Giống như suy nghĩ của Độc Cô Thiên Diệp, quả thực Hồng gia không phải là đại gia tộc gì, nếu phân theo nhất-nhị-tam, cao nhất cũng chỉ là nhị lưu gia tộc hoặc thấp hơn, bởi vì trong gia tộc không có người nào lợi hại, cao nhất cũng chỉ là Thần hoàng sơ cấp. Thực lực của Hồng gia không mạnh, lại thích gây chuyện thị phi, thấy chính mình là lão đại của nơi này, thường xuyên đi trêu chọc người khác, kết quả là có rất nhiều kẻ thù.
Gặp gỡ Mậu Lâm, xem như là ngẫu nhiên. Lúc ấy hắn đang ở một ngọn núi đuổi giết linh thú, Mậu Lâm đột nhiên xuất hiện ở ngay phía trước, mắt thấy sẽ bị linh thú đuổi đến, đúng lúc đó Hồng Đàm đuổi tới, giết chết linh thú.
Từ đó về sau Mậu Lâm với Hồng Đàm nhận biết nhau .
Mặc dù Mậu Lâm là vương tử, nhưng dù sao vẫn luôn sinh hoạt tại hắc ám chi thành, đối với người bên ngoài không biết gì cả, cho nên bị Hồng Đàm lừa dối.
Bộ tộc Hắc ám nhìn người của Hồng gia thật sự châm lửa thiêu Mậu Ngôn bọn họ, mọi người cảm thấy sốt ruột, khổ sở. Mậu Tâm thống khổ ôm đầu.
"Nhìn con trai yêu quý của ngươi chết cháy ngay trước mặt ngươi, cảm giác như thế nào hả?" Trong lời nói không che giấu được sự vui vẻ, cũng chỉ có một người là Mậu Lâm vui vẻ mà thôi. Nhìn bộ dáng khó chịu của Mậu Tâm, thân thủ ở ngay trước mặt, làm cho hắn có thể nhìn thấy tình cảnh bên trên đài hành hình.
"Ngươi sẽ không thực hiện được!" Mậu Tâm nói.
"Hừ, gần chết đến nơi rồi còn có ý nghĩ đó! Sao ta sẽ không thực hiện được? Hiện tại các ngươi đều không động đậy được, còn có ai có thể ngăn cản chúng ta đây?" Mậu Lâm nói.
"Hả?" Vẫn nhìn người ở trên đài, đột nhiên phát ra thanh âm kinh ngạc.
"Sao lại thế này?"
Mậu Lâm xoay người lại nhìn, thấy lửa ở trước mặt ba người Độc Cô Thiên Diệp từ từ dập tắt, ngay cả góc áo của bọn họ đều không bị cháy. Người nọ của Hồng gia vừa đi xuống nhìn thấy nét mặt của mọi người, cũng sửng sốt, rõ ràng mình vừa mới châm lửa mà!
Nhìn lửa bị dập tắt, người nọ lại đi lên, cầm lấy cây đuốc tiếp tục châm lửa, sau đó ở một bên nhìn lửa cháy lên rồi mới xoay người rời đi. Nhưng không đi xa, lúc hắn quay đầu lại nhìn, lửa lại bị dập tắt.
"Đi tìm củi lửa lại đây." Hồng Đàm nói.
Người nọ của Hồng gia gật gật đầu, hỏi kiếm củi lửa ở đâu, một lát sau mang một đống lớn lại đây, đặt ở xung quanh ba người. Sau đó lại cầm lấy cây đuốc châm lửa tiếp.
"Ta cũng không tin lần này không thể thiêu chết bọn chúng!" Nhìn lửa càng ngày càng cháy lớn, người nọ cười nói.
Nhưng vào lúc này, lửa vẫn bị dập tắt. Mà lửa bị dập tắt không phải do củi lửa không tốt, ngược lại là một loại thần phục!
Mọi người kinh ngạc, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ không thể tùy ý xử phạt bọn họ sao? Có phải bọn họ chọc tới chủ nhân không? Bất quá không có thiêu chết tiểu vương tử, thật là quá tốt!
Mậu Lâm chạy tới, đoạt lấy cây đuốc trong tay người nọ, lại châm lửa. Giống như mấy lần trước, lửa còn chưa hoàn toàn bốc cháy lên liền dập tắt.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?" Mậu Lâm lắc đầu không dám tin.
"Sao sẽ không như vậy?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Yêu nữ, ngươi là yêu nữ, nhất định là ngươi sử dụng yêu pháp!" Mậu Lâm quát Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Bị trói cả ngày, tay cũng tê rần lên hết rồi."
Nói xong, trên người nàng đột nhiên lửa bốc lên, sợi dây thừng bị thiêu thành tro tàn!
Sau đó lại đánh ra hai ngọn lửa, dây thừng trói Tử Tiêu và Mậu Ngôn cũng bị thiêu hủy.
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn một màn này, Hồng Đàm thấy vậy trực tiếp công kích ba người bọn họ.
Hắn không thể để ba người này biến thành mối họa của hôm nay! Nếu thu phục được bộ tộc Hắc ám, Hồng gia bọn họ có thể xưng bá trên Không Linh đại lục!
Những người khác của Hồng gia cũng bắt đầu công kích, lấy nhiều khi ít là chuyện tình mà bọn họ thường xuyên làm, bây giờ là chút lòng thành!
Mậu Lâm thấy Hồng Đàm công kích, mới phản ứng lại, cũng bắt đầu công kích Mậu Ngôn. Mặc dù bọn họ đột nhiên tiến công, nhưng Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu coi như là thường xuyên trải qua, đã sớm phản ứng lại, lôi kéo Mậu Ngôn bay lên không trung. Người của Hồng gia đuổi theo, mọi người đối kháng ở trên không trung.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn mấy người bọn họ vây quanh, nói: "Các ngươi đây là tính lấy nhiều khi ít sao?"
Hồng Yến Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: "Lấy nhiều khi ít thì sao, chỉ cần có thể giải quyết các ngươi, thu phục thành công hắc ám bộ tộc, cái gì cũng đều có thể!"
Độc Cô Thiên Diệp hiểu rõ gật gật đầu, nói: "Ta cũng thích lấy nhiều khi ít, ngươi cũng nói lấy nhiều khi ít rất tốt, ta đây cũng thử xem sao!" Nói xong, nàng kêu khế ước thú lên, Tiểu Hỏa, Tiểu Ngân, Tiểu Cửu, Thanh Loan, Lam Mân, Liệt Hỏa, Hắc Phong, Lam Nguyệt đồng thời xuất hiện ở quanh nàng, Tiểu Hoả biến thành bản thể nâng Độc Cô Thiên Diệp bọn họ. Thứ Hồn cũng xuất hiện ở bên người Tử Tiêu.
Người của Hồng gia nhìn thấy đột nhiên xuất hiện nhiều thú hình người như vậy, hung hăng kinh ngạc một phen, toàn bộ đều là siêu thần thú, còn có thiệt nhiều là siêu thần thú cao cấp! Bất quá bọn họ không có bối rối, có lão tổ tông ở đây, đều sẽ bị giết thôi!
Mà người của bộ tộc Hắc ám nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp ngồi trên Tiểu Hỏa, kinh hô: "Thần nữ! Là Thần nữ!"
"Trời ơi, rốt cục Thần nữ cũng xuất hiện!"
"Chúng ta đã chờ đợi thật lâu!"
"Chúng ta không cần tiếp tục sinh hoạt trong bóng tối nữa rồi, chúng ta có thể bài trừ lời nguyền rủa rồi!"
"Thần nữ đại nhân!"
"Thần nữ đại nhân!"
Dọa? !
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mậu Ngôn nghi hoặc, hỏi: "Thần nữ đại nhân mà bọn họ nói... không phải là nói ta đó chứ?"
Mậu Ngôn phi thường kích động, nói: "Thần nữ đại nhân, Thần nữ đại nhân chính là ngài đó!"
"Cái gì mà Thần nữ đại nhân, ta có nói ta là Thần nữ đại nhân đâu!" Hồng Yến Nhi nhìn Độc Cô Thiên Diệp châm chọc nói. Nhìn bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp, nàng liền hận không thể ngay lập tức phá hủy khuôn mặt đó!
"Các ngươi nói Thần nữ đại nhân là sao?" Tử Tiêu hỏi.
"Ta đã nói qua với các ngươi, trừ bỏ xuất hiện một người có đầy đủ các hệ ngũ hành, còn có một người ngoại lai cũng có thể giúp chúng ta bài trừ lời nguyền rủa. Lúc ấy lời tiên đoán nói 'Thần nữ sẽ cưỡi phượng hoàng màu sắc rực rỡ, dẫn dắt chúng ta một lần nữa đi về phía ánh sáng, trở lại huy hoàng của ngày xưa!" Mậu Ngôn giải thích nói.
"Ưm." Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ cái mũi của mình, bây giờ nàng coi như là chủ cứu thế sao?
"Hừ, giết ngươi, ngươi sẽ không còn là Thần nữ! Hôm nay, ai cũng đừng nghĩ phá hư kế hoạch của chúng ta!" Hồng Yến Nhi nói, "Mấy linh thú của ngươi thì tính cái gì, lão tổ tông của ta có thể giải quyết hết. Mà chúng ta, còn có những khế ước thú khác. Vẫn có thể lấy nhiều khi ít!"
Hồng Yến Nhi nói xong, người của Hồng gia người đều kêu ra khế ước thú của mình. Bởi vì gia tộc bọn họ may mắn mời được một vị thuần thú sư, vì vậy người của Hồng gia không thiếu linh thú. Một người hai ba con, tuy rằng cấp bậc không cao, như vậy cũng có hơn hai mươi con.
"Ta cũng đã nói ta cũng thích lấy nhiều khi ít." Độc Cô Thiên Diệp cảm thán một câu, sau đó vung tay lên, kêu hết tất cả linh thú trong Luyện Yêu Hồ ra, nhất thời bọn họ đã bị trên trăm con thần thú vây quanh!
Hồng Hoàng bị kích thích!
Tính áp đảo về số lượng, người của Hồng gia nhìn đội quân Hắc Báo đang chờ, lập tức không có phản ứng lại.
"Chủ nhân! Vương!" Linh thú đứng đầu hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp cùng Hắc Phong.
"Ta cũng không phải là chủ nhân của các ngươi, ta không có khế ước với các ngươi, không thể gọi bậy." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ngài khế ước với vương của chúng ta, vậy coi như là khế ước với chúng ta ." Nhóm thú đồng thanh nói.
Độc Cô Thiên Diệp vẫy tay, nói: "Thôi quay lại thảo luận. Hôm nay có người nói với ta là muốn lấy nhiều khi ít, các ngươi nói, nên làm cái gì bây giờ?"
"Đương nhiên là lấy nhiều khi ít lại!" Nhóm thú nói.
"Đúng, khi dễ lại!"
"Chúng ta có số lượng nhiều!"
Độc Cô Thiên Diệp cao hứng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên, bây giờ đến lượt là các ngươi!"
"Không thành vấn đề!"
"Khi dễ chủ nhân của chúng ta, là khi dễ chúng ta! Các huynh đệ, lên!"
Linh thú đứng đầu nói xong, toàn bộ chen chúc đi về phía bọn người của Hồng gia. Thời gian bọn họ ở trong Luyện Yêu Hồ rất dài, hơn nữa trong Luyện Yêu Hồ huyễn khí nồng đậm, rất nhiều linh quả dược liệu, hơn nữa Đô Đô và đại quân dưỡng thành kế hoạch, lúc trước thánh thú cũng đã lớn thành thần thú cao cấp hoặc siêu thần thú, nếu tất cả cùng ra, vậy là thành đội quân thú!
"Thế nào? Thế này mới là lấy nhiều khi ít!" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Hồng gia lão tổ phi thân lên, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, một chưởng hướng nàng công kích. Chỉ cần giải quyết Độc Cô Thiên Diệp, nhóm linh thú đó liền không thể chiến đấu.
Hồng gia lão tổ là thần hoàng trung cấp, cao hơn Độc Cô Thiên Diệp một cấp, Tử Tiêu đi vào trước người Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị thay nàng đỡ một kích này, Mậu Ngôn ở một bên phi thân nghênh đón.
"Phanh!" Phỏng chừng ở nửa đường hai người chạm vào nhau, nổ mạnh, phát ra tiếng vang thật lớn.
Hồng gia lão tổ bay về sau một đoạn mới dừng lại, mà Mậu Ngôn lại đứng tại chỗ không một chút sứt mẻ.
Thần hoàng trung cấp!
Không nghĩ tới Mậu Ngôn lại là thần hoàng trung cấp! Rõ ràng so với hồng gia lão tổ thực lực cường bạo hơn nhiều!
"Tử Tiêu, ta thu được một người lợi hại." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mậu Ngôn nói.
"Ừ, vậy thu nhiều một chút." Tử Tiêu nói.
"Nhiều lắm, ta nuôi không nổi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không có việc gì, ta giúp nàng nuôi." Tử Tiêu nói.
"Ngươi có rất nhiều tiền sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Bây giờ không có." Bây giờ thân thể này không có.
Độc Cô Thiên Diệp khinh bỉ nhìn Tử Tiêu liếc mắt một cái, nói: "Không có tiền mà còn nói mạnh miệng như vậy."
"Sau khi chúng ta kết hôn, ta liền có." Tử Tiêu nói. (Anh đúng là biết tình thế để lợi dụng)
Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Tử Tiêu làm mắc nghẹn, lười để ý đến hắn. Nhìn Mậu Ngôn bọn họ đánh nhau còn thoải mái hơn.
Mậu Ngôn cùng Hồng gia lão tổ đối chiến, Tiểu Hỏa bọn họ cùng những người khác của Hồng gia đối chiến, nhóm Hắc Báo rất nhanh giết nhóm thú của Hồng gia, sau đó ở một bên xem kịch vui. Từ đầu tới cuối không hề động thủ cũng chỉ có hai người ở một bên nói chuyện!
Người của bộ tộc Hắc ám ở phía dưới nhìn cuộc chiến ở trên không trung, cảm thán thế lực của Độc Cô Thiên Diệp. Mặc dù bọn họ bị trúng độc, những người này chẳng qua là muốn thu phục bọn họ, nhưng đối với một người mà nói, có được thực lực như vậy, đã là khó có được. Nếu một người chống lại nàng, chắc chắn không có phần thắng.
"Quả nhiên Thần nữ không giống người bình thường!" Có người cảm thán.
"Ban đầu chúng ta đối xử với nàng như vậy, có thể nàng không muốn giúp chúng ta bài trừ lời nguyền rủa hay không?" Có người nói.
Nghe nói như thế, mọi người đều trầm mặc. Bọn họ lại giam Thần nữ vào nhà tù, còn buộc nàng vào hoả hình trên đài, tính thiêu chết nàng! Nếu là bọn hắn, cũng sẽ không ra tay cứu những người đối xử với mình như vậy.
Cuộc chiến kết thúc rất nhanh. Hồng gia bị giết một người cũng không chừa, Hồng gia lão tổ trước khi chết bị Mậu Ngôn đánh không nhìn ra được bộ dáng ban đầu.
Ở một bên Độc Cô Thiên Diệp cảm thán, không ngờ tới bộ tộc Hắc ám tu luyện linh khí thiên phú rất cao, thân thể cũng phi thường cường tráng! Quyền đầu cùng thiết chùy kia lập tức đã làm hồng gia lão tổ hôn mê.
"Nhìn không ra được Ngôn còn rất bạo lực!"
Độc Cô Thiên Diệp cảm thán, nghe vậy Mậu Ngôn ngượng ngùng đỏ mặt. Hắn chỉ nghĩ vừa rồi hồng gia lão tổ muốn giết chết Độc Cô Thiên Diệp, nhất thời tức giận, cho nên xuống tay hơi nặng. Nhưng là hắn không bạo lực được không?
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi nhóm thú, cùng Mậu Ngôn đi xuống, nhìn những người té trên mặt đất, hỏi: "Bọn họ ngươi tính xử lý như thế nào?"
Người của bộ tộc Hắc ám nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên hô hấp căng thẳng. Ban đầu bọn họ đối phó với nàng và tiểu vương tử như vậy, bây giờ hai người bọn họ nếu đối phó với bọn họ là quá dễ dàng! Nhưng là trời sinh bọn họ kiêu ngạo nên không muốn cầu xin Độc Cô Thiên Diệp, chỉ chờ quyết định của bọn họ.
Mậu Lâm đã bị giết, Mậu Ngôn nhìn dân chúng, nhìn thấy sự đau xót trong mắt Mậu Tâm, lập tức quỳ gối trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Chủ nhân. Ngươi thay ta rửa sạch oan khuất, ta nhận thức ngươi là chủ nhân." Mậu Ngôn nói, "Chủ nhân, ta nghĩ cầu ngài bỏ qua cho bọn họ. Ban đầu bọn họ không biết thân phận của ngài, chỉ là sợ hãi người ngoại lai mà thôi. Ý nghĩ của bọn họ cũng không phải muốn giết ngài."
Người của bộ tộc Hắc ám không nghĩ tới bọn họ đối xử với Mậu Ngôn như vậy, hắn còn có thể vì bọn họ cầu tình, trong lòng cảm động không thôi. Trong mắt Mậu Tâm hiện ra vẻ an ủi cùng khen ngợi.
Độc Cô Thiên Diệp vốn cũng không có tính so đo cùng bọn họ chuyện bị trói trên hoả hình, hiện tại chỉ là muốn nhìn quyết định của Mậu Ngôn mà thôi. Cũng thuận tiện giúp hắn mua chuộc lòng người.
"Nếu Ngôn đã nói vậy thì bỏ đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Cảm ơn chủ nhân." Mậu Ngôn nói, sau đó đặt một tay ở trước ngực, tay còn lại đặt ở cái trán, phủ phục quỳ xuống, nói: "Thần Sáng thế ở trên cao, ta, Mậu Ngôn tự nguyện nhận thức Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân, cuộc đời này vĩnh viễn không phản bội. Nếu có vi phạm, cam nguyện vĩnh viễn sinh hoạt trong bóng tối!"
Nếu không phải là người trong hắc ám bộ tộc sẽ không hiểu được sinh hoạt trong hắc ám sợ hãi như thế nào cùng với sự hi vọng về cuộc sống quang minh!
Sau khi Mậu Ngôn nói xong, quy tắc thiên địa buông xuống, bao vây hai người cùng một chỗ, sau đó biến thành một sợi dây buộc hai người cùng một chỗ. Cuối cùng ánh sáng chậm rãi biến mất.
Nhận chủ thành công, Mậu Ngôn cảm giác thân thể của mình lập tức thoải mái rất nhiều, đã không còn cảm giác chịu tội và bị lời nguyền vây bủa nữa!
Những người khác cảm giác được biến hóa của Mậu ngôn, càng thêm khẳng định thân phận Thần nữ của Độc Cô Thiên Diệp. Nếu nhận thức người bình thường là chủ nhân, cảm giác chịu tội của bọn họ sẽ không biến mất, còn có thể bị nô lệ hơn nữa. Một chỗ tốt duy nhất là không giới hạn phạm vi sinh hoạt tại nơi này mà thôi.
Mậu Ngôn nhận chủ thành công, cũng không có lập tức đứng lên, mà tiếp tục quỳ.
"Sao nữa?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, "Có chuyện gì đứng lên nói, ta không thích người của ta nhu nhược như vậy!"
Mậu Ngôn đứng lên, nói: "Ta nghĩ cầu chủ nhân giúp bọn hắn thoát khỏi hắc ám!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn những người đó liếc mắt một cái, nói: "Bọn họ? Bọn họ không đồng ý đâu. Bọn họ không phải rất hận người ngoại lai sao."
"Đó là bởi vì bình thường người ngoại lai chỉ mang đến những tai nạn cho bộ tộc, nhận thức những người đó là chủ nhân, cũng sẽ không được giải thoát. Mà chủ nhân không giống với những người đó, ngài có thể giúp chúng ta bài trừ lời nguyền rủa."
"Nhưng ta không muốn nuôi nhiều người như vậy. Ta không có tiền." Độc Cô Thiên Diệp nói. (Đây đây, bắt đầu kể khổ + âm mưu vơ vét ^^)
Ngay từ đầu Tiểu Hỏa đã hóa thành hình người đi theo Độc Cô Thiên Diệp, nghe Độc Cô Thiên Diệp nói không có tiền, nói: "Bây giờ chúng ta đã nuôi nhiều người rồi, lại nuôi bọn họ, tỷ tỷ sẽ phá sản!" (Tiểu Hỏa, sao ngay cả em cũng bị dạy hư rồi!!! / TH dương dương đắc ý: Tỷ tỷ luôn luôn đúng, nghe theo tỷ tỷ là chính xác nhất!!! TP: Bó tay)
Tất cả mọi người bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hỏa làm cho tắc nghẽn ở ngực. Lúc Mậu ngôn xin Độc Cô Thiên Diệp giúp bọn hắn, trong lòng bọn họ dấy lên một tia hy vọng, nhưng không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp lại dùng cớ như vậy để cự tuyệt!
"Chủ nhân, chúng ta có thể tự nuôi chính mình." Mậu Ngôn lập tức không biết nên nói như thế nào.
"Các ngươi có rất nhiều kim tệ, tử tệ sao?" Tiểu Hỏa hỏi.
Mặt Mậu Ngôn lại đỏ, nhỏ giọng nói: "Ta... chúng ta không có rất nhiều kim tệ tử tệ, chúng ta không có tài sản này. Nhưng chúng ta có rất nhiều cái khác, đi ra ngoài có thể bán đổi tiền."
Những người khác gật đầu, bọn họ có rất nhiều cái khác, rất nhiều rất nhiều bảo bối.
"Hơn nữa thực lực của bọn họ cũng mạnh, chủ nhân nếu thu bọn họ, có thể có được một lực lượng rất lớn." Mậu Ngôn tiếp tục nói.
"Nhưng các ngươi có hơn một ngàn người, nhiều người như vậy muốn tất cả nhận thức ta là chủ nhân, thực rất phiền toái." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tử Tiêu nhìn bộ dạng giả vờ của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng buồn cười không thôi. Rõ ràng nàng rất muốn thu phục bọn họ, lại cố tình muốn lưu lại, xem như báo trước có kẻ thù sao?
Mậu Ngôn vừa nghe, lại rối rắm, hình như là có chuyện như vậy, nếu tất cả nhận chủ, thật sự rất phiền toái.
Ở một bên Mậu Tâm mở miệng: "Không cần tất cả nhận chủ."
Độc Cô Thiên Diệp cùng Mậu Ngôn đều quay đầu lại nhìn hắn.
