Tiểu Thư Lạnh Lùng Gặp Hoàng Tử Băng Giá
Tui đã trở lại và vô lại như xưa
Chiện là vầy, T6 (29/1) và T7 (30/1) tui đi chơi *tung bông* nên tui sẽ kh type dc nên là type từ từ bù cho hai hôm đó. Mí cô cũng đừng có trách tui làm ăn lề mề chậm chạp này nọ. Tui đúng là lừi thiệt nhưng mà nói lời đó làm
TỔN HƯƠNG TRÁI TYM BÉ BỎNG MONG MANH NÀI
~ Không yêu xin đừng nói lời cay đắng *rút lụa trấm nước mắt*. Làm vậy tui tủi thân lắm đó. Còn cái chatroom kia tui nghĩ là sau khi ra lò chắc chắn nó sẽ bị ném cho một đống gạch *lại rút lụa trấm nước mắt*. Thoi thì tới đâu thì tới.
Chừng nào mí cô đồng ý cho nó ra lò thì tui sẽ cho ra. Còn giờ là quay lại việc chánh. Tui kh biết là mí cô thích BE SE hay HE nữa. Mà tui là kiểu nào cũng chơi hết. Còn tùy vào mí cô.
Mà thoi lảm nhảm quài mắc công ăn đập nữa :'(
Nghe nhạc ròi đọc nha
bao phiu
~
†
Hôm nay là ngày nó rời xa hắn rồi. Nói chính xác hơn là ngày nó chính thức biến mất khỏi hắn. Tâm trạng hắn rất rối bời, rất sợ nó sẽ biến mất cũng rất sợ nó sẽ khinh thường mình.
Đúng ra hắn phải vui vẻ vì nó sẽ biến mất cớ sao trong tim hắn có cảm giác thấp thỏm lo lắng. Mối lo của hắn ngày càng lớn lên theo thời gian.
8h tối nó mới bay mà giờ chỉ mới có 5h sáng mà thôi. Dù là còn rất nhiều thời gian nhưng hắn vẫn không ngưng nổi lo sợ. Hắn đã thức cả đêm qua, không phải là mất ngủ hay gì cả mà là lo lắng nó thật sự sẽ đi. Liệu nó có vứt bỏ tình yêu của mình với hắn không?
Đồng hồ không ngừng quay...
Thời gian không ngừng trôi...
Và...chỉ cần một cái nhắm mắt của hắn...
Nó sẽ rời xa hắn........mãi mãi [Tui: viết ngược mà thấy vui deso luôn chứ ]
Nó vẫn đến lớp như mọi ngày, mọi người trong lớp vẫn vui vẻ. Chỉ là trong thâm tâm mọi người rất buồn. Nó cũng buồn vì phải rời xa mọi người. Duy nhất chỉ có hắn là người vẫn thoải mái cười đùa với Như và Di.
My và Phong vẫn vậy. Vẫn là một Diễm My hồn nhiên trẻ con và Tử Phong lạnh lùng kiêu ngạo. Họ chắc là cặp ít sóng gió nhất trong cả đám. [Tui: hư cấu :]
Nhi và Thái vẫn vậy. Vẫn là một Ân Nhi đáng yêu ít nói và Hoàng Thái tinh nghịch năng động. Họ là cặp có nhiều tiếng cười nói nhất trong cả đám. [Tui: hư cấu x2 :]
Chẳng hiểu sao mà hắn và nó lại có nhiều chuyện không hay thế này. Tại sao dù rằng trải qua nhiều thứ thế này mà nó vẫn phải chịu đựng mọi thứ. Chẳng lẽ những gì nó nhận được là do bao nhiêu tình yêu nó dành cho hắn chưa đủ lớn?
Trải qua bao nhiêu chuyện, giờ mới nhận ra cuộc đời không phải dễ dàng như mọi người nghĩ đâu...
Không phải có người yêu là sẽ hạnh phúc...
Không phải có việc làm là sẽ ăn no mặc ấm...
Không phải có ba mẹ giàu thì sẽ được vung tiền...
Không phải có được căn nhà rộng là sẽ có đầy ấp người làm...
Cũng không phải có một tình yêu hạnh phúc là sẽ không bao giờ có sóng gió.. [Tui: uầy...văn lên ròi nha
dạo này cứ ngược là văn tuôn trào ]
- Dải ngăn cách bà tác giả lèm bèm -
Giờ đã là 5h chiều rồi, thời gian nó đi đã gần tới rồi. Trong khi hắn còn đang vui cười với Như và Di thì mọi người trong lớp đã ăn tiệc chia tay nó. Buổi tiệc chỉ đơn giản là có mặt tất cả các thành viên trong lớp. Nó cũng chả làm tiệc lớn. Đơn giản là thuê một phòng trọ đủ lớn rồi mua đồ ăn về cùng ăn với nhau thôi. [Tui: sao kh qua nhà má nó á. To thấy mụ nội -3-]
Mọi người sau khi ăn xong cũng không về liền mà ở lại chờ tiễn nó đi. Dù sao cũng là bạn bè trong lớp lâu nay.
Duy nhất chỉ có hắn, Di và Như là người không đến dự tiệc thôi. Cả Bảo Trân và Bảo Anh cũng tới. [Tui: cá là sẽ có nhiều ng' đọc xong hai tên sẽ mò mấy Chương trc coi hai chúng nó là ai ._]
Thiên Khôi cũng đến và còn dẫn theo bạn gái. Bạn gái nhóc rất xinh lại hiền lành, chuẩn làm Miss Univer 2016 luôn rồi. Nếu không kể bạn trai của Trân và Anh nữa thì có hơn 30 đứa. Hai nhỏ đã có bạn trai, bọn họ rất đẹp, lại tốt bụng nữa chứ.
Dù vậy, tiệc nào rồi cũng phải tàn. Mọi người dần ra về vì ngày mai còn phải đi học. Chỉ có vài người thân là ở lại phụ nó. Cũng 7 giờ hơn rồi. Dọn dẹp xong đi tới sân bay là vừa kịp.
Nó và mọi người bắt đầu lên xe taxi đến sân bay. Chuyến của nó là chuyến cất cánh lúc 8h tối và hạ cánh lúc 6h sáng. [Tui: chém.]
Giờ là 7h30. Sắp đến lúc nó phải đi rồi. Nó quay lại ôm mọi người lần cuối.
Trong khi đó, hắn cũng có mặt tại sân bay và đứng từ xa nhìn nó thôi.
Cuối cùng, nó kéo vali bước đi khỏi nơi này. Nơi có biết bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn. Vuốt đi giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi mình.
“Tạm biệt mọi người nhé! Tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc.”
“Tạm biệt mọi người nhé! Tạm biệt em, chúc em hạnh phúc.”
««
Như đã hứa, phản diện từ từ sẽ có chậu. Kh hề quên nha mđ. Ai không nhớ Trân, Anh và Khôi thì đọc lại cast nv nha. Bữa nay có hứng nên type nhanh. Type từ tối qua rồi. Giờ là type thêm rồi chỉnh lại chính tả thoi.
Ngắn lắm đúng kh mđ? Tui biết mà, ngắn lắm. Tui chỉ viết cái kết ở sân bay vậy thoi. Hết ý tưởng rồi đó. Ngắn mà dc như vậy là tui mừng lắm rồi. Thoi thì cứ nghe nhạc và đọc thoi mí cô. Đảm bảo sẽ HE mà. Mà có ai hiểu câu cuối của hắn kh nè, ahihi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...