Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa nói với mình, nhưng kêu tên của Phù Thương, nàng còn chưa kịp kêu Phù Thương ra, thì đã nhìn thấy Phù Thương từ trong Luyện Yêu Hồ đi ra. (D: Phù Thương là cái trứng để trong LYH ý)
"Chu Tước, đã lâu không thấy." Phù thương nói.
"Ta vẫn chưa phải là Chu Tước, ta là Tiểu Hỏa. Chỉ có nhiều thêm một ít trí nhớ thôi." Tiểu Hỏa nhìn Phù Thương nói, "Ngươi vẫn còn ở trong cái trứng sao, đi theo chủ nhân lâu như vậy, nàng cũng chưa biết ngươi là ai đâu!"
"Không phải Phù Thương nói hắn bị thương không thể ra ngoài sao? Chẳng lẽ đã hồi phục?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phù Thương, vẻ mặt oán niệm.
"Ta đã sớm tốt rồi, khi đó mỗi ngày ngươi đều truyền hồn độn lực vào cho ta, sau đó mỗi lần ngươi thăng cấp ta cũng hấp thu được rất nhiều lực lượng, cho nên đã hồi phục rất tốt, chẳng qua là thấy mọi người quen với hình dáng hiện tại của ta nên mới không đi ra." Phù thương trả lời nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái trứng trên không trung, đối với lời giải thích của hắn từ chối cho ý kiến. Nhưng nhìn hắn vẫn chưa ra, nói: "Ngươi vẫn còn muốn ở trong cái trứng đó sao?"
"Được rồi." Phù Thương có chút bất đắc dĩ nói, ánh sáng màu xanh nhạt chợt lóe, cái trứng liền biến mất, một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh xuất hiện.
Phù Thương vừa ra tới, người Long tộc cũng không dám lỗ mãng, bây giờ thấy chân thân của hắn, toàn bộ đều quỳ xuống, hô: "Tổ tiên."
"Tổ tiên?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phù Thương, không hiểu xưng hô của Long tộc đối hắn.
Phù Thương vung tay lên, người Long tộc đứng lên toàn bộ, nhìn nghi vấn trong mắt Độc Cô Thiên Diệp, cười khuynh thành: "Ta chính là một trong tứ đại thần thú viễn cổ - Thanh Long!"
"Thanh Long!" Độc Cô Thiên Diệp kêu lên thất thanh. Không nghĩ quái đản theo mình trước kia lại là một trong tứ đại thần thú viễn cổ, Thanh Long. Càng không nghĩ tới bên cạnh mình có đến hai thú trong tứ đại thần thú!
Tiểu Hỏa một thân hồng y, bay đến bên người Thanh Long, nói với người phía dưới: "Hiện tại ta và Thanh Long đề có chung một khế chủ, cho nên mâu thuẫn hiện tại đều có thể buông xuống. Các ngươi ở cạnh nhau, phải sống yên ổn hổ trợ nhau, không phải là tàn sát lẫn nhau. Lời ta nói, các ngươi có hiểu không?"
Phượng Hoàng và Tử Ưng đều quỳ xuống, nói: "Chúng ta đã biết."
"Hửm?" Long tộc không có đáp lại, sắc mặt Phù Thương trầm xuống, trong lỗ mũi phát ra âm tiết, làm người Long tộc sợ tới mức run rẩy không thôi, đều quỳ xuống nói: "Chúng ta đã biết."
Phù Thương hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi đi về trước đi."
Long Ngạo Thiên nhìn Phù Thương, không rời đi, hỏi: "Tổ tiên, không biết ngài có biết tung tích của Không Động Ấn? Từ sau khi Không Động Ấn mất tích, Long tộc chúng ta dần dần suy sụp, chúng ta khẩn cầu tổ tiên thay tộc tìm không động ấn về." Long Ngạo Thiên nói xong lại quỳ xuống
Phù Thương nghe tới Không Động Ấn, theo bản năng nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp.
"Không Động Ấn là gì của Long tộc?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Phù thương gật đầu, nói: "Không Động Ấn vẫn là thủ hộ chí bảo của Long tộc, nó ban cho Long tộc lực lượng vô tận, làm cho Long tộc mạnh hơn so với chủng tộc khác. Dẫn tới sự rình mò của linh thú khác, liên tục đã xảy ra nhiều lần chiến đấu, thần sáng thế liền thu nó về. Sau ngươi lại biết."
"Hiện tại Không Động Ấn đã giải phong ấn, nhưng đã nhận ta là chủ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Long Ngạo Thiên nghe nói Không Động Ấn ở trên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta nguyện ý tùy tùng bộ pháp cho tổ tiên, nhận ngài là chủ!"
"Này..." Độc Cô Thiên Diệp có chút ngượng ngùng, khéo léo từ chối nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, chỉ sợ không tốt đâu."
