Tiểu Thư Nổi Loạn
Rất khó khăn, Kiều Liên mới thoát ra khỏi sự quan tâm của mẹ Tuyên Vỹ!
Không hiểu sao bà ta sau khi thử sức với Kiều Liên đã khăng khăng nhận cô làm... con dâu!!!
Chết thật!!!! Lẽ ra cô không nên nhận lời giúp tên Tuyên Vỹ làm gì để bây giờ tiến không được lùi không xong!!!
Đã thế!!! Cô còn bị giữ lại ở nhà hắn nữa chứ! cứ thế này không khéo cô thành... xã hội đen mất.
Kiều Liên thoáng băn khoăn. Không biết giờ này cha cô đang làm gì nhỉ??? Chắc ông tức giận lắm khi biết cô bỏ nhà đi. May mà mẹ cô đang đidu lịch. Chứ bà mà biết cô bỏ nhà đi như thế này chỉ e phải nhập việncấp cứu mất...
- Thôi vậy!!! Đợi 1 thời gian nữa tình hình lắng dịu rồi mình trở về!!!
Kiều Liên không hề biết rằng. Sự ra đi của cô chính là khởi đầu của 1bi kịch. Để rồi sau này cô vĩnh viễn không thể " trở về " theo đúngnghĩa của nó.
Khuôn viên của Bạch Gia khá rộng. Phải ngang ngửa với nhà cô chứ tuyệt đối không kém hơn.
Kiều Liên lang thang trong vườn. Nơi đây không nhiều cây cảnh như nhàcô nhưng cách bài trí giữa cây bóng mát và những bồn hoa rất đẹp.
- Bộp!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đi qua 1 gốc cây, đột nhiên có 1 vật rơi xuống đầu cô.
Phản ứng nhạy bén khiến Kiều Liên chụp gọn vật đó.
Vật trong tay cô là... 1 quả táo!!!
Kiều Liên cầm quả táo trong tay ngỡ ngàng. Cô tinh nghịch nghĩ:
- Chà!!! Ngày xưa Newton chắc cũng bị táo rơi xuống đầu kiểu như mình đây mà!
Khoan!!! Cô vừa nghĩ gì thế nhỉ???
Táo à??? Rơi xuống đầu à??? Cây táo???
Nhưng... đây là cây phượng cơ mà!!! Sao táo lại mọc trên cây phượng được???
Kiều Liên ngẩng lên. Trước mắt cô là 1 đứa con gái khoảng 14, 15 tuổi. Nó đang ngồi vắt vẻo trên cây phượng, tay cũng đang cầm 1 quả táo.
Cả 2 trân trối nhìn nhau.
- Ê!!! nhìn đủ chưa??? Trả trái táo lại cho tôi!!!
Kiều Liên bật cười. Cô hóm hỉnh nhìn vật thể lạ.
- ủa!!! Cũng biết nói tiếng người cơ à??? Thế mà tôi cứ tưởng là khỉ!!!
- Cái gì????????????????
Của đáng tội!!! Đứa con gái kia đúng là cũng giống khỉ thật!
Tóc cắt ngắn như con trai. Nước da đen nhẻm cộng thêm đôi mắt to nghịch ngợm.
Cô bé mặc 1 chiếc quần lửng qua đầu gối. Ngay cả cách ăn mặc cũng khác người. Đang là mùa đông mà cô bé lại mặc quần lửng...
- Phịch!!!!!!!
Cô bé giống " khỉ " tức tối nhảy xuống đất.
- Ai là khỉ hả??? Con nhỏ kia!!!!
Kiều Liên nhếch môi.
( tg: sao giống Minh Quân quá vậy???)
- Bé con!!! Tôi có tên có tuổi đàng hoàng! Hạ Kiều Liên này không phải là con nhỏ nọ, con nhỏ kia...
Cô bé mở to đôi mắt vốn đã rất to của mình ngó Kiều Liên chằm chằm. Vẻ mặt càng giống... khỉ!!!
- A!!! Thì ra chị chính là Hạ Kiều Liên! Người được Bảo Hy mẫu hậu lựa chọn đây à??? Nghe nói chị đánh ngang cơ với bà ấy phải không???
Cô bé tíu tít hỏi khiến Kiều Liên chóng cả mặt. Rồi không để cô kịp trả lời, cô bé nhướng mắt nghi ngờ:
- Tôi không tin!!! Trông chị gầy còm, yếu ớt như thế này mà đánh giỏi thế sao???
Kiều liên ho khẽ:
- Hèm!!! Thứ nhất: tôi gầy nhưng không yếu! Thứ 2 việc tôi đánh ngang cơ với bà ấy là sự thật...
Cô bé bĩu môi:
- Tôi không tin!!! Chị chứng minh đi!!!
- Chứng minh bằng cách nào???
Lời nói vừa thốt ra xong Kiều Liên ngay lập tức thấy hối hận. Đứa congái giống khỉ liền nhoẻn miệng cười. Mà thề có chúa! Trông nó cười cứgian gian làm sao!!!
- Chị nói đấy nhé!!! tôi không khách sáo đâu!!!
Rồi con bé huýt sáo! 6 con Bẹc giê to tướng chạy tới! con nào con nấy to như con bê và trông rất ngầu.
Con bé vuốt đầu mấy con chó cười cười:
- Đây là các chiến hữu của tôi! Nếu chị có thể đánh thắng được chúng tôi mới tin!
- Nhất! Nhị!Tam! Tứ! Ngũ! Lục! Tiến lên!!!
Chủ nhân vừa dứt lời, 6 con chó lập tức lao lên!dường như chúng đã quen với kiểu...đánh hội đồng nên tấn công Kiều Liên rất nhịp nhàng.
Kiều Liên tái mặt. chả có cái dại nào giống cái dại nào! Khi không lại đâm mảnh sành vào *** làm chi cho khổ!?
Mấy con chó này thuộc loại được huấn luyện để chiến đấu! Cách tấn công của chúng không hề có một động tác thừa!
May mà thân thủ của Kiều Liên khá phi phàm không thì đã thành mấy cục xương cho chúng gặm rùi!
- Bốp!!! Oắng!!!
Kiều Liên tung mình lên không. Cú song phi của cô khiến 2 con bị loại khỏi cuộc chiến...
Con thứ 3 chồm lên nhưng đáng tiếc Kiều Liên đã hụp người xuống tránh né.
Con này theo quán tính đâm đầu vào gốc cây... tử ẹo!!!
Kiều Liên rút dao ra. Con dao cán bạc vung lên như ánh chớp!
Chuẩn bị làm thịt nốt 3 con còn lại thì chủ nhân của mấy con chó kêu lên:
- Đủ rồi!!! nhất! Tam! Tứ!
Có hiệu lệnh của cô chủ, 3 con chó đồng loạt dừng lại. Chúng lui về đằng sau rồi biến mất ngay tức khắc!
Kiều Liên ngơ ngẩn chẳng hiểu gì.Chưa kịp thắc mắc thì cô bé kia đã lại gần chìa tay ra:
- Xin chào!!! Chị giỏi lắm! Lời đồn quả không ngoa! Tôi là: Bạch Ngọc Linh - em gái của Bạch Tuyên Vỹ!!!
Cô bé trông rất kì lạ nhưng không hiểu sao Kiều Liên không ghét được.Con bé có cái gì đó khiến người khác vui vui khi ở bên.Kiều Liên lắmlấy tay cô bé:
- Thì ra em là em gái của Tuyên Vỹ! Em khác người thật đó!!!
- Hi! Hi! Em khác người thế mới làm xã hội đen được chứ! Cô bé bông đùa.
Cả 2 vui vẻ cười nói.Cuộc găp gỡ giữa Kiều Liên và Bạch Ngọc Linh cũngbất ngờ và kịch tính không kém gì cuộc gặp gỡ với Tuyên vỹ!
Đúng là đánh nhau vỡ đầu mới nhận nhau làm anh em!
Nói chuyện một lúc rồi Kiều Liên trở về trước.Bạch Ngọc Linh ở lại.
Kiều Liên vừa đi khuất thì có vài người nữa xuất hiện. Những người nàyđã ở đây từ trước nhưng Kiều Liên không phát hiện ra. Một người lêntiếng:
- Cô ta đó ư? Cũng được đấy chứ!!!
- Ừ! thân thủ rất khá!!!
- Ngọc Linh này! Lúc đó mà em không gọi chó lại thì cô ta đã thịt mất 3 con chó của em rồi!!!
Họ nhao nhao tranh cãi nhưng chỉ xoay quanh 1 chủ đề là Kiều Liên của chúng ta!
Ngọc Linh nhún vai:
- Dù sao em cũng thấy thích người này hơn Ánh Hồng! Bà Ánh Hồng thìhung dữ nhưng chỉ toàn cậy sức đàn em! Chị này chịu chơi hơn! Làm vợanh Tuyên Vỹ cũng không uổng!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...