Thiếu niên bảo vệ đội trưởng, cơ thể không tránh khỏi bị vài vết trầy xước, nhưng cô không để ý, chống gậy đứng dậy, còn đưa tay ra kéo đội trưởng lên, giúp anh ta đứng vững.
Đội trưởng đang hoảng hồn mới hoàn hồn lại, đỡ cô đứng lên, không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Nhóc con, thân thủ tốt quá! Vừa rồi cảm ơn cậu nhé.”
Triều Kim Tuế mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu với anh ta.
Khuôn mặt vốn dĩ quá tinh xảo khiến người ta liên tưởng đến sự nữ tính, nhờ khí chất tĩnh lặng mà trở nên thanh tao thoát tục, dù dính đầy bùn đất cũng vẫn giống như một vị tiên trên chín tầng trời, lúc này càng khiến mọi người nghĩ đến cô như một cao thủ.
Các thành viên đội cứu hộ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cảm thấy may mắn vì đã sống sót, từng người một cảm ơn Triều Kim Tuế.
Họ kiểm tra kỹ lưỡng vết thương trên người cô, phát hiện chỉ có vài vết trầy xước, nhưng do vừa rồi bảo vệ đội trưởng nên vết thương có phần nặng hơn.
Cả nhóm vội vàng đưa cô xuống núi.
Trên đường đi, các thành viên đội cứu hộ, kể cả đội trưởng, đều rất tò mò về màn biểu diễn vừa rồi của cô, song thấy cô ít nói, dù trong lòng hào hứng như gặp được cao thủ võ lâm, họ cũng không dám hỏi nhiều.
Ai cũng biết người bị mắc kẹt là một ngôi sao nhỏ, nên trong tiềm thức họ nghĩ cô là một diễn viên đóng vai võ thuật.
Dù vậy, họ vẫn không khỏi ngắm nhìn thiếu niên đó, chỉ thầm cảm thán, người nổi tiếng đúng là ngôi sao, vừa xinh đẹp vừa biết võ, bảo sao lại nổi tiếng như vậy.
Tuy nhiên, những người đàn ông thô kệch này không theo dõi tin tức giải trí, nếu họ có chú ý, sẽ biết cô không phải diễn viên võ thuật, mà là một “bình hoa di động” nổi tiếng trong giới, bị nhiều người khinh thường vì nét nữ tính - cậu thần tượng nhỏ Triều Kim Tuế.
Khi đến gần lối ra, đội trưởng vẫn không ngừng cảm ơn Triều Kim Tuế.
Nếu không có phản ứng nhanh nhạy của cô, anh ta chắc chắn không thể sống sót dưới tảng đá đó.
Hơn nữa, cậu thiếu niên này cư xử rất đúng mực, khiến đội trưởng càng thêm cảm kích và chân thành trong lời cảm ơn.
Nghe vậy, Triều Kim Tuế cuối cùng cũng lên tiếng: “Không cần cảm ơn đâu, huynh đài đã mạo hiểm lớn như vậy lên núi cứu bần đạo, lẽ ra là tôi phải cảm ơn anh mới đúng.
Vừa rồi chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Đội trưởng nghe cô nói với vẻ nghiêm túc, có phần sững sờ, gãi đầu nói: “Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà…”
Triều Kim Tuế nghiêm nghị đáp: “Chính vì vậy mà càng phải cảm ơn anh.”
Đội cứu hộ mỗi năm không biết phải cứu bao nhiêu người, từ vớt người dưới nước, tìm kiếm trên núi, đến những nơi hiểm trở khác, họ đều phải đi qua, công việc thực sự rất vất vả.
Chính vì biết đến nghề này từ ký ức của nguyên chủ nên trong lòng Triều Kim Tuế rất tôn trọng họ, cảm thấy họ thực sự là những người có tinh thần chính đạo.
Lần lở đất này không chỉ gây ra tổn thương thể xác mà còn là đả kích tinh thần đối với nguyên chủ - bởi vì cô đã được cứu, nhưng đội trưởng đội cứu hộ lại hy sinh để cứu cô.
Người hy sinh đó chính là người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành đang gãi đầu trước mặt cô.
Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của đội trưởng cũng chính là tảng đá đó, mà không phải là do anh ta trực tiếp cứu nguyên chủ mới mất mạng.
Tuy nhiên, mọi người không quan tâm đến những chi tiết này, họ chỉ biết rằng một đội trưởng cứu hộ vĩ đại đã hy sinh vì một kẻ không chịu phối hợp, một người có tiếng xấu khắp nơi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...