Phù Thương hiểu ý của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi có thể dùng Không Động Ấn chúc phúc cho bọn họ, nhận chủ thì không cần."
Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được biện pháp này rất tốt, nói với Long Ngạo Thiên: "Ta có thể dùng Không Động Ấn chúc phúc cho các ngươi, nhưng các ngươi phải có cuộc sống của riêng mình, không cần vì nó đi theo ta, buông tha cuộc sống tự do hiện tại."
Độc Cô Thiên Diệp lấy Không Động Ấn ra, nhìn một chút. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Không Động Ấn, lúc trước vẫn không có thời gian, hiện tại nhìn thấy cũng chỉ là một con dấu Thanh Ngọc được điêu khắc bốn mặt mà thôi, chính là lớn hơn một chút so với con dấu bình thường. Quan sát đủ, nàng cầm Không Động Ấn, hỏi: "Phù Thương, ta phải làm như thế nào?"
"Ngươi chỉ cần rót linh lực vào trong, phóng tới giữa không trung là có thể." Phù Thương nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, rót linh lực vào Không Động Ấn, Không Động Ấn liền phát ra ánh sáng Thanh Ngọc, sau đó chậm rãi lên tới giữa không trung. Phù Thương chờ Không Động Ấn dừng lại ở không trung, hai tay kháp ấn bí quyết, lục sắc linh lực tiến vào bên trong Không Động Ấn, ánh sáng Không Động Ấn phát ra càng thêm chói mắt, sau đó thẳng tắp chiếu xuống trên người Long tộc.
Thời điểm nhìn thấy Không Động Ấn, mọi người Long tộc kích động không kềm chế được, mắt không nháy nhìn động tác Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Thanh Long Phù Thương bấm tay niệm thần chú, toàn bộ sôi trào, quỳ gối trên mặt biển, bái lễ không ngừng với Không Động Ấn. Sau đó thanh quang chiếu rọi trên người chúng nó, chúng nó cảm giác được mình thân thể như trãi qua lễ rửa tội, thân thể giống như được ban cho lực lượng mạnh mẽ.
Chúc phúc tiến hành đến nửa giờ sau, ánh sáng Không Động Ấn phát ra chậm rãi yếu ớt, cuối cùng biến mất, Không Động Ấn lại biến thành một con dấu Thanh Ngọc bình thường. Độc Cô Thiên Diệp nâng tay, Không Động Ấn liền nằm trong tay nàng.
"Đa tạ tổ tiên, đa tạ tiểu thư." Người Long tộc cảm nhận được biến hóa của thân thể mình, nói lời cảm ơn với Độc Cô Thiên Diệp và Phù Thương.
Phù thương phất phất tay, nói: "Các ngươi về trước đi, nhớ lấy về sau trông coi, hòa thuận với tộc Phượng Hoàng, không thể lại lấy mâu thuẫn trước kia khơi mào chiến đấu."
"Dạ, tổ tiên." Long Ngạo Thiên cam đoan với Phù Thương, sau đó mang theo người Long tộc rời khỏi.
Người Long tộc vừa rời khỏi, bọn bọ liền nhận được ánh mắt của bọn Kim Loan. Tiểu Hỏa dưng lại một giây trên người Kim Loan, lược qua hắn, đi tới chỗ Dạ Lạc.
"Dạ Lạc." Tiểu Hỏa bay tới trước mặt Dạ Lạc, mỉm cười nói: "Ngươi thực hiện được lời hứa của mình, ở thời điểm Phượng Hoàng tộc cần hổ trợ ngươi đã cùng tộc nhân của mình đến giúp. Tuy rằng cuối cùng kết quả như thế, nhưng ta nhìn thấy chân thành của ngươi."
"Chu Tước đại nhân, lúc trước tộc Tử Ưng gặp nạn, Phượng Hoàng tộc đã giúp, hiện tại chúng ta chỉ báo đáp ân tình năm đó mà thôi." Dạ Lạc trả lời nói.
"Tuy là như vậy, nhưng ngươi cũng có thể đứng trên núi Bàng Quan. Nhân phẩm và đạo đức của ngươi tốt như thế nên được thưởng. Ngươi và tộc nhân của ngươi cũng sẽ được Không Động Ấn chúc phúc." Tiểu Hỏa nói.
Dạ Lạc muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Tử Minh, quỳ một gối xuống nói: "Cảm ơn Chu Tước đại nhân ban ân!"
Tiểu Hỏa nhìn Độc Cô Thiên Diệp, dụng ý không cần nói cũng biết. Mà Độc Cô Thiên Diệp cũng không keo kiệt, rót linh lực của mình vào Không Động Ấn, sau đó đem nó phóng đến giữa không trung. Tiểu Hỏa nhìn không động ấn phiếm thanh quang, bắt đầu bấm tay niệm thần chú. Thế tay của nàng và Thanh Long có vài phần tương tự, lại có điều bất đồng
Lúc này Tiểu Hỏa đã bằng với Độc Cô Thiên Diệp, thời điểm bấm tay niệm thần chú thoạt nhìn động tác phi thường đại khí. Linh lực màu đỏ liên tục tiến vào Không Động Ấn, thanh quang bắt đầu biến thành màu đỏ, sau đó chiếu xuống người tộc Tử Ưng, bắt đầu ban cho bọn họ lực lượng.
Toàn bộ Tử Ưng đều quỳ trên mặt đất, thành kính nhận chúc phúc, đồng thời cũng cảm tạ Tiểu Hỏa và Độc Cô Thiên Diệp. Sau khi hoàn thành chúc phúc, Tiểu Hỏa nói bọn Dạ Lạc đứng lên, trở về nơi của mình, Dạ Lạc nhìn Tiểu Hỏa, nói: "Lúc trước đã nói, khi chúng ta gặp nhau lần nữa, ngài sẽ để ta đi theo ngài, hiện tại thỉnh nhận lấy ta."
Tiểu Hỏa nhìn Dạ Lạc, nói: "Lúc trước ước định cùng ngươi không phải ta."
"Trên đời chỉ có một Chu Tước, mặc dù không phải ngài, nhưng ngài cũng có đoạn trí nhớ kia, có thể nhận lấy ta." Dạ Lạc nói: "Ta đã là Thần Tôn cao nhất, sẽ không gây cản trở cho ngài."
Tiểu Hỏa nhìn Dạ Lạc cố chấp, trong trí nhớ truyền thừa nói năm đó hắn còn là một tử ưng bình thường không thể mở huyết mạch, Chu tước đã giúp hắn rất nhiều, còn cứu mạng của hắn. Vì báo ân, hắn muốn đi theo bên người nàng. Nhưng, Chu Tước cự tuyệt, nói thời điểm lần sau gặp mặt hắn có thể thức tỉnh toàn bộ huyết mạch, đột phá thần linh thú, nàng sẽ cho phép hắn đi theo mình.
"Ngươi là linh thú viễn cổ, hiện tại là Vương của bộ tộc, ngươi có địa vị và quyền lực của mình." Tiểu Hỏa còn ý đồ khuyên bảo Dạ Lạc.
"Những thứ đó không ngăn cản được quyết tâm đi theo Chu Tước đại nhân của ta!" Dạ Lạc vẻ mặt kiên quyết nói: "Dạ Tập, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Vương của tộc Tử Ưng. Ta, Dạ Lạc, truyền Vương vị cho ngươi. Ngươi phải dẫn dắt tộc Tử Ưng sống một cuộc sống thật tốt."
"Vương..." Dạ Tập nhìn Dạ Lạc, hắn hiểu được, thông cảm cách làm của Dạ Lạc, nhưng trong lòng, hắn vẫn hy vọng Dạ Lạc có thể tiếp tục ở lại.
"Tử ưng bộ tộc, liền giao cho ngươi." Dạ Lạc giao chiếc nhẫn tượng trưng cho Vương của bộ tộc cho Dạ Tập, sau đó nhìn Chu Tước, khẩn cầu nói: "Chu Tước đại nhân, hiện tại ta đã không còn là Tử Ưng Vương, thỉnh ngài cho phép ta đi theo."
Tiểu Hỏa nhìn Dạ Lạc kiên quyết như thế, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi nhận chủ nhân của ta là chủ nhân đi."
Dạ Lạc vừa nghe Tiểu Hỏa nói, nở nụ cười, chủ động nhận Độc Cô Thiên Diệp là chủ, đứng phía sau Tiểu Hỏa. Mà Tử Ưng nhìn thấy Dạ Lạc thật sự nhận Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân, dưới sự dẫn dắt của Dạ Tập, trở về.
Hiện tại trên bờ Nam Hải chỉ còn tộc nhân Phượng Hoàng tộc, tuy rằng bọn họ nhân sổ không ít, nhưng bị Tiểu Hỏa nhìn chăm chú, tất cả mọi người có cảm giác không thể che giấu tâm tư của mình trước mặt Tiểu Hỏa.
Lúc này, Lam Mân và Kim Vi mang theo bọn Lam Thanh bay lại đây. Nửa giờ sau, nàng mới cùng bọn Kim Vi xông vào cấm địa cung điện, giải cứu toàn bộ người bị giam giữ. Ở thời điểm Kim Vi đi cứu những người khác, Lam Mân và Lam Thanh mới có thời gian hội ngộ ngắn ngủi.
Lam Mân nhìn thấy Lam Thanh bị thương, lấy đan dược Độc Cô Thiên Diệp luyện chế ra cho nàng ăn, mà Lam Thanh vẫn nhìn Lam Mân, nhìn nàng đút thuốc cho mình, trong mắt vẫn lóe nước mắt.
"Nương, ta đã trở về." Lam Mân chuẩn bị tốt nhìn Lam Thanh, rưng rưng mỉm cười nói.
Tay Lam Thanh vuốt tóc Lam Mân, nói: "Tốt, trở về là tốt rồi. Năm đó khi con rời đi còn nhỏ như vậy, nương còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại con. Hôm nay nhìn thấy con bình an vô sự, thực lực còn lợi hại như thế, nương thật sự thực thỏa mãn, cho dù là lập tức chết, ta cũng nguyện ý."
Lam Mân lau nước mắt Lam Thanh, nói: "Nương nói bậy bạ gì đó! Chúng ta mới gặp mặt, sao có thể chết chứ. Hiện tại Hoàng cũng đã trở lại, còn tiến hóa thành Chu Tước, sứ mệnh của chúng ta cũng hoàn thành."
Lam Thanh an ủi gật đầu, nói: "Vất vả cho con, đứa nhỏ."
"Ta không vất vả, tất cả đều là chủ nhân làm." Lam Mân nói, nhìn thấy bọn Kim Vi đã cứu những người khác ra, nói, "Mẫu thân, chúng ta đi ra ngoài trước, bọn họ đều đi Nam Hải, chúng ta đi nhìn tình huống nơi đó."
"Tốt." Lam thanh gật gật đầu, đi theo Lam Mân tới Nam Hải.
Khi bọn Lam Mân đi vào Nam Hải không nhìn thấy Long tộc và Thú tộc khác, chỉ nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Hỏa và Phù Thương cùng với một nam nhân tóc tím mắt tím đứng ở giữa không trung nhìn người phía dưới.
"Chủ nhân, chúng ta đã cứu hết toàn bộ người trong lao." Lam Mân đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp nói.
Bọn Lam Thanh nhìn thấy Tiểu Hỏa, toàn bộ rơi xuống, hóa thành hình người quỳ xuống, kích động hô: "Chu tước đại nhân!"
Tiểu hỏa nhìn Lam Hoàng vừa mới tới, nói: "Các ngươi đứng lên đi, cảm ơn các ngươi những năm gần đây thủ hộ! Mấy năm nay các ngươi chịu khổ."
"Đó là đều chúng ta phải làm!" Lam Thanh đi đầu nói.
"Đây là mẹ của Lam Mân tỷ tỷ đi, ta nhớ rõ hương vị trên người ngươi." Tiểu Hỏa nhìn Lam Thanh, nói: "Lúc trước khi ta còn là một quả trứng, tuy rằng sinh mệnh bị đe dọa, nhưng ta vẫn biết ngươi từng dốc lòng che chở ta."
"Đó là chức trách của thuộc hạ." Lam Thanh đáp.
"Nhưng ta cảm giác được ngươi tràn đầy yêu thương ta." Tiểu Hỏa cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhớ khi gặp Tiểu Hỏa còn có Thanh Loan, liền đưa Thanh Loan từ Luyện Yêu Hồ ra. Nàng vừa ra tới lập tức có người thông qua quan hệ huyết mạch tìm được nàng rồi, đó là bọn ngoại công của Thanh Loan. Nghĩ tới mẫu thân và bà ngoại đã qua đời, Thanh Loan không khỏi bi thương.
"Tiểu Hỏa, những người này muội tính xử lý như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn đám Kim Loan hỏi.
Tiểu Hỏa lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết xử lý như thế nào mới tốt. Lam Thanh a di, ngươi là người đứng đầu thị vệ, chúng ta nên xử lý bọn họ như thế nào bây giờ?"
"Xử ly theo hình phạt của Phượng Hoàng phản bội, từng phản đồ phải trải qua lịch sinh tử kiếp. Nếu sống sót, thì có thể được tha thứ, nếu chết, chỉ có thể trách số mệnh bọn hắn." Lam Thanh trả lời nói.
"Vậy bọn họ liền giao cho ngươi." Tiểu Hỏa động hai tay, thân thể bọn Kim Loan đã bị khống chế, không thể sử dụng linh lực. Mặc kệ bọn họ nhận được kết quả thế nào, đều giao cho bọn Lam Thanh quyết định.
Tiểu Hỏa không quản, Độc Cô Thiên Diệp càng thêm không quan tâm, kêu nhóm thú thú ra, ở Ngô Đồng Lâm làm khách. Mà bọn họ cũng không cần che dấu hơi thở của mình, lắc lư ở Ngô Đồng Lâm. Biết Độc Cô Thiên Diệp thích ở trên cây tu luyện, nàng ở đâu tu luyện, những người khác sẽ tự động rời đi.
Hôm nay, Độc Cô Thiên Diệp ở một trên cây ngô đồng củng cố lĩnh vực Mộc hệ, khi nàng đi ra từ lĩnh vực, cảm giác không khí chung quanh có biến hóa nho nhỏ.
"Tiểu Đằng." Độc Cô Thiên Diệp gọi Tiểu Đằng trên tay.
Khi Độc Cô Thiên Diệp mở miệng trong nháy mắt dây của Đằng Hoàng liền bay ra ngoài, vây quanh vài vòng ở nơi Độc Cô Thiên Diệp chỉ thị. Không nhìn thấy ai, lại nghe thấy âm thanh vẫn oa oa kêu to.
"Ngao ngao ngao, nữ nhân, ngươi nhẹ chút, ngươi nhẹ chút!" Mộng Thiên Quân đột nhiên xuất hiện ở Ngô Đồng Lâm, kêu to với Độc Cô Thiên Diệp. Hắn càng giãy dụa, Đằng Hoàng càng siết chặt.
"Ngươi là ai?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mộng Thiên Quân, cau mày hỏi.
"Ta, ta là đi ngang qua!" Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp biểu tình có chút không hờn giận, cười đùa nói.
"Đi ngang qua?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn chung quanh ngô đồng thụ, nơi này là Ngô Đồng Lâm, ngọn núi không phải tùy tiện là có thể mọc ra một con đường nhỏ, đi ngang qua, lấy cớ như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra được! Nàng đột nhiên cười tà mị, nói: "Nga —— thì ra ngươi chỉ đi ngang qua."
"Hắc hắc, đúng vậy, đi ngang qua, thật là đi ngang qua!" Mộng Thiên Quân nhìn ánh mắt sắc bén của Độc Cô Thiên Diệp, cảm thấy lý do của hắn thật là sứt sẹo mà! Nhưng Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên tìm ra mình, làm cho hắn nhất thời không thể phản ứng, bị nói tới liền nói ra cái lý do như vậy.
"Đi ngang qua hả?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái người bị trói thành bánh chưng, dùng ngón trỏ xoa cằm mình, cười xán lạn: "Ta quyết định, ta muốn cướp bóc. Lấy hết những thứ giá trị trên người ngươi ra đây!"
Dọa?! Cướp bóc?!
"Ta không có tiền!" Mộng Thiên Quân ủy khuất nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Nàng biết rõ ý mình không phải như vậy, vậy mà lại vặn vẹo lời nói của mình.
"Cái gì? Không có tiền? Không có tiền thì giữ ngươi làm cái gì! Tiểu Hỏa, phóng hỏa thiêu hắn! Đốt thành tro tàn còn có thể làm phân bón cho cây ở Ngô Đồng Lâm, có lẽ gặp người quen đi qua sẽ nhớ lại ngươi một chút!" Độc Cô Thiên Diệp sâu kín nói.
Tiểu hỏa vốn không ở đây, nghe Độc Cô Thiên Diệp gọi, từ xa xa bay lại đây, nhìn thấy Mộng Thiên Quân, sửng sốt, nói: "Ngươi như thế nào ở trong này?"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa đến đây, nói: "Tiểu Hỏa, hắn nói hắn đi ngang qua, nếu đi ngang qua đỉnh núi chúng ta, chúng ta nhất định phải cướp bóc một phen, nhưng hắn nói hắn không có tiền, vậy chúng ta thiêu hắn lấy tro làm phân bón cho cây ở Ngô Đồng Lâm."
Tiểu Hỏa cười cười, triệu hồi Viêm ra. Từ sau khi Tiểu Hỏa tiến hóa thành Chu Tước, Viêm cũng thành thần hỏa chân chính, có được thần thức của mình.
"Đừng, đừng, ta còn chưa nói hết đâu!" Mộng Thiên Quân nhìn thấy Viêm, hét lớn: "Ta không có tiền, nhưng ta có toàn bộ địa ngục khăng khít, ngươi có thể lấy hết!"
"Địa ngục khăng khít?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa, vừa mới nãy nó biết người này.
Tiểu hỏa gật gật đầu, nói: "Hắn là thống trị giả của địa ngục khăng khít, Mộng Thiên Quân!"
"Nga, như vậy ư!" Độc Cô Thiên Diệp khinh bỉ nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Không nghĩ tới ngươi chính là thống trị giả của địa ngục khăng khít, cái nơi của ngươi tối như mực, cằn cỗi lại tràn ngập tà ác, ta lấy làm gì?! Thân là người đúng đầu một giới, lại không có một chút bảo bối, ngươi thật nghèo túng."
"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân lần đầu tiên bị người ta nói không đáng một đồng như thế, có chút ưu thương nói: "Tuy rằng nơi đó điều kiện không tốt, nhưng tốt xấu gì ta cũng là thống trị giả nơi đó mà!"
Độc Cô Thiên Diệp triệu hồi Viêm trên tay mình, ngưng linh lực, nhìn Mộng Thiên Quân, nói: "Nói, ngươi đến đây đến có mục đích gì, ta không quan ngươi cái gì mà đi ngang qua hay không đi ngang qua, địa ngục khăng khít luôn u tối, hắc ám, Viêm thích nhất chính là thiêu đốt những vật như vậy. Đằng Hoàng cũng thích làm chuyện như vậy, ngươi hoàn toàn có thể thử."
Mộng Thiên Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như vô hại của nàng, đầu đá và cái trống bỏi giống nhau, miệng hô to oan uổng: "Không có, ta thật sự không có gì mục đích, ta chỉ đến thăm ngươi!"
"Còn không nói thật! Ta không biết ngươi, ngươi làm sao có thể đến thăm ta?!"
Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên biến đổi, tươi cười không thấy, chỉ còn ngoan lệ, hai mắt thẳng tắp nhìn hắn, linh lực trong tay chợt lóe.
Đằng Hoàng theo lời Độc Cô Thiên, buộc Mộng Thiên Quân càng chặt hơn, đến nổi hắn nhe răng trợn mắt.
"Nữ nhân thật sự là dễ thay đổi! Đúng là nữ nhân và tiểu nhân thật khó nuôi!" Mộng Thiên Quân nhỏ giọng nói thầm, tưởng rằng Độc Cô Thiên Diệp không nghe được, lại quên mất Đằng Hoàng đang buộc chặt mình.
Đằng hoàng vừa nghe Mộng Thiên Quân nói, liền tố với Độc Cô Thiên Diệp: "Chủ nhân, hắn nói ngươi giỏi thay đổi! Còn nói ngươi khó nuôi, là tiểu nhân!"
"Nằm tào!" Mộng Thiên Quân trong lòng nhịn không được mắng một tiếng, lời này nếu như bị nàng nghe được, còn không phải sẽ chôn hắn luôn sao!
Độc Cô Thiên Diệp cũng không có chôn hắn, chỉ là linh lực trong tay công kích hắn, làm cho hắn lập tức bị nổ thành than đá đen thui. Nhìn bộ dáng Mộng Thiên Quân, nàng nhịn không được cười nói: "Xin lỗi, lỡ tay." Sau đó lại ngưng linh lực lớn hơn, uy hiếp nói: "Ngươi nếu còn không nói, ta sẽ thật sự biến thành nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi nha!"
Mộng Thiên Quân miệng phun ra mấy ngụm khói đen, toàn mặt chỉ còn lại răng và tròng trắng mắt là màu trắng. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn muốn ngưng linh lực cầu, hét lớn: "Ta nói, ta nói, là người khác gọi ta tới bảo vệ ngươi! Ừ, đúng vậy, ta là đến bảo vệ ngươi!"
"Bảo vệ ta? Ai bảo ngươi tới bảo vệ ta?" Độc Cô Thiên Diệp không tin, nhưng quả cầu linh lực trong tay không có văng ra.
"Thật mà, ta thật là đến bảo vệ ngươi! Muội muội ta bảo ta tới, nói lo lắng cho ngươi, hiện tại lại không thể tới tìm ngươi, liền kêu ta trước đến bảo vệ ngươi."
Mộng Thiên Quân nhanh chóng giải thích nói. Vì ở lại bên người nàng, từng bước nhìn xem nàng có cái gì đáng giá cho Tử Tiêu làm nhiều chuyện vì nàng, hắn tìm lý do hợp lý cho mình.
"Muội muội ngươi? Muội muội ngươi là ai?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nàng không tin ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với mình!
"Muội muội ta là Bách Lý Như Yên !" Mộng Thiên Quân nói, "Chính là đồng đội kiếp trước của ngươi, Bách Lý Như Yên. Lần trước các ngươi đã gặp nhau ở Bí Cảnh Không Linh!"
Độc Cô Thiên Diệp đưa tay tán đi linh lực, nói: "Như Yên kêu ngươi tới?"
"Ừ, đúng vậy." Mộng Thiên Quân không ngừng gật đầu, "Ngươi không phát hiện ta với muội ấy rất giống nhau sao?? Vừa thấy liền biết ta và muội ấy là huynh muội!" (D: khác nào huynh nói thým Diệp không có mắt..... Khặc khặc)
Độc Cô Thiên Diệp nhìn trái nhìn phải, nói: "Ta không thấy ngươi có chỗ nào giống với Như Yên, nhưng thật ra nhìn giống một cục than đá hơn!!"
"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp đả kích sâu sắc, hắn ngọc thụ lâm phong khi nào thì hình tượng lại bất nhã giống như bây giờ hả?! Giật giật thân thể, khổ hề hề nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi trước để nó buông ta ra đi."
Độc Cô Thiên Diệp đánh vang ngón tay, Đằng Hoàng buông Mộng Thiên Quân ra, lùi về trên tay Độc Cô Thiên Diệp. (D: Bà Diệp trạch tay đấy, mấ bạn thử đặt ngón cái với ngón giữa với nhau rồi ma sát mạnh lên, ra tiếng thì thành công... hê hê)
Mộng Thiên Quân đứng lên, khói đen bao vây hắn, khi khói đen lại tản ra, Mộng Thiên Quân bị nổ thành than đá lại khôi phục bộ dáng lúc trước. Hắn lấy một cái gương từ không gian giới chỉ lý ra, nhìn cao thấp trái phải một lượt.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng Mộng Thiên Quân trang điểm, ở trên nhánh cây ngô đồng lắc lư hai chân, nói: "Có phải nam tử đẹp mắt đều trang điểm như vậy hay không?"
Mộng Thiên Quân nhìn trên mặt tuấn mỹ không có một tỳ vết nào, mới vừa lòng cất gương, nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, nói: "Ai nói? Ta tuyệt đối không trang điểm!"
Tiểu Hỏa nhìn Mộng Thiên Quân, cười cười, nói: "Mộng Vương hôm nay sao lại nhàn hạ thoải mái đến Ngô Đồng Lâm ta?"
Mộng Thiên Quân nhìn Tiểu Hỏa, nói: "Chúc mừng ngươi tiến hóa thành Chu Tước! Ta nói nha, ta là thay muội muội đến bảo vệ nàng. Muội ấy biết ngươi đắc tội Ngu Hành kia, phi thường lo lắng, liền kêu ta tới."
"Như Yên bây giờ có tốt không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Không nghĩ tới nàng ấy lại xuyên qua đến địa ngục khăng khít, sinh tồn trong hoàn cảnh kia. Lần trước nhìn nàng ấy sử dụng tử khí, trong lòng nàng liền đoán được, lúc trước khi hỏi Tử Tiêu làm sao tới được địa ngục khăng khít, một là vì Hác Bằng Du, một nguyên nhân khác đó là muốn đi tìm Bách Lý Như Yên.
"Muội ấy tốt lắm nha! Chỉ nhớ ngươi, nghĩ muốn được gặp ngươi, nhưng ta và muội ấy đã hứa với nhau, không đột phá Thần cấp thì không thể ra. Cho nên hiện tại muội ấy đang cố gắng huấn luyện, mà ta đây, sẽ bảo vệ ngươi! Ai, thân là ca ca như ta thật giống như người ngoài, lòng của ta, hật là lạnh nha!" Mộng Thiên Quân càng nói càng làm vẻ mặt thương tâm bất đắc dĩ, giống như hắn thật sự bị Bách Lý Như Yên gọi tới.
"Nàng ấy có bảo ngươi mang cái gì tới cho ta hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ngạch ——" Mộng Thiên Quân ngây ra một lúc ngắn ngủi, sau đó dùng chiêu bài tươi cười đi lên, nói: "Có nha, đương nhiên là có!"
"Nàng nói cái gì?" Độc Cô Thiên Diệp ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người Mộng Thiên Quân, vội vàng hỏi.
"Khụ khụ, muội ấy nói ngươi phải nghe lời ta, ngoan ngoãn để cho ta bảo vệ, chờ muội ấy tới tìm ngươi. Đến lúc đó lại cùng ngươi tung hoành, viết lên thần thoại của các ngươi." Mộng Thiên Quân cố gắng bắt chước giọng điệu Bách Lý Như Yên, mặt không đỏ khí không suyễn nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mộng Thiên Quân, trong lòng không tin tưởng lời hắn nói, nhưng câu cuối cùng người khác căn bản không biết, miễn cưỡng thừa nhận hắn nói là thật sự."Để Vương của địa ngục khăng khít làm hộ vệ cho ta, ta không đảm đương nổi, ngươi vẫn là trở về đi. Phiền toái ngươi chuyển lời với Như Yên, chờ ta xử lý xong chuyện nơi này, ta sẽ đi địa ngục khăng khít tìm nàng!"
"Ngươi nghĩ rằng địa ngục khăng khít ai muốn tới cũng được hả!" Mộng Thiên Quân nói: "Đương nhiên, nếu ngươi vi phạm lời thề, vậy không ai có thể ngăn cản ngươi. Nhưng mà như vậy sẽ không thể đi khỏi địa ngục khăng khít dù chỉ là một bước."
"Không có thông đạo sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Thân thể Mộng Thiên Quân nhảy, đi tới chỗ ngồi của Độc Cô Thiên Diệp trên nhánh cây ngô đồng, ngửi được một mùi thơm phức tạp thản nhiên ở trên câu ngô đồng, tâm thần sảng khoái, vẻ mặt hưởng thụ.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy bộ dáng Mộng Thiên Quân, tay quơ quơ trước mặt hắn, nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Khụ khụ." Mộng Thiên Quân đưa tay ở bên miệng không được tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Địa ngục khăng khít tồn tại mỗi một mặt tiếp xúc với nhau, không có thông đạo có thể đi."
"Vậy ngươi đi ra như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ta là chủ tử nơi đó, đương nhiên ta có thể đi ra!" Mộng Thiên Quân nói: "Nếu ngươi muốn tới địa ngục khăng khít, ta sẽ cống hiến sức lực vì ngươi nha!"
Độc Cô Thiên Diệp liếc Mộng Thiên Quân một cái, nói: "Ngươi muốn đi theo liền đi theo đi. Ta chỉ là không muốn làm cho Như Yên lo lắng." Nói xong, nàng bay đến trên người Tiểu Hỏa, nói, "Chúng ta đi nhìn xem Lam Mân các nàng đi."
"Tốt tỷ tỷ." Tiểu hỏa gật đầu, chở Độc Cô Thiên Diệp bay đi. Mộng Thiên Quân nhìn bọn họ rời đi, run lên ống tay áo của mình, nói: "Ta thật sự là quá thông minh. Tử Tiêu tên kia nhất định sẽ ăn bậy, ha ha ha, thật chờ mong vẻ mặt của hắn a!"
Cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu nằm trên ghế quý phi, nhìn hai tình báo trong tay. Tiểu Đậu đỏ ở một bên chờ mệnh lệnh của hắn, còn vụng trộm quan sát vẻ mặt của hắn. Nhưng Tử Tiêu khó được không có phản ứng gì.
"Chủ thượng, Mộng Vương có ý gì? Sao lại đi tới chỗ nữ chủ nhân? Nữ chủ nhân còn đồng ý để cho hắn đi theo, này..." Tiểu Đậu đỏ chờ đã không có kiên nhẫn, quyết định chủ động nói ra.
"Hắn còn có thể có cái ý gì, chỉ là tìm đến ngoạn. Nhưng không phải ai cũng có thể đùa nha!" Tử Tiêu vuốt trên vòng tay tử ngọc, mặt ngoài không thèm để ý, trong lòng lại nghĩ nàng lâu như vậy không có tìm mình, lần sau nhìn thấy nàng nhất định phải cho nàng đẹp mặt!
Tiểu Đậu đỏ gặp không đạt được mục tiêu, tiếp tục nói: "Mộng vương này là ngươi phong lưu phóng khoáng, không biết nữ chủ nhân có thể hay không đối hắn này nọ!"
"Tiểu Diệp Nhi không thích người như hắn!" Tử Tiêu tự tin nói: "Tiểu Diệp Nhi thích ta!"
Tự kỷ! Tiểu Đậu đỏ trong lòng nới xấu Tử Tiêu một chút, chủ thượng đi chơi một chuyến sau khi trở về thì tự kỷ như vậy?!
"Tin tức thứ hai đâu? Bọn họ nói Ngu Hành phái người đi đối phó Chu Tước, đó không phải là người của nữ chủ nhân sao. Chúng ta có cần phải người chặn giết bọn chung hay không?" Tiểu Đậu đỏ hỏi.
"Không cần, Thiên Quân muốn ngoạn, sao có thể không cho hắn cơ hội chơi đùa chứ? Thật sự nghĩ Tiểu Diệp Nhi ngốc như vậy sao?"
"Ý người là muốn để Mộng Vương thật sự làm hộ vệ cho nữ chủ nhân hả!" Tiểu Đậu đỏ cảm thấy Tử Tiêu thật đúng là bá khí, làm cho Vương của địa ngục khăng khít làm hộ vệ cho Độc Cô Thiên Diệp, đãi ngộ như vậy, phỏng chừng trừ nữ chủ nhân của bọn họ không ai có thể hưởng thụ!
Tử Tiêu không thèm nhắc lại, chính là chuyển động vòng tay tử ngọc. Tiểu Đậu đỏ thấy hắn như vậy, im lặng lui ra ngoài. Tuy rằng Tử Tiêu không có phân phó, nhưng hắn muốn đi an bài thị vệ âm thầm bảo vệ nữ chủ nhân của bọn họ.
Độc Cô Thiên Diệp ở trong Ngô Đồng Lâm tu luyện, củng cố thực lực đột nhiên tăng trưởng, mặc kệ Mộng Thiên Quân ở trong này ngốc thú vị hay là nhàm chán. Ở trong khoảng thời gian này, Lam Mân phụ Lam Thanh xử lý bọn Kim Loan, thỉnh Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đan dược cho bọn Lam Hoàng chữa thương. Trừ luyện đan, Độc Cô Thiên Diệp còn dùng không động ấn chúc phúc Phượng Hoàng tộc. Nàng ngày ngày cố gắng, cũng không biết nguy hiểm đã lặng lẽ tiến đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...