Tiểu Thư Nổi Loạn
1 bước hắn dừng lại! Không có ai...
2 bước hắn dừng lại! Không có ai!!!
3 bước... hắn quay ngoắt lại đằng sau gầm lên:
- Ra mặt đi!!! Đừng có theo đuôi tôi nữa!!
Một cô gái xinh xắn bước ra từ... phía sau cột điện mỉm cười:
- Hai!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( xin chào)
Hắn nhíu mày:
- Cô muốn gì???
Cô gái không nói gì. Chỉ lặng lẽ quan sát hắn từ đầu tới gót chân. Thỉnh thoảng lại chặc lưỡi:
- Chậc! Chậc! Cũng được... Hừm!! Thôi đành vậy...
( tg: sao giống mấy bà đi chợ quá dậy???)
Cái kiểu nhìn của cô ta khiến người có da mặt dầy như hắn cũng hơi khó chịu!
Mẹ kiếp!!! Chẳng nhẽ con nhỏ này " kết " mình rùi sao? Nếu không sao lại theo mình đến tận gần nhà thế này???
- E hèm!! Này cô em! Ngắm đủ chưa? Anh biết là anh rất đẹp trai nhưng em cũng đừng nhìn anh... sỗ sàng như thế...
Cô gái như không nghe thấy lời hắn nói. Vẫn tiếp tục tính tính toán toán. Sau cùng đã đi đến kết luận cô ta ngẩng lên:
- Tôi muốn anh!!!
- Cái gì??????????????
Hắn thiếu điều nhẩy dựng. Tuy bị con gái tỏ tình nhiều lần nhưng từ bétới giờ hắn mới gặp một đứa con gái to gan lớn mật dường này...
- Em ơi! Làm gì mà thô thế? Có thích anh thì cũng phải tế nhị một chút chứ? Để anh còn thở đã...
Bỏ qua lời chọc ghẹo của hắn, cô gái vẫn cười hi hi:
- Tôi muốn anh làm người yêu của tôi!!!
- Hở????????????????
Lần này thì Tuyên Vỹ giật mình đánh rơi cả túi thức ăn mới mua ở siêuthị. Chàng công tử họ Bạch khẽ ve cằm. Hắn chợt cảm thấy ái ngại làmsao!
Biết là mình đẹp trai nhưng không ngờ lại có sức cuốn hút đến dường này!!
Hắn mơ màng nghĩ đến cảnh mình ngồi trên ngai vàng. Các cô gái trẻ đẹpchầu chực xung quanh. Không ngừng chen lấn để chạm vào hắn. Miệngkhông ngừng lảm nhảm:
- Tuyên Vỹ!! Em yêu anh! Em yêu anh!!
Viễn cảnh mỹ lệ đó khiến hắn sung sướng tới nỗi chảy cả nước miếng.Trông cái mặt hắn nom thì rõ đẹp giai mà cái mồm ngớp, mắt chớp chớp.Miệng không ngừng chảy nước dãi. Người khác nhìn thấy chỉ có thể tặngcho hắn 4 chữ:
- KHẢ Ố VÔ ĐỐI!!!
( tg: Thằng cha này bệnh càng lúc càng nặng rùi!!!)
Rất may giọng nói của cô gái kia vang lên kéo hắn về thực tại:
- Chính xác là: Tôi muốn anh đóng giả người yêu tôi! Tiền bạc khôngthành vấn đề! Quan trọng là anh phải diễn sao cho thật giống...
- Cái gì??? Tiền hả???
Ngay lập tức hắn phục hồi ngay phong độ hơn người! Kinh nghiệm nhiều năm làm xã hội đen khiến hắn đánh hơi được món hời!
- Nói một cách đơn giản là tôi bỏ tiền ra thuê anh làm người yêu tôi!Anh sẽ phải đóng vai một quý ông giàu có và lịch thiệp. Nếu anh quađược mắt cha tôi... bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả cho anh...
Hắn trợn mắt nhìn người đối diện.
Liệu có phải một trò trả thù mới của con bé không nhỉ?? Bị mình ám quẻtrong giờ thi chắc nó phải căm mình lắm! Sao lại có chuyện tìm mình hợp tác thế này?
Nhưng trông con bé không có vẻ gì là dối trá. Hơn nữa muốn lừa gạt hắncon bé chưa đủ trình độ! Gì thì gì hắn cũng có mấy năm kinh nghiệmchuyên tu " đào mỏ thần pháp ". Hắn không lừa người ta thì thôi chứ ailừa nổi hắn???
Hắn có gì phải sợ nào!!!
- OK! Chúng ta vào nhà uống chén nước cho ấm bụng rồi bàn bạc cụ thể!
Hắn chợt nở một nụ cười tươi hết sức có thể! Giọng nói không thể nào ngọt ngào hơn được nữa...
Thế là cả 2 sánh vai nhau đi vào căn hộ tập thể của Tuyên Vỹ! Thái độcủa cả 2 y như những người bạn lâu ngày gặp lại! Ai mà tin được họ đãtừng đánh nhau tơi bời khói lửa cơ chứ!!!
Tuyên Vỹ không hay biết rằng! Chính quyết định ngày hôm nay đã làm thay đổi cuộc đời hắn! Rẽ cuộc đời của chàng thiếu gia họ Bạch sang 1 trang hoàn toàn mới!
Có tình yêu... có nước mắt... có nụ cười... và có cả... đổ máu!!!
Ý định này nhen nhúm từ khá lâu. Lần thứ 3 gặp lại hắn Kiều Liên quyết định thực hiện.
Hắn có ngoại hình hoàn hảo. Cộng thêm tài nói dối trơn như mỡ hẳn sẽbiết cách đối phó với cha cô! Vạn nhất có gì xảy ra một thân võ nghệcũng có thể giúp hắn... chạy thoát!!!
Đã đến bước đường cùng rồi! Không liều không được! Không muốn trởthành cái bóng của tên Tưởng MInh Quân thì phải vậy thôi! Dù cách nàycó hơi bá đạo một chút nhưng không sao...
Kiều Liên này đành phải vì đại nghĩa diệt thân thôi!!!
( tg:????)
Cô ngửa mặt lên trời thì thầm:
- Cha ơi! Đừng trách con nhé! Con chỉ muốn tìm đường đi mới cho mình thôi...
Dường như rất đắc ý với mưu kế của mình, Kiều Liên ngửa mặt lên trời cười khoái trá:
- Tưởng Minh Quân! Hãy đợi đấy!! Ka! Ka! Ka!!!!!!!!!!!!
...................................
- Ách xì! Ách xì! Ách xì!!!!
- Anh có sao không??? Minh Quân! Cẩn thận kẻo cảm lạnh...
Cô gái đang nằm trong lòng Minh Quân kéo chăn lên đắp cho anh ta!
Minh Quân vuốt ve bờ vai tròn lẳn!
Phù Dung đẹp thật!!!
Là một ca sĩ mới nổi, tuy giọng hát không lấy gì làm đặc biệt nhưng vẻ ngoài của Phù Dung thật sự rất mỹ lệ...
Một cô gái mỹ lệ như thế chủ động dâng hiến tình yêu chỉ có thằng ngumới không tiếp nhận! Đương nhiên!!! Minh Quân đâu có ngu... Anh quákhôn là đằng khác!!
Mỡ đến miệng mèo... mèo nào không đớp!!
Cả 2 trở thành tình nhân cũng được khoảng 6 tháng.
Phải nhả một món ngon như Phù Dung ra thì cũng hơi tiếc. Nhưng dù saoMinh Quân cũng đã có vợ chưa cưới! Dây dưa lắm cẩn thận là đi tong...
- Anh... sắp lấy vợ rồi! Chúng ta chia tay đi Phù Dung! Căn hộ nàycùng toàn bộ quà tặng em cứ giữ lại. Anh cũng mới tạo cho em một tàikhoản ở NH...
Minh Quân hắng giọng.
Cô ca sĩ mới nổi đang cuộn tròn trong lòng người tình ngỡ ngàng! Cáigiọng trầm trầm đầy nam tính vẫn cuốn hút cô hôm nay nghe sao trống rỗng...
- Anh... nói gì vây??? Em không hiểu?? Chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao???
Minh Quân với bao thuốc trên bàn. Anh bật lửa rít một hơi rồi nhếch môi:
- Nói thẳng ra nhé! Anh chán em rồi! Hơn nữa anh không muốn bị mangtiếng trước khi làm đám cưới! Nên tốt nhất là: chúng ta chia tay...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...