Thứ ba ngày 28 tháng 12
Bây giờ là lúc nên viết lại chuyện xảy ra vào bữa tiệc tối hôm đó rồi, tuy rằng rất mất mặt, thế nhưng đây là chuyện có ảnh hưởng lớn đối với ta nên cần phải ghi lại.
Đầu tiên, ta muốn nói rõ một điểm, bữa tiệc tối hôm đó, căn bản là một “âm mưu”! Tất cả mọi người liên hợp lại để gạt một mình ta! Hừ, lúc nào ta trở nên hết sức quan trọng như thế rồi. Mà điều làm ta phẫn hận nhất chính là…Hết thảy đều là do Tĩnh Đồng bày ra! Còn ta thì lại rất tín nhiệm nàng mới đau chứ!
Ai… Bất quá hiện tại đã không còn tức giận nữa rồi, nói cho cùng nàng cũng chỉ là muốn giúp ta.
Như vậy, giờ đây ta sẽ đem chuyện từ đầu tới cuối kể rõ chi tiết một lần nữa.
Ngày đó khoảng 8 giờ, ta cùng Hạo Minh đón taxi đi tới “quán bar Lệ Tinh”. ( ta trước đó cũng có hoài nghi, quán bar kiêm sàn nhảy cao cấp này một đêm tiền thuê cũng ước chừng lên tới một nghìn đồng a! Tĩnh Đồng các nàng này vừa tốt nghiệp đang đi làm công thế nào có nhiều tiền như vậy được, sau lại mới biết được chính là Hạo Minh nhờ vào quan hệ của anh rể hắn là kiếm sát viện trưởng giúp bọn hắn thuê chỗ này, hết thảy đều là do người kia dựng lên thế mà ta không nhận ra!)
Chúng ta vừa vào đã rút thăm, dùng để quyết định bạn nhảy đêm đó. Ta rất “trùng hợp” ngẫu nhiên bốc trúng Tĩnh Đồng, (âm mưu! Đây cũng là âm mưu!) mà Hạo Minh tiểu tử kia ngẫu nhiên chọn lấy một người đẹp mắt ngọc mày ngài. (nữ sinh kia nhất định cũng là đồng lõa, kỳ thực ở đây đại đa số mọi người đều là đồng phạm… Ta ngốc đến không hề hay biết…)
Lúc mới bắt đầu tiệc tối, Hạo Minh kia cùng cô gái đó phi thường thân thiết, kỳ thật mục đích chính là muốn khơi mào ta “ghen tuông” … Ta ngu ngốc a! cứ như thế từng bước từng bước bị sập bẫy! Biểu hiện của ta khi đó thật sự là không muốn nhớ lại, đúng là ta phi thường chú ý, luôn nhìn nhìn chằm chằm vào hai người bọn hắn, bọn họ có hành vi gì đều làm ta căng thẳng… Bộ dáng khi đó khẳng định đều bị Tĩnh Đồng lưu lại trong mắt rồi. Sau đó khiêu vũ thấy bọn họ tình tứ thân mật vừa ôm thắt lưng vừa cười vừa nói, ta giống như một ” thê tử đang ghen” a ( đây là Tĩnh Đồng dùng để hình dung ta, ta nhất quyết không muốn thừa nhận…), vẫn trừng trừng nữ sinh kia, ngực tức giận đến muốn chết… Ta mất mặt a… Không muốn nói nữa!
Đến khi gần kêt thúc, người điều khiển chương trình nói muốn chọn ra “cặp đôi đẹp nhất” đêm đó. Đương nhiên là Hạo Minh cùng nữ sinh kia được mọi người ( ngoại trừ ta) ủng hộ, cuối cùng bọn họ thắng. Bọn họ lên sân khấu vừa phát biểu cảm xúc khi đoạt giải vừa nói về ấn tượng của đối phương trong lòng mình, cảnh đó giống như là một cặp tình nhân thực thụ. Ta rốt cục chịu không nổi, muốn bỏ đi, Tĩnh Đồng nhanh tay kéo ta lại, nói vài lời an ủi ta. Ai… Nếu như lúc đó ta có thể kiên cường, bọn họ sẽ không như vậy vui vẻ xướng hát, bỏ đi hiện tai nói cái gì cũng là uổng công…
Tiếp theo, người điều khiển chương trình hỏi bọn hắn có thể hay không cùng nhau kết giao, Hạo Minh rốt cục ra tuyệt chiêu… Hắn nói: “Không có khả năng, bởi vì ta đã có người ta thích.” ( lời hắn nói, ta mỗi chữ mỗi câu đều nhớ kỹ thanh thanh sở sở a)
Trái tim ta khi đó bắt đầu nhảy loạn không ngừng, đây là báo hiệu không an toàn a, ta lại không biết…
Sau đó, người điều khiển chương trình “rất thuận theo tự nhiên” nói: “Thật là đáng tiếc, không biết ai là người vinh hạnh như thế? Có thể được chàng hoàng tự bạch mã này coi trọng.” ( không có nhớ chính xác lời tên đó nói lắm, nhưng mà ý tứ thì là như thế)
Hạo Minh nói ra một tràng “tỏ tình” ( ta dám khẳng định! Hắn khi đó thật sự là đang nhìn ta mà nói!).
“Người kia ta thích hắn đã rất lâu rồi, ngay từ đầu ta cho rằng mình với hắn chỉ là bạn bè, sau lại thấy có người theo đuổi hắn, ta mới phát hiện tâm ý của mình. Ta thích hắn… Mặc kệ bất luận nguyên nhân gì, đều là ta thích hắn… ( trời ạ! Buồn nôn chết đi được! Hắn cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy nói không hụt hơi mặt không đổi sắc mà phun ra những câu đáng xấu hổ như thế!) “
Lúc đó ta phản ứng như thế nào? Không có nhớ rõ nữa, chính là đứng ở đó trái tim điên cuồng đập không ngừng.
Trò hay còn đang ở phía sau a…
Hắn nói tiếp: “Người kia, ngày hôm nay cũng đang ở đây.”
Phía dưới mọi người bắt đầu rộn ràng bàn tán. Có người đã lộ ra sơ hở, len lén chỉ chỉ vào người ta, ta nhưng bởi vì rất kinh ngạc, hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ là ngực không ngừng nghĩ, rốt cuộc là ai?
Hắn tiếp tục ra chiêu ——
“Ta trước đây không dám hướng hắn biểu lộ, bởi vì ta sợ hắn cự tuyệt ta, ngay cả bạn hữu cũng sẽ không làm nữa… Thế nhưng ta hiện tại biết, tiểu ngu ngốc kia cũng là thích ta, bất quá hắn giống như ta trước đây, còn chưa có nhận ra rõ cảm tình của mình.”
Đúng vậy, ta là đồ ngu… Ai kêu ngươi xem trọng tên ngu ngốc như ta…
Kế tiếp, ác mộng bắt đầu! Hắn từ trên sân khấu bước xuống, như một nam diễn viên xuất sắc, không bận tâm ánh nhìn của mọi người hướng ta đi tới. Ta vì sao không chạy đi! Ta không muốn thừa nhận chính mình lúc đó cũng là rất mong chờ!
Ta khi đó cả người phát run, bởi vì ta hình như ngay cả não cũng bị cháy hỏng rồi.
Hắn… Hắn nắm lấy tay ta, “tình cảm chân thành” mà nói:
“Tử Văn, ta thích ngươi.”
Chịu không nổi nữa rồi! Ta… Ta sao khi đó không té xỉu đi cho rồi!
Hắn để bày tỏ tâm ý của mình, cứ như vậy… Như vậy… Làm trò cho hơn năm mươi người có mặt ở đây xem…
A a a a a a a a ——!!
Nhớ lại thật là mất mặt! Ta không muốn làm người nữa!
Hắn… Hắn… Cúi sát xuống! Cúi xuống thật sát!
Nụ hôn đầu tiên của ta… Vì sao!
Cảm giác đó bây giờ vẫn còn lưu lại trên môi ta… A! Thật là xấu hổ! Không nên suy nghĩ về cái đó nữa!
Sau đó… Sau đó! Mọi người một điểm cũng không kinh ngạc! Nhìn một người nam nhân hướng tới một người nam nhân khác tỏ tình, nhìn một người nam nhân hôn môi một người nam nhân khác, thực sự, một điểm cũng không kinh ngạc! Xã hội từ lúc nào đã thoáng như vậy thế!
Bọn họ còn rất nể tình vỗ tay nồng nhiệt, có người còn huýt sáo ủng hộ nữa mới ghê! Các ngươi đem ta ra đùa giỡn hả!
Ta sợ đến hai chân như nhũn ra, cái gì cũng nói không nên lời. Hắn coi như còn có lương tâm, thừa dịp ta đang ngẩn ngơ đem ta cách li khỏi hiện trường, bất quá hắn không phải đem ta ra để ta ổn định tâm trạng, mà là muốn ép ta “đi vào khuôn khổ”!
Ta vừa ra ngoài cửa mới đang phản kháng hắn, kết quả hắn còn rất “thành khẩn” hỏi ta.
“Ngươi cũng là thích ta, vì sao không thừa nhận?”
Ta khi đó đương nhiên không thừa nhận a! Bỗng nhiên như vậy bị người ta tính kế! Trước mặt mọi người bị cưỡng hôn! Ta tức giận còn không kịp! Bất quá, nói không chừng kỳ thực ta nội tâm vẫn có chút cao hứng… Bất quá khi đó vì tính trẻ con nên không chịu thừa nhận…
Đúng là họa vô đơn chí lúc này Tĩnh Đồng chạy lại đến, kể với hắn hồi nãy ta là như thế nào như thế nào ăn nhiều dấm chua, đối Hạo Minh để ý ra sao.
Lúc này ta mới hoàn toàn ý thức được —— bữa tiệc đêm nay cùng với mấy việc trước kia đều là một âm mưu! Trời ạ! Ta cư nhiên không có hay biết gì!
Nguyên lai bọn họ đã bày ra từ hai tuần trước! Thời gian đại khái chính là Hạo Minh mấy ngày nay trở nên kì quái. Đó là do Tĩnh Đồng nói cho hắn biết là ta cũng thích hắn.
Ai… Còn một đoạn dài nữa, còn rất nhiều chuyện ta vẫn chưa kể hết…
Đã mười hai giờ rồi… Ngày mai kể tiếp vậy…
————————
Hảo dài nga~~ nhưng mà đúng là ko phụ lòng người
hắc hắc mới trước đó còn đang oán hận tác giả đại nhân vì sao ko nói rõ ra chuyện đêm giáng sinh giờ thì hay rồi hì hì xấu hổ quá XD
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...