Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]


"Ha ha, quả nhiên các ngươi ở đây!" Một thanh âm trung hậu truyền đến từ không trung, chỉ chốc lát, 5 bóng dáng khác cũng đến theo.

Kim Nghiêu và Kim Bằng mang theo người trong gia tộc, đứng giữa không trung nhìn người bên dưới. Hơn ba người so với tin tức, nhưng không sao, bởi vì sẽ không ảnh hưởng kết quả cuối cùng. Hôm nay bọn họ muốn Độc Cô Thiên Diệp để mệnh lại đây!

"Hách đại sư, đây là ân oán của Kim gia ta và nàng, hy vọng ngài đừng nhúng tay." Kim Nghiêu nói với Hác Bằng Du.

Tuy bọn họ ở cùng một chỗ với Độc Cô Thiên Diệp, nhưng hắn vẫn không muốn đối đầu trực diện với Hác Bằng Du. Người Xích thành không biết Hác Bằng Du là đồ đệ của hội trưởng Công hội Linh sư, cho nên tuy biết Thì Hoằng Quy thu một nữ đồ đệ, nhưng không nghĩ đó là Độc Cô Thiên Diệp, dù sao nàng là từ đến không gian thấp, làm sao có thể có liên hệ gì với người của Công hội Linh sư!

Bọn Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du bay tới giữa không trung, Hác Bằng Du nhìn Kim Nghiêu, nói: "Lão tổ tông Kim gia, ngươi muốn giết sư muội ta nha, bảo ta ở một bên đứng nhìn, ngươi thấy có khả năng sao ?"

"Vậy chớ trách chúng ta. Tuy ngươi là người của Công hội Linh sư, nhưng cũng không thể ngăn cản ta lấy mạng nàng." Kim Bằng âm ngoan nói.

"Vậy đến đây đi." Độc Cô Thiên Diệp nói. Sau khi nàng học tập Thần kỹ còn chưa chân chính vận dụng qua, hôm nay vừa vặn cho nàng luyện tập.

Trừ Kim Nghiêu là Thần hoàng sơ cấp, bốn người khác đều ở cấp bậc Thần vương, một người đỉnh phong, hai người cao cấp, còn có một người trung cấp. Mà các nàng, Phong Khinh Nhiễm Thần vương đỉnh phong, Hác Bằng Du cũng là Thần vương cao cấp, Độc Cô Thiên Diệp và Chung bá Thần vương trung cấp, Phong Khinh Nặc là huyễn tôn cao nhất, thực lực chỉnh thể thấp hơn đối phương rất nhiều.

"Các ngươi đã muốn chết cùng nhau, vậy chớ trách tâm chúng ta ngoan (độc) !" Kim Nghiêu nói xong thì kêu khế ước thú của mình ra. Những người khác cũng vậy, phía sau bọn họ nhất thời có hơn mười con Thần thú và siêu Thần thú.

"Tuy rằng các ngươi là người của Công hội Linh sư, nhưng chúng ta cũng có quan hệ với Công hội Thuần thú sư, cho dù thật sự giết các ngươi nhóm, Công hội Linh sư cũng không thể làm gì bọn ta!" Kim Bằng kiêu ngạo nói.

"Ngươi có biết thân phận của chúng ta là gì không?" Hác Bằng Du hỏi.

"Ngươi không phải là quản lý Công hội Linh sư Cích thành sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể là hội trưởng tổng công đoàn? Hoặc là đồ đệ hắn? Nếu đúng vậy, ta chính là đồ đệ hội trưởng Công hội Thuần thú sư! Ha ha!" Một người phía sau Kim Bằng cười lớn nói.

"Phỏng chừng nói là, ngươi cũng sẽ không tin, ai, xem ra trận chiến hôm nay là không thể tránh được. Không được ngủ rồi, Tiểu Ngũ, đi ra chơi đùa đi." Hác Bằng Du nói xong, 3 bóng dáng xuất hiện sau hắn. Trừ Tiểu Ngũ, một là siêu Thần thú Cửu Chuyển Mặc Sư, một là siêu Thần thú Tuyết Ảnh Thiên Điêu, cấp bậc đều ở cấp 3 cấp 4.

Khế ước thú của Phong Khinh Nhiễm là một siêu Thần thú Cự Xỉ Hổ cấp 2, một siêu Thần thú Ngân Hỏa Long cấp 3, cũng rất uy phong bá khí. Khế ước thú của Chung bá là một siêu Thần thú Huyết Lang mới cấp 2 và một cái Thần thú Gấu Chó bốn cánh cấp 9, Phong Khinh Nặc là một siêu Thần thú Bạch Cốt Phong Hồ. (đổ mồ hôi với mấy cái tên @_@)

Mà Độc Cô Thiên Diệp chỉ có Tiểu Hỏa bên người nàng.

"Tiểu Ngân, Hắc Phong, Liệt Hỏa, các ngươi cũng đi ra chơi đùa đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nhất thời ba bóng người suất khí xuất hiện ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp.

"Biến hóa thú? !"

Không nghĩ tới khế ước thú của Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên đều là biến hóa thú. Đối với linh thú mà nói, biến hóa và không biến hóa là một chênh lệch rất lớn. Bởi vì siêu Thần thú đã biến hóa, trải qua lôi kiếp, thực lực sẽ tăng lên một ít. Hơn nữa lôi kiếp không chỉ tăng lên thực lực của bọn họ, lĩnh ngộ Thiên Đạo và vận dụng thường thường cũng rất tốt.

Nhưng là, biến hóa lôi kiếp cũng không phải qua tốt như vậy. Siêu Thần thú biến hóa thành công lại không đến một tầng! Có con thất bại trực tiếp hôi phi yên diệt (tan thành cát bụi), có con lại bị phản phệ, thực lực tụt xuống thánh thú. Cho nên, mặc dù có điều kiện biến hóa, rất nhiều khế ước thú không lựa chọn biến hóa. Nhất là khế ước thú. Nếu khế ước thú không qua lôi kiếp, chủ nhân cũng sẽ chịu ảnh hưởng ! Cho nên rất nhiều chủ nhân căn bản không muốn cho khế ước thú biến hóa.

Giống Độc Cô Thiên Diệp, tính luôn Tiểu Hỏa là 4 con biến hóa thú, trong đại lục Không Linh là tuyệt vô cận hữu (không có) ! 4 con biến hóa thú vừa đứng đó, uy áp Thiên Đạo lập tức ép tới huyễn thú khác lui lại mấy bước!

Độc Cô Thiên Diệp cái gì cũng không nói, mang theo 4 thú thú công kích đến đối phương, Ba người Hác Bằng Du cũng không chậm trễ, một người tìm một đối thủ. Nơi này có Phong Khinh Nhiễm thực lực cao nhất, cho nên hắn trực tiếp chống lại Kim Nghiêu. Hắc Phong một mình đấu một người, cái thú khác đều đi đối phó linh thú.

Phong Khinh Nặc là cấp bậc huyễn tôn, cho nên ngay từ đầu nàng đã trốn đi xa xa. Trong quyết đấu Thần cấp, huyễn tôn gia nhập, là hành vi muốn chết. Nàng cũng hiểu điều này, cho nên tận lực tránh đi, không cản trở bọn Phong Khinh Nhiễm.

Đối thủ của Độc Cô Thiên Diệp là tên Thần vương cao cấp. Hai người một bên đánh giá, một bên chuyển qua nơi tương đối thích hợp cho mình phát huy.

Gió thổi tóc dài Độc Cô Thiên Diệp bay lên, nàng ngưng ra một ít linh lực, linh lực không ngừng hút linh khí trong không khí vào, hình thành một đại cầu màu trắng rất nhanh.

Đối phương cũng bắt đầu vận khởi linh khí của mình, hình thành trong không khí một tiểu đao sắc bén. Tiểu đao tạo thành một cái lưới bay qua với tốc độ cao tấn công Độc Cô Thiên Diệp, ý niệm Độc Cô Thiên Diệp vừa động, quang cầu chia thành rất nhiều quang cầu nhỏ xông đến lưới tiểu. Quang cầu màu trắng và tiểu đao tiếp xúc giữa không trung, va chạm kịch liệt, phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó biến mất.

Sau đó, người kia ngưng ra trong không khí một roi sắt thật dài, quất tới Độc Cô Thiên Diệp.

"Ta ghét nhất bị đánh bằng roi!"

Độc Cô Thiên Diệp vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu, trốn tránh công kích của đối phương. Giờ bộ pháp Phiêu Miểu của Độc Cô Thiên Diệp do luyện tập không ngừng, tốc độ phi thường nhanh, cho dù tiên pháp của đối phương vô khổng bất nhập (không có kẽ hở), cũng như cũ không thương tổn nàng mảy may.

Khi nàng đang trốn nghĩ tới Phi Vũ lúc trước mua được, lập tức lấy ra, huy về phía ngọn roi kia. Đầu roi bị chém ra làm hai.

Sau khi roi bị chém ra, rất nhanh lại có linh khí mới hội tụ. Đây là khác biệt giữa Thần cấp và huyễn cấp, chỉ cần linh lực không tiêu tan, linh khí có thể liên tục hội tụ, mà huyễn khí sau khi đánh tan sẽ biến mất.

Bởi vì Độc Cô Thiên Diệp không có để Phi Vũ nhận chủ, cho nên sử dụng cũng không thuận tay. Trước khi roi đánh úp lại, nàng vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu, tạo khoảng cách với đối phương. Trên tay ngưng ra linh lực, hấp dẫn linh khí hỏa thuộc tính lại, hình thành một hỏa long, vọt qua ngọn roi, một ngụm ngậm roi lại. Bởi vì cấp bậc của Độc Cô Thiên Diệp thấp hơn đối phươngú cấp, lực lượng còn kém một chút. Nhưng nàng được Hác Bằng Du chỉ điểm, hội tụ linh khí tốt hơn người khác một ít, tuy rằng gian nan, cuối cùng vẫn là thiêu roi sạch sẽ.

Người nọ không ngờ cấp bậc Độc Cô Thiên Diệp thấp hơn mình, lại có thể đánh ngang tay với mình, khi chuẩn bị lại công kích, linh lực của Độc Cô Thiên Diệp công kích đã đến trước mắt. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành chuyển công kích thành phòng thủ, linh khí vốn định ngưng đao hóa thành một chiếc khiên chắn trước người.

Độc Cô Thiên Diệp chiếm trước tiên cơ, cho nên chỉ là đánh ra một ít tiểu hỏa cầu đơn giản, thừa dịp người nọ phòng thủ, liên tục phát ra vài Thần kỹ, khiến đối phương ứng phó không nổi.

Nhưng là dù sao vẫn thấp hơn đối phương một cấp, nên đối với phương đột phá được công kích liên hoàn của nàng nàng cũng đoán được, nhưng mặc kệ đối phương phát ra bao nhiêu Thần kỹ, Độc Cô Thiên Diệp đều hóa giải hết.

Mấy người khác cũng là trạng huống không khác lắm, tuy rằng cấp bậc không bằng đối phương, nhưng Thì Hoằng Quy dạy rất tốt, cư nhiên đều có thể chiến đấu vượt cấp. Tuy rằng gian nan, Kim gia cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Chỉ có Phong Khinh Nhiễm đối chiến Kim Nghiêu thì ăn khổ nhiều hơn.


"Phốc -- "

Linh lực của Kim Nghiêu hóa thành kim thương đâm vào ngực Phong Khinh Nhiễm, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Người bị lực đạo tác động trực tiếp, rơi xuống đất làm bụi bay mù mịt (trong phim kiếm hiệp hay có cảnh này, mọi người cứ tưởng tượng đi há).

"Đại ca!"

"Thiếu gia!"

Phong Khinh Nặc hô to một tiếng, không để ý nguy hiểm đi đến bên người Phong Khinh Nhiễm, Chung bá dùng một chưởng đánh lùi đối thủ, bay đến đằng trước Phong Khinh Nhiễm.

Độc Cô Thiên Diệp thấy Phong Khinh Nhiễm bị thương, cơn tức nhất thời bốc lên, nàng lại ngưng ra một hỏa long công kích đối thủ, hơn nữa trong hỏa long cho thêm một đoàn Kim hỏoàPhượng hoàng. Đối phương từng gặp hỏa long của Độc Cô Thiên Diệp, có bao nhiêu uy lực cũng biết, nhưng không dự đoán được lần này Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ dây dưa tiếp tục với hắn, trực tiếp cho thêm Kim hỏa phượng hoàng, còn muốn chống cự như lúc nãy, không nghĩ lúc này tiểu đao tiểu thuẫn căn bản ngăn không được hỏa long, long há miệng ra, cả người bị nuốt sạch.

"Tiểu Hỏa!" Độc Cô Thiên Diệp hô to một tiếng, sau đó bay qua Phong Khinh Nhiễm.

Tiểu Hỏa nghe một tiếng của Độc Cô Thiên Diệp, một đạo ánh lửa tận trời, bóng dáng nho nhỏ hóa thành bản thể phượng hoàng, lượn vòng một vòng trong không trung, miệng phun ra một ngụm Kim hỏa, theo gió lớn lên, hóa thành hỏa diễm hừng hực, nháy mắt thiêu siêu Thần thú là đối thủ của mình thành tro tàn. Sau đó lượn trên đầu Phong Khinh Nhiễm và Chung bá.

Hắc Phong giải quyết tên Thần cấp trung cấp, đi đến bên người Tiểu Hỏa. Độc Cô Thiên Diệp rơi xuống trên người Tiểu Hỏa, giằng co với Kim Nghiêu.

Thấy ngọn lửa của Tiểu Hỏa, người Kim gia và bọn Hác Bằng Du tạm thời tự lui về trận doanh.

"Phượng hoàng? !"

Kim Nghiêu nhìn Tiểu Hỏa, trong mắt hiện lên tia sáng nóng rực. Không nghĩ tới khế ước thú của Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên là phượng hoàng, ở không gian thấp cư nhiên có linh thú huyết mạch này.

"Kim Nghiêu, ngươi cư nhiên tổn thương đại sư huynh của ta, không thể không nói, lá gan của ngươi không nhỏ." Hác Bằng Du lãnh nghiêm mặt nói.

"Ta đã cho các ngươi cơ hội không tham chiến, là tự các ngươi không biết quý trọng." Kim Nghiêu nói.

"Mọi người đều biết sư phụ ta thu một nữ đồ đệ, ngươi lại bảo ta ở một bên nhìn, chê cười, Hác Bằng Du ta há có thể để cho người khác khi dễ sư muội ta?"

"Người tổn thương đại sư huynh, chết." Độc Cô Thiên Diệp đứng trên người Tiểu Hỏa, tay áo bay bay, sắc mặt đen dọa người.

"Hừ, chỉ bằng vài tiểu oa nhi các ngươi, vọng tưởng." Kim Bằng khinh thường nói.

"Đại đồ đệ của tổng hội trưởng Công hội Linh sư bị các ngươi làm thương như thế, các ngươi thấy, Kim gia sẽ có kết cục tốt sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Kim Bằng như nhìn người chết, sát khí trong mắt khiến hắn lòng run lên.

"Hắn thật là?" Kim Bằng nhịn không được hỏi.

"Nếu phải, hôm nay càng không thể để bọn họ rời đi." Kim Nghiêu nói, sát ý trong mắt khiến người ta sợ hãi.

Sự tình phát triển đến lúc này, đã không cho bọn họ cơ hội lui về. Nếu để bọn họ thoát đi, nói chuyện hôm nay ra, vậy đến lúc đó mặc dù Kim gia có bối cảnh, cũng không nhất định có thể kháng trụ trả thù của Công hội Linh sư. Dù sao cũng như vậy, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, giết bọn họ ở chỗ này. Đến lúc đó chỉ biết là bọn họ đã chết, lại tra không ra trên đầu bọn họ.

"Hừ, muốn giết chúng ta, vậy cũng phải nhìn các ngươi có năng lực đó hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Kim Phi muốn đùa giỡn bắt cóc ta, chết là đáng, hôm nay các ngươi muốn giết bọn ta, vậy xem chúng ta ai lợi hại hơn !"

"Vài đứa nhóc miệng còn hôi sữa, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn!" Tuy Kim gia mất hai người, nhưng cấp bậc Kim Nghiêu cao các nàng nhiều lắm, một chút cũng không xem lời nói Độc Cô Thiên Diệp ra gì.

"Có phải cuồng ngôn hay không, lập tức sẽ biết!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Tiểu Cửu, Thanh Loan, Lam Mân, đều xuất hiện đi!"

Theo Độc Cô Thiên Diệp triệu hồi, Tiểu Cửu, Lam Mân, Thanh Loan xuất hiện bên cạnh nàng.

Lại là 3 con siêu Thần thú biến hóa! Hơn nữa lúc nãy xuất hiện bọn Tiểu Ngân, nàng tổng cộng có 7 con siêu Thần thú biến hóa! Hơn nữa Lam Mân Thanh Loan vừa ra đều là siêu Thần thú cao cấp, thực lực cao hơn huyễn hoàng nhân loại!

Siêu Thần thú cấp 5 tương đương với nhân loại huyễn hoàng sơ cấp, giờ cho dù Kim Nghiêu là Thần hoàng sơ cấp, cũng không đọ được với đại quân siêu Thần thú của Độc Cô Thiên Diệp!

"Ta chưa từng để cho chúng nó đi ra, không thể không nói, vận khí các ngươi tốt lắm!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó nói với bọn Tiểu Ngân, "Lần đầu tiên các ngươi đi ra, để bọn họ thấy lợi hại của các ngươi, lên đi!"

"Oa nga, chủ nhân, lần này có thể tùy tiện chúng ta làm thế nào cũng được sao?" Tiểu Cửu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu. Được đồng ý, chúng thú cùng nhau công kích đến đối diện. Lam Mân Thanh Loan có thể lấy một địch mười, có thêm bọn Tiểu Cửu Hắc Phong, còn có siêu Thần thú của bọn Hác Bằng Du, người Kim gia bị tiêu diệt rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp phát hiện, trước khi Kim Nghiêu chết đi, dùng bí pháp phát một tin tức ra ngoài, phỏng chừng là nói cho ai bọn họ bị ai giết, báo thù cho bọn họ linh tinh. Vì nàng không hiểu này đó, mà những người khác, khi nàng kêu ra Lam Mân lập tức ngây ngẩn cả người còn chưa kịp phản ứng lại, cho nên đành nhìn Kim Nghiêu phát tin tức ra.

Giải quyết người Kim gia xong, Tiểu Hỏa lại dùng một ngọn lửa hủy thi diệt tích, đương nhiên, nàng cũng không quên cướp đoạt nhẫn không gian về. Chờ nhóm thú rửa sạch hiện trường xong, bọn Hác Bằng Du còn chưa phục hồi tinh thần lại từ kinh hách.

Tiểu Hoả biến thành người, rơi xuống mặt đất cùng bọn Tiểu Cửu. Độc Cô Thiên Diệp bay đến trước mặt Hác Bằng Du, quơ quơ tay trước mặt hắn.

"Sư huynh, hoàn hồn ."

" Thần của ta nha, ta đang nằm mơ sao ?" Hác Bằng Du lăng lăng nói.

Độc Cô Thiên Diệp mặc kệ Hác Bằng Du, phi thân đi tới bên người Phong Khinh Nhiễm. Phong Khinh Nặc và Chung bá vì bị chúng thú của Độc Cô Thiên Diệp làm kinh ngạc, quên mất uy đan dược cho Phong Khinh Nhiễm.

Ngực Phong Khinh Nhiễm bị kim thương đâm vào, Kim Nghiêu đã chết, linh khí của hắn hóa thành kim thương cũng hóa thành linh khí tiêu tán trong không trung, ngực Phong Khinh Nhiễm lộ ra một cái động thật lớn, máu tươi không ngừng chảy.

Độc Cô Thiên Diệp đi qua, lấy ra Thánh Tê đan đã cải tạo cho hắn ăn vào, sau đó lại lấy ra một bình dược, rắc thuốc bột bên trong vào trên ngực hắn.


"Đại sư huynh, miệng vết thương này của huynh tốt nhất nên băng bó một chút." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ta không sao." Phong Khinh Nhiễm tái nhợt nghiêm mặt, mồ hôi lạnh rơi xuống.

Thuốc bột Độc Cô Thiên Diệp vừa mới rắc hiệu quả tốt lắm, hiện tại máy đã không chảy nữa, nhưng rất đau.

"Thuốc bột này vừa cầm máu vừa diệt khuẩn, nên, sẽ có chút đau." Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Phong Khinh Nhiễm vô cùng đau đớn, giải thích.

Thanh âm Độc Cô Thiên Diệp triệu hồn bọn Phong Khinh Nặc về, Phong Khinh Nặc kêu " A!" một tiếng, mới nhớ tới ca ca bị mình quên.

"Thiên Diệp, ca ca ta không có việc gì chứ?"

"Còn cần nghỉ ngơi hai ngày." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Cuối cùng Hác Bằng Du tiếp nhận sự thật mình không phải đang nằm mơ, đi đến bên người Phong Khinh Nhiễm, mang theo hắn đổi đỉnh núi khác, tìm một con sông, dựng trại bên bờ sông, mang theo Phong Khinh Nhiễm vào lều trại băng bó lại miệng vết thương.

Chúng thú đã bị Độc Cô Thiên Diệp thu vào Luyện Yêu Hồ, bọn Hác Bằng Du cũng thu hồi linh thú vào không gian. Tuy rằng nhìn không tới thú thú của Độc Cô Thiên Diệp, nhưng rung động vừa nãy còn chưa tiêu tán.

Phong Khinh Nặc vẻ mặt sùng bái nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không nghĩ tới tuổi cô nương nhỏ hơn mình mười tuổi này cư nhiên lợi hại như vậy, thái độ luôn luôn lười nhác của nàng được thay đổi, hạ quyết tâm tu luyện thật tốt, không thể lại giống như trước.

Chung bá bất khả tư nghị nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Tiểu cô nương này thật khó lường, lúc trước nghe nói Thì Hoằng Quy thu nàng làm đồ đệ, hắn còn cảm thấy Độc Cô Thiên Diệp vận khí tốt. Giờ mới cảm thấy, Thì Hoằng Quy chiếm được tiện nghi lớn, nàng này về sau tiền đồ không thể hạn định!

Trong lều trại, Hác Bằng Du và Phong Khinh Nhiễm đang thảo luận Độc Cô Thiên Diệp.

"Không nghĩ tới chúng ta cư nhiên có một tiểu sư muội lợi hại như vậy, chậc chậc, nói ra cũng vênh váo a!" Hác Bằng Du vừa băng bó vừa nói.

"Đúng là không nghĩ tới. Nàng cư nhiên có thể khế ước siêu Thần thú như vậy, tinh thần lực này lợi hại hơn chúng ta. Tê..." Phong Khinh Nhiễm nói, bị Hác Bằng Du không cẩn thận làm đau, hít vào một hơi.

"Lấy thiên phú của nàng, tin tưởng không lâu sau, nàng có thể vượt qua chúng ta ." Hác Bằng Du nói.

"Thực lực của nàng càng mạnh càng tốt, như vậy chúng ta có thể yên tâm. Đến khi vào bí cảnh Không Linh, chỉ có dựa vào chính nàng." Phong Khinh Nhiễm nghĩ xa.

"Thuốc của tiểu sư muội thực hiệu quả, miệng vết thương của huynh tốt hơn trước nhiều, bắt đầu kết vảy. Qua hai ngày hẳn là sẽ không sao ."

"Ừ."

Đại chiến lúc nãy khiến mọi người có vẻ mệt, đợi thương tích Phong Khinh Nhiễm không sao, mọi người đều tự về lều trại nghỉ ngơi .

Kim gia - Xích thành, mệnh bài của bọn Kim Nghiêu và Kim Bằng lần lượt vỡ nát, toàn bộ Kim gia cao thấp sợ hãi không thôi.

"Phu nhân, đây là có chuyện gì?"

"Phu nhân, chuyện này nên làm thế nào cho phải ?"

Tất cả người có mặt đều nhìn chủ mẫu ngồi trên đại sảnh, thê tử Kim Bằng, Bách Phượng Lan.

Lão tổ tông và gia chủ Kim gia lần lượt qua đời, chuyện này đối với Kim gia mà nói, có thể nói là ngập đầu tai ương !

Bách Phượng Lan xoa xoa cái trán của mình, trong mắt là lửa giận nồng đậm, hỏi: "Có tin tức gì truyền đến không ?"

"Hồi phu nhân, trước khi lão tổ tông tử vong dùng bí kỹ truyền tin tức về, nói: 'Công hội Linh sư, Độc Cô Thiên Diệp.' "

"Lại là Độc Cô Thiên Diệp!" Bách Phượng Lan chụp nát cái bàn bên người, tức giận nói, "Sao lại liên quan tới Công hội Linh sư ?"

"Nghe nói thời gian trước Thì Hoằng Quy thu một nữ đồ đệ, nói vậy đó là Độc Cô Thiên Diệp. Gia tộc hẳn là khi đi diệt sát nàng, vừa vặn có người Công hội Linh sư nhân ở đó."

"Công hội Linh sư!" Bách Phượng Lan cắn răng, "Ta và các ngươi thế bất lưỡng lập!"

"Tiểu thư, giờ chúng ta chỉ có nhờ gia tộc giúp đỡ, mới có thể báo thù cho cô gia và thiếu gia." Tỳ nữ bên người Bách Phượng Lan nói, "Lúc này trừ Công hội Thuần thú sư, không ai có thể chống lại Công hội Linh sư. Ngài nói với lão gia, lão gia sẽ xuất đầu cho ngài!"

Bách Phượng Lan nghĩ nghĩ, nói với người dưới : "Người tới, thu thập đồ đạc, ta muốn về thành Long Hoa!"

Thành Long Hoa là chỗ tổng hội Công hội Thuần thú sư tọa lạc, tổng hội Công hội Thuần thú sư họ Bách, Bách Tân Nham, là gia gia Bách Phượng Lan.

Lại nói về Bách Phượng Lan này, khi chưa lập gia đình rất được Bách Tân Nham yêu thích, ở Công hội Thuần thú sư muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Vốn lấy thân thế của nàng, có thể tìm một phi thường giỏi làm phu quân, nhưng cố tình nàng lại coi trọng Kim Bằng của Kim gia Xích thành, không phải hắn không gả.

Xích thành chỉ là một thành thị rất nhỏ, Kim gia cũng không phải đại gia tộc gì, lúc ấy Bách lão gia tử không đồng ý, nhưng Bách Phượng Lan chết sống muốn gả cho Kim Bằng, cuối cùng Bách gia đành phải đồng ý. Sau đó Bách Phượng Lan sinh Kim Phi, Kim Phi kia tuy chơi bời lêu lổng, háo sắc thành tánh, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng bản sự dỗ người rất tốt, đi thành Long Hoa hai lần, dỗ Bách lão gia tử vui vẻ vô hạn, tự nhiên cũng được hắn yêu thích.

Giờ Kim phi bị giết, Kim Bằng cũng bị giết, Bách Phượng Lan muốn trở về thành Long Hoa, chuẩn bị tìm gia tộc của mình báo thù cho trượng phu đứa nhỏ của mình.


Sau khi thu thập này nọ xong, nàng mang theo tỳ nữ của mình, đi vào Công hội Linh sư, thông qua truyền tống trận trở về Long Hoa thành, muốn gia gia tìm Công hội Linh sư đòi công bằng!

Độc Cô Thiên Diệp, ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng!

Ngày hôm sau, bởi vì thương thế Phong Khinh Nhiễm không khôi phục hoàn toàn, mọi người quyết định ở trong núi thêm hai ngày. Độc Cô Thiên Diệp nói một tiếng với mọi người, một mình đi ra ngoài.

Phi thân đến vách núi đen cao nhất ở đây, ánh sáng mặt trời trong tầng mây cố gắng chiếu xuống, có vài ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu đến trên đất. Chỉ chốc lát sau, thái dương lộ ra, toàn bộ sơn mạch được mặc vào một tầng áo khoác màu vàng kim.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xếp bằng xuống, nhìn thái dương một chút một chút dâng lên. Từ khi nào thì, nàng không có thưởng thức mặt trời mọc qua ? Có lẽ khi nàng đặt hết thảy ở trên bả vai của mình, đã không chú ý qua hết thảy bên ngoài, chuyện lãng mạn như ngắm mặt trời mọc này, đã sớm không phải nàng sẽ làm .

Nhớ rõ một lần cuối cùng xem mặt trời mọc vẫn là đi cùng Như Yên, lần đó cũng là ra ngoài làm nhiệm vụ. Cũng không phải hai người có bao nhiêu rảnh rỗi, riêng chạy đến đỉnh núi ngắm nhìn mà các nàng vì hoàn thành nhiệm vụ, đại chiến với địch nhân một hồi trên đỉnh núi, cuối cùng bị trọng thương, lúc ấy ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, càng đừng nói đi xuống núi. Vì thế hai người nằm một đêm trên ngọn núi. Vì bị thương quá nặng, trên núi lại hàn khí bức người, nàng mơ mơ màng màng nằm trên mặt đất, khi thấy mình sắp chống đỡ không được nữa, bị Như Yên lay tỉnh, nói: "Thiên Diệp, cậu xem, mặt trời mọc!"

Bởi vì một ngày trước bị thương rất nghiêm trọng, lại ở trên ngọn núi một đêm không ăn, cho nên đầu vẫn choáng váng choáng váng. Nghe thấy lời nói của Như Yên, nàng mở to mắt, nhìn thấy dương quang ôn hòa âu yếm đại địa, chiếu sáng mỗi một tấc đất .

"Thiên Diệp, đây là ánh sáng của hy vọng."

Thật là ánh sáng của hy vọng, vì nó đuổi rét lạnh đi, để hai người các nàng nhặt về một cái mệnh!

Thái dương hôm nay và ngày đó giống nhau dữ dội, cũng là ôn nhu như vậy, mang đến quang minh và hy vọng cho thế giới. Nàng nhìn ngây ngốc, tiến nhập cảnh giới vong ngã. Chậm rãi, bên người nàng tụ tập một ít tiểu quang kim sắc, tiểu quang sinh động bay dưới ánh mặt trời, toát ra , cuối cùng tiến vào thân thể Độc Cô Thiên Diệp.

Ngày hôm qua chiến đấu hao phí rất nhiều tinh lực của nàng, tuy rằng nghĩ ngơi hồi phục một đêm, nhưng vẫn thấy có chút mỏi mệt. Sau khi tiểu quang tiến vào thân thể, nàng nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng lại.

Hác Bằng Du vừa vặn lại đây tìm nàng có chuyện, thấy được một màn này, cũng không tiến lên, mà là đứng sau nàng, thay nàng trông chừng. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp dẫn phát dị tượng, trong lòng hắn nhịn không được cảm thán, nha đầu kia phúc duyên thật sự rất sâu, ngay cả hiểu được loại chuyện thiên địa này cũng có thể bị nàng gặp được. Vì sao hắn chưa từng có kỳ ngộ như vậy chứ ?

Một lát sau, thái dương dâng lên toàn bộ, tiểu quang vây quanh Độc Cô Thiên Diệp không tiến vào thân thể nàng mà tiêu thất. Hác Bằng Du muốn đi lên nói chuyện với nàng, lại phát hiện nàng cũng không tỉnh lại, ngược lại tiến nhập một cảnh giới khác.

"Đây là hiểu được lĩnh vực sao ?" Hác Bằng Du dùng vẻ mặt kinh tủng nhìn bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp, miệng mở lớn có thể nhét một nắm đấm, "Sẽ không thật sự như vậy chứ? Chậc chậc, tiểu sư muội này có muốn cho chúng ta sống hay không, sư phó thu đồ đệ này chính là để cho chúng ta chịu đả kích! Khi trở về tứ huynh đệ chúng ta tập thể đả kích!"

Nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn vẫn kêu thú thú của mình ra, để Tiểu Ngũ đi nói cho bọn Phong Khinh Nhiễm một chút, sau đó mình tiếp tục hộ pháp cho nàng. Cơ hội như vậy nếu bị đánh gãy, đó là tiếc nuối cả đời !

Lúc này Độc Cô Thiên Diệp cũng không biết những chuyện phát sinh ở trên người mình, nàng trở về với ký ức lần cuối cùng xem mặt trời mọc với Bách Lý Như Yên, sau đó đầu óc rõ ràng một mảnh, sau đó lại cảm thấy mình giống như thấy được một thế giới khác, bên trong có núi có sông, giống như thế giới thật sự, nhưng cảnh tượng này lại có một chút hư vô, như là thiếu gì đó.

Rốt cuộc thiếu chút cái gì ? Độc Cô Thiên Diệp ở bên trong đi tới đi lui, cố gắng nghĩ, muốn nghĩ ra. Cảm giác rõ ràng trong lòng kia, lại thế nào cũng nói không nên lời.

Một trận gió thổi tới, tay Độc Cô Thiên Diệp muốn vuốt lại tóc bị thổi lên, nhìn tay của mình, nàng mới giật mình biết nơi này khuyết thiếu cái gì .

Là sinh mệnh! Nơi này không có sinh mệnh còn sống!

Nơi này có núi có sông, nhưng không cây cối, không hoa cỏ, không có động vật, không có bóng người!

Nơi này là chỗ nào ? Độc Cô Thiên Diệp muốn hỏi, lại phát hiện hô hấp của mình là gió nơi này, xương cốt mình là núi nơi này, máu của nàng là con sông nơi này. Nơi này thật giống như là thân thể của mình !

Tại sao có thể như vậy? Khi Độc Cô Thiên Diệp còn muốn tiếp tục tìm kiếm, cảnh tượng này đột nhiên vội vàng thối lui, mình lại đi tới một nới khác.

Nơi này là một mảnh biển lửa, nàng đứng trên biển lửa, gió nóng cháy tạt mạnh vào mặt của nàng, khiến hô hấp của nàng trở nên gấp gáp. Ngọn lửa một lát cao một lát thấp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, rất là thân thiết lủi lại đây cọ chân của nàng.

Này lại là làm sao? Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc, đột nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ đây là lĩnh vực trong sách nói? !

Bởi vì là lĩnh vực hỏa thuộc tính, nơi này trừ không gian tối đen là hỏa diễm hồng hồng. Độc Cô Thiên Diệp thử cảm thụ liên hệ với nó, phát hiện mình cư nhiên có thể nắm trong tay hết thảy nơi này! Nếu người khác vào nơi này, vậy không phải không đường sống phản kháng sao ?

Phát hiện này khiến nàng kích động không thôi, kết quả vừa kích động, cảnh tượng trước mắt cũng không còn. Vẫn là vách núi đen lúc nãy, nàng vẫn ngồi bên cạnh vách núi đen, hai cảnh tượng vừa nãy cũng không thấy.

Tất cả làm nàng nghĩ mình bất quá là mơ một giấc mơ.

"Tiểu sư muội." Hác Bằng Du nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại, đi đến phía sau nàng kêu lên.

Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, nhìn Hác Bằng Du, hỏi: "Sư huynh, sao huynh lại tới đây ?"

"Huynh đã đến đây một ngày ." Hác Bằng Du nói.

"Một ngày?"

Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, nàng chỉ nhìn mặt trời mọc một lát, sau đó đi thất thần trong chốc lát, sao đã qua một ngày ?

"Sáng hôm qua huynh nghĩ tới tìm muội, khi đến nhìn đến muội đang lĩnh ngộ, cho nên vẫn chờ ngay sau muội, ai biết vừa chờ là một ngày, vất vả chết huynh ! Huynh đây một ngày một đêm không ngủ đó." Hác Bằng Du nói.

"Muội còn tưởng rằng chỉ trong chốc lát." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Vừa nãy cái kia là hiểu được Thiên Đạo sao?"

"Đương nhiên, nhìn tình huống lúc ấy của muội thì đúng vậy, lĩnh vực của muội cũng nên hình thành rồi chứ ?" Hác Bằng Du hỏi.

"Sư huynh, muội đang muốn hỏi huynh, lúc ấy muội thấy được hai cảnh tượng, một có múi có sông, nhưng không có sinh mệnh, như là thế giới không thành hình vậy. Một cảnh tượng khác là một mảnh biển lửa. Đây là có chuyện gì ? Không phải nói một người bình thường chỉ có một lĩnh vực sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Biển lửa muội nói thật ra giống lĩnh vực sư phó nói, nhưng cái phía trước, hẳn là không phải. Cụ thể ta cũng không biết, khi về hỏi sư phó một chút đi." Hác Bằng Du nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, mới nhớ tới Hác Bằng Du là tới tìm nàng, hỏi: "Sư huynh tìm muội có chuyện gì vậy ?"

"Ngô, huynh đến thương lượng với muội hành trình của chúng ta." Hác Bằng Du nói.

"Đại sư huynh bị thương cũng là vì muội, tuy miệng vết thương đã phục hồi như cũ, nhưng là vẫn cần điều dưỡng một chút." Độc Cô Thiên Diệp áy náy nói, "Nếu không chúng ta đi Công hội Linh sư gần nhất, dùng truyền tống trận đi thành Nấm."

"Chúng ta có thể nghỉ ngơi ở đây hai ngày lại đi. Thành thị gần nhất nơi này chỉ cần đi hai ngày là tới." Hác Bằng Du nói, sau đó ưỡn thắt lưng, "Ai, muội vừa lĩnh ngộ là một ngày, huynh ngồi đến mông đều đau, huynh phải đi về ngủ. Muôi có đi cùng huynh không?"

Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du cùng trở về. Giờ Phong Khinh Nhiễm đã không có trở ngại gì, ở bên ngoài nói cái gì với Chung bá, Phong Khinh Nặc ở một bên nghe. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du về, tâm mọi người mới buông xuống.


Sáng hôm qua Hác Bằng Du để Tiểu Ngũ về nói bọn họ có chuyện, không biết khi nào thì về, kêu mọi người đừng gấp. Tuy biết thực lực hai người bọn họ không thấp, nhưng vẫn lo lắng.

"Đại sư huynh, thương thế của huynh thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp đi tới hỏi.

"Có linh đan diệu dược của muội, giờ đã không có vấn đề ." Phong Khinh Nhiễm nói.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, lại kiểm tra một lần cho Phong Khinh Nhiễm, mới yên lòng.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây hai ngày, sau đó đi thành thị gần nhất dùng truyền tống trận mà về. Miệng vết thương của huynh vẫn nên tu dưỡng nhiều một chút, miễn cho khi trong truyền tống trận xảy ra vấn đề." Hác Bằng Du nói, "Ngô, ta phải đi ngủ."

Hác Bằng Du nói xong thì về lều trại của mình, ngã xuống giường lớn ấm áp mềm mại của hắn. Độc Cô Thiên Diệp không biết hắn thích ngủ như vậy, cấp bậc tăng lên thế nào, sau đó mới biết được, khi hắn ngủ sẽ không tự giác hấp thu linh khí vào trong cơ thể. Tốc độ tu luyện còn nhanh hơn khi hắn tỉnh.

Người này đúng là lợi hại! Khi ngủ sẽ lợi hại hơn, vừa vặn thích hợp tính lười này của hắn.

Bởi vì không vội đi, cho nên mọi người ngây người vài ngày trong núi. Phong Khinh Nhiễm dưỡng thương, Hác Bằng Du ngủ, Chung bá tu luyện, Phong Khinh Nặc cũng khó an tĩnh mà tu luyện, phỏng chừng là bị Độc Cô Thiên Diệp kích thích. Mà Độc Cô Thiên Diệp nghiên cứu lĩnh vực không thành hình kia của mình, mỗi người đều có việc, cũng không liên hệ với bên ngoài. Bởi vậy đối với mưa gió bên ngoài cũng không biết.

Công hội Linh sư thành Long Hoa, trong truyền tống trận có một đạo ngân quang hiện lên, bóng dáng Bách Phượng Lan và tỳ nữ xuất hiện trong trận, người trông giữ truyền tống trận nhìn thấy là Bách Phượng Lan, đang chuẩn bị đi lên hành lễ tiếp đón một chút, thì thấy các nàng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vội vàng đi.

"Di? Tuy rằng Bách Phượng Lan này không phải người ấm áp gì, nhưng không phải dạng hôm nay a ? Sao ta cảm thấy nàng nhìn ta như có cừu oán vậy?" Người nọ cảm thán một chút, cũng không để trong lòng. Không biết, không phải nàng có cừu oán với hắn, là có cừu oán với Công hội Linh sư.

Bách Phượng Lan ra khỏi Công hội Linh sư, trực tiếp đi về tổng hội Công hội Thuần thú sư. Tổng hội trưởng Công hội Thuần thú sư Bách Tân Nham đang cùng mấy thuần thú sư thảo luận nên tăng lên tinh Thần lực thuần thú sư thế nào, nhìn thấy Bách Phượng Lan, rất kinh ngạc, hỏi: "Sao con lại trở lại ?"

Bách Phượng Lan nhìn thấy Bách Tân Nham, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, khóc hô: "Gia gia, ngài phải báo thù cho Phi nhi !"

"Xảy ra chuyện gì ?" Phụ thân Bách Phượng Lan - Bách Hoành Sinh nhìn thấy nữ nhi của mình đột nhiên chạy về, còn nói báo thù, hỏi.

"Gia gia, phụ thân, Kim Bằng và Phi nhi đều bị người giết! Ô ô, giờ chỉ còn lại một người là ta, ta nên sống thế nào đây, gia gia, các ngươi nên báo thù cho phu quân và con ta !" Bách Phượng Lan nói.

"Cái gì? Phi nhi bị người giết?" Bách Tân Nham hỏi, "Là ai, ai dám giết ngoại tôn của ta? !"

"Là Độc Cô Thiên Diệp, đồ đệ Thì Hoằng Quy mới nhận. Lúc ấy Kim gia lão tổ dẫn theo Kim Bằng và ba trưởng lão khác đi, một người cũng không về, lúc ấy chắc chắn còn có những người khác của Công hội Linh sư!" Bách Phượng Lan nói.

"Công hội Linh sư? Sao có thể có quan hệ với Công hội Linh sư?" Bách Tân Nham hỏi.

Bách Phượng Lan nói chuyện Kim Phi bị Độc Cô Thiên Diệp sát hại, Kim Nghiêu mang theo người đuổi theo, cuối cùng ngược lại bị giết hại, còn có tin tức hắn dùng bí kỹ truyền lại cho họ nghe.

"Buồn cười, Lan nhi yên tâm, gia gia nhất định mang con đi Công hội Linh sư đòi công đạo. Thì Hoằng Quy hắn không phải còn vài ngày là đến đại thọ 500 tuổi của hắn sao, đến lúc đó ta xem hắn mừng thọ thế nào!" Bách Tân Nham nói, "Nếu hắn không cho công đạo, đến lúc đó thù mới hận cũ, không thể trách ta phá hư hiệp nghị công hội không thể tranh đấu! Con đi xuống nghỉ ngơi trước, đến lúc đó đi theo gia gia là được."

"Cảm ơn gia gia!" Bách Phượng Lan lau nước mắt, nói, "Đến lúc đó con muốn Độc Cô Thiên Diệp kia đền mạng!"

"Ừ, sẽ." Bách Tân Nham nói. Tuy hắn không thích Kim gia tôn nữ tế kia, nhưng nếu hắn là tôn nữ tế của Bách Tân Nham, Công hội Linh sư còn giết chết hắn như thế, thật là đáng giận! Còn có cháu ngoại Kim Phi hắn yêu thích, trước khi chết cư nhiên bị người cắt xuống nơi đó, vô cùng nhục nhã! Không lấy tánh mạng nàng kia, hắn thề không bỏ qua!

"Vậy Lan nhi đi xuống nghỉ ngơi trước." Bách Phượng Lan nói, mang theo tỳ nữ cùng đi ra ngoài.

"Cha, chúng ta chỉ có một nữ nhi là Lan nhi, nàng lại chỉ có một đứa nhỏ là Phi nhi, nay Phi nhi hắn..." Bách Hoành Sinh bi thương nhìn Bách Tân Nham, đây là muốn Bách gia tuyệt tử tuyệt tôn sao ?

"Công hội Linh sư!" Trong mắt Bách Tân Nham hiện lên sát ý nồng đậm."Truyền lệnh đi xuống, không cho ai thuần hóa một linh thú cho Công hội Linh sư!"

"Dạ, hội trưởng!"

Mà bên Công hội Linh sư, Phong Khinh Nhiễm nói chuyện ngày đó với Thì Hoằng Quy, nói bọn họ đã giết lão tổ tông Kim gia và Kim Bằng, có mang đến phiền toái cho Công hội Linh sư hay không.

"Phiền toái gì đó đều là mây bay, khi nào các ngươi có thể về mới là trọng điểm!" Thì Hoằng Quy nghe thấy tin tức Phong Khinh Nhiễm nói, cũng không nổi trận lôi đình, trách bọn họ nhấc lên quan hệ với Công hội Thuần thú sư.

Kỳ thật người của hai công hội vẫn không đối nghịch lắm, tuy có nhiều lúc xem đối phương không vừa mắt. Giờ xảy ra chuyện này, đối với quan hệ vốn như miếng băng mỏng, có khả năng trực tiếp xé rách mặt . Hơn nữa trừ Phong Khinh Nhiễm, ngay cả Hác Bằng Du cũng không biết, gia chủ Kim gia kia cư nhiên là tôn nữ tế của Bách Tân Nham!

"Chúng ta sẽ về rất nhanh, đến lúc đó nhất định đi Công hội Thuần thú sư bồi..."

"Bồi cái rắm chứ, bọn họ muốn giết đồ đệ của ta, ta còn muốn tìm bọn họ tính sổ đây. Các ngươi nhanh về đi, khi về chớ quên quà sinh nhật của ta!" Thì Hoằng Quy nói.

"Đã biết." Phong Khinh Nhiễm nói, "Lão nhị lão tam đã đồng ý về, ngài nhàm chán có thể tìm bọn họ tiêu khiển tiêu khiển."

"Ngươi cũng không phải không biết, hai người kia căn bản không cho ta cơ hội tiêu khiển ! Ai, ta nhớ tiểu đồ đệ của ta, vẫn là nàng chơi vui a !" Thì Hoằng Quy nhịn không được cảm thán một chút.

"Vậy thôi, sư phó, con có chút việc, cứ như vậy nha!" Phong Khinh Nhiễm lập tức cúp thông tin thạch. Thực sợ lát nữa hắn lại nói ra lời nói kinh thiên động địa gì đó.

"Muội nghe thấy huynh bán đứng nhị sư huynh và tam sư huynh nga." Độc Cô Thiên Diệp đi ra từ sau lưng Phong Khinh Nhiễm, cười nói.

"Có sao ? Sao ta không biết?" Phong Khinh Nhiễm ha ha nói.

"Đại sư huynh, huynh nói cho ta nghe một chút mâu thuẫn giữa Công hội Linh sư và Công hội Thuần thú sư đi." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phong Khinh Nhiễm ngồi xuống, yêu cầu. Vừa nãy nàng nghe lời nói của Phong Khinh Nhiễm, hình như là giải quyết người Kim gia, lại chọc phải phiền toái càng lớn hơn ?

"Cụ thể là nguyên nhân gì huynh cũng không biết, huynh chỉ biết là Công hội Thuần thú sư và Công hội Linh sư có không thể mâu thuẫn điều hòa. Mà cháu gái của hội trưởng Công hội Thuần thú sư gả cho gia chủ Kim gia Kim Bằng."

"Cho nên chúng ta giết chết bọn Kim Bằng, là sẽ gặp rắc rối với Công hội Thuần thú sư." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Phong Khinh Nhiễm gật gật đầu, nói: "Bách Tân Nham và sư phó luôn nhìn đối phương không vừa mắt, lần này sinh nhật sư phó, chỉ sợ bọn họ sẽ đến nháo sự."

"Nếu hắn dám đến nháo thọ yến của sư phó, ta sẽ chặt chân hắn!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Chỉ mong ngày sinh nhật của sư phó đó sẽ xảy không ra trạng huống gì." Phong Khinh Nhiễm nói.

Nhưng, có phiền toái thể* Độc Cô Thiên Diệp này ở đó, sao có thể không có trạng huống? (ý là thể chất thu hút phiền toái đóa)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui