ có Tiểu Bạch Cầu đi Huyền Nguyệt Đại Lục là chưa trở lại.
"Ài. . ." Bách Lý Như Yên ngồi trên nhánh cây, không biết sau khi than thở bao nhiêu lần, rốt cục thấy được hai bóng người đi tới.
Tiểu Bạch Cầu trong một ngàn năm này đã hóa thành hình người, mắt to đáng yêu giống như bản thể của nàng, một khuôn mặt trẻ con mũm mỉm, làm chính nàng ghét bỏ rất lâu. Lưu Vân bồi bên người nàng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
"Như Yên!" Tiểu Bạch Cầu nhìn thấy Như Yên trên nhánh cây, cười cười vẫy vẫy tay với nàng.
Bách Lý Như Yên mới đáp xuống, hỏi: "Tìm được Hoàn Hồn Thảo chưa?"
"Ha ha." Tiểu Bạch Cầu cười đắc ý, ý niệm vừa động, một gốc cây thảo dược đen như mực liền xuất hiện trong tay nàng. Nàng đưa Hoàn Hồn Thảo cho Bách Lý Như Yên, nói: "Lần này ta tìm đúng rồi chứ?"
Bách Lý Như Yên đặt Hoàn Hồn Thảo lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt trở nên kích động, nói: "Chính xác là Hoàn Hồn Thảo! Cầu Cầu, lần này ngươi lợi hại hơn bọn họ rồi!"
Những người kia trước đó đã tìm về không ít dược liệu và Hoàn Hồn Thảo, bởi vì thiếu mùi vị đắng kia, cho nên cũng không đúng. Không nghĩ tới địa phương nhỏ như Huyền Nguyệt Đại Lục lại có Hoàn Hồn Thảo.
Bách Lý Như Yên xoay người vào phòng, Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân cũng đi theo vào. Mộng Thiên Quân nhìn thấy Hoàn Hồn Thảo, trong mắt có kích động, cũng có một chút mất mác.
Tìm được Hoàn Hồn Thảo, ngày hắn rời xa nàng sắp đến rồi sao?
"Như Yên, đi gọi những người khác tới." Mộng Thiên Quân nói với Bách Lý Như Yên.
"Được." Bách Lý Như Yên đi ra ngoài, không lâu sau khế ước thú của Độc Cô Thiên Diệp trước kia đều đến đây. Biết Tiểu Bạch Cầu tìm được Hoàn Hồn Thảo, tất cả mọi người rất vui vẻ.
"Lát nữa ta dạy cho các ngươi làm sao tách linh hồn Thiên Diệp ra, các ngươi phải nhớ kỹ, mỗi một bước, không thể để ra một chút sai lầm nào,nếu không. . ." Mộng Thiên Quân cũng không nói câu sau, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được hậu quả nghiêm trọng. Hắn xoay người nói với Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân: "Lát nữa lúc bọn họ tách rời, các ngươi phải luôn rót sinh mệnh lực vào Thiên Diệp và Phù Thương, Lưu Vân, ngươi phụ trách Phù Thương, Cầu Cầu, ngươi phụ trách Thiên Diệp. Các ngươi nhất định phải bảo đảm linh hồn bọn họ trong toàn bộ quá trình không thiếu sinh mệnh lực."
"Được." Tất cả Linh thú đồng thanh đáp.
Mộng Thiên Quân nói phương pháp tách linh hồn ra cho bọn họ, Tiểu Hỏa dẫn dắt mọi người cùng kết ấn, rót lực lượng vào quả trứng Phù Thương. Rất nhanh, bản thể thu nhỏ của Phù Thương liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Đây là linh hồn Phù Thương, đoàn bạch sắc kia là linh hồn Thiên Diệp. Các ngươi dùng phương pháp ta vừa mới dạy cho các ngươi tách bọn họ ra đi. Tiểu Bạch Cầu, Lưu Vân, các ngươi bắt đầu!" Mộng Thiên Quân chỉ huy mọi người tiến hành tách linh hồn ra đâu vào đấy, nhưng trong lòng bàn tay nắm chặt lại thì đều là mồ hôi.
Đám Linh Thú đồng thời đánh ra kết ấn về phía linh hồn của Phù Thương và Độc Cô Thiên Diệp, Hoàn Hồn Thảo trong không trung tản mát ra nhiều điểm sáng màu đen, toàn bộ những điểm sáng này đều tiến vào trong linh hồn Phù Thương. Bóng dáng màu xanh kia từ từ tách rời ra từ trong đoàn nhiều màu sắc đó.
Lúc đám Tiểu Hỏa đồng thời hành động, Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân lại đồng thời rót sinh mệnh lực về phía Độc Cô Thiên Diệp bọn họ, theo linh hồn bọn họ tách rời ra, sinh mệnh lực Tiểu Bạch Cầu và Lưu Vân rót vào mới tách ra, mỗi người phụ trách một người.
"Như Yên." Mộng Thiên Quân gọi Bách Lý Như Yên.
Bách Lý Như Yên đã sớm ôm Đản Đản ở trong tay, nghe được Mộng Thiên Quân kêu mình, ném Đản Đản về phía linh hồn Độc Cô Thiên Diệp. Đản Đản bay đến bên cạnh linh hồn Độc Cô Thiên Diệp thì dừng lại, sau đó liên tục xoay tròn, trong nháy mắt hút linh hồn Độc Cô Thiên Diệp vào.
Mà linh hồn Phù Thương lại từ từ trở về quả trứng của mình.
Đến lúc tất cả đều đã hoàn thành, mọi người mới ngừng lại được, nháy mắt trong phòng yên tĩnh lại, trầm mặc gần nửa phút, mọi người mới hoan hô, Tiểu Hỏa và Thanh Loan ôm nhau ở một chỗ, khóe mắt lóe ra nước mắt, nói: "Thanh Loan, thành công, chúng ta thành công rồi!"
"Một ngàn năm, chúng ta rốt cục thành công rồi ! Chủ nhân có thể sống lại rồi!" Thanh Loan cũng cao hứng rơi lệ.
"Quá tuyệt vời!" Tiểu Ngân lau nước mắt trên mặt, kích động nói.
Tiểu Bạch Cầu lập tức bổ nhào vào trong lòng Lưu Vân, kích động nói: "Lưu Vân Lưu Vân, Khả Khả có thể sống lại rồi! Lưu Vân, chúng ta thành công rồi! Lưu Vân, hiện tại người ta rất cao hứng!"
Lưu Vân ôm lấy Tiểu Bạch Cầu đang kích động nhảy nhảy, nói: "Đúng, cố gắng của chúng ta rốt cục cũng nhận được hồi báo rồi."
Đợi mọi người kích động vui vẻ qua đi, Mộng Thiên Quân mới đi đến giữa phòng, ôm lấy Đản Đản, nói với đám Tiểu Hỏa: "Có thể để ta ở một mình với Thiên Diệp một lát không."
Trải qua một ngàn năm này, bọn họ đều biết tới tình cảm của Mộng Thiên Quân dành cho Độc Cô Thiên Diệp, nghe được Mộng Thiên Quân thỉnh cầu, bọn họ đều im lặng rời khỏi phòng, chờ ở bên ngoài.
Nghĩ đến tin tức bọn họ nghe được về Tử Tiêu, lại nghĩ đến người im lặng chờ đợi ngàn năm trong gian phòng kia, đám Linh thú bên ngoài phòng cũng không vui đùa ầm ĩ nữa, an tĩnh chờ.
Ba ngày sau, Mộng Thiên Quân mở cửa phòng ra, ôm Đản Đản nói: "Chúng ta muốn đi Cửu Thiên Huyền Giới, các ngươi có muốn đi cùng không?"
Đám Linh Thú nhìn nhau, đều lắc lắc đầu. Chủ nhân nói có thể sống sót liền đến tìm bọn họ, bọn họ chờ nàng ở chỗ này!
"Vậy chúng ta đi thôi." Mộng Thiên Quân nói với Bách Lý Như Yên. Hai tay Bách Lý Như Yên kết ấn, thông đạo đi Cửu Thiên Huyền Giới liền mở ra trước mặt bọn họ.
Mộng Thiên Quân đứng trước thông đạo, hít sâu một hơi, phi thân đi vào. Bách Lý Như Yên theo sát đằng sau. Rất nhanh thông đạo đóng lại, để lại một đàn Linh thú và quả trứng trong phòng.
"Ài. . ." Không biết là người nào thở dài.
"May mà chủ nhân trở lại. . ." Lam Mân nói, trong lời nói có nhàn nhạt thương cảm.
"Chúng ta vào xem Phù Thương đi." Tiểu Hỏa nói, "Sau đó chúng ta liền ở chỗ này chờ tỷ tỷ quay lại tìm chúng ta. . ."
Cửu Thiên Huyền Giới, Tử Tiêu đang phơi nắng ở trong sân. Một đầu tóc bạc phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời, nhìn qua còn có chút ánh sáng màu vàng.
Tiểu Đậu Tử đi đến, nói: "Chủ thượng, Bách Lý Như Yên công chúa cầu kiến."
Tử Tiêu không mở hai mắt ra, nói: "Sao nàng lại đến đây? Để cho nàng vào đi."
"Vâng." Tiểu Đậu Tử lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau Bách Lý Như Yên đi vào, trong tay ôm Đản Đản, nhìn Tử Tiêu gầy giơ xương, nhịn không được thở dài, nói: "Ta đưa nàng trở lại."
Hai mắt Tử Tiêu đang nhắm đột nhiên mở ra, hai mắt tĩnh mịch trong phút chốc sống lại. . .
3: Cho Nàng Hạnh Phúc
Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy được, mình tỉnh lại có thể nhìn thấy Tử Tiêu đầu tiên, đây là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhưng lúc nàng nhìn đến mái tóc màu bạc của hắn, trong lòng nàng chỉ có tràn đầy đau lòng.
"Tiêu, ta đã trở về." Nàng mỉm cười với hắn, lại bị ánh sáng toát ra từ tóc bạc đâm muốn khóc. Nếu lúc này nàng không phải là trạng thái linh hồn, không có nước mắt, có lẽ giờ phút này nước mắt đã rơi như mưa rồi.
Tử Tiêu sững sờ nhìn bóng dáng trong suốt trước mặt, Đản Đản trong tay lập tức rớt xuống đất, lăn lộc cộc vài vòng trên mặt đất, dừng lại dưới cây đào bên cạnh.
Cây đào này là lúc Độc Cô Thiên Diệp dưỡng thương ở Cửu Thiên Huyền Giới thì chuyển từ Luyện Yêu Hồ ra đây, trải qua một ngàn năm, thân cây thô ráp không ít, cành cây tươi tốt không ít. Chỉ là trong một ngàn năm này, nó chưa từng khai hoa, kết quả.
"Ôi!" Đản Đản bị rơi xuống đất, buồn bực hừ một tiếng. Nhưng hai người thâm tình nhìn nhau, ai cũng không nghe được, làm nó tức giận vẽ vòng tròn lên tảng đá nguyền rủa hai người.
"Nếu không phải ta, ngươi có thể trở về sao? Nếu không phải ta, ngươi có thể nhìn thấy được nữ nhân ngươi mong nhớ ngày đêm sao? Hai người các ngươi không có lương tâm, làm ta tức chết!"
Đản Đản nói lảm nhảm, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu cũng không để ý đến. Giờ phút này trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, cái khác đối với bọn họ mà nói đều là mây trôi.
"Tiêu, xin lỗi. . ." Tử tiêu đi tới, Độc Cô Thiên Diệp muốn đưa tay ra sờ mặt hắn, lại chỉ có thể nhìn tay mình xuyên qua mà không thể chạm vào.
Xin lỗi, để chàng thương tâm ngàn năm. . .
Cuối cùng thì Tử Tiêu trở lại bình thường, nhìn vẻ mặt áy náy và tự trách của nhân nhi trước mặt, hắn khóc, giống như một hài tử bị lạc đường rốt cục cũng tìm được đường về nhà. Khóc một hồi, cười cười, yên lặng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng trở lại, thật tốt."
"Tiểu Diệp nhi, ta rất nhớ nàng. . ."
Độc Cô Thiên Diệp cười, nói: "Ta đã trở về, về sau ta sẽ không rời khỏi nữa."
Trái ngược với Tử Tiêu, Độc Cô Thiên Diệp cũng không trải qua nhiều thống khổ như vậy. Sau khi nàng chết đi, linh hồn vẫn luôn ở trong trạng thái không có ý thức, tuy đã ngàn năm, nhưng với nàng chẳng qua chỉ là khoảng cách thời gian lúc nhắm mắt và mở mắt thôi.
Mà Tử Tiêu lại không giống vậy, trừ hôn mê năm mươi năm kia, mỗi một ngày hắn đều đã phải chịu đựng những tưởng niệm dày vò. Mỗi một lần mặt trời lên mặt trăng xuống, đều là tàn nhẫn thay phiên.
"Về sau ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi nữa!" Tử Tiêu nói. Cho dù đền cả tính mạng của mình, hắn cũng sẽ không để cho bất cứ cái gì tách bọn họ ra nữa.
Đản Đản trên mặt đất nghe được lời nói của hai người, nhịn không được trợn trắng mắt, trong lòng nói thầm là chịu không nổi, chua xót làm nó muốn phun bong bóng. Thấy có người từ ngoài viện tiến vào, liền cho rằng cứu tinh đến đây!
"Chủ thượng, Tri Tâm quận chúa đến đây." Một nam tử dáng người cao lớn đi vào trong viện, nói với bóng lưng của Tử Tiêu. Đồng thời trong lòng còn đang cảm thấy kỳ quái, chủ thượng luôn luôn nằm một mình trên ghế quý phi thế nhưng lại đứng lên. Hắn đúng là người có thể nằm thì quyết không đứng lên, đặc biệt là sau khi Bách Lý Như Yên đưa Độc Cô Thiên Diệp trở về, hắn liền cả ngày ôm Đản Đản kia nằm trong viện, chưa từng đứng dậy lần nào.
