Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng
Chap 8:
Ư...ưm!-Mở mắt ra, nó định ngồi dậy thì..."Quái gì thế này, sao hắn lại ở đây? Nó chột bụng khó chịu khi thấy hắn nằm dưới tay mình, khẽ nhấc lên, bàn tay nó đưa dọc từ trán...xuống sóng mũi...dừng lại tại đôi môi ấm của hắn, nó mỉm cười rồi chợt giựt tay lại vì cái hành động ko lý do này, bật dậy nhẹ nhàng
-Cô dậy rồi đấy à?-Mắt nhắm mắt mở hắn nhìn nó
-Ko thấy sao còn hỏi.-Câu nói đầy vẻ khó chịu của nó làm hắn hơi thắc mắc nhưng cũng cho qua
-À...ừm!-Thấy mình hớ nên chỉ ậm ừ
-Bây giờ anh định ngồi đây xem tôi thay đồ à?!
Cảm giác nó đang ko bực chuyện gì nên hắn ko nói gì, lẳng lặng ra ngoài [nói nữa là có án mạng].
Còn trong này..."Bốp...bốp" nó lấy ta đập vào đầu "Mày làm cái gì thế này...LÂM BẢO NHI sao lại làm việc ngu xuẩn thế này chứ, IQ 180/200 của mày đâu rồi?". Xong 1 hồi vật vã với cái việc làm "kỳ quái" nó thay đồ rồi xuống phòng khách [chân nó còn cà nhắc nhé!]
-Minh, con chở bé Nhi đi chơi đi, nhớ đừng về sớm quá đó nghen!-Mama nó cười ranh.
-Sao ạ! Hôm nay con có việc-nó cố vớt vác-với lại con kiu nhóc Khánh chở con đi cũng được mà!
-Ôi thôi! Em ko muốn làm kỳ đà cản mũi đâu!-Nhóc lè lưỡi trêu. Bắt gặp cái nhìn đầy "trìu mến" từ bà chị yêu quý nên nhóc im bặt, cúi gầm mặt.
-Ko, Khánh ở lại! Còn việc gì thì gác qua 1 bên. Ko nói nhiều, mama cho con 3 để ra khỏi nhà[ặc, cái này giống bị đuổi đi thì đúng hơn]-bà làm mặt nghiêm trọng.
-Vâng...Minh, anh nghe mama nói gì rồi đó, ko cần nhắc lại chứ!-Nó chán nản
-Ko mượn, ra ngoài đi!-Sâu trong hắn cảm thấy vui vui nhưng ra vẻ ko thích.
Leo lên xe, đi xa nhà nó khoảng 3-4 căn:-Cho tôi xuống.
-Cô đang làm trò gì vậy! Ko nghe pama bảo à!-Hắn phải đối [nói chính xác hơn là phản đối kịch liệt]
-Nghe chứ! Nhưng đó chỉ là trước mặt pama tôi thôi! Nếu anh ko cho tôi xuống xe tôi sẽ nhảy xuống à!-Nó nhướng mắt nhìn hắn kèm theo câu nói đầy sát khí [con này dám nói dám làm đó]
"Kíttttttttttt...." Nghe nó dọa hắn liền phanh gấp, tấp vào lề đường. Được cơ hội, nó phóng nhanh xuống bắt taxi. "Đồ bướng bĩnh"-hắn thầm trách nó.
Chiếc taxi dừng lại ở 1 cánh đồng cỏ, bao phủ bằng 1 màu xanh, gió nhẹ nhàng thoảng mang hương hoa. Nó ko để ý 1 điều...[điều gì đọc tiếp sẽ biết...hehe]
Nhảy phóc xuống, nó tung tăng khắp nơi quanh cánh đồng tận hưởng sự thoải mái này rồi tìm...cây dâu tây. "Hihi...đây rồi, vẫn tươi và nhiều trái như 2 năm trước nhỉ"-nó nhảy cẫng mừng trong bụng. Ngắt 1 trái đỏ nhất, bỏ vào miệng, nó cảm nhận được vị chua chua ngọt ngọt, quyện nhẹ vào gió.
"Rầm..." ... "Ko phải chứ, sao lại là nó" [Hehe...hơi ngạc nhiên đúng hok, vậy thì Pury tua lại nhé! Tiếp tục quá khứ của chap 7 ấy!]
Chả là 10 năm trước, sau khi cô bé đó đi khoảng 1 tuần thì cậu bé cũng sang Mĩ du học...
5 năm sau, cậu bé về VN, tìm lại cảnh vật cũ [cậu bé là hắn ý, khỏi nói cũng biết hén!]. Hắn đã tìm đủ mọi cách để cứu cây dâu do lâu quá ko được chăm sóc kĩ [người chăm đồng ở đây chỉ tưới sơ nước qua thôi] nên sắp chết, cây được cứu, thế là 1 tuần ít nhất 4 lần hắn để đây hóng gió rồi chăm sóc cây dâu này luôn. Hôm nay định rủ nó đến chơi ai dè...
Nó nghe tiếng đổ liền giật mình quay sang [hắn đang xách bình nước tưới cây đấy ạ! Pury ko biết diễn tả nên làm đại cái "rầm" lun! Hì hì], thấy hắn nó hơi ngạc nhiên rồi sau đó cho là sự trùng hợp thôi!
"Tại sao, tại sao lại ở đây, tại sao lại biết chỗ này, tại sao lại ngẫu nhiên đến thế chứ...! Ko thể nào, điều đó thật vô lý" còn trong đầu hắn bây giờ thì đầy ngập các câu nghi vấn và theo sau là hàng loạt câu phủ định, đầu hắn như muống nổ tung.
2 con người...2 suy nghĩ trên 2 đường thẳng song song...2 đôi mắt nhìn nhau ko 1 điểm tựa...và...1 sự bình yên đến kỳ lạ...
**END CHAP 8**
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...