Phương Linh nhìn cậu, không khỏi có cảm giác rung sợ. Trước giờ nhỏ chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Bảo Khánh. Nhưng bản tính ganh đua ghen ghét của con gái không cho nhỏ lùi bước, liền tươi cười nói:
- Hai người định đi đâu sao? Cho tớ quá giang một đoạn, nhá?
Bảo Khánh nhìn Phương Linh, cảm giác kinh tởm và ghê sợ đã xông đến não, liền mạnh tay hất nhỏ mạnh tới mức ngã xuống đất, nói:
- Diễn cho ai xem? Diệu Anh, chúng ta mau đi, ở một lát nữa sợ cậu sẽ buồn nôn với cái không khí giả tạo này mất! – Nói xong liền nắm tay Diệu Anh rời đi trong con mắt tròn mắt dẹt của hàng tá học sinh.
Đám hiếu kỳ hết nhìn cặp đôi trời sinh lại nhìn qua cô gái ngã nhào dưới đất, liền cảm thấy nực cười cho kẻ mặt dày như cô ta.
- Đi hết đi! Có gì đáng nhìn hả? Mau biến hết cho tôi! – Phương Linh hét lên, volume “ khủng” khiến cho đám đông giải tán nhanh như chớp.
Dồn hết dĩ diện còn lại trên người, Phương Linh phủi người đứng dậy. Ánh mắt của nhỏ bây giờ đỏ rực, từng bước chân nện xuống nền gạch đầy nội lức. Diệu Anh – Mai Diệu Anh, tôi thể sẽ cho cô sống không được, chết không yên. Dám lấy đi những thứ của Tô Phương Linh tôi, cô đừng hòng, đồ con nhỏ đê tiện.
[…]
Yến Vy mang tâm trạng cực kỳ nặng nề láy xe đến điểm hẹn với mẹ nhỏ - Café X.
Cho xe vào bãi, Yến Vy lại chẳng muốn đối mặt với mẹ mình. Tại sao xảy ra biết bao nhiêu chuyện như thế, mẹ nhỏ vẫn chứng nào tật nấy, không chịu thay đổi.
Đẩy cửa kính bước vào, Yến Vy nhìn một vòng thì đã thấy mẹ nhỏ, còn có cả tên Thái kia, thái độ hai người bọn họ rất thân mật, không khác trước kia dù chỉ là một chút. Xung quanh dường như lại có vài người nhìn họ chỉ trích, thật là mất mặt.
- Mẹ! – Yến Vy đứng phía sau lên tiếng, phá tan bầu không khí của 2 người kia.
- Đến rồi sao? Mẹ cứ tưởng con không dám đến! – Bà Hạnh Phương liếc nhìn Yến Vy, giọng điệu chẳng giống một người mẹ chút nào.
- Mẹ, đừng nói con không nhắc nhở mẹ. Ba và chị đã ẹ đi, không làm gì mẹ nhưng mẹ vẫn giữ thái độ đó thì con e là sẽ có chuyện không hay đó mẹ! – Yến Vy nghiêm túc nói xong liền kéo ghế ngồi xuống.
- Học từ con Yến Nguyên cái giọng hỗn láo đó đấy hả? – Bà Hạnh Phương trừng mắt với Yến Vy.
- Chị, đừng giận! – Thái làm bộ quan tâm, chen vào trước khi Yến Vy kịp đáp lại.
- Mong anh không xem vào chuyện nhà của tôi! – Yến Vy nhíu mày nhìn Thái.
Biểu hiện của nhỏ khiến Thái thoáng sững sờ. Trước kia nhỏ không như thế, sao bây giờ lại thành ra thế này?
- Con cũng ăn nói cho đàng hoàng vào! Người ta lớn hơn con đó! – Giọng bà Hạnh Phương chứa mùi vị của cảnh cáo.
- Không nói nhiều với mẹ! Hôm nay mẹ tìm con làm gì? – Yến Vy cười nhạt nhìn mẹ mình. 2 từ thôi: đáng khinh.
- Hay lắm! Con còn tiền hay không? Đưa mẹ một ít! – Bà Hạnh Phương chẳng ngần ngại mà nói ngay, khiến Yến Vy xém đứng tim vì sock.
Thì ra là hết tiền, thảo nào chủ động điện cho nhỏ. Bà ấy chẳng hề quan tâm tới nhỏ, hoàn toàn không có.
- Mẹ cần bao nhiêu? – Yến Vy nén nước mắt, giọng nghẹn ngào hỏi.
- Có thì đưa mẹ 10 triệu! – Bà Hạnh Phương sẵn giọng nói ngay.
- 10 triệu? Mẹ đùa con chắc?
- Cái gì mà đùa?! Mẹ cần tiền. Con ăn sung mặc sướng sống trong cái biệt thự như lâu đài đó, 10 triệu không lẽ không có? Mẹ còn định