"Cái đuôi gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Tiêu để lại một cái đuôi cho ngươi luyện tập. Ngươi kêu hắn nói cho ngươi biết đi. Ta đi về phân phó vài chuyện cho Diễm Nhất." Thất Nguyệt nói xong chạy nhanh như chớp, thẳng đến khi trở lại sân của hắn, nghĩ tới Tử Tiêu phúc hắc, cảm thấy sau lưng của mình có từng trận âm phong. Nhìn thấy Hắc Tử còn ở trong phòng chờ hắn, cười hắc hắc hai tiếng, ngồi xuống ghế, nói: "Ngươi không thấy được dáng vẻ vừa rồi của hắn, chơi thật vui!"
Hắc Tử liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: "Không lâu nữa hắn sẽ cảm thấy ngươi là đối tượng chơi đùa rất tốt!"
"Ngươi đừng có mà vui sướng khi người gặp họa, vừa nãy rõ ràng là hai người chúng ta nói chuyện, cố ý để cho con mèo tò mò Tri Tâm nghe thấy, chuyện này ngươi cũng có phần được không?" Thất Nguyệt nói.
"Nhưng vừa rồi ta không có đi. Cho dù ngươi nói, Tiêu cũng sẽ không tin tưởng!" Hắc Tử cười đến vô lại.
"Mẹ nó Hắc Tử, ta thấy ngươi không nên tên Hắc Tử, kêu là lòng dạ đen tối tốt hơn!" Thất Nguyệt nhìn người không cùng chung chí tuyến với mình, nói: "Lau! Không được, thừa dịp Thiên Diệp bây giờ vẫn chưa đi, ta phải nhanh chạy trốn, bằng không đến lúc đó bị hắn bắt được! Ngươi nói với Diễm Nhất, sau này Diễm Tự Quân do Thiên Diệp chỉ huy, nói hắn chút nữa đến chỗ Thiên Diệp báo danh. Ta phải nhanh chạy trốn! Nhớ kỹ a!"
Thất Nguyệt ở trong phòng nhìn một chút, không có lấy thứ gì, lắc mình ra cửa, mở thông đạo tùy tiện tới một mặt biên. Hừ hừ, bọn họ ở trước mặt hắn ân ân ái ái, khi dễ người cô đơn như hắn, lần này hắn đi ra ngoài nhất định phải tìm một người!
Hắc Tử nhìn bóng dáng Thất Nguyệt chạy, nở nụ cười. Sau đó đứng dậy đi tìm Diễm Nhất, truyện quan trọng như vậy, hắn cũng không dám lấy ra đùa giỡn!
Trong chính điện, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đều không tin Thất Nguyệt đi tìm Diễm Nhất, e rằng là nghe tới mười tám hình phạt tàn khốc nên mới nhanh chóng chạy trốn.
"Vừa nãy Thất Nguyệt nói cái đuôi là sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Tử Tiêu hít sâu một hơi, bị đánh gãy hai lần, biết Diễm Nhất chút nữa sẽ đến, Tử Tiêu cũng không có tâm tình tiếp tục cùng Thiên Diệp chơi trò sói ăn cừu. Ôm nàng về vương tọa ngồi xuống, nói: "Ngu Hành luôn bố trí không ít người ở cửu thiên huyền giới, lần trước hắn đến đây cũng không tin là nàng không ở chỗ ta, sau đó vẫn phái người nhìn chằm chằm nơi này. Nàng luôn bế quan, cho nên ta vốn không có ttrừ bỏ bọn họ. Để bọn họ lại có thể cho nàng luyện tập. Nếu nàng muốn đi, thì loại trừ những người đó trước."
"Chàng có thể để cho bọn họ lộng hành dưới mắt chàng!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đấy có là gì! Đối với những người này ta luôn luôn không nhìn." Tử Tiêu nói: "Hắn gài người vào chỗ của ta, ta đương nhiên cũng có thể làm chuyện y như vậy đối với hắn. Nàng đi thiên linh giới ta sẽ để cho bọn họ bảo vệ nàng, bình thường nếu muốn liên lạc, tìm Diễm Nhất là được, người nào hắn cũng biết."
"Ừ, ta đã biết." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đáp.
Hai người lại hàn huyên chuyện của hắn, chỉ chốc lát sau Diễm Nhất liền đến đây. Tử Tiêu nói cho hắn chuyện Độc Cô Thiên Diệp muốn đi thiên linh giới, muốn hắn nghe theo lời của nàng. Diễm Nhất lĩnh mệnh, tỏ vẻ mình và Diễm Tự Quân đều nghe theo an bài của nàng. Khi hắn ra ngoài, Tử Tiêu hỏi hắn một câu: "Là Thất Nguyệt nói cho ngươi sao?"
"Bẩm chủ thượng, là Hắc Tử đại nhân tới tìm ta. Nghe hắn nói Thất Nguyệt đại nhân đã rời khỏi cửu thiên huyền giới." Diễm Nhất nói.
"Ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi." Tử Tiêu nói.
Diễm Nhất lui ra, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Không nghĩ tới Thất Nguyệt đi thật!"
"Tên kia sẽ không là vì ta muốn xử phạt hắn mà rời đi, khẳng định là nhìn thấy hai chúng ta ân ái, hắn một mình tịch mịch, đi ra ngoài tìm một nữ nhân đi!" Tử Tiêu miễn cưỡng nói.
Nếu Thất Nguyệt ở trong này nghe được lời Tử Tiêu nói nhất định sẽ hét một câu: người hiểu ta, chỉ có Tử Tiêu! Nhưng hắn lúc này đang vội vàng tìm kiếm người có thể làm mình động tâm, hoàn toàn quên người trên cửu thiên huyền giới!
"Sao chàng biết?" Độc Cô Thiên Diệp không tin, xét thấy Thất Nguyệt sẽ không vì bọn họ ân ái mà đi tìm người mình yêu.
"Ta và hắn đã quen biết trên vạn năm, tính tình của hắn ta còn không biết? Không nói ta, e rằng Hắc Tử cũng không tin tưởng hắn là vì trốn tránh xử phạt." Tử Tiêu tự tin nói: "Nàng tính khi nào đi thiên linh giới?"
"Vốn dĩ không gấp, nhưng ta đã đồng ý với Thứ Hồn đi cứu tộc nhân của hắn và những người khác, cho nên ta phải nhanh chóng rời khỏi. Tới thăm Niên Hoa rồi sẽ đi ngay." Độc Cô Thiên Diệp tính thời gian rồi nói.
"Mới đi ra liền phải rời khỏi, ta thực khổ mà! Nàng phải bồi thường ta!" Tử Tiêu cảm thán nói, sau đó nặng nề hôn nàng.
Hai ngày sau đó Tử Tiêu vẫn giận dỗi Độc Cô Thiên Diệp, trên mặt viết bồi thường hai năm tương tư khổ của hắn. Độc Cô Thiên Diệp cười cười, theo hắn đi. Hai ngày sau nàng nhìn Niên Hoa, Tử Tiêu cũng chân chó đi theo sau.
Niên Tri Tâm đang chơi trong sân, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu, hướng tới trong phòng hô: "Mẫu thân, tiểu cô cô đến đây!" Sau đó lắc lư lắc lư chạy tới chỗ bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp không ngờ Niên Tri Tâm chỉ gặp nàng một lần liền nhớ kỹ, nói: "Khả năng ghi nhớ của tiểu gia hỏa này thật không nhỏ!"
"Nó mới hơn một tuổi, nhưng rất thông minh!" Tử Tiêu nói.
Niên Tri Tâm đã chạy tới, Độc Cô Thiên Diệp một tay ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng một cái.
Niên Hoa từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, cười nói: "Ngươi cuối cùng biết đến chỗ của ta!"
"Ha ha." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nhìn nàng trên tay đầy mỡ, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta nấu cơm, chút nữa các ngươi ở lại ăn cơm đi!" Niên Hoa nói. Nhìn sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp khẽ biến, trừng mắt nói: "Ngươi như vậy là sao? Bây giờ tay nghề của ta rất tốt, tuy rằng không thể ngon như ngươi làm, nhưng đã rất ngon rồi!"
"Nhưng ta nghe nói ngươi làm cho Niên Tuế sợ tới mức thật lâu cũng không chịu ăn gì." Độc Cô Thiên Diệp ôm Niên Tri Tâm đi qua đi, trêu chọc nói.
Nói tới chuyện năm đó 囧, sắc mặt Niên Hoa không thay đổi, nói: "Bây giờ ta đã thăng cấp làm mẹ, đương nhiên không giống!"
"Phải không, ta làm trợ thủ cho ngươi, nhìn thử kỹ thuật của ngươi!" Độc Cô Thiên Diệp giao Niên Tri Tâm cho Tử Tiêu, đi vào phòng bếp với Niên Hoa, Tử Tiêu và Niên Tri Tâm ở trong sân chơi.
Trong phòng bếp, Độc Cô Thiên Diệp nhìn động tác thuần thục của Niên Hoa, nói: "Không ngờ ngươi thật sự đã rất lợi hại!"
"Sau khi làm mẹ, thần kinh giống như lập tức thông suốt, không giống như trước không phải thiêu phòng bếp thì là cháy khét đồ ăn." Niên Hoa cảm khái nói.
"Không ngờ sau khi bế quan đi ra, ngươi lại có biến hóa lớn như vậy, thành thân với Niên Tuế, còn có một đứa nhỏ." Trong lòng Độc Cô Thiên Diệp cũng cảm khái.
"Ta chỉ làm theo lời ngươi nói, cho một liều thuốc mạnh trước, sau đó gạo nấu thành cơm." Niên Hoa nói xong không có một chút ngượng ngùng, nếu không nói như vậy, nàng vẫn còn đang chờ Niên Tuế thông suốt đi?!"Đúng rồi, ngươi và chủ thượng tính khi nào thì thành thân?"
Độc Cô Thiên Diệp bị hỏi thì sửng sốt, nói: "Chuyện này không cần quá lo lắng, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc đi. Bây giờ nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian nghĩ chuyện này."
"Thân phận của ngươi ta cũng biết, là thần sáng thế chuyển thế, có những trọng trách không thuộc về ngươi, mà ngươi phải gánh vác. Chính là khổ ngươi!" Niên Hoa ngừng tay, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ta cũng không thấy đó là trọng trách, ta chỉ muốn để người thân và người trong lòng của ra có thể an an ổn ổn mà sống, sẽ không bị ta liên lụy thôi. Bây giờ phía trước vẫn còn bụi gai, ta phải rút nó ra, bằng không nó sẽ uy hiếp đến tính mạng người nhà của ta. Lại nói, ta cũng là một người ích kỷ, cũng không có suy nghĩ vĩ đại như các ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói.
"Mặc kệ ngươi muốn làm gì, chúng ta đều đã ở ngươi sau lưng của ngươi!" Niên Hoa nói.
"Ta biết!" Hai người nói xong, hiểu ý cười, cùng nhau làm đồ ăn.
Lúc ăn cơm Niên Tuế đã trở lại, nhìn thấy trên bàn toàn là đồ ăn, nhìn vài món ăn rất đẹp, nói: "Cái này là Thiên Diệp làm."
"Sao ngươi biết?"
"Niên Hoa không có tay nghề để làm món này!" Niên Tuế nói, nhìn thấy Niên Hoa lập tức xụ mặt, nói: "Nhưng mà đồ ăn nàng làm cũng rất ngon."
Niên Hoa nghe vậy mới nở nụ cười, lấy rượu quý của mình ra, nói: "Chúng ta ăn đi, khó được Thiên Diệp xuất quan, xem như chúc mừng cho ngươi một chút."
"Tốt."
Mấy người uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng nói mấy câu, không khí rất tốt.
Làm cho Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy ngạc nhiên là Niên Tri Tân lại uống rượu, hơn nữa tửu lượng không nhỏ!
Cơm nước xong, Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi trở về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Trở lại cung điện, Tử Tiêu lấy một cái mặt nạ cho Độc Cô Thiên Diệp.
"Đây là?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Mặt nạ của nàng làm rất thô, người bình thường nhìn không ra, nhưng ở thiên linh giới cao thủ rất nhiều, nhất là ổ của Ngu Hành, khả năng đụng phải hắn khá lớn, mặt nạ của nàng ở trước mặt hắn sẽ không là gì." Tử Tiêu nói.
