Tiểu Thư Lạnh Lùng

Hắn đã biết hết sự thật, hắn phải xin lỗi nó. Nhưng hắn không làm vậy ngược lại hắn còn nói một câu làm cho mọi người bất ngờ.

“Mọi người có Cần làm quá vậy không… mẹ * quay qua mẹ mình * mẹ đã
nói là để con tự giải quyết… Tại con muốn cho cô ấy ở đây… việc cô ấy bị thương chỉ là sơ ý thôi” hắn bức xúc nói.

Sau lời nói của hắn tất cả đều im lặng. Chỉ có Liên, Ny, Huy là mừng thầm.

“rồi…. mọi chuyện kết thúc ở đây… không nói gì nữa?” mẹ hắn bất lực.

——– ta là giải phân cách ——

Chuyện đó kết thức ở đây. Liên, Ny, Huy đương nhiên là sẽ về nhà của
họ ( ở lại cho nhục mặt à ) ba mẹ nó và hắn thì cũng về nhà cho nó và
hắn tự xử lý. Đã nói hết lời mà hắn vẫn không hiểu. Đúng là chuyện đó là chuyện nhỏ nhưng việc Liên nói là nó làm cô ta bị thương thì không chấp nhận được.

Hiện trường là còn hắn và nó.

“Cô cũng hay lắm!” hắn đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì?”


“Việc Liên bị thương!”

“có liên quan gì đến tôi” nó nhún vai tỏ vẻ bất mản.

“Nếu cô nói là cô làm cô ấy bị thương thì chuyện đó không trở nên rắc rối”

“À… ý anh là tôi sai đúng chứ….” nó nhếch mép.

“Tôi không có nói như vậy… chỉ là nếu như cô nói như vậy thì…”

“Thì… cô ấy sẽ không ra khỏi nhà này… và anh sẽ không bị mắng… Đúng chứ…” hắn đang nói thì nó cướp lời.

“Đúng… Nhưng em biết không ( thay đổi đột xuất ) thật ra anh thích em từ cái lần gặp ở bar rồi…” hắn bỗng nhiên nhẹ giọng lại.

“Nhưng chuyện anh thích tôi có Liên quan gì đến chuyện này… thôi tôi
lên phòng đây” nó Phi thẳng lên phòng chả để cho hắn nói câu nào nữa. (
tg chắc chỉ ngại á ^^ – Băng : ngại con khỉ khô )

————————————-

Ngày hôm sau đi học nó và hắn chả thèm nhìn mặt. Nó thì vẫn trưng
nguyên cái mặt lạnh tanh vào lớp làm hắn khó khó chịu. Cái lớp như cái
chợ mà nó cứ im ru chả ai thèm để ý. Nói chung là cái lớp ghét nó lắm.

“Cô dô cô dô…” một cậu học sinh là lên, thoắt một cái tất cả 25 học sinh về lại chỗ của mình ngồi yên như học sinh ngoan.

“Lớp chúng ta có học sinh mới…. em vào đi” từ cửa có một cậu học sinh bước vào.

“Tôi là Khương Nhật Khoa… xin chào mọi người” Khoa nở một nụ tỏa nắng.

“Đẹp trai quá…” hs1

“Hoàng tử kìa…” hs2


“Ầy… lớp mình toàn trai xinh gái đẹp …” hs3

Và nhiều lời nói hơn nữa.

“Ừm… lớp mình còn một chỗ trống ở đó em xuống dưới ngồi đi” cô giáo ngó quanh rồi chỉ vào chỗ của nó. ” Vâng”

“Cô có công việc khoảng nữa tiếng nữa cô lên các em trật tự” cô nói rồi bỏ đi. Cái chơ tập hai lại tiếp diễn.

“Chào bạn… mình là Khương Nhật Khoa” Khoa thấy cô vạn kế bên không quan tâm gì tới mình nên mở lời trước.

“Chào… tôi là Băng…” nó nạnh nùng đáp lời.

“Bạn có thể quay qua nói chuyện với mình được không?” Khoa nghe giọng âm cực của nó có hơi run.

“Tuỳ…” nó quay qua. Khuôn mặt nó hiện ra trước mắt Khoa. Đẹp quá! đẹp như Thiên thần vậy. Nhưng khuôn mặt đó nhìn quen quen hình như gặp ở
đâu rồi thì phải.

“Chào cậu… làm quen được chứ”

“Ờ… chào” Khoa đang suy nghĩ coi đã gặp nó ở đâu thì Ny nhào vô bắt chuyện với Khoa.

“Tại sao bạn nói chuyện với nó?” Ny hất hàm về phía nó.


“Ý bạn là sao?” Khoa nhíu mày trước hành động của Ny.

“Bộ bạn không biết nó là ai sao! Nó có biệt danh trong lớp này là ” cô gái kỳ lạ ”

“Cô gái Kỳ lạ ?” Khoa nhắc lại lần nữa rồi quay qua nó. Chỉ nhận được ánh mặt lạnh và lời nói âm cực. ” Phải…” ròi nói quay qua cửa sổ ngắm
nắng.

“Đó bạn thấy không, cô ta đã thừa nhận rồi đó” Ny mặt hớn hở nói với Khoa. ” Ừ…”

Nảy giờ chỉ có hắn là hơi khó chịu vì nó ngồi chung với tên con trai
khác ( tg: cái này gọi là ghen đó bà con… có biến! có biến a! )

Cuối cùng cô giáo cũng vô lớp, cuộc trò chuyện của ba người kết thúc.

———————

Cỡ này tại tui bận nên lâu ra chap só rỳ… Chap hơi ngắn.

Đừng bơ tui nha… đừng đọc chùa a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui