mặt tự tin, có phần khinh khỉnh của Joseph đến vậy. Nhất là khi thấy Ariel có những cử chỉ thân mật với Joseph. Điều đó làm anh cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Hai chàng trai của chúng ta cứ thế mà đứng kình nhau mà miệng thì vẫn cười , thế mới là đáng sợ. Chỉ có tội Ariel. CÔ nàng chẳng biết gì cả. Cô giương đôi mắt ngây thơ chết người của mình nhìn hai anh rồi cô lại phang một câu:
- Hai anh sao lại nhìn nhau đắm đuối thế? Bộ cả hai có chuyện gì muốn nói riêng với nhau sao?
- À ko ! Tại anh thấy Vanness hơi quen quen nên mới nhìn cho kỹ vậy mà
Joseph đã nhanh chóng xua tan sự nghi ngờ của Ariel bằng một câu trả lời rất hợp tình hợp lí. Joseph ko muốn dùng dằng lâu , anh quay sang Ariel nói:
- Mình về thôi Ariel ! Chúng ta còn có " nhiệm vụ " cần phải làm đó
- Uhm ! Bye bye Vanness có duyên gặp lại!
Joseph và Ariel chia tay Vanness. Dù cả hai đã đi một đoạn khá xa nhưng ....họ vẫn cảm thấy dường như ánh mắt của Vanness vẫn đang dõi theo.
Còn Vanness khẽ nhếch mép cười thầm nói:
- Yên tâm chúng ta nhất định sẽ gặp lại, con mèo con dễ thương ạ!
Nói xong, anh cũng cùng nhóm bạn mình đi về. Cuộc gặp gỡ định mệnh này hứa hẹn sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức đến cho Joseph và Ariel lắm đây.Nhưng chỉ cần cả hai đồng tâm thì chắc chắn sẽ vượt qua được thôi. Cũng như người ta đã có câu " Hai người yêu nhau ko chỉ nhìn nhau, mà là cả hai phải cùng nhìn về một phía"
Khi hai vợ chồng Joseph về khách sạn thì thấy một đám lố nhố kia đang ngồi ở đại sảnh chờ mình . Nhưng điều đáng nói ở đây là mặt mày người nào người nấy như " chết chưa chôn " vậy á ! Joseph đi tới mỉm cười hỏi:
- Sao hả? Chưa tìm được con bé hả?
- Tìm được rồi ! - Nana đáp với giọng buồn hiu - nhưng mà........
- Thật sao? Tìm thấy rồi hả? Hay quá rồi. Mà tìm ở đâu ra vậy? - Ariel nói mà ko ko nổi vẻ vui mừng
- Con bé trốn đi chơi vòng vòng rồi mệt quá nó tự trở về phòng . Mà con bé lại nằm lăn ra ngủ , ko thèm nói với ai tiếng nào. Cửa phòng con bé cũng khóa nốt. Danson thây nghi ngờ nên mới đến xem, thấy cửa khóa mà trong phòng máy lạnh đang được mở nên mới tìm người đến mở khóa. Thì thấy con bé nằm ngủ chèo queo - Nana nói một hơi
- Vậy tốt quá rồi ! làm chúng tôi tìm muốn chết - Ariel hí hửng nói
- Ủa mà Mike và Rannie đâu sao ko thấy? - joseph đảo môt lượt hỏi
Nghe đến hai cái tên này, ai nấy đều xụ mặt xuống, lắc đầu mà ko nói. Ko biết chuyện gì đã xảy ra cho hai người này nhỉ???
- Mike và Rannie thế nào?
Ko hẹn mà cả Joseph và Ariel củng lúc hỏi. Nhưng vẻ mặt thì cực ngố. Cả đám nhìn hai người mà lắc đầu lia lịa. Mãi một lúc sau Matt mới bùi ngùi nói:
- Lúc mọi người tìm được cô bé cũng là lúc phát hiện ra Mike và Rannie bị.......mất tích. Đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được họ......bọn anh....
Nói tới đây, Matt im bặt ko nói nữa. Còn mặt Ariel bây giờ xanh ngắt như tàu lá chuối. Đôi mắt mở to đến mức ko thể mở to hơn được nữa. Nắm phút....mười phút đứng bất động, cô và Joseph đồng thanh la lên:
- CÁI GÌ? MẤT TÍCH? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? Tiếng hết kinh hoàng của hai vợ chồng Joseph làm cả khách sạn bị chấn động. Mọi người đều đứng sững nhìn hai anh chị.
- PHẢI ! ĐÃ BỊ MẤT TÍCH. CÒN TẠI SAO THÌ CÓ TRỜI MỚI BIẾT.
Bốn cái miệng của Matt, Joe, Danson và Nana cũng chẳng vừa. Tiếng hét của bốn người đáp trả còn to gấp hai lần tiếng hét ban nảy. Lần này thì tất cả mọi người đều phải ôm tai muh phất cờ trắng đầu hàng.
- Trời ơi ! Chuyện gì xảy ra vậy nè ? - Ariel vừa nói vừa chỉ
Cả đám theo hướng chỉ tay của Ariel mà nhìn thì thấy một cảnh tượng hải hùng xảy ra. Mọi người đang vội vàng ôm quần áo, đồ đặc chạy biến về phòng. Chưa đầy ba giây, cả cái đại sảnh vắng hoe chẳng còn bóng ma nào.
Joseph kéo Ariel ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu ngao ngán nói:
- Vụ này mới giải quyết xong lại tới vụ khác!
- ...............
- Mọi người đã tìm kỹ hết chưa? - Joseph hỏi với giọng mệt mỏi
- Rồi - cả đám tiu nghỉu nói
- Vậy đi ! Chúng ta chia nhau ra tìm một lần nữa đi ! Lần này phải tìm kỹ những nơi đáng nghi. Nhất là những nơi mà ít người lui tới. Nếu đến sáng mà vẫn chưa tìm ra thì báo cảnh sát - Jospeh phân công
- Uhm !
Sáu người nhất chí rồi sau đó chia nhau ra đi tìm. Mặc khác, Mike và Rannie thì đang bị dồn vào một nơi " tiến cũng ko được mà lui cũng ko xong"
Do ban nảy lo tìm kiếm quá hăng say nên cả hai vô tình đã đi vào hầm rượu. Nhưng người canh kho đã vô tình khóa trái cửa lại nên dù có cánh thì hai anh chị nhà ta cũng chẳng thể bay ra được.
Sau một hồi tranh cãi kịch liệt, người này đổ lỗi người kia bây giờ cả hai đều như tướng bại trận. Họ mệt mỏi ngồi phịch luôn xuống đất mà ko hề hay rằng, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.
Môi răng của Rannie đánh vào nhau lập cập . Ấy thế mà cô nàng vẫn ham nói:
- Sao..sao...lạnh dữ vậy nè ?
Đưa mắt nhìn sang Mike cô thấy anh cũng có hơn gì cô đâu. Nhưng được cái, do anh là đàn ông nên sức đề kháng mạnh hơn . Vì thế chưa đến nỗi môi răng va nhau lốp cốp như Rannie.
Mặc dù lạnh thật, nhưng khi nghe " vợ iu " của anh rên rỉ tự nhiên Mike cảm thấy xót vô cùng. Anh lúi húi cởi chiếc áo khoác ngoài duy nhất của mình ra và khoát lên người Rannie.
- Anh... làm gì thế ? Bộ ....bộ điên sao? Anh đưa cho tôi còn....còn anh tính sao?
- Tôi...tôi ko sao! - anh nở nụ cười méo mó với Rannie - Dù sao tôi cũng là..là nam nhi. Nên...nên chịu lạnh cũng..cũng tốt hơn !
Nhìn Mike giờ chỉ còn có cái áo trong mỏng manh, đã vậy mà còn là loại áo thun ba lỗ nữa chứ , làm lộ hai bắp tay rắn chắc của anh nhưng giờ đây, nó đã lạng ngắt và tê cứng mất tiêu òi. Rannie lim dim đôi mắt nhìn anh mà tội nghiệp
" Sao cái tên này hôm nay lại hiền thế ? Nhưng........nhìn mặt anh ta tội quá chừng ! Hay là......."
- Xích lại đây đi!
Rannie thỏ thẻ nói. Còn Mike thì ngạc nhiên nhìn cô. Vì chưa bao giờ Rannie nói chuyện với anh bằng cái giọng ngọt ngào đó cả, lúc nào cũng cãi với cãi. Hôm nay, nghe được một câu tốt lành từ miệng cô làm Mike vui quá chừng.
Anh chàng cố gắng lê cái thân đến gần chỗ Rannie đang ngồi. Bất ngờ.....cô choàng một nửa chiếc áo khoát đó sang người anh.Rồi nhỏ nhẹ nói mà đôi mắt mở ko muốn lên, cái đầu cô dựa hẳn vào bờ vai của Mike: - Như vậy thì cả hai sẽ ko bị lạnh nữa!
Đột nhiên, Mike nghe trái tim mình đập thình thịch. Một thứ cảm giác ấm áp len lỏi vào trong tâm hồn của anh cũng như của Rannie. Mike dựa đầu mình vào đầu Rannie và......hôn nhẹ lên trán của cô. Bất giác, cả hai cùng nở một nụ cười trên khóe môi. Có lẽ, mùa xuân thật sự đã đến với họ rồi
Lại nói về mọi người. Họ đang chạy tứ tung tìm hỏi thăm tung tích của Mike và Rannie. Gặp ai họ cũng níu lại hỏi thăm. Đã một tiếng rưỡi rồi mà vẫn ko có hơi hám gì cả. Mọi người đói vừa mệt nhưng chẳng ai dám ngừng nghỉ. Họ gần như muốn lật tung tất cả mọi ngóc ngách trong khách sạn. Nhưng lại có một nơi mà chẳng ai để ý tới.
Matt thở hồng hộc, tay chống đầu gối còn miệng thì lẩm bẩm :
- Cái thằng chết tiệt này ko biết bốc hơi đi đâu nữa ! Mày mà về tao ko băm mày ra cho hả cơn giận này thì tao ko phải là Matt nữa !
Rồi anh liếc mắt sang nhìn bà xã yêu dấu của mình mà thầm tiếc hùi hụi
" Hixhixhixhix còn đâu là tuần trăng mật của người ta chứ ! Với lại...với lại đêm tân hôn ngọt ngào của...của người ta nữa. Tên Mike này đúng là hại anh em muh "
Hình như ko phải chỉ có một mình Matt nghĩ vậy đâu mà tất cả ba anh đều thầm rủa thèng bạn quý hoá của mình. Còn đúng nửa tiếng nữa thôi. Nửa tiếng nữa nếu ko tìm ra hai người họ thì buột lòng báo cảnh sát thôi.
- Sao hả? Tìm thấy chưa?
Danson, Nana chạy đến hỏi. Nhưng.......họ chỉ nhận được cái lắc đầu chán nản . Họ người gục đầu xuống , vẻ mặt bơ phờ , dáng đi thất thiểu thấy mà tội.
Còn Joseph và Ariel thì sao? Joseph thấy có điều gì đó bất ổn nên đã kéo Ariel đến một nơi để kiểm tra lại. Nơi đó chính là phòng quan sát. Anh đã bảo nhân viên cho quay lại đoạn băng cách đây hai tiếng kể từ khi Mike và Rannie mất tích. Chợt...........
- Khoan đã ! Ngừng lại đoạn này dùm ! - Josepg đột ngột la lên
Đoạn băng được cho đứng lại vào thời điềm mà Joseph yêu cầu. Anh và Ariel dán mắt vào màn hình mà xem. TRong băng, có một nam một nữ đang đi vào khu vực cấm.
- Đó là Mike và Rannie mà ! - Ariel vừa kinh ngạc vừa vui mừng kéo tay chồng nói
- Anh có biết đó là đâu ko? - Joseph hỏi người nhân viên trong phòng máy
- À ! Đó là hầm rượu. Nhưng mà nếu.........- nói tới đây anh ta ko nói nữa
- Nhưng mà cái gì ? - cả hai vợ chồng Joseph cùng đồng thanh hỏi
- Nhưng nếu bạn của hai người ở đó thì hai người mau đi cứu đi. Vì muốn bảo vệ rượu ko bị hư nên nhiệt độ trong hầm rượu sẽ càng giảm dần. Nên hai người phải.........
Joseph và Ariel nhìn nhau hãi hùng. Anh cùng vợ ba giò bốn cẳng chạy đi như tên lửa. Mà tay thì lầm mò chiếc điện thoại trong túi quần ra mà bấm số ấy người kia.
- Matt ! Anh cùng mọi người mau tới hầm rượu đi. Nhanh lên !!! - anh nói như hét vào điện thoại rồi cúp máy cái rụp
Năm phút sau, mọi người đã đứng trước cửa hầm rượu. Matt cho người mở hầm ra thì thấy.....Mike và Rannie đang ở trong đó.
Hai anh chị đang ở tư thế hết sức là " tình củm " . Họ ôm nhau nằm dài xuống dưới đất, mình co ro lại vì lạnh. Khuôn mặt thì tái mét. Trên đầu thì lốm đốm tuyết trắng . Nhìn y hệt như hai người đang ở Nhật Bản trượt tuyết mới về vậy.
Cả bọn hoảng hồn chạy lại phụ nhau đỡ hai anh chị lên. Họ anh người Mike và Rannie nhưng........dường như ko có phản ứng gì cả. Matt và Danson tức tốc bế xốc hai người về phòng. Họ gọi cả chục bác sĩ đến khám .
TRong phòng bây giờ nhộn nhịp còn hơn là cái chợ. Ai nấy đều đứng ngồi ko yên. - Ko biết Rannie có sao ko nữa ? - Nana đi qua đ lại lẩm bẩm
- Hy vọng là ko sao. Họ ở trong đó lâu quá chắc chịu nhiều khổ sở rồi ! - Joe cũng lo lắng ko kém
- Trời ơi ! Hai người làm ơn đừng có đi qua đi lại , cũng đừng có nói điềm gở nữa có được ko? Họ ko sao đâu ! - Danson muốn điên cái đầu
Đúng lúc đó thì mí ông bác sĩ từ trong phòng riêng của hai người đi ra. Cả đám bổ nhào tới hỏi:
- Họ sao rồi bác sĩ ? - Joseph hỏi
- Ko sao ! Chỉ là chịu lạnh lâu quá nên mới ngất xỉu thôi. Cũng may là cứu ra kịp nếu ko thì họ tiêu tùng rồi - ông bs thứ nhất nói
- Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho hai người họ rồi. Khi nào họ dậy thì cho họ ăn một chút cháo lót dạ thì sẽ ko sao đâu - bs thứ 2 nói
- Nếu ko có gì nữa thì chúng tôi về trước. Nếu có gì thì cứ gọi cho chúng tôi - ông thứ 3 nói
Xong rồi cả chục ông kéo nhau ra về. Đến bây giờ, mọi người mới có thể thờ phào nhẹ nhỏm.
- các anh đi ngủ trước đi ! Để bọn em chăm sóc họ cho. Chiều tới giờ các anh cũng tất bật dữ rồi - Nana thở ra nói
- Vậy...còn các em thì sao? - Danson hỏi ngược lại
- Bọn em ko sao. Thôi các anh đi nghỉ đi !
Bàn giao công việc xong, mí anh do quá đừ nên nằm lăn ra sofa mà ngủ. Còn ba cô nàng thì thay nhau túc trực bên giường của Mike và Rannie.
TRời tờ mờ sáng thì Rannie trở mình . Cô cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân đau ê ẩm.
Cô ngồi dậy đảo mắt quanh phòng và dừng lại ngay cạnh giường của mình. Rannie phì cười vì thấy Nana đang ngủ gà ngủ gật cạnh cô. Rannie nhẹ nhàng kéo chăn định ra ngoài nhưng Nana cũng giật mình thức theo.
Cô nàng mắt nhắm mắt mở nhìn con nhỏ bạn quý hóa c ủa mình mà ko khỏi mừng rỡ . Nana nhìn Rannie cười toe toét hỏi:
- Bà dậy rồi hả? Thấy trong người sao rồi ? Có khó chịu chỗ nào nữa ko? Nếu mệt thì nằm nghỉ đi khoan hãy ngồi dậy . Hay là để tui đi lấy cháo cho bà ăn nhá !
- TỪ từ , bà làm gì mà sổ một đống câu hỏi ghê thế? Sao tui trả lời kịp. Uhm! tui mới dậy thôi. TRong người ko sao hết. Ko có chổ nào khó chịu cả. Bây giờ tui muốn ngồi dậy đi một vòng cho khỏe được hông? Với lại tui chưa có đói - Rannie từ tốn trả lời hết các câu hỏi của Nana
- Ko sao thì tốt rồi ! - Nana ôm chầm lấy Rannie nói
Tuy ôm Nana nhưng hình như đôi mắt Rannie vẫn dáo dát nhìn quanh tìm kiếm ai đó. Nét thất vọng , hụt hẫn hiện rõ trên gương mặt Rannie khi ko tìm được thứ mà cô muốn tìm. Rannie kéo Nana ra, e dè hỏi:
- ......Mike đâu rồi ?
Nhìn nét mặt của Rannie làm cho Nana ko khỏi phì cười. TRông nó ngố ngố sao ấy. Nhưng..........đột nhiên tính nghịch ngợm của cô nàng " ngổ ngáo " này bộc phát nên Nana đã chơi Rannie một vố:
- Mike à? Mike...............
- Sao hả ? - Rannie lo lắng đến phát sốt mà Nana lại cứ nhởn nhơ
- Mike.......Mike đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói........nói có lẽ Mike sẽ ko...........- Nana vờ ngập ngừng, khó xử
- Sẽ ko gì hả ? - Rannie chịu hết nổi nên hét lớn lên hỏi
- Có lẽ sẽ ko tỉnh lại nữa !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...