Tử Tiêu xoay người lại, nhìn người tới hỏi: "Sao Niên Tri Tâm lại đến đây?"
Tử Tiêu vốn đang đứng giữa Độc Cô Thiên Diệp và người tới, hắn nhường lối, để cho Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy người tới ở phía sau. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, thân thể cao lớn, Độc Cô Thiên Diệp không xác định hỏi: "Tiêu, đây là. . ."
Giọng nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho thân thể hắn chấn động, không dám tin ngẩng đầu, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, run run nói: "Nữ, nữ chủ nhân, người tỉnh? ! Ta, ta, ta là Tiểu Đậu Tử!"
"Tiểu Đậu Tử? !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng đại nhân của Tiểu Đậu Tử trước mắt, kinh ngạc nói: "Tiểu Đậu Tử, ngươi cũng đã lớn như vậy rồi hả? !"
"Đúng vậy, từ sau khi khối băng kia rời khỏi cơ thể của ta, ta liền bắt đầu khôi phục sinh trưởng, hiện tại đã qua một ngàn năm, đương nhiên ta sẽ cao lớn. Nữ chủ nhân, người không ở đây một ngàn năm, tất cả mọi người chúng ta rất nhớ người, hơn nữa chủ nhân nhà ta, ngài ấy thật sự rất khổ. . ." Tiểu Đậu Tử càng nói càng thương cảm, một ngàn năm này Tử Tiêu trải qua thế nào, bọn họ đều xem ở trong mắt. Trước kia không có nữ chủ nhân, bọn họ không biết nên an ủi ngài ấy như thế nào, hiện tại nàng trở lại, hi vọng nàng có thể làm cho ngài ấy vui vẻ một chút.
Nhưng nhìn ánh mắt của Tử Tiêu không tĩnh mịch nữa, Tiểu Đậu Tử liền biết, chỉ cần có nàng ở đây, ngài ấy tự nhiên sẽ vui vẻ, bởi vì ngài ấy lại có toàn bộ thế giới rồi.
"Ta nói Tiểu Đậu Tử ngươi, đi vào trong liền sẽ không đi ra ngoài? Lại còn để ta đứng chờ ở bên ngoài thật lâu, ngươi cố tình đúng không? Ta không chọc tới ngươi mà ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta phải không hả? Ngươi. . ." Một giọng nói lanh lảnh truyền đến từ ngoài sân viện, sau đó đi đến quả thật là một cô nương duyên dáng yêu kiều, bộ dáng rất giống với Niên Tuế, nhưng tính tình kia lại giống hệt Niên Hoa.
"Tri Tâm quận chúa, ta không có, ta chỉ là. . ." Tiểu Đậu Tử tố cáo Niên Tri Tâm, bất đắc dĩ giải thích. Hắn chỉ là nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nên rất kinh ngạc, cho nên trong một lúc không đi ra ngoài được.
"Ngươi chỉ là cái gì, ngươi chỉ là để một mình ta ở bên ngoài, ngươi. . ." Niên Tri Tâm gào lên với Tiểu Đậu Tử, trong mắt tất cả đều là ủy khuất. Không phải là nàng thích hắn thôi sao, hắn làm như vậy để trốn tránh nàng qua loa với nàng sao?
Ủy khuất trong lòng lập tức bạo phát, thế cho nên làm cho nàng quên hành lễ với Tử Tiêu, trực tiếp nổi giận với Tiểu Đậu Tử. Nhưng lúc ánh mắt chạm đến linh hồn nổi lơ lửng bên cạnh Tử Tiêu, nàng nuốt xuống câu nói kế tiếp, đổi câu hỏi: "Chủ Phụ, đây, đây là tiểu cô cô của ta sao?"
Độc Cô Thiên Diệp nhớ lại tiểu oa nhi lần trước gặp qua một lần kia, hiện tại đã là người hơn một ngàn tuổi rồi. Nhìn thấy vui sướng trong mắt nàng, cười cười với nàng, nói: "Tri Tâm cũng đã lớn như vậy, lúc trước vẫn còn là tiểu oa nhi nhỏ nhỏ đấy."
Nghe được Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, Niên Tri Tâm liền khẳng định thân phận của Độc Cô Thiên Diệp, ngoài ra nếu nàng vẫn là linh hồn thể, vậy cũng sẽ chỉ là nàng thôi.
Tử tiêu nhìn Niên Tri Tâm, hỏi: "Ngươi vội vội vàng vàng chạy tới như vậy làm gì?"
"Ha ha, không phải là lúc ta về nhà liền nghe nương ta nói, có người đưa linh hồn tiểu cô cô trở về. Nương nói với ta, tiểu cô cô còn chưa tỉnh, ta qua đây xem nàng tỉnh dậy chưa." Niên Tri Tâm trong nháy mắt liền quăng chuyện của Tiểu Đậu Tử ra sau đầu, cười hì hì nói với Tử Tiêu.
"Niên Hoa bọn họ có khỏe không?" Nghĩ đến thời gian đã qua ngàn năm, không biết tình hình hiện tại của bọn họ như thế nào?
Niên Tri Tâm chạy đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Cha nương đều rất khỏe! Chính là ghét bỏ ta vì luôn không ở nhà, bọn họ đang chuẩn bị sinh cho ta một người đệ đệ! Trước khi ta tới nương ta nói, nếu tiểu cô cô tỉnh dậy, để người có rảnh đi nhà ta ngồi một chút. Hiện tại Vương Cung này tiến vào không tốt!"
Một ngàn năm này, Tử Tiêu ngăn cách với cả người lẫn chuyện ở bên ngoài, trừ Tiểu Đậu Tử và Thất Nguyệt bọn họ, sân viện này đều không cho phép người khác tiến vào.
"Được, chờ ta khôi phục nhục thể, ta liền đi tìm mẫu thân ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tính tình linh động kia của Niên Tri Tâm, để cho áp lực không khí vừa nãy giảm bớt không ít. Tâm tình của Độc Cô Thiên Diệp tốt lên một chút.
Nhưng tâm tình của Tử Tiêu vẫn là từ trời trong chuyển sang âm u. Hắn còn muốn trò chuyện với Tiểu Diệp Nhi thật tốt, những người ngoài này đứng lỳ ở đây để làm gì chứ? !
Tâm tình Tử Tiêu không tốt, trong nhất thời áp suất không khí liền thấp xuống, để cho hai người Niên Tri Tâm và Tiểu Đậu Tử nhịn không được lạnh run một cái, lúc này mới nhớ tới hiện tại bọn họ ở chỗ này hình như có chút không thích hợp.
"Ôi chao, ta nhớ ra rồi, nương ta nói làm bánh đậu xanh chờ ta trở về ăn, tiểu cô cô, Chủ Phụ, ta đi về trước đây." Niên Tri Tâm nói xong xoay người chạy ra ngoài.
"Khụ khụ, chủ thượng, trước đó Thất Nguyệt đại nhân nói, có tin tức gì phải nói cho ngài ấy trước tiên, cho nên ta cũng lui xuống trước đây." Nói xong hắn cũng chạy ra ngoài cực nhanh. Trong lòng cảm thán chủ thượng khôi phục quả thật rất nhanh đó! Trước đó vẫn là bộ dáng tràn đầy tử khí, hiện tại liền bắt đầu phóng lãnh khí, tội nghiệp trái tim nhỏ của hắn!
Nhưng đây mới là chuyện tốt, chủ thượng đã trở lại! Cửu Thiên Huyền Giới có thể lấy lại bộ dáng trước kia rồi!
Độc Cô Thiên Diệp thấy bộ dáng vội vàng rời khỏi của Niên Tri Tâm và Tiểu Đậu Tử, trong lòng một trận buồn cười. Lại nhìn bộ dáng thối thối kia của Tử Tiêu, nhịn không được bật cười.
Thấy bộ dáng ôm bụng cười lăn lộn của nàng, Tử Tiêu rốt cục cảm thấy được, ánh mặt trời trong thế giới của mình đã trở lại.
Tội nghiệp cho Đản Đản vẫn còn ở dưới cây đào không người để ý. . .
Thời gian sau đó, Độc Cô Thiên Diệp liền bắt đầu đắp nặn thân thể cho mình, tử tiêu tìm cho nàng rất nhiều linh vật tẩm bổ linh hồn, đúng là rút ngắn lại thời gian nàng trùng tố thân thể, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên có thời gian bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài hít thở không khí, rồi chơi cờ để giải trí tiêu khiển.
"Chỗ này, chỗ này, quân cờ này phải đặt ở chỗ này!" Trong đình hóng mát ở hoa viên, Độc Cô Thiên Diệp lơ lửng ở sau lưng Niên Tri Tâm, ngón tay chỉ vào một vị trí trên bàn cờ, nói.
"Được." Niên Tri Tâm nghe lời cầm lấy một quân cờ màu trắng, đặt xuống vị trí Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tử Tiêu ngồi đối diện, trở mình, tay cầm quân cờ màu đên nhìn hai người, hỏi: "Các ngươi xác định?"
"Xác định!" Độc Cô Thiên Diệp nói. Người ta nói cầm kỳ thư họa chẳng phân biệt ai giỏi hơn ai, nàng có thể tự mình đàn một khúc hay, sao lại không thể chơi cờ chứ?
"Được rồi, ta đây ăn đó!" Tử Tiêu nói xong liền muốn đặt quân cờ trên tay xuống.
"Ôi ôi, chờ một chút!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn vị trí Tử Tiêu muốn đặt cờ xuống, hô to, sau đó là đi lại lần thứ 201.
"Vậy được rồi." Tử tiêu thu tay mình về, buồn cười nhìn nàng, cho dù là nàng đi lại, với hắn mà nói đều là một loại hưởng thụ.
Sau lần đi lại thứ 250, đội hai người Độc Cô Thiên Diệp và Niên Tri Tâm chiến đấu vinh quang hy sinh rồi.
"Không chơi cái này nữa, chúng ta chơi trò mới đi." Sau khi thua trận, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu giở thói vô lại, nghĩ ra một cách chơi mới.
". . . Mã lên nhật giác, tượng phi điền giác, pháo đánh nghiêng sơn, quy tắc cơ bản chính là những thứ này, hiện tại chúng ta chơi cái này đi." Sau khi Độc Cô Thiên Diệp thất bại lần thứ 222, nói cách chơi cờ vua kiếp trước ra, nói quy tắc cho Niên Tri Tâm và Tử Tiêu, một bộ dáng rất tự tin.
Kiếp trước ta chính là cao thủ cờ vua, hừ hừ, lần này ta cũng không tin lại không chơi hơn chàng!
Đắc ý của nàng chỉ duy trì được hai ván cờ, lúc đến ván cờ thứ ba, các nàng và Tử Tiêu liền đánh thành thế hoà, mà bắt đầu từ ván cờ thứ tư, các nàng liền bắt đầu liên tục thua.
Nhìn hai người bị tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự rất muốn nói cho các nàng là hắn đều tùy ý đặt xuống. Nhưng nghĩ đến tính phúc của mình sau này, hắn vẫn là bỏ qua, mỉm cười nhìn hai người đối diện, nhất là linh hồn nàng lơ lửng ở phía sau, vui vẻ nhất là lúc thấy nàng không đi lại rồi lại đi lại. . .
4: Thiên Diệp Sống Lại
Có đôi khi Độc Cô Thiên Diệp rất căm ghét tình huống hiện tại của mình, không có thực thể, muốn vuốt ve khuôn mặt của Tử Tiêu một chút, muốn ôm hắn một chút cũng không được.
Tuy là từ sau khi nàng trở về Tử Tiêu vẫn luôn rất vui vẻ.
"Mái tóc bạc của chàng. . ." Độc Cô Thiên Diệp lơ lửng bên cạnh Tử Tiêu, đưa tay ra muốn sờ tóc của hắn, tay lại xuyên qua, thấy vậy nàng một trận cô đơn.
Tử Tiêu nhìn ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp, cười cười, an ủi: "Rất nhanh là nàng có thể chạm vào, ngoan, đừng nóng vội."
"Nhưng hiện tại ta muốn chạm vào chàng đó." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vậy nàng hãy tu luyện thật tốt, tu luyện ra thân thể sớm một chút là được rồi." Tử Tiêu nói."Ta có một vài việc muốn đi ra ngoài một chút, hiện tại nàng đi tu luyện, có được không?"
"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nàng cũng muốn tu luyện ra thân thể sớm một chút, như vậy có thể chạm vào hắn sớm một chút.
"Ta đi ra ngoài đây."
Tử Tiêu nói xong liền đi ra ngoài, Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng lưng rời đi của hắn, lầm bầm lầu bầu: "Gần đây chàng đang làm cái gì vậy? Thần thần bí bí. . ."
Nhưng cho dù Tử Tiêu nói cái gì, hiện tại nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tu luyện trong sơn động Tử Tiêu chuẩn bị cho nàng, bởi vì vách tường và mặt đất nơi này đều là bảo vật trợ giúp chữa trị linh hồn mà Tử Tiêu tìm cho nàng. Có những thứ này nàng có thể rút ngắn lại không ít thời gian ngưng thể.
Thời gian sau đó, Tử Tiêu cũng sẽ thỉnh thoảng đến thăm nàng, nhưng thời gian mỗi lần ở lại càng ngày càng ngắn, có đôi khi ở lại một lúc rồi lại lập tức vội vã rời khỏi. Điều này làm cho Độc Cô Thiên Diệp càng ngày càng tò mò, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
"Tiêu." Độc Cô Thiên Diệp nhìn chằm chằm Tử Tiêu, thấy hắn có chút không tập trung, hai mắt tràn đầy oán niệm.
"Làm sao vậy?" Tử Tiêu lấy lại tinh thần, thấy Độc Cô Thiên Diệp lên án, hỏi.
"Chàng có chuyện gạt ta." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Có phải chàng bận yêu đương không hả?"
Không thể không nói, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp lúc này là không yên ổn, dù sao mình cũng rời khỏi ngàn năm. Tuy là một ngàn năm này với mình mà nói chỉ là khoảng cách lúc nhắm mắt và lúc mở mắt mà thôi, nhưng với Tử Tiêu mà nói thì chính là rất nhiều rất nhiều lần mặt trời lên mặt trăng xuống, trong một ngàn năm dài dằng dặc buồn chán này, hắn gặp người nào, chuyện gì xảy ra, nàng cũng không biết.
Với lại Tử Tiêu cũng không biết Độc Cô Thiên Diệp sẽ trở về, nếu hắn cho rằng nàng không về được, lại tìm được một nữ nhân, nàng cũng không thể nói gì hơn không phải sao?
Nhưng bản thân mình cũng không biết có thể trở về hay không, nàng không thể để cho Tử Tiêu biết mình làm chuyện rút linh hồn ra, bởi vì nàng không biết có thể thành công hay không, chính mình có thể trở về hay không. Nếu để cho Tử Tiêu chờ vô ích thật lâu, lại từ hi vọng đến thất vọng, với hắn mà nói quá tàn nhẫn.
Tử Tiêu xì một tiếng bật cười, từ yêu đương này hắn biết, nàng đã từng giải thích cho hắn. Nhìn ánh mắt bất an của nàng, hắn nói: "Ta đang yêu đó, không phải ta đang yêu đương với nàng sao?"
"Nhưng gần đây chàng thần thần bí bí, có phải chàng đi ra ngoài tìm Tiểu Tam đúng không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Có Tiểu Tam hay không, nàng tự mình tới nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Tử Tiêu nói, "Cho nên, nàng phải ngưng thể nhanh một chút, hiểu không?"
Lúc này Độc Cô Thiên Diệp đã sắp ngưng thể thành công, xem ra linh hồn đã không còn nhạt như trước nữa, càng ngày càng ngưng thực thể rồi.
Nhìn bộ dạng không chịu thành thực khai báo của Tử Tiêu, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp thầm nổi giận. Ngầm cắn răng, nếu đến lúc nàng có thể đi ra ngoài, khẳng định phải khiến hắn đẹp mặt!
Bị chuyện Tử Tiêu có thể có Tiểu Tam kích thích, Độc Cô Thiên Diệp tu luyện lại càng thêm cố gắng, có đôi khi Tử Tiêu tới gặp nàng, nàng cũng không gặp, tự mình cố gắng vùi đầu tu luyện.
Tử tiêu bị Độc Cô Thiên Diệp lạnh nhạt, cũng không có một chút không vui nào, ngược lại ngầm cao hứng. Nhưng bây giờ càng ngày càng nhiều chuyện, đều là hắn phải tự tay chuẩn bị sắp xếp, cho nên thời gian hắn tới cũng càng ngày càng ít.
Hôm nay, trong sơn động Độc Cô Thiên Diệp tu luyện đột nhiên phát ra quang mang chói mắt, hào quang xuyên qua cả núi, tản về bốn phương tám hướng.
"Nhìn kìa, đó là gì vậy?" Người ở Cửu Thiên Huyền Giới nhìn thấy quang mang phát ra từ bên Băng Tuyết sơn, kinh ngạc kêu lên.
"Thật sự!"
"Là truyền đến từ Băng Tuyết sơn!"
"Tới cùng là ánh sáng gì vậy?"
"Mẫu thân, đó là thần quang sao?" Trong tay một người phụ nhân ôm một tiểu oa nhi hai ba tuổi, tiểu oa nhi chỉ vào bạch quang, hỏi.
"Đúng, là thần của chúng ta đã trở lại." Phụ nhân nhìn bạch quang, hai mắt chứa lệ.
Chuyện Thần Sáng Thế đại chiến Ngu Hành, dùng thân thể của mình hóa thành trụ chống thế giới không biết thế nào lại lưu truyền ra ngoài, vẫn truyền đi ngàn năm. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết, không nghĩ tới cách ngàn năm sau nàng lại trở về, tuy rằng chỉ là linh hồn thoáng hiện, nhưng vẫn là để cho mọi người kích động không thôi.
Độc Cô Thiên Diệp vẫn tu luyện ở trong sơn động, cũng không biết từ lúc nàng trở về cho tới hôm nay đã bao nhiêu thời gian. Nhưng người khác lại biết, Vương của bọn họ trông coi nàng ròng rã năm trăm năm. Ngày hôm nay của năm trăm năm sau, cuối cùng nàng cũng ngưng thể thành công rồi!
Trong Vương cung, Tử Tiêu đang chỉ huy thị vệ trang trí cung điện, đột nhiên cảm giác được Băng Tuyết sơn có dị động, lúc ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy bạch quang phát ra từ sơn động, mặc dù là ban ngày, cũng làm chói mắt hắn.
"Tiểu Diệp Nhi. . ." Tử Tiêu nhìn bạch quang, gọi tên của Độc Cô Thiên Diệp, một giây sau liền biến mất tại chỗ.
Cảm giác được dị tượng, Thất Nguyệt và Hắc Tử bọn họ từ cung điện đi ra, nhìn thấy bạch quang, đều nở nụ cười, cười nói cuối cùng thì Tử Tiêu cũng mây mờ trăng tỏ rồi.
Niên Tri Tâm ôm y phục màu đỏ đi ra, nhìn thấy bạch quang, kích động nói: "Ôi chao, tới phiên ta đi rồi. Ta muốn đi tìm tiểu cô cô!"
Niên Tri Tâm nói xong, đang chuẩn bị nện bước rời đi theo Tử Tiêu, bị Thất Nguyệt kéo lại.
"Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ngươi kéo ta lại làm gì? Ta đúng là thân có trọng trách!" Niên Tri Tâm la to với Thất Nguyệt.
"Vợ chồng son người thật không dễ dàng mới đoàn tụ, lúc này ngươi đi xem náo nhiệt gì chứ!" Thất Nguyệt kéo áo Niên Tri Tâm, nhất định không buông tay.
"Nhưng không phải là ta muốn mặc cái này cho tiểu cô cô sao?" Niên Tri Tâm giơ y phục trong tay lên, nói.
"Vậy ngươi cũng đừng gấp." Thất Nguyệt nói.
Toàn thân Thích Vô Song giả vờ là phụ nhân đi tới, kéo tay Thất Nguyệt ra, nói với Niên Tri Tâm: "Ngươi đừng vội, hiện tại ngươi đi chỉ có bị chủ thượng một cước đá về thôi. Hiện tại y phục này tạm thời cũng không mặc được, chúng ta hãy chuẩn bị những thứ khác thật tốt trước."
"Vì sao hiện tại không mặc được? Không phải là chúng ta đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi sao?" Tiểu Đậu Tử ở một bên, hỏi.
"Ngu dốt!" Niên Hoa đập đầu Tiểu Đậu Tử một cái, nói, "Bọn họ làm sao có thể trở lại nhanh như vậy. Ngu dốt muốn chết! Ôi chao, ôi chao, ôi chao, các ngươi còn chọc, nhanh chóng tiếp tục bố trí. Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước khi bọn họ trở về!"
"Được rồi!"
"Ôi chao, đã chuẩn bị đầy đủ chỗ ngồi cho những khách mời đến chưa?"
"Đã đầy đủ, còn để chủ thượng tự mình đi tiếp bọn họ."
Biết Độc Cô Thiên Diệp trở lại, mọi người bố trí cung điện càng thêm hăng hái, toàn bộ tòa cung điện không còn là không khí trầm lặng như một ngàn năm kia nữa, hiện tại mỗi một hoa mỗi một cây đều tràn đầy hơi thở vui vẻ.
Lúc Tử Tiêu đi tới Băng Tuyết sơn, bạch quang vẫn tiếp tục. Hắn đáp xuống từ không trung, đứng ở cửa khẩu quan sát tình huống bên trong. Theo gió thổi mái tóc bạc và tuyết trắng nơi đây như là dung hợp vào trời đất.
Độc Cô Thiên Diệp lúc này cũng không tốt chút nào, thân thể của nàng trôi nổi trong sơn động, hai tay hướng về sau, đầu khẽ nâng, mà bạch quang bắn ra bên ngoài chính là phát ra từ trong cơ thể của nàng. Chỉ thấy bạch quang phát ra từ bụng nàng, xuyên qua tứ chi trăm xương, chỗ bạch quang đi qua đều phát ra một trận nóng rát đau đớn.
Đau đớn? !
Độc Cô Thiên Diệp vốn đang nhắm hai mắt thật chặt liền mở ra, vẻ mặt vui sướng nhìn thân thể của mình.
Lúc còn ở trạng thái linh hồn bản thân mình chỉ có cảm giác được suy yếu, không thể cảm giác được đau đớn. Hiện tại có thể cảm giác được đau đớn, chứng tỏ thân thể của nàng đã bắt đầu từ từ ngưng thực rồi.
"A. . ." Vừa mới vẫn còn đang vui sướng, một giây sau nàng bị sự xé rách đau đớn làm cho kêu lên, hình như mặt mũi cũng có chút vặn vẹo rồi.
Người khác dùng phương pháp trùng tố thân thể đều sẽ không có quá nhiều cảm giác, nhưng vì linh hồn của nàng không hoàn chỉnh, mới có thể đau đớn như vậy.
"Tiểu Diệp Nhi!" Tử Tiêu nghe được tiếng kêu thảm thiết Độc Cô Thiên Diệp phát ra, muốn đi vào giúp nàng, lại bị bạch quang chắn ở cửa, hắn chỉ có thể ở bên ngoài đau lòng nhìn thân thể của nàng từ từ biến thành thực thể, nhìn thân thể vừa mới biến thành thực thể của nàng liên tục nhỏ mồ hôi lạnh xuống.
Trước tiên là đầu, tiếp theo là cổ, thân thể, tứ chi. . . Từ từ, toàn bộ thân thể hư vô mờ mịt đều biến thành thực thể.
Từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng, mặt trời lên mặt trăng xuống, Tử Tiêu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ chú ý tới người trong sơn động, chú ý tới tình huống của nàng.
Lúc toàn bộ thân thể Độc Cô Thiên Diệp được đắp nặn tốt xong, bạch quang kéo dài cả một tháng cuối cùng cũng biến mất. Điều này làm cho tất cả mọi người ở Cửu Thiên Huyền Giới lo lắng cả một tháng trời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong khoảnh khắc bạch quang biến mất kia, thân thể Độc Cô Thiên Diệp giống như một lông chim rớt xuống từ giữa không trung, Tử Tiêu lắc mình một cái, nhanh chóng bay vào trong động tiếp lấy thân thể của nàng. Hai người chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, hắn đau lòng không thôi.
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra, nháy mắt lọt vào một ao đen sâu. Hai tay nàng ôm lấy cổ Tử Tiêu, mỏi mệt trên mặt không che dấu được sự vui sướng. Có thể chân chân thực thực chạm vào hắn, đây là một loại tên là cảm giác hạnh phúc.
"Tiêu. . ." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, môi đỏ mọng khẽ mở. Chậm rãi đưa tay, sờ sờ khuôn mặt gầy gò của hắn.
"Tiểu Diệp Nhi." Tử Tiêu nhìn người trong lòng, cách một ngàn năm trăm năm, mới lại được ôm nàng vào lòng lần nữa, lại ngửi được hương vị của nàng lần nữa, cảm giác dường như chính mình vẫn còn đang nằm mơ.
Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay nàng, làm nước mắt nóng bỏng của hắn rơi xuống.
Độc Cô Thiên Diệp dùng tay lau nước mắt trên mặt hắn, hai mắt của mình cũng đã ướt. Trán nàng đặt lên trán hắn, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.
"Tiêu, ta đã trở về, hoàn hoàn toàn toàn trở lại. Ta có thể chạm vào chàng, có thể ôm chàng, có thể hôn chàng, ta không còn là linh hồn phiêu đãng thoáng hiện nữa. . . Tiêu, xin lỗi, để chàng đợi lâu như vậy. . ."
Hai tay Tử Tiêu nâng mặt nàng lên, hôn lên nước mắt nóng bỏng của nàng, miệng nỉ non nói: "Nàng không cần nói xin lỗi. Ngược lại, ta muốn cám ơn nàng, cám ơn nàng đã trở lại, cám ơn nàng làm linh hồn của ta sống lại. . ."
Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, quay mặt sang, đôi môi vốn còn đang lưu luyến trên mặt nàng liền dán sát vào môi của nàng. Tử Tiêu rất nhanh phản ứng kịp, một nụ hôn nồng nhiệt triền miên liền bắt đầu.
Nắng chiều chiếu vào cửa động, vừa vặn chiếu vào vây quanh hai người, hào quang kia dường như trong nháy mắt thắp sáng lên thế giới hai người.
Thế giới ngoài động dường như đều bởi vì bọn họ trùng phùng mà yên tĩnh lại, sợ quấy rầy đến hai người.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên một giọng nói yêu kiều truyền ra từ trong động: "Tử Tiêu, chàng thật to gan, lại dám tìm Tiểu Tam sau lưng ta? !"
5: Lấy Nàng Làm Thê Tử
Độc Cô Thiên Diệp trở lại, tất cả Cửu Thiên Huyền Giới đều sôi trào. Nhất là những người vừa mới đến Cửu Thiên Huyền Giới đó.
"Tử Tiêu, chàng thật to gan, lại dám can đảm tìm Tiểu Tam sau lưng ta? !" Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới bộ dáng thần thần bí bí của Tử Tiêu gần đây, còn có lần trước hắn nói mập mờ không rõ, túm lấy y phục trước ngực Tử Tiêu, rống lên với hắn.
Tử Tiêu nhìn bộ dáng xù lông của Độc Cô Thiên Diệp, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, xì một tiếng bật cười. Một tay hắn ôm Độc Cô Thiên Diệp, một tay đặt lên cái ót của nàng, cười mị hoặc, nói: "Lúc hôn môi không chuyên tâm, nên phạt...!" Nói xong, hắn đưa tay kéo đầu của nàng lại hôn tiếp.
"Ưm - -" Độc Cô Thiên Diệp đang rất tức giận, đâu nào đồng ý ngoan ngoãn để cho hắn chiếm lấy, nghĩ muốn dời đầu của mình đi, nhưng bị Tử Tiêu giam giữ lại rồi.
Tử Tiêu dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình cạy mở hàm răng của nàng, hấp thu hương vị của nàng trong khắp miệng nàng, thâm tình mà triền miên.
Độc Cô Thiên Diệp vốn đặt hai tay trên ngực của hắn, nàng còn đang rất tức giận đó, hắn làm sao có thể không nói gì hết liền hôn mình! Nhưng theo sự xâm nhập của hắn, nàng cũng dần dần mềm nhũn, hai tay không biết lúc nào thì đã đặt trên cổ của hắn, bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn.
Không biết triền miên bao lâu, rốt cục Tử Tiêu cũng buông cái lưỡi thơm tho của nàng ra, đặt trán lên trán nàng, tay phải sờ sờ gương mặt nàng, cảm giác được sự tồn tại chân chân thực thực của nàng, hắn cười hết sức ngọt ngào.
"Hiện tại nàng muốn làm gì nhất?" Hắn hỏi.
"Muốn ở cùng với chàng." Nàng đáp.
"Vậy về sau chúng ta luôn luôn ở cùng nhau, mỗi ngày cùng nhau đi ngủ, cùng nhau tỉnh lại, cùng nhau đi xem phong cảnh thế giới, có được không?" Hắn phác họa cuộc sống sau này của bọn họ.
"Được." Nàng và hắn cùng nhau khát khao. Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nói: "Nhưng ta phải về thăm phụ mẫu ta, một ngàn năm trăm năm, không biết hiện tại bọn họ ra sao nữa."
Tử Tiêu ôm nàng vào trong ngực, cằm để trên đầu nàng, nói: "Nàng muốn làm cái gì, ta đều bồi nàng. Nhưng, trước đó nàng phải đáp ứng ta một chuyện."
"Chuyện gì?" Đừng nói là một chuyện, mười chuyện trăm chuyện nàng cũng sẽ đáp ứng.
Tử Tiêu không nói cho nàng chuyện gì, chỉ là vô cùng nghiêm túc nói câu, nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó mang nàng bay về phía cung điện.
Độc Cô Thiên Diệp không biết chuyện hắn nói là chuyện gì, lúc này, nàng không muốn suy nghĩ cái gì hết, chỉ muốn hưởng thụ thời gian được ở cùng với hắn thật tốt mà thôi.
"Trở lại, trở lại!" Trên nóc cung điện Niên Tri Tâm nhìn thấy hai người bay tới từ đằng xa, kích động hô to xuống dưới. Sau đó từ phía trên bay xuống, nói: "Ta phải về nhà chuẩn bị, ha ha, không biết đến lúc đó tiểu cô cô sẽ có phản ứng gì."
Niên Tri Tâm nói xong bỏ chạy ra ngoài, Niên Hoa và Niên Tuế cũng đi về theo, bọn họ cũng cực kỳ chờ mong đó!
Độc Cô Thiên Diệp dừng lại ở chỗ cách cung điện không xa, Tử Tiêu quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp kỳ quái nhìn Tử Tiêu, nói: "Ta cảm thấy bầu không khí trong thành là lạ. Có phải chàng giấu diếm ta chuyện gì không?"
"Ta nói ra nàng cũng đừng tức giận." Tử Tiêu nói.
Tâm của Độc Cô Thiên Diệp lập tức liền chìm đến đáy cốc, gật đầu nói: "Được, ta không tức giận."
Tử Tiêu nhìn nhìn thành trì có thể thấy được màu đỏ mờ mờ ảo ảo, nói: "Ta muốn mời nàng tham dự hôn lễ của ta."
Oanh - -
Đầu óc Độc Cô Thiên Diệp giống như bị nổ, hắn nói chính là "Hôn lễ của ta", chứ không phải là "Hôn lễ của chúng ta"!
"Chàng, chàng muốn thành hôn?" Rất lâu sau, nàng mới phản ứng lại, có chút không xác định hỏi.
Với hiểu biết về hắn, nếu hắn thành thân với mình, chắc chắn sẽ không thể không thương lượng với mình, càng thêm sẽ không thể không cho phụ mẫu nàng biết. Nàng nói cảm giác hoang mang rối loạn trong lòng là thế nào đây, hóa ra là cảm giác được việc này sao?
Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Đúng, đây là ngày tốt ta đã bàn bạc với phụ mẫu nàng."
Sớm đã thỏa thuận được ngày tốt! Độc Cô Thiên Diệp nhìn địa phương phía trước được trang trí thành hải dương màu đỏ, những thứ này cũng sớm đã trang trí tốt rồi sao? Chỉ là mình vừa vặn tỉnh lại vào lúc này mà thôi.
"Trước đó chàng thần thần bí bí, có phải chính là chuẩn bị hôn lễ không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Phải. Đi thôi, Thất Nguyệt bọn họ biết nàng trở lại, bọn họ đang chờ chúng ta." Tử Tiêu kéo tay nàng, nói.
Độc Cô Thiên Diệp cho rằng hiện tại mình nên hất tay hắn ra rồi rời khỏi, hoặc là cho hắn một cái tát lại đi, liền đi tiêu sái, đi dứt khoát. Nhưng hiện tại nàng lại giống bị ma pháp cố định để mặc hắn lôi kéo mình đi, nhìn cung điện của hắn phía trước càng ngày càng gần, nàng đã có thể nhìn thấy rõ ràng tơ lụa đỏ hồng treo ở phía trên.
Hai người vừa mới đến trên không cung điện, Hắc Tử lập tức vọt lên, kéo hắn qua nói: "Tân lang, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Nhanh lên nhanh lên, thời gian sắp không còn kịp nữa rồi." Nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hắn cười cười xin lỗi, nói: "Thiên Diệp ngươi đã về rồi, vừa lúc tham dự hôn lễ của Tiêu. Chúng ta không kịp thời gian nữa, trước không tiếp đãi ngươi được!"
Hắc Tử lôi kéo Tử Tiêu bỏ chạy, còn lại một mình Độc Cô Thiên Diệp đứng trên không trung.
Lúc này Niên Hoa đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn vẻ mặt nàng có chút buồn bã, nói: "Thiên Diệp, ngươi đi tới nhà ta trước đi. Hiện tại Thất Nguyệt bọn họ bề bộn nhiều việc."
Nhìn thấy Niên Hoa, Độc Cô Thiên Diệp vẫn rất cao hứng, đi theo nàng tới nhà. Chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng cần phải tiêu hóa tiêu hóa chuyện này thật tốt.
Rõ ràng lúc hai người đang ở trong sơn động còn tốt, thế nào mới vừa về thì biến thành cái dạng này rồi hả?
Niên Hoa dẫn Độc Cô Thiên Diệp đi tới trước một căn nhà, mặc dù có chút không tập trung, nhưng nàng vẫn phát hiện ra chỗ này không phải là căn nhà của Niên Hoa.
"Niên Hoa, ngươi chuyển nhà rồi hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn căn nhà xa lạ, hỏi.
"Ta. . ." Niên Hoa còn chưa nói xong, Niên Tri Tâm liền từ trong viện đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, vội vàng chạy tới, nói: "Tiểu Cô Cô, sao bây giờ người mới trở về, sắp không kịp rồi!"
"Hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Niên Tri Tâm, hỏi: "Cái gì sắp không kịp rồi?"
"Thời gian đó! Lát nữa đội ngũ đón dâu đến đây! Chúng ta phải nhanh lên!" Niên Tri Tâm vừa nói vừa lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp đi vào trong nhà, lúc nàng còn chưa phản ứng kịp thì ấn nàng ngồi xuống ghế ở trước bàn trang điểm, sau đó lấy ra một bộ y phục màu đỏ thẫm đưa cho nàng, để cho nàng nhanh chóng thay.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn y phục trong tay, rốt cuộc mới hiểu được, ngăn lại Niên Tri Tâm đang kích động, hỏi: "Đây là hôn lễ của ta?"
"Đúng vậy!" Niên Tri Tâm trả lời.
"Ta và Tiêu?"
"Đúng vậy! Ai nha, Tiểu Cô Cô, người cũng đừng lề mề nữa, thời gian của chúng ta rất gấp, người cũng đừng lãng phí nữa!" Niên Tri Tâm vội vàng nói.
"Làm sao có thể là hôn lễ của ta? Phụ mẫu ta đều không ở đây, sao ta có thể thành thân?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ai nói không có ở đây?" Niên Tri Tâm nói.
Theo tiếng nói của nàng vừa ngừng, sân viện đang yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt lên, trước đó một người cũng không có, đột nhiên trong viện có người đến người đi, một đám người lại là đi thẳng tới gian phòng của nàng.
"Tôn nữ ta kết hôn, ta thân là nãi nãi sao có thể không tới chứ?" Giọng nói của Phượng Tam Muội truyền đến từ bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc lập tức nhìn về phía cửa vào.
"Nãi Nãi!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn bóng dáng khỏe mạnh dẫn đầu đi tới, kích động đi lên nghênh đón.
Phượng Tam Muội đi đến, một đám nữ nhân đi theo phía sau. Theo sát phía sau nàng chính là mẫu thân của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, hốc mắt nàng trong nháy mắt đỏ lên.
"Mẫu thân!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mạc Thu Thủy và người phía sau, vẻ mặt kích động, tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được, đang muốn ôn chuyện với các nàng, bị Niên Tri Tâm một phen kéo qua, trực tiếp động thủ cởi bỏ y phục của nàng, nói: "Hiện tại đã là lúc nào rồi, các ngươi muốn ôn chuyện thì chờ qua ngày hôm nay rồi nói sau!"
"Đúng đúng đúng, lát nữa tân lang sẽ qua đây, không thể để tân lang đã tới cửa rồi mà tân nương tử của chúng ta lại còn chưa thu thập tốt!" Nói chuyện chính là Dạ Thương Lan.
Không nghĩ tới Dạ Thương Lan cũng đến đây, vậy có phải Đan Kinh Thiên bọn họ cũng đến đây đúng không?
Phượng Tam Muội cũng nói: "Đúng đúng, chúng ta nên nắm chặt thời gian, Thu Thủy, nhanh chóng trang điểm cho Thiên Diệp." Thấy Độc Cô Thiên Diệp vẫn đứng bất động ở chỗ này, nói: "Thiên Diệp, cháu nhanh chóng thay hỉ phục đi, đừng đứng thất thần ở chỗ đó nữa."
Lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới tin, đây là hôn lễ chuẩn bị cho mình, Niên Tri Tâm thay hỉ phục cho nàng xong, nàng bị ấn ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, thừa dịp lúc trang điểm cho nàng mới có thời gian rảnh rỗi nói chuyện, nhìn Mạc Thu Thủy đứng rơi lệ bên cạnh nàng hỏi: "Nương, nãi nãi, sao các người lại tới nơi này?"
"Là Tử Tiêu đón chúng ta lên. Hắn thấy cháu sắp ngưng thể thành công, liền đi Vũ Linh đại lục, xin cưới với chúng ta. Đứa nhỏ này cũng đủ khổ, hơn một ngàn năm này chuyện chúng ta ít nhiều gì cũng biết một vài chuyện của hắn, thấy hắn cầu hôn, chúng ta liền đồng ý." Phượng Tam Muội đáp.
Dạ Thương Lan đang bới tóc cho Độc Cô Thiên Diệp, vừa làm vừa nói: "Chúng ta cũng là Chí Tôn đại nhân tự mình tìm tới. Từ lúc ngươi đi, mọi người lại càng thêm cố gắng tu luyện, về sau Thất Nguyệt đại nhân lại cho chúng ta rất nhiều tài nguyên tu luyện, thực lực chúng ta đều được đề thăng rất nhiều. Bởi vì tỷ thí Tứ Đại Đế Quốc kết thành đoàn đội lúc trước, về sau lúc mọi người khuếch trương cũng không kém lắm, đều là một chọi một. Biết Lão Đại ngươi muốn kết hôn, tất cả mọi người đều chạy tới rồi."
Mặc dù người trang điểm cho Độc Cô Thiên Diệp động tác cực kì lưu loát nhanh nhẹn, nhưng trước sau vẫn là gần hai tiếng đồng hồ mới trang điểm cho nàng xong. Mũ phượng khăn choàng, đồ nữ trang tân nương lăn tăn, lúc Độc Cô Thiên Diệp đứng lên làm mọi người có mặt tại đó sợ ngây người.
"Wow, Tiểu Cô Cô, người thật sự là xinh đẹp đến bất ngờ!" Niên Tri Tâm nhìn thấy bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp, nhịn không được kêu lên.
Vẻ mặt Phượng Tam Muội và Mạc Thu Thủy vui mừng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nha đầu nhà các nàng, hiện tại cuối cùng cũng sắp xuất giá rồi! Nhớ lại trước kia Độc Cô Thiên Diệp vì gia tộc và thân nhân đã trả giá quá nhiều, cuối cùng lại dùng thân thể của mình để chống đỡ thế giới này. Hiện tại nàng thật vất vả mới trở lại, cuộc sống sau này của nàng đều thuộc về nàng rồi!
Độc Cô Thiên Diệp nhìn biểu tình mọi người trong phòng đều là kinh diễm, có chút không được tự nhiên. Nói đến, đây là lần đầu tiên nàng trang điểm, từ trước đến nay chưa từng làm những thứ này, hiện tại cảm giác có chút là lạ.
Niên Tri Tâm đi vòng quanh Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, nói: "Ta đi ra ngoài xem chủ thượng tới chưa." Nói xong nàng bỏ chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy giọng nói của nàng truyền đến từ ngoài viện.
"Chủ thượng tới, chủ thượng tới!"
Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe nói Tử Tiêu đến đây, lập tức liền khẩn trương hẳn lên. lúc nàng trang điểm xong Phượng Tam Muội liền đi ra đằng trước, đi cùng với Tằng Tổ Phụ của Độc Cô Thiên Diệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...