“Tiểu Bảo, ngươi nhìn cái vách núi kia, chúng ta sẽ hái thuốc ở đó, cái quả nhỏ màu tím trên vách đá dài ấy.” Gia Ông Lý đứng ở dưới chân vách núi, ngón tay chỉ vách núi trước mắt cho Tiểu Bảo thấy.
“Chính là một chuỗi dây sinh trưởng ở trên vách núi?”
“Ừm, nó tên Triền Sắc Đằng, là thuốc dẫn cho giải dược si tình căn. Ngươi có thể trèo lên trên không?”
“Có điểm trắc trở.” Vách núi tuy rằng không cao, nhưng Tiểu Bảo nhìn về phía vách đá trụi lủi, không có đá lồi gập ghềnh thì dù hắn có khinh công rất tốt cũng không có chỗ đặt chân.
“Vậy chỉ có thể từ trên vách núi thả sợi dây xuống, buộc vào người leo xuống phía dưới hái.” Gia Ông Lý bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Ừ.”
Ba người chung sức hợp tác, do Tiểu Bảo khinh công tốt nhất nên sẽ xuống phía dưới hái thuốc, bỏ công phu nửa ngày, ba người đã đem dược hái toàn bộ, dọn đường về nhà.
“Tiểu Bảo, ngươi theo giúp ta chế dược.” Về tới, Gia Ông Lý kéo Tiểu Bảo hướng dược phòng đi đến, vừa đi vừa cấp tốc phân công những người còn lại, ” Hai người các ngươi đợi lát nữa đỡ y vào.”
Một cước đá văng cửa, Gia Ông Lý đem gùi dược 9cais gùi mà người dân tộc hay đeo trên lưng ấy) trong lòng bày lên trên bàn gỗ, tay chân lanh lẹ phân biệt từng dược thảo mới hái được, Tiểu Bảo thấy thế cũng theo hỗ trợ.
Hai người rất nhanh chuẩn xác đem dược thảo phân loại xong, Tiểu Bảo căn cứ lượng dược Gia Ông Lý đã nói, bắt đầu nghiền nát chế dược, không bao lâu sau, Gia Ông Lý đi qua nhận lấy, để Tiểu Bảo đi rửa tay rồi mới trở lại, thuận tiện kêu người bên ngoài tiến vào.
Chờ Gia Ông Lý cầm quả mọng trong tay cùng dược thảo cho vào non nửa bát nước trộn đều, người bên ngoài cũng đã vào dược phòng.
Gia Ông Lý cũng không ngẩng đầu chỉa chỉa ghế gỗ cạnh cửa, ý bảo Liễu Phong Liễm ngồi xuống.
“Còn phải làm cái gì khác không?” Tiểu Bảo đến gần Gia Ông Lý đang vùi đầu đảo dược, mở miệng hỏi.
“Không cần, tay phải duỗi ra cho ta.”
Tiểu Bảo nghe lời vươn tay phải, bỗng nhiên cảm giác được đau đớn, bản năng muốn lùi tay về, lại bị Gia Ông Lý lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Gia Ông Lý dùng đao nhỏ cắt ngón trỏ Tiểu Bảo, túm lấy ngón tay đang chảy máu của Tiểu Bảo nhỏ xuống ba giọt máu vào non nửa bát nước.
Liễu Phong Liễm kinh hô: “Đây là làm gì?” Thấy Tiểu Bảo đau đến nhíu mày, Liễu Phong Liễm cảm thấy vạn phần yêu thương, tay đứt ruột xót a.
“Đừng ồn, đây là thuốc dẫn giải vong tình cổ, trong cơ thể ngươi cổ mặc dù đã trừ, nhưng cổ tính còn có chút tồn tại, lần này cần trừ sạch sẽ, ba giọt máu lấy từ đầu ngón tay của vợ ngươi là thuốc dẫn để giải cổ.” Gia Ông Lý bưng bát dược nước đến trước mặt Liễu Phong Liễm, ” Uống nhanh lên một chút, đừng để mất dược hiệu.”
Liễu Phong Liễm không thèm nói lại, nhận bát, ngửa đầu uống cạn dược nước trong chén, một giọt cũng không dư thừa.
“Đa tạ.”
“Tạ ơn cái gì, muốn tạ ơn thì tạ ơn Tiểu Bảo của ngươi ấy, ta chỉ là giúp ngươi phối chút dược mà thôi.” Gia Ông Lý nói vân đạm phong tình (nói một cách lơ đãng), một điểm cũng không có chút nào kể công tự ngạo, tâm tính niên thiếu (?).
“Buổi tối, chúng ta chúc mừng một chút. Chúc mừng tam đệ hoàn toàn hồi phục, ta cùng đại ca đi săn thú, buổi tối nấu một bữa thật ngon.” Quý Lăng Tiêu ở một bên vui vẻ thét to.
“Ta và các ngươi cùng đi.” Gia Ông Lý theo vào.
Ba người liếc nhau, bèn nhìn nhau cười, bước nhanh đi ra ngoài phòng, để đôi tình nhân một mình lưu lại ngọt ngào ở chung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...