Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]




Tuyết Hàn đan là đan dược tính lạnh, Hỏa Long đan là đan dược tính nóng. Hai thứ va chạm trong thân thể Độc Cô Vân Hằng, giao chiến kịch liệt. Tư vị Nước sôi lửa bỏng đại để là như vậy .

Mặc dù Độc Cô Vân Hằng đang hôn mê, nhưng vẫn nhịn không được phát ra gầm nhẹ thống khổ như cũ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, lại bị đông lạnh thành băng rất nhanh, lát sau lại hóa thành mồ hôi, cuối cùng rơi xuống đất.

Phượng Tam Muội ở một bên nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

Thời gian một phút một giây trôi qua, trong lúc điều trị Độc Cô Vân Hằng có bị đau tỉnh lại, nhưng lại hôn mê bất tỉnh rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp thỉnh thoảng uy một ít đan dược cho ông, còn vài lần dùng hỗn độn lực bao vây ngũ tạng lục phủ. Lặp lại vài lần như thế, trải qua thời gian mấy giờ, cuối cùng Tuyết Hàn đan cũng bị giải trừ .

Có lẽ là dược lực Hỏa Long đan còn chưa hết, mặt Độc Cô Vân Hằng đỏ bừng lên, giống như Hỏa Long đan còn cháy trong thân thể ông. Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra mấy viên đan dược cho ông ăn vào.

Đợi nhiệt độ thân thể chậm rãi hạ xuống, mới cho ông dùng đan dược chữa thương. Làm xong tất cả những chuyện này, Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một cái thùng lớn, bên trong là nước ấm, còn có đủ loại thảo dược, làm cho nước biến thành màu đen tuyền.

"Bà cố, bà để cho ông cố ngâm trong này hai giờ, chờ nước bên trong trợ lại trong suốt lại gọi con vào." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, cùng Độc Cô Dật Lan đi đến một gian phòng đá khác.

"Động tác của con rất quen thuộc luyện, con từng cứu rất nhiều người hả ?" Độc Cô Dật Lan nghĩ đến quá trình Độc Cô Thiên Diệp cứu trị, không có một chút sợ hãi hay bối rối, dù đối mặt với miệng vết thương dữ tợn, vẫn mặt không đổi sắc cắt toàn bộ thối thịt xuống, nếu là nữ tử bình thường chỉ sợ sớm đã sang một bên mà ói ra.

"Không có, chỉ cứu Hữu Vô ông nội và thị vệ Mạc gia." Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng cũng không phải dược sư hành y tế thế!

Thừa lúc này, Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi Độc Cô Dật Lan một chút chuyện trong gia tộc.

"Sao lại không thấy ông nội và vài vị bá bá vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Gia tộc Nam Cung có một tụ hội gia tộc lánh đời, ông nội và bà nội con đều đi. Mấy bá bá khác ở bên ngoài, qua vài ngày mới về ."

Không biết bọn họ nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì?

Phượng Tam Muội thoát quần áo Độc Cô Vân Hằng, nhìn thấy miệng vết thương trên thân thể ông, giống như lại thấy chiến đấu lúc đó. Bà ôm lấy ông thả vào trong thùng, một lần lại một lần chà lau thân thể cho ông, kinh ngạc nhìn miệng vết thương trên người ông khép lại rất nhanh. Đến khi nước trở nên trong suốt mới kêu bọn Độc Cô Thiên Diệp vào.

Độc Cô Thiên Diệp trở ra cho Độc Cô Vân Hằng ăn đan dược, đổ nước trong thùng đi, lại đổ nước sạch vào, lại thả một ít dược liệu khác, nói: "Chờ ông cố tỉnh lại lại để cho ông ấy ngâm." Nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của Phượng Tam Muội, nói: "Bà cố, nếu không bà về nghỉ ngơi đi trước, chỗ này giao cho bọn con là được."

Phượng Tam Muội lắc đầu, nói: "Ta muốn ở đây nhìn hắn tỉnh lại."

Thấy bà kiên trì như vậy, Độc Cô Thiên Diệp lấy một viên thuốc ra đưa cho bà. "Bà ăn cái này kiên trì một chút trước, chờ ông cố khỏe hơn con sẽ giải độc cho bà."

Phượng Tam Muội lấy viên thuốc qua nuốt vào, rất đắng, nhưng lại làm cho tinh thần bà rung lên, không còn là mệt mỏi như lúc nãy.

"Ngô..."

Tiếng vô nghĩa rất nhỏ vang lên lại giống như thiên âm, Phượng Tam Muội và Độc Cô Dật Lan kích động chạy qua.

"Vân Hằng, Vân Hằng."

"Ông nội."

Độc Cô Vân Hằng cảm thấy mình giống như ngủ thật lâu, trong đầu như một đám hồ, cái gì cũng nghĩ không ra. Nghe thấy có người gọi tên của ông, ông cố sức mở to mắt, nhìn hai bóng người chớp lên trước mắt. Sau đó nghe một giọng nói, nói: "Ông ấy đã hôn mê ba mươi năm, giờ đầu óc vẫn còn hỗn độn, lát nữa sẽ tốt hơn."


Ai dám nói đầu óc ông không tốt? ! Độc Cô Vân Hằng nghe thấy người nọ nói chuyện, chán nản một trận, muốn phát hỏa, lại phát hiện ngay cả nói cũng nói không nên lời. Ngược lại khiến cho máu đảo lưu, càng thêm đầu váng mắt hoa.

"Tỉnh lại lập tức tức giận, chậc chậc, đây là muốn khiến con bận việc lâu như vậy thành công dã tràng sao !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Độc Cô Vân Hằng muốn ngất xỉu, nhanh chóng lấy một viên đan dược ra cho ông ăn, miệng nói thầm.

Sau khi ăn đan dược, Độc Cô Vân Hằng lại ngủ. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn dược liệu trong thùng, nói: "Giờ có thể cho ông ấy tiếp tục ngâm."

Lần này không cần cởi quần áo, Độc Cô Thiên Diệp để Độc Cô Dật Lan ôm Độc Cô Vân Hằng vào thùng, xuất ra hai cái ghế dựa, kéo Phượng Tam Muội qua ngồi xuống, nói: "Bà cố, chúng ta ngồi chờ đi. Tam bá, bá giữ vũng ông cố nha, đừng để ông ấy chìm xuống."

Chưa từng có con cháu thân thiết như vậy, Phượng Tam Muội ngồi xuống theo lực đạo của Độc Cô Thiên Diệp, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Độc Cô Vân Hằng.

Độc Cô Vân Hằng ngồi trong thùng nước, không ngờ đan dược lại có tác dụng kích thích đầu óc hỗn độn của ông, làm cho ông bắt đầu có thể chậm rãi tự hỏi nhớ lại.

Ông nhớ rõ lần đại chiến kia, ông bị thương rất nặng, khi nằm ở trong phòng nghĩ rằng mình sẽ chết, mắt Phượng Tam Muội ngậm lệ nói: "Vân Hằng, ăn Tuyết Hàn đan này đi, cho dù phải đợi mấy năm, mười mấy năm, mấy trăm năm, chỉ cần chàng còn có một hơi, ta sẽ không để chàng chết đâu !"

Sau đó không lâu, có người đi vào nói, tiểu ngũ bị trấn áp trong vực sâu hỏa diễm. Sau nữa, có người nói vợ tiểu ngũ bị người thần điện trấn áp rồi. Sau đó nữa, ông cái gì cũng không biết.

Nghĩ tới chuyện cũ trước kia, đầu óc rõ ràng một mảnh, cảm thấy mình ở trong nước, ông lập tức mở mắt.

"Vân Hằng." Phượng Tam Muội nhìn thấy ánh mắt Độc Cô Vân Hằng không còn mông lung, biết lần này ông tỉnh lại thật, đứng lên từ trên ghế, đi đến bên cạnh thùng nước.

" Ông nội ông tỉnh rồi?" Hai tay Độc Cô Dật Lan đỡ hai vai ông, cảm thấy tỉnh táo lại, thì buông tay ra đi ra phía trước.

Độc Cô Vân Hằng nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn dược thủy đen tuyền, nhướng mày nhớ lại.

" Giờ thời gian còn chưa tới, ông không thể đứng lên." Độc Cô Thiên Diệp đứng lên nói.

Độc Cô Vân Hằng này mới nhìn thấy còn có một người, hỏi: "Ngươi là ai ?" Cổ họng đã lâu cũng không nói chuyện, giọng hơi khàn khàn.

"Trước khi dược thủy chưa đổi thành trong suốt ông vẫn là đừng đứng lên. Về phần ta là ai ? Ông vừa tỉnh lại thì không nên biết, miễn cho kích thích đến ông." Độc Cô Thiên Diệp bật cười nói. Nàng tổng không thể nói cho ông, ta chính là cô gái năm đó ngươi muốn giết chết ?

"Vân Hằng, thương thế của chàng còn chưa tốt, không thể đứng lên." Phượng Tam Muội biết Độc Cô Vân Hằng không thích bị bẩn, nhưng vì thương tích của ông, ông nhất định phải hấp thu tất cả những thứ này.

Độc Cô Vân Hằng cũng biết thương thế rất nghiêm trọng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong thùng, sắc mặt thối thối nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Không biết là hậu bối chi nào, không để ông vào mắt như hình ảnh vậy. Lại không biết, khi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy ông trong đầu lập tức xuất hiện vẻ mặt tức giận của ông gọi người giết nàng và mẫu thân nàng. Tuy rằng Tiểu Thiên Diệp không hiểu, nhưng trí nhớ tốt lắm, hình ảnh từ lúc ba tuổi đến bây giờ còn nhớ rõ.

Lần này dược lực được hấp thu rất nhanh, chỉ hơn một giờ nước đã trở nên trong suốt. Tuy Độc Cô Thiên Diệp không thích Độc Cô Vân Hằng, nhưng toàn bộ quá trình vẫn nhìn ông, khi ông có phản ứng có hại thì đúng lúc điều chỉnh. Nàng không nói cho họ, nếu ông bài xích dược hiệu, sau này sẽ không khỏi hẳn, sẽ lưu lại di chứng vĩnh viễn.

May mà, đến cuối cùng cũng không xuất hiện vấn đề lớn gì, khi ngâm có hai lần không thoải mái đều bị Độc Cô Thiên Diệp thư hoãn lại. Bởi vì giờ trên người ông còn chưa có sức lực, Độc Cô Dật Lan ôm ông về giường, Phượng Tam Muội cầm gối đầu để ông tựa vào trên tường.

"Sau này mọi người tính làm gì?" Độc Cô Thiên Diệp thấy vừa vặn, thì lấy bát gáo của nàng ra oa bắt đầu trong sơn động làm Đông tây thuận tiện hỏi bọn họ.

"Tính cái gì?" Phượng Tam Muội nhìn thấy Độc Cô Vân Hằng tỉnh lại, rất vui vẻ, không nghĩ đến chuyện sau này.

Độc Cô Thiên Diệp ném mấy cây dược liệu vào trong nồi nấu, chỉ lát sau trong sơn động bay ra mùi dược. "Hai người tính cứ như vậy xuất hiện trước mặt những người khác, hay là giữ bí mật chuyện ông ấy tỉnh với bên ngoài ? Dù sao nhìn từ chuyện bà trúng kỳ hương, bọn họ có kế hoạch ."

Phượng Tam Muội chưởng quản gia tộc Độc Cô ba mươi năm, mấy thứ này đương nhiên bà dự đoán được. Độc Cô Dật Lan cũng bắt đầu trầm mặc .

"Ngươi trúng độc ? Ai hạ ? Trong lúc hôn mê ta đã xảy ra chuyện gì?" Độc Cô Vân Hằng nghe thấy Phượng Tam Muội trúng độc, hỏi.


Thừa dịp Độc Cô Thiên Diệp nấu cơm thời gian, Phượng Tam Muội nói một lần những chuyện xảy ra trong gia tộc ba mươi năm nay, thuận tiện cũng nói cho Độc Cô Thiên Diệp nghe. Trừ khi nói việc Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy bị trấn áp nàng có dừng một chút, những chuyện khác nàng không có phản ứng gì.

"Ta hôn mê ba mươi năm?" Độc Cô Vân Hằng kinh ngạc nói. Ông chỉ mơ một giấc mơ, không nghĩ đã qua lâu như vậy. Lại nghe nói ý tưởng người của chi hai ba bốn năm lúc này, tức giận đến không được. Ông chỉ hôn mê ba mươi năm, bọn họ ầm ỹ muốn chia nhà? Lại nghe nói Phượng Tam Muội trúng kỳ hương, là chi thứ hai và chi thứ bốn liên hợp làm, ông giận đến tái mặt.

Độc Cô Thiên Diệp múc một chén cháo đã nấu xong, đưa đến trong tay Độc Cô Vân Hằng, lạnh lùng nói: "Ông đã ba mươi năm không ăn gì, uống trước chút cháo thuốc làm ấm đi." Nói xong cũng không quản phản ứng Độc Cô Vân Hằng, đưa bát vào tay Phượng Tam Muội.

Ban đầu khi Độc Cô Vân Hằng ngửi vị thuốc thì không muốn ăn, nhưng nhìn thấy Phượng Tam Muội tự mình uy ông, thì cau mày ăn.

"Đắng quá." Độc Cô Vân Hằng nói. Hương vị này không ngon chút nào, nhưng sau khi ăn thì ấm từ miệng đến tận lòng bàn chân.

Độc Cô Thiên Diệp thấy Độc Cô Vân Hằng nguyện ý ăn, lại ném hai loại dược liệu vào trong nồi, nấu một lát, múc một chén cho Phượng Tam Muội. "Đây là hầm cho bà. Giờ thân thể bà vô cùng thiếu hụt, hôm nay lại mệt mỏi một ngày, uống trước chút cháo dược bổ sung."

Độc Cô Vân Hằng nhìn thấy thái độ Độc Cô Thiên Diệp đối xử với hắn khác hoàn toàn Phượng Tam Muội, không hờn giận hỏi: "Cuối cùng ngươi là ai?"

"..." Độc Cô Thiên Diệp xem thường ông, mặc kệ.

Phượng Tam Muội uống một ngụm cháo, hương vị rất độc đáo, mặc dù có vị thuốc, nhưng cũng khó nuốt. Sau khi uống xong, cả người ấm áp rất thoải mái. Nghe thấy lời nói mang vị chua của Độc Cô Vân Hằng, cười cười nói: "Đó là con của tiểu ngũ, Thiên Diệp."

"Con của tiểu ngũ? Nàng không phải không thể tu luyện sao? Đi vào đại lục Vũ Linh thế nào ?" Độc Cô Vân Hằng kinh ngạc hỏi. Nghĩ mình lúc trước tức giận nhất thời, để người giết nàng và mẫu thân nàng, khó trách giờ nàng mặt lạnh với mình.

"Ta đến thế nào, không cần Độc Cô gia chủ quan tâm ." Độc Cô Thiên Diệp nghe lời nói của Độc Cô Vân Hằng, sắc mặt càng thêm lạnh.

"Cái gì Độc Cô gia chủ, ngươi nên gọi là ông cố, hoặc là thái gia gia." Phượng Tam Muội nghe thấy xưng hô của Độc Cô Thiên Diệp với Độc Cô Vân Hằng, mở miệng sửa cho nàng.

"Con là phế vật không thể tu luyện, kêu ông cố sợ lần này ông ấy trực tiếp chụp chết con. Con còn chưa sống đủ đâu!" Độc Cô Thiên Diệp cũng không thèm nhìn Độc Cô Vân Hằng một cái.

"Nói bậy, sao ông cố lại không nhận con. Sau này kêu ông cố, gọi bà bà cố, chuyện khác không cần xen vào. Nếu hắn không nhận, ta sẽ không nhận hắn!" Phượng Tam Muội nghĩ Độc Cô Thiên Diệp còn giận Độc Cô Vân Hằng, dỗ nàng.

Độc Cô Dật Lan một bên lập tức liền cười văng lên, bị Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội trừng mắt nhìn.

Độc Cô Thiên Diệp cũng bị lời nói của Phượng Tam Muội chọc cười , đây đâu giống lời nói của người mấy trăm tuổi chứ ! Kỳ thật khi nhìn ông vì phụ thân mình bị nặng thương như vậy, còn hôn mê ba mươi năm, oán khí trong lòng với ông đã biến mất rất nhiều. Gia chủ đại gia tộc như vậy còn có thể ngóng trông ông giống bình dân sao. Chỉ là trong lòng vẫn hơi giận, cho nên lúc hầm cháo mới thả thêm một loại dược liệu cay đắng cũng rất bổ, dược liệu bỏ vào sau đó là hóa giải vị cay đắng kia.

"Đã qua nhiều năm như vậy còn so đo!" Độc Cô Vân Hằng xụ mặt nói.

"Đương nhiên phải so đo. Là vì các ngươi, ta thành đứa nhỏ không cha không mẹ, đến bây giờ còn không thể một nhà đoàn tụ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ông cố con cũng biết sai rồi, hắn tuổi lớn, con hãy tha thứ hắn đi." Phượng Tam Muội mở miệng nói.

Độc Cô Dật Lan đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chuyện này ta có thể làm chứng, lúc trước sau khi về ông nội lập tức hối hận không đón con và mẫu thân con về, khi muốn phái người đi, người của thần điện đã tìm đến. Ông nội vì không giao ra ngũ đệ, đại chiến với người nọ, bị thương hôn mê. Sau đó bà nội biết được mẫu thân con bị thần điện bắt, cũng hết sức đi cứu, nề hà thế lực khác đạp một chân vào, cho nên... Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn tại tìm kiếm biện pháp cứu trị ông nội, mới trì hoãn chuyện đi tìm con."

Độc Cô Vân Hằng nghe thấy Độc Cô Dật Lan làm lộ ra tâm trạng của mình lúc đó, trừng mắt nhìn hắn: "Chuyện này có gì mà nói."

Độc Cô Dật Lan cười cười, ông nội là chết vì sĩ diện mà!

"Tốt lắm, Thiên Diệp con cũng đừng nóng giận. Con cũng biết tình huống lúc này của gia tộc, con nói xem chúng ta nên làm gì?" Phượng Tam Muội xem như biết tính tình hai người, cố ý chuyển hướng đề tài.


"Bách Lý Tà còn chưa đến, cho nên ông còn đang hôn mê. Bà cũng không biết mình trúng Kỳ Hương. Lúc nên mệt rã rời thì mệt rã rời." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, quyết định không chấp Độc Cô Vân Hằng nữa.

"Con là nói tương kế tựu kế?" Độc Cô Dật Lan hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Nhưng con còn là phải giải độc trên người bà cố. Đến lúc đó nà chỉ cần giả vờ giả vịt là được rồi. Đương nhiên, đây chỉ là cái nhìn của con. Còn có thân thể hai người lúc này trực tiếp ăn đan dược bổ thì cũng không tốt, tốt nhất là thực bổ. Con sẽ làm mỗi ngày rồi mang lại đây cho hai người."

"Được." Phượng Tam Muội gật đầu.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Dật Lan rời khỏi sơn động, để không gian lại cho bọn họ. Lúc đi ra còn nghe giọng nói của Độc Cô Vân Hằng: "Bây giờ gia tộc loạn như vậy, nàng không thể tu luyện, nàng đón nàng tiếp về làm gì?"

Nói như vậy ngươi dám nói trước mặt của ta mặt không ? Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, khóe miệng cong lên.

Tin tức Độc Cô Vân Hằng tỉnh lại quả nhiên không truyền ra, ông vẫn là ở lại trong sơn động, lúc không có ai thì tu luyện khôi phục thực lực của mình, khi có người đến nằm giả vờ giả vịt.

Mỗi ngày Độc Cô Thiên Diệp đúng hạn bưng đồ ăn tới cho ông, hai người thường xuyên ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, làm Phượng Tam Muội dở khóc dở cười. Nhưng thân thể ông dưới sự điều trị của dược thiện và dược dục của Độc Cô Thiên Diệp, chậm rãi khôi phục .

Đơn giản điều trị thân thể Phượng Tam Muội một chút, Độc Cô Thiên Diệp chọn một buổi chiều giải kỳ hương trên thân thể bà, sau đó để bà đeo trên người một túi hương, bên trong là dược liệu khắc chế Tử Dạ trúc.

Phượng Tam Muội dựa theo lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nên uống trà thì uống trà, nên mệt rã rời thì mệt rã rời, thường xuyên làm bộ ngủ gục trong lúc xử lý sự vụ gia tộc. Người khác nhìn thấy mừng thầm trong lòng.

Còn chưa đầy nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, người nơi này không có khái niệm lễ mừng năm mới, cũng không chúc mừng gì. Nhưng hôm nay có người đến, còn đến chỗ của Độc Cô Thiên Diệp gây chuyện !

Khi Độc Cô Thiên Diệp ở trong sân lật xem bản bách khoa toàn thư về trận pháp lúc trước được đến, nếu muốn cứu phụ mẫu của mình ra sớm một chút, nàng phải tinh thông trận pháp mới được, bằng không không cứu được cha mẹ, còn có thể làm mình mất mạng.

Hác Bằng Du ngủ trong phòng, Tử Tiêu bưng hoa quả đã gọt xong cho nàng, dùng tăm chọn mình tước mà uy Độc Cô Thiên Diệp. Giờ nàng cũng đã quen với Tử Tiêu, một ngụm cắn xuống từ tay hắn.

"Giữa ban ngày làm loại chuyện này, thật sự rất biết xấu hổ." Từ ngoài viện một giọng nữ thanh thúy truyền đến, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu nhìn lại, một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu tím đứng bên ngoài. Ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp tràn ngập khinh bỉ và khinh thường.

"Ngươi là ai?" Tử Tiêu cau mày hỏi.

Nàng kia thấy Tử Tiêu nói chuyện với nàng, ngượng ngùng cười, nói: "Ta là nữ nhi nàng nhị bá, tên Độc Cô Thiên Lan. Xin hỏi công tử xưng hô thế nào."

Tử Tiêu lười trả lời, cúi đầu chọn một miếng hoa quả uy cho Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp há mồm ăn sau đó mới xoay người nhìn Độc Cô Thiên Lan, nói: "Hóa ra là nữ nhi nhị bá, không biết tỷ tỷ đến đây có chuyện gì ?"

Thiên Lan, Thiên Lam, thật sự là một cái tên khiến cho nàng thích không nổi !

Độc Cô Thiên Lan thấy Tử Tiêu không để ý tới nàng, trong lòng khó chịu một trận, lại nhìn thấy dáng vẻ hắn uy Độc Cô Thiên Diệp ăn hoa quả, càng cảm thấy chướng mắt. Nàng đã về hai ngày, trong lúc vô ý nhìn thấy Tử Tiêu, bề ngoài tuấn dật của hắn, tà mị cả người phát ra, làm cho nàng mê muội thật sâu. Sau đó hỏi thăm mới biết, hắn dĩ nhiên là vị hôn phu của phế vật kia!

Dựa vào cái gì phế vật kia có thể có được thiên tốt như vậy hạ! Chỉ có nàng mới xứng đôi với thiên nhân chi tư của hắn. Sau khi dày vò hai ngày, cuối cùng nàng cũng gom đủ dũng khí đi tới cái viện hoang này. Ai biết vưa tới thì nhìn thấy trường hợp Tử Tiêu uy Độc Cô Thiên Diệp ăn hoa quả, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên cứ như vậy ăn vào, cảm thấy đặc biệt chói mắt, nhất thời khống chế không được, mới xuất khẩu châm chọc.

Lúc này Tử Tiêu không để ý tới nàng, ngược lại là Độc Cô Thiên Diệp chào hỏi nàng, khiến nàng cảm thấy rất nhục nhã. [rin : ta nói, không ai có thể khinh thường bạn nếu bạn không cho phép, bạn Thiên Lam nghĩ như vậy là muốn người ta khinh thường mà]

"Không có việc gì, ta nghe nói nữ nhi ngũ thúc về gia tộc, nên đến thăm muội muội." Độc Cô Thiên Lan nói xong, tự mình đẩy cửa đi rồi đi vào.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn dáng vẻ uốn éo uốn éo khi đi đường của nàng, da gà trên người nổi lên. Bảo Tử Tiêu đi chuyển một cái ghế dựa ra cho nàng ngồi.

"Ngồi cái gì, ngồi sẽ béo lên, đứng có vẻ tốt." Mí mắt Tử Tiêu cũng không nâng một chút, tiếp tục uy Độc Cô Thiên Diệp ăn hoa quả, "Ngươi gần đây mệt như vậy, nên bồi bổ cho tốt mới được."

Gần đây Độc Cô Thiên Diệp điều trị thân thể cho bọn Phượng Tam Muội, luôn luôn làm dược thiện khác nhai, còn phải nghiên cứu trận pháp, tu luyện linh lực, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Tử Tiêu đến Luyện Yêu Hồ tìm chút linh quả cho nàng, lúc rảnh thì cho nàng ăn.

Tử Tiêu nói là loại mệt này, nhưng đến lỗ tai Độc Cô Thiên Lan thì thành hai người mỗi ngày ở trên giường điên loan đảo phượng mới mệt, nghĩ có thể cùng người hết sức tuấn mỹ như vậy, như vậy, mặt của nàng không tự giác đỏ bừng .

Tử Tiêu liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Lan một cái, thấy rành mạch lòng của nàng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chán ghét.


Độc Cô Thiên Diệp nhìn gương mặt hồng hồng của Độc Cô Thiên Lan, khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ sao mặt của ngươi lại đỏ?"

Độc Cô Thiên Lan nghĩ rằng Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấu tâm tư của nàng, cố ý châm chọc nàng, trong lòng mắng tiện nhân, trên mặt lại cười cười: "Hôm nay quá nóng, nóng." Sau đó nhìn Tử Tiêu hỏi: "Không biết vị công tử này là?"

"Hắn là vị hôn phu của ta." Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh mắt hoa si của Độc Cô Thiên Lan rơi trên người Tử Tiêu, trong lòng rất không thoải mái, biểu thị công khai quyền sở hữu của mình.

Tử Tiêu nhìn dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp, nghe chính mồm nàng nói mình là vị hôn phu của nàng, khóe miệng ức chế không được cong lên. Độc Cô Thiên Lan nhìn thấy hai biến thành trái tim hồng.

"Muội muội à, không phải tỷ tỷ nói ngươi, người không thể tu luyện như ngươi, ở cùng người tu luyện là không tốt, muội muội ngươi phải nghĩ rõ ràng."

"Nga? Có cái gì không tốt ?" Độc Cô Thiên Diệp cười hỏi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

"Người không thể tu luyện sống lâu cũng chỉ trên dưới một trăm tuổi, ba bốn mươi tuổi sẽ bắt đầu già đi, ngươi nếu cùng người tu luyện, hắn sẽ ghét bỏ ngươi." Độc Cô Thiên Lan nói.

Độc Cô Thiên Diệp tự hỏi một chút, gật đầu đồng ý, sau đó vô cùng đáng thương hỏi Tử Tiêu: "Ta sẽ già đi, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?"

Tử Tiêu bị ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp nhìn xem mà tâm thần nhộn nhạo, hận không thể hóa thân thành sói ăn nàng luôn. Hắn sủng nịch vỗ mái tóc của nàng, nói: " Sao ta có thể ghét bỏ nàng chứ? Mặc kệ nàng biến thành dáng vẻ gì, ta đều thích."

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói của Tử Tiêu thì nở nụ cười, nói với Độc Cô Thiên Lan: "Tỷ tỷ, hắn nói sẽ không ghét bỏ ta."

Nhìn bọn họ trước mặt mình mặt nói loại lời này, Độc Cô Thiên Lan ghen ghét dữ dội, tiếp tục nói: "Hắn sẽ không ghét bỏ ngươi, là vì giờ ngươi chưa già. Hơn nữa ngươi cũng không thể liên lụy hắn, nếu người khác biết hắn có một thê tử không thể tu luyện, sẽ làm hắn hổ thẹn. Ngươi thương hắn thì phải suy nghĩ cho hắn."

Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được có lý, gật đầu nói: "Ta không thể liên lụy hắn."

"Đúng vậy, nếu ngươi thật sự thương hắn, phải tìm cho hắn một nữ nhân xứng đôi với hắn." Độc Cô Thiên Lan nói.

"Không biết tỷ tỷ cảm thấy ai mới xứng đôi hắn?" Độc Cô Thiên Diệp đã sắp không khống chế được lửa giận của mình.

Độc Cô Thiên Lan phong tình cười, nói: "Ngươi thấy tỷ tỷ thế nào? Giờ tỷ tỷ mới hơn sáu mươi tuổi, đã là cấp bậc thần vương, sau này chắc chắn có thể bồi hắn rất lâu ."

Độc Cô Thiên Diệp đến cười, một hơi thiếu chút nữa không lên nổi. Mới sáu, hơn sáu mươi tuổi!

Được rồi, tuy hơn sáu mươi tuổi đối với người tu luyện là rất trẻ, nhưng cũng lớn hơn bọn họ thiệt nhiều! Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tử Tiêu, trong mắt tràn đầy đồng tình: cọng cỏ non như ngươi bị trâu già coi trọng !

Mặt Tử Tiêu đã đen như đáy nồi mà Độc Cô Thiên Diệp dùng để nấu cơm, trực tiếp đuổi người: "Cút!"

Độc Cô Thiên Lan thật không ngờ mình vừa nói xong đã bị Tử Tiêu đuổi, cũng không rời đi, còn da mặt dày nói: "Công tử, ta nói là thật. Ngươi và phế vật này cùng nhau không có kết quả tốt đâu, còn không bằng cùng ta. Ta cũng là tiểu thư của gia tộc Độc Cô, thân phận so với phế vật không thể tu luyện như nàng không biết cao hơn bao nhiêu!"

Độc Cô Thiên Diệp đã bị ý tưởng của Độc Cô Thiên Lan biến thành hết chỗ nói rồi, đây mà minh mục trương đảm đục khoét nền tảng! Quả nhiên là người không biết xấu hổ cả quỷ cũng sợ hãi!

Nghe thấy Độc Cô Thiên Lan lần nữa nói Độc Cô Thiên Diệp là phế vật, một đạo linh lực của Tử Tiêu ném nàng khỏi viện, hung hăng ném tới trên đất.

"Ôi!" Độc Cô Thiên Lan bị quăng ngã, đau kêu to. Nhưng nhìn Tử Tiêu phát ra lệ khí, đứng lên không cam lòng rời khỏi, trước khi đi là còn phiêu cái mị nhãn với hắn, nói: "Công tử phải suy nghĩ thật kĩ nha !"

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lan, đã không biết dùng từ ngữ gì để hình dung nàng. Nhìn dáng vẻ tức giận của Tử Tiêu, không vui trong lòng bỗng nhiên biến mất, lập tức bật cười.

"Nàng còn cười, người khác đã đến lấy góc tường của nàng rồi, nàng cũng không cần?" Tử Tiêu ủy khuất nói.

"Ha ha, sao ta không cần chứ. Nhưng ta biết ngươi sẽ không dễ dàng bị lấy đi như vậy, ta chỉ là có vẻ yên tâm thôi." Độc Cô Thiên Diệp trấn an trái tim bị thương của người nào đó, nhìn hoa đào của hắn chợt bay chợt bay, khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, trong lòng ngứa một trận, nhanh chóng hôn trên mặt hắn, nói: "Ngươi là của ta!"

Tử Tiêu không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ chủ động hôn hắn, tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước, vẫn khiến hắn vui vẻ như cũ, đang nâng mặt của nàng, vuốt ve môi đỏ mọng của nàng, cúi đầu hôn xuống. Ban đầu cũng tính lướt qua, nhưng vừa chạm đến thân thể của nàng, hắn luôn không khống chế được mình, thầm nghĩ muốn đòi lấy càng nhiều. Độc Cô Thiên Diệp đáp lại làm cho hắn cơ hồ cầm giữ không được mình!

"Ha ha ha ha." Đột nhiên truyền đến tiếng cười của tiểu hài tử đánh gãy hai người ôn tồn.

Nghĩ đến hành vi vừa rồi bị người khác nhìn thấy, Độc Cô Thiên Diệp nhất thời đỏ mặt. Nàng nhìn theo tiếng cười, phát hiện trên tường không biết khi nào thì toát ra một cái đầu nho nhỏ, nhìn bọn họ si ngốc cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui