Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]


Điền Mộng và Bách Phượng Lan trước khi Bách Phượng Lan xuất giá là hảo tỷ muội, tuy rằng tuổi hai người chênh lệch có khá lớn, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của hai người.

Ca ca Điền Mộng là Điền Ngạo đã trúng tuyển vào bí cảnh Không Linh năm nay, Điền Mộng và những người khác của Điền gia đã sớm cùng hắn đến thành Long Hoa.

Bách Phượng Lan từ chuyện một năm rưỡi trước về sau vẫn ở tại Công hội Thuần thú sư, biết được hảo hữu của mình đến thành Long Hoa, thì thường xuyên đến tìm nàng nói chuyện phiếm du lịch vân vân.

Thời tiết hôm nay không tệ, hai người hẹn nha ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới vừa ra đến cửa khách sạn thì nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và bốn sư huynh của nàng.

Cái gọi là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, huống chi là hai người đều có cừu oán với Độc Cô Thiên Diệp. Bách Phượng Lan nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp thì muốn xông lên bầm thây vạn đoạn nàng ra, may mắn Điền Mộng giữ nàng lại.

"Tiện nhân, ngươi cư nhiên còn dám tới nơi này ?!" Phải biết nếu ánh mắt có thể giết người, hận trong mắt Bách Phượng Lan có thể thiên đao vạn quả Độc Cô Thiên Diệp.

"Ôi uy, ta nói đi Công hội Linh sư đi, các ngươi lại muốn tới ở khách sạn. Gặp phải chó điên, thật sự là hủy tâm trạng tốt của ta." Hác Bằng Du đánh ngáp nói.

"Ngươi nói ai là chó ? !" Bách Phượng Lan phẫn nộ hỏi.

"Ai nhận thì chính là người đó." Hác Bằng Du nói.

"Ngươi..."

Bách Phượng Lan giãy khỏi tay Điền Mộng muốn công kích bọn Độc Cô Thiên Diệp. Bị Điền Mộng mạnh mẽ đè xuống, nở nụ cười với bọn Hác Bằng Du, lôi kéo Bách Phượng Lan đi.

"Đi thôi, chúng ta đi thuê phòng." Phong Khinh Nhiễm nói, cũng không để bọn Bách Phượng Lan vào mắt. Tuy rằng sau lưng đều có một công hội, nhưng chênh lệch giữa nàng và bọn họ không chỉ một chút.

"Được."

Mấy người vào trong khách sạn, lập tức có tiểu nhị lên đón tiếp bọn họ. Đều là nhân vật phong vân của đại lục Không Linh, tự nhiên được khoản đãi nhiệt tình, nhất là Độc Cô Thiên Diệp, lần trước khiêu chiến sau khi nàng Bách Tân Nham vốn không lộ mặt bên ngoài, mọi người đều rất ngạc nhiên với nàng.

Thuê phòng, mấy người bình tĩnh lên lầu, đá những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ở phía sau.

Mà một bên khác, sau khi Điền Mộng lôi Bách Phượng Lan ra, mới vừa đi không xa, Bách Phượng Lan đã tránh khỏi tay Điền Mộng.

"Buông, ngươi kéo ta làm gì? ! Nếu không phải ngươi lôi kéo ta, ta sẽ khiến cho tiện nhân kia đẹp mặt !" Bách Phượng Lan bất mãn trừng mắt nhìn Điền Mộng, oán nàng xen vào việc của người khác.

"Nếu ta không lôi kéo ngươi, ngươi sẽ chịu thiệt." Điền Mộng nói.

"Hừ, thành Long Hoa này là địa bàn của Công hội Thuần thú sư ta, Công hội Linh sư của nàng tính cái gì." Bách Phượng Lan nói.


" Tỷ tỷ tốt của ta, tuy rằng nơi này là địa bàn của Công hội Thuần thú sư, nhưng lúc này chỉ có một mình ngươi nha. Bọn họ có tới năm! Cho dù Bách gia gia dẫn người đến, vậy trước đó cũng đủ cho bọn họ đánh ngươi một chút." Điền Mộng giải thích, "Hơn nữa nếu nàng thật sự xảy ra chuyện ở thành Long Hoa, đến lúc đó người của Công hội Linh sư sẽ tìm các ngươi phiền toái ."

Bách Phượng Lan ngẫm lại thì đúng là như vậy, nói: "Sao ta lại quên chứ ? Nhìn thấy tiện nhân kia, trong lòng ta tựa như bị lửa đốt. Không đem nàng bầm thây vạn đoạn thì không giải được mối hận trong lòng của ta!"

"Lan tỷ tỷ, ngươi muốn giết nàng cũng phải chọn lúc làm cho Công hội Linh sư không có phương pháp nói chuyện !" Điền Mộng nói.

"Muội có biện pháp gì ?" Bách Phượng Lan hỏi.

Điền Mộng nhìn nhìn chung quanh, sau đó nói bên tai Bách Phượng Lan: "Nghe nói Công hội Linh sư chỉ có một mình nàng đi bí cảnh Không Linh. Không phải tỷ cũng sẽ đi sao? Mọi người của Công hội Thuần thú sư đều nghe lời tỷ nói, khi các ngươi đi vào còn không phải tỷ muốn thế nào thì là thế ấy sao. Hơn nữa bên trong không phải còn có mãnh thú gì đó sao, tùy tiện chế tạo chút ngoài ý muốn là được. Người gặp chuyện không may trong bí cảnh Không Linh, đến lúc đó Công hội Linh sư muốn trách cũng không trách đến trên đầu của tỷ."

Bách Phượng Lan càng nghe càng cao hứng, nói: "Biện pháp này tốt, vậy tỷ đây sẽ để nàng sống lâu vài ngày. Đến lúc đó đi vào, chuyện thứ nhất tỷ làm là đoạt tánh mạng nàng! Cảm ơn muội nha Mộng Nhi, nếu không phải có muội vừa nãy chắc chắn tỷ phải chịu thiệt . Đi, chúng ta trở về thương lượng chi tiết."

Bởi vì Bách Phượng Lan cũng là thuần thú sư, tuổi vừa vặn đủ dùng, cho nên lần này nàng được ở trong danh sách của Công hội Thuần thú sư. Lúc trước nàng muốn vào xem thử có kỳ ngộ gì không, giờ biết Độc Cô Thiên Diệp cũng đi vào, vậy mục đích lần này của nàng muốn xóa mối hận trong lòng!

Hai ngày sau, các thế lực khác đã đến đủ. Căn cứ tình hình trước khi bí cảnh Không Linh mở ra trong dĩ vãng, mọi người rất nhanh phán đoán ra cửa vào lần này ở đâu. Cửa vào vừa được tìm ra, người muốn vào hạ trại gần đó, chờ sau khi bí cảnh mở ra có thể đi vào ngay.

Độc Cô Thiên Diệp đi đến trên một ngọn núi, nhìn lều trại dưới khe núi một cái rồi lại một cái, thở dài.

"Sao vậy ?" Phong Khinh Nhiễm đi vào phía sau nàng, nghe thấy tiếng nàng thở dài thân thiết hỏi.

"Sao sư huynh lại tới đây." Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Nhìn thấy muội đi ra, huynh đi cùng đến đây. Vừa nãy muội cảm thán cái gì?" Phong Khinh Nhiễm đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

"Ta suy nghĩ những người nơi này, đi vào, có bao nhiêu người có thể đi ra." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Không biết vì sao, đối với bí cảnh lần này, trong lòng của nàng có một loại dự cảm không tốt. Giống như bên trong sẽ phát sinh chuyện không tốt gì đí. Nàng nói cho mình là vì lần này rất khác thường, mình chỉ nghĩ vớ vẫn, nhưng cảm giác trong lòng lại không thể xem nhẹ. Hơn nữa lần trước Thì Hoằng Quy nói, bình thường khi số người đi ra không đến một nửa số người đi vào, cho nên mới nhịn không được cảm thán một chút.

"Những người khác có thể đi ra bao nhiêu chúng ta không cần biết, chỉ cần muội có thể bình an đi ra là được rồi." Phong Khinh Nhiễm nói, "Cho nên sau khi muội đi vào, tìm được Ngát Hương hoa thì tìm nơi ẩn nấp chờ bí cảnh lại mở ra là được. Huynh thấy vẻ mặt ngày đó của Bách Phượng Lan, vẫn là không buông cừu hận. Muội chỉ có một người, huynh sợ nàng sẽ làm chuyện không tốt gì với muội trong bí cảnh. Dù sao địa vị của nàng trong Công hội Thuần thú sư vẫn rất cao, nếu nàng để những người khác đối phó muội..."

"Sư huynh, khi nào thì biến huynh biến thành như vậy, khụ khụ, dong dài." Độc Cô Thiên Diệp nghe lời nói của Phong Khinh Nhiễm, nhịn không được ngắt lời.

Phong Khinh Nhiễm cốc đầu nàng, nói: "Huynh đây là đang quan tâm muội!"

"Muội biết." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Muội sẽ chú ý. Nếu nàng thật sự dám không an phận bên trong, muội nghĩ nếu trong đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Công hội Thuần thú sư cũng không đến mức sẽ tìm đến trên đầu chúng ta."

Lời ngầm chính là, nếu lần này Bách Phượng Lan tìm nàng gây phiền toái, nàng sẽ trực tiếp muốn tánh mạng của nàng ta!


"Muội biết là được rồi." Phong Khinh Nhiễm nói, "Ngày mai sư phó và hội trưởng các công hội khác, còn có quận chúa các quận đều sẽ đến."

"Bọn họ tới làm cái gì?"

"Bí cảnh này mở ra còn cần một ít lực lượng bên ngoài tác động, bọn họ đến để mở bí cảnh ra. Đi thôi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút." Phong Khinh Nhiễm nói xong mang Độc Cô Thiên Diệp về doanh địa của bọn họ.

Thật ra người tiến và bí cảnh cũng chỉ có hơn một tram người, nhưng vì người đến đưa tiễn và người xem náo nhiệt, khe núi trống trải ban đầu kín người. Bọn Độc Cô Thiên Diệp đến có vẻ trễ, cho nên chỉ có thể dựng lều trên một đỉnh núi gần đó. Rời xa những người đó, cũng khá thanh tĩnh.

Sáng hôm sau, quận chúa các quận và hội trưởng các công hội lục tục đến, đứng trên đỉnh núi nhìn người bên dưới. Thì Hoằng Quy tìm được bọn Độc Cô Thiên Diệp, mang các nàng theo bên người.

Nhìn thấy các quận chúa đến, tất cả mọi người đi lên đỉnh núi. Độc Cô Thiên Diệp đi theo sau Thì Hoằng Quy, nhìn nhìn những quận chúa này, phát hiện cấp bậc những người đó cũng không thấp, thấp nhất đều là huyễn hoàng trung cấp, xem ra muốn ngồi trên vị trí quận chúa, thực lực phải hùng hậu!

Khi mọi người đến đông đủ, một lão giả mặc áo trắng nâng tay ý bảo mọi người im lặng, sau đó nói: "Bí cảnh năm nay xuất hiện ở quận Phượng Tiên, làm quận chúa, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Căn cứ dò xét của hai mươi mấy quận chúa chúng ta, trong bí cảnh năm nay xuất hiện những trạng huống chúng ta không biết, cho nên số người đi vào giảm mạnh, hơn nữa thời gian bí cảnh mở ra cũng đã thi đấu. Các ngươi đều là nhân tài vĩ đại trải qua tầng tầng tuyển chọn, chúc các ngươi có thể tìm được kỳ ngộ của chính các ngươi ở bên trong. Mặt khác, sau khi đi vào chỗ dừng chân là tùy cơ, cho nên các ngươi đi cùng nhau tốt nhất là giữ liên lạc bằng thông tin thạch gì đó. Đi vào là chúng ta cho mở cửa cho các ngươi vào, một tháng đến, bí cảnh sẽ tự động đẩy người bên trong ra, chỗ đi ra cũng là tùy cơ, các ngươi sẽ tới đâu ta cũng không biết. Đối với chỗ này đó các ngươi phải làm tốt chuẩn bị tư tưởng."

Sauk hi quận chúa quận Phượng Tiên nói xong về sau, liếc mắt nhìn những quận chúa khác một cái, sau đó lấy ra một hạt châu mầu trắng ngà ném tới giữa không trung. Khi hạt châu ổn định, các quận chúa cùng nhau rót thần lực vào vào hạt châu. Trong lúc nhất thời hào quang bắn ra bốn phía, mọi người đều không mở mắt được.

Độc Cô Thiên Diệp lấy tay che mắt, bởi vì nhìn không thấy, chỉ có thể cảm thấy bốn phía chớp lên, mặt đất rung chuyển. Sau khoảng một phút, hào quang tản đi, nàng mở mắt, nhìn thấy chỗ hạt châu vừa nãy mở ra một cánh cửa bằng nước. Có người gấp gáp đã phi thân đi vào.

"A -- "

Một bóng người rơi xuống từ giữa không trung đến, tiếng kêu thảm thiết hấp dẫn người ở bên ngoài. Sau khi thấy rõ ràng trạng huống, mọi người đều cười rộ lên.

"A, năm nay lại có người muốn lừa dối qua cửa !"

"Đã năm mươi bốn tuổi , không phải luyện đan sư gì, còn muốn đi vào, xứng đáng bị như vậy." Một người cầm thử sinh thạch đưa về phía người ngã xuống kia tìm hiểu, thì là một người quá tuổi.

"Thiên Diệp, con vào bên trong, có thời gian một tháng, nhớ phải nắm lấy cơ hội." Thì Hoằng Quy nói, "Ta đã nói xong với Liêu lão nhân để người Công hội Luyện đan sư giúp con chú ý Ngát Hương hoa."

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu.

"Khi đi vào phải chú ý đề phòng người Công hội Thuần thú sư. Ta nghe nói Bách Phượng Lan cũng đi vào, nhớ cẩn thận." Thì Hoằng Quy tiếp tục nói.

Chờ Thì Hoằng Quy dặn dò xong, những người khác đã đi vào gần hết. Độc Cô Thiên Diệp nói một tiếng với mọi người, sau đó bay đến cánh cửa. Người vừa nãy cầm thử sinh thạch còn chưa thu hồi thử sinh thạch, khi Độc Cô Thiên Diệp bay qua, thử sinh thạch phát ra một đạo ánh sáng, hiện ra số 20 thật to.

"Một nhân tài 20 tuổi." Người nọ nhìn con số lơ đãng nói một câu, sau đó mới phản ứng lại đây, la lớn: "20? Người kia mới 20 tuổi? Thần của ta!"


Giọng nói của người nọ kéo lực chú ý mọi người lại, thần vương 20 tuổi? Ai lợi hại như vậy ?

"Đó không phải tiểu đồ đệ của hội trưởng Công hội Linh sư sao? Cư nhiên mới hai mươi tuổi!"

"Trờia! Không phải nàng là thần vương trung cấp sao? Làm sao đến được vậy? !"

"Lần trước còn khiêu chiến hội trưởng Công hội Thuần thú sư hơn nữa còn thắng lợi ."

"Yêu nghiệt !"

"Ta thấy chúng ta đều không cần sống."

Người của Công hội Linh sư nhìn những người khác cảm khái từng đợt, bọn họ cũng không muốn nói, tiểu sư muội bọn họ còn không chỉ có như thế!

Khi Độc Cô Thiên Diệp phi thân đến trước cửa vào hơi dừng một chút, còn bị ám ảnh bỏi đường hầm không gian lần trước. Nhắm mắt lại, nàng vùi đầu vọt vào, bỏ tất cả tiếng cảm thán lại bên ngoài.

Đường hầm trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, khi Độc Cô Thiên Diệp mở mắt thì phát hiện mình đã đứng trên đất. Nàng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện nơi này và bên ngoài không khác biệt gì, có núi có sông, hoa cỏ cây cối, ánh mặt trời, mặt đất rộng lớn. Nghe nói nơi này còn có mấy linh thú ngạc nhiên cổ quái gì đó.

Nàng muốn bay đến giữa không trung xem địa hình chung quanh, lại phát hiện nơi này cư nhiên không thể phi hành! Nàng chấn động. Chẳng lẽ nơi này còn hạn chế linh lực sao ? Nàng lại dùng linh lực một chút, phát hiện có thể sử dụng bình thường, mới hơi yên lòng. Chắc là nơi này cấm bay.

Nàng kêu bọn Tiểu Hỏa đi ra, Tiểu Hỏa có thể bay bình thường, các thú khác thì không được.

"Xem ra nơi này là có hạn chế , chỉ có dùng cánh mới có thể bay." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Không có việc gì đâu tỷ tỷ, muội có thể mang tỷ mà." Tiểu Hỏa trong hình dáng tự vệ đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thì ta có cánh còn có chỗ tốt này." Tiểu Ngân nhìn cánh của Tiểu Hỏa, hận không thể trừng ra một cái động trên đó.

"Vậy bọn Tiểu Ngân về Luyện Yêu Hồ trước đi, Tiểu Hỏa muội mang tỷ đi bốn phía nhìn xem." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, thu những thú thú khác vào Luyện Yêu Hồ, lại làm cho Tiểu Hoả trở lại hình dáng ban đầu, mang theo nàng bay tới giữa không trung.

Xem ra bí cảnh Không Linh này thật không nhỏ, tuy nói khi bọn họ vào là tùy cơ hạ xuống, nhưng Tiểu Hỏa mang nàng bay nửa ngày cũng không có nhìn thấy một người, có thể thấy được trình độ phân tán.

"Tiểu hỏa, chúng ta đi đỉnh núi bên dưới nhìn xem có Ngát Hương hoa hay không, hoặc là tìm một linh thú hỏi thử xem." Độc Cô Thiên Diệp nói.

May mắn có Tiểu Hỏa, nếu ở dưới tình huống nàng không thể bay muốn nàng đi xa như vậy, vậy còn không mệt chết nàng sao! Một tháng này cái gì cũng không cần làm, sẽ tiêu tốn hết thời gian vào việc đi đường!

Tiểu Hỏa mang theo Độc Cô Thiên Diệp rơi xuống một đỉnh núi trống trải, sau khi rơi xuống mới phát hiện nơi này có một loại cỏ màu nâu có răng cưa mọc rậm rạp, từ xa nhìn còn tưởng rằng là một tảng đá lớn.

"Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy ?" Tiểu Hỏa thấy Độc Cô Thiên Diệp sau khi xuống thì nhìn đám cỏ này ngẩn người, hỏi.

"Đây là cỏ răng cưa, muội cẩn thận một chút đừng để bị nó cắt vào da. Nếu như bị răng cưa này cắt qua da, nó sẽ thừa cơ tiêm chất gây tê vào trong thân thể muội, cho dù là thần vương cao nhất, cũng khó có thể ngăn cản. Ngắn thì nửa ngày, dài thì phải mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục." Độc Cô Thiên Diệp vừa nói, một bên cẩn thận dắt Tiểu Hỏa đi ra ngoài.

Đi ra khỏi bụi cỏ răng cưa, Độc Cô Thiên Diệp cẩn thận dời một gốc cây vào Luyện Yêu Hồ.


"Chúng ta đi nhìn xem có linh thú gì không, tìm một con đi hỏi làm sao tìm được Ngát Hương hoa." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Dạ." Vì không tìm thêm phiền toái cho Độc Cô Thiên Diệp, tiểu hỏa trở lại hình dáng tự vệ (bản thu nhỏ, tưởng tượng như chim sẻ bảy màu), đứng trên vai Độc Cô Thiên Diệp.

Ban đầu họ nghĩ rằng sẽ tìm thấy linh thú rất nhanh, nhưng đến khi trời tối các nàng cũng không thấy một vật còn sống nào.

"Tỷ tỷ, muội cảm thấy nơi này có chút kỳ quái." Tiểu Hỏa nói, "Không phải nói nơi này có rất nhiều linh thú sao, sao hôm nay chúng ta không đụng phải dù chỉ một con vậy ?"

"Là có chút kỳ quái." Độc Cô Thiên Diệp đào đào đống lửa trước mặt, nói, "Bọn sư phó nói có thì nhất định có, ít nhất là từng có. Hoặc là là chúng ta còn chưa gặp phải, nếu không chính là nơi này xảy ra chuyện gì rồi."

"Vậy làm sao bây giờ a? Chúng ta tìm không thấy linh thú, sẽ không biết làm sao mới tìm được Ngát Hương hoa !" Tiểu Hỏa nói.

"Ngày mai lại tìm." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, loại cảm giác này phi thường không thoải mái. Nhưng nàng ngưng thần cảm giác một chút, cũng không phát hiện người nào hoặc là linh thú.

"Nơi này có vấn đề." Ngay khi Độc Cô Thiên Diệp nhìn xem xong quanh, Giáng Vực luôn luôn ngủ trong khô lâu nhĩ đinh đột nhiên đi ra, nhìn nhìn hắc ám bốn phía, nhíu mày nói.

"Giáng Vực ? Sao ngươi lại đi ra ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Giáng Vực, phi thường kinh ngạc. Kẻ không được tự nhiên này từ lần trước rời đi lại trở về vẫn luôn luôn ngủ say, cho dù Độc Cô Thiên Diệp ngẫu nhiên gọi hắn, hắn cũng không trả lời, như là cáu kỉnh, như là ngượng ngùng.

"Ta cảm thấy một hương vị quen thuộc nên tỉnh." Giáng Vực nói.

"Hương vị gì vậy, sao muội không ngửi được." Tiểu Hỏa cẩn thận ngửi khứu, không có hương vị đặc biệt gì mà.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giáng Vực đang nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Là..." Giáng Vực muốn nói, đột nhiên ngậm miệng, nói: "Ở thế giới bên ngoài không thể nói chuyện nơi đó, đây là quy tắc, ta cũng không thể nói."

Giáng Vực thường xuyên chạy khắp các không gian, cũng không biết là gặp người nào không gian nào quen thuộc. Nếu hắn không thể nói, thì nàng sẽ không hỏi. Nhưng ngay cả hắn cũng phản ứng như thế, cuối cùng bí cảnh Không Linh này làm sao vậy ?

"Thần hỏa của nó là hy vọng thắp sáng hắc ám. Ngươi cẩn thận." Giáng Vực để lại một câu như vậy, lại chạy vào hoa tai khô lâu.

"Hắn có ý gì ?" Tiểu Hỏa khó hiểu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nàng cũng không hiểu. Nghĩ đến hắn nói thần hỏa, Độc Cô Thiên Diệp đánh phượng hoàng kim hỏa vào trong tay thưởng thức, đoán xem câu nói kia của Giáng Vực là có ý gì. Nàng suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra được, lại phát hiện từ khi kim hỏa đi ra, cảm giác bị rình coi kia không con2.

Sau khi phát hiện ra, nàng lại thu phượng hoàng kim hỏa vào trong cơ thể, lát sau, cảm giác bị rình coi lại xuất hiện. Lặp lại vài lần như thế, nàng càng chắc chắn có cái gì đang âm thầm nhìn trộm, hơn nữa rất sợ phượng hoàng kim hỏa.

Bởi vì chán ghét cảm giác này, Độc Cô Thiên Diệp đơn giản đặt phượng hoàng kim hỏa bên cạnh mình, sau đó ôm Tiểu Hỏa đi ngủ.

Cùng lúc đó, trong một không gian khác, nữ tử hắc sa váy dài đang chà lau cây đao mình vừa mới chém mấy con quỷ, một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện sau nàng.

"Công chúa, vương mời ngài đi qua. Có chuyện lớn !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui