Tiểu Thư Lá Cây và Căn Bệnh Về Giấc Mơ….
Í o,í o, í o,…..Tiếng xe cấp cứu đầy sợ hãi vang lên và đi qua trong sự ngây thơ của cô bé 2 tuổi và sự thất thần của ông Ji.Ông chủ bà chủ còn trẻ lắm, mà sao đã lên thiên rồi !!!!! Vậy còn bao công việc cần lo,hơn nữa còn có đứa con thơ 2 tuổi vì bận quá mà chưa nâng nưu âu yếm nó một lần,thật tội làm sao !!!!!!.....Mọi hi vọng còn đâu………
“ MẸ ƠI ! CHA ƠI !!!!!!!!!!!!”
Tiếng kêu thất thanh vang lên giữa căn phòng ngủ rộng rãi……. “Hộc…Hộc,phù…phù”.Tôi bật dậy,trong sự sợ hãi ,mặt đổ mồ hôi và hình như có cả những giọt nước mắt lăn xuống gò má.Quản gia Ji cũng lo sợ chạy vội lên phòng tôi và lấy khăn lau mặt cho tôi…….Ông ấy trấn an tinh thần tôi:
-Cô chủ…….Bệnh lại bị tái phát ? Cô lại gặp ác mộng à !!!!!!
-Cha à !!!!!!!! *ôm lấy quản gia Ji và khóc nức nở*
-Cô chủ ! Cô bình tĩnh đi nào !
-Con sợ,cái cảnh khoảng hơn mười mấy năm trước về ba mẹ con lại hiện trong giấc mơ của con.Biến giấc mơ đẹp thành cơn ác mộng không thể không kinh hoàng hơn……..
-Cô chủ à ! Cô bình tĩnh……rồi căn bệnh và những giấc mộng của cô sẽ tan biến đi thôi mà !
-Nhưng mà……….
-Cô chủ,bây giờ là 6h30’,chắc cũng sắp đến giờ cô chủ phải đi học rồi nên đầu bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sang cho cô rồi,mời cô vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn nhé !
-Dạ vâng,….
Vậy là tôi phải gạt bỏ cơn sợ hãi sang một bên,vác xác ra khỏi giường và dặt chân lên sàn đi vào nhà tắm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng xuống ăn rồi đi học.Ừ thì tôi đi học múa balle nhưng đầu tôi không bao giờ nhẹ nhàng và uyển chuyển như bài múa balle cả !!!! mà bây giờ đầu óc tôi đang suy nghĩ rất nhiều,nó cứ như một bản nhạc rock mạnh mẽ vậy,lúc giật lúc co,nghe có vẻ sợ hãi nhưng mạnh mẽ vô cùng..Đại loại là như thế và đó cũng là con người của tôi =))))))))) Tôi có một thằng bạn cứ coi là than nhưng có vẻ không than lắm.Cậu ta học khác khoa tôi nhưng ngày bé học chung nên cũng có quen.Và vẫn tiếp tục làm bạn tôi đến bây giờ,nó tên là Chasu,nhìn lạnh lung nhưng ấm áp,biết quan tâm đến mọi người.Cậu ta hát rất hay nên mơ ước của nó là làm ca sĩ và học ở lớp Music ( Cùng trường với tôi nhưng khóa học của nó ở trên tầng 3 còn tôi tầng 6_ trường có 6 tầng: Mĩ thuật,Thể dục dụng cụ,Music,Thiết kế thời trang,Đào tạo người mẫu và Balle)
Cậu ta là thằng bạn đã giúp tôi vui vẻ,giúp tôi hết cơn sợ hãi tái phát của căn bệnh.Cậu ta đã biết bệnh của tôi và nói giữ bí mật cho tôi.Cậu ta cũng giúp tôi đỡ sợ hãi bằng cách là cậu ta hát cho tôi nghe những bản tình ca nhẹ nhàng,ru cho tôi chìm sâu vào giấc ngủ .Cậu ta biết tôi thích những bản tình ca nhẹ,vì sau khi nghe những bản tình ca tôi sẽ ngủ rất ngon giấc.Dù sao tôi rất yêu quý cậu bạn này….!!!!!!!!...À! Cậu ta còn bày cho tôi về việc những lúc mà xì trét ,mệt mỏi,sợ hãi,chán nản thì tôi sẽ ngắm những chiếc lá cây xinh đẹp nhiều màu sắc.Cũng từ đó,tôi yêu những chiếc lá cây vô cùng.
Trên đường đi học,tôi nhận ra dạo này cây cối ở công viên tôi không được đi ngắm nhiều nữa vì bận học…….không được ngắm lá mà sao tôi lại thấy buồn thế nhỉ ?.Tôi quay ra chỗ tài xế Lê_tài xế riêng của tôi,tôi gợi ý :
-Anh Lee,anh có thấy cái lá cây kia đang buồn không ?
- Sao lại buông thưa cô chủ? Tôi lại thấy khác,vì cảm giác cây lá đang đung đưa trong gió se lạnh nhìn rất vui mà !
-Haizz! Trông có vẻ thế,nhưng bên trong sao biết được..
-Có phải cô chủ đang buồn vì cô bận không được ngắm những chiếc lá phải không ?
- Đúng vậy.sao anh biết ?
- Thì bình thường cô chủ rất yêu lá cây mà! Cô chủ còn được đặt biệt danh là “ Tiểu thư lá cây” còn gì !
- Ừ ha! Hay tài xế Lee ngày mai chở tôi ra đây nhé !
-…
Tài xế Lee không trả lời thì tôi biết tôi sẽ không được đi ngắm lá được…CHÁN QUÁ AAAAAAAA !!!!!!!!! .
Sáng hôm sau,lớp balle của tôi có tiết dự giờ,tôi là lớp phó nên phải tập trung.Tuy nhiên,sự tập trung đó của tôi bị phá vỡ vì nhỏ lớp trưởng tên Some xấu xa cùng với nhóm bạn ba đứa của nhhor đó : Chan,Park,Xumy thong đồng với nhau nói xấu và hãm hãi tôi.Bọn đó độc ác lắm,tôi không khổ thì cũng sở vì bọn nó.Bọn đó hại tội từ ngày này qua ngày khác,lớp trưởng gì mà song và là lớp trưởng từ thành tích của người khác,ba đứa còn lại cũng không ra gì ,giốt nát nhưng tỏ vẻ kiêu ngạo.Bọn nhỏ đó nói ghen tị với tôi vì tôi múa tốt,nhà giàu,xinh đẹp,. Nhưng họ đâu có biết có những điều đó tôi phải trải qua biết bao khổ sở và rèn luyện mới có được.Đâu có phải thành tích “ăn không ngồi rồi” như “ai đó” đâu….Vậy mà..Haizz! =(((( Tiết dự giờ hôm nay,có Chasu là lớp trưởng và các lớp trưởng của một số lớp giỏi đến dự giờ lớp tôi.Oh no,vậy là Chasu sẽ xem tôi múa chính sao ?Ngại quá đi à !!! >
Giờ học kết thúc,Chasu gặp tôi ngoài hành lang tầng 4,cậu ta đưa cốc nước ép táo cho tôi:
-Nhóc……..Hôm nay cậu múa hay lắm !!!!!
-Hay về nội dung hay là hay vì người múa đẹp ?
-Tất nhiên là do cậu múa đẹp rồi !
-Cảm ơn !
-Không có gì !
-Chasu này !
-Hả ?
-Dạo này tớ thấy mệt mỏi quá,căn bệnh của tớ cứ tái phát thôi…..
-…..À!! Đi ra chỗ này với tớ đi,thảo nào cậu cũng thích chỗ này cho xem !
-Đi đâu ?
-Thì cứ đi đi *kéo tay tôi*
-Ừ…được rồi !
-Chasu vội vàng đưa tôi đi nhưng tôi không biết mình đang đi tới đâu ! Cứ đi theo thôi,biết sao giờ.Cậu ta còn bày đặt bịt mắt của tôi lại và dẫn tôi đến chỗ đó,tôi cảm giác có mùi thơm của bông lau xanh mướt tươi tốt,cảm thấy khi ngửi rất dễ chịu…Chasu gỡ bịt mắt ra cho tôi:
-Đến rồi !
-WOAAAAA !!!!!!! ĐẸP QUÁ !
-Biết sao dẫn ra đây không ?
-Sao vậy ? Đây là đâu ?
-Đây là vườn bong lau do tự tay tớ và bố tớ vun trồng chăm sóc
-Thật sao ? Mà sao cậu đưa tớ ra đây ?
-Thì……..dạo này tớ thấy cậu mệt mỏi,chán nản với sợ hãi nên là dẫn cậu ra đây cho thay đổi không khí !!!!!
-Cảm ơn nhá ! Yêu quá đi !!!! *Nhéo má Chasu*
-Hì !!!! Bây giwof cậu hãy hét những điều cậu muốn nói đi !
-Tớ còn gì để nói chứ ……..* khóc*
-C….Cậu đừng lo,….Cố lên,cậu vẫn còn có tớ bên cạnh mà !!!!!!
-Cảm ơn nhé Chasu !
-Không sao ! *khoác vai tôi*
Vậy là hôm nay tôi đã có nhiều cảm xúc Vui_Buồn_Sợ_Chán_Mệt_Thoải mái.Nhưng người cuối cùng luôn bên tôi vẫn là Chasu……..Hơn nữa,câu chuyện của tôi và những giấc ngủ còn đến bao giờ đây ……… Haizzz =)))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...