Vẫn như cũ là đầu váng mắt hoa, nhất là loại truyền tống trận di động này, so sánh với truyền tống không gian lại càng không ổn định, cho nên sau khi Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi ra khỏi truyền tống trận, hai người đều chạy đến một bên ói ra.
"Sư phó, ngươi thế nào?" Hạ Hầu Thanh Đế cầm một bình nước đi ra, để Độc Cô Thiên Diệp súc miệng, thấy sắc mặt của Độc Cô Thiên Diệp, thân thiết hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy nước thủy súc mạnh vài cái trong miệng, sau đó phun ra, nói: "Cũng tạm."
Hạ Hầu Thanh Đế lại cầm một cái đưa cho Giản Ước Chi, nhìn hắn ói còn lợi hại hơn Độc Cô Thiên Diệp, biết vì sao hắn lại không đi xa nhà rồi. Nếu là hắn, khẳng định cũng không muốn đi truyền tống trận!
"Cha, bộ dạng này của sư phó, hiện tại không thể so với sư huynh." Hạ Hầu Thanh Đế nhìn Hạ Hầu Thuần nói.
Hạ Hầu Thuần nhìn bộ dáng suy yếu của hai người, nói: "Vậy con dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, vào hôm sau dẫn đi tới phòng luyện đan trước tiên." Sau đó mang theo Tiêu Uyển Uyển rời đi.
Độc Cô Thiên Diệp chờ mình tốt lên một chút mới quan sát chỗ mình đang đứng, không nghĩ tới truyền tống trận trực tiếp đưa bọn họ tới phía sau núi Luyện Đan Sư Tông Môn. Đứng ở trên núi nhìn xuống có thể nhìn thấy được toàn cảnh Luyện Đan Sư Tông Môn phía dưới núi. Đại môn nguy nga, phòng ở san sát nối tiếp nhau, còn có mặc cùng một màu y phục, nhìn xuống là thấy ở mỗi sân đều có người hớn hở đi nhanh. (nguy nga ~ sừng sững, cao ngất, đồ sộ)
"Sư phó, ta đã an bài cho các ngươi một sân, các ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt trước." Hạ Hầu Thanh Đế nói.
Hai người gật gật đầu, đi theo Hạ Hầu Thanh Đế cùng nhau xuống núi. Hắn an bài cho hai người một sân độc lập, vừa vặn cách sân của hắn cũng không xa.
"Các ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước, ngày mai ta lại đến gặp các ngươi." Hạ Hầu Thanh Đế nói xong liền đi trở về, hắn muốn đi hỏi một chút nguyên nhân mà Hạ Hầu Thuần làm như vậy.
Trước đó hắn rất kích động, không có nghĩ tới mức độ sâu hơn, hiện tại trở về, mới cảm thấy phụ thân làm như vậy là có thâm ý khác. Nếu chỉ là vì làm hắn bỏ đi quan hệ sư trò với Độc Cô Thiên Diệp, hoàn toàn không cần bảo nàng tới Luyện Đan Sư Tông Môn!
Độc Cô Thiên Diệp đưa cho Giản Ước Chi một viên đan dược làm tinh thần thanh tỉnh, chính mình cũng uống một viên, sau đó hai người đều tự tìm một gian phòng để ngủ. Vừa ngủ là ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau.
Hạ Hầu Thanh Đế tách khỏi Độc Cô Thiên Diệp bọn họ liền mang theo nghi vấn đi tới sân của Hạ Hầu Thuần, còn chưa gõ cửa liền nghe được giọng nói từ bên trong truyền ra, để hắn đi vào.
Hạ Hầu Thanh Đế đi vào, thấy bên trong chỉ có một mình Hạ Hầu Thuần, hỏi: "Mẫu thân đâu?"
"Biết con sẽ đến, cố ý để nàng rời khỏi rồi." Hạ Hầu Thuần vốn đang đưa lưng về phía cửa, nghe được giọng nói của Hạ Hầu Thanh Đế chuyển lại đây, nói: "Ta biết con muốn hỏi cái gì. Con muốn hỏi vì sao ta muốn dẫn nàng trở về đúng không?"
Hạ Hầu Thanh Đế gật gật đầu.
"Chờ đại sư huynh con đến đây, ta sẽ nói hết." Hạ Hầu Thuần nói xong liền không mở miệng nữa, Hạ Hầu Thanh Đế ngồi xuống ở một cái ghế gần đó.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử toàn thân trường sam màu trắng đi đến. Hành lễ với với Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế, nói: "Sư phó, người kêu đệ tử đến có phân phó gì?"
Hạ Hầu Thuần phất tay để Hạ Minh ngồi xuống, nói: "Sư phó mà Thanh Đế nhận ở mặt biên thấp đến đây, ta có chuyện cho ngươi đi làm... ."
Hạ Hầu Thuần nói ra một chút ước định cùng Độc Cô Thiên Diệp, sau đó nói với Hạ Minh: "Vào hôm sau ngươi cần phải để nàng lộ ra bản lĩnh của mình."
"Nhưng sư phó, vì sao phải làm vậy?" Hạ Minh hỏi.
Hạ Hầu Thuần trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hai người các ngươi là quản lý và trụ cột của Luyện Đan Sư Tông Môn sau này, có một số việc cũng nên cho các ngươi biết. Các ngươi đi theo ta."
Hạ Hầu Thuần mang theo hai người vào đại sảnh, trên một cây cột gõ nhẹ ba lần, bình phong phía sau chủ vị từ từ lui ra hai bên. Hạ Hầu Thuần lấy một viên Minh Châu ra để chiếu sáng, liếc mắt ra hiệu với hai người, hai người đờ đẫn đi theo, đi cùng hắn vào trong.
Bọn họ đi vào trong, đi tới một gian phòng bằng đá, Hạ Hầu Thuần đánh ra bốn đạo linh lực vào bốn phía, đốt lên đèn ở bốn góc trên vách tường. Theo độ sáng ngày càng sáng lên trong phòng, lộ ra một đại đỉnh tứ tứ phương phương ở giữa.
"Cha, đây không phải là dấu hiệu Tông Môn chúng ta đó sao, sao cha lại mang bọn con tới đây?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.
"Biết đây là cái gì không?" Hạ Hầu Thuần hỏi.
"Thần Nông Đỉnh." Hạ Minh đáp.
Hạ Hầu Thuần lắc đầu, đưa tay ra sờ cái đỉnh này, nói: "Đây không phải là Thần Nông Đỉnh!"
Thấy ánh mắt hoảng hốt của hai người, Hạ Hầu Thuần nói: "Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta là do chủ nhân của Thần Nông Đỉnh một tay sáng lập, cho nên Thần Nông Đỉnh là dấu hiệu của Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta, cũng là vật chúng ta phải canh giữ. Nhưng sau này Thần Nông Đỉnh biến mất, Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta duy trì một đoạn thời gian phồn thịnh sau đó liền bắt đầu suy sụp dần. Tông Môn vẫn truyền lại một sứ mệnh, chính là tìm Thần Nông Đỉnh, quay lại huy hoàng ngày xưa!"
Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh nhìn nhau một chút, bọn họ cũng không biết Thần Nông Đỉnh này là giả, cũng không biết bọn họ có một sứ mệnh như vậy!
"Đây là chuyện mà các đời Tông chủ mới biết được, từ bọn họ truyền miệng truyền dạy, nếu không phải do tình huống hiện tại đặc thù, ta cũng sẽ không nói việc này với các ngươi." Hạ Hầu Thuần nói.
"Nhưng cha, việc này thì có quan hệ gì với sư phó con? Chẳng lẽ cha hoài nghi nàng có Thần Nông Đỉnh?" Hạ Hầu Thanh Đế nghĩ mục đích mà cha dẫn bọn hắn tới nơi này.
Hạ Hầu Thuần gật gật đầu.
"Sao sư phó lại cho rằng nàng là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh?" Hạ Minh khó hiểu.
"Bởi vì nàng có thể luyện chế đan dược cực phẩm, hơn nữa tuổi còn trẻ cũng đã là Luyện Đan Sư Thập Nhất Phẩm rồi." Hạ Hầu Thuần nói.
"Có lẽ sư phó của nàng cũng là người từ Tông Môn chúng ta đi ra ngoài, sư phó dạy nàng đâu?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi. Dù sao người từ Tông Môn đi ra ngoài cũng không ít, tính tới khả năng này là vô cùng lớn.
Hạ Hầu Thuần lắc đầu, nói: "Các ngươi đều biết, mỗi một người từng tiến vào Tông Môn đều sẽ được ta mang đến đây." Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh gật gật đầu, bọn họ là gia sinh, không phải bên ngoài vào, nhưng vẫn biết là có chuyện này.
Thấy hai người gật đầu, Hạ Hầu Thuần nói tiếp: "Ta dẫn bọn họ tiến vào, một là vì tế bái Thần Nông Dỉnh, còn một nữa chính là để bọn họ hướng về phía Thần Nông Đỉnh thề, sau khi rời khỏi dù có thu đồ đệ, cũng không thể để lộ ra phương pháp luyện chế đan dược cực phẩm. Cho nên người bên ngoài là không thể học tập được phương pháp luyện chế đan dược cực phẩm. Hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ như vậy mà đã có thể luyện chế được đan dược Thập Nhất Phẩm, đây cũng không phải là thiên tài bình thường có thể làm được. Nàng hẳn là nhận được truyền thừa của Thần Nông Đỉnh nên mới có thể như thế."
"Nếu nàng thật là truyền nhân của Thần Nông Đỉnh, vì sao sư phó muốn ta thi đấu với nàng chứ?" Hạ Minh hỏi.
"Đó chẳng qua là một cái cớ để ta mang nàng tới đây mà thôi, đồng thời cũng vì nghiệm chứng nàng có phải là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh không. Nếu thủ pháp của nàng và chúng ta giống nhau, thậm chí là tinh mỹ chuẩn xác hơn chúng ta." Hạ Hầu Thuần nói.
Hiểu rõ chân tướng của sự tình, bọn họ rời khỏi gian phòng bằng đá. Hạ Hầu Thuần nhìn Thần Nông Đỉnh giả trong phòng kia cầu khẩn, chờ Đỉnh thật trở về, nó liền có thể thành công lui về rồi ...
Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi hai người choáng váng vì truyền tống trận tỉnh lại, Hạ Hầu Thanh Đế tới đây xem bọn họ. Sau khi biết Độc Cô Thiên Diệp có thể là truyền nhân của Thần Nông Đỉnh, ánh mắt Hạ Hầu Thanh Đế nhìn nàng không tự giác sẽ mang theo một chút phục tùng.
Chủ nhân của Thần Nông Đỉnh chính là chủ nhân của Luyện Đan Sư Tông Môn! Đây là điều thứ nhất trong môn quy của Luyện Đan Sư Tông Môn.
Độc Cô Thiên Diệp làm cơm trưa cho bọn hắn, lúc ăn cơm cảm giác được Hạ Hầu Thanh Đế là lạ, hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy?"
Hạ Hầu Thanh Đế lắc đầu, nói: "Không có gì, ta nói cho ngươi một chút về sư huynh kia của ta. Vài năm trước hắn đã có thể luyện chế đan dược cao cấp Thập Nhất Phẩm, hiện tại hẳn là đã đột phá cực phẩm, cho nên sư phó, ngươi nhất định phải dùng hết toàn lực! Ta có thể bái ngươi làm sư phó hay không thì toàn bộ dựa vào ngươi!"
Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn Hạ Hầu Thanh Đế một cái, rõ ràng là hắn nhất định phải bái sư, hiện tại làm giống như nàng nhất định phải thu hắn làm đồ đệ!
Sáng sớm hôm sau Hạ Hầu Thanh Đế liền mang theo Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi đi tới phòng luyện đan thứ nhất, lúc đi Hạ Hầu Thuần và Hạ Minh đã chờ ở đó rồi. Độc Cô Thiên Diệp thấy bọn họ tích cực như vậy, nghi ngờ trong lòng lại nhiều hơn.
"Đến rồi. Vậy bắt đầu đi." Hạ Hầu Thuần nhìn hai người nói.
Đan lô và dược liệu ở phòng luyện đan thứ nhất đều được chuẩn bị tốt, sau khi Hạ Minh nhận được mệnh lệnh của Hạ Hầu Thuần thì chắp tay chào hỏi với Độc Cô Thiên Diệp, rồi tự mình đi lựa chọn dược liệu. Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn lựa chọn dược liệu, lại nhìn nhìn vẻ chờ mong trên mặt Hạ Hầu Thanh Đế, thở dài, biết hôm nay nhất định phải bày ra bản lĩnh của mình.
Cầm một ít dược liệu ở trong kho dược liệu, sau đó tự mình lại thêm một ít dược liệu, ở bên cạnh Hạ Minh khai lô luyện đan. Không thể không nói, Hạ Minh quả thật là có chút bản lĩnh, bất luận là hắn tinh chế dược liệu hay là khống chế ngọn lửa đều vô cùng tinh chuẩn, không có lãng phí một chút tinh hoa nào, cũng không để thừa một chút tạp chất, lúc ngọn lửa trở nên mạnh hơn, lúc ngọn lửa từ từ hơ hơ chính là ngọn lửa nhỏ, toàn bộ quá trình cũng giống như là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hơn nữa khí chất trích tiên của hắn, nhìn qua cũng là cảnh đẹp ý vui!
Độc Cô Thiên Diệp chú ý tới một vài động tác của Hạ Minh, khẳng định hắn có thể luyện chế đan dược Thập Nhất Phẩm, nhưng có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm hay không thì vẫn phải nhìn thủ pháp kết đan của hắn.
Hạ Hầu Thuần vẫn luôn chú ý tới Độc Cô Thiên Diệp, từ lúc nàng bắt đầu lấy ra dược liệu, hắn liền bắt đầu kích động. Đến lúc Độc Cô Thiên Diệp kết đan, Hạ Hầu Thuần đã nói không ra lời.
Hai người luyện chế cũng không phải là đan dược cực kỳ phức tạp, hơn nữa đều rất quen thuộc với đan dược Thập Nhất Phẩm, cho nên thời gian tiêu phí cũng không dài, hơn nữa gần như là hoàn thành cùng một lúc. Nhưng cuối cùng lúc trải qua đan kiếp, đan dược của Độc Cô Thiên Diệp vẫn nhiều hơn Hạ Minh một đạo đan lôi thứ nhất, lần lượt trải qua hai đạo!
Chờ đan kiếp tản đi, sau đó hai người đặt đan dược trên bàn. Hai người đều luyện chế đan dược cực phẩm Thập Nhất Phẩm, nhưng bởi vì đan dược của Độc Cô Thiên Diệp đã trải qua hai đạo đan lôi, cho nên thắng Hạ Minh một bậc.
"Vậy, đây là tính ta thắng sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế đang ngẩn người, hỏi.
"Ngươi thắng!" Hạ Hầu Thuần tuyên bố kết quả, sau đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh vừa thấy, đi tới phía sau Hạ Hầu Thuần, cũng quỳ xuống trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng, nói: "Cho dù ta thắng các ngươi cũng không cần phản ứng như vậy chứ? !"
Hạ Hầu Thuần ngẩng đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Tông chủ Luyện Đan Sư Tông Môn đời thứ ba ngàn bốn trăm bảy mươi sáu bái kiến tiểu chủ!"
"Hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hạ Hầu Thuần, xua tay lắc đầu nói: "Tông chủ ngươi nghĩ sai rồi? Ta không phải là tiểu chủ gì hết!"
Hạ Hầu Thuần lắc đầu, nói: "Ta sẽ không tính sai. Ngươi có Thần Nông Đỉnh đúng không?"
Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng, cười nói: "Thần Nông Đỉnh? Đó là cái gì? Ta luyện đan vẫn dùng đan lô không dùng đỉnh!"
Hạ Hầu Thuần thấy Độc Cô Thiên Diệp giả ngu, nói: "Tiểu chủ có biết vì sao Luyện Đan Sư Tông Môn ra đời không?"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, đi lên đỡ Hạ Hầu Thuần đứng lên. Để hắn quỳ trước mình, mình cảm giác tổn thọ đó!
Hạ Hầu Thuần đứng lên, Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh phía sau cũng đứng lên theo.
"Tiểu chủ có chú ý tới thủ pháp luyện đan của chúng ta cực kỳ tương tự?" Hạ Hầu Thuần tiếp tục hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ một chút, lúc ở trận thi đấu Luyện Đan Sư Vũ Linh đại lục nàng liền phát hiện ra, thủ pháp luyện đan của mình và Hạ Hầu Thanh Đế rất giống nhau, hơn nữa hắn dùng đan lô rất giống Thần Nông Đỉnh! Lúc ấy trong lòng nàng liền có nghi hoặc, chẳng qua là vẫn không mở miệng ra hỏi mà thôi.
Hạ Hầu Thuần nói ra nguồn gốc sâu xa giữa Luyện Đan Sư Tông Môn và Thần Nông Đỉnh, hiện tại hắn đã khẳng định Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh, việc này cũng có thể trực tiếp nói với nàng.
Độc Cô Thiên Diệp nghe Hạ Hầu Thuần kể lại nguồn gốc sâu xa của Thần Nông Đỉnh và Luyện Đan Sư Tông Môn, cũng nói tới sứ mệnh của Luyện Đan Sư Tông Môn, sau khi Độc Cô Thiên Diệp nghe xong thì trầm mặc trong chốc lát. "Hạ Hầu tông chủ, Thần Nông Đỉnh đã thất lạc nhiều năm như vậy, đối với Luyện Đan Sư Tông Môn mà nói những sứ mệnh này hẳn là không còn lực ràng buộc. Các ngươi nên theo đuổi khát vọng của chính mình, mà không phải chờ đợi chủ nhân của Thần Nông Đỉnh xuất hiện, coi nàng là chủ, để nàng sai khiến."
Hạ Hầu Thuần lại lắc lắc đầu, nói: "Tông chủ đời thứ nhất của Luyện Đan Sư Tông Môn chính là chủ nhân của Thần Nông Đỉnh, hiện tại tất cả thủ pháp luyện đan và đan phương của chúng ta đều bắt nguồn từ Thần Nông Đỉnh. Sứ mệnh tương truyền nhiều đời lệnh chúng ta không thể nói nhưng vứt bỏ liền vứt bỏ. Như vậy không phải quên gốc sao? !"
"Nhưng là các ngươi chờ tới cũng không phải phúc tinh của các ngươi, không phải là người có thể mang theo Luyện Đan Sư Tông Môn các ngươi phát dương quang đại. Có lẽ nàng sẽ mang đến tai họa cho các ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Mặc kệ nói thế nào, tiểu chủ ngài có Thần Nông Đỉnh, chính là chủ nhân của Luyện Đan Sư Tông Môn." Hạ Hầu Thuần rất kiên trì, Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh cũng đều kiên định nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp từ chối không xong, nói ra tất cả ân oán giữa mình và Ngu Hành. "..., cho nên, hiện tại kẻ địch của ta là thống trị giả Ngu Hành. Thực lực của hắn các ngươi đều hiểu rõ, ta không thể không có làm cái gì cho các ngươi hết mà đã mang tai họa đến cho các ngươi."
"Bởi vì chúng ta không chịu quy thuận Ngu Hành, hắn vẫn nhìn chúng ta không vừa mắt, nếu không phải Luyện Đan Sư Tông Môn chúng ta liên quan tới quá nhiều thế lực, cũng không phải quả hồng mềm cho người ta nắn bóp, hắn đã sớm động thủ với chúng ta rồi! Hơn nữa trước đó không lâu nhận được tin tức nói hiện tại hắn lại bắt đầu rục rịch." Hạ Hầu Thuần thở dài nói, "Mặc kệ có ngươi hay không, mâu thuẫn giữa chúng ta và Ngu Hành đã không thể hòa giải. Nhưng dù sao Luyện Đan Sư Tông Môn chỉ là một cái Tông Môn, có ngươi, chúng ta còn có một chút phần thắng!"
"Khó trách sư phó ngươi lại thay đổi khuôn mặt, hóa ra là vì tránh né Ngu Hành." Hạ Hầu Thanh Đế nói.
Ở chỗ Cung Đà Tử hắn cũng không nhận ra được Độc Cô Thiên Diệp, nếu lúc Giản Ước Chi nói tên Độc Cô Thiên Diệp mà nàng phủ nhận là không biết bọn họ, hắn cũng không có biện pháp bắt được nàng. Cũng may là bộ dáng của mình làm cho nàng lo lắng tức giận, hiện tại cảm thấy cho dù có bị mắng cũng đáng!
Độc Cô Thiên Diệp thấy bộ dáng của bọn họ, bất đắc dĩ gật gật đầu, xem như gánh lấy Luyện Đan Sư Tông Môn này đi. "Tuy nói như thế, các ngươi cũng không được thông báo với bên ngoài chuyện về Thần Nông Đỉnh. Lúc trước Thần Nông Đỉnh bị Sáng Thế Thần cùng phong ấn, nếu Thần Nông Đỉnh hiện thế, Ngu Hành tự nhiên sẽ biết thần khí khác cũng xuất thế. Không tìm được tình huống của ta, sau đó khẳng định sẽ đến Luyện Đan Sư Tông Môn tìm manh mối, với tính tình ngoan lệ của hắn, mọi người trong Luyện Đan Sư Tông Môn, thậm chí người đã rời khỏi sẽ lâm vào nguy hiểm!"
"Chúng ta hiểu được." Hạ Hầu Thuần đáp.
"Sư phó, ngươi có thế để cho chúng ta trông thấy Thần Nông Đỉnh chân chính là bộ dáng gì được không?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, lúc định lấy Thần Nông Đỉnh ra thì bị Hạ Hầu Thuần ngăn cản. "Ở trong này sẽ bị Cùng Kỳ phát hiện, chúng ta đi vào trong mật thất."
Sau đó Hạ Hầu Thuần mang theo Độc Cô Thiên Diệp, Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh đi vào mật thất chỗ đặt cái Thần Nông Đỉnh giả kia. Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái Thần Nông Đỉnh giả ở giữa kia, nói: "Cái đó rất giống Thần Nông Đỉnh, nếu như không có hai con thần long kia, không cảm giác được sự liên hệ với nó, ta cũng phải cho rằng nó là thật!"
"Thần Nông Đỉnh giả này cũng là một kiện thần khí, lúc trước sau khi Sáng Thế Thần thu lại Thần Nông Đỉnh, vì không để Tông Môn rối loạn, lặng lẽ tìm người luyện chế. Cho nên trừ các đời Tông chủ, người khác cũng không biết nó là giả." Hạ Hầu Thuần giải thích.
"Sư phó, ngươi nhanh cho chúng ta trông thấy Thần Nông Đỉnh chân chính đi!" Hạ Hầu Thanh Đế thúc giục nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý niệm vừa động, Thần Nông Đỉnh liền xuất hiện ở trong mật thất.
Lúc Thần Nông Đỉnh vừa xuất hiện, Thần Nông Đỉnh giả đang ở giữa lập tức bay sang một bên, Thần Nông Đỉnh vây quanh Độc Cô Thiên Diệp một vòng sau đó rơi xuống dàn tế bằng đá ở giữa. Sau khi Thần Nông Đỉnh đã ổn định, dàn tế xuất động đinh một tiếng, ám sào bốn phía bắt đầu xoay tròn quanh Thần Nông Đỉnh vài vòng mới dừng lại, dàn tế lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ, làm cho bọn họ nhịn không được nhắm hai mắt lại. Chờ tới lúc bọn họ mở mắt ra, toàn bộ mật thất tràn ngập hồng quang, cũng không mãnh liệt như lúc bắt đầu. Bốn phía trên tường đều được in đầy chữ màu đỏ, theo hào quang dao động mà di động.
"Đây là Thần Nông Đỉnh? !" Vẻ mặt ba người Hạ Hầu Thuần kích động nhìn Thần Nông Đỉnh, cảm nhận được hơi thở viễn cổ nó phát ra.
Lúc ba người bọn họ kích động cúng bái Thần Nông Đỉnh, Độc Cô Thiên Diệp lại chú ý tới chữ trên tường. Nhìn kỹ một chút, phát hiện đều là những đan phương và dược lý truyền thừa từ Thần Nông Đỉnh này, liền dời lực chú ý qua đó.
"Thùng thùng thùng." Bên trong Thần Nông Đỉnh phát ra tiếng vang, dọa ba đứa nhỏ cúng bái nó hoảng sợ, nhìn nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Độc Cô Thiên Diệp đi lên, gõ gõ thân đỉnh, nói: "Nếu ngươi không ra ta phóng Viêm!"
Tiểu Đỉnh lắm mồm thò đầu ra khỏi Thần Nông Đỉnh, nói: "Chủ nhân ngươi thật hung dữ! Ta thật vất vả mới tìm được cơ hội đắc ý gõ gõ một chút, ngươi không thể phối hợp với ta một chút được à? !"
"Này, đây là?"
Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Đỉnh đi qua, nói: "Đây là Khí Linh Thần Nông Đỉnh."
"Hả? Khí Linh? !" Hạ Hầu Thuần lập tức thốt ra tiếng, cúi người trước nó, nói: "Hạ Hầu Thuần bái kiến thần linh."
Lần đầu tiên Tiểu Đỉnh được người nịnh hót như vậy, hồ ly lẳng lơ Tiểu Cửu kia đều là khi dễ hắn, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt gật gật đầu, nói: "Các ngươi đứng lên đi. Chữ trong hồng quang là một ít dược lý ẩn chứa trong Thần Nông Đỉnh, chắc hẳn các ngươi đã thất truyền rất nhiều, các ngươi sao chép lại trước đi. Bằng không không còn nữa các ngươi liền khóc đi."
"Cái này có thể duy trì bao lâu?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, nếu tốc độ chậm còn chưa ghi chép lại xong mà đã biến mất, vậy thật không đáng!
Tiểu Đỉnh lại bay đến không trung xoay tròn vài vòng, nói: "Cho dù ba người bọn họ cùng sao chép lại, khẳng định sao chép lại xong còn dư."
"Vậy vẫn là cần thời gian dài rồi." Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn chữ chi chít, đoán rằng bọn họ sao chép xong những cái này thời gian cần ít nhất là khoảng mấy tháng, hiện tại thời gian của nàng rất gấp rút, không có nhiều thời giờ lãng phí như vậy.
"Tiểu chủ sốt ruột chuyện chỗ Kim Linh Châu rơi xuống sao?" Hạ Minh nhìn vẻ lo lắng trên mặt Độc Cô Thiên Diệp, quan tâm hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Lần trước ta giất toàn bộ người Ngu Hành phái tới, khẳng định hiện tại hắn đã biết đến sự tồn tại của ta. Ta phải tranh thủ thời gian tìm kiếm Kim Linh Châu!"
"Vậy nên làm sao mới tốt đây?" Hạ Hầu Thuần khó xử nhìn nhìn những truyền thừa khó có được này. Vì những truyền thừa này, Luyện Đan Sư Tông Môn đã chờ đợi trăm vạn năm, hiện tại truyền thừa ở ngay trước mặt bọn họ, nếu lại bỏ lỡ cơ hội lần này, bọn họ nhất định hối tiếc cả đời.
Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được điểm ấy, nhìn nhìn Thần Nông Đỉnh, lại nhìn nhìn chữ in ở trên tường, nói: "Vậy Thần Nông Đỉnh ở tại chỗ này trước đi! Các ngươi sao chép lại trước, lúc chờ ta rời đi lại đến lấy."
Hạ Hầu Thuần có ý nghĩ này, nhưng không thể mở miệng nói ra, hiện tại nghe được Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, cảm kích cúi đầu với nàng, nói: "Đa tạ tiểu chủ ban ân!"
Độc Cô Thiên Diệp tiến lên đỡ Hạ Hầu Thuần dậy, nói: "Đây là chuyện ta nên làm. Luyện Đan Sư Tông Môn là do vị chủ nhân trước của Thần Nông Đỉnh một tay sáng tạo, tuy rằng thời gian cách rất lâu rồi, nhưng ta cũng không thể để truyền thừa ở trong này mất đi được. Tiểu Đỉnh cũng có sứ mệnh của nó, nó có trách nhiệm làm luyện đan học và dược học phát dương quang đại!"
Tiểu Đỉnh bay đến trên vai Độc Cô Thiên Diệp, gật gật đầu theo lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi nghiêm túc.
"Lúc ta đi Luyện Khí Sư Tông Môn Thần Nông Đỉnh sẽ ở tại chỗ này. Nhưng chỉ có ba người các ngươi biết. Mặt khác, vẫn còn một việc phải làm phiền Tông chủ hỗ trợ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Vẻ mặt Hạ Hầu Thuần nghiêm túc, nói: "Xin tiểu chủ phân phó."
"Có lẽ không lâu sau sẽ có một trận đại chiến, ta nghĩ muốn để ngươi chuẩn bị một chút, luyện chế một lượng lớn đan dược. Chủ yếu là khôi phục linh khí và chữa thương. Mặt khác, nhớ kỹ phải tìm một lý do thật tốt, không thể để chỗ Ngu Hành phát hiện ra manh mối gì." Độc Cô Thiên Diệp dặn dò.
"Thuần hiểu được." Hạ Hầu Thuần đáp. Bọn họ đều là người ở địa vị cao đã lâu, Độc Cô Thiên Diệp vừa nói chuyện như vậy hắn liền biết tầm quan trọng của nó, thật ra không cần nàng nhiều lời, hắn cũng biết phải nói sao cho việc giữ bí mật.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nàng tin tưởng Hạ Hầu Thuần nhất định có thể làm tốt chuyện này. Vỗ vỗ đầu Tiểu Đỉnh, nó từ trên vai nàng bay đến bên cạnh Thần Nông Đỉnh ngồi xuống, nhìn nàng nói: "Chủ nhân, ngươi phải nhanh chóng tới đón ta!"
"Ta sẽ cố gắng hết sức tìm được Kim Linh Châu sớm một chút. Hoặc là chờ bọn họ sao chép xong sau đó lại nói với ta một tiếng, ta rảnh sẽ tới đón." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Sau đó Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế bọn họ đưa Độc Cô Thiên Diệp ra ngoài, theo mật đạo trở về phòng luyện đan thứ nhất. Tới nơi, Hạ Hầu Thuần đưa cho Độc Cô Thiên Diệp vài cái truyền tống trận di động, địa điểm của những truyền tống trận này đều là Luyện Đan Sư Tông Môn, sau này mặc kệ Độc Cô Thiên Diệp ở đâu, đều có thể trở về rất nhanh.
"Chuyện tiểu chủ nói ta sẽ mau chóng phân phó xuống dưới, để cho bọn họ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt." Hạ Hầu Thuần nói.
"Như vậy làm phiền Hạ Hầu Tông chủ."
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi truyền tống trận di động, thấy Hạ Hầu Thanh Đế đi mở cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Giản Ước Chi đang đi tới đi lui ở bên ngoài.
"Các ngươi đi đâu vậy? Rõ ràng ta nhìn thấy đan kiếp cũng đã rơi xuống, thấy ngươi lâu như vậy mà chưa từng đi ra, làm ta vội muốn chết, tại sao phải sợ bọn họ thua không chịu được rồi đem ngươi thế nào!" Thấy Độc Cô Thiên Diệp đi ra, Giản Ước Chi vội vàng đi tới, miệng nói liên hồi.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Không có, chúng ta chỉ ở bên trong nói chuyện một chút thôi, thảo luận phương pháp luyện đan một chút mà thôi. Hiện tại không có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đi trở về."
Giản Ước Chi gật gật đầu, nói: "Vậy chúng ta trở về đi. Người nơi này thấy ta ở chỗ này, một đám đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, không thích!"
Độc Cô Thiên Diệp biết mặc dù Giản Ước Chi có lúc thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại mẫn cảm thận trọng, hơn nữa tình cảm rất thẳng thắn, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, không nghĩ muốn ở lại chỗ này, đó chính là thật sự không nghĩ muốn rồi.
"Vậy hiện tại chúng ta liền đi đi!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Được." Giản Ước Chi vừa định gọi Tiểu Bạch ra, sau đó lại nghĩ mình còn đang ở trên địa bàn của người ta, tôn trọng tối thiểu, hắn vẫn biết. Áy náy nhìn về phía Hạ Hầu Thuần, cười cười nói: "Hạ Hầu Tông chủ, chúng ta xin cáo từ trước."
"Giản thiếu tông chủ đến đây cũng không chiêu đãi thật tốt một phen, mong rằng thiếu tông chủ rộng lòng tha thứ." Hạ Hầu Thuần nói, sau đó nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Ngươi thắng Hạ Minh, dựa theo ước định của chúng ta hẳn là phải cử hành một lễ bái sư cho các ngươi, nhưng ngươi còn có việc muốn làm, vậy cũng chỉ có thể chờ lần sau! Ta đưa các ngươi ra ngoài."
Hạ Hầu Thuần cố ý nâng giọng nói của mình cao lên, làm cho mọi người phụ cận đều biết Độc Cô Thiên Diệp là sư phó của Hạ Hầu Thanh Đế. Cho nên trên đường đi ra ngoài, lúc đệ tử Tông Môn hành lễ với Hạ Hầu Thuần đều cố ý liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái.
Mặc dù trận đấu giữa Độc Cô Thiên Diệp và Hạ Minh không công khai, nhưng mọi người trong Tông Môn đều biết trận đấu giữa sư phó mà Hạ Hầu Thanh Đế nhận ở mặt biên thấp kia và Hạ Minh – đại đệ tử của Hạ Hầu Thuần, trước đó nhìn thấy ở trong phòng luyện đan thứ nhất truyền đến ba tiếng đan lôi, mọi người đều chắc chắn là Hạ Minh thắng, không nghĩ tới thế nhưng lại là Độc Cô Thiên Diệp thắng, xem ra sư phó này của Hạ Hầu Thanh Đế vẫn là có bản lĩnh!
Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế tự mình đưa Độc Cô Thiên Diệp bọn họ đến đại môn Tông Môn, Độc Cô Thiên Diệp xoay người nhìn đại môn nguy nga hùng tráng một chút, năm chữ Luyện Đan Sư Tông Môn to đùng bình yên đứng thẳng ở trên đại môn.
Có lẽ không lâu sau nơi này cũng sẽ biến thành một đống hoang tàn. Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp thở dài một hơi, sau khi cáo biệt với Hạ Hầu Thuần liền cùng Giản Ước Chi ngồi trên lưng Tiểu Bạch của hắn rời khỏi.
"Các ngươi đi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta đi mật thất sao chép không xong không được đi ra. Ta đi an bài một chút chuyện tiểu chủ nói." Hạ Hầu Thuần phân phó Hạ Hầu Thanh Đế và Hạ Minh.
"Vâng, cha!"
"Vâng, sư phó!"
Hạ Hầu Thuần an bài chuyện luyện đan cho trưởng lão tâm phúc cùng họ, sau đó tuyên bố với bên ngoài là bế quan thời gian ngắn, ba người trở về mật thất bắt đầu sao chép chữ trên tường.
Bên kia, sau khi Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi rời khỏi Luyện Đan Sư Tông Môn liền bay về phía Luyện Khí Sư Tông Môn, sau khi bay được một lúc, Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt nhởn nhơ của Giản Ước Chi, hỏi: "Ngươi không tham dự thọ yến của Cung thành chủ, sau khi trở về Tông Chủ có mắng ngươi không?"
Giản Ước Chi ngậm cỏ nhỏ nằm trên người Tiểu Bạch, nghe được lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Thật ra quan hệ giữa Cung Sử và chúng ta cũng không tốt, để ta tới tham dự thọ yến chẳng qua cũng chỉ là vì Hạ Hầu Thanh Đế muốn đi mà thôi, Cung Đà Tử không được coi là cái gì. Cha ta sẽ không trách ta! Nhưng ngươi đi Tông Môn..."
Giản Ước Chi còn chưa nói xong, một tiếng kêu mềm mại truyền đến từ phía trước: "Thiếu tông chủ, chúng ta tìm được ngươi rồi, ngươi... tiện nhân này là ai?!"
Tiện nhân? !
Độc Cô Thiên Diệp cau mày nhìn một đám nữ nhân phía trước ngồi trên lưng phi hành thú đang bay về phía mình, vẻ mặt ác độc trừng mắt nhìn mình, còn có một đám nam nhân đằng sau, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình.
Giản Ước Chi nghe được lời nói của nữ tử kia, ngồi dậy, vẻ mặt tức giận nhìn người bay về phía mình, tức giận nói: "Ai ở đâu hồ ngôn loạn ngữ? !" (hồ ngôn loạn ngữ ~ nói bậy, nói xằng)
"Thiếu tông chủ, nữ nhân này là ai? Sao ngươi có thể ở cùng một chỗ với nữ nhân khác? !" Ánh mắt của nữ tử dẫn đầu đề phòng nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
"Đúng vậy, thiếu tông chủ, đại sư tỷ nói rất đúng. Hiện tại nữ nhân hư hỏng khắp nơi đều có, ngươi đừng bị nàng lừa!" Nữ tử phía sau phụ họa nói. Nàng ghen tị nhìn Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên lưng Tiểu Bạch, ngày thường Tiểu Bạch được thiếu tông chủ rất quý trọng, đều sẽ không để cho sư tỷ muội các nàng ngồi, hiện tại thế nhưng lại để cho một nữ nhân xa lạ ngồi, điều này làm cho trong lòng các nàng dấy lên lòng đố kị hừng hực.
Tuy rằng nữ tử khác không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt lại không khác là mấy.
Độc Cô Thiên Diệp buồn cười nhìn các nàng, các nàng cũng không biết nàng là ai, liền kết luận nàng là nữ nhân hư hỏng? Nhìn những khuôn mặt căm phẫn và một đám người xem diễn trò ở phía sau, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy quyết định mình để Giản Ước Chi mang mình trở về có phải là không chính xác không? Đúng là để hắn mang mình đi vào cũng là biện pháp nhanh nhất tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn.
Giản Ước Chi tức giận dậm chân lên người Tiểu Bạch một cái, tức giận nói: "Thiên Diệp là muội muội mà ta nhận, các ngươi nói ai là người xấu?"
Muội muội? !
Lúc này mọi người lại càng kinh ngạc, nữ tử không ghen tị nữa, nam tử cũng không tiếp tục vui sướng khi người gặp họa nữa. Tuy rằng bọn họ thích xem bộ dáng của đám nữ nhân ngu ngốc kia vì Giản Ước Chi tranh giành nhau, đương nhiên bọn họ sẽ không thừa nhận chính mình cũng là ghen tị thân phận địa vị thiếu tông chủ, muốn xem chuyện cười của hắn mà thôi. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải tình huống như vậy, thiếu tông chủ này nhận một muội muội, vẫn là thân phận không rõ, đối với Luyện Khí Sư Tông Môn mà nói, đây không phải là một chuyện nhỏ!
Yên lặng trong thời gian ngắn, giọng nói của đại sư tỷ kia trở nên nghiêm túc: "Thiếu tông chủ, chuyện ngươi nhận muội muội là chuyện lớn nên trở về thương lượng với sư phó một chút, đây không phải là chuyện của một mình ngươi!"
Dường như Giản Ước Chi đặc biệt không thích đại sư tỷ này, liếc nàng một cái, nói: "Ta thích nhận liền nhận, mắc mớ gì đến người khác? Còn nữa, không phải để các ngươi không cần tìm ta sao, sao các ngươi đến đây rồi hả?"
Đối với thái độ của Giản Ước Chi đại sư tỷ cũng thành thói quen, nói: "Thiếu tông chủ hình như đã quên, sau khi chúng ta khởi hành, chúng ta tìm ngươi một đoạn thời gian, sau đó lại đi tới yến hội của Cung Đà Tử, biết ngươi tới Luyện Đan Sư Tông Môn, liền đi tìm đến đây. Ngươi là người thừa kế của Luyện Khí Sư Tông Môn chúng ta, an toàn của ngươi quan trọng như thế, sao ngươi có thể lén lút chạy trốn một mình? Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Sư huynh đệ phía sau cũng tiến tới, chỉ là bọn họ không có khí phách như đại sư tỷ dám dạy bảo Giản Ước Chi, chỉ gật đầu phụ họa.
"Thiếu tông chủ, trước khi ngươi đi ra ngoài, Tông chủ từng đặc biệt dặn dò chúng ta phải bảo vệ thật tốt an toàn của ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về nên ăn nói như thế nào với lão nhân gia ngài đây?" Một người tóc bóng loáng bất mãn nhìn Giản Ước Chi.
Những người khác nghe được người này nói, đều rùng mình một cái. Trước khi đi ra ngoài Tông chủ từng dặn dò bọn họ, nhất định phải bảo vệ tốt thiếu tông chủ, nếu xảy ra chuyện gì, với tính cách tàn bạo của Tông chủ, chắc chắn bọn họ sẽ hài cốt không còn!
Giản Ước Chi liếc nhìn bọn họ một cái, nói: "Không phải ta vẫn rất tốt sao? Được rồi, hiện tại ta và muội muội ta phải đi về Luyện Khí Sư Tông Môn, các ngươi đừng cản đường ta nữa! Nhanh chóng tản ra, bằng không Tiểu Bạch sắp bão nổi rồi!"
Bình thường Tiểu Bạch thoạt nhìn tính cách rất ôn hòa, nhưng một khi nó bão nổi, lực phá hoại kia không phải là người bình thường có thể ngăn cản.
Lần trước là có một sư muội cậy vào mình là tiểu đồ đệ Thập Trưởng lão thương yêu nhất, thiên phú rất cao, ngay cả môn chủ đều rất coi trọng nàng, cho nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện, làm nàng nhất thời phong quang vô hạn, nghĩ thân phận địa vị của mình mới xứng với thiếu tông chủ nhất, liền hay đi quấn quít Giản Ước Chi. Một ngày kia lúc Giản Ước Chi đang chơi đùa Tiểu Bạch thì chạy tới tìm hắn, để hắn bồi mình đi luyện khí, bị mỏ sắc nhọn của Tiểu Bạch mổ đứt kinh mạch. Đối với một Luyện khí sư mà nói chuyện này là trọng thương, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc luyện khí sau này, sư muội vẫn luôn xuôi gió xuôi nước lần đầu tiên nhận lấy đả kích như vậy, tức đến váng đầu, nghĩ muốn đi thu thập Tiểu Bạch, lại bị nó cắn đứt toàn bộ tay phải. Vốn kinh mạch nàng bị thương còn có thể chữa khỏi, nhưng không có tay phải, cả cuộc đời nàng liền bị tàn phế!
Thập Trưởng lão đi tìm Giản Phong Hành lý luận, lại bị Giản Phong Hành mắng một trận. Tiểu Bạch là linh thú thống trị giả ban cho Giản Ước Chi, người bình thường có thể chọc được sao? !
Sự kiện kia cuối cùng là Tiểu Bạch bình yên vô sự, mà sư muội thiên phú vô cùng tốt kia lại bởi vì tay phải tàn phế, từ đó về sau không thể tiếp tục luyện khí được nữa, thành một phế nhân.
Trải qua sự kiện kia, bọn họ đều biết địa vị của Tiểu Bạch ở Luyện Khí Sư Tông Môn, linh thú Thiên Tôn đại nhân ban cho ai dám chọc? !
Cho nên nghe được Giản Ước Chi nói Tiểu Bạch sắp bão nổi, bọn họ nhanh chóng tránh sang một bên. Nếu chọc tới nó, xui xẻo chỉ có chính mình, cuối cùng còn phải câm điếc mà ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được!
Giản Ước Chi hừ hừ hai tiếng, vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch hướng về những người đó thét dài một tiếng, vỗ vỗ cánh tiếp tục bay về phía trước. Hai cánh mang theo gió thổi bay người ở hai ra thật xa.
Lúc bay ngang qua các nàng, Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ cười đắc ý, các nàng tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn răng bạc của mình.
Hiện tại không thể dạy dỗ các nàng, làm các nàng tức giận cũng tốt!
Nhìn bóng dáng của Độc Cô Thiên Diệp và Giản Ước Chi ngày càng xa, các sư tỷ sư muội Luyện Khí Sư Tông Môn tức giận muốn chết. Nhất là dáng vẻ tươi cười lúc Độc Cô Thiên Diệp trước khi rời đi, làm cho các nàng muốn phát điên.
"Tiện nhân này, chờ trở về Tông Môn, xem ta thu thập nàng thế nào!" Đại sư tỷ tàn nhẫn nói.
"Đại sư tỷ, chúng ta nhất định phải sửa trị tiểu tiện nhân này thật khổ mới được, để nàng biết người ở bên cạnh thiếu tông chủ không phải muốn ở lại liền có thể ở lại!" Nữ tử bên cạnh đi lên nói.
"Tông Môn chúng ta há là nàng muốn tiến vào liền có thể tiến vào?" Một nữ tử khác nói.
"Hừ! Mặc kệ nàng có thể tiến vào Tông Môn hay không, kết cục đều là giống nhau! Chúng ta cũng trở về đi, không thể cách thiếu tông chủ quá xa, bằng không hắn xảy ra chuyện chúng ta cũng không biết." Đại sư tỷ nói, mang theo sư đệ sư muội đuổi theo tuyến đường của Giản Ước Chi.
Nếu Độc Cô Thiên Diệp thành sư tỷ muội của các nàng, các nàng đối phó với nàng còn có thể sẽ giữ lại một cái mạng, nếu nàng không thể tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn, vậy kết cục của nàng, ở trong mắt các nàng liền chỉ có một —— chết!
Nhưng đối với chuyện Độc Cô Thiên Diệp tiến vào Luyện Khí Sư Tông Môn trừ Giản Ước Chi ra thì những người khác đều cảm thấy đó là không có khả năng, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Độc Cô Thiên Diệp đều là ánh mắt nhìn người chết.
Nhưng mặc dù biết kết cục Độc Cô Thiên Diệp chỉ có một, thấy thái độ của Giản Ước Chi đối với Độc Cô Thiên Diệp, các nàng vẫn bị tức không nhẹ, hận không thể lập tức liền giết nàng, bầm thây vạn đoạn!
"Sư tỷ đừng nóng giận, nữ nhân này cũng không phải là người có thân phận gì, Tông chủ sẽ không để nàng tiến vào Tông Môn. Đến lúc đó chúng ta muốn đối phó nàng thế nào còn không phải do chúng ta định đoạt sao? Hiện tại thiếu tông chủ bảo vệ nàng như vậy, nếu sư tỷ đi lên gây sự với nàng, thiếu tông chủ sẽ trách sư tỷ!" Thấy đại sư tỷ tức giận đến mức muốn trực tiếp đi lên giáo huấn Độc Cô Thiên Diệp, người phía sau nhanh chóng kéo nàng lại, khuyên nhủ.
Đại sư tỷ Đinh Như nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nàng nói có đạo lý, đành phải áp chế cơn tức trong lòng mình xuống. Chỉ là hai mắt oán độc kia vẫn chưa từng rời khỏi bọn họ!
Bởi vì Độc Cô Thiên Diệp đang vội, Giản Ước Chi liền để Tiểu Bạch đẩy hành trình nhanh hơn không ít, thời gian trở về ít đi một nữa so với thời gian hắn đi ra ngoài. Sau khi đến Luyện Khí Sư Tông Môn, Giản Ước Chi liền dẫn Độc Cô Thiên Diệp tới viện của Giản Phong Hành. Những sư huynh muội này đều vây quanh ở bên ngoài viện, chờ xem Độc Cô Thiên Diệp bị Giản Phong Hành đuổi ra ngoài.
Không chỉ những người đi theo Giản Ước Chi ra ngoài đến đây, người ở trong Tông Môn nghe nói chuyện này đều nhao nhao tới xem náo nhiệt. Tất cả mọi người đều cho rằng Độc Cô Thiên Diệp không vào được Luyện Khí Sư Tông Môn, tưởng tượng sau khi nàng bị đuổi ra ngoài các nàng phải đối phó nàng thế nào, lại không nghĩ rằng đi vào không đến một giờ, Độc Cô Thiên Diệp liền vào Tông Môn, còn thành tiểu sư muội nhỏ nhất của bọn họ? !
"Cái gì? !" Sau khi Giản Ước Chi truyền đạt ý tứ của Giản Phong Hành, Đinh Như không dám tin thốt ra tiếng. "Thiếu tông chủ, ngươi nói sai đúng không? Sao sư phó có thể để nàng tiến vào Tông Môn chứ?"
Giản Ước Chi liếc nhìn Đinh Như một cái, nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi cha ta một chút!" Nói xong hắn liền dẫn Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, đi được vài bước chợt dừng lại, nói: "Cha ta còn nói, tuy rằng hắn không nhận Thiên Diệp làm con gái nuôi, nhưng là ta nhận nàng làm muội muội vẫn là có thể. Cho nên các ngươi không có việc gì không cho phép đến quấy rầy Thiên Diệp!"
"Ngươi..." Đinh Như bị lời nói của Giản Ước Chi làm cho tức giận đến mức cả người đều xù lông, lúc nàng biết được Giản Ước Chi an bài Độc Cô Thiên Diệp ở viện ngay bên cạnh hắn, tức giận đến mức trực tiếp xông vào phòng Giản Phong Hành.
"Sư phó, sao người để tiện nhân kia tiến vào Tông Môn? !" Đinh Như đẩy cửa ra liền nhìn thấy Giản Phong Hành đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Giản Phong Hành và Giản Ước Chi có sáu phần tương tự, nhưng hai mắt Giản Ước Chi lớn mà trong suốt, hai mắt Giản Phong Hành nhỏ mà âm ngoan. Hắn mở mắt trừng Đinh Như tự tiện xông vào, không vui nói: "Tiến vào cũng không gõ cửa, sao không biết nặng nhẹ như vậy hả? !"
Đinh Như bị Giản Phong Hành trừng, cơn tức nhất thời nhỏ đi không ít, ánh mắt ủy khuất nhìn Giản Phong Hành, bộ dáng lã chã chực khóc làm cho ánh mắt của Giản Phong Hành nhu hòa đi một chút. Hắn vẫy tay gọi Đinh Như, kêu nàng đi qua.
Đinh Như lắc mông đi tới bên người Giản Phong Hành, hắn ôm lấy thân thể của nàng, hai tay dời tới cái mông mượt mà của nàng hung hăng nhéo một cái, cảm giác no đủ kia làm cho cơn tức trong lòng hắn tiêu tan không ít, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Ngươi không biết nặng nhẹ chạy vào như vậy, nếu gặp phải người không hiểu chuyện, vậy thì không phải bị mắng đơn giản như vậy, có lẽ cái mạng này cũng mất, lúc đó đừng trách sư phó vô tình!"
Đinh Như bị sức lực nhéo của Giản Phong Hành làm tê rần, hít vào một hơi, nghĩ muốn rời khỏi Giản Phong Gành lại không có can đảm, đành phải giống như ngày thường vùi thân thể của mình vào trong lòng hắn, làm nũng nói: "Đồ nhi biết sư phó lo nghĩ cho đồ nhi. Đồ nhi biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa."
Giản phong hành nhìn biểu tình bị đau lại ẩn nhẫn của Đinh Như, trong mắt nhanh chóng nhiễm lên dục vọng nóng rực, một bàn tay di chuyển từ phía dưới lên trên, dọc theo đường cong của nàng đi lên phía trên, cách y phục cầm lấy cái mềm mại nhô ra, nhìn nó biến dạng ở trong tay mình, thế này mới vừa lòng hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
"Sư phó, ngươi có thể đuổi tiện nhân kia ra ngoài không?"
Áp chế sợ hãi trong lòng mình, Đinh Như nói ra mục đích mình tới nơi này.
"Vì sao?" Giản Phong Hành vừa lưu lại dấu vết trên người Đinh Như, vừa không chút để ý hỏi.
"A!" Đinh Như bị đau kêu lên, thấy Giản Phong Hành không vui nhíu mày, khẩn trương nói: "Sư phó, người ta chỉ là nghĩ thiếu tông chủ còn trẻ, sợ hắn bị tiện nhân kia lừa gạt người! Người nghĩ đi, thiếu tông chủ mới ra ngoài có một thời gian ngắn như vậy mà đã bị tiện nhân kia dỗ xoay tròn, chứng minh nàng tuyệt đối không phải là người đơn giản, nếu ở lại trong Tông Môn, nếu nàng làm ra chuyện gì có lỗi với Tông Môn, đến lúc đó hối hận đã muộn rồi."
"Ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao?" Giản Phong Hành khiêu khích nàng, không có một chút cảm thấy nào đây là đồ đệ của mình.
Đinh Như cười tươi, nói khéo: "Đương nhiên!"
Giản Phong Hành đánh một cái thật mạnh trên người nàng, nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nghĩ muốn gì! Ước Chi không phải là người ngươi có thể nghĩ muốn, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm người của ta đi! Hiện tại bồi sư phó thoải mái một chút trước đã." Nói xong Giản Phong Hành liền cởi hết y phục của nàng.
Đinh Như nhìn bộ dáng gấp gáp của Giản Phong Hành, ghê tởm nói không ra lời, nhưng ở mặt ngoài cũng không thể thể hiện ra. Từ vài năm trước lúc nàng bị Giản Phong Hành cưỡng ép tàn nhẫn giữ lấy, nàng liền thường xuyên bị hắn dùng các loại phương pháp ngược đãi, nàng càng thống khổ, hắn lại càng hưng phấn, ngược đãi càng tăng thì cũng càng hăng hái. Mỗi lần sau khi ngược đãi thân thể của nàng xong hắn lại sẽ cho nàng dược chữa thương vô cùng tốt, với lại sẽ cho nàng càng nhiều quyền lợi. Nàng tham lam quyền lợi hắn cho, lại sợ hãi hắn ngược đãi thân thể của mình, cho nên cố gắng hết sức tránh đơn độc ở cùng với hắn. Hôm nay nàng thật sự là bị Độc Cô Thiên Diệp làm tức đến váng đầu, mới có thể không nghĩ tới hậu quả mà chạy vào.
"Nhưng sư phó, tiểu tiện nhân kia..." Đinh Như còn muốn nói tiếp, bị Giản Phong Hành hung hăng đánh một cái, câu nói kế tiếp đã nằm im ở trong lòng.
"Hư ——" Dục hỏa trong mắt Giản Phong Hành đã sắp thiêu đốt hết lý trí của hắn, hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt trên bờ môi nàng, nói: "Mấy năm nay khoảng cách giữa Ước Chi và ta càng ngày càng xa, hiện tại thật vất vả hắn mới cầu ta một lần, sao ta có thể không đáp ứng chứ? Hơn nữa thiên phú của hắn không phải là các ngươi có thể bằng được, sau này nhất định có thể phụ trợ ta. Những chuyện mờ ám ngươi làm trước kia ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng nàng, hiện tại các ngươi không thể động, biết chưa?"
Giọng điệu của Giản Phong Hành từ yêu mị đến âm ngoan, làm Đinh Như sợ tới mức không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Thế này Giản Phong Hành mới cao hứng trở lại, hôn mặt nàng một cái, tay vuốt nhẹ lưng bóng loáng của nàng, nói: "Vậy đồ nhi ngoan, chúng ta bắt đầu đi!"
Nói xong hắn lập tức ném nàng về phía cái giường bên kia, mặc kệ nàng bị ném ngã đầu váng mắt hoa, đi tới bên giường, lấy một roi da màu đen ra, quất về phía người trên giường. Nhìn roi lưu lại trên thân thể mềm mại của nàng những dấu vết màu hồng nhạt hoặc màu tím sậm, hắn hưng phấn ném roi đi, lấy một bộ dây xích tự mình luyện chế ra, kéo hai tay nàng ra sau lưng, hai chân cũng kéo ra sau, tay chân của nàng liền bị dây xích khóa lại ở một chỗ, thân thể không thể không nghiêng về phía trước.
Giản Phong Hành vừa khóa nàng, vừa nói: "Đồ nhi ngoan, ta sẽ cho ngươi cực kỳ thoải mái ..."
Nghe được lời nói tràn đầy dục vọng của Giản Phong Hành, con ngươi của Đinh Như co rụt lại, sợ tới mức xê dịch về phía sau. Mỗi lần chỉ cần hắn nói như vậy, hắn sẽ thay đổi cách thức để hành hạ mình, mỗi một lần đều làm cho nàng thống khổ!
Giản Phong Hành nhìn thấy phản ứng của Đinh Như, gõ mạnh ở dây xích trên chân nàng một cái, theo một tiếng ken két, Đinh Như cảm giác được xương cốt của mình bị gõ đứt ra, đau đớn kịch liệt làm cho nàng muốn kêu lên, lại bị Giản Phong Hành giành trước một bước, dùng quần lót nàng ném ở một bên lấp miệng nàng lại, nàng chỉ có thể phát ra từng trận tiếng kêu rên.
"Ta cho ngươi trốn, cho ngươi trốn!" Giản Phong Hành tiếp tục dùng xích chân cột tay chân của nàng lại, miệng cứ nhắc mãi. Nhìn thấy trên tuyết đồn của nàng bị mình nhéo ra dấu vết, còn có vết máu vừa mới bị roi quất ra, hắn cảm thấy máu toàn thân đều lưu động rất nhanh. Hắn thả hai chân của nàng ra, cột hai tay vào đầu giường, sau đó lấy ra hai sợi dây xích cột hai chân của nàng vào cuối giường, cả người thành một chữ "Nhân" (人), lấy ra lọ mật bôi lung tung trên người nàng một lần, sau đó lui về cuối giường, tiện tay ném lọ mật đi, nhìn Đinh Như bởi vì hành động của mình mà lộ ra vô hạn sợ hãi, lấy ra một cái lồng sắt nhỏ được che đậy bằng miếng vải đen, kéo miếng vải đen lên, lộ ra một đám ong mật màu đen chi chít bên trong!
Lúc Đinh Như nhìn thấy đám ong mật màu đen thì gần như là muốn ngất xỉu, nghĩ đến mình bị bôi mật đường hai lần, lại càng không ngừng chảy nước mắt, lắc đầu, nói: "Sư phó, sư phó, không cần! Sư phó, van cầu người, không cần!"
Giản Phong Hành tà mị cười, nói: "Hiện tại ngươi nói không cần, lập tức sẽ nói muốn thôi! Đồ nhi ngoan, hưởng thụ một chút thịnh yến sư phó chuẩn bị cho ngươi thật tốt! Ngươi cũng đừng giãy dụa nữa, bằng không lát nữa ngươi bị chích nhiều là không tốt đâu."
Hắn nói xong mở lồng sắt ra, ong mật màu đen đông nghìn nghịt liền bay về phía ngọn nguồn của hương vị mật đường. Những con ong mật màu đen này đều là vừa mới ra sinh không lâu, không có linh trí, chỉ có thể theo bản năng tiến về phía có hương vị nguyên thủy.
Đinh Như nhìn đàn ong mật màu đen bay về phía nàng, tay chân lại càng không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi trói buộc, lại tốn công vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó bay đến trên người mình.
Theo như lời nói của Giản Phong Hành, sau khi ong mật màu đen đậu lên, nàng liền không dám lộn xộn, tuy rằng những con ong mật màu đen này không có linh trí, nhưng vẫn có độc tính rất lớn như cũ, nếu bị chích, nàng thật không biết làm sao để đi ra ngoài gặp người! Chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó nhúc nhích trên người mình, hai cánh đập đập nhẹ vuốt mình, làm cho thân thể sợ hãi của nàng càng thêm mẫn cảm, không lâu sau hai mắt của nàng cũng bắt đầu nhiễm lên dục vọng. Đôi mắt quyến rũ nhìn Giản Phong Hành, miệng phát ra giọng nói thống khổ: "Sư phó, sư phó, ta không chịu được nữa! Sư phó, cầu xin người..."
"Cầu xin ta cái gì?" Giản Phong Hành mạnh mẽ kiềm chế, hỏi.
"Sư phó, cầu xin người, ta muốn!" Đinh Như bị tra tấn không chịu được nữa, rốt cục vẫn là nói ra ham muốn trong lòng.
Giản Phong Hành bị bộ dáng này của Đinh Như kích thích không chịu được, một đạo linh lực đánh qua, quét hết tất cả ong mật màu đen rớt xuống chân giường, bản thân cũng kích động, làm y phục trên người nát bét, bản thân xông đến mạnh mẽ.
Bình thường viện của Giản Phong Hành không cho người khác tới gần, không có sự cho phép của hắn, người tới gần giết không tha! Cho nên Đinh Như vào phòng Giản Phong Hành cả một ngày, những người khác cũng không biết.
Đến trời tối, Đinh Như mới run rẩy đi từ trong viện Giản Phong Hành ra. Tuy rằng trước khi đi ra đã uống thuốc rồi, nhưng xương cốt chân phải của nàng bị gãy, đau đớn trên người còn chưa biến mất, làm cho nàng gần như là đứng không vững.
Đón ánh trăng, nàng ngửa đầu nén nước mắt lại, hai mắt phát ra cừu hận ăn mòn trong xương. Đều là lỗi của tiểu tiện nhân kia! Nếu không phải nàng ta, nàng sẽ không sẽ bị sự ghen tị làm cho váng đầu, sẽ không sẽ không nghĩ tới hậu quả mà chạy đi tìm Giản Phong Hành, sẽ không nhận lấy ngược đãi cả một ngày! Nhất là lúc hắn rời khỏi thân thể của nàng còn nói không được động vào tiện nhân kia! Trong lòng nàng rất hận!
Đinh Như chậm rãi đi vào viện của mình, trong viện của nàng nha hoàn Đinh Lị lo lắng đi tới đi lui ở trong sân. Nghe được tiếng cửa mở ngoài sân, nàng quay đầu nhìn thấy dưới ánh trăng có người đang di chuyển, kêu một tiếng "Tiểu thư!" Bước nhanh chạy tới đỡ nàng, đỡ nàng về phòng của mình.
Đinh Như vốn cũng là tiểu thư của một đại gia tộc, bởi vì có thiên phú luyện khí, vào Luyện Khí Sư Tông Môn, đã bái Giản Phong Hành làm sư phó. Đinh Lị là nha hoàn đi cùng nàng, từ nhỏ lớn lên cùng nàng, hầu hạ nàng. Trên danh nghĩa các nàng là chủ tớ, tình cảm lại giống như tỷ muội.
Đinh Lị đỡ Đinh Như nằm xuống giường, nhìn thấy những vết thương ghê người trên da thịt lộ ra bên ngoài, cẩn thận nói: "Tiểu thư, có phải người lại bị Tông chủ hắn..."
Đinh Như không trả lời, nhưng hai mắt toát ra cừu hận và thống khổ nói cho Đinh Lị đáp án.
Đinh Lị đau lòng nhìn Đinh Như, ra ngoài bưng một thùng nước vào, điều hòa nước ấm điều xong, đỡ Đinh Như đi tắm rửa. Sau khi tắm xong lấy thuốc mỡ ra thuần thục bôi thuốc cho Đinh Như. Chuyện của Đinh Như và Giản Phong Hành, nàng vẫn luôn biết, mỗi lần bằng lòng, Đinh Như đều mang theo thương tích khắp người trở về, nàng liền biết tiểu thư lại bị...
"Tiểu thư, người biết rõ Tông chủ đối với người... Sao người còn chạy đi tìm hắn? !" Đinh Lị vừa bôi thuốc vừa nói.
Nói đến đây Đinh Như đã bị tức giận đến nổ phổi, hai tay nắm thành quả đấm, hai mắt lộ ra ánh sáng cừu hận, nói chuyện hôm nay mình gặp được với Đinh Lị: "Tiện nhân kia, ta nhất định phải bầm thây nàng vạn đoạn!"
"Nhưng không phải là Tông chủ không cho phép người đối phó nàng sao? Hơn nữa hắn cũng biết trước kia những người đó đều là chúng ta làm, chúng ta lại nói như vậy, e rằng sẽ bị Tông chủ trách phạt! Ngược lại Tiểu Lỵ không sao cả, nếu tới lúc đó liên lụy đến tiểu thư, vậy thì phiền phức rồi." Đinh Lị nói.
"Nếu như nàng bị người khác giết, vậy thì không có một chút quan hệ gì tới chúng ta rồi!" Đinh Như nói, "Mượn đao giết người, hoặc là làm cho Giản Phong Hành và Giản Ước Chi không thể không tự tay giết nàng, như vậy mới vui sướng! Đối với phụ tử không bằng cầm thú kia, ta nhất định phải làm cho bọn họ hối hận!"
"Vậy tiểu thư, chúng ta nên làm thế nào?" Đinh Lị hỏi, "Thế nào mới có thể làm cho Tông chủ và thiếu tông chủ đều không bảo vệ được nàng, không thể không tự tay giết nàng?"
Hai mắt Đinh Như hai mắt nhìn thẳng vào màn trên đỉnh đầu, cả đầu đều là khuôn mặt của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ thế nào mới có thể để nàng chết không có chỗ chôn! Nhưng lại phải là tên cầm thú Giản Phong Hành kia tự mình động thủ, Giản Ước Chi ở một bên tận mắt nhìn nàng chết đi! Chỉ có như vậy, nàng mới có thể nuốt xuống nỗi nhục hôm nay phải chịu được, bằng không ngay cả chết nàng cũng không thể nhắm mắt!
Sau khi Đinh Lị bôi thuốc mỡ xong, kéo mềm tơ tằm nhẹ nhàng đắp trên người Đinh Như, ngồi trên ghế bên giường ghế thượng nhìn người đang trầm tư suy nghĩ.
Thế nào mới có thể làm cho phụ tử Giản Phong Hành cũng không thể bảo vệ nàng chứ? Đinh Như suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều bị chính mình phủ định, nàng nhắm mắt lại, trong đầu lướt qua tất cả địa phương trong Tông Môn. Đột nhiên nàng mở hai mắt ra, nói: "Tiểu Lị, ta biết làm sao rồi!"
"Tiểu thư, người nghĩ ra biện pháp rồi hả?" Đinh Lị nghiêng người qua, có thể lại càng nghe rõ lời nói của Đinh Như.
Đinh Như quay đầu sang nhìn Tiểu Lị, gằn từng tiếng nói: "Tông, Môn, Cấm, Địa!"
"Tông môn cấm địa! ! !" Đinh Lị nhìn Đinh Như, kinh ngạc lớn hai mắt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...