Độc Cô Thiên Diệp rót linh lực vào trong đầu óc ngật đáp [chú thích: chính là bé thực nhân hoa đang trong hình dáng người tí hon], tìm một vòng cũng không phát hiện có cái gì giống với ma tinh của linh thú. Ngay khi nàng chuẩn bị rời khỏi, thì nghĩ không bằng đi vào trong thân thể nó nhìn xem, quả nhiên để nàng thầy trái tim của nó có một cái mộc tâm, mộc tâm toát ra hơi thở lục sắc, hẳn chính là nó !
Độc Cô Thiên Diệp dùng linh lực bao vây mộc tâm, chậm rãi hòa lẫn hơi thở của mình và nó làm chỗ, khắc ấn kí của mình lên trên. Sau đó nàng mở mắt, nhỏ một giọt máu vào mi tâm ngật đáp.
Quang mang khế ước vây quanh Độc Cô Thiên Diệp và ngật đáp, khác với khế ước màu bạc trắng những lần kia, lần này ánh sáng khế ước là màu lục. Đợi ánh sáng biến mất, một cái đồ án thực vật khắc trên trán Độc Cô Thiên Diệp và thực nhân Hoa Vương.
"Chủ nhân." Thực nhân Hoa Vương hô lên với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn ngật đáp đầu, nói: "Ngươi tên gì?"
"Ta không có tên." Thực nhân Hoa Vương nói, "Ta vẫn luôn ở đây một mình, không ai đặt tên cho ta."
Độc Cô Thiên Diệp nghe ra cô đơn trong lời nói của nó. Phỏng chừng do nó một là thực vật hóa linh, vì không muốn bị linh thú khác tiêu diệt, nó chỉ có thể ngốc ở đây hơn ngàn vạn năm, không đồng bạn, không có đồng loại. Nàng ngồi xổm xuống, vuốt đóa hoa trên đầu nó, nói: "Đằng Hoàng, sau này ngươi chính là Đằng Hoàng, thực vật chi vương!"
Đằng Hoàng cảm thấy sự thương tiếc của Độc Cô Thiên Diệp, lặng lẽ đỏ mặt, vừa nãy nó còn muốn ăn nàng, giờ nàng lại lấy tên cho nó, tay nàng khi không có hỏa diễm vuốt đầu của nó thật là ấm áp.
"Ta gọi là Đằng Hoàng, Đằng Hoàng..." Đằng Hoàng lập lại hai lần, sau đó thân thể chậm rãi thu nhỏ lại thành một dây nhỏ bò lên tay phải Độc Cô Thiên Diệp, đóa hoa trên đỉnh đầu tựa như một hình xăm dán trên mu bàn tay phải của Độc Cô Thiên Diệp.
"Ta có thể biến hình đó, giờ là hoa ngọc lưu ly, nếu chủ nhân là nam tử, có thể biến thành thực nhân hoa." Đằng hoàng nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn đóa hoa hoàn toàn dán sát vào da thịt, khẽ giật ngón tay mình, phát hiện hoa trên mu bàn tay cũng lay động theo, không khác gì hình xăm thực, nhìn không ra là một đóa hoa thật.
Độc Cô Thiên Diệp vừa lòng gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn bọn Tử Tiêu, nói: "Ta tốt lắm."
Hắc Bạch Vô Thường nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không nghĩ tới nàng còn là thuần thú sư!
Tuy rằng không giống với thuần hóa linh thú, nhưng bọn hắn vẫn nhìn ra đó là phương pháp thuần thú, động tác rất giống. Độc Cô Thiên Diệp nói bọn họ sẽ đi bắt linh thú, hai người bọn họ còn tưởng rằng bọn họ đi bắt về rồi mời người thuần hóa, giờ nghĩ lại, sẽ không là tự nàng thuần hóa chứ? Muốn thuần hóa siêu thần thú, vậy ít nhất phải là thuần thú tông sư ! Nếu thật là vậy, có lẽ trái tim già nua của hai người bọn họ sẽ không chịu nổi mà ngừng đập.
"Đi thôi, không chừng bọn Tiểu Hỏa cũng mang linh thú trở lại." Hác Bằng Du nói, nhìn thấy hai vị sư bá còn đang ngẩn người, nói, "Sư bá à, nếu các ngươi không đi, chúng ta có thể sẽ không chờ các ngươi, các ngươi cứ ở trong này gắn bó tướng tùy, ẩn cư núi rừng đi!"
Nghe thấy lời nói của Hác Bằng Du, Bạch Vô Thường ném một linh lực cầu qua, nói: "Một ngày không đánh ngươi thì ngươi buồn hoảng hả!"
Hác Bằng Du hắc hắc cười né tránh .
Sau đó bọn họ đi lên đỉnh núi hái Ngưng Hương thảo, lần này Hác Bằng Du lại nhìn Tái Ngũ độc hai lần, nhưng tốt xấu gì cũng đi quỷ môn quan một lần, nhìn thấy thứ này thì không tự mình đi hái nữa mà kêu Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nàng đào cả gốc rễ bó ra, bỏ vào trong Luyện Yêu Hồ.
Sau khi hái xong, mấy người Độc Cô Thiên Diệp về nơi lúc trước. Hai ngày qua, bọn Tiểu Hỏa quả nhiên quyến rũ được không ít linh thú, thậm chí chuyển toàn bộ sư ưng bộ tộc lại đây.
"Oa, sao các ngươi tìm được nhiều linh thú như vậy?" Hác Bằng Du nhìn khap71 nơi trên cây là siêu thần thú trong hình dáng tự vệ, còn có cả một bộ tốc sư ưng, kinh ngạc hỏi.
"Sơn nhân tự có diệu kế, ngươi cũng không biết." Tiểu Hỏa hữu mô hữu dạng nói.
Thật ra phương pháp của bọn họ rất đơn giản, cưỡng bức thêm lợi dụ. Chiêu này là học được từ chỗ Độc Cô Thiên Diệp, nói là theo bọn họ có lợi ích gì, quá lôi kiếp gì đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu không theo, vậy ngượng ngùng, hôm nay tỷ muốn ăn thịt chim nướng. Lúc Tiểu Hỏa nói, Viêm còn không ngừng tỏa ra nhiệt độ của mình, thiếu chút nữa đốt cả khu rừng luôn.
Cứ như vậy, một con lại một con linh thú bị bọn họ mang lại đây, khi gặp bộ tộc sư ưng bọn Tiểu Hỏa đều nói không cần nữa, nói là phải nuôi nhiều người lắm, cuối cùng vẫn là sư Ưng Vương dâng lên không ít thứ tốt bọn Tiểu Hỏa mới miễn cưỡng nhận lấy.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn đám linh thú sắp đứng đầy đỉnh núi, hơi dở khóc dở cười. Nàng còn nghĩ rằng bọn Tiểu Hỏa sẽ hao phí một phen tâm tư mới tìm được linh thú, không nghĩ tới chỉ hai ngày, bọn họ đã mang nhiều con như vậy về, việc này sẽ không phá hủy cân bằng sinh thái của ngọn núi chứ ?
"Tỷ tỷ, ban đầu bọn muội cũng không muốn nhiều như vậy, nhưng bọn họ nghe nói có lợi, thì cứ chạy tới . Không phải bọn muội ép buộc đâu." Tiểu Hỏa nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, là chúng ta chủ động muốn tới." Rất nhiều linh thú gật đầu, nhất là bộ tộc sư ưng, bọn họ phải giao ra bảo bối mình góp nhặt nhiều năm mới được cho phép đi cùng.
Mồ hôi...
Khóe miệng Hắc Bạch Vô Thường và Hác Bằng Du không ngừng co rút, trước kia, muốn bắt một con linh thú, nó liều chết không theo ! Bây giờ linh thú đều không có cốt khí như vậy sao? !
Ngay cả Tử Tiêu nhìn linh thú đầy ngọn núi, nhịn không được cảm thán trong lòng một phen.
"Ta nghĩ , dù sao chúng ta lớn như vậy..." Tiểu Hỏa nhìn Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nói, "Nếu sau này gặp trường hợp phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, ta cũng có người, không, có thú!"
Độc Cô Thiên Diệp thật là không nói gì, nhìn Tiểu Hỏa vẫn là không nói lời nào.
Tiểu hỏa nói: "Cái này, muộn đã thu phí rồi..."
"Phốc -- ha ha ha!" Hác Bằng Du nghe thấy lời nói của Tiểu Hỏa thì cười lăn lộn, Tiểu Hỏa này thật là đáng yêu , cư nhiên còn thu phí !
Mà đám linh thú này thì dùng sức gật đầu, một bộ ta có giao tiền.
Hắc Bạch Vô Thường đã không thể tự hỏi được, bọn họ sống mấy trăm năm cũng chưa thấy qua chuyện như vậy, kích thích hôm nay quá lớn.
