Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Mới sáng sớm, Vân Thư ngồi dậy từ trên giường: “Có phải mình thật sự đã mắc chứng mộng du hay không?”
Tạ Mẫn Hành tỉnh dậy: “Không có, là tôi bê em về đó.
”
Vân Thư cũng lười Suy nghĩ, cô rời giường đánh răng rửa mặt, hôm nay lại còn trang điêm.
Tạ Mẫn Hành đang thay áo sơ mi trong phòng thay đồ, nhìn thấy Vân Thư đang trang điểm thì hỏi: “Hôm nay muôn ra ngoài chơi sao?”
“Ứm, trở vệ công ty ba em xem một chút” Nói xong, cô tô son môi, lại cảm thấy không dễ nhìn nên chỉ vào hai thỏi son hỏi Tạ Mẫn Hành: “Hai thỏi son này, thỏi nào đẹp?”
Tạ Mẫn Hành nhìn đôi môi phán nộn mềm mại của cô chân thành nói: “Không tô đẹp hơn.
”
Buổi sáng, mấy chủ tịch triệu tập một cuộc họp khân cập, bọn họ đều lo lắng về chuỗi tài chính của Tạ Thị, rút ngay hai tỷ đã đủ cho công ty nợ thời gian dài.
Một chủ tịch trong số đó mở miệng nói với Tạ Mẫn Hành: “Cậu vẫn còn quá trẻ, quá hăng hái, rút vốn trong thời hạn hợp đồng, ít nhất bọn họ phải trả thêm hai trăm triệu phí Mi phạm hợp đồng, vậy mà cậu lại không cân phí vi phạm hợp đồng đó.
Tài trợ của nhà họ Vân Cậu có biết lão Lâm có người quen ở ngân hàng không.
”
Ông Tạ là chủ tịch lớn nhất của công ty, lúc này mở miệng: “Con trai tôi không có ý đồ, Tạ Thị thật sự không thèm chút tiền phạt VÏ phạm hợp đồng đó.
Máy.
chủ tịch không cần phải nói nhiều nữa, công ty không có vôn của bọn họ vấn có thể kiếm được lợi nhuận.
”
Ông Tạ rất âm ức, đề chế thương nghiệp của nhà họ Tạ đều ở nước ngoài, đột nhiên ba muốn về nước, nói lá rụng về cội, cả nhà bọn họ mới quyết định về nước phát triển, kết quả gặp phải một đám hợp tác sợ hãi rụt rè, lúc đầu tìm hợp tác vẫn là quá xúc động.
Tạ Mẫn Hành không mở miệng nói chuyện, lúc này thư ký gõ cửa tiền vào, nói một câu ở bên tai Tạ Mẫn Hành.
Tạ Mẫn Hành luôn che giấu biểu cảm rất sâu, nhưng lần này anh không kiềm chế được kinh ngạc, lập tức đứng dậy: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại.
”
Có chủ tịch là tai mắt của chủ tịch Vương, cho rằng là ván đề tài chính, lập tức trả lời: “Chuyện gì quan trọng hơn cả cuộc họp vậy?”
“Vấn đề tài chính.
” Tạ Mẫn Hành không muôn giải thích nhiều, nhưng vân phải nói.
Chủ tịch tai mắt đó vừa nghe quả Khai là như thế, bèn hỏi thêm: “Vấn đề gì?
Mọi người ở đây đều là chủ tịch, đều có quyên được biết về vấn đề tài chính của công ty.
”
Tạ Mẫn Hành nhìn mây chủ tịch khác, thầy mọi người đều có vẻ mặt tò mò.
Ông Tạ cũng có chút tò mò, bọn họ vẫn hành động sao lại có vấn đề về tài chính được?
Tạ Mẫn Hành cằm điện thoại ngồi, xuống nói: “Tập đoàn Vân Thị muôn đâu tư một tỷ cho chúng ta.
”
Một câu khiếp sợ bốn phía.
“Vân Thị nào? Là Vân Thị mấy ngày trước sắp phá sản sao?” Có chủ tịch hỏi.
Tạ Mẫn Hành gật đầu.
“Bọn họ có liên quan gì đến chuyện này? Không phải bọn họ vừa mới ổn định lại sao?”
Tạ Mẫn Hành lần nữa gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...