Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]




  "Tiểu Diệp Nhi bây giờ đang ở đâu?" Tử Tiêu hỏi Tiểu Đậu đỏ.

"Tới chỗ của Niên Hoa đại sư." Tiểu Đậu đỏ nói.

Tử Tiêu nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Ngươi đi nói cho Tiểu Diệp Nhi, kêu nàng đi vào Luyện Yêu Hồ ngốc một thời gian ngắn. Không thể để cho Ngu

Hành nhìn thấy nàng! Thân thế của nàng bây giờ không thể phơi bày, chỉ cần hắn không nhìn thấy người, chúng ta có thể chống chế."

Mộng Thiên Quân gật gật đầu, thân hình vừa động, biến mất trong phòng.

Tử Tiêu nhìn ngoài cửa, nói: "Bọn họ đến lúc nào?"

"Vừa tới cửu thiên huyền giới, người của chúng ta liền phát hiện, hẳn là lập tức đến." Tiểu Đậu đỏ nói.

"Hẳn là nhanh, chúng ta đi bên ngoài nghênh đón thiên tôn đại nhân đi!" Tử Tiêu nói, mang theo Tiểu Đậu đỏ đi ra ngoài. Khi ra ngoài nói với thị vệ: "Đi báo với Thất Nguyệt và Hắc Tử."

"Dạ, chủ thượng." Một thị vệ lĩnh mệnh rời đi.

Tử Tiêu nhìn trời, chờ khi bọn Thất Nguyệt đến nói: "Chúng ta đi thôi."

"Tại sao Ngu Hành lại đến đây?" Thất Nguyệt hỏi.

"Vì Tiểu Diệp Nhi mà tới." Tử Tiêu nói xong, dẫn đầu bay đi, Thất Nguyệt và Hắc Tử theo sát sau đó.

Mộng Thiên Quân đi vào sân viện của Niên Hoa, lúc đi vào thì thấy hai người một thú đang ăn vui vẻ không biết trời trăng trong sân, hai vò rượu ngã qua một bên. Nhìn thấy Mộng Thiên Quân, Niên Hoa hô: "Mộng Vương sao lại rảnh rổi đên đây chơi vậy?"

"Ta tìm Thiên Diệp." Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói.

Đây là đầu tiên sau ngày đó hắn nhìn thấy nàng. Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp không thích bị trở thành người khác, nhưng hắn lại không thể buông tha áp lực trăm vạn năm tình cảm. Đến bây giờ hắn cũng không biết nên đối mặt với nàng thế nào, đành phải không xuất hiện trước mặt.

Độc Cô Thiên Diệp buông ly rượu, hỏi: "Xảy ra chuyện tình?"

Mộng Thiên Quân điều chỉnh tâm trạng, nói: "Ngu Hành tới, Tiêu nói ngươi vào Luyện Yêu Hồ tránh một chút, tránh Ngu Hành."

"Ngu Hành tới ?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, nghĩ tới khi Hỏa Linh Châu nhận chủ động tĩnh lớn như vậy, bị hắn biết cũng không phải không thể.

"Ngu Hành tới, Thiên Diệp vì sao phải né tránh?" Niên Hoa hỏi.

"Một hồi ta sẽ nói cho ngươi biết." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, thu dọn đồ trong viện, mang theo Mộng Thiên Quân và Niên Hoa, Tiểu Bạch Cầu đang say rượu vào Luyện Yêu Hồ.

Lần đầu tiên Niên Hoa đi vào Luyện Yêu Hồ, nhìn cảnh tượng bên trong, chậc chậc tán thưởng. "Đây là Luyện Yêu Hồ? Không nghĩ tới ta còn có cơ hội đến Luyện Yêu Hồ."

"Đô Đô, ngươi chú ý tình huống bên ngoài, Ngu Hành đi khỏi thì cho chúng ta biết." Độc Cô Thiên Diệp nói với Đô Đô đột nhiên xuất hiện trong lòng mình.

"Dạ chủ nhân." Đô Đô gật đầu, mặt béo nút làm cho Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nhéo vài cái.

"Đây là?" Niên Hoa nhìn Đô Đô hỏi.

Buông mặt bị mình niết có chút đỏ lên của Đô Đô ra, Độc Cô Thiên Diệp nói: "Đây là khí linh của Luyện Yêu Hồ, là đại quản gia nơi này. Đến đến đến, chúng ta tiếp tục uống! Thiên Quân ngươi cũng đến đây đi, ta lại đi làm đồ ăn nhắm rượu."

Độc Cô Thiên Diệp rất nhanh lại nướng hai bàn lớn thịt nướng, xào vài món ăn. Nguyên liệu nấu ăn bọn hắn vẫn chưa gặp qua, cho nên khi Độc Cô Thiên Diệp vẫn chưa làm thì hai người đã bắt đầu chờ mong.

Niên Hoa vừa mới nhìn thấy tay nghề Độc Cô Thiên Diệp, biết nàng làm gì cũng rất ngon, đứng ở một bên chãy nước miếng nhìn.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hai mắt Niên Hoa biến hóa, vừa xào rau vừa nói: "Nơi chúng ta có một cách nói, muốn bắt được nam nhân, trước tiên phải nắm được bao tử của hắn."

"Còn có cách nói như vậy?" Niên Hoa hỏi.

"Có!" Độc Cô Thiên Diệp để đồ ăn ra dĩa, Niên Hoa đến lấy đặt lên bàn, sau đó lại bắt đầu làm tiếp.

"Thật hả? Ta đây cũng thử xem, nhưng ta không biết nấu ăn, hay là ngươi dạy ta đi được không?" Niên Hoa nói, có chút dáng vẻ của mình khi xuống bếp.

"Tốt!" Độc Cô Thiên Diệp cười đáp.

"Cảm ơn ngươi, Thiên Diệp!" Niên Hoa nói xong, nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp từ thưởng thức biến thành học tập, thỉnh thoảng hỏi cái này hỏi cái kia.

Mộng Thiên Quân ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn Độc Cô Thiên Diệp mặc tạp dề xào rau si ngốc ngẩn người. Trước kia nàng đoan trang đại khí, sẽ không có chuyện xuống bếp nấu ăn! Rõ ràng tưởng niệm trăm vạn năm, vì sao lúc này nàng lại càng làm cho hắn có càng thêm ấm áp, làm cho hắn càng thêm động tâm đây? Bóng dáng nhỏ nhắn thản nhiên kia, làm cho hắn cảm thấy nhờ có nàng mà cuộc sộng hắc ám của hắn được thấy ánh mặt trời. Tay hắn, muốn bắt được mặt trời, lại cảm thấy nàng vẫn như trăm vạn năm trước xa xôi như vậy.

Độc Cô Thiên Diệp xào một mâm đồ ăn thật ngon, đặt lên bàn, lấy một vò rượu trái cây Đô Đô ủ ra, nói: "Vừa mới uống rượu ngon của ngươi, bây giờ cho ngươi nếm thử rượu trái cây của đại quản gia chúng ta nhưỡng."

Niên Hoa ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Không thể tưởng được xào rau đơn giản còn phải biết nhiều như vậy."

"Không biết Ngu Hành ở chỗ này ngốc bao lâu, chúng ta nếu không có việc gì, ngươi có thể học một ít, xào rau, nấu canh, thức ăn đa dạng đều rất nhiều. Nhìn ngươi cái nào cũng thích kia mà."

"Ừ thế nào, ta muốn học hết. Ha ha!"

Tiểu Bạch Cầu chổng vó ngủ ở trên bàn, Độc Cô Thiên Diệp cho mỗi người một ly rượu, mọi người khoái trá vui chơi giải trí, thỉnh thoảng có tiếng cười hoan hô.

Trong Luyện Yêu Hồ hoà thuận vui vẻ, người bên ngoài cũng không thể có tâm tình như vậy.

Tử Tiêu, Thất Nguyệt và Hắc Tử đứng ở không trung, nhìn ba người từ xa tới.

"Thiên tôn đích thân tới cửu thiên huyền giới của ta, làm cho Tử Tiêu thụ sủng nhược kinh!" Tử Tiêu chấp tay với Ngu Hành nói.

Ngu Hành đứng ở trước mặt Tử Tiêu, cười to nói: "Ngu không mời mà tới, xin chí tôn không cần để ý."


"Ha ha, làm sao có thể, mời!" Tử Tiêu xua tay với Ngu Hành, đưa hắn đến cung điện của mình.

"Thiên tôn đại nhân là người bận rộn, sao lại tới chỗ này của ta?" Tử Tiêu ngồi vào ghế chủ vị, Ngu Hành ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ta nghe nói trước đó không lâu ngài dẫn theo một nữ tử trở về, mọi người đều đồn đãi là thê tử của ngài. Nghĩ chúng ta cũng là bằng hữu lâu như vậy, đến xem là nữ nhân như thế nào mới nhận được sự ưu ái của ngài." Ngu Hành cười nói.

"Ha ha, ngài nói nàng a! Chỉ là duyên phận, muốn cản cũng không được. Theo lý ta hẳn là mang theo nàng đi bái phỏng ngài và Mộng Vương, nhưng ngài hẳn là cũng biết, nàng bị thương, cho nên mới thất lễ." Tử Tiêu nói.

"Bị thương? Chúng ta đây càng phải vấn an nàng." Ngu Hành nói.

"Có sự quan tâm của thiên tôn, tin tưởng nha đầu chắc chắn cao hứng nhảy dựng lên!" Tử Tiêu nói.

Lúc này Tiểu Đậu đỏ từ bên ngoài đi vào, hành lễ với người đang ngồi, sau đó nói với Tử Tiêu: "Chủ thượng, nữ chủ nhân đã không còn ở cửu thiên huyền giới."

"Cái gì?" Tử Tiêu ra vẻ kinh ngạc nói, "Nàng đi đâu?"

"Ngày hôm qua Niên Hoa đại sư tháo băng gạc trên chân cho nữ chủ nhân, nàng liền lôi kéo Niên Hoa đại sư đi ra ngoài. Nói là buồn mấy tháng nên muốn đi chơi một chuyến. Còn cắt đuôi thị vệ đi theo, hiện tại đã không biết đi nơi nào."

"Không có ở cửu thiên huyền giới?" Tử Tiêu hỏi.

"Thị vệ trở về nói nhìn thấy các nàng vào thông đạo, nhưng không biết đi đâu." Tiểu Đậu đỏ nói.

Ngu Hành nghe Tử Tiêu và Tiểu Đậu đỏ nói, nói: "Không ở cửu thiên huyền giới? không phải là chí tôn luyến tiếc không muốn cho chúng ta gặp, dấu nàng đi rồi chứ?!"

"Thiên tôn đại nhân, nữ chủ nhân thật sự không có ở đây, không tin ngài có thể tự mình đi kiểm tra." Tiểu Đậu đỏ vẻ mặt mất hứng nói.

Tử Tiêu quát Tiểu Đậu đỏ: "Tiểu Đậu đỏ, không thể không quy củ, lui ra!"

Tiểu Đậu đỏ dậm dậm chân, mất hứng nói: "Thuộc hạ cáo lui!" Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lui xuống.

Tử Tiêu cười cười nhìn Ngu Hành, nói: "Tiểu Đậu đỏ không có ý gì, thiên tôn không cần để ý. Nhưng mà hắn nói nha đầu không ở trong này, thì chắc là thật sự không có. Thiên tôn nếu không tin, có thể giống Tiểu Đậu đỏ nói, tự mình đi kiểm tra."

Ngu Hành nhìn Tử Tiêu, cho Thao Thiết một ánh mắt, Thao Thiết gật đầu, bắt đầu phóng ý thức bao trùm cả cung điện, tiếp theo phóng ra bên, một lát sau, lắc đầu với Ngu Hành.

Tử Tiêu nhìn động tác của bọn họ, cũng không nói gì, chờ Thao Thiết làm xong, hắn cười cười, nói: "Tiểu Đậu đỏ nói là sự thật, nếu hắn dám giấu giếm các ngươi, ta sẽ không tha hắn!"  

Ngu Hành tiếc hận nói: "Xem ra lần này không có cơ hội nhìn thấy thê tử của ngươi."

"Ha ha, cái nha đầu kia, cả ngày chỉ biết ngoạn, nếu không phải lần này bị thương, nàng sẽ không ở chỗ của ta ngốc lâu như vậy đâu! Aizz, khi nào thì nàng mới ngoan hơn một chút cũng, tu luyện thật tốt. Cấp bậc của nàng hiện tại, aizz, nói tới thật ngượng ngùng." Tử Tiêu bất đắc dĩ nói.

Ngu Hành cười cười, Thao Thiết đột nhiên mở miệng nói: "Chí tôn đại nhân, tại sao ta lại ngửi được mui của Hỏa Linh Châu? Hỏa Linh Châu không phải đang ở Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn sao, chí tôn đại nhân khi nào thì chiếm được chí bảo này? Nói ra cũng tốt làm cho chúng ta vui mừng dùm ngài!"

Hai hàng lông mài của Ngu Hành nhíu lại, nói: "Chí tôn lấy được Hỏa Linh Châu, thật là đáng mừng! Đây chính là viên châu đầu tiên thần sáng thế tạo ra, nó rất cuồng bạo, lần trước ta đi núi Lạp Mã còn bị nó tổn thương. Không biết chí tôn đại nhân dùng biện pháp gì để thu phục nó, có thể lấy ra cho chúng ta chiêm ngưởng không?"

"Ha ha ha, Hỏa Linh Châu không phải ta thu phục, là nha đầu tự mình đi lấy. Chính là vì đi thu phục Hỏa Linh Châu, nàng mới có thể bị thương nghiêm trọng như vậy." Tử Tiêu đau lòng nói.

"Nga? Hỏa Linh Châu này chỉ nhận thần sáng thế, chẳng lẽ thê tử của ngài là thần sáng thế chuyển thế sao?" Thao Thiết ra vẻ kinh ngạc nói.

"Phốc ——" Thất Nguyệt phun một ngụm trà, cười to nói: "Đoán như vậy cũng được nữa hả? Nếu như là thần sáng thế, có thể bị hạt châu của nàng đốt thành như vậy sao?"

Thao Thiết bị Thất Nguyệt nói, mặt lập tức kéo xuống i, nhưng mặt hắn vốn cũng rất lạnh, nên không thấy được quá rõ, vì thế Tử Tiêu Thất Nguyệt và Hắc Tử đều xem nhẹ bỏ qua.

Ngu Hành đối với lời Tử Tiêu nói vẫn không quá tin tưởng, nói: "Nói mới nhớ, đã lâu rồi ta không có đến đây, không biết có thay đổi gì không."

Tử Tiêu vỗ vỗ tay, nói: "Đúng là đã lâu chưa tới, có một ít thay đổi, nếu không chúng ta đi ra ngoài ạo, gọi bọn họ chuẩn bị chút rượu và thức ăn, chúng ta uống mấy chén như thế nào?"

"Tốt, ha ha!" Ngu Hành đồng ý nói.

Vì thế một hàng mấy người đi ra bên ngoài, nói là đi thăm, thật ra chính là Ngu Hành muốn Thao Thiết xác nhận xem Độc Cô Thiên Diệp có ở đây hay không mà thôi.

Bọn Tử Tiêu đối hành vi của Thao Thiết coi như không thấy, không để cho bọn chúng xem, bọn chúng sẽ không chết tâm! Dù sao Độc Cô Thiên Diệp ở trong Luyện Yêu Hồ, bọn chúng cũng không có khả năng tìm được!

Đi một vòng, cuối cùng Thao Thiết vẫn lắc đầu với Ngu Hành. Tử Tiêu nhân cơ hội nói rượu và thức ăn chuẩn bị xong, mang theo bọn Ngu Hành tới nhà ăn, giả ý ăn mấy miếng, uống vài ly rượu, Ngu Hành mang theo thao thiết và Cung Sử rời khỏi. Mặc dù trên đường rời đi, Ngu Hành cũng không quên kêu thao thiết tiếp tục cảm nhận sự tồn tại Độc Cô Thiên Diệp và Hỏa Linh Châu.

"Chủ thượng, ngài có tin lời Tử Tiêu là thật không?" Cung Sử hỏi Ngu Hành.

"Lời của Tử Tiêu sao có thể tin?! Thao Thiết ngửi được hương vị của Hỏa Linh Châu, nhất định là hắn đã dấu nàng đi." Ngu Hành âm ngoan nhìn hướng hoàng cung của Tử Tiêu.

"Nữ nhân kia là chuyển thế của thần sáng thế sao?" Thao Thiết hỏi.

"Mặc kệ có phải hay không, chúng ta cũng không có thể để nàng sống. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Ngu Hành nói: "Nữ nhân kia khẳng định còn ở đây, liên hệ với người của Cùng Kỳ ở đây, phái người nhìn thật kỹ, tìm thời cơ chặn giết!"

"Dạ, chủ nhân!"

"Dạ, chủ thượng!"

Ba người nói xong, biến mất ở cửu thiên huyền giới.

Trong vương cung, Thất Nguyệt nhìn Tử Tiêu, nói: "Ngươi nghĩ Ngu Hành hắn có tin lời chúng ta nói hay không?"

Tử Tiêu chắp tay sau lưng nhìn hướng Ngu Hành biến mất, nói: "Theo tính tình của hắn, làm sao có thể tin tưởng lời chúng ta nói? Nhưng mà hắn cũng không phát hiện Tiểu Diệp Nhi ở đây, hắn không thể không làm bộ như đang tin tưởng. Hiện tại không chừng đã an bài người theo dõi đi! Hãy chờ xem, lập tức hắn sẽ có hành động. Hai người các ngươi, thông báo người phía dưới chú ý."

"Đã biết." Thất Nguyệt và Hắc Tử trăm miệng một lời đáp.

Trong Luyện Yêu Hồ, Độc Cô Thiên Diệp và Mộng Thiên Quân nhìn thức ăn đen thùi lùi trước mặt, khó xử, nói: "Niên Hoa, còn muốn ăn?"

Niên Hoa bưng một mâm cuối cùng lên, nói: "Nếm thử thôi, có lẽ hai phần đồ ăn này ta làm đã ngon hơn?"


"Mấy lần trước ngươi cũng nói vậy, kết quả không phải mặn quá, thì là quá chua, nếu không chính là nấu không chín. Chúng ta ăn không bị tiêu chảy đã là kỳ tích. Ngươi lại kêu chúng ta ăn nữa, sẽ chết người!" Độc Cô Thiên Diệp thảm hề hề nói.

Hiện tại nàng hoàn toàn buông tha ý niệm dạy Niên Hoa nấu ăn. Vốn cảm thấy dạy nấu ăn rất đơn giản, nhưng khi Niên Hoa làm thì giống như đang đại chiến vậy, phòng bếp bị thiêu hai cái, làm được đồ ăn vốn không thể đút vào miệng. Mộng Thiên Quân ở một bên nhìn cũng học được, mà nàng không học được gì hết! Điều này làm cho Độc Cô Thiên Diệp không chỉ một lần cảm thán, rõ ràng nàng luyện đan lợi hại như vậy, tại sao ngay cả xào rau cũng không biết, không khống chế tốt độ lửa?!

Nhưng Niên Hoa lại hưng trí dào dạt, muốn Độc Cô Thiên Diệp dạy nàng làm nhiều đồ ăn, mấu chốt là, nàng còn muốn hai người bọn họ thử đồ ăn nàng làm! Rõ ràng là dựa theo Độc Cô Thiên Diệp giáo đến làm, Độc Cô Thiên Diệp làm ra là mỹ vị, nàng làm ra lại là đồ ăn có thể giết chết người!

"Mấy lần trước là mấy lần trước, lần này nhất định ăn ngon hơn." Niên Hoa nói, đặt đồ ăn ở bàn trước mặt mọi ngươi, chờ mong nói: "Hai người các ngươi giúp ta nếm thử."

Độc Cô Thiên Diệp và Mộng Thiên Quân khổ hề hề liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi cầm lấy chiếc đủa bên cạnh, thay phiên giơ đủa, không biết biết phải hạ đủa như thế nào.

"Có thể không ăn được không?" Độc Cô Thiên Diệp cầm chiếc đũa gắp một miếng giống khoai tây, không biết cái đen xì phía trên là gì, ngẩng đầu hỏi Niên Hoa.

Niên Hoa lắc đầu, nói: "Không thể không ăn!"

"Được rồi!"

Ngay khi Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị hy sinh vì nghĩa, Đô Đô đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp, nói: "Chủ nhân, bọn Ngu Hành đã rời khỏi cửu thiên huyền giới!"

"Thật không?" Độc Cô Thiên Diệp lập tức buông chiếc đũa trong tay, nói, "Chúng ta đi ra xem tình huống bên ngoài." Nói xong liền mang theo Niên Hoa và Mộng Thiên Quân ra Luyện Yêu Hồ. Sau khi đi ra Độc Cô Thiên Diệp và Mộng Thiên Quân đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chúng ta về hoàng cung trước đi." Mộng Thiên Quân nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nhìn Niên Hoa hỏi: "Ngươi có muốn cùng đi hay không đi?"

Niên Hoa lắc đầu, nói: "Ta muốn đi tìm người cho ta ý kiến, sau đó tiếp tục nấu đồ ăn. Ngươi cho một chút nguyên liệu đi."

"Được." Độc Cô Thiên Diệp để gia vị và nguyên liệu nấu ăn vào nhẫn không gian rồi đưa cho Niên Hoa, sau đó cùng Mộng Thiên Quân trở về hoàng cung.

"Các ngươi nhanh như vậy đã trở lại!" Bọn Thất Nguyệt vừa đi ra, vừa vặn gặp hai người.

"Hắn có không nói gì thêm?" Mộng Thiên Quân hỏi Thất Nguyệt.

"Nói, cụ thể các ngươi hỏi Tiêu đi." Sắc mặt Thất Nguyệt có chút ngưng trọng.

Nhìn thấy Thất Nguyệt như vậy, bọn Độc Cô Thiên Diệp đi nhanh hơn. Hai người Hắc Tử nhìn họ vội vã rời khỏi, nói: "Coi chừng Tiêu chỉnh chết ngươi!"

"Hắc hắc, ngươi không biết là chơi đùa bọn họ như vậy tốt lắm sao?"

"Tiêu, tình huống hiện tại thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp vội vàng chạy tới trong chính điện, lôi kéo tay Tử Tiêu lo lắng hỏi.

"Tình huống gì?" Tử Tiêu nhìn dáng vẻ lo lắng của Độc Cô Thiên Diệp, cười cười, nói: "Chuyện Ngu Hành sao? Vẫn tốt mà? Sao nàng lại lo lắng như vậy!"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn ý cười trong mắt Tử Tiêu, biết mình bị Thất Nguyệt lừa, oán hận nói: "Thất Nguyệt này!"

"Ha ha ha!" Tử Tiêu cười to, ôm Độc Cô Thiên Diệp, ở trên mặt nàng hôn một cái.

Mộng Thiên Quân đang muốn vào nhìn thấy tình cảnh bên trong, mặt tối sầm lại, yên lặng lui ra.

Độc Cô Thiên Diệp lấy tay ngăn ở miệng, hỏi: "Bây giờ là tình huống như thế nào? Chàng nói cho ta nghe một chút đi."

Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp trở lại vương tọa ngồi xuống, để Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên đùi, nói: "Chuyện với Ngu Hành nói không xong cũng không phải mà nói xong cũng không phải. Mặc kệ thế nào, hắn cứ giao cho ta là được. Nàng chỉ cần tu luyện thật tốt, sớm một chút trưởng thành là được!"

Độc Cô Thiên Diệp mở tay hắn ra, ngón tay ở bên trong vuốt, nói: "Chàng muốn ta khôi phục trí nhớ, trở thành thần sáng thế sao?"

Tử Tiêu tựa đầu vào vai nàng, nói: "Nàng muốn thế nào, thì cứ thế đó! Ta tôn trọng lựa chọn của nàng."

"Nếu ta nói ta không muốn trở thành thần sáng thế?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Nàng chính là nàng, cho dù có một ngày, nàng khôi phục trí nhớ và thực lực, nàng cũng là nàng, nàng có tình cảm mà 'nàng' không có, nàng có thân tình hữu tình và tình yêu, có rất nhiều thứ 'nàng' không có, 'nàng' đã là quá khứ, còn nàng mới là tương lai!"

"Ừ!" Độc Cô Thiên Diệp nặng nề gật đầu, nàng chính là nàng, cũng sẽ chỉ là nàng!

"Cho nên, yên tâm ở trong này tu luyện. Chuyện đó giao cho ta là được rồi!" Tử Tiêu chậm rãi hôn lên cổ nàng cổ.

Độc Cô Thiên Diệp bị hắn làm cho ngứa, muốn rời khỏi, lại bị hai tay hắn nắm chặt, nàng cười khanh khách, nói: "Ta muốn đi tìm các Linh Châu khác."

Đây là việc nàng muốn làm, cũng là lựa chọn của nàng. Nàng vẫn lựa chọn mình cường đại, tuy rằng, đây là thực lực của nữ tử kia.

Tử Tiêu trầm mặc trong chốc lát, lấy một cái hộp ra cho nàng. Nàng nhận lấy, vừa mở ra thấy, kêu lên: "Thổ Linh Châu!"

  Trong hộp gỗ vạn năm chứa một hạt châu màu nâu, ngoại hình giống bọn Hỏa Linh Châu như đúc, Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt một cái lập tức nhận ra là Thổ Linh Châu trong ngũ hành Linh Châu.

"Thổ Linh Châu sao ngươi ở nơi này?" Nàng lấy Thổ Linh Châu ra đặt trên tay, có lẽ là do cảm ứng lẫn nhau, những viên Linh Châu khác đều chạy ra, chuyển động quanh Thổ Linh Châu.

Tử Tiêu nhìn thiên hạ tâm trạng rõ ràng không tệ, lại hôn trộm trên mặt nàng một chút, nói: " Đây cũng là ta mới có được. Bọn Tu La vô ý đụng phải Thổ Linh Châu ở không gian khác, nghĩ nàng bị trọng thương như vậy vì Hỏa Linh Châu, không biết nàng cần Thổ Linh Châu không, lập tức đoạt lại, mang về Cửu Thiên Huyền Giới."

"Vậy sao giờ chàng mới đưa ta ?" Độc Cô Thiên Diệp cầm mấy hạt châu trong tay, nói.

"Ta nghĩ chờ chính nàng ra quyết định, nếu nàng không muốn, ta sẽ không đưa nàng. Ta hy vọng tất cả quyết định nàng làm ra đều là thuận theo lòng của nàng, mà không phải bị người ngoài áp bức." Tử Tiêu nói, "Ta hy vọng mỗi ngày nàng đều sống vui vui vẻ vẻ !"

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Thổ Linh Châu, hai tay ôm cổ Tử Tiêu, hôn một cái trên mặt hắn, nói: "Cảm ơn chàng!"

Tử Tiêu giữ đầu Độc Cô Thiên Diệp, đôi môi tìm hôn lên môi Độc Cô Thiên Diệp, mút ngọt ngào trong miệng của nàng, truy đuổi cái lưỡi thơm tho của nàng, tay không ngừng sờ soạng trên người nàng.


Sau nụ hôn thật dài, Tử Tiêu rời khỏi môi của nàng, nói: "Phải cảm ơn như vậy mới có thành ý!"

Độc Cô Thiên Diệp cắn một chút trên cổ hắn, nói: "Chàng nhân cơ hội ăn đậu hủ của ta!"

" Nàng cũng có thể ăn đậu hủ của ta!" Tử Tiêu nói, "Ta ở đây, hoan nghênh đến ăn!"

Đương nhiên Độc Cô Thiên Diệp biết hắn nói ăn là ăn gì, hung hăng đánh một quyền lên ngực hắn, nói: "Ta đi về làm cho Thổ Linh Châu nhận chủ trước!"

"Ta đi cùng nàng." Tử Tiêu nói xong ôm lấy nàng, đi đến tẩm cung hắn.

"A! Chàng thả ta xuống, ta có thể tự đi!" Độc Cô Thiên Diệp thình lình bị ôm lên, kinh ngạc kêu.

"Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, ta ôm nàng về!" Tử Tiêu nói.

"Của ta thương đã muốn tốt lắm!" Độc Cô Thiên Diệp kháng nghị nói.

"Tốt rồi? Tốt rồi thì rất tốt, tốt rồi thì sau này chúng ta có thể ngủ cùng nhau!" Tử Tiêu cười nói.

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới hiểu được Tử Tiêu đào hố cho mình nhảy, một tay đánh vào ngực hắn, làm cho tiếng cười của hắn biến thành kêu rên.

" Thật nhẫn tâm!" Tử Tiêu tán thưởng nói, tay ôm nàng vẫn không buông ra như cũ, tiếp tục đi nhanh đến tẩm cung.

Từ sau khi Độc Cô Thiên Diệp đến đây, tẩm cung của hắn biến thành tẩm cung của nàng, nghĩ đến việc nàng bị thương, hắn luôn luôn nghỉ tạm phòng bên cạnh. Từ hôm nay trở đi, hắn muốn làm tẩm cung của nàng biến thành tẩm cung của bọn họ!

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp trở về tẩm cung thì để Tử Tiêu buông mình, sau đó không để ý tới hắn nữa, lấy Thổ Linh Châu ra, nhỏ một giọt máu lên trên. Máu chậm rãi thấm vào, biến thành một trận ánh sáng nâu, làm cho tất cả bùn đất Cửu Thiên Huyền Giới đều nổi lên một tầng sáng bóng, tản mát ra một trận hương thơm.

Kế hỏa Linh Châu, Cửu Thiên Huyền Giới lại xuất hiện tình huống như vậy lần nữa, làm cho cư dân nơi này cảm thán không thôi, không biết là ai có vận khí tốt như vậy, có thể có được hai viên ngũ hành Linh Châu!

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp lại tiến nhập minh tưởng, biết nàng tiến nhập lĩnh vực thuộc tính thổ, mình ngồi xuống cái bàn bên cạnh, rót ly trà, chuyển ly trà, suy tư. Chỉ chốc lát sau tiểu Đậu tử đi vào, Tử Tiêu cho hắn một ánh mắt, lời nói của hắn đã đến yết hầu lại nuốt xuống.

Tử Tiêu buông ly trà, đi ra bên ngoài, hỏi: "Chuyện gì?"

"Chủ thượng, vừa mới phát hiện động tĩnh người của Ngu Hành ẩn núp chỗ chúng ta, Thất Nguyệt đại nhân bảo ta tới hỏi ngài, chúng ta có cần diệt khẩu bọn họ không?" Tiểu Đậu tử hỏi.

Tử Tiêu nhìn nhìn Độc Cô Thiên Diệp trong phòng, nói: "Không cần, để bọn họ cho tiểu Diệp nhi luyện tập!"

"Dạ, chủ thượng." Tiểu Đậu tử lui xuống, Tử Tiêu trở về phòng, hắn nằm xuống quý phi ghế, chợp mắt.

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp đứng trên một mảnh đất trơ trụi, ngẩn người với một tảng đá.

Tiến vào lĩnh vực thuộc tính, nàng một chút cũng không kinh ngạc. Giờ nàng đã biết, Linh Châu nhận chủ có thể làm người ta trực tiếp lĩnh ngộ lĩnh vực, nhưng giờ nàng cũng không phải đang tự hỏi vấn đề này, mà là nghĩ làm thế nào mới có thể dung hợp tất cả các lĩnh vực vào nhau, hình thành một cái lĩnh vực mới.

Nàng đứng ở trong lĩnh vực, nhắm mắt suy tư, lĩnh vực xung quanh không ngừng biến hóa, bốn lĩnh vực hỏa mộc thủy thổ luân phiên xuất hiện bên người nàng, nhưng không thể dung hợp vào nhau. Nàng thử rất lâu, cuối cùng vẫn là thất bại .

"Phốc..." Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, làm Tử Tiêu đang chợp mắt một bên kinh hãi.


  "Sao vậy?" Tử Tiêu đi đến bên giường hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy đan dược ra ăn, sau đó lau miệng, nói: "Không có việc gì, chỉ là vừa nãy linh lực đi ngược chiều."

"Không phải đi lĩnh vực sao, sao có thể xuất hiện linh lực đi ngược chiều?" Tử Tiêu nói.

"Ta muốn thử xem có thể dung hợp lĩnh vực vào nhau không, hình thành một lĩnh vực toàn năng mới, cho nên..." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Dung hợp lĩnh vực vào nhau?" Tử Tiêu nghe lời nói Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ý tưởng này không tệ, từ từ sẽ đến, tìm được phương pháp là có thể thành công."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hiểu được việc này phải muốn tìm được phương pháp mới có thể.

"Ta định bế quan nghiên cứu một chút, nhìn xem có thể tìm được phương pháp không." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Trước đó, ta muốn chữa bệnh cho tiểu Đậu tử. Lúc trước ta không thể khống chế Viêm, cho nên không có cách nào, sau khi Hỏa Linh Châu nhận chủ, ta đã có thể khống chế nó."

"Được. Ta cho người đi gọi hắn." Tử Tiêu nói, sau đó đi ra bên ngoài, làm cho thị vệ đi thông báo cho tiểu Đậu tử.

Chỉ lát sau tiểu Đậu tử đã tới, nhìn thấy Tử Tiêu và Độc Cô Thiên Diệp, hỏi: "Chủ thượng, ngài bảo ta đến có phân phó gì?"

"Tiểu Diệp nhi chuẩn bị ngày mai lấy Băng Tinh trong thân thể ngươi cho ngươi, ngươi về chuẩn bị một chút. Sau khi xong nàng sẽ bắt đầu bế quan." Tử Tiêu nói.

"Thật sự?" Tiểu Đậu tử nghe thấy lời nói Tử Tiêu lập tức kích động lên, nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Cảm ơn nữ chủ nhân!"

"Ta chỉ là thử một lần, có thể thành công không, ta cũng không có nắm chắc mười phần. Nhưng ít nhất ta có thể cam đoan ngươi không có việc gì. Cho nên ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn." Độc Cô Thiên Diệp đánh một châm dự phòng trước, để tránh ngày mai không thành công, tiểu Đậu tử lại phải thất vọng.

"Ta biết!" Tiểu Đậu tử nói, " Nhưng nữ chủ nhân, bọn họ từng hỏi ta, khi ngài lấy Băng Tinh cho ta có thể cho bọn họ vây xem không?"

"Ân?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ lời nói của tiểu Đậu tử.

"Là thị vệ trong cung, bọn họ biết không lâu trước ngài xem ra thân thể nguyên nhân ta, nói muốn nhìn phong tư của ngài một chút, cho nên hỏi qua, có thể cho bọn họ vây xem không."

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Có thể thì có thể, nhưng người không thể nhiều lắm. Bằng không rất ồn ào, sẽ ảnh hưởng chúng ta."

"Được! Giờ ta phải đi nói cho bọn họ! Cảm ơn nữ chủ nhân!" Tiểu Đậu tử nói xong chạy ra.

Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Không cần để ý tới bọn họ !"

"Không có việc gì, chỉ cần người không nhiều lắm, thì không sao cả. Bọn họ muốn nhìn ta là một bộ phận, quan tâm tiểu Đậu tử cũng là nguyên nhân rất lớn !" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Tử Tiêu gật gật đầu, nói: "Tiểu Đậu tử là đứa trẻ bị vứt bỏ ta nhặt về từ bên ngoài, từ nhỏ là được bọn họ mang lớn. Lúc trước hắn vừa được 12 tuổi thì không lớn nữa, bọn họ đều rất lo lắng."

"Giờ ta rất tò mò Băng Tinh trong nguồn huyễn lực của tiểu Đậu tử kia cuối cùng là cái gì." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ tới Băng Tinh ngủ say kia, nói.

"Chẳng phải ngày mai sẽ biết sao?" Tử Tiêu nói.

"Ừ, chúng ta chờ ngày mai."

Ngày hôm sau, địa điểm Độc Cô Thiên Diệp chọn để lấy Băng Tinh cho tiểu Đậu tử là chính điện hoàng cung, khi nàng và Tử Tiêu tới, nhìn thấy bên trong đã đứng không ít người, trừ thị vệ còn có Thất Nguyệt, Hắc Tử, Niên Hoa, Niên Tuế, nhìn thấy bọn họ đều hành lễ.

Tử Tiêu kéo Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên vương tọa, nhìn người phía dưới, nói: "Lát nữa tiểu Diệp nhi lấy đồ trong thân thể tiểu Đậu tử ra, mọi người không thể phát ra một chút tiếng động. Nếu làm không được, bây giờ lập tức đi ra ngoài cho ta."  

  "Chủ thượng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phát ra tiếng động." Tất cả thị vệ đều cam đoan.

"Thiên Diệp, ngươi nắm chắc không?" Thất Nguyệt hỏi. Cảm tình của hắn và tiểu Đậu tử có thể nói là tốt nhất, vô cùng hy vọng Độc Cô Thiên Diệp có thể chữa khỏi cho tiểu Đậu tử, có thể cho hắn sống cuộc sống của người bình thường.


"Ta làm hết sức." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó mang tiểu Đậu tử đi vào chính giữa ngồi xuống, nói: "Chúng ta bắt đầu đi. Ngươi dùng hỗn độn lực bảo vệ tâm mạch của mình."

Tiểu Đậu tử gật gật đầu, đưa tay phải của mình ra.

Độc Cô Thiên Diệp giống lần trước, trước triệu hồi Viêm ra, sau đó dùng hỗn độn lực bao quanh nó, cuối cùng còn bao bên ngoài một tầng màu lam. Sau khi chuẩn bị tốt, chậm rãi đánh Viêm vào thân thể tiểu Đậu tử.

Đã trải qua cảm giác lửa đốt đau thấu xương lần trước, khi tiểu Đậu tử nhìn thấy Viêm thì chuẩn bị tốt trong lòng, nhưng khi làm Viêm vào thân thể mình thì không đau như lần trước, còn có cảm giác hơi lạnh lẽo.

Lần này Độc Cô Thiên Diệp còn bao một tầng màu lam trên hỗn độn lực, đó là thủy liên nàng dùng Thủy Linh Châu ngưng kết ra, dùng để giảm nhiệt độ của Viêm, để tiểu Đậu tử không quá khó chịu.

Sau khi Viêm tiến vào thân thể tiểu Đậu tử, ngựa quen đường cũ đi tới đan điền của hắn, nhìn thấy trên nguồn huyễn lực còn Băng Tinh đang hé ra hợp lại thì ngừng lại.

Hình như phát hiện Viêm, Băng Tinh mấp máy hai cái, không để nó vào mắt, tiếp tục ngủ.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy phản ứng của Băng Tinh, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nó thật đúng là một chút cảm giác nguy cơ cũng không có!

Nàng khống chế Viêm chậm rãi đi tới gần Băng Tinh, tận lực không chạm tới nguồn huyễn lực của tiểu Đậu tử. Tới gần mới phát hiện, trên Băng Tinh cư nhiên thật sự có một đôi mắt nhỏ, còn có có một cái miệng nhỏ nhắn. Cái miệng nhỏ nhắn theo tiết tấu nó hé ra đóng lại, hộc lãnh khí ra ngoài.

Độc Cô Thiên Diệp hơi điều cao nhiệt độ của Viêm một chút, Băng Tinh cảm nhận được nhiệt độ của Viêm, mở mắt, lộ ra đôi mắt trong suốt, nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp, hai mắt tràn đầy ngây thơ.

"Ngươi muốn làm gì?" Băng Tinh mở miệng hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp thật không ngờ Băng Tinh cư nhiên có thể nói, vậy nó giống Viêm nhau đã sinh ra linh trí , trong lòng nàng kinh ngạc một phen, làm cho Viêm nói với nó: "Chúng ta muốn dẫn ngươi ra ngoài."

"Vì sao? Ta ngủ ở đây rất thoải mái, không muốn đi." Băng Tinh trả lời.

"Ngươi ngủ ở đây, làm cho thân thể bằng hữu ta không thể lớn lên." Viêm nói.

"Ta chỉ ngủ thôi mà, ta lại không có ăn luôn thân thể hắn!" Băng Tinh nói.

"Nhưng ngươi hít thở ra hàn khí đông thân thể hắn lại, làm cho thân thể hắn không lớn, có hại với hắn. Cho nên ngươi không thể lại ngốc ở đây." Viêm nói.

Băng Tinh không vui, nói: "Ta không đi, ta sẽ ngủ ở trong này!"

Viêm thấy Băng Tinh không chịu, không có kiên nhẫn gì, nói: "Niệm tình chúng ta đều là hóa linh, bản tôn không muốn làm khó dễ ngươi. Nếu ngươi không đi, vậy đừng trách ta không khách khí!"

Tuy rằng tính tình Băng Tinh có vẻ lạnh, nghe thấy lời nói của Viêm cơn tức cũng dâng lên, nói: "Niệm tình chúng ta đều là hóa linh, bản tôn không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi nếu lại quấy rầy ta ngủ, vậy đừng trách ta không khách khí!"

Nghe thấy Băng Tinh dùng lời nói của mình trả lại cho mình, cơn tức của Viêm ứa ra, chợt đề cao nhiệt độ của mình không ít. Nhưng tốt xấu hắn còn có chút lý trí, biết mình ở trong thân thể tiểu Đậu tử, không chỉnh nhiệt độ lên tới mức hắn không thể chịu được.

Băng Tinh cũng phóng ra hàn khí của mình, còn ngưng lại công tới Viêm, nhưng khi tới gần Viêm bị hòa tan mất.

Một lửa một băng phân cao thấp trong đan điền tiểu Đậu tử, làm cho tiểu Đậu tử lát lãnh lát nóng, nhiệt độ trong thân thể một lát cao dọa người, một lát lại tỏa ra hàn khí. Nhưng, tuy thân thể rất khó chịu, hắn lại cắn răng không rên một tiếng. Mà Độc Cô Thiên Diệp vừa phải khống chế Viêm chiến đấu với Băng Tinh, vừa phải không tổn thương thân thể tiểu Đậu tử, tinh thần lực vẫn căng thẳng, mồ hôi chi chít rơi xuống từ trên trán nàng.

Những người xung quanh nhìn thấy tình huống hai người, đều ngừng thở, sợ mình thở quá mạnh, ảnh hưởng đến Độc Cô Thiên Diệp.

Trong thân thể Tiểu Đậu tử, Viêm giằng co với Băng Tinh. Nếu không cố kỵ thân thể tiểu Đậu tử, nó nhất định làm Băng Tinh đáng ghét này hòa tan ngay cả hơi nước cũng không còn!

ý thức Độc Cô Thiên Diệp ngưng tụ thành dáng vẻ thu nhỏ của mình, xuất hiện bên người Viêm, nhìn Băng Tinh nói: "Vì sao ngươi không chịu rời khỏi thân thể tiểu Đậu tử?"

"Ta thích nơi này, ta không muốn đi." Băng Tinh trả lời nói.

"Là vì thể chất của tiểu Đậu tử có thể làm ngươi tiến hóa nhanh hơn đúng không ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Sao ngươi lại biết?" Băng Tinh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói.

"Ta đoán." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Đúng vậy, ta vốn là băng tuyết trên núi băng tuyền hình thành Băng Tinh, trải qua trăm vạn năm mới hình thành linh trí. Lúc trước ta vừa thấy nhân loại này, thì biết thân thể hắn là thể chất băng dung, nếu ta ăn thân thể hắn, ta có thể lại tiến hóa rất nhanh. Nhưng ta cũng không ăn hắn, khi hắn không cẩn thận rơi vào băng tuyền thì nhập vào thân thể hắn, tu luyện trong thân thể hắn." Băng Tinh nhớ lại, "Ta cũng không có ý tứ thương tổn hắn, bằng không ta cũng sẽ không lâu như vậy cũng không ăn hắn."

Độc Cô Thiên Diệp nghe lời nói Băng Tinh, cũng cảm thấy nàng không phải loại hóa linh ý xấu xa, nói: "Thật ra ngươi ở trong này vì tu luyện nhanh một chút, muốn tiến hóa sớm một chút, cho nên mới không đi, có phải không?"

" Phải." Băng Tinh thừa nhận.

"Nếu ta có biện pháp làm ngươi thăng cấp nhanh hơn thì sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Biện pháp gì?" Băng Tinh hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy băng tâm ra, bởi vì giờ nàng là trạng thái ý thức, lấy ra băng tâm nữa cũng chỉ là một bóng dáng, nhưng Băng Tinh vẫn là nhận ra thứ này bất phàm.

"Đây là băng tâm, hẳn là ngươi biết, ăn nó tuyệt đối ngươi có thể tiến hóa. Ta có thể cho ngươi, điều kiện là ngươi phải rời khỏi thân thể hắn. Thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp dụ hoặc, nhìn thấy Băng Tinh còn do dự, nàng thu băng tâm lại, nói: "Nếu ngươi không đồng ý, ta vẫn có thể diệt ngươi, đến lúc đó ngươi tu luyện nhiều năm như vậy mới hình thành linh trí cũng lãng phí không công!"

Bị Độc Cô Thiên Diệp cưỡng bức thêm lợi dụ như vậy, suy nghĩ của Băng Tinh bắt đầu dao động, nghĩ tới dáng băng tâm nhịn không được nuốt nước miếng, hỏi: "Nếu ta theo ngươi ra ngoài, ngươi thật sự cho ta ăn nó hả?"

"Đương nhiên, ta nói chuyện thì giữ lời." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Lực dụ hoặc của băng tâm với Băng Tinh quá lớn, Băng Tinh cảm thấy tin tưởng nhân loại này một lần, vì bảo hiểm, nó nói: "Nếu ngươi dối gạt ta, ta sẽ ăn luôn người này. Cho dù ngươi có hỏa diễm, nhưng ngươi cũng không có cách cứu hắn đâu!"

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Băng Tinh còn có thể uy hiếp mình, nở nụ cười, nói: " Được!"

Lúc này Băng Tinh mới bắt đầu chậm rãi hoạt động thân thể của mình, rời khỏi nguồn huyễn lực, sau đó phá tan cái bụng tiểu Đậu tử bay ra.

Mọi người vốn nhìn thấy hai người bình tĩnh lại, nghĩ rằng không có việc gì, không nghĩ tới trái tim vừa mới buông xuống, thì nhìn thấy bụng tiểu Đậu tử lập tức phá một cái động, một thứ gì đó vọt ra từ bên trong.

"A." Tiểu Đậu tử ôm bụng ngã xuống, Độc Cô Thiên Diệp cũng vẻ mặt mệt mỏi mở mắt. Nhìn thấy tình huống tiểu Đậu tử, cầm một viên đan dược cho hắn ăn, nói với Niên Hoa: "Ngươi tới chữa thương cho hắn."

Niên Hoa đi tới ôm lấy tiểu Đậu tử, đặt hắn trên ghế bắt đầu chữa thương cho hắn. Tuy rằng bụng hắn phá động, nhưng cũng không có nguy hiểm sinh mệnh, mọi người lập tức chuyển ánh mắt từ trên người hắn dời đến Băng Tinh treo giữa không trung đối lập với Độc Cô Thiên Diệp.

Tuy rằng Băng Tinh là xuyên phá thân thể tiểu Đậu tử ra, nhưng trên thân thể nó không có vết máu, hơn nữa thoạt nhìn đã hơi thành hình người .

"Thứ đó đâu?" Băng Tinh hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lấy băng tâm ra, Băng Tinh vừa thấy thì kích động, bay qua trực tiếp nuốt băng tâm xuống.

"Ôi chao!" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Băng Tinh gấp như vậy, lời muốn nói còn chưa nói đâu.

"Sao vậy?" Băng Tinh nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì nhìn Băng Tinh, nói: "Ta còn chưa kịp nói cho ngươi, băng tâm này là ta luyện hóa, cũng liền tương đương với nhận ta làm chủ. Ngươi cứ ăn băng tâm như vậy, sau khi tiến hóa sẽ giống nó nhận ta làm chủ . Nhưng ngươi đã ăn vào, giờ cũng không có cách nào nữa."

"A? Ngươi..." Băng Tinh còn chưa nói cái gì, mắt nhắm lại, lập tức rớt từ không trung xuống, rơi trên mặt đất vù vù ngủ mất.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui