Tiểu Thư Nhà Họ Châu

Thiên Minh mặc dù rất bận rộn với công việc ở Tập Đoàn. Nhưng anh cũng phải sắp xếp, mỗi tháng phải có ít nhất một ngày nghỉ để anh đến giải quyết công việc của Tổ chức rồi nghe Tuấn Tú báo cáo tình hình. Và sáng hôm nay, là ngày anh phải đến Tổ chức. Mới sáng sớm, khi ánh mặt trời lên đến đỉnh, ánh nắng theo kẻ hở của màn cửa rọi vào phòng, vô tình đánh thức anh. Cô bên cạnh, mắt vẫn nhắm, nhưng cứ như con mèo nhỏ bé, nép sát vào người anh, hai tay dùng sức ôm lấy anh không chịu rời. Anh vì bộ dạng này của cô mà khẽ nở nụ cười. Anh vén mấy sợi tóc đang vươn trên mặt cô ra rồi đặt lên tráng cô một nụ hôn nhẹ.
Cô dường như đã cảm nhận được những chuyển động xung quanh mình sau nụ hôn của anh. Cô khẽ nhúc nhích, mắt lười biếng không mở ra, vẫn ôm anh không chịu buông. Cô khẽ cạ đầu mũi vào ngực anh, nũng nịu:“Sao anh thức sớm quá vậy ? Em muốn ôm anh ngủ thêm chút nữa. Không cho anh đi đâu”. Anh dỗ dành cô, trả lời:
“Ngoan nào! Sáng nay anh phải đến Tổ chức. Em ngủ thêm chút nữa, rồi xuống nhà ăn sáng. Anh sẽ về nhanh thôi. Được không ?”. Cô gật đầu, rồi bất đắc dĩ buông anh ra.
Anh bước xuống giường, tiến đến tủ quần áo, lấy một bộ vest, rồi đi vào nhà tắm. Cô cũng không ngủ nữa. Bước đến kéo rèm cửa sổ rộng ra, ánh sáng hắt vào làm cô hơi chói mắt, nhưng lại cảm thấy rất sảng khoái. Cô làm một vài động tác thể dục trong khi anh tắm. Lát sau, anh từ phòng tắm bước ra, một bộ vest đen, một áo sơ mi trắng được khoát trên một dáng người hoàn mĩ, đẹp đến lạ kì. Xung quanh anh dường như có hào quang bao lấy, làm nên một “tuyệt tác” đẹp đến “chết người”. Cô nhìn anh chằm chằm, rồi bước đến giúp anh thắt cà vạt. Cô chọc ghẹo: “Mới sáng sớm, anh đã vác bộ mặt đẹp trai thế này ra đường. Anh muốn nhiều cô chết không có chỗ chôn sao ?” Lời này của cô không chỉ chọc mà còn răn anh. “Chết không có chỗ chôn” trong câu nói đó của cô là ám chỉ những phụ nữ lẳng lơ sẵn sàng bất chấp để “nhào” đến chỗ anh. Còn anh nhất định không được “thương hoa tiếc ngọc” mà “hái hoa dại bên đường”. Anh cười đùa:
“Vậy anh đi thay bộ khác nha!”.
“Không được. Chồng em ra đường dĩ nhiên phải chỉnh chu rồi. Chỉ cần không để ý đến mấy bông hoa dại là được” – Cô phản đối
“Trong lòng anh chỉ có duy nhất một bông hoa đẹp nhất. Đó chính là em, Châu My” – Anh ôm cô vào lòng
Cô đẩy anh ra, nhắc anh đi nhanh rồi về sớm với cô. Anh cười gượng bước ra khỏi phòng.

………
Tổ chức…
Anh vừa đến, Tuấn Tú đã chạy ra chào hỏi
“Anh Minh” – Tuấn Tú lễ phép
Anh chỉ nhìn rồi khẽ “ừm” một tiếng. Vẻ mặt không chút biểu cảm, nói khác hơn chính là y như tản băng lạnh, khiến người xung quanh rung cầm cập. Khác xa với thái độ khi anh ở bên cạnh cô. Tuấn Tú vẫn theo sau anh. Vào đến phòng, anh thoải mái ngồi xuống ghế, quay mặt ra phía cửa sổ. Chỉ còn lưng ghế đối diện với Tuấn Tú. Giọng anh trầm xuống, vang lên sau lưng ghế: “Có chuyện gì đặc biệt không ?”
“Không có. Một số chuyện linh tinh, em đã thay anh giải quyết, anh không cần bận tâm” - Tuấn Tú nói dứt khoát
"Ông Gia Hùng thì sao ?”

“Vẫn vậy” – Tuấn Tú hờ hững đáp
“Đi gặp ông ta một chút”
“Dạ được”
Anh cùng Tuấn Tú đến căn phòng nhốt ông ấy. Hôm nay, anh đến Tổ chức, cũng là vì lời nói của ông ta ngày đó. Anh muốn biết lý do tại sao ông ta lại hận Ba mình. Sau hàng loạt lời chửi rủa, cuối cùng ông ta cũng nói ra mấu chốt của vấn đề. Năm xưa, ông ngoại anh không có con trai, chỉ có duy nhất một đứa con gái, chính là Mẹ anh. Ông ngoại anh lại không thể giao Tổ chức cho cô con gái yếu đuối nắm giữ, chắc chắn sẽ xảy ra bất chắc. Nên Ông quyết định, nhường lại ột trong hai người thân cận nhất của Ông. Một là Ba anh, còn lại chính là ông Gia Hùng. Năm đó, Tổ chức xảy ra hỗn loạn. Ông Gia Hùng bị Ông ngoại anh nghi ngờ là đã cấu kết với người ngoài để chống lại Tổ chức, nên cuối cùng Ông ngoại anh quyết định nhường lại cho Ba anh quản lý Tổ chức, và gả đứa con gái duy nhất của mình cho người ông tin tưởng. Ông Gia Hùng cho rằng, ông ta có kết cục này đều là do Ba anh giở thủ đoạn đâm sau lưng. Từ đó, ông ta không ngày nào bỏ qua hận thù năm xưa, luôn nung nấu ý định trả thù.
Anh không ngạc nhiên khi nghe hết câu chuyện này từ miệng ông ta. Bởi vì đơn giản, những lời ông ta nói ra chưa hẳn là thật. Sau khi nghe ông ta nói xong, anh kêu người tiếp tục nhốt ông ta lại. Anh rời khỏi căn phòng đó, không nói gì bước thẳng ra xe. Trước khi đi, không quên nhắc Tuấn Tú, điều tra những lời ông ta nói. Tuấn Tú không chút do dự liền gật đầu làm theo ý anh. Anh lái xe trở về nhà. Trên đường đi, anh đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Nếu lời ông ta nói là thật, vậy ra cơ ngơi ngày hôm nay anh có được chỉ là do Ba anh dùng thủ đoạn “cướp” được. Nhưng vì sao ông ta còn được ở lại Tổ chức cho đến nay? Ba anh sao không đuổi ông ta đi? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu. Anh lấy tay day day thái dương của mình, anh bắt đầu thấy chuyện này không đơn giản. Bởi vì nếu đó là sự thật, anh chưa biết mình sẽ phải đối mặt như thế nào, anh đột nhiên cảm thấy bế tắc.
………
Khi anh về đến nhà, cô và Mẹ Dương cùng người làm đã đi siêu thị chuẩn bị bữa trưa. Ba Dương thì đang trong phòng đọc sách. Nên anh cũng lên thẳng phòng mình. Vừa vào đến phòng, anh đã nằm dài ra giường vì mệt mỏi. Chuyện lúc nảy, anh thật sự không muốn đích thân đi hỏi Ba Dương, nhưng nếu Tuấn Tú điều tra ra đó là thật thì dĩ nhiên anh sẽ là người đầu tiên hỏi cho ra lẽ. Anh nới lỏng và vạt, mắt khẽ nhắm lại. Được một lúc, đã có tiếng gõ cửa, anh bất đắc dĩ mở mắt, ra mở cửa. Là Quản gia

“Cậu chủ…Có…khách đến tìm cậu” – Quản gia ấp úng nói khi vừa thấy anh
“Là ai đến vậy ?” – Anh lạnh lùng hỏi lại
“Dạ là…cô Ngọc Bích. Cậu có muốn gặp không ạ?” – Giọng nói có chút rung sợ
“Kêu cô ấy chờ ở phòng khách. Lát nữa tôi xuống” – Anh nói xong lạnh lùng đóng cửa lại. Lúc này nội tâm càng phức tạp hơn. “Đột nhiên quay về là có ý gì đây ?” Anh hơi nghi hoặc, “Chẳng lẽ là…”. Đầu óc anh bắt đầu linh hoạt hơn, dần dần hình dung ra lý do Ngọc Bích đến tìm anh lúc này. Chỉ có thể là… Anh đi thay một bộ đồ thể thao dài, cho thoải mái. Sau đó, liền xuống nhà…Ngọc Bích đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy anh xuất hiện trên cầu thang, đã bật dậy khỏi ghế, lập tức chạy đến ôm chặt anh. Anh bị cái ôm đó làm cho bất động một giây, vì quá bất ngờ trước hành động này. Anh bị tiếng nói của Ngọc Bích kéo về thực tại: “Lâu rồi không gặp anh. Người ta rất nhớ anh đó” – Giọng Ngọc Bích nũng nịu vang bên tay anh.
Sau đó, chính là hành động anh đẩy Ngọc Bích ra xa: “Trong nhà còn có rất nhiều người, giữ phép tắt một chút” – Giọng anh vang lên đều đều, không một chút cảm xúc, vẻ mặt lúc này hơi phức tạp tiến đến sô pha ngồi xuống. Ngọc Bích hơi khựng lại vì thái độ lạnh nhạt của anh. Không ai khác ngoài Ngọc Bích có thể hiểu rõ nhất tại sao anh lại có thái độ này. Ba năm trước, Ngọc Bích đã bỏ anh lại, sang Mỹ học làm ngôi sao. Ngọc Bích tính tình đanh dá, lại rất bướng bỉnh, đôi lúc còn không hiểu lễ nghĩa. Khi biết tin anh đã có hôn ước với người khác, cùng với sự phản đối vô cùng gay gắt phía nhà họ Dương, cô liền sang Mỹ. Mặc kệ, anh có ngăn cản. Hôm nay trở về, cô đã trở thành một người mẫu nổi tiếng tại các sàn diễn danh tiếng. Để có thể đường đường chính chính “thắng cuộc” trong tình yêu này, Ngọc Bích cũng đã hy sinh rất nhiều. Nhưng đổi lại là thái độ lạnh nhạt của anh như lúc này, khiến Ngọc Bích khóc không ra nước mắt.
Anh lúc này vẫn chưa có phản ứng gì trước thái độ của Ngọc Bích. Vẻ mặt vẫn vậy, không chút thay đổi. Thật rất khó để bây giờ có thể biết được anh đang nghĩ gì. Bầu không khí im lặng vỡ òa bởi tiếng của Ba Dương vang lên từ phía cầu thang: “Cô nghĩ đây là đâu, mà dám đến hả?” – Ba Dương lạnh lùng quát lớn
“Dạ…Con chào Bác. Dạo này, Bác khỏe không ạ ?” – Ngọc Bích không hề rung sợ đáp lại, thái độ vô cùng bình tĩnh
“Cô đến đây đã làm tôi không khỏe rồi đó. Cô tìm đến đây có việc gì thì nói mau lên. Nếu rảnh rỗi quá thì lập tức biến khỏi mắt tôi đi” – Ba Dương vẫn
lạnh lùng không thay đổi. Trong khi cuộc nói chuyện của hai người kia đang sôi nổi thì anh lại không hở một lời nào, vẻ mặt cũng không biến đổi. Lúc này, khi không khí đang vô cùng căng thẳng thì có tiếng chuông cửa.

Quản gia lập tức chạy ra mở cửa. Là Châu My và Mẹ Dương đi siêu thị về. Châu My ôm một túi đồ nhỏ, thoải mái khoác tay Mẹ Dương nói cười bước vào nhà, theo sau là người làm. Vừa vào đến cửa, đã thấy một đội giày cao gót của phụ nữ, Mẹ Dương hiền hậu hỏi: “Nhà mình đang có khách sao ?” – Bà như đứng yên một giây khi nhìn thấy “vị khách” kia. Ngọc Bích lập tức đứng dậy chào hỏi: “Con chào Bác. Bác khỏe không ạ?”. Bà không trả lời, vẻ mặt có chút xấu đi. Ba Dương cũng có chút ngượng ngùng nhìn Châu My. Vẻ mặt anh dường như thoáng chút lo sợ.
Châu My cảm nhận được sự khác thường của không khí xung quanh, cô càng tò mò không biết vì sao lại vậy ? Khi nhìn thấy, vẻ mặt cô đang không hiểu gì, nhìn Ngọc Bích chằm chằm, anh mới nhanh nhẹn đứng dậy, nói: “Em đang cầm gì vậy ? Đưa đây anh đem xuống bếp cho” – Giọng anh dịu dàng vang lên. Cô rời mắt khỏi Ngọc Bích, tươi cười trả lời lại: “Không có gì. Em tự đem xuống bếp được rồi, sẵn tiện lấy nước cho Mẹ, anh cứ ngồi đó đi”. Nói rồi, cô ôm túi đồ xoay người đi xuống bếp, Mẹ Dương cũng ngồi xuống. Cuộc trò chuyện tiếp tục với sự “bắt đầu” của Ba Dương: “Cô đến đây có chuyện gì thì nói nhanh đi ?”
“Người kia là…hôn thê của anh Minh đúng không Bác ?” – Ngọc Bích hỏi lại
“Phải. Sắp tới sẽ có một lễ cưới” – Mẹ Dương trả lời
“Không dài dòng nữa. Con đi thẳng vào vấn đề. Năm đó, con không có gì trong tay, nên mới quyết định ra đi khi hai bác phản đối. Bây giờ, con đã thành đạt, có đủ điều kiện, cũng được xem như là môn đăng hộ đối. Nên con mong hai Bác bỏ qua hôn ước kia, mà chấp nhận con” – Ngọc Bích nói dõng dạt
“Cô đang ra lệnh cho ai vậy ?” – Ba Dương bắt đầu phản ứng mạnh mẽ hơn
“Con nhất định sẽ lấy lại tình yêu của mình. Con và Thiên Minh từ đầu đã yêu nhau chỉ vì hai Bác một mực phản đối thôi. Theo con hôn ước căn bản cũng chỉ là lý thuyết, không quan trọng đâu, cái chủ yếu là tình cảm của hai người. Con tin rằng anh ấy vẫn còn rất yêu con. Còn vị hôn thê kia chắc chắn là do hoàn cảnh ép buộc thôi. Cô ta chắc chắn là người thay thế của con. Đúng không anh ?” – Ngọc Bích đang nói đột nhiên ngừng lại hỏi anh, Ngọc Bích đang rất đắc ý, bởi cô nghĩ rằng Thiên Minh còn rất yêu cô và luôn chờ đợi cô. Nhưng không ngờ, phản ứng từ anh lại khiến Ngọc Bích ngạc nhiên, rơi từ đỉnh núi xuống đáy vực: “Cô nói đủ chưa vậy ? Năm đó, là ai không nghe lời tôi, là ai… ” – Ánh mắt anh dữ tợn hơn
Lời nói của anh bị cắt ngang bởi thứ âm thanh lớn, chính là tiếng ly va chạm với mặt sàn. Mọi người mãi chú ý đến lời nói của Ngọc Bích mà không để ý có người đứng phía sau từ bao giờ. Mọi người hốt hoảng nhìn về phía phát ra âm thanh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui