Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Kiệt nhìn theo bóng hắn chạy đi chỉ biết lắc đầu thầm nghĩ "con bé này đã không biết đường còn ở lại sau làm gì không biết, chỉ tội thằng Phong thôi. Cơ mà thằng này được, làm em rể tốt đây, haha" rồi tự nhiên đứng cười làm cả lớp nó thấy chỉ biết lắc đầu, tất cả đồng loạt suy nghĩ "không hiểu ông điên này làm sao mà được làm hiệu trưởng nữa" rồi lắc đầu tiếc ột người đẹp trai mà thần kinh bị rung rinh.
Sau một hồi tìm kiếm, cả lớp bây giờ đã làm theo đúng yêu cầu của Kiệt, mỗi người cầm trong tay 4 con kiến và 1 con sâu đưa đến trước mặt Kiệt
-Tốt lắm, các em đã làm đúng theo yêu cầu của tôi. Giờ thì...vất chúng đi-Kiệt bình thản nói
-Hả?-cả lớp đồng thanh hét lên. Máu nóng dồn lên mặt làm mặt người nào người nấy đỏ gay
-Grừ....rõ ràng là bắt ép lớp mình-Như lẩm lẩm
-Đúng đó, thật đáng ghét-Trâm cũng tức tối không kém
-Thù này nhất định mình sẽ trả-Thanh bẻ tay kêu "rắc, rắc"
-Kiểu này thì phải kêu Hân phá "bay" cái trường này luôn mới được-Nhi cũng không kém phần bực bội.
-Đúng vậy. Phá tan nát cái trường của ổng luôn đi.
Phá trường! Phá trường!-phái nữ cùng nhau hô khẩu hiệu nhưng chỉ hô nhỏ không cho Kiệt nghe thấy
Đứng phía sau mấy cô nàng, mấy chàng lớp 10C chỉ biết lắc đầu cười và thương thầm cho cái trường tội nghiệp.
-Nói mới nhớ, sao Hân đi lâu vậy nhỉ?-Lan thắc mắc
-Nãy mình thấy Phong chạy theo hướng cũ, không biết có chuyện gì không nữa-Tuấn Mập nói
-Phong quay lại tìm bé Hân rồi-Kiệt thấy mấy đứa thắc mắc thì lên tiếng
-Ủa, sao thầy biết? Mà sao Phong lại phải tìm Hân?-Nhi thắc mắc
-Con bé Hân bị bệnh mù phương hướng-Kiệt chậm rãi nói rồi đưa 2 tay lên bịt lỗ tai lại
-Hả?-cả lớp đồng thanh hét to. Chắc họ xỉu hết mất. Lớp trưởng tinh ranh của họ mà lại mù phương hướng á. Không thể tin được
-Không cần hét to vậy đâu. Từ nhỏ nó đã vậy rồi-Kiệt phẩy tay ra chiều đó là chuyện bình thường.
-Giờ thì một người đại diện lên lấy mật thư cho cả lớp rồi giải đi. Giải xong thì cứ đi trước, lát nữa 2 đứa nó đến tôi sẽ chỉ đường đến nơi tiếp theo giùm cho. Chắc Phong không bị mù phương hướng giống Hân đâu-Kiệt nói rồi đưa mật thư cho lớp.

-Chi bằng bây giờ chỉ đường cho lớp trước luôn đi thầy-Quân gian manh lên tiếng
-Còn lâu. Tính dụ tôi à, không được đâu, tự giải mật thư đi-Kiệt vừa nói vừa đưa ngón trỏ ra lắc qua lắc lại ý bảo không dụ được anh đâu.
****
Ở trại chỉ huy, mọi người có mặt ở đó lo lắng cho Nhã Vy. Vị bác sĩ đi theo đoàn cắm trại vội vàng đến bấm huyệt và vỗ nhẹ mấy cái vào má Vy cho cô tỉnh lại.
-Em cảm thấy thế nào rồi? Đau ở đâu?-bác sĩ hỏi
-Em...em...đau..bụng...quá..-cô ta thấy nhiều người nên giả bộ mệt mỏi, nói giọng đứt quãng
-Bây giờ em ấy không được khỏe, mọi người nên ra ngoài để cho thoáng không khí, chứ ở đông quá em ấy mệt thêm.-Bác sĩ thấy cô có vẻ mệt mỏi thì quay lại nói với mọi người
Mọi người nghe bác sĩ nói vậy nên kéo nhau ra ngoài, chỉ còn bác sĩ với Vy ở trong phòng, cô ta lập tức trở mặt nói
-Tôi không sao, không cần phải khám. Bây giờ tôi sẽ đưa ông 1 số tiền, chỉ cần ông ra ngoài nói với mọi người rằng tôi bị gì đó, nặng nặng 1 chút càng tốt. Nếu ông không làm theo lời tôi thì chắc ông cũng biết nhà họ Lý có thể làm được những gì chứ-Vy vừa nói vừa dùng ánh mắt đe dọa ông bác sĩ.
