“Mã Hạ, giúp ta tìm ra vị trí cổ, ta điều chế dược.”
“Không cần tìm đâu, ta đã bắt cổ giữ tại cánh tay trái của Liễm.”
“A… Tiểu Bảo, ngươi rất lợi hại nha.” Mã Hạ ca ngợi nói, “Ngươi làm như thế nào vậy?”
“Mã Hạ đừng ồn ào, muốn hỏi chờ đem người chữa cho tốt rồi hỏi lại sau.” Gia Ông Lý quay đầu trách mắng, “Tiểu Bảo, đem vị trí cụ thể chỉ cho ta xem.”
Mã Hạ ương bướng le lưỡi, không thèm tức giận.
Quý Lăng Tiêu cùng Hà Ý Nhân thấy giúp không được, chỉ có thể đứng một bên lo lắng chờ đợi.
“Ừm, ngay tại vị trí này.” Tiểu Bảo nhẹ nâng tay áo trái của Liễu Phong Liễm lên, chỉ chỗ khuỷu tay cho bọn họ xem.
“May mắn ngươi đem nó cầm giữ tại đây, như vậy dẫn nó đi ra sẽ dễ dàng hơn. Tiểu Bảo, ngươi đem y phục nửa người trên của y cởi ra.” Xoay người lại, hắn lấy ra một cái bình có chứ chất lỏng màu xanh lục, giao cho Mã Hạ, “Bôi dược, không cần ta chỉ chứ?”
“Hừ, chỉ giỏi sai.” Ngoài miệng tuy rằng bất mãn nói thầm, tay trái lại tiếp nhận dược, dùng tấm gỗ mỏng thoa lên tay trái Liễu Phong Liễm.
Nàng đầu tiên là đem nơi cổ vật nổi lên toàn bộ tô vẽ dược màu xanh lục, sau liền cầm lấy một bình nước thuốc màu trắng, thay đổi tấm gỗ mỏng sạch sẽ khác, ở mỗi chỗ trên cánh tay trái Liễu Phong Liễm cách một khoảng lại bôi lên nước thuốc tại, bôi đến khi tới lòng bàn tay Liễu Phong Liễm mới thôi.
“Được rồi.”
“Ừ.” Gia Ông Lý lên tiếng trả lời, cầm lấy con đao nhỏ sớm đã chuẩn bị ở một bên, ở trên lòng bàn tay Liễu Phong Liễm vạch một đao dài một tấc (1 tấc = 10 cm), “Đem dược để y ăn xuống.”
“À.” Mã Hạ động tác nhanh chóng lấy một viên dược hoàn màu lam đút vào trong miệng Liễu Phong Liễm.
Gia Ông Lý lấy ra một cái bình nâu, nắm trong lòng bàn tay, đem lọ bình hướng vết thương trên lòng bàn tay Liễu Phong Liễm: “Không được lên tiếng, ta muốn đem nó dẫn dụ ra.”
Mọi người nghiêm chỉnh gật đầu, khẩn trương ngừng thở, yên lặng chờ đợi.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, trên trán Tiểu Bảo toàn là mồ hôi lốm đốm khẩn trương, chậm rãi, một điểm trắng nho nhỏ từ vết đao trên lòng bàn tay Liễu Phong Liễm nhô đầu ra, Tiểu Bảo không dám động, tuy rằng hắn rất muốn lập tức đem thứ dằn vặt Liễm lâu ngày tóm ra, ném xuống đất giẫm chết, nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy, hắn hiện tại có thể làm chỉ có lẳng lặng chờ đợi, hy vọng cái thứ dằn vặt Liễm này có thể thuận lợi rời đi thân thể Liễm.
Cuối cùng, tiểu trùng màu trắng như là ở trong cơ thể Liễu Phong Liễm đợi đủ rồi, thong thả mà chui ra từ miệng vết thương, chui vào trong lọ.
Gia Ông Lý hành động mau lẹ lấy nắp gỗ rất nhanh đóng chặt miệng bình, ném qua một bên.
“Được rồi sao? Liễm không có nguy hiểm gì chứ?”
“Cổ đã lấy ra, cổ độc còn chưa có giải, trên cơ bản là an toàn rồi, chính là phải chậm rãi. Tiểu Bảo, ngươi chăm sóc y, sáng mai cùng ta lên núi hái thuốc.”
“Được.” Cổ lấy ra rồi, có nghĩa là đã xong một nửa công việc, Tiểu Bảo vui vẻ nghĩ.
Quý Lăng Tiêu cùng Hà Ý Nhân vừa nghe đến Liễu Phong Liễm cơ bản thoát khỏi nguy hiểm đều xông đến tỏ vẻ cảm tạ, còn nói muốn báo đáp Gia Ông Lý. Gia Ông Lý đều cười cười xua tay cự tuyệt, vốn hắn chính là tự nguyện cứu người, sao còn muốn người khác hồi đáp a.
“Nè, ngày mai hái thuốc, ta cũng muốn đi.” Mã Hạ một bên nhân cơ hội nhào tới trên lưng Gia Ông Lý làm nũng.
“Ngươi đi gì chứ? Thêm phiền a?”
“Ta đi giúp ngươi mang thuốc a.” Mã Hạ cố làm cái vẻ chớp mắt khả ái.
“Ngươi nói đó nhé, dược ngày mai giao cho ngươi ôm.”
“Tốt, dù sao cũng không nặng, ngươi cũng háu không được bao nhiêu dược.” Mã Hạ cười hì hì trả lời.
“Phải không?” Gia Ông Lý cười quái dị một tiếng.
“Ách…” Mã Hạ nhìn chằm chằm Gia Ông Lý mắt lộ ánh sáng hào quang, đột nhiên cảm thấy có cơngios thổi qua chân, có cảm giác như bị rắn nhìn chằm chằm, “Ách… Ta đột nhiên nhớ tới ngày mai ta còn có việc, ta sẽ không đi, ta về trước đây.” Nói xong, bỏ chạy.
“Nè! Ngươi trước đó tới tìm ta làm cái gì?” Nhìn bóng lưng Mã Hạ bước nhanh chạy trối chết, Gia Ông Lý la lớn.
“A!” Nhớ ra, Mã Hạ lại chạy trở về, “Mẹ ta kêu ta sang gọi ngươi qua nhà của ta ăn cơm chiều.”
“À, ngày hôm nay ta sẽ không đi, còn có Tiểu Bảo bọn họ nữa mà.”
“Vậy cùng đi đi.”
“Nhà ngươi không được, Tiểu Bảo còn phải chăm sóc tình nhân của hắn.”
“Này cũng phải, ta đây trở về a.”
“Ừ.” Mã Hạ hướng Tiểu Bảo vẫy vẫy tay, chạy đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hà Ý Nhân.
“Chúng ta cũng chuẩn bị ăn cơm đi, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi leo núi, nhớ dưỡng đủ tinh thần. Y ngày hôm nay không thích hợp di động, cứ nằm ở đó đi, trên lầu còn có gian phòng trống, Hà đại ca, Quý nhị ca, các ngươi cùng ở đi. Tiểu Bảo khẳng định là muốn ở chỗ này chông trừng, có điều Tiểu Bảo, ngươi cũng phải nghỉ ngơi, nếu không ngày mai sợ leo không được.”
“Đừng lo, khinh công của ta tốt lắm.”
“A ~~ công việc hái thuốc ngày mai yêu cầu cao độ liền giao cho ngươi đi.”
“Ừm.”
“Nhưng ngươi cũng nên ngủ đi.” Quý Lăng Tiêu xen mồm nói, “Ta trước thay ngươi canh chừng, nhân lúc này ngươi mau đi ngủ, chờ tới lúc ăn thì sẽ gọi ngươi.”
“Được rồi.”
“Ta trên lầu nghỉ ngơi.” Gia Ông Lý nói rồi kéo Tiểu Bảo lên lầu, đi được nửa đường hắn ngừng lại, “Các ngươi ai đi nấu cơm?”
“Ta sẽ.” Đợi nửa ngày, chỉ có Tiểu Bảo gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...