Tiểu Hỏa thấy Độc Cô Thiên Diệp không nói lời nào, còn tưởng nàng tức giận, đang muốn nói không cần nhiều như vậy, Độc Cô Thiên Diệp sờ đầu nàng, nói: "Tiểu Hỏa làm tốt lắm, nhiều linh thú như vậy, sau này chúng ta đi ra ngoài cũng không sợ bị người ta khi dễ. Ha ha !"
Bọn linh thú nghe nàng nói như vậy, cục đá trong lòng mới thả xuống. Độc Cô Thiên Diệp thu tất cả linh thú vào Luyện Yêu Hồ, để lại mấy con cấp bậc cao hơn một chút, dùng hơn một ngày thuần hóa rồi mới thu vào Luyện Yêu Hồ .
"Đả kích do tiểu gia hỏa này mang tới thật nghiêm túc !" Bạch Vô Thường nhìn Độc Cô Thiên Diệp không mệt mỏi thuần hóa linh thú, nói. Người khác thuần hóa linh thú, cấp bậc cao cần hơn một ngày có thể xong, hơn nữa thuần hóa xong một con cần nghỉ ngơi rất lâu mới có thể tiếp tục. Mà nàng cứ một giờ hai giờ thu phục, đừng nói là mệt mỏi cần nghỉ ngơi, còn càng ngày càng có tinh thần!
"Lão ngũ thu một đồ đệ tốt." Hắc vô thường nói, lần đầu tiên hâm mộ người ta thu đồ đệ tốt.
"Nếu sư phó thấy nàng chắc chắn sẽ thích." Bạch Vô Thường nói, "Tính tình này cũng không tệ, người tốt với mình thì tốt gấp đôi, khi dễ mình, diệt tam tộc hắn! Ha ha, ta thích!"
"Ai ngươi cũng thích, chỉ không thích mấy đồ đệ của ngươi." Hắc vô thường nói.
"Làm sao ta không thích, ta nghiêm khắc với bọn họ, đó là vì tốt cho bọn họ, ai bảo bọn họ một đám ngốc như vậy! Nhưng, giờ nhìn lại, tiêu chuẩn thu đồ đệ lúc trước quả thật có hơi thấp!" Bạch Vô Thường kháng nghị, dáng vẻ ghét bỏ nếu để cho mấy đồ đệ của hắn thất, nhất định sẽ càng thêm thương tâm !
Chờ Độc Cô Thiên Diệp thuần hóa xong tất cả linh thú, bọn họ nghỉ ngơi một đêm mới rời khỏi. Trong một đêm này , nàng chải chuốt lực lượng mình đạt được từ việc khế ước Đằng Hoàng và thuần hóa linh thú, bằng không sau này rất dễ tạo thành căn cơ không vững. Tuy rằng so với trước kia thì rất nhiều, nhưng muốn thăng cấp lại còn kém đến rất xa.
Ngày hôm sau mấy người chuẩn bị rời khỏi sơn mạch Vô Vọng.
Khi Hắc Bạch Vô Thường đi ra từ trong lều trại nhìn thấy một nam tử quần áo hắc y xa lạ ở chỗ Độc Cô Thiên Diệp dọn dẹp đồ đạc, theo bản năng hỏi: "Ngươi là ai?"
Động tác của nam tử kia dừng lại, nhìn Hắc Bạch Vô Thường nói: "Sư bá, con là Thiên Diệp."
"Ngươi là Thiên Diệp?" Bạch Vô Thường nói, lúc này mới nhớ tới Độc Cô Thiên Diệp có huyễn giới và mặt nạ.
Hác Bằng Du đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Không nghĩ tới khi muội phẫn nam nhân cũng không tệ, không một chút nữ khí. Sắm vai theo bản chất, không tệ, không tệ."
Vì sao nàng cảm thấy những lời này của hắn là nói nàng không có vị nữ nhân? !
"Vậy con tính dùng tên gì?" Hắc vô thường hỏi.
Thay đổi như vậy, tên cũng phải đổi một cái chứ ?
"Bách Lý Tà." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Bách Lý Tà, tên này từng dùng thật lâu khi còn ở đại lục Huyền Nguyệt, khi Hắc Vô Thường vừa hỏi, nàng theo bản năng nghĩ tới nó.
"Bách Lý Tà, không tệ." Bạch Vô Thường nói, "Sau này kêu con là Bách Lý."
Hác Bằng Du và Tử Tiêu cũng bị yêu cầu chỉnh dung, Độc Cô Thiên Diệp lấy ra hai viên đan dược cho bọn hắn, nhìn đến Tử Tiêu kéo dài mặt, nói: "Ngọt." Lúc này Tử Tiêu mới nhận rồi ăn vào.
Chỉ lát sau, mặt của hai người bắt đầu hơi thay đổi, tỷ như lông mi thoạt nhìn càng đậm, cái mũi thoạt nhìn rất cao, đường cong gương mặt thô đi, cũng béo ra, nhìn lại, đúng là thay đổi lớn. Lại đứng cùng một chỗ với người hoàn toàn xa lạ như Độc Cô Thiên Diệp, không ai sẽ liên tưởng bọn họ với người là đi đầu diệt phân gia Phong gia.
Nếu Độc Cô Thiên Diệp muốn che dấu thân phận, thì bọn Tiểu Hỏa không thể ra ngoài, mà khi quay về lại không vội, cho nên bọn Độc Cô Thiên Diệp chọn một con sư ưng làm tọa kỵ.
Khi rời khỏi sơn mạch Vô Vọng, Đằng Hoàng ở Độc Cô Thiên Diệp trên tay rất là hưng phấn, Độc Cô Thiên Diệp có thể cảm thấy vui sướng trong lòng nó. Giờ nó đã hóa thành dáng vẻ hung tàn của thực nhân hoa, cùng với khô lâu nhĩ đinh trên lỗ tai nàng, khiến khuôn mặt vốn có vẻ thanh tú tăng thêm một tia tà khí và hung ác.
Vì chuyển truyền tống trận, bọn họ đi tới thành thị gần nhất, nghe được không ít chuyện về bọn họ.
Bởi vì lúc diệt phân gia Phong gia Độc Cô Thiên Diệp nói tên của nàng, cho nên giờ toàn bộ đại lục đều biết đại danh của nàng. Bổn gia Phong gia tức giận đến không xong, hạ lệnh tất cả đệ tử Phong gia phải tìm ra nàng, toàn lực chặn giết!
Sau lại thần điện phát tin tức nói khi Độc Cô Thiên Diệp ở thành Tùng Cổ khiêu khích uy nghiêm thần điện, đả thương đánh chết người của thần vệ đội, phát ra thần hồng thiếp với nàng, để người của thần điện trên cả đại lục nhân nhìn thấy nàng lập tức chặn giết.
Trong nhất thời toàn bộ đại lục sôi trào ! Nàng cư nhiên đắc tội hai thế lực lớn, không thể không nói điều này cũng cần năng lực nhất định! Càng làm cho người ta kinh ngạc là, dưới hình thức tìm tòi trải thảm này, Độc Cô Thiên Diệp và người Mạc gia lại giống theo biến mất khỏi nhân gian, không có tung tích.
Theo phân gia Phong gia thành Ngô Lai bị giết đã mấy ngày, nhưng vẫn không tìm được bọn Độc Cô Thiên Diệp, điều này khiến những kẻ đứng đầu bổn gia Phong gia và thần điện vô cùng tức giận, không ngừng lôi kéo lực lượng, còn treo giải thưởng cho người cung cấp tin tức có thể được thù lao của Phong gia và thần điện.
Bức họa của ba người bọn họ đã trải rộng các nơi đại lục, mọi người toàn bộ đại lục tự hỏi nàng có thể đi đâu, có người nói nàng đi Tây đại lục, có người nói nàng trở về đại lục Huyền Nguyệt, còn có người nói nàng đi lam hải lĩnh vực tránh né, đã chết dưới công kích của động vật biển. Nhưng mặc kệ là nói thế nào, cũng không nghĩ tới nàng đứng ngay trước mặt bọn họ.
Mấy người Độc Cô Thiên Diệp ngồi trong khách sạn ăn cơm trưa, nghe thấy những người dùng cơm trong này nói nàng có ba đầu sáu tay, có thể lên trời xuống đất gì đó, làm cho nàng nhất thời nghĩ tới tôn hầu tử, nhất thời cảm thấy buồn cười không thôi.
Cũng có người hô to thống khoái. Thần điện ở đây cũng không có uy tín cao như thần điện ở đại lục Huyền Nguyệt, lại bởi vì người thần điện thường xuyên cấu kết với người Phong gia làm việc xấu, làm mấy chyện thương tổn dân chúng, cho nên mọi người đều không thích, nhưng thực lực bọn họ quá lớn, khiến những người này chỉ có thể hận nghiến răng trong lòng, không dám có hành động gì. Giờ chuyện Độc Cô Thiên Diệp làm lập tức được không ít người tôn kính và yêu thích. Có người còn nói nếu biết tin tức của nàng cũng sẽ không nói ra.
"Nghe nói đại hội gia tộc của Phong gia lần này dời rồi. Chậm lại đến cuối năm." Có người nói.
"Vì sao vậy? Trước kia chưa từng có lệ thường như vậy." Có người hỏi.
"Còn không phải bởi vì chuyện phân gia thành Ngô Lai bị giết tìm không ra thủ phạm ."
"Không chậm lại gia tộc đại hội cũng không được, trước kia không có ai dám trực tiếp tiêu diệt một phân gia ! Chuyện này ảnh hưởng với Phong gia cũng không nhỏ, hơn nữa nghe nói người Mạc gia cũng bị liên lụy vào."
"Người Mạc gia sao lai5 bị liên lụy vào ?"
"Hắc hắc, chuyện này ngươi cũng không biết, người Độc Cô Thiên Diệp cứu đi là phân gia của Mạc gia ở đại lục Huyền Nguyệt, mấy vạn năm trước trục xuất ra ngoài. Tuy rằng trục xuất, nhưng là tốt xấu gì trên người cũng là máu Mạc gia. Cho nên người Phong gia hoài nghi chuyện lần này là một tay Mạc gia bày ra. Độc Cô Thiên Diệp kia chỉ là ngụy trang thôi, bằng không một người đến từ không gian thấp, sao có thể diệt một phân gia. Bắt Mạc gia phải giao những người đó ra trước đại hội gia tộc Phong gia."
"Cũng có thể, nếu không thế lực lớn nào giúp, bọn họ không có khả năng mai danh ẩn tích."
"Vậy Mạc gia có phản ứng gì?"
"Còn có phản ứng gì, Mạc gia làm việc luôn luôn điệu thấp, nhưng là không có nghĩa là quả hồng mềm, bằng không cũng sẽ không là nhất lưu gia tộc sừng sững không ngã lâu như vậy. Mạc gia nói ngươi nói là ta an bài, vậy lấy chứng cớ ra. Hơn nữa ngươi nói đó là người phân gia Mạc gia nhân là được? Bọn ta có phân gia cũng không biết, ngươi còn biết? Nếu ngươi muốn đánh nhau, Mạc gia ta tùy thời phụng bồi!"
"Đây là không tính thừa nhận những người đó là người Mạc gia?"
"Người bị trục xuất ra ngoài sao còn có đạo lý trở về!"
"Ai, thật ra đây chỉ là Phong gia lấy cớ muốn khai chiến với Mạc gia thôi."
"Chuyện của những đại gia tộc này..."
Độc Cô Thiên Diệp nghe lời nói của những người đó, ý tứ kia là nếu người Mạc gia không giao bọn họ ra, vậy Phong gia sẽ khai chiến với Mạc gia. Mà Mạc gia, tuy rằng thái độ cường ngạnh, không sợ Phong gia khiêu khích, nhưng là ngay từ đầu không tính thừa nhận bọn ngoại công!
Thật ra nàng cảm thấy không sao cả, cũng không biết bọn ngoại công nghe thế có thể khổ sở không. Dù sao nguyện vọng lúc trước của tổ tiên chính là có một ngày có thể quay về.
"Sư bá, trận đấu luyện đan khi nào bắt đầu?" Độc Cô Thiên Diệp thu hồi tâm tư, trước mắt vẫn là giúp Hắc Bạch Vô Thường giải quyết chuyện này. Nếu Mạc gia không tính thừa nhận bọn ngoại công, vậy nàng cũng không cần gấp gáp ra mặt.
"Ngay tháng 11, địa điểm ở tổng hội Công hội Luyện đan sư - thành Phi Sa. Diễn ra trong nửa tháng." Bạch Vô Thường nói, "Bây giờ còn thời gian một tháng. Hai người bọn ta đã đi hơn nửa năm, hiện giờ chắc thành Phi Sa đã đến không ít luyện đan sư."
"Nếu không có chuyện gì chúng ta chuẩn bị đi về, con chưa từng đi, trước mang con đi làm quen Công hội Luyện đan sư và thành Phi Sa."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Ta không chuyện gì, tùy thời có thể xuất phát."
Tử Tiêu và Hác Bằng Du đều đến cùng Độc Cô Thiên Diệp, đương nhiên không có chuyện gì, nàng đi chỗ nào, bọn họ tự nhiên cũng đi chỗ đó.
"Chúng ta ăn xong rồi đi." Hắc Vô Thường nói.
Ăn cơm trưa xong, năm người đi đến truyền tống trận Công hội Linh sư, xếp hàng gần hai giờ, sau khi trải qua xóc nảy của truyền tống trận, cuối cùng Độc Cô Thiên Diệp hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đứng trên mặt đất thành Phi Sa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...