Tiểu Thư Nổi Loạn
- Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hướng Dương tức tối đá vào bàn! Mắt cô long lên giận giữ.
- Thật quá thể!!! Dám đánh cậu ra nông nỗi này à??? Để tớ gọi đàn em đi cho nó 1 trận...
Kiều Liên nằm trên giường. Giọng nói đầy mệt mỏi:
- Không được!!! Nó là con gái của Tinh Điền Đức - 1 trong Cửu Long Đế, không nên dây vào! Cha tớ cũng nói bỏ qua cho họ rồi!!!
- Nhưng nhìn cậu thế này tớ không chịu nổi!! Chả lẽ bỏ qua dễ vậy sao??? Hướng Dương nghiến răng.
Kiều Liên là người bạn thân nhất của cô. Ai động tới Kiều Liên chính là động tới cô. Cô tuyệt đối không tha cho kẻ đó...
- Dù gì cũng phải đợi tớ hồi phục cái đã! Rồi tính sổ với con nhỏ đó cũng chưa muộn!!!
Kiều Liên khẽ cựa mình. Mặt mày nhăn nhó vì đau đớn.
- 2... cái tát! 145 roi.... và 3 cú đá! Tất cả tớ sẽ trả đủ cho con nhỏ đó...
Đang tức giận, Hướng Dương cũng phải phì cười.
Kiều Liên có 1 thói quen là luôn đếm kĩ từng đòn khi bị người khác đánh. Từ nhỏ đã thế...
- Giang sơn dễ đổi! bản tính khó dời! Trong hoàn cảnh đó mà cậu vẫn đếm được từng roi cơ à???
Kiều Liên vênh mặt. Giọng đầy tự hào về khả năng " phi thường " của mình:
- Tất nhiên rồi!!! không đếm mới là lạ!!!
Đang cười nắc nẻ, Cái đầu tinh quái của Hướng Dương chợt lóe lên một kế hoạch. Một kế hoạch mà chỉ có người chuyên cưa rồi đá bạn trai như cômới có thể nghĩ ra...
Hướng Dương nhếch môi cười gian xảo. Điệu cười của cô khiến Kiều Liên toát mồ hôi hột.
- Bạn thân mến! Tớ vừa nghĩ ra 1 cách trả thù con bé kia! Một sự trả thù hết sức ngọt ngào...
Kiều Liên lắp bắp trong khi mồ hôi đang rớt lộp độp:
- Thật.... Thật.... vậy.... à????
- Phải!!! và mưu kế này có thành công hay không là phụ thuộc hoàn toàn vào bản lĩnh của cậu!!!
********
Hắn đang rất bực mình!!!
Tại sao hắn lại bực mình???
Này nhé! Sáng nay hắn ngủ dậy muộn, trễ giờ lên lớp lại không kịp ănsáng! Gần đến trường thì bị đám fan nữ túm lại hỏi thăm khiến cho cáiđồng hồ Rolex trên tay rớt xuống vỡ tan tành.
Còn con " Vơ tu " mới mua do mải mê chen chúc trên xe buýt, vì một phút lơ đễnh mà vĩnh viễn ra đi...
Vừa đến lớp thì được tin hắn phải học lại 3 môn vì bỏ tiết quá nhiều!!!
Tuần trước bạn gái hắn đòi chia tay vì phát hiện ra hắn lăng nhăng...
Tuần trước nữa hắn bị đuổi việc ở chỗ làm thêm....
và trước nữa....
Hắn... đang gặp xui xẻo!!!
Có ai giải thích giùm tại sao hắn lại gặp lắm xui xẻo như thế này không???
À phải rồi!!! Xui xẻo của hắn bắt đầu từ khi gặp con bé đó!!!
..................................
- Tuyên Vỹ!!! Chủ nợ giá lâm đây!!!
Kiều Liên bước vào lớp. Sự xuất hiện của cô gây nên 2 luồng suy nghĩđối lập nhau. Con trai nhìn cô ngưỡng mộ. Con gái nhìn cô ganh ghét...
Phớt lờ những cái nhìn mang nhiều hàm ý, Kiều Liên thản nhiên bước tới chỗ Tuyên Vỹ!!
Nơi ấy hắn đang bị quây tròn giữa đám con gái...
- Có việc gì??? Hắn liếc nhìn người mới xuất hiện bằng 1 câu hỏi cộc lốc!
Bỏ qua thái độ bất lịch sự của tên " cơ hội ", Kiều Liên nhoẻn miệng cười.
- Hợp đồng giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc! tôi không tìm anh thì tìm ai???
Nụ cười của Kiều Liên khiến bao tên con trai chết đứ đừ nhưng lại không mảy may gây ảnh hưởng tới Tuyên Vỹ.
Dù rất khó chịu, Tuyên Vỹ cũng miễn cưỡng đứng lên.
- Chúng ta xuống căng tin nói chuyện cho đỡ ồn...
- Cô nên nhớ tôi chỉ nhận lời đóng giả người yêu cô để qua mặt cha côthôi mà! Sao bây giờ lại sinh thêm chuyện vậy??? Tuyên Vỹ nhíu mày.
- Đúng là anh chỉ nhận lời đóng giả người yêu tôi nhưng vẫn chưa qua mặt được cha tôi! Anh mới chỉ trình diện cha tôi một lần rồi sau đó mấthút! Ai tin được anh là người yêu tôi cơ chứ???
Kiều Liên bình thản nhấp 1 ngụm cà phê.
- Vậy bây giờ cô muốn gì???
Thái độ cảnh giác của Tuyên Vỹ khiến Kiều Liên bật cười.
- Muốn anh hoàn thành nốt vai diễn của mình! Tất nhiên!!! Tôi không để anh thiệt đâu mà sợ! Những chi phí phát sinh trong quá trình " hẹn hò "... tôi sẽ chi trả! Cả thù lao của anh cũng vậy...
Kiều Liên nhếch môi đầy tự tin. Cô biết chắc Tuyên Vỹ không bao giờ bỏ qua một món hời như thế!
Quả nhiên!!! Sau vài giây im lặng, Tuyên Vỹ gật đầu.
- Ok!!! Tiếp tục thì tiếp tục! Điều kiện rất hấp dẫn! Tôi đồng ý tiếp tục đóng vai người yêu của cô...
Rốt cuộc sự trả thù ngọt ngào mà Kiều Liên dành cho Ánh Hồng là cái gì???
Các bạn hãy đoán thử xem.... ^ ^
********
- Reng! Reng! Reng!
- A lô!!! Tôi - Hạ Văn Vũ nghe đây!!!
-......................................................
- Ai ở đầu dây bên kia thế???
-.......................................................
- Này!!! Tôi không có thời giờ cho trò đùa này đâu!!! Ai hả????
- Cô.... ấy..... đâu????
Im lặng. ( Đầy sửng sốt)
- Thiên... thần... nhỏ... đang... ở... đâu????
- Cạch!!!
Tiếng cụp máy khô khốc đập vào tai Hạ Văn Vũ nghe như tiếng khóc của tử thần!!!
Tại sao kẻ đó không buông tha cho ông???
5 năm đã trôi qua rồi....
Tại sao kẻ đó... không buông tha cho Kiều Liên???
Huống chi... quá khứ đã bị... đánh cắp!!!
Ngoài trời gió đang rít lên vũ điệu của các oan hồn.
Hạ Văn Vũ nắm chặt đôi tay đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ. Ông hạ quyết tâm:
- Kiều Liên!!! Cha sẽ bảo vệ con!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...