Giọng Anh Ngữ của Diệu Anh vô cùng chuẩn xác, cộng thêm tiếng hát cao vút, trong trẻo của mình thì hôm nay cô chính là nữ hoàng của sân khấu. Ánh mắt của Diệu Anh hướng về phía Bảo Khánh, ý nói: “ Hôm nay coi như là quà tặng cậu!”, rồi sau đó lại hướng về Phương Linh đang tối sầm mặt, hàm ý: “ Phương Linh, đừng xem thường tôi. Nếu gia đình cô hay cô thật sự có ý đồ với tôi thì e là cả cơ hội hành động cũng không có!”.
Giai điệu sôi động mà Diệu Anh mang tới đã thắp sáng sân khấu, thổi vào đây một không khí nóng hơn bao giờ hết. Ban giám khảo, học sinh hay đối thủ của cô đều phải phục mấy phần.
Diệu Anh đứng trên sân khấu gật đầu chào tạm biệt một cái thì ngay lập tức học sinh ùa lên tặng hoa cho Diệu Anh khiến cho sân khấu trở nên vô cùng lộn xộn. Mọi người nháo nhào cả lên, và kết quả Diệu Anh biến mất, không hề thấy tâm hơi đâu nên đành thất vọng đi xuống cùng một dấu hỏi to đùng.
Lẫn được vào trong đám đông ùa lên tặng hoa, Bảo Khánh rất khéo léo kéo được Diệu Anh chạy thẳng vào cánh gà trong khi ánh đèn còn tập trung bên ngoài sân khấu. Tay anh đan vào tay cô, rất hạnh phúc.
Kéo một cái ghế đến cho Diệu Anh, đưa tay gạt đi mấy sợi tóc vươn trên gương mặt hồng hồng lấm tấm mồ hôi của cô, Bảo Khánh chu đáo nói:
- Mệt lắm hả?
Cô cười cười, đưa tay nắm lấy bàn tay chắc khỏe của cậu, nói:
- Không có! Muốn cho cậu một chút bất ngờ, ngoại trừ thời gian luyện tập thì bây giờ không mệt lắm! – Diệu Anh thành thật nói qua. Quả thật cô đã luyện tập rất căng thẳng. Chỉ có 1-2 ngày mà cô phải hoàn thành phần thuộc lời, tiếp thu độ cao của từng nốt nhạc thì quả thật là khốc liệt, gần như là dốc hết sức lực. Lại còn phần ảo thuật thay quần áo thì phải huy động dì út của Diệu Anh là một nhà ảo thuật nổi tiếng ở Phần Lan về giúp cho cô. Nhưng mà thu được kết quả như thế này thì cực hài lòng.
- Lần sau đừng cố gắng như thế! Tớ không muốn thấy cậu mệt mỏi!
- Đã biết! – Diệu Anh nháy mắt một cái với anh.
- Còn 2-3 lượt là chúng ta sẽ ra sân khấu lần nữa. Cậu ngồi đây đợi tớ một chút, tớ có mang theo nước trái cây với sữa tươi, còn để ngoài xe, bây giờ đi lấy cho cậu.
- Đi nhanh một chút! – Cô nhìn theo bóng dáng mặt đồ vest của Bảo Khánh, hạnh phúc nói.
- Xem ra cô cũng cao tay! – Bảo Khánh vừa rời đi thì một giọng nói vang lên sau lưng của Diệu Anh khiến cho nụ cười trên môi cô lạnh ngắt đi. Phương Linh này quả thật là âm hồn không tan mà.
- Ít ra thì cũng hơn cô! – Diệu Anh chẳng thèm nhìn Phương Linh một cái, thay đổi tư thế ngồi, chân phải để lên đùi trái, hai tay rất tự nhiên khoanh lại trước ngực rồi ngả người ra sau. Trước sau gì thì Phương Linh cũng bị hạ một cú thật dứt khoác, để xem cô ta phách lối được bao lâu nữa.
Bị Diệu Anh nói không chút nhân nhượng, Phương Linh tức tới đỏ mặt. Nhất định phải cho con Diệu Anh này một trận ra hồn thì mới hả dạ nhỏ.
- Hừ! Thứ giả tạo như cô, tôi xem kênh kiệu được bao lâu?! Cô đừng tưởng mình giàu có hơn tôi thì ngon, cũng là do ba mẹ cô, cô thì làm được gì? – Phương Linh đang ôm ấp ý tưởng mượn tay ba mẹ mình để hạ bên công ty của gia đình mẹ Diệu Anh, vẫn chưa rõ nguy hiểm đang ở trước mặt.
Diệu Anh trực tiếp xem thường những gì nhỏ nói. Cái gì mà do ba mẹ? Số tiền mà hacker mũ trắng như Diệu Anh kiếm được qua một “phi vụ” thì có lên đến 5 chữ số 0 phía sau một chữ số khác, mà được tính hẳn hoi bằng dollar. Xem chừng nhỏ không hề biết chỉ cần Diệu Anh hợp tác với một số hacker mũ trắng mà cô quen biết, trở bàn tay một cái thì thông tin quốc gia cũng đánh cắp được. Chỉ tiết họ là hacker mũ trắng, không làm những việc không rõ lí do hay trái với đạo đức. Có thể nói đã từ rất lâu rồi, Diệu Anh chưa hề đề cập đến vấn đề tiêu xài tiền trước mặt ba mẹ. Có thể thấy được năng lực tự lập của cô cao tới nhường nào.
- Dùng tiền ba mẹ? Cô đang tự nói mình? – Diệu Anh bình thản nói mấy chữ, miệng nhoẻn một nụ cười rất khinh người.
- Cô… cô… - Phương Linh chỉ về phía Diệu Anh, nói không nên lời. Lúc đầu còn tưởng con Diệu Anh này là loại tiểu thư nhu nhược, ai ngờ được lại là loại người hai mặt.
- Cô là thứ “khẩu phật tâm xà”! Tôi cho cô biết, sớm muộn gì tôi cũng cho cái miệng thối tha của cô không nói chuyện được nữa. Sau đó chắc chắn Bảo Khánh sẽ cam tâm tình nguyện trở lại với tôi. Cô nên biết, trước sau gì cô cũng là thế thân! – Phương Linh chỉ tay về phía Diệu Anh, ngang ngược nói ra. Nhìn mặt nhỏ đi, vừa tức giận vừa hả hê.
Nhưng đối với Diệu Anh mà nói, cô sớm đã nhìn thấy nhiều loại người rồi, nịnh hót cũng có, độc ác cũng có, hại mặt cũng có… và bao gồm cả thứ tự cao tự đắt như Phương Linh.
Cô nhìn về phía gương mặt khó ưa của Phương Linh, định mở miệng nói gì đó nhưng cùng lúc Bảo Khánh xuất hiện. A! Chẳng cần đuổi người, Bảo Khánh chắc chắn sẽ giúp cô tống khứ nhỏ đi.
Thấy Diệu Anh chẳng màn đến những gì nhỏ nói, Phương Linh như nổi đóa, nhoài người về phía trước định hành hung Diệu Anh nhưng lại bị một ai đó nhằm ngay bả vai kéo ngược lại, cực kì đau nhức.
Phương Linh xoay gương mặt thì thứ nhìn thấy chính là vẻ mặt sa sầm như giông bão của Bảo Khánh. Nhỏ nuốt nước bọt một cái, hơi hoảng sợ, lấp bấp:
- Khánh… tớ… Khánh… Tớ gặp Diệu Anh… tớ đến gặp Diệu Anh…
Bảo Khánh mặc kệ là Phương Linh nói gì, Bảo Khánh thô bạo xô nhỏ qua một bên, đi tới cạnh Diệu Anh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, xem nhỏ như không khí.
- Woa! Cậu mang tới nhiều như vậy. Nước ép nho mà cậu thích này, tớ giúp cậu khui ha! – Diệu Anh cũng mặc kệ Phương Linh tức đến đỏ mặt kia, vui vẻ lựa lựa mấy thứ chiếc túi cậu cầm đến rồi lấy một chia nước ép nho đưa cho Bảo Khánh.
- Ừm! Cậu cũng uống cái này đi! – Bảo Khánh vui vẻ nhận lấy hộp nước ép nho Diệu Anh đưa rồi đưa cho cô một hộp sữa tươi.
Phương Linh nhìn những động tác của hai người kia, giận đến tím mặt liền xoay người rời đi. Tạm thời cứ im lặng đi, nhưng nhất định có ngày nhỏ sẽ trả đũa.
Sau vài phút nghỉ ngơi trong cánh gà, Bảo Khánh đợi Diệu Anh thay một bộ váy khác rồi mới đi ra tham gia phần thi “King and Queen”. Lần này Diệu Anh đổi một bộ váy khác màu hồng nhạt, rất hợp với vẻ nhẹ nhàng của cô.
Diệu Anh đi tới khoác tay Bảo Khánh, cả hai rất ăn ý cùng xứng đôi bước ra sân khấu, tự tin đi tham gia phần thi.
Mà trên sân thượng thì Yến Nguyên và Nam Phong cũng rất háo hức chờ đợi. Lúc nãy xem Diệu Anh hát ca khúc Red thì đã rất mãn nhãn rồi, bây giờ họ lại tham gia tiếp “King and Queen” thì quả là nhất. Ban đầu hai người xin kiếu để hai người bọn họ thi quả là một quyết định sáng suốt nhất mà. Cả hai nhìn xuống dưới, tiếp tục chờ xem cặp đôi “trai tài gái sắc” kia tỏa sáng. Lúc này Yến Vy cũng đã ngồi ở hàng ghế đặc biệt bên dưới chờ xem hai người kia thi thố tài năng.
Phần thi “King and Queen” cũng không có gì phức tạp. Tất cả các cặp đôi của các lớp đều lên sân khấu, được giới thiệu qua một lượt rồi trực tiếp thi phần ứng xử mà câu hỏi là do đại diện học sinh các khối đưa ra. Sau khi xong phần ứng xử thì học sinh sẽ bỏ phiếu bầu chọn. Sẽ có 3 cặp được chọn vào vòng trong, dựa vào số phiếu bầu chọn và số điểm do học sinh chấm.
3 cặp đôi vào vòng trong phải cùng thể hiện một tài năng gì đó. Sau đó là câu hỏi ứng xử do ban giám khảo đưa ra. Kết quả cuối cùng là dựa trên điểm của ban giám khảo và kết quả bầu chọn lần hai của học sinh. Phần thưởng năm nay đã được công bố từ trước. “ King And Queen” sẽ là gương mặt đại diện để tham gia Đại Hội Học Sinh Ưu Tú Toàn Quốc. Năm nay “ King and Queen” cũng sẽ phải tham gia hội hùng biện Anh Ngữ, chủ đề là “ Nụ Cười”, làm người mẫu ảnh bìa cho tạp chí “ Hoa Học Trò” trong số báo tới, một chuyến giao lưu văn hóa và học tập tại Anh kéo dài 3 tuần. Vì vậy yêu cầu cũng rất cao, cả hai không chỉ phải đẹp mà còn phải là học sinh giỏi toàn diện.
Theo như tình hình trước mắt thì mỗi khối dường như đã có một cặp đôi đại diện “ngầm” từ trước. Khối 10 là Quang Sơn – Hà My. Khối 11 là Bảo Khánh – Diệu Anh. Khối 12 là Khải Hoàng – Nguyệt Cầm. Lần này xem ra không thi cũng thấy được ai là người vào vòng trong rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...