Tiểu Thụ Nhật Kí

Thứ hai ngày 11 tháng 10

Ta thực sự… Như vậy không có nam tử khí khái…

Ai… Hảo khổ sở…

Ta phải hảo hảo rèn luyện thân thể rồi. Hôm trước học thể dục chỉ là chạy 180m mà thôi, ta … mất mặt a… Cư nhiên té xỉu… Không còn mặt mũi gặp người khác nữa… Chính ta còn không nhớ rõ là chuyện gì đã xảy ra, vừa tỉnh lai cũng đã nằm ở phòng y tế. Ta trước đây không gầy yếu như thế này nha, gần đây vì sao lại thành bộ dạng này, không lẽ là do trước kia vì thi vào cao đẳng nhốt mình trong nhà chăm chỉ học ư.

Hạo Minh tên này… Vốn là nên cảm tạ hắn đã đưa ta vào phòng y tế, thế nhưng, hắn cần gì phải bế ta như bế công chúa thế(cái này có chém tí đoạn công chúa:”>)! Nếu như là cõng thì ta cũng không đến nỗi mất mặt như thế này a… Thao trường cách phòng y tế cả một đoạn đường dài! Như thế không phải… Trời ạ! Bị bao nhiêu người thấy rồi ~~~~!! Cõng thì còn có thể thấy một ít chí khí a, đằng này lại bế như thế >_< ta giống như một kẻ bất lực a, ghê tởm a…
Giận nhất chính là, tại phòng y tế thử cân nặng chơi, hắn so với ta nặng hơn 6kg a! Rõ ràng chỉ cao hơn ta vài cm, sao hắn lại cường tráng hơn ta nhiều như thế a! Tức giận ta đau đớn hạ quyết tâm, muốn tăng cân!
Cho nên ngày hôm nay ta liều mạng xin thêm cơm, nhưng ăn đã rất no rồi, bụng trướng thật khó chịu a…
Ngày hôm nay ta lại gặp được Nhã Cầm học tỷ rồi, nhưng nàng không nhìn thấy ta, khi đó có nhiều người lắm nha. Ta chỉ cho Hạo Minh xem, hắn nói trông cũng bình thường. Ai, Nhã Cầm học tỷ thì không giống như “hoa khôi” xinh đep kia rồi, mỹ nhân có gì đắc ý hả, khuôn mặt đẹp có ích lợi gì? Tìm bạn gái hay muốn xem vợ a. Ta như thế cũng không trả lời hắn, ân, khẳng định là nói quá rồi đi?
Ta quyết định hảo nắm chặt cơ hội tốt, Nhã Cầm học tỷ tốt như vậy, nữ sinh như thế sớm muộn gì sẽ có người thưởng thức, ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường mới được! Hảo! Cứ như vậy quyết định, nỗ lực lên! Lửa bừng bừng đến trời(ý chỉ quyết tâm cao)! Nỗ lực lên!
Thứ năm ngày 14 tháng 10

Ta thực sự quá thông minh! A! Lần đầu tiên bội phục chính mình như thế!
Ha ha ha! Tuyệt a!
Ta nghĩ ra một phương pháp đưa thư tình vô cùng tuyệt diệu! Chính là ——đem thư tình kẹp trong cuốn tiểu thuyết học tỷ cho ta mượn! Sau đó trả lại cho nàng! Tuyệt vời a! Vừa gây bất ngờ còn có thể tránh khỏi xấu hổ, ha ha! Ta quá lợi hại!
Đây là do ta ngày hôm nay ở trong lớp học bỗng nhiên linh quang chợt lóe nghĩ đến cái này, lúc đó ta thực sự là bị chính tài trí của mình hù dọa a! Cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên! May là Hạo Minh ngồi bên cạnh ta kìm hãm, ta hưng phấn đắc ý nói cho hắn biết. Hắn cư nhiên không tán dương ta, chỉ là nói câu —— thật thế sao? Hứ! Còn nói cái gì là anh em của nhau a? Phụ họa ta một chút để cho ta cao hứng tí không được sao, mặc kệ hắn.
Bất quá muốn viết ra một lá thư có thể chắc chắn rằng học tỷ chấp nhận là thư tình quả thật không dễ dàng a, học tỷ tài trí hơn người, ta không nói cho hay sợ không làm được nàng cảm động… Ân… Ta nhất định phải nỗ lực lên!
Chủ Nhật ngày 17 tháng 10
Nguyên lai… Thư tình thực sự là rất khó viết a…
Ta hai ngày nay vắt hết óc cũng không viết ra được một cái nào vừa lòng, ai… Ta cũng chỉ giỏi viết văn xuôi thôi a? Còn nữa tuần sau phải giao bản thảo cho hội văn học, hảo phiền a! Bận rộn quá đi.
Còn có! Chân Hạo Minh tên tiểu tử này! Cái gì là hảo huynh đệ a! Ta rõ ràng bận bịu muốn chết hắn lại còn bỏ đá xuống giếng(giậu đổ bìm leo)! Nhờ hắn giúp ta viết bài báo cáo thị trường mà thôi, hắn liền mở miệng nói “Không có cửa đâu”! Cũng không ngẫm lại mỗi lần thi là ai cho hắn xem bài a! Lại còn làm bày ra vẻ mặt là suy nghĩ cho ta, nói cái gì kinh nghiệm thực tiễn nên tự mình tích lũy được! Thật sự là vì không còn thời gian nên ta mới nhờ ngươi giúp ta một lần a! Ta khẳng định sau này sẽ không tìm tới ngươi nữa đâu!! Thảm rồi! Buổi chiều mai sẽ phải giao bài báo cáo rồi a!
Ai… Vì sao ta lại kết giao với loại bằng hữu này? Dù gì ta vẫn đem ngươi làm tri kỷ, chuyện gì đều đối với ngươi nói hết, hiện tại viết thư tình cũng phải trưng cầu ý kiến của ngươi, ta đều như vậy đem mình “Bất cứ giá nào” rồi, ai biết… Ngươi không cho ta ý kiến thì thôi! Còn dùng bộ mặt bao công đối với ta! Ta chưa từng tức giận với ngươi ngươi ngược lại còn dám oán trách ta? Có loại đạo lý này sao a!
Bỏ bỏ bỏ! Cầu người không bằng cầu mình! Ngươi không giúp ta chẳng lẽ ta sẽ ngồi chờ chết hử? Hanh! Báo cáo thị trường ta sẽ không biết tự mình lên mạng tìm sao? Trần Gia Hào ở kí túc xá ta đã mang máy vi tính của hắn đem tới trường học, ta với hắn giao tình coi như không tệ, hắn hẳn là sẽ giúp ta nha… Ân… Đợi tí nữa sẽ hỏi hắn.
Thứ ba ngày 19 tháng 10 mưa dầm
Mấy ngày nay trời mưa không ngừng, tất cả mọi người rất buồn bực, thế nhưng ta a, tâm tình lại rất thoải mái.
Kỳ thực… Nam nhân cũng là sinh vật hay thay đổi… Ta không phải nói chính mình.

Hạo Minh hắn a, lúc trước chết sống không muốn giúp ta viết báo cáo, mà máy vi tính của Trần Gia Hào tự nhiên nhiễm virus, làm hại ta tới sáng ngày thứ Hai vẫn không có biện pháp viết được, khi đó thực sự là hoảng cả lên làm ta hoang mang lo sợ a… Ha hả, nhưng trời không tuyệt đường người a, buổi trưa thì Hạo Minh cho ta một chồng đồ, mở ra vừa nhìn! Nga! Đây chính là bản báo cáo mà thầy giáo muốn chúng ta viết a! Hơn nữa còn được đánh từ máy tính! Ta còn tưởng rằng hắn cũng là từ online làm ra, nhưng hắn nói cho ta biết là chính hắn đã đến máy vi tính của trường học đánh ra sau mang ra ngoài in cho ta. A… Ta lúc đó vô cùng cảm động a…
Tuy rằng không biết hắn vì sao bỗng nhiên thay đổi chủ ý… Mặc kệ, hắn có lòng giúp ta là được. Thực sự không biết nên làm thế nào cảm ơn hắn mới tốt, vốn định bụng mời hắn đi ăn mì ông Lao nhưng này hai ngày khí trời cũng không hảo, không thể làm gì khác hơn là chờ đến cuối tuần.
Còn có một việc khiến ta cao hứng nữa, ta cuộc đời lần đầu tiên viết thư tình, rốt cục đã ra lò rồi! Ta cải biên của Từ Chí Ma (*)mở đầu, phần sau ta dùng bút pháp văn xuôi – sở trường của ta để viết, nói chung, ta đối với phong thư khá hài lòng! Hiện tại mọi việc đã sẵn sàng chỉ còn chờ cơ hội thôi! Ngày mai đem thư kẹp trong > để trả lại cho học tỷ… Ân… Thế nhưng… Trả lại cho nàng liền có điểm không ổn, nếu như nàng phát hiện nó ngay trước mặt ta, sẽ có điểm xấu hổ, hơn nữa cũng không có cảm giác thần bí… Phải làm sao để tránh bị thấy ngay trước mặt đây…

Ai… Nghĩ không ra phương pháp…

Thứ tư ngày 20 tháng 10

Thật là khẩn trương hảo khẩn trương a!

A! Ta hiện tại tâm tình kích động! Đứng ngồi không yên!

Thư tình rốt cục đã gửi a!


Rốt cuộc học tỷ sẽ nghĩ như thế nào đây! Ta hảo khẩn trương a! Lại có điểm sợ hãi!

Ai, ta phải loại bỏ ý nghĩ sợ hãi đi, ta đã cố gắng hết sức nhất định sẽ tốt thôi …

Cho nên a… Nhanh bình tĩnh lại đi!

Đây chính là ý kiến của Hạo Minh, hắn nói ta mang thư tình để dưới hộc bàn của học tỷ, thật đúng là một biện pháp tuyệt diệu a! Cứ như vậy mọi chuyện đều được giải quyết!

Ta giữa trưa thừa dịp mọi người đều đi gần hết rồi làm điều đó,ta lần đầu tiên đi vào phòng học của học tỷ nhưng lại là đi đưa thư tình… Nhớ tới lai thật có điểm xấu hổ, khi đó Nhã Cầm học tỷ không ở phòng học, nhưng còn có mấy người ở lại… Ta còn sợ bọn họ không cho ta đi vào, may có đàn anh trong đội bóng rổ, hắn quen với Hạo Minh, nên cũng biết ta. Sau đó, ta thuận lợi mà bỏ thư tình vào.

Không biết học tỷ có thấy được không? Hẳn là đang đọc a?

Thật là khẩn trương hảo khẩn trương a!

Thứ năm ngày 21 tháng 10


Ta thật không thể tin được… Ai… Rất muốn khóc a…

Vì sao! Vì sao!

Vì sao lên trời cao như vậy trêu cợt ta! Ta không còn dũng khí để viết thêm một bức thư nào nữa rồi! Hảo thảm a!!

Ta cũng chẳng còn tinh thần mà viết nhật kí… Ai…

Ngày mai chờ ta tâm tình bình phục tí rồi viết sau…

————————–

(*) Tôi có một tình yêu (我有一个恋爱) là bài thơ của Từ Chí Ma (徐志摩)

thật ra ta lên baidu tìm (sau kinh nghiệm tìm goo ko bao h` ra nữa:”>) thấy ông bút danh là Nam Hồ cơ mà dịch sát từ QT là Từ Chí Ma nên để thế luôn:”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui