Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

“Vì sao?” Liễu Phong Liễm chặt chẽ ôm chặt thắt lưng Tiểu Bảo, thanh âm trầm thấp rồi có chút âm điệu bất ổn.

“…Bởi vì chỉ có một viên…”

“…”

“Phụ thân tìm được tổng cộng có ba viên… Phụ thân cùng sư phụ, còn có ta. Ngươi làm thế nào phát hiện được?”

“Lúc thời gian dược có hiệu lực, ngươi không biết.” Liễu Phong Liễm thở dài, bình tĩnh kể rõ. Tiểu bảo đứa ngốc, nếu như y không hỏi, hắn dự định giấu diếm suốt cho coi.

“…Ta không nên để tiểu kim cắn ngươi…” Tiểu Bảo trong lòng hận muốn chết, “Không quan hệ! Công phu của Liễm được rồi, có thể bách độc bất xâm, không sợ mê dược, cả nhuyễn cân tán cũng không lo. Liễm có thể bảo hộ cho Tiểu Bảo a, ta hảo mong ước có một người giống như phụ thân bảo hộ sư phụ mà bảo hộ cho ta. Mỗi lần thấy phụ thân cùng sư phụ, ta đều hảo ước mong. Bất quá, ta không ao ước nữa, vì ta có Liễm a. Hơn nữa ở bên ngoài, phiền phức của Liễm so với ta nhiều hơn, vì vậy Liễm càng cần những thứ kia hơn.”


Tiểu Bảo trấn an Liễu Phong Liễm, hôn lên môi y.

Liễu Phong Liễm lấy tay nâng gáy Tiểu Bảo, trọng trọng áp lên Tiểu Bảo. Hai người thân mật triền miên, Liễu Phong Liễm chủ động dùng đầu lưỡi khai mở đôi môi Tiểu Bảo, tham tiến vào trong miệng hắn mà dây dưa. Tiểu Bảo trúc trắc phản ứng, tùy ý Liễu Phong Liễm điều khiển, nhưng Tiểu Bảo lại không có kinh nghiệm, không hiểu cách hô hấp, cách nuốt, nước bọt trong suốt chậm rãi chảy xuống bên mép hắn.

Ngay lúc Tiểu Bảo tưởng chừng có thể ngừng thở, Liễu Phong Liễm khẽ cắn lên môi hé mở tựa như cánh hoa của hắn.

Tiểu Bảo đỡ lấy ngực, thở dốc.

“Đừng mê hoặc ta, nam tử trưởng thành nhẫn nại có hạn. Tiểu Bảo, lần sai sẽ không đơn giản buông tha ngươi như vậy đâu.” Liễu Phong Liễm lấy tay xoa đi vết chỉ bạc bên khóe miệng Tiểu Bảo, nghiêm mặt nói.

Tiểu Bảo bất mãn liếc y, ai muốn y nhẫn nại đâu, ngu ngốc.

“Không được, ngươi còn quá nhỏ, mặc kệ thế nào, ngươi đùng nghĩ tới nếm thử.” Liễu Phong Liễm buồn cười nhìn vẻ mặt bất mãn của Tiểu Bảo.

“Hừ! Nói ta nhỏ, vậy ngươi bao nhiêu tuổi?” Tiểu Bảo vẻ mặt xem thường.

“Ta a, ta hai mươi một.” Liễu Phong Liễm sủng nịch xoa bóp gương mặt đô khởi của Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo thì sao?”

“Mười bốn.” Tiểu Bảo trưng ra vẻ mặt ‘Ngươi có ý kiến?’ lườm lườm Liễu Phong Liễm.

“Ha hả, đừng nhìn ta như thế, cùng lắm là bị người ta nói trâu già gặm cỏ non mà thôi, ta còn buôn bán lời a.”


“Ngươi biết là tốt rồi.” Tiểu Bảo hừ một tiếng, xoay người đi, không thèm để ý đến tiếng cười bên tai.

“Ha hả…”

Nhưng ngẫm lại còn có chuyện chưa nói, hắn quay người lại.

“Liễm, tiếp qua mười ngày nữa, chờ nội công của ngươi luyện thông, tu luyện xong bản nội công tâm pháp, chúng ta vào thành được không?” Tiểu Bảo đưa cho Liễu Phong Liễm một quyển thư tên  《Vô tượng 》

“Đây là?”

“Ta cũng không rõ. Đây là trước ta được học, sư phụ nói rất hữu dụng, ta luyện cũng thấy được nó rất tốt, hơn nữa sư phụ nói trước đây dù có luyện nội công tâm pháp khác cũng có thể luyện 《 Vô tượng 》.Hai loại sẽ không bị lẫn lộn, thậm chí còn cùng nội công tâm pháp mà trước đây ngươi học đồng hóa với nhau, dung hợp, công lực tăng tiến. Liễm, ngươi sau này sẽ là đại cao thủ a.” Tiểu Bảo hưng phấn thét chói tai (ta thề QT viết thế).

“Ân, Liễm là đại cao thủ để có thể bảo hộ Tiểu Bảo quá mức lương thiện dễ bị người ta lừa.” Liễu Phong Liễm kiên định cười.


“Này chờ ngươi luyện xong, ngươi nhất định phải mang ta đi ngoạn nhiều nơi a.”

“Hảo, Tiểu Bảo muốn đi đâu, ta sẽ mang ngươi đi đó.”

“Ân! Một lời đã định!”

“Một lời đã định!” Liễu Phong Liễm đưa ra đáp án khẳng định.

“Da, Liễm tuyệt nhất.” Tiểu Bảo sung sướng ôm lấy Liễu Phong Liễm.

Liễu Phong Liễm mỉm cười ôm lấy Tiểu Bảo không ngừng dãy dụa thân thể. Còn chưa đủ, ta còn muốn đối với người tốt hơn nữa, Liễu phong Liễm từ dưới đáy lòng nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui