Tiểu Thư Mèo Của Anh


Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, nào ngờ một ngày đẹp trời, tôi bị gọi vào phòng họp.
Trong phòng hơn mười người, trừ Phong Hiểu Hàn, ai cũng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Phút chốc tôi cảm thấy mình đã biến thành tội đồ, không biết bản thân đã làm ra chuyện gì mà bị ghét đến thế.
“Ngồi ở đây.”
Phong Hiểu Hàn lạnh lùng khác hẳn ngày thường.

Mọi ngày cùng lắm chỉ được xem hơi nghiêm khắc mà thôi, nhưng hôm nay…
Tôi lật tung trí nhớ, cố ngẫm xem mình có làm gì sai quấy hay không.

Nhìn tình hình này chắc hẳn có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
“Có biết chuyện gì xảy ra không?”
Tôi lắc đầu.
“Lần này hợp tác với Vân Đô thất bại rồi.”
Tôi không dám thở mạnh.

Mấy tháng trời cả phòng ban chạy như điên, tăng ca bù đầu bù cổ giờ đều công dã tràng cả rồi.
Nhưng còn mấy ánh mắt hình viên đạn kia là sao?
Phong Hiểu Hàn chậm rãi nói tiếp: “Vấn đề ở chỗ tài liệu mật về công nghệ lần này đã bị lộ.

Nên Vân Đô không mất đồng nào vẫn có thể lấy được công nghệ, còn công ty chúng ta thì lỗ rồi.”
Tôi lờ mờ đoán được ý của hắn, bởi tài liệu mật này chỉ có tôi và hắn xem qua.


Hắn đương nhiên không nói, nên người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là tôi.
Tôi lắc đầu xua tay: “Không phải tôi.

Không liên quan gì đến tôi mà!”
“Đạm Yên Sơ, có có từng gặp qua tổng giám đốc Vân Đô chưa?”
Một người khác hỏi, tôi thành thật gật đầu: “Có.

Nhưng là do cấp trên bảo tôi đi gặp mà.”
“Ai đi cùng với cô hôm đó?”
Tôi sững lại vài giây.

Chẳng lẽ… đây là cái bẫy?
“Yên Sơ, đừng nói em một mình đến gặp Lâm Kiêu Thành?!”
“Nhưng… sao tôi biết được? Tôi làm theo lệnh của cấp trên thôi.”
Nhà hàng năm sao, phòng riêng, không có camera.

Chỉ có duy nhất đoạn camera ngắn tôi cười nói tạm biệt Ryan ngoài cửa nhà hàng.

Tất cả bằng chứng đều chĩa về phía tôi.

Từ hoang mang, sợ hãi đến tức giận, cảm xúc của tôi sắp không ổn định.
“Các người nghi ngờ tôi? Tôi bán thông tin tập đoàn làm gì chứ? Bị điên hả?”
“Khó nói lắm.

Tôi nghe nói Yên Sơ với tổng giám đốc Vân Đô là chỗ cực kỳ thân quen.”
Thư ký Linh chỉ đợi có thế liền tung ra một loại bằng chứng để tất cả mọi người thấy tôi và Ryan đã quen biết nhau từ trước.

Thậm chí thông tin Ryan theo đuổi tôi một thời gian dài ở quán bar cũng được công khai.
Liếc nhìn Phong Hiểu Hàn, tuy biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi nhưng tôi đọc được cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của hắn.

Lẽ nào đến hắn cũng không tin tưởng tôi?
“Phong Hiểu Hàn! Anh cũng nghi ngờ em?”
Tôi gần như hét lên.

Đây là lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh ở tại công ty.

Tôi cảm thấy chỉ cần chút nữa thôi mình sẽ phát điên.

Lồng ngực không ngừng phập phồng.


Cảm giác phải chịu oan ức thật sự rất khó chịu.
“Đạm Yên Sơ, bình tĩnh lại.

Ngồi xuống!”
“Thái độ của anh như vậy là không tin em? Bình thường các người không ưa tôi, đồn đoán linh tinh thì cũng mặc kệ.

Chuyện này liên quan đến danh dự, tôi không làm, tôi không nhận!”
Dứt lời thì xô cửa chạy ra ngoài.

Phong Hiểu Hàn đuổi theo, kéo tôi vào phòng riêng.

Tôi giãy giụa mãi không thoát được, dứt khoát cho hắn một cái tát.
Hắn siết lấy tay tôi, dường như cũng đang kìm nén cơn giận: “Em nổi điên xong chưa? Hả?”
“Anh cứ thử là em thì biết! Đúng, Ryan là sư phụ của em, chúng em quen biết nhau từ trước.

Điều đó có nghĩa là em đem tài liệu mật của công ty tiết lộ sao?”
“Đạm Yên Sơ, tiết lộ bí mật thương nghiệp là đi tù đó!”
“Anh cứ báo cảnh sát đi! Để bọn họ đến đây điều tra! Đừng có nói với em bằng giọng điệu đó!”
Từ lâu tôi đã nghi ngờ mình có khuynh hướng tâm thần, giờ phút này tôi dám khẳng định mình thật sự có bệnh.

Có người muốn hại tôi, tôi cũng đâu phải thần tiên mà đoán trước được tương lai?
“Lâm Kiêu Thành từng theo đuổi em?”
“Đúng! Nhưng tôi không đồng ý!”
Hắn để tâm việc này ư? Uổng công tôi bấy lâu nay chỉ khư khư giữ hắn trong lòng.

Để rồi vì vài tin tức hắn đã quay sang nghi ngờ, đe dọa tôi!
Phong Hiểu Hàn nhìn tôi rất lâu, như muốn lục tìm sơ hở vậy.


Ánh mắt đó khiến tôi tan nát, tâm tình cũng tan vỡ.

Tôi hít thở sâu, dứt khoát nói: “Mặc kệ anh tin hay không.

Tôi không làm mấy chuyện thất đức này.

Còn nếu anh nhất quyết tin vào điều mà mình thấy…”
“… thì tôi cũng hết cách.”
Tôi xách túi, rời khỏi Lập Phong.

Tôi thấy mình sai thật rồi.

Cố đấm ăn xôi làm gì? Ngay từ đầu tôi đã không thuộc về nơi này!
Miễn cưỡng chỉ tự chuốc lấy đau lòng mà thôi.
Khỏi cần nghĩ tôi cũng biết người bày trò này chắc là Cửu An hoặc thư ký Linh rồi.

Nhưng cũng hay thật! Điều tra được cả việc tôi với Ryan là chỗ quen biết đúng là không dễ dàng gì.
Tôi đứng giữa phố phường nhộn nhịp, đi lang thang đến tối, mệt quá thì ngồi ở công viên, nhìn muôn người lướt qua tầm mắt, trong lòng chợt thấy hơi chua chát, khẽ cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi ra khỏi hốc mắt.
Đau đến mức mắt thì khóc nhưng mặt lại không có biểu cảm gì.
Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận