“Phụ thân cho gọi nữ nhi?”
Bên trong khán phòng, Mạnh Thanh Thanh nhẹ nhàng thong dong bước vào, nhìn Mạnh Lân khẽ hỏi.
“Nữ nhi ngoan mau đến đây!” Mạnh Lân vẩy vẩy tay, ra hiệu Mạnh Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh mình.
Mạnh Lân cả đời chung tình, chỉ có một thê tử, sinh hạ duy nhất một nữ nhi là Mạnh Thanh Thanh, từ nhỏ đối với nữ nhi đã vô cùng cưng chiều sủng ái.
Mà Mạnh Thanh Thanh cũng không để cho hắn phải thất vọng, chưa hề ỷ vào thân phận tiểu thư Thủy Diễm Tông ỷ thế hiếp người, trái lại tính cách đoan trang nhã nhặn, khắc khổ tu luyện, chưa đến vạn tuổi đã là Độ Kiếp Sơ Kỳ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành…
Dù là tại toàn bộ Huyền Hoàng Tinh, Mạnh Thanh Thanh cũng là tiên tử nổi danh, là tình nhân trong mộng của vô số thanh niên tài tuấn.
Chỉ cần Mạnh Thanh Thanh mở miệng một tiếng, chỉ sợ một nửa số lượng thanh niên Huyền Hoàng Tinh sẽ tập hợp dưới váy của nàng.
Cả đời Mạnh Lân tự hào nhất chỉ có hai chuyện, một là kế thừa ngôi vị Tông Chủ Thủy Diễm Tông, hai là sinh ra nữ nhi hoàn hảo như Mạnh Thanh Thanh.
Nhớ đến lời của phụ thân Mạnh Sùng, Mạnh Lân hơi trầm ngâm, lựa lời lên tiếng:
“Thanh Thanh, ngươi có biết lần này phụ thân và các trưởng lão trở về mang theo một vị khách?”
“Ừm, nữ nhi có nghe nói!” Mạnh Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Chuyện Thủy Diễm Tông gần đây có đến một vị khách nhân thần bí đã lan truyền rộng rãi, chỉ đáng tiếc trừ số ít thành viên cao tầng, không ai biết thân phận thật sự của vị khách nhân này.
“Hắn chính là ân nhân cứu mạng của ta và toàn bộ Thủy Diễm Tông!” Mạnh Lân nghiêm túc nói.
Mạnh Thanh Thanh trong lòng run lên, ánh mắt lo lắng nhìn Mạnh Lân hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân gặp nguy hiểm sao mà cần người cứu mạng?”
“Không sai!” Mạnh Lân gật đầu xác nhận: “Tinh Không Thú đó là một Chân Yêu Hậu Kỳ, nó mạnh ngang gia gia của ngươi, phụ thân và mấy vị trưởng lão chủ quan xuất chiến, xém chút bị nó toàn diệt!”
“Cũng may Lạc công tử vô tình đi ngang nhìn thấy, hào hiệp xuất thủ tương trợ, đem Tinh Không Thú đạt đến Chân Yêu Hậu Kỳ một quyền diệt sát!”
“Một quyền diệt sát?” Mạnh Thanh Thanh trừng to mắt, trái tim hung hăng nhảy lên, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Tinh Không Thú đạt đến Chân Yêu Hậu Kỳ, mạnh hơn cả phụ thân của nàng, chiến lực ngang với gia gia của nàng lại bị một quyền diệt sát?
Vị khách được gọi là Lạc công tử kia chẳng lẽ là Chân Tiên Viên Mãn? Hay thậm chí là Cực Tiên trong truyền thuyết?
“Mặc dù Lạc công tử không hề tiết lộ, nhưng ta và gia gia của ngươi đều đoán hắn là người đến từ Tiên Giới, nên mới mạnh mẽ đến như vậy!” Mạnh Lân chú ý biểu lộ của nữ nhi, trầm giọng nói ra.
“Chẳng trách…” Mạnh Thanh Thanh nhếch lên đôi môi đỏ mộng.
Vị khách nhân kia chẳng những cứu mạng phụ thân và các trưởng lão, còn là nhân vật đến từ Tiên giới, được các vị trưởng bối tôn sùng như thế là điều dễ hiểu.
“Tu sĩ Tiên giới tiến đến Huyền Hoàng Tinh là chuyện cực kỳ hiếm có, Thủy Diễm Tông chúng ta may mắn gặp được Lạc công tử đầu tiên, chiếm trước tiên cơ so với các thế lực khác, phải nắm bắt cơ hội này để rút ngắn quan hệ với Lạc công tử, toàn lực kết giao cùng hắn!” Mạnh Lân bắt đầu vào chính đề.
“Nữ nhi hiểu!” Mạnh Thanh Thanh nghiêm túc gật đầu.
Nàng là nữ nhân thông minh, biết đây là chuyện trọng đại đến mức nào.
Chỉ cần Thủy Diễm Tông có được sự hữu hảo của vị Lạc công tử kia, không nói đến có thể xưng hùng xưng bá, nhưng chắc chắn tất cả thế lực trên Huyền Hoàng Tinh này phải nể mặt Thủy Diễm Tông thêm vài bậc, không dám trêu chọc.
Chỉ cần đơn giản như thế thôi, đối với sự phát triển của một thế lực đã thu được lợi ích vô cùng khổng lồ rồi…
“Đáng tiếc, vị Lạc công tử kia đối với Thủy Diễm Tông chúng ta vô cùng lạnh nhạt, hắn ra tay cứu phụ thân chỉ là một việc nhỏ mà thôi!” Mạnh Lân cười đắng chát:
“Lạc công tử đồng ý đến đây làm khách là vì hắn hứng thú với Trân Phẩm Tụ Hội sắp diễn ra!”
“Một khi Tụ Hội hoàn tất, Lạc công tử sẽ lập tức rời đi, cùng Thủy Diễm Tông chúng ta tiếp tục trở thành người xa lạ!”
“Đây là mất mát cực kỳ to lớn, bỏ qua cơ hội phát triển vạn năm cơ nghiệp do tổ tiên để lại a!”
Mạnh Thanh Thanh nghe xong trầm mặc…
Nàng hiểu nỗi khổ trong lòng phụ thân.
Đối với vị Lạc công tử kia, Thủy Diễm Tông có lẽ chỉ như một hòn đá ven đường, một khi lướt qua xem như chấm hết, chẳng có gì quan trọng.
Nhưng đối với Thủy Diễm Tông mà nói, mất đi cơ hội kết giao cùng Lạc công tử chẳng khác nào mất đi cơ hội phát triển vượt bậc vạn năm mới có một lần…
“Nữ nhi có thể giúp gì cho phụ thân?” Mạnh Thanh Thanh thanh thúy hỏi.
Nàng không phải ngốc, phụ thân đã đem lai lịch của vị công tử thần bí kia nói cho nàng, như vậy chắc chắn muốn nàng làm một cái gì đó…
Mạnh Lân ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhi hồi lâu, cắn răng nói:
“Ta và gia gia ngươi thương nghị, cảm thấy với tư dung và tài hoa của Thanh Thanh chắc chắn sẽ được Lạc công tử xem trọng, mong muốn ngươi tiếp cận hắn, cố gắng lấy được sự yêu thích của Lạc công tử…”
Mạnh Thanh Thanh toàn thân chấn động, ngơ ngác nhìn lấy phụ thân mình.
Trong đầu nàng như có một tiếng sấm nổ vang, thật lâu không thể bình tĩnh.
Phụ thân và gia gia muốn nàng dùng mỹ nhân kế câu dẫn lấy lòng một nam tử khác?
Điều này đối với một người có lòng tự trọng như Mạnh Thanh Thanh mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích rất lớn.
Phải biết, nàng còn chưa gặp mặt vị Lạc công tử đấy dù chỉ một lần nữa đó.
Mắt đẹp ửng hồng, nàng tự giễu cười cười: “Phụ thân đánh giá quá cao nữ nhi, với thân phận và địa vị như Lạc công tử, muốn mỹ nhân nào mà không có? Nữ nhi chỉ là cỏ dại ven đường…làm sao hắn sẽ xem trọng?”
“Thanh Thanh ngươi đừng suy nghĩ lung tung!” Mạnh Lân lập tức an ủi nữ nhi:
“Có thể ngươi không đẹp nhất thiên hạ, nhưng sự ôn nhu khéo léo, dịu dàng đoan trang của ngươi chắc chắn sẽ đủ sức lấy lòng mọi nam nhân, đừng tự xem nhẹ mình!”
Mạnh Thanh Thanh môi mộng run run, nàng cực kỳ ghét các chuyện tình cảm ép buộc hay hôn nhân chính trị.
Nhưng không ngờ đến có một ngày việc này sẽ rơi xuống đầu mình…
Nhưng mà Thủy Diễm Tông nuôi nàng lớn lên, nếu không có tông môn thì sẽ không có nàng như ngày hôm nay…Mạnh Thanh Thanh cực kỳ biết ơn.
Giữa hạnh phúc cá nhân và đại sự của toàn tông, nàng phải lựa chọn một.
Trong lòng đấu tranh, Mạnh Thanh Thanh cắn môi muốn nát.
“Haizzz!” Mạnh Lân nhìn dáng vẻ nữ nhi đau khổ, trong lòng không đành, lắc đầu phất tay:
“Thôi, thôi…nếu Thanh Thanh ngươi không thích thì phụ thân cũng không ép ngươi, ta và gia gia sẽ nghĩ cách khác lấy lòng Lạc công tử!”
“Không, Thanh Thanh phải đồng ý, nếu không cả đời ngươi sẽ hối hận!” Có thanh âm khác trong trẻo vang lên cắt ngang đối thoại của Mạnh Lân và Mạnh Thanh Thanh.
Chỉ thấy một vị mỹ phụ diễm lệ hoa quý bước vào, nhìn diện mạo giống với Mạnh Thanh Thanh đến sáu bảy phần.
“Phu nhân!” Mạnh Lân nhìn mỹ phụ tiến vào đứng lên chào đón.
“Mẫu thân!” Mạnh Thanh Thanh hướng mỹ phụ hành lễ.
Không sai! Mỹ phụ này chính là Thanh Lam, thê tử của Mạnh Lân, mẫu thân của Mạnh Thanh Thanh, tông chủ phu nhân Thủy Diễm Tông.
Thanh Lam tiến vào, trừng mắt nhìn Mạnh Lân: “Tên đầu đất như ngươi còn không hiểu ý của nữ nhân, lấy gì dạy dỗ nữ nhi thi triển mỹ nhân kế?”
Mạnh Lân lúng túng vuốt cằm, hướng thê tử nháy nháy mắt, ý nói đem mọi chuyện giao lại cho nàng.
Thanh Lam ung dung ngồi xuống, nắm lấy tay của Mạnh Thanh Thanh, nhẹ giọng nói:
“Tại tu chân giới khốc liệt này, cuộc đời của một nữ nhân hạnh phúc nhất chính là có thể khiến vô số nữ nhân khác vì nam nhân bên cạnh mình mà sinh lòng ghen tị!”
“Nếu ngươi được Lạc công tử yêu thích, chắc chắn chín phần nữ nhân ở Huyền Hoàng Tinh sẽ phải ghen ghét với ngươi!”
“Mẫu thân đã hỏi kỹ các vị trưởng lão, Lạc công tử làm người trượng nghĩa, thực lực cường đại, dung mạo càng là mỹ nam tử hiếm thấy trên thế gian này!”
“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, mẫu thân tin chắc ngươi sẽ ưa thích Lạc công tử…”
“Nhưng nói thật, mẫu thân còn sợ ngươi không xứng với Lạc công tử, sợ hắn chướng mắt ngươi!”
Mạnh Thanh Thanh nghe xong nhướn mày, trong lòng nhất thời cảm thấy không phục.
Bất kỳ mỹ nhân nào bị đánh giá thấp như vậy cũng sẽ bực bội, huống hồ người đánh giá nàng chính là mẫu thân của nàng.
Chẳng lẽ Lạc công tử kia thật sự ưu tú đến vậy sao? ngay cả nàng cũng chướng mắt?
Phải biết toàn bộ Huyền Hoàng Tinh có vô số thanh niên tuấn kiệt muốn quỳ dưới váy của nàng đấy.
“Đây là lời thật của mẫu thân!” Thanh Lam tự giễu:
“Với địa vị của Lạc công tử, chỉ sợ hắn gọi một câu sẽ có vô số mỹ nhân hạ giới tự tiến cử giường chiếu!”
“Thanh Thanh ngươi có cơ hội được tiếp cận hắn, ưu thế so với những nữ nhân khác đã lớn hơn quá nhiều, đừng bỏ lở thời cơ!”
“Đây là cơ hội vạn năm có một của Thủy Diễm Tông, cũng là cơ hội vạn năm có một đối với chính ngươi!”
Thấy Thanh Thanh ánh mắt lấp lóe, Thanh Lam biết mình sắp thành công, bồi thêm một câu:
“Nếu duyên thành, ngày sau tên tuổi của ngươi chắc chắn lưu danh sử sách vì có thể chinh phục một nam nhân cường đại, thay đổi số mệnh Thủy Diễm Tông, danh chấn Huyền Hoàng Tinh!”
Mạnh Thanh Thanh nhịp tim đập lên thình thịch…
Nàng thật sự bị lời của mẫu thân kích thích.
Vì cơ hội phát triển của Thủy Diễm Tông hay vì hạnh phúc cả đời của một nữ nhân, nàng cũng phải thử một lần…
“Tiểu nữ đã hiểu!” Nhìn phụ thân và mẫu thân, Mạnh Thanh Thanh sắc mặt trịnh trọng:
“Dù thành hay bại, nữ nhi cũng phải thử một lần!”
Mạnh Lân vội vàng mừng rỡ: “Lấy lại bình tĩnh trước đi, phụ thân sẽ an bài người đưa ngươi đi gặp Lạc công tử!”
Mạnh Thanh Thanh hít sâu một hơi, rất nhanh trở về dáng vẻ ung dung hiền dịu, đoan trang như lúc đầu.
“Đại trưởng lão!” Mạnh Lân trầm giọng gọi.
Thân ảnh Đại Trưởng Lão hiện ra, hướng về Mạnh Thanh Thanh làm động tác mời.
Mạnh Thanh Thanh nhẹ nhàng gật đầu, váy áo tung bay, chậm rãi rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng của nàng và đại trưởng lão khuất dạng, Mạnh Lân nhịn không được ôm lấy thê tử, hôn chùn chụt cười to:
“Lão bà, ngươi thật tài giỏi, làm sao thuyết phục được Thanh Thanh?”
“Chẳng phải ngươi theo dõi từ đầu đến cuối sao?” Thanh Lam liếc xéo hắn.
“Nhưng ta không hiểu a…” Mạnh Lân gãi gãi đầu.
“Hừ!” Thanh Lam hừ lạnh, kiên nhẫn nói:
“Đơn giản lắm, Thanh Thanh lúc đầu do dự là vì xem việc lấy lòng Lạc công tử là hy sinh hạnh phúc cá nhân của mình vì Tông Môn, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn…”
“Bổn phu nhân chỉ cần đem hai việc này gộp thành một, việc lấy lòng Lạc công tử chẳng những là vì tông môn, mà còn là vì hạnh phúc của bản thân nàng!”
“Thanh Thanh đương nhiên sẽ không còn mâu thuẫn, lại thêm bị chính mẫu thân của mình xem nhẹ kích thích lòng háo thắng, lập tức gật đầu đồng ý!”
“Cao!” Mạnh Lân hướng thê tử nâng lên ngón tay cái: “Thủ đoạn của lão bà thật cao minh, bổn phu quân tâm phục khẩu phục!”
“Không cao minh chỉ sợ ngươi rướt về một đám hồ ly tinh rồi!” Thanh Lam phu nhân cao ngạo nói.
Không phải tự nhiên mà nàng có thể trở thành độc nhất vô nhị trong lòng Mạnh Lân.
…
Mạnh Thanh Thanh theo chân Đại Trưởng Lão, rời khỏi phòng nghị sự, tiến về phòng tiếp đón khách nhân, nơi Lạc Nam đang ở.
“Sư tỷ!”
Một người nhìn thấy nàng lập tức vui vẻ tiến đến, mở miệng gọi lên.
Chính là Dương Diệp.
Mạnh Thanh Thanh có chút phức tạp nhìn Dương Diệp, không muốn đả kích vị sư đệ có ân cứu mạng này, đành phải lựa lời nói:
“Ta có chút việc, không tiện cùng đệ nói chuyện!”
“Không sao…” Dương Diệp chẳng suy nghĩ nhiều, mỉm cười ôn hòa nói: “Hẹn sư tỷ khi khác vậy!”
“Hừ!” Đại trưởng lão đứng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nghĩ đến Mạnh Thanh Thanh có thể lấy lòng Lạc công tử, hắn lập tức chướng mắt Dương Diệp.
“Tiểu tử ngươi tuổi còn nhỏ không mau nỗ lực tu luyện, suốt ngày quấn lấy tiểu thư làm gì? Ngươi xứng sao?” Hắn nhìn Dương Diệp chất vấn.
“Đại trưởng lão, ta…” Dương Diệp sững sờ, không hiểu vì sao ngày thường Đại Trưởng Lão hòa ái với mình nay lại chuyển đổi thái độ.
“Cút về tu luyện, lão phu và tiểu thư có chuyện quan trọng!” Đại Trưởng Lão nhàm chán phất tay.
“Tiểu tử cáo lui!” Dương Diệp cưỡng chế cơn giận, hít sâu một hơi.
Mạnh Thanh Thanh có chút áy náy nhìn hắn, bất quá cũng không tiện nói gì.
Đại Trưởng Lão mang theo Mạnh Thanh Thanh tiếp tục đến khán phòng Lạc Nam.
Dương Diệp ánh mắt lấp lóe lẫn vào góc khuất…hắn lấy ra một tấm áo choàng mặc vào, ẩn nặc toàn bộ khí tức.
Hiển nhiên Dương Diệp cũng có thủ đoạn, áo choàng của hắn che giấu khí tức tốt đến mức ngay cả đại trưởng lão cũng không phát hiện bị bám đuôi.
Trực giác cho Dương Diệp biết có chuyện kỳ quái, hắn quyết tâm theo dõi Đại Trưởng Lão và Mạnh Thanh Thanh hai người.
Quả nhiên, chứng kiến Đại Trưởng Lão mang theo Mạnh Thanh Thanh tiến đến bên ngoài một phòng khách.
Đại trưởng lão nhẹ nhàng gõ cửa gọi: “Lạc công tử!”
“Là đại trưởng lão sao? có chuyện gì?” Bên trong truyền ra thanh âm của một nam nhân.
Mạnh Thanh Thanh đứng kế bên khẩn trương siết chặt nắm tay.
“Là như vầy…” Đại trưởng lão mỉm cười cung kính: “Vì sợ Lạc công tử ở một mình phiền chán, Thủy Diễm Tông đặc biệt đưa đến mỹ nhân bưng trà rót nước, hầu hạ ngươi giải buồn!”
OANH!
Như một tiếng sấm vang trời xuất hiện trong đầu Dương Diệp, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, làn da tái nhợt không còn chút máu.
Thủy Diễm Tông cưỡng ép Mạnh Thanh Thanh đi hầu hạ nam nhân kia?
Nói là bưng trà rót nước cho dễ nghe, thực chất là mời lên giường a!
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Diệp.
Hắn tin chắc với tính cách của Mạnh Thanh Thanh, nàng là bị ép buộc mới đồng ý những chuyện như thế này.
Lửa phẫn nộ dâng trào sắp lấn át lý trí, Dương Diệp muốn lao ra chất vấn Đại Trưởng Lão.
Nhưng nghĩ đến Đại Trưởng Lão là Chân Tiên Sơ Kỳ cấp cường giả, một tay có thể chụp chết mình, hắn đành phải cố gắng nhẫn nhịn, tìm thời cơ giải cứu Mạnh Thanh Thanh.
“Không cần, bổn công tử muốn ở một mình!” Nào ngờ bên trong khán phòng, tiếng từ chối của Lạc Nam vọng ra.
Mạnh Thanh Thanh sắc mặt không phục.
Đại trưởng lão đã lường trước sẽ phát sinh tình huống này, vội vàng đáp lại Lạc Nam:
“Lạc công tử có điều không biết, vị mỹ nhân này là nữ nhi độc nhất của Tông Chủ Mạnh Lân, vì cảm phục ân cứu mạng của công tử đối với phụ thân mình nên muốn được gặp mặt nói tiếng tạ ơn!”
“Công tử từ chối sẽ khiến nàng cực kỳ tiếc nuối!”
Lạc Nam trầm mặc không đáp.
Đại trưởng lão vội vàng nháy mắt ra hiệu với Mạnh Thanh Thanh.
Nàng nhẹ gật đầu, thanh âm trong trẻo mở miệng: “Tiểu nữ chỉ muốn nói một lời cảm tạ với công tử, chẳng lẽ cũng không thể gặp mặt sao?”
Lạc Nam trong phòng hơi trầm ngâm, mình đang ở nhà của người ta, cũng nên nể nang một chút.
Hắn nhẹ gật đầu: “Mời tiểu thư vào!”
Đại trưởng lão sắc mặt kinh hỉ như điên, hướng Mạnh Thanh Thanh điên cuồng truyền âm:
“Kế tiếp phải xem bản lĩnh của tiểu thư!”
“Ừm!” Mạnh Thanh Thanh lấy can đảm gật đầu, đẩy cửa tiến vào.
Ở trong gốc khuất nhìn thấy tình cảnh này, Dương Diệp hai mắt đỏ ngầu như máu.
“Khốn kiếp!” Trong lòng hắn gào rống.
Đối với tên nam tử khách nhân kia dâng lên sự đố kỵ và căm hận ngút trời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...