-Tôi...tôi...-bác sĩ bối rối không biết phải làm sao
-Sao? Nếu ông không muốn nhận tiền của tôi thì có thể nhận lương hưu trước vậy. Suy nghĩ cho kĩ đi-Vy vừa nói vừa nhếch môi cười đểu. Rõ ràng là cô ta đang ép ông bác sĩ
Nuốt nước bọt cái "ực", ông khẽ gật đầu đồng ý:
-Đươc...tôi sẽ làm theo lời tiểu thư.
-Tốt! Ngày mai tôi sẽ kêu người đưa tiền đến cho ông. Bây giờ ông ra ngoài đi. Nhớ những gì tôi dặn-Nhã Vy nói rồi nhắm mắt lại
-Vâ..n.g-Bác sĩ run run đáp
Ra ngoài trại, ông ta thông báo với mọi người rằng Nhã Vy bị đau dạ dày cùng với do sức khỏe yếu nên ngất xỉu. Ông đã đưa thuốc cho cô ta uống nên không sao. Mọi người nghe vậy cũng yên tâm nên để cô ta trong trại nghỉ ngơi, rồi quay lại với công việc của mình.
*****
Còn hắn sau khi nghe Kiệt nói vội vàng chạy lại chỗ cũ tìm nhưng không thấy nó đâu, chỉ thấy có 2 lớp đang ngồi giải mật thư và 3 lớp khác đang đứng chờ lấy mật thư nhưng không thấy Gia Bảo đâu cả. Ngó nghiêng xung quanh coi nó có gần đó không nhưng không thấy đâu, hắn rút điện thoại ra gọi cho nó
Tút...tút....tút....3 tiếng tút dài rồi bỗng dưng tiếng tút tút vang lên dồn dập.

-Sao lại tắt máy không biết. Có khi nào tìm ra chỗ lớp rồi không nhỉ?
Nghĩ vậy rồi hắn lại chạy về hướng nam nơi lớp đang đứng ở đó.
****
Nó sau khi bị chụp thuốc mê bất tỉnh thì bị 2 người đàn ông lạ mặt đưa đi.
-Ê mày, giờ bỏ nó ở đâu đây-Tên 1 nói
-Sao tao biết được-Tên 2 trả lời
-Vậy giờ sao?
-Thì....bỏ đại đâu đó đi. Ai biểu cô ta(ý nói Nhã Vy) không chịu nói rõ chỗ để con nhỏ này làm gì.
-Ờ, vậy giờ đi hướng nào?-tên 1 tiếp tục ngu ngơ hỏi
-Hướng này. Tao thấy ở gần đây có 1 cái hố cũng không sâu lắm nhưng cỡ con bé này leo lên không được đâu. Bỏ nó chỗ đó rồi lại chỗ cô ta lấy tiền nhanh mà về.
-Ờ
Đúng lúc đó, điện thoại nó vang lên bài "Shake it off" của Taylor Swift
-Giờ sao mày, nên nghe không?-tên 1 cầm điện thoại của nó lên rồi hỏi tên kia
-Ngu, nghe cho chết à thăng đần-Tên 2 đánh vào đầu tên 1 rồi chưởi
-Chứ giờ sao?-Tên 1 lấy 1 tay ôm đầu, tay còn lại giữ nó ở sau lưng hỏi tiếp (do ngốc nên bị tên kia ăn hiếp, bắt cõng nó một mình)
-Sao mày đần quá vậy. Nghe cho bị lộ hả, tắt máy đi, sao tao lại đi với 1 thằng ngu như mày cơ chứ-Tên 2 vò đầu nói
-Ờ ha. Tắt máy thì tắt máy-nói xong gã tắt máy luôn.
-Được rồi, đi nhanh lên, hướng này-tên 2 bó tay với tên 1. Tiếp tục chỉ đường đi.
Đi được thêm 1 lúc

-Sắp tới chưa mày. Tao mệt quá!-gã 1 mồ hôi nhễ nhại nói
-Gần rồi-gã 2 nói
...
-Tới rồi-gã 2 nói rồi chỉ vào 1 cái hố cao khoảng 2m
-Bây giờ bỏ con nhỏ này xuống đây hả mày?-gã 1 tiếp tục hỏi...ngu
-Chứ còn gì nữa hả thằng đần kia, chứ không lẽ tao với mày nhảy xuống đó chắc-gã 2 bức xúc vì thằng bạn quá đần nên hét lên
-Ờ, tao có biết đâu. Nhưng mà mày ơi, bỏ nó xuống đây sao nó lên được-Tên 1 tiếp tục phát ngôn gây nổ não cho tên 2
-Trời ơi là trời, sao mày ngu quá trời quá đất vậy hả thằng đần kia. Thì tao bỏ nó xuống đó cho nó khỏi lên mà. Nó khỏi lên thì tao với mày mới có tiền. Hiểu chưa!!!!!- lần này là hết chịu nổi luôn rồi
-Ờ, hiểu rồi-gã 1 suy nghĩ 1 hồi (lại phải suy nghĩ nữa đấy =.=") rồi mới nói. Sau đó, gã bỏ nó xuống hố rồi lại quay qua gã 2 nói tiếp-ê mày, bỏ nó xuống đây lỡ nó không lên được chết luôn thì sao?
-Cái này mày khỏi lo, có gì lấy tiền từ cô ta rồi ngày mai tao với mày quay lại, giả bộ cứu nhỏ này thế nào gia đình nó cũng cảm kích mà cho chúng ta thêm tiền, hahaha-hắn nói rồi phá lên cười sung sướng
-Mày tính toán hay quá, tao phục mày quá-Tên 1 nghe tên 2 nói có lý cũng cười theo
-Tao mà lại, hahaha-Tên 2 vẫn tiếp tục cười
Bỗng dưng....
Đùng....xoẹt....xoẹt....đùng.....
Mây ở đâu kéo đến đen kín cả bầu trời, gió bắt đầu nổi lên
-Chết, gần mưa rồi, đi tìm chỗ trú mưa đã mày ơi
-Ờ, đi mau...
*****
Hắn chạy một mạch đến chỗ Kiệt thì thấy lớp đang ngồi giải mật thư.
-A Phong quay lại rồi hả, bọn mình giải gần ra rồi nè. Ủa mà Hân đâu-Tuấn Mập thấy hắn thì reo lên
-Hân chưa tới đây hả?-hắn nghe Tuấn mập nói thì hỏi lại

-Chưa. Cậu đi tìm cậu ấy mà?
-Mình quay lại tìm nhưng không thấy cô ấy đâu, đi tìm một lúc không thấy nên mình cứ nghĩ là cô ấy tìm ra các cậu rồi.
-Không có, nãy giờ bọn mình không thấy cậu ấy đâu hết-Nhi lắc đầu nói
-Kì vậy ta.
Nói rồi hắn rút điện thoại ra gọi cho nó nhưng chỉ nhận được những tiếng "tút" liên hồi
-Khóa máy rồi. Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa-hắn lo lắng nói
Nhi cũng lấy điện thoại ra gọi cho nó, kết quả nhận được cũng giống như hắn
-Sao lại tắt máy ta, có khi nào hết pin không-Nhi bình tĩnh hơn đưa ra giả thuyết
-Không có đâu, mình nhớ lúc tối khi đi ngủ Hân có cắm sạc cục pin dự phòng mà-Lan nói
-Có khi nào có chuyện gì xảy ra rồi không, mình phải đi tìm cô ấy-Hắn nói rồi tinh chạy đi nhưng
Đùng....xoẹt....xoẹt....đùng
Sấm chớp nổi lên, mây đen mù mịt kéo đến làm cho trời bỗng dưng tối hẳn. Gió cũng bất đầu nổi lên.
-Kì lạ, lúc nãy trời đang đẹp sao bỗng dưng lại....-hắn thắc mắc
Tất cả mọi người đều thấy lạ, mới đây thôi thời tiết còn rất đẹp, nắng vàng trải dài khắp nơi vậy mà giờ đây mây đen đã kéo đến giăng kín cả bầu trời
-Các em mau mau tiến về trại của mình nhanh lên. Có thể có bão sắp tới đó-Kiệt ở gần đó đi lại nói cả lớp.
-Không được, em phải đi kiếm Hân, cô ấy có thể đã bị lạc đâu đó rồi-Hắn đang tính đi thì Kiệt giữ lại
-Chưa thấy con bé ư? Được rồi, mọi người mau về trại đi, tôi và cậu sẽ cùng đi tìm
-Không! Bọn em cũng muốn đi tìm-cả lớp đồng thanh nói
-Không được, nguy hiểm lắm, trời bây giờ sắp nổi dông lên rồi, các em mau quay về rồi báo cho Gia Bảo đi-Kiệt ra lệnh
-Nhưng....
-Không nhưng nhị gì cả, ai không nghe tôi sẽ đuổi học, lỡ các em đi kiếm con bé mà xảy ra chuyện gì nó sẽ tự trách mình đó-Kiệt nghiêm giọng nói
Nghe Kiệt nói vậy, cả lớp nhìn nhau rồi cùng thở dài chạy về trại. Hắn cùng Kiệt nhanh chóng tản ra 2 hướng đi kiếm nó, mưa đã bắt đầu rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận