“Làng Nhất Thế?”
Danh tự này vừa ra, sắc mặt một đám cường giả ở đây đều trở nên mờ mịt…
Cái quỷ gì?
Làng?
Chưa từng nghe qua…
Ánh mắt cả đám hướng về vị trí thanh âm phát ra nhìn chăm chú, xem thử người tới là thần thánh phương nào, dù sao có thể nhận được thiệp mời của Vạn Yêu Thánh Địa không thể nào là nhân vật đơn giản…
Rất nhanh, bên trong tầm mắt xuất hiện hai thân ảnh một nam một nữ…
Trong đó nam nhân anh tuấn tiêu sái, đôi mắt ẩn chứa hắc bạch phân minh, khóe môi treo lấy nụ cười bình thản tà dị, một thân áo bào trắng khoác lấy thân thể cao ngất cân đối, vô cùng bất phàm.
Nhưng mặc dù như vậy, ánh mắt của đại đa số người chỉ nhìn về hắn vài hơi thở, sau đó toàn bộ bị thân ảnh xung quanh hấp dẫn, khiến cả đám toàn thân phải kịch chấn.
Một vị tuyệt thế yêu cơ phiêu nhiên mà đến, thời gian như đọng lại, dù là các phương Tiên Đế cũng không nhịn được thoáng thất thần.
Nhuyễn bào hoàng kim cao quý khoác lấy cơ thể ngọc ngà, cổ áo chếch xuống một chút khoe cái cổ thiên nga và xương quai xanh tinh mỹ, vòng eo mềm mại như rắn nước không xương, bộ ngực kiêu ngạo căng đầy vểnh lên như muốn phá tan trói buộc, kiều đồn săn chắc uốn cong gợi lên cảm giác đàn hồi khó tả.
Một đôi chân dài thẳn táp khép nép, kết hợp với từng ngõ ngách trên cơ thể nàng tạo thành một tuyệt tác của tạo hóa.
Tóc như ngân hà búi cao, một chiếc trăm ngọc đơn giản vắt ngang được nàng sử dụng lại kiêu sa hơn vương miệng nữ hoàng…
Mặc dù nàng mang khăn lụa mỏng che lấy dung nhan thần bí, nhưng đã khó có mỹ từ nào để hình dung vẻ đẹp ấy…
Loại khí chất thong dong bình thản, ba phần kiêu ngạo, ba phần mị hoặc, lại bốn phần ôn nhu…quả thật là hung hăng nện vào trái tim của những nam tử trong thiên hạ.
“Tuyệt đối không kém Cửu Thánh Chủ!”
Bạch Hạc Trưởng Lão và Hắc Đại Bàng Trưởng Lão liếc nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự khiếp sợ.
Lần đầu tiên trong đời, bọn hắn chứng kiến nhan sắc của nữ tử có thể cùng Cửu Thánh Chủ sánh ngang.
Chỉ là khiến tất cả nam nhân trái tim như bị hung hăng bớp nghẹn chính là, vị nữ thần tuyệt thế này lại đang khoác lấy cánh tay của một nam nhân khác, ánh mắt như ánh sao của nàng từ đầu đến cuối chỉ dừng lại ở trên thân nam tử bên cạnh mình, đối với ánh nhìn của toàn trường không thèm để ý.
Một đám Đế Tử bàn tay siết chặt, hận không thể thay thế vào trong đó, ngay cả Hồng Hài và Lôi Chấn Tử vốn là có tâm thái vững vàng, vẫn không nhịn được nhịp tim và hô hấp trở nên dồn dập, càng đừng nói những tên Đế Tử khác.
Chỉ có một đám Tiên Đế là miễn cưỡng dời ra ánh mắt, thân là Tiên Đế, bọn hắn có được định lực mà người khác khó được, mặc dù vô cùng thưởng thức giai nhân, vẫn không đến mức biểu hiện thất thố.
Hơn nữa, bọn hắn cũng không chủ động thăm dò nhìn thấu lớp khăn che mặt mỏng manh của nàng, bởi vì làm như vậy quá mất thân phận Tiên Đế, chỉ cần một người thực hiện thì những người khác sẽ cảm ứng được, sau này mặt mũi biết giấu đi đâu?
“Thì ra…bên cạnh hắn có nữ nhân ưu tú như vậy!” Mộng Chi Tiên sắc mặt ngơ ngác, chứng kiến đôi nam nữ vừa mới đến này, ngay cả Mộng Chi Tiên Tử như nàng cũng có chút cảm giác không bằng.
Lạc Nam chứng kiến ánh mắt thần thất của nàng, bèn ném đến ánh mắt ôn hòa:
“Mộng Chi, chúng ta lại gặp mặt!”
“Gặp qua Lạc công tử, đây là phụ thân của ta!” Mộng Chi Tiên rất nhanh chóng đã lấy lại tinh thần, mỉm cười giới thiệu Mộng Tung Hoành.
“Thì ra là Mộng gia chủ, tiểu tử thất kính!” Lạc Nam mỉm cười chắp tay, thái độ không mặn không nhạt.
Mộng Tung Hoành lần đầu tiên đánh giá Lạc Nam ở vị trí gần, càng nhìn càng thấy vừa mắt, chỉ là nghĩ đến nữ tử đứng bên cạnh hắn quá mức xuất chúng, nhất thời có chút lo lắng cho con gái của mình, sợ nữ nhi cạnh tranh không lại.
“Sớm nghe Tiểu Tiên nói qua về ngươi, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, có cơ hội cứ đến Mộng gia làm khách, đích thân bá phụ sẽ tiếp đãi ngươi!” Mộng Tung Hoành nhanh chóng thể hiện, ra vẻ trưởng bối thưởng thức tiểu bối lên tiếng.
Hiển nhiên hắn muốn thay nữ nhi của mình ghi điểm.
“Vậy tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh, có dịp nhất định sẽ bái phỏng Mộng bá phụ một phen!” Lạc Nam khiêm tốn chắp tay.
Mộng Tung Hoành đã chủ động rút ngắn quan hệ, hắn cũng không thể tiếp tục làm giá, trực tiếp mở miệng gọi bá phụ, bằng không chính là không nể mặt Mộng Tung Hoành.
“Haha, tốt…!” Mộng Tung Hoành cười to hài lòng.
Mộng Chi Tiên thẹn thùng cúi đầu, thấy Lạc Nam và phụ thân của mình hòa hợp, trong lòng có chút mừng thầm.
Xung quanh tập thể nghiền ngẫm nhìn lấy tình cảnh này, lúc đầu cảm thấy Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan mặc dù có vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng thực lực cũng không cao, thậm chí tiến đến tham dự mừng thọ của Địa Yêu Đế vậy mà ngay cả một Tiên Đế cũng không mang theo được, có chút xem nhẹ hai người.
Nhưng khi nhìn thấy Mộng gia và Lạc Nam thân mật, bọn hắn buộc phải thay đổi cách nhìn.
Đôi nam nữ này, xem ra không hề đơn giản a, có thể khiến Mộng gia của Thiên Địa Hội thân mật như vậy, nếu đơn giản mới là chuyện lạ…
Không sai, hai người vừa đến chính là Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan.
Vốn dĩ Độc Cô Ngạo Tuyết mấy nữ cũng có hứng thú muốn đi, nhưng sau khi suy nghĩ lại phần thưởng tiến vào Vạn Yêu Trì chỉ dành cho Thể Tu, mà Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan chính là hai Thể Tu mạnh nhất Làng, bèn để hai người ra mặt.
Một tấm thiếp mời nếu đi quá đông người, như vậy lộ ra không tôn trọng gia chủ…Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan một nam một nữ vừa lúc thích hợp.
Lúc này chứng kiến toàn cảnh quả nhiên quyết định đúng đắn, mỗi thế lực cũng chỉ đến hai người mà thôi, không hơn không kém.
“Hai vị phải chăng có thiệp mời?”
Đúng lúc này, vị mỹ phụ Thất Trưởng Lão trong trẻo cất tiếng hỏi.
Tại sao những người khác nàng không hỏi thiệp mời, lại chỉ hỏi riêng Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan?
Câu trả lời vô cùng đơn giản, danh sách khách mời được nàng và Lục Trưởng Lão nắm trong tay, chỉ là bên trong không có hai nhân vật này a.
Không phải bọn hắn muốn gây khó dễ cho Lạc Nam hai người, mà quy tắc chính là quy tắc, không thể vì quan hệ với Mộng gia mà được phép tiến vào nếu không được mời.
“Gặp qua hai vị trưởng lão, thiệp mời đương nhiên phải có!” Lạc Nam khiêm tốn cười một tiếng, đang định lấy thiệp ra.
“Bọn hắn là khách do ta mời!”
Bất chợt, một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên, từ bên trong Vạn Yêu Thánh Địa có thất thải hà quang chiếu rọi, một thân ảnh tuyệt mỹ như tiên nhẹ nhàng xuất hiện.
Nàng chính là Thải Quỳnh Dao, chỉ là lúc này dung mạo của nàng mười phần rực rỡ, môi đỏ như lửa, má ngọc không phấn vẫn hồng, khí chất vô cùng cao quý, nào có nửa điểm bị thương?
Chứng kiến Thải Quỳnh Dao xuất hiện, Thất Trưởng Lão và Lục Trưởng Lão bừng tĩnh, chẳng trách hai người khách nhân này trẻ tuổi như vậy, thì ra là bằng hữu của Đế Nữ.
Đế Nữ ở Vạn Yêu Thánh Địa được tất cả mọi người yêu quý, Đại Trưởng Lão cũng không ngoại lệ, vì lẽ đó mới cho phép nàng mời bằng hữu đến dự đại thọ.
Chỉ là trước đó Đế Nữ chưa từng mời ai, không ngờ lúc này mời một đôi nam nữ chưa rõ lai lịch.
“Nếu là khách quý của Đế Nữ, trước đó đã hơi thất lễ rồi!” Thất Trưởng Lão với Lục Trưởng Lão hướng về Lạc Nam khách khí nói.
“Hai vị tiền bối đừng như vậy, tiểu tử chưa từng để trong lòng!” Lạc Nam lễ độ ôn hòa đáp.
Thất Trưởng Lão với Lục Trưởng Lão trong mắt hiện lên nét tán thưởng, âm thầm hài lòng thái độ ứng xử của Lạc Nam.
Lúc này, Thải Quỳnh Dao cũng gật đầu chào hỏi các Tiên Đế xung quanh một tiếng, mới bước đến bên cạnh Lạc Nam, ánh mắt có chút phức tạp:
“Không nghĩ đến, người đánh bại ta lại trẻ trung như thế…”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Thải Quỳnh Dao vẫn hơi liếc qua Âu Dương Thương Lan, cũng bị nhan sắc của nàng khiến cho kinh dị.
“Haha, vì sao Đế Nữ biết là ta?” Lạc Nam cười hỏi, phải biết lúc đánh với nàng hắn che mặt với giả giọng.
“Ta nhờ Hùng Lão vẽ ra bức họa của các ngươi!” Thải Quỳnh Dao thành thật nói.
Lạc Nam khóe miệng co giật, xém chút quên mất ngày đó Hùng Lão đi cùng là một vị Yêu Đế, có thể dễ dàng nhìn thấu dung mạo của hắn.
Đó cũng là lý do hôm nay Lạc Nam không che mặt, xung quanh toàn là Tiên Đế, che mặt có công dụng cái rắm a.
“Không biết vị này là?” Thải Quỳnh Dao lúc này mới mỉm cười nhìn sang Âu Dương Thương Lan, nàng biết nhóm Lạc Nam lần trước không hề có nhân vật như vậy, khác biệt hoàn toàn với nữ Kiếm Tu khủng bố lần trước.
“Nàng là Tiểu Lan, hiền thê của tại hạ!” Lạc Nam tự hào nói.
Nghe Lạc Nam nói, Mộng Chi Tiên âm thầm bĩu môi, mà một đám Đế Tử chỉ cảm thấy trái tim rỉ máu, ánh mắt trừng trừng nhìn lấy Lạc Nam.
Dựa vào đâu, một tiểu tử Tiên Vương lại có được mỹ nhân như vậy? không thấy trước nhan sắc của Âu Dương Thương Lan ngay cả Tiên Đế cũng động lòng hay sao?
“Gặp qua Đế Nữ!” Âu Dương Thương Lan gò má hơi đỏ, nhìn Thải Quỳnh Dao gật đầu.
“Lạc công tử thật là có phúc!” Thải Quỳnh Dao cảm thán nói ra.
Nàng không chỉ khen ngợi Âu Dương Thương Lan, mà nhớ đến ba vị nữ nhân lần trước đi với hắn đều là đại mỹ nữ.
Mặc dù ở Tiên Ma Vực thực lực mới là quan trọng, thực lực quyết định tất cả, nhưng lòng yêu cái đẹp đại đa số người đều có, vẻ mặt như đưa đám của mấy tên Đế Tử như chứng minh cho điều đó rồi.
Dung mạo của Âu Dương Thương Lan đã đủ cùng top 1 Tuyệt Sắc Bảng cạnh tranh cao thấp.
“Nếu quan khách đã đến đầy đủ, vậy mời mọi người vào Thánh Địa, tin chắc Đại Trưởng Lão sẽ rất vui lòng!” Thất Trưởng Lão cùng Lục Trưởng Lão đề nghị nói.
“Tốt!” Đám người gật đầu, mặc dù tò mò về thân phận của hai người Lạc Nam, nhưng bọn hắn sẽ không hỏi ra tại đây, trái lại sau khi quay về sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ đi điều tra.
“Chậm đã!”
Đúng lúc này, một tên nam tử trung niên với một đầu tóc như lôi đình đỏ thẳm, hai mắt ẩn chứa sát cơ chớp động, khí thế khóa chặt lấy Lạc Nam gằn giọng hỏi:
“Tiểu tử, ngươi là kẻ đánh nát đầu Nhị nhi tử nhà ta?”
“Xích Lôi Tông Chủ, đây là Vạn Yêu Thánh Địa, ân oán gì cũng nên gác sang một bên!” Lục Trưởng Lão hừ lạnh một tiếng.
Lạc Nam nghe Lục Trưởng Lão nói mà bừng tĩnh, thì ra nam tử trung niên này là phụ thân của tên não tàn Xích Bảo.
Quả nhiên, nhi tử ngu xuẩn thì phụ thân cũng không ra gì, uổng phí một thân Đại Đế tu vi.
“Lão bà nghĩ nên nói rõ mọi chuyện trước đã, tránh tiến vào trong tạo nên bầu không khí mất vui!” Phục Tiên Ma Đế lên tiếng đề nghị, trong lòng ước gì đám người Tiên giới chó cắn chó.
“Tán thành, đầu của nhi tử bị đánh nát, Xích Lôi Tông Chủ tức giận là chuyện bình thường!” Hàng Ma Đại Đế híp mắt nói.
Lão già hắn cũng muốn xem trò vui.
Từng đôi ánh mắt tập trung nhìn về Lạc Nam, muốn xem thử hắn ứng đối thế nào.
Lạc Nam cũng là hết sức bình thản, từ trong người lấy ra một khối Lưu Ảnh Ngọc, phát tán lên không.
Trong nháy mắt, cảnh tượng ngày hôm đó diễn ra lại từ đầu đến cuối, từ lúc Xích Bảo đột ngột tìm đến Lạc Nam gây sự vì Thải Quỳnh Dao, cho đến cuối cùng nhờ Nhị Trưởng Lão ra tay vẫn bị đánh nổ đầu, không thiếu sót một cảnh nào.
Hiển nhiên, Lạc Nam đã cẩn thận dùng Chiếu Ảnh Kính lưu lại cảnh tượng này, bởi vì hắn biết ở đây kiểu gì cũng gặp mặt người của Xích Lôi Tông.
Xem xong toàn cảnh, ánh mắt đám người nhìn về Lạc Nam đều nảy sinh biến hóa…
Không ngờ kẻ này trước mặt một vị Tiên Đế vẫn đánh nổ đầu của Xích Bảo, thủ đoạn quả nhiên không tầm thường.
Mà hành vi của Xích Bảo quả thật đáng chết, tự tiện ra oai muốn bắt người ta, đổi lại là ai cũng sẽ không nhịn được.
“Haizz, hổ phụ sinh khuyển tử!” Một đám Ma Đế nhìn Xích Lôi Tông Chủ chế nhạo nói.
“Xích Lôi Tông, chuyện của tiểu nữ lần sau hy vọng các vị đừng tự ý xen vào!” Thải Quỳnh Dao lạnh lùng nói, nàng lúc này tức giận đến cả người rung rẫy.
Không ngờ vì nguyên nhân của nàng mà Lạc Nam bị Xích Bảo tìm đến gây phiền phức, điều này khiến nàng vừa hổ thẹn vừa áy náy, nếu Lạc Nam xảy ra chuyện gì, chẳng phải nàng hại người vô tội rồi hả?
“Đế Nữ nói không sai, Đế Nữ và Lạc công tử tỷ thí thắng bại là chuyện thường, từ bao giờ đến phiên người của Xích Lôi Tông khoa tay múa chân?” Thất Trưởng Lão với Lục Trưởng Lão cũng là mở miệng chất vấn.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng khác nào trò cười trên nguyên tắc tỷ đấu công bằng của Vạn Yêu Thánh Địa.
Huống hồ Xích Lôi Tông làm thế khác nào khiến người khác hiểu lầm Vạn Yêu Thánh Địa và Xích Lôi Tông có liên quan mật thiết? phải biết đôi bên xem như quen biết mà thôi, ngoài ra chẳng dính liếu gì.
Xích Lôi Tiên Đế cả người rung rẫy, trong lòng vừa giận vừa hận, lại không dám phát tác ra ngoài.
Hắn hận thằng con trai thứ của mình là đồ phế vật, lại càng giận Nhị Trưởng Lão.
Các ngươi gây chuyện thì cũng thôi, vậy mà còn để đối phương dùng Lưu Ảnh Ngọc lưu lại chứng cứ, lúc này vừa thua về lý vừa thua về tình, làm sao đòi lại công đạo?
Thật tình không thể trách Xích Bảo và Nhị Trưởng Lão, bọn hắn không biết Lạc Nam có Chiếu Ảnh Kính, không thể đề phòng được.
“Mọi chuyện đã rõ ràng, Xích Lôi Tông Nhị Thiếu Chủ tự làm tự chịu, đừng ảnh hưởng đến lễ mừng thọ của Đại Trưởng Lão!” Mộng Tung Hoành xen vào một câu.
“Đúng vậy, bị đánh nổ đầu mà thôi, Nguyên Anh vẫn còn, chưa chết được đâu!” Môn Chủ của Ma Thiên Môn âm dương quái khí nói.
“Nói không sai! Chúng ta vào!” Đám người tán đồng gật đầu.
“Khốn kiếp!” Xích Lôi Tông Chủ sắc mặt tái xanh.
“Phụ thân đừng nóng giận, nếu ở trong hội võ gặp phải hai kẻ kia, ta sẽ vì nhị đệ lấy lại công đạo!” Một tên thanh niên có diện mạo giống Xích Bảo đến bảy phần đứng bên cạnh truyền âm nói, giọng điệu vô cùng tự tin.
“Ừm, đừng như thằng ngu Xích Bảo đệ đệ ngươi, nếu có thể đừng hạ thủ lưu tình, trực tiếp giết chết!” Xích Lôi Tông Chủ hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đối với thằng con trai cả này của mình vẫn tin cậy hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...