Chương 17: Ăn Tối
Cô nhanh chân rời khỏi sảnh của Tập Đoàn, trở ra xe. Sau khi lên xe, cô bảo tài xế chạy, rồi lấy điện thoại ra gọi cho anh
“Anh đang làm gì đó ?” – Cô hỏi như không biết gì
“Anh đang ở Tập Đoàn. Sao vậy Vợ yêu ?” – Anh thành thật
“Không có gì. Em muốn ăn tối ở ngoài. Có được không ?” – Nũng nịu
“À…” – Anh ấp úng một lúc
“Sao hả ? Anh có hẹn rồi hả ?” – Cô hỏi lại
“Ừ. Một cuộc hẹn, nhưng không quan trọng lắm. Nếu em muốn anh sẽ hủy” Anh hỏi ý cô
“À, vậy thì không cần đâu. Hôm khác chúng ta đi ăn cũng được” – Cô tỏ ra thất vọng
“Sao ? Em buồn hả ? Để anh hủy hẹn” – Anh lo lắng
“Thôi. Em đi ăn với Ba Mẹ cũng được”
Sau đó cô cúp máy, để anh không nói thêm gì nữa. Nếu như anh hủy hẹn, cô sẽ không “diễn” được. Cô thấy hơi hào hứng cho “vai diễn” tối nay của mình. Cảnh vật bên ngoài như đẹo hơn. Nhưng cô cũng không khỏi lo sợ. Nhỡ anh làm việc gì có lỗi với cô thật thì cô biết xử lý như thế nào đây ? Cái ý nghĩ đó nhanh chóng bay đi, vì cô tin anh sẽ không làm cô đau lòng. Mặc dù nói vậy, nhưng mà đâu lường trước được Mỹ An có để yên cho anh không ? Cô mãi suy nghĩ cho đến khi xe dừng lại trước cửa Biệt thự. Cô xuống xe, bước vào nhà
“Con chào Mẹ” – Mặt cô buồn bã, chào hỏi
“Sao vậy con gái ? Không phải con nói đi ăn tối sao ?” – Mẹ Dương lo lắng hỏi lại khi thấy vẻ mặt của cô
“Dạ phải. Nhưng mà Thiên Minh có hẹn rồi Mẹ. Nên con quay về” – Cô tỏ ra thất vọng
“Thôi. Con đừng buồn nữa. Đợi Ba về, chúng ta cùng đi ăn, có được không ?” – Mẹ Dương dỗ dành cô
“Dạ, dĩ nhiên rồi Mẹ. Vậy con xin phép lên phòng trước” – Cô vui ra mặt
“Ừ”
Cô lên phòng của mình. Từ ngày cô về Biệt thự ở tới nay, cô vẫn chưa để ý kỹ căn phòng. Căn phòng với hai màu chủ đạo là đen trắng. Được thiết kế đậm chất cổ điển của Châu Âu. Một tủ quần áo rộng màu đen đặt ở góc phòng, một bàn trang điểm đặt cạnh cửa phòng tắm, một cái tủ đặt cạnh giường ngủ. Cô bước đến, ngồi xuống giường mở hộc tủ ra xem. Trong đó, có một cuốn sổ lớn. Thì ra là cuốn album ảnh. Có một bức hình trong rất quen. Hình chụp từ phía sau, là một cô gái. Cái đầm cô gái mặc torng hình cũng rất quen. À…Không phải là mình sao ? Cô nghĩ rồi bật cười, anh đã chụp lén khi hai người cùng đi ăn tối bên ngoài
Đang xem thì có tiếng điện thoại reo
“Alo” – Cô bắt máy
“Phu Nhân, Chủ Tịch đã rời khỏi Tập Đoàn cách đây 15 phút” – là cô gái tiếp tân lúc chiều
“Còn thư ký An ?” – Cô lạnh lùng hỏi lại
“Dạ, hình như là chị ấy đã rời khỏi Tập Đoàn cách đây 1 tiếng rồi ạ”
“Được. Tôi biết rồi” – Cô cúp máy rồi nhanh chóng xuống nhà đi ăn cùng Ba
Mẹ Dương
………
Tại nhà hàng Avilon lúc này
“Tôi đến rồi. Sao chỉ có mình tôi vậy ?” – Anh lạnh lùng nói với Mỹ An
“À, mọi người chờ anh lâu quá nên đã về trước hết rồi” – Mỹ An ấp úng trả lời
“Thật vậy sao ? Vậy thì ăn nhanh đi rồi về” – Anh lãnh đạm
“Được” – Mỹ An chấp nhận
Tại một nhà hàng được thiết kế theo kiểu Pháp, món ăn Châu Âu, đèn thắp mờ. Bàn ăn thì có cả nến lẫn hoa hồng. Càng làm cho không gian nhà hàng thêm phần lãng mạn.Trong một góc của nhà hàng lúc này chỉ có hai người. Nến đang lung linh, cùng với rượu vang đỏ, nhưng Mỹ An chỉ chăm chú nhìn anh. Anh thì ngược lại, chỉ chăm chú ăn. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng họ là một đôi tình nhân, đang rất hạnh phúc. Nhưng thật ra thì…một bên say đắm. Một bên lại không thấy hứng thú gì, chỉ vì lịch sự nên bất đắc dĩ đi. Cho đến khi một cô gái bước vào nhà hàng. Cô mặc một chiếc áo đầm quý phái, dịu dàng cười nói cùng hai người đi cùng. Cả nhà hàng phải ngưng lại một giây vì sự xuất hiện của họ. Trên người cô gái toát lên một vẻ đẹp đằm thắm của một tiểu thư cao quý. Không ai khác, đó chính là Châu My. Tuy cô vẫn đang cười nói với Ba Mẹ nhưng mắt thì đang tìm “mục tiêu” của mình. Khi nhìn thấy cô bắt đầu “vai diễn” của mình
“Ba Mẹ, hay là mình đi nhà hàng khác đi” – Cô đứng trước mặt Ba Mẹ Dương, chặn họ lại nói
“Sao vậy ? Đã lỡ vào rồi thì chúng ta cứ ăn ở đây luôn đi” – Ba Dương nói
“Nhưng mà chúng ta không vào nữa được không Ba ?” – Cô hơi ấp úng
“Sao vậy ? Con có chuyện gì sao ? Con tránh ra xem” – Ba Dương kiên nhẫn với cô
“Đến lúc rồi. Chuẩn bị tiếp đón đi” – Cô thầm nghĩ, rồi làm vẻ mặt “bất đắc dĩ” sau đó tránh sang một bên, ánh mắt có phần chùn xuống
“Con đến đó với Ba” – Ba Dương dứt khoát
“Ba…Ba…Thôi mà Ba…Là con kêu anh ấy đừng hủy hẹn” – Tiếp tục “diễn”
“Con nghe lời Ba đi. Bà ra xe trước đi” – Ba Dương quay sang nói với Mẹ Dương
“Ở đây là nhà hàng đó. Có gì từ từ về nhà hãy nói” – Mẹ Dương nói rồi ra xe trước
Ba đi trước, cô chậm rãi theo sau. Đến trước bàn của anh và Mỹ An
“Hay nhỉ ? Ăn tối lãng mạn quá” – Ba Dương mỉa mai
“Chào chị Mỹ An” – Cô làm vẻ mặt hết sức khổ sở, cúi đầu chào Mỹ An
“Dạ, con…con chào Bác” – Mỹ An hốt hoảng chào hỏi
“Ba…Châu My…Sao hai người…?” – Anh ấp úng, có vẻ hơi lo sợ khi nhìn thấy ánh mắt cô
“À, em cùng Ba Mẹ ra ngoài ăn tối, vô tình…” – Châu My “sợ” anh giận nói
“Con không đi cùng Vợ, lại ra ngoài ăn là vì người này sao ?” – Ba Dương nói, rồi chỉ tay về phía Mỹ An
“Ba…Ba…Tại con kêu anh ấy đừng hủy hẹn…Ba đừng trách anh ấy” – Châu My bày tỏ
“Con xem đó. Châu My, con bé hiểu chuyện như vậy, mà con ra ngoài ăn tối với hạng người này không thấy có lỗi sao ?” – Ba Dương trách anh
“Ba…Con…” – Anh ấp úng không biết phải nói sao
“Ba…Chuyện này cũng đâu có gì to tát…Anh ấy chỉ ăn tối thôi mà. Con không sao. Chúng ta ra nhà hàng khác, Ba Mẹ cũng đói rồi mà. Có gì về nhà sẽ nói sau nha Ba” – Cô níu tay áo Ba Dương
“Thôi được. Chuyện này tùy con xử lý”
“Ba ra xe trước đi. Con sẽ ra ngay” – Cô nhẹ nhàng
Sau khi Ba Dương bước ra khỏi nhà hàng. Cô liền thay đổi sắc mặt
“Hai người đi ăn tối cùng nhau sao ?” – Cô tỏ ra rất bình tĩnh hỏi anh. Nhưng anh chưa kịp trả lời thì Mỹ An đã tiếp lời:
“Phải đó. Là tôi mời anh ấy ra ngoài ăn tối. Thì sao ?” – Mỹ An lên giọng
“Mỹ An, cô lớn tiếng với Châu My quá rồi đó” – Anh bức xúc
“Không có gì. Cũng tốt. Giữa Chủ Tịch và thư ký thì cũng nên đi ăn” – Châu My bình tĩnh
“Cô nói sai rồi. Chỉ là vì tôi thích anh ấy nên mới mời”
“Ồ. Vậy hai người cứ tiếp tục ăn tối đi. Tôi không phiền nữa, tôi đi trước” –
Cô lạnh lùng, ánh mắt sắc hơn. Bước đi không chút luyến tiếc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...