“Đêm nay các ngươi ở lại đây đi, dù sao thì cửa thành đều đã đóng cả rồi.” Liễu Phong Liễm đứng dậy nói hai người huynh đệ ở lại nghỉ ngơi.
“Ha hả, theo ta thấy a Tiểu Bảo sư đệ khả ái, xem ra tam đệ cũng hiểu được tư vị nóng ruột nóng gan rồi đây.” Quý Lăng Tiêu cười hì hì nói trêu đùa tam đệ hắn, bỗng nhiên trở nên nghiêm trang cảnh cáo, “Tuy nhiên, ta nói cho ngươi biết, Tiểu Bảo còn nhỏ, có một số việc chờ hắn lớn rồi hẵng làm.”
“…” Liễu Phong Liễm không biết nên làm sao đáp lời, ngại ngùng cười khổ. Nhị ca y cảnh cáo quá muộn, nên làm, không nên làm, y đều đã làm từ lâu.
Nhìn khí sắc Liễu Phong Liễm, Quý Lăng Tiêu có cảm giác kì quái, chắc phải không y đã…
Nhíu lại mi tâm (vùng long mày giữa trán), hắn sao lại không nhớ động tác của tam đệ có thể mau như vậy. Theo những gì hắn biết về tam đệ, khẳng định là tam đệ sợ Tiểu Bảo bị người khác lừa đi mất, cho nên mới tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước).
Bị Quý Lăng Tiêu hướng mắt nhìn cười đầy vẻ quái dị giảo hoạt, Liễu Phong Liễm có cảm giác sợ hãi, tàn bạo trừng hắn, không them để ý tới hắn, đi thẳng tới bên người Hà Ý Nhân, dẫn gã đến phòng khách.
Hừ, tiểu tử thối không biết phân phải trái, dám trừng hắn, hắn là quan tâm y a! Có người nhị ca tấm long tinh tế như thế, y hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Dàn xếp thỏa đáng hai vị huynh trưởng, Liễu Phong Liễm trở lại trong phòng, nhìn khuôn mặt Tiểu Bảo đang ngủ say ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc tràn ngập lòng.
Y cởi ra áo khoác, động tác cẩn thận tiến vào trong chăn, tận lực không quấy rối Tiểu Bảo đang ngủ say. Nhưng y vừa mới nằm xuống, hai tay Tiểu Bảo liền tự động tự phát quấn lên ngực y, đem đầu dựa vào tay y.
Liễu Phong Liễm sủng ái cười, tại trên trán Tiểu Bảo một cái hôn rồi nhắm mắt lại thỏa mãn ngủ.
Buổi sáng ngày thứ hai, mặt trời mọc lên, khí trời ngày hôm nay rõ rang rất tốt. Liễu Phong Liễm rời giường rửa mặt chải đầu thỏa đáng xong vốn định để Tiểu Bảo ngủ nhiều hơn nhưng lo lắng Tiểu Bảo tối hôm qua chỉ uống chút cháo đã ngủ, y sợ hắn sẽ đói, Liễu Phong Liễm chỉ có thể nhẹ nhàng lay tỉnh Tiểu Bảo. Nhìn hắn vẻ mặt mê man, mắt buồn ngủ, hai tay dụi dụi con mắt nửa ngày vẫn nhịn không được muốn ngã xuống ngủ tiếp. Liễu Phong Liễm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ôm Tiểu Bảo vào trong lòng, giúp hắn thay quần áo.
“Ta còn không ngủ đủ a.” Tiểu Bảo vừa kháng nghị vừa giãy dụa.
“A, con mèo lười, trước đứng lên, ăn cơm rồi ngủ tiếp.” Liễu Phong Liễm để Tiểu bảo dựa vào bên giường, trên tay y cầm một cái khăn mặt.
Nhúng ướt khăn mặt, y mềm nhẹ cẩn thận tỉ mỉ chà lau khuôn mặt Tiểu Bảo, thay hắn đi tất vào rồi kéo hắn dẫn tới trước bàn ngồi xuống, tự mình thay Tiểu Bảo chải vuốt tóc, nhẹ đem mái tóc dài đen tuyền của hắn buộc lại, cài cố định bằng một cây trâm làm bằng bạch ngọc.
Liễu Phong Liễm thoả mãn quan sát Tiểu Bảo được chính mình sửa soạn hoàn chỉnh, dịu dàng hôn lên môi hắn một cái, thoáng cái đã đem Tiểu Bảo hôn tỉnh. Khuôn mặt hắn ửng đỏ, thấy Liễu Phong Liễm chỉa chỉa mặt mình, hơi xấu hổ với nụ hôn kia, rất nhanh mà đem mặt vùi vào trong ngực Liễu Phong Liễm.
Liễu Phong Liễm ha ha cười, nhu tình mật ý (ôn nhu như mật ngọt) ôm Tiểu Bảo ra khỏi cửa đi tới đại sảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...