"Chàng biết ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, nói.
"Nàng tìm Niên Hoa ta liền biết nagyf mai nàng sẽ đi." Tử Tiêu nói.
"Cảm ơn chàng, Tiêu, gặp được chàng là chuyện làm ta vui nhất khi đến thế giới này!" Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy thắt lưng Tử Tiêu, tựa đầu chôn ở trong lòng hắn.
Tử Tiêu hôn mái tóc của nàng, nói: "Chờ nàng trở về chúng ta phải đi Vũ Linh đại lục, đi tới chỗ cha mẹ nàng cầu hôn được không?"
"Được!" Độc Cô Thiên Diệp không chút do dự trả lời.
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp trả lời rõ ràng như vậy, Tử Tiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt là nồng đậm lo lắng.
Hy vọng chỉ là hắn lo lắng nhiều...
Sáng sớm hôm sau Độc Cô Thiên Diệp liền một mình xuất phát. Vừa rời khỏi hoàng cung không bao lâu, nàng liền cảm giác được phía sau có người đi theo mình, dừng một chút, nàng bay tới sơn mạch không người, không ngờ vừa vặn đi tới núi băng tuyết.
Nàng hạ xuống giửa băng tuyền, lấy Băng Tinh ra, nói: "Đến chỗ của lão gia ngươi."
Lúc Độc Cô Thiên Diệp xuất quan Băng Tinh cũng tỉnh lại, lúc này đã muốn hóa ra hình người. Nàng trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói: "Người xấu, lúc trước ngươi chính là cố ý!"
"Ta cũng không có, là vì ngươi động tác quá nhanh, ta không kịp nói mà thôi." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, nói: "Bây giờ ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không thể nói chuyện với ta như vậy."
"Ngươi chính là cố ý ! Ô ô, ngươi khi dễ ta!" Băng Tinh nói xong khóc lớn nước mắt chảy ra đều là băng.
"Ai, vẫn là băng tâm của ta trước kia tốt, không khóc không nháo, còn giúp ta đánh người xấu! Ngươi nói ta có ngươi có chỗ tốt gì đây?" Độc Cô Thiên Diệp thương tâm nói.
"Ta cũng có thể đánh người xấu!" Băng Tinh lau nước mắt của mình nói.
"Phải không, vậy để cho ta xem thực lực của ngươi đi." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nghe thấy sao, các ngươi còn không ra?"
Lời Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt, không ít người từ bốn phương tám hướng đi ra, bao vây nàng và Băng Tinh.
"Thì ra ngươi đã sớm phát hiện chúng ta."Người đi đầu nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn mấy chục Thần tôn, vài Tôn vương sơ cấp, thậm chí còn có Tôn cấp trung cấp, nói: "Không ngờ muốn lấy mạng của ta, lại phái ra nhiều người cấp cao như vậy, ta có phải là nên cảm thấy vinh hạnh hay không?"
"Hồng nhan tri kỷ của Chí tôn đại nhân, chúng ta đương nhiên muốn thận trọng đối đãi." Người đi đầu nói, hai mắt lộ ra quang mang.
Độc Cô Thiên Diệp hai tay nắm Băng Tinh, nói: "Nha, ngươi thấy không, người xấu muốn giết ta đó, ngươi nói giúp ta đánh người xấu, đi thôi!" Nói xong liền đưa tay lấy Băng Tinh ném tới chỗ người đi đầu.
Băng Tinh nhìn thấy nhiều người như vậy liền ngây người, đột nhiên bị Độc Cô Thiên Diệp ném ra ngoài, ở không trung hô lớn: "Oa oa oa, ta nói là một hai người xấu, không phải nhiều người như vậy! Ta sẽ không đánh nhau!" Rống thì rống, khi nàng rống to vẫn phóng tới chỗ người đi đầu phát ra hàn khí.
Người đi đầu chạy nhanh vận khởi linh lực ngăn cản, cấp bậc của hắn có vẻ cao, hàn khí đối hắn cũng không ảnh hưởng quá lớn. Nhưng người phía sau hắn không có may mắn như vậy. Thực lực thấp một ít, hoặc phản ứng chậm, đều bị đông thành khối băng. Độc Cô Thiên Diệp đánh một đạo linh lực qua, khối băng ngã xuống, bể nát. Máu trên người bọn họ đã bị đông lạnh, mặc dù thân thể nát, nhưng không có một giọt máu chảy ra.
"Xem ra ngươi rất có tiềm chất giết người, người ta giết người có thể một nhát rớt đầu, còn ngươi thì một giọt máu cũng không chừa!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Băng Tinh thỏa sức chiến đấu, tán thưởng nói: "Nơi này là của lão gia ngươi, ngươi cũng không thể để cho bọn họ làm ô nhiễm nơi này!"
Những người khác vừa thấy Tiểu Băng Tinh vòng vo, nghĩ nó sẽ đối phó bọn họ, đều lui về phía sau theo bản năng, không nghĩ tới nó lại bay qua chỗ Độc Cô Thiên Diệp, lập tức bổ nhào vào trong lòng Độc Cô Thiên Diệp, oa oa hét lớn: "Ta không cần, bọn họ thật dọa người!"
Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Băng Tinh, nói: "Thật sự là con nít kéo không ra! Xem ra ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt, đối phó địch nhân nên thế nào!" Nói xong lại nhìn núi băng tuyết, nói: "Nơi này là tiêu cho những người đó tu luyện, không thể làm dơ."
"Ngươi cho là mình ngươi có thể đối phó nhiều người chúng ta sao?" Người đi đầu nói. Người trên nói thực lực của nàng không cao, bị nhiều người vây quanh như vậy, không tin nàng còn có thể chạy thoát!
Nhưng nhiệm vụ của bọn họ là mặc kệ phải trả giá thế nào cũng pahir giết nàng, bằng không nàng nói với chí tôn, chí tôn sẽ tìm thiên tôn gây phiền toái.
Độc Cô Thiên Diệp mị hoặc cười, nói: "Oa Nhi, nhìn." Sau đó triển khai lãnh vực, mang tất cả mọi người đi vào, nhìn bọn họ kinh ngạc nói: "Hoan nghênh đi vào vùng đất tử vong!"
Những người đó nhìn mình đột nhiên thay đổi một chỗ khác, núi xanh nước trong, còn tưởng rằng mình lạc vào tiên cảnh, nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, lại cảm thất sát khí nồng đậm.
"Nơi này là lĩnh vực của ngươi? !" Người đi đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói. Hắn chưa từng thấy ai có lĩnh vực như vậy, giống như thế giới bình thường. Cũng không thấy lĩnh vực của ai có thể cất chứa nhiều cao thủ như vậy ở trong còn không hỏng mất !
"Đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp ôm Băng Tinh, nói, "Sau khi dung hợp lĩnh vực thì các ngươi là nhóm người đầu tiên vào, hoan nghênh thể nghiệm tử vong chi lữ không giống người thường!"
"Hừ, ngươi còn có lực lượng phản kích?" Người đi đầu khinh miệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hắn không tin bọn họ nhiều người như vậy còn đánh không lại một nữ nhân nho nhỏ như nàng!
"Phải không? Vậy chúng ta thử xem." Độc Cô Thiên Diệp phi giữa không trung, nhìn người phía dưới, nói: "Oa nhi, ngươi đi giải quyết những người thực lực thấp một chút, chúng ta tập trung đối phó mấy người thực lực mạnh."
Oa nhi cầm lấy quần áo trước ngực Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Người ta sẽ không."
Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp trầm xuống, nói: "Xem ra ngươi thật sự không thích hợp đi theo ta. Vẫn là băng tâm của ta tốt, haizz... Còn nói muốn đánh người xấu cho ta nữa, sau này ta sẽ không tin tưởng lời nói của ngươi!"
"Được rồi, ta đi thử xem, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi phải cứu ta nha!" Băng Tinh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, xác nhận.
Độc Cô Thiên Diệp lười phí võ mồm với hắn, trực tiếp ném hắn qua giống như vừa rồi, đồng thời ý niệm vừa động, lĩnh vực vốn bình tĩnh sống lên, dây bay lượn, hoa rơi đầy trời, lá cây, giọt nước mưa và hỏa diễm hình thành vô số con rồng công kích bọn họ, những người cấp bậc thấp một chút bị liên tiếp công kích làm cho chân tay luống cuống, khi không có chú ý tới thì bị Băng Tinh đông thành băng, hồn bay về trời.
"Lĩnh vực này thật kì lạ, cư nhiên có bốn loại thuộc tính thủy hỏa mộc thổ!" Người đi đầu thấy người của mình ở trong này không có lực chống đỡ, sau khi hóa giải công kích xung quanh mình thì công kích Độc Cô Thiên Diệp. Chỉ cần giết nàng, lĩnh vực này tự nhiên phá.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn người đi đầu đánh úp lại mình, linh lực trên tay ngưng tụ, nghênh diện công tới hắn, linh lực hai bên ở không trung gặp nhau, phát ra va chạm mãnh liệt.
"Ngươi cư nhiên là tôn cấp? !" Người đi đầu vẻ mặt không dám tin nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không phải nói cấp bậc nàng không cao sao, giờ làm sao có thể?
"Như ngươi chứng kiến!" Độc Cô Thiên Diệp nói ra đáp án đả kích người.
"Khó trách lĩnh vực của ngươi cất chứa nhiều người như vậy cũng không hỏng mất, bởi vì cấp bậc của ngươi vốn cao hơn bọn họ!" Người đi đầu nói.
"Các ngươi muốn giết ta, còn không biết rõ thực lực của ta! Ta nên nói các ngươi ngu xuẩn hay là tự tin đây ?" Độc Cô Thiên Diệp ôm Băng Tinh chạy về đến, khuôn mặt tươi cười trong suốt nói.
"Là ngươi rất tự tin !" Đi đầu nhân cười lạnh.
Cho dù Độc Cô Thiên Diệp là tôn các, cho dù giờ bọn họ ở trong lĩnh vực kì lạ của nàng, người đi đầu vẫn không biết là nàng có uy hiếp gì như cũ, hắn là tôn vương trung cấp, lợi hại hơn Độc Cô Thiên Diệp tôn vương sơ cấp không biết bao nhiêu. Phải biết rằng, đến cấp bậc này của bọn họ, cho dù chênh lệch một cấp nhỏ, thực lực đã khác một trời!
"Chúng ta đây thử xem đi!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, điều động tất cả lực lượng trong lĩnh vực, hơn nữa vừa nãy Băng Tinh thương tổn bọn họ, những người thực lực thấp một chút toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại đã ngoài tôn cấp.
Người đi đầu thấy Độc Cô Thiên Diệp dùng thời gian ngắn như vậy đã giết thuộc hạ của mình chỉ còn lại có tôn cấp, biết không thể lại xem thường Độc Cô Thiên Diệp, tay phỉa vung lên, tất cả mọi người kêu khế ước thú của mình ra, bao vây Độc Cô Thiên Diệp.
"Có thể làm cho chúng ta gọi tất cả linh thú ra ngoài, ngươi cũng coi như có bản lĩnh! Lần này xem ngươi trốn như thế!" Người đi đầu nói. Linh thú của bọn họ đều là thần linh thú cao cấp hoặc là thần tôn thú, hơn mười con tổ hợp cùng một chỗ, lực lượng đã vô cùng mạnh mẽ.
Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo, nói: "Chỉ các ngươi mới có linh thú sao? Đồng bọn của ta, đi ra chiến đấu !"
Độc Cô Thiên Diệp gọi tất cả khế ước thú của mình ra, Chu Tước, Thanh Long, Thần Hống, Thanh Loan, Cửu Vĩ Hồ và các linh thú huyết mạch cao cấp làm cho bọn họ hung hăng hoảng sợ, Độc Cô Thiên Diệp một người có số lượng khế ước thú cũng va chạm tâm linh bọn họ thật sâu. Nếu không phải đối phương là người mình muốn giết, hắn nhất định phải cảm thán một câu rất con mẹ nó biến thái!
Đáng tiếc giờ hắn chẳng những sẽ không cảm thán, hơn nữa tự tin vừa rồi cũng không thấy, trong mắt lần đầu tiên xuất hiện lo lắng và che dấu khủng hoảng!
"Là những người này khi dễ chủ nhân chúng ta?" Tiểu Ngân nhìn người đi đầu và linh thú của bọn họ, nói.
"Người khi dễ chủ nhân chúng ta chỉ có một kết cục!" Tiểu Cửu dung ánh mắt nhìn người chết nhìn bọn họ.
Tiểu Bạch Cầu ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, tiếng rống kia làm cho tất cả mọi người nhíu mày, người của Ngu Hành cảm thấy mình hơi thở của mình khó khăn, hô hấp rất khó.
"Cầu Cầu, ngươi công kích không khác biệt như vậy sẽ làm chúng ta bị thương !" Tiểu Cửu dùng một cái đuôi ở đánh một chút trên người Tiểu Bạch Cầu nói.
"A? Ta sai lầm rồi, lần sau ta sẽ không." Tiểu Bạch Cầu ngoan ngoãn trả lời.
"Tỷ tỷ, chúng ta có thể đánh nhau chưa?" Lam Nguyệt nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp ôm Băng Tinh, nói: "Xem bọn họ là đối phó địch nhân thế nào, nếu ngươi không học được, ta sẽ nhốt ngươi lại, biết chưa?"
Cái đầu nhỏ của Băng Tinh gật như con gà con mổ thóc, sợ mình chậm sẽ bị nàng nhốt lại. Ở trong lòng nó, Độc Cô Thiên Diệp là một người gian trá hung ác, tùy thời sẽ lấy mạng nhỏ mình thật vất vả có được!
Người đi đầu vẫy tay, bọn họ dẫn đầu công kích bọn tiểu Hỏa họ, tính tiên hạ thủ vi cường.
Bọn Tiểu Ngân họ từ sau chuyện Ngô Đồng Lâm chưa được động thủ lần nào, mặc dù đánh nhau trong Luyện Yêu Hồ, có cũng chỉ là huấn luyện, căn bản không có khoái cảm chém giết chân chính, giờ có những người này cho bọn họ phát tiết áp lực lâu như vậy **, một đám đều hưng phấn không thôi, nhắm đối thủ công kích đi lên.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn sức chiến đấu hiện tại của bọn họ, vừa lòng gật gật đầu, dùng lực lượng lĩnh vực, làm cho mọi người không thể bay trên không, không thể đứng trên đất, vừa chiến đấu với bọn tiểu Hỏa đồng thời còn phải phòng bị Độc Cô Thiên Diệp đánh lén. Rất nhanh, những người chặn giết nàng và khế ước thú của bọn họ toàn bộ đều bị đánh rơi xuống, bùn đất hình thành nhà gian, nhốt bọn họ bên trong.
"Tiếp theo cho các ngươi nếm thử uy lực luyện ngục chi hỏa. Có thể hôi phi yên diệt ở đây, các ngươi cũng rất vinh hạnh !" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, vung tay lên, dưới đất đột nhiên toát ra ngọn lửa mấy trượng cao, cuốn nhà giam vào, tiếp theo bên trong truyền ra tiếng cách cách. Chỉ một lát sau, khi hỏa diễm thối lui, thổ lao vừa nãy và người nhốt bên trong đều không còn, trên đất lại phủ cỏ xanh mát mẻ.
Chiến đấu chấm dứt, bọn tiểu Hỏa hóa thành hình người, đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp.
"Tỷ tỷ, lĩnh vực này quá lợi hại !" Lam Nguyệt cảm thán nói, "Thuộc tính gì cũng có, mặc kệ đối phương là thuộc tính gì, đều có thể khắc chế đến bọn họ!"
Vừa nãy bọn họ liền phát hiện, đối với đối thủ khác nhau, Độc Cô Thiên Diệp dùng thuộc tính khác nhau, vừa vặn khắc chế bọn họ gắt gao.
"Ngươi làm không tệ!" Phù Thương nhìn Độc Cô Thiên Diệp, khen ngợi nói.
Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, nói: "Giờ ta muốn đi Thiên Linh giới, nơi đó là địa bàn của Ngu Hành, cho nên còn phải ủy khuất các ngươi ngốc trong Luyện Yêu Hồ."
"Chúng ta biết, chủ nhân." Lam Mân nói, làm khế ước thú của nàng, bọn họ đều hiểu nàng khó xử.
"Nhưng là tỷ tỷ phải chú ý an toàn. Thực lực Ngu Hành rất mạnh, dưới mí mắt hắn, tỷ phải cẩn thận lại cẩn thận." Tiểu Hỏa lo lắng nói.
"Ta hiểu mà." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó ném Băng Tinh cho Phù Thương, nói: "Phù Thương đừng phụng phịu mãi, cho ngươi đứa trẻ mang mang nè."
Chúng thú đều nghĩ Phù Thương sẽ mất hứng, chờ hắn ném Băng Tinh ra. Không nghĩ tới Phù Thương đón được Băng Tinh, ôm vào trong ngực, gật đầu nói: "Được!"
Dọa? !
Chúng thú đều trừng mắt to nhìn Phù Thương, chẳng lẽ hắn sống lâu lắm, chuẩn bị chuyển nghề vú em?
" Được rồi, các ngươi đều đi về đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong thu chúng thú vào Luyện Yêu Hồ, sau đó lấy mặt nạ Tử Tiêu cho nàng ra mang.
Công năng mặt nạ này và cái lúc trước Hữu Vô luyện chế không khác lắm, nhưng mang trên mặt càng thoải mái, giống như thật sự là làn da của mình vậy. Nàng dùng thủy thuộc tính linh lực ngưng ra một cái thủy kính, nhìn dáng vẻ đã khác mình rất lớn, mới vừa lòng gật gật đầu, thu hồi lĩnh vực, xuất hiện trên núi băng tuyết.
Đi ra sau, Độc Cô Thiên Diệp nói chuyện với vòng tay tử ngọc trên tay: "Tiêu, thu phục, ta đi nhé."
Vòng tay tử ngọc lóe lóe, giọng Tử Tiêu truyền ra: "Muốn làm cái gì thì làm, ta ở phía sau nàng!"
"Ta biết. Cảm ơn chàng, Tiêu!" Độc Cô Thiên Diệp như thấy được gương mặt sủng nịch của Tử Tiêu.
" Ừ, đi đi. Nhớ cẩn thận."Vòng tử ngọc lóe lóe, ánh sáng tắt đi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn vòng tay, dựa theo dấu tay Tử Tiêu dạy nàng bắt đầu tạo kết giới, một cái thông đạo không gian lập tức mở ra trên không trung trước mặt nàng. Chờ thông đạo mở rộng đến có thể cho nàng đi qua, nàng phi thân lên, hít sâu một hơi rồi bay vào.
Không biết có phải kỹ thuật của mình không tốt không, hay là bây giờ không gian trực tiếp càng ngày càng không ổn định, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy lần này hết sức khó chịu, giống như cả người nàng bị xé thành mảnh nhỏ bình thường, bụng cũng bị trận gió trong làm biến hình, trong bụng mặt ba đào mãnh liệt, làm cho nàng rất muốn ói. Nhưng vì nơi này áp lực quá lớn, nàng lại không ói được, càng thêm khó chịu .
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp vẫn choáng váng hồ hồ thấy được ánh sáng phía trước, dùng hết sức lực còn sót lại lăn ra ngoài.
Khi đi ra từ thông đạo nàng thì biết mình lại bị đá giữa không trung, giờ nàng đã bị tra tấn không còn sức phi hành. May mà không cao, cũng chỉ mấy trăm thước, nàng nhắm mắt chuẩn bị nghênh đón mặt đất cứng rắn, nhưng là ——
"Phanh!"
"Ôi!"
"Ngô."
Dưới thân mềm , còn có tiếng hô đau, làm cho đầu óc nàng linh tỉnh một trận.
Nên sẽ không là mình lại đè lên người ta chứ? Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ, không đợi nàng thấy rõ ràng, tràng vị phiên giang đảo hải làm cho nàng nghiêng người ói ra.
"A ——quần áo của ta!" Một gióng nói kêu lên bên tai Độc Cô Thiên Diệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...