"Tổ tiên có một người ngưng tụ lời nguyền rủa lại, nhốt trong một quả cầu. Bên trong có tất cả máu của mọi người. Chỉ cần giọt máu của ngươi là có thể."
"Như vậy là có thể hóa giải lời nguyền sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Mậu Tâm gật gật đầu. Lúc mỗi người sinh ra sẽ lấy ra một giọt máu nhỏ vào bên trong, sau đó chờ Thần nữ đến cứu bọn hắn.
"Tỷ tỷ, nghe qua cũng không tệ lắm. Về sau đánh nhau có thể cho bọn họ đi đánh, còn không dùng thì nuôi bọn họ. Nếu không thì hãy thu đi?"
"Cho dù bây giờ bọn họ có tiền, về sau cũng sẽ không có. Không bằng thu bọn họ đánh nhau, thật không sai. Aiz... chúng ta bắt đầu vơ vét của cải biết không?"
Tiểu Hỏa gật gật đầu, nàng sẽ giúp tỷ tỷ quản lý tài sản. (Em phục chị sát đất, bé Hỏa nhà em hết thuốc chữa rồi)
"Ngươi có biết quả cầu đó ở nơi nào không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi Mậu Ngôn.
Mậu Ngôn lắc đầu.
Mậu Tâm nói: "Cái đó ở trong mật thất, chỉ có vương đương nhiệm mới biết được, cho nên chỉ có ta mới có thể mang ngươi đi vào."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ đi."
Nếu thu bọn họ, vậy là người một nhà , người một nhà phải răn dạy, hiện tại đành phải cho bọn hắn nếm mùi đau khổ.
Mậu Ngôn đi tìm ghế dựa, đỡ Mậu Tâm ngồi xuống. Độc Cô Thiên Diệp nấu ăn ngay tại quảng trường, mùi thức ăn làm họ không ngừng nuốt nước miếng.
Chuẩn bị xong, sau đó Độc Cô Thiên Diệp kêu Mậu Ngôn đến ăn, lại không cho Mậu Tâm. Trong lòng Mậu tâm biết Độc Cô Thiên Diệp đây là đang trách hắn không có tin tưởng Mậu Ngôn. Đành phải cười khổ trong lòng.
Đến buổi sáng ngày thứ ba, dược hiệu trong cơ thể bọn họ chậm rãi biến mất, Mậu Tâm để những người khác trở về, chính mình mang Độc Cô Thiên Diệp đi hoàng cung.
Bởi vì người ít, toàn bộ Hắc Ám thành cũng không lớn, hoàng cung càng nhỏ. Mặc dù "chim sẻ" tuy nhỏ, nhưng thật ra "ngũ tạng" hoàn hảo. Độc Cô Thiên Diệp đi qua, phát hiện những thứ nên có đều có, tuy rằng không tinh xảo, nhưng cũng là đồ tốt. Không biết lấy ra rồi có thể bán bao nhiêu tiền.
Đi theo Mậu Tâm một đường vòng vòng vèo vèo, cuối cùng đi tới một mặt tường ngoài. Nếu hắn không dừng lại ở trong này, mọi người cũng sẽ không phát hiện ra nơi này có cái gì khác.
Tay của Mậu Tâm ở một góc trên tường xoa một chút, tường mở ra hai bên, lộ ra thang lầu bên trong. Hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp bọn họ liếc mắt một cái, nói: "Đi theo ta." Nói xong liền dẫn đầu rồi đi xuống.
Thang lầu không cao lắm, nhưng mấy người đi theo xuống lầu thấy đi một hồi lâu, dọc theo đường đi Mậu Tâm mở vài cái cửa đá, cuối cùng mới đến một gian thạch thất.
Độc Cô Thiên Diệp đi vào, nhìn bên trong không có cái gì hết, chỉ có một quả cầu nhỏ chuyển động, mặt trên có vẻ là một cái đầu quyền lúc lớn lúc nhỏ, phát ra ánh sáng màu hồng. Nàng nhìn Mậu Tâm, hỏi: "Chính là cái này sao?"
Mậu Tâm gật gật đầu, nói: "Ban đầu nó không phải màu đỏ, chỉ vì dung hợp quá nhiều máu nên mới như vậy. Chỉ cần đi qua nhỏ một giọt máu của ngươi là được."
"Đơn giản như vậy sao?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Nếu không phải là Thần nữ của bộ tộc Hắc ám, là không thể tới gần. Ánh sáng xung quanh nó sẽ ngăn trở những người khác." Mậu Tâm nói.
Độc Cô Thiên Diệp lôi kéo Tử Tiêu cùng nhau đi qua, đi được một nửa, nàng cảm giác mình giống như đã sờ vào cái gì, quay đầu lại thấy, nàng so với Tử Tiêu đã bị khóa từng bước. Tử Tiêu bị đẩy ra bên ngoài .
Thật thế. Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, sau đó đi vào trước mặt quả cầu, quả cầu tựa hồ biết Độc Cô Thiên Diệp tới giải cứu, bay tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp ôm cổ quả cầu, không nghĩ tới nó có linh tính như vậy!
Lúc này Mậu Tâm nói: "Đây là Linh Châu thời viễn cổ, nên nó có linh tính, mới có thể lựa chọn nó làm lọ."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nhỏ giọt máu của mình lên Linh Châu, sau đó nhìn nó chậm rãi dung nhập vào. Đột nhiên, Linh Châu phát ra một đạo hào quang kim sắc, hào quang trực tiếp xuyên qua thạch thất, xông lên tận trời!
Người của hắc ám bộ tộc nhìn hào quang, cảm giác gông xiềng ở trên lưng đã không còn, kích động chảy nước mắt. Đồng thời, bọn họ cũng cảm giác có liên hệ với Độc Cô Thiên Diệp.
Linh Châu mang theo Độc Cô Thiên Diệp theo đạo hào quang trực tiếp đi vào, bay ở giữa không trung. Nhìn người ở phía dưới kích động hoa chân múa tay, nàng cũng cười .
"Thần nữ!"
"Cảm tạ Thần nữ!"
"Chủ nhân, hiện tại phải kêu chủ nhân!"
"Đúng đúng, cảm tạ chủ nhân!"
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta chính là người một nhà! Ta sẽ không coi các ngươi là nô lệ, cho nên các ngươi cũng không cần kêu ta là chủ nhân. Chỉ cần đoàn kết một lòng, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới địa phương rất cao!"
"Không gọi chủ nhân thì gọi gì?" Có người hỏi.
"Khụ khụ, ta gọi là Độc Cô Thiên Diệp, các ngươi có thể gọi ta là Thiên Diệp." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không được, không gọi chủ nhân, vậy kêu tiểu thư đi." Mậu Tâm đi ra, nói.
Cái đó có khác lắm sao?
"Tiểu thư!" Những người khác cũng đã kêu. Hơn nữa kiên trì kêu nàng tiểu thư.
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Linh Châu, chính mình từ từ hạ xuống.
"Tiểu thư." Mậu Tâm hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp. Những người khác cũng hướng nàng quỳ lạy.
"Ách, mọi người đều đứng lên đi." Độc Cô Thiên Diệp đỡ Mậu Tâm đứng lên.
"Cảm ơn tiểu thư." Mọi người đứng dậy, trong mắt đều là vui sướng.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn khăn che mặt của bọn họ, không phải là để nàng nhận thức bọn họ như vậy chứ?
"Khăn che mặt có thể bỏ ra không? Không lẽ ta nhận thức các ngươi như vậy chứ!"
"Phốc xuy!" Mọi người nở nụ cười, tháo khăn che mặt xuống.
Mậu Ngôn nói: "Ban đầu lúc chúng ta còn chưa nhận chủ là không thể tháo xuống. Chúng ta không có thể diện. Hiện tại cái này không cần đeo."
Hóa ra là như vậy.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn mọi người, phát hiện Mậu tam Mậu Hòa giống nhau, đều lộ ra vẻ mặt trẻ con. Mà khuôn mặt Mậu Tâm cùng Mậu Ngôn giống nhau hình chữ bát. Mẫu thân của Mậu Ngôn cũng là một đại mỹ nhân.
"Ừ, lời nguyền của các ngươi đã được hóa giải, ta lại có được nhiều người như vậy, đêm nay không say không về, chúc mừng một bữa, thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp dũng cảm nói.
"Tốt!"
"Tốt!"
Mọi người đều đứng lên hoan hô. Bọn họ có bao nhiêu năm không tổ chức tiệc chúc mừng rồi? Cho tới bây giờ vẫn không có! Lời nguyền làm cho bọn họ quên chúc mừng!
Nói là phải làm ngay, nếu là tập thể chúc mừng, Độc Cô Thiên Diệp để mọi người tổ chức tại quảng trường. Hoả hình đã bị hủy, một trăm cái bàn được đặt trên đài, lúc mọi người tới trên mặt bàn đã đầy rượu và thức ăn.
"Tiểu thư, ta đại biểu cho bộ tộc của chúng ta cảm ơn ngươi! Ta kính ngươi một chén." Mậu Tâm bưng bát rượu đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói.
Mọi người đều là bộ dáng vui sướng, Độc Cô Thiên Diệp cũng bị không khí vui sướng này, cười to nói: "Tốt, cạn!"
Mậu Tâm đi về bàn, mẫu thân của Mậu Ngôn là Mậu Mộng đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Cảm ơn tiểu thư cứu Ngôn, cứu mọi người! Một chén này ta kính người."
"Ai da, ngài khách khí. Vậy ta kính trước!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, uống hết bát rượu đầy.
Độc Cô Thiên Diệp vừa buông bát, người ở bên cạnh lại rót đầy cho nàng. Độc Cô Thiên Diệp loạng choạng, Tử Tiêu ngăn nàng lại, nói: "Uống ít thôi."
"Ha ha, không có việc gì đâu, hôm nay ta cao hứng!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lại tiếp tục cùng Mậu Ngôn uống rượu.
Mậu Mộng ngồi ở gần, nói: "Rượu này uống vào lúc đầu không có gì, tác dụng chậm một chút. Tiểu thư vẫn nên uống ít một chút mới tốt."
Độc Cô Thiên Diệp lại uống thêm mấy bát, Tử Tiêu không cho nàng tiếp tục uống, vì thế nàng liền lấy rượu trái cây trong Luyện Yêu Hồ ra, phân cho mọi người, nói: "Ta uống rượu này có thể chứ?" Sau đó phân cho những người khác nói: "Rượu này là linh thú của ta luyện chế, đến đến đến, mọi người đều đến nếm thử đi."
Độc Cô Thiên Diệp phân mỗi bàn một vò, Đô Đô đang lo rượu nhiều không có người uống, biết Độc Cô Thiên Diệp muốn lấy rượu, lập tức cho thiệt nhiều, một bàn có hai ba vò.
Tử Tiêu biết rượu này, lúc trước ở Thương Khung đế quốc, hắn cùng Thương Cẩn bị hố thiệt nhiều tiền. Không nghĩ tới lại là khế ước thú của nàng luyện chế. Bất quá rượu này uống vào say ít, liền buông bát ra để nàng uống.
Vừa nói vừa uống đến khuya, cuối cùng ngay cả Tử tiêu đều không chịu nổi, hắn uống không ít. Hắn cản cho Độc Cô Thiên Diệp không ít rượu, sau lại bị mời uống không ít linh rượu, cảm giác say ngà ngà.
"Tốt lắm, mọi người về thu thập đi, ngày mai ta mang bọn ngươi đi một địa phương mới! Về sau các ngươi sẽ không sống ở đây nữa. Giải tán đi." Độc Cô Thiên Diệp vẫy tay với mọi người, nói.
Tốp năm tốp ba đều tự đi về nhà. Lúc chiều, sân của Độc Cô Thiên Diệp cùng Tử Tiêu đã an bài đâu vào đó, là một gian tiểu viện độc lập, phía trước không có người ở lại, bởi vì bọn họ mới dọn đi.
Mậu Hòa và Mậu Mộng đỡ Mậu Tâm say rượu đi rồi, những người khác đều uống đến mức ngã trái ngã phải, Độc Cô Thiên Diệp cự tuyệt người khác đỡ nàng, để bọn họ trở về nghỉ ngơi, nàng cùng Tử Tiêu đi trở về. Một đêm trăng tròn, hai người chậm rãi đi tới, lôi kéo hai bóng dáng thật dài.
"Từ sớm nàng đã nghĩ thu phục bọn họ, đúng chứ?" Tử Tiêu nói.
"Hắc hắc, đúng vậy." Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười một chút, nói, "Ban đầu còn tưởng rằng phải một phen trắc trở, không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy."
"Vậy nàng tính đều mang theo bọn họ sao?" Tử Tiêu nhìn cước bộ xiêu vẹo của Độc Cô Thiên Diệp, đưa tay đỡ lấy nàng.
"Đương nhiên! Ta thu bọn họ nguyên nhân lớn nhất vì thực lực của bọn họ, không mang theo bọn họ, ta ít nhiều tổn thất!"
"Nhưng nhiều người như vậy nàng sao mang hết?"
"Hắc hắc, ngày mai ngươi sẽ biết, ưm..."
Uống có vẻ nhiều, hiện tại lại bị gió thổi qua, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác đầu lưỡi của mình đảo quanh miệng, dưới chân cũng không vững. Lúc đi tới cửa, cửa có bậc cao, nàng bị vấp, người giống như bay thẳng về phía trước.
Tử Tiêu tay mắt lanh lẹ, kéo cánh tay của nàng, tay phải chụp tới eo ôm nàng vào lòng.
"Cẩn thận một chút."
Độc Cô Thiên Diệp bị vấp một cái càng cảm thấy đầu choáng váng, nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến cái cằm trơn bóng của Tử Tiêu, cùng bởi vì uống rượu mà môi càng thêm hồng nhuận. Nàng lấy tay đẩy ngực hắn ra, nhìn khuôn mặt của hắn, hồi lâu phun ra một câu: "Ngươi lớn lên thật là yêu nghiệt!"
"Có đủ tư cách làm phu quân của nàng không?" Tay của Tử Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm đầy mị hoặc.
"Ưm, ngươi thích ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Thích." Tử Tiêu nói.
"Vì sao thích?"
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp mơ hồ, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng thổi sáo ở trong rừng cây, tiếng sáo của nàng, sự yên tĩnh ở trên người nàng làm cho tâm của ta lập tức yên bình còn có cảm giác ấm áp của gia đình, ta vẫn tìm kiếm lòng trung thành. Về sau sự thẳng thắn của nàng, cá tính của nàng, sự sát phạt quyết đoán của nàng, đều làm cho ta càng ngày càng thích. Tiểu Diệp Nhi, nàng làm cho ta mê muội."
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác đầu càng ngày càng choáng váng, nhưng nhìn môi hắn hé ra hợp lại giống như quả táo màu hồng, quá mê người, rất muốn cắn một ngụm.
"Ngươi cúi đầu xuống đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Sao?" Tử Tiêu hỏi, nhưng vẫn cúi đầu xuống.
Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy cổ Tử Tiêu, sau đó đợi hắn cúi đầu, lập tức cắn lên.
"Tê..." Tử Tiêu không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ trực tiếp cắn lên, hít một hơi.
Độc Cô Thiên Diệp cắn một chút, không cảm giác, vươn đầu lưỡi liếm bờ môi một chút, cuối cùng còn mút môi hắn vào miệng một chút.
Không có hương vị của quả táo!
Độc Cô Thiên Diệp mơ mơ màng màng nghĩ, nghĩ lùi bước rời đi, nhưng bị Tử Tiêu phản ứng đáp lại, dùng tay trái ôm thắt lưng của nàng, tay phải giữ cái ót của nàng, không cho nàng có cơ hội rời đi, còn làm nụ hôn sâu sắc, nồng nhiệt hơn.
Đơn giản chỉ là chạm vào đã không thể thỏa mãn nội tâm khát vọng của hắn. Hắn dùng đầu lưỡi khiêu khích mở hàm răng của nàng ra, tìm đến cái lưỡi thơm tho của nàng, bắt đầu "công thành đoạt đất" ở trong miệng của nàng. Cảm giác nàng không thể hô hấp, hắn mới rời đi, môi nhếch lên một tia ái muội.
"Nàng mới là yêu tinh." Tử Tiêu ôm nàng thật chặt, cánh tay của hắn cứng đờ vì trong thân thể hắn không bình thường. Nếu không cực lực khống chế, hắn thực sự sợ chính mình sẽ làm ra chuyện đó.
"Ngươi là quả táo." Độc Cô Thiên Diệp vốn chính là choáng váng, bị Tử Tiêu hôn đến trời đất quay cuồng, đầu óc đã chìm vào hôn mê, "Ngươi cắn ta, ta cũng muốn cắn ngươi."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lại kéo đầu của Tử Tiêu xuống, cắn môi của hắn một ngụm! Tay còn lại đặt trước ngực hắn không chịu an phận mà động đậy.
"Đây là nàng dụ dỗ ta!" Tử Tiêu gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp ôm Độc Cô Thiên Diệp đã say vào nhà.
Thực thô lỗ! Ánh trăng trực tiếp trốn vào bên trong tầng mây.
- - - o0o - - -
Ngày hôm sau Độc Cô Thiên Diệp tỉnh dậy rất trễ. Cảm giác đầu có chút đau, người cũng có chút choáng váng, không trách được toàn thân mềm nhũn.
Ôm cái gì đây? Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là ngực của một người nam nhân, khụ khụ, mặc quần áo. Đầu thì nằm trên một cánh tay, một cánh tay khác trực tiếp ôm lấy bả vai của nàng. Mà tay của mình lại ôm hông của hắn, một chân trực tiếp khoát lên đùi của hắn!
Cái này là tình huống gì đây?
"Sớm!" Thanh âm của Tử Tiêu từ đỉnh đầu truyền đến.
Độc Cô Thiên Diệp đỏ mặt. Ai tới nói cho nàng biết, rốt cuộc sao lại thế này?
Tử Tiêu nhìn người đang mơ hồ ở trong lòng, cười thật thỏa mãn. Không nghĩ tới tối hôm qua nàng lại hôn hôn liền ngủ, làm cho hắn khó chịu cả đêm. Giờ nhìn biểu tình thẹn thùng của nàng, tâm hắn càng thêm vui vẻ.
Độc Cô Thiên Diệp lập tức ngồi xuống, nhìn quần áo chỉnh tề của hai người, nhẹ nhàng thở ra.
"Ha ha, sớm." Độc Cô Thiên Diệp nói, trong đầu hồi tưởng lại một màn tối hôm qua, nhất thời xấu hổ liền chui cả người vào trong chăn.
Cảm giác Tử Tiêu kéo chăn, Độc Cô Thiên Diệp nâng mặt lên, nhìn hắn xướt da môi cùng ánh mắt đáng thương, ma xui quỷ khiến nói câu: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
"Được." Tử Tiêu nhất thời cười sáng lạn giống như hoa nở rộ.
Nhìn hắn tươi cười, sao nàng lại cảm thấy chính mình bị hố? Thật sự là càng nhìn càng giống hồ ly!
Độc Cô Thiên Diệp rời giường thu thập xong, Tử Tiêu đã bưng điểm tâm đơn giản vào. Giờ nhìn hắn, nàng còn chút ngượng ngùng. Thật muốn kêu trời, tối hôm qua sao lại như vậy chứ...
Nói, vậy là nàng gục hắn xuống sao? Trở lại trên giường hình như là nàng trực tiếp đẩy ngã hắn xuống giường rồi cắn lên.
Càng nghĩ mặt càng đỏ, muốn chết quá!
"Nếu nàng còn nghĩ tới chuyện tối hôm qua, bây giờ ta không ngại làm lại một lần." Tử Tiêu đột nhiên mở miệng nói.
"Khụ khụ, khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp đang ăn cháo, nghe hắn vừa nói như vậy, uống chưa xong một ngụm, liền ho khan không ngừng.
"Cẩn thận một chút, lớn rồi, ăn cháo còn sặc." Tử Tiêu vỗ lưng của nàng nói.
Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được trợn trắng mắt, ngươi nếu không nói, ta sẽ bị sặc sao? !
Cơm nước vừa xong, Mậu Tâm và Mậu Ngôn tìm Độc Cô Thiên Diệp hỏi tiếp theo phải làm gì. Độc Cô Thiên Diệp để hắn trực tiếp triệu tập mọi người tập trung tại quảng trường. Mà Tử Tiêu, bị Độc Cô Thiên Diệp đá một cước đi rửa chén. Đạp hắn một cước xong, nàng buồn bực từ sáng sớm đến giờ mới thấy thoải mái.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Độc Cô Thiên Diệp giơ tay lên để mọi người im lặng, nói: "Hiện tại ta mang bọn ngươi đi một chỗ, các ngươi có thể ở nơi đó một lần nữa xây dựng thành thị mới."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, vung tay lên, đưa mọi người vào Luyện Yêu Hồ.
Mọi người đi vào đều kinh ngạc tò mò nhìn chung quanh.
"Nơi này là không gian của ta. Các ngươi có thể sống ở đây, muốn cái gì có thể nói với Đô Đô, lúc nào muốn đi ra ngoài có thể nói với ta. Thế nào, các ngươi có bằng lòng không?"
"Ha ha, chỗ này tốt, tiểu thư, chúng ta ở trong này một lần nữa xây dựng thành thị mới." Mậu Tâm nói.
"Nếu các ngươi đã nguyện ý, bây giờ đi ra ngoài chuyển đồ đi, trừ phòng ở ra, cái gì cũng có thể chuyển tới đây." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cho các ngươi thời gian một ngày để thu thập, sáng mai ta phải rời khỏi. Cho đến bây giờ sư phụ và các sư huynh của ta còn không có tin tức của ta, họ sẽ lo lắng."
"Không cần tới một ngày, tối đa nửa ngày là xong." Mọi người nhìn thấy nơi này, đều muốn chuyển vào sớm một chút, ban đầu vốn rời đi có chút luyến tiếc nhưng bây giờ mọi người nghĩ mau mau tiến vào ở.
"Ở nơi này có thể tìm Đô Đô. Người thân của ta cũng ở trong này, hiện tại đang được huấn luyện. Ưm, thời gian nơi này trôi qua nhanh hơn so với bên ngoài, ở đây các ngươi có thể tu luyện rất tốt. Nếu có thể, Đô Đô sẽ an bài huấn luyện cho các ngươi. Tốt lắm, bây giờ đi thu thập đồ đạc đi, giữa trưa hôm nay ta mang bọn ngươi rời đi, còn vấn đề nào không?" Độc Cô Thiên Diệp mang mọi người về lại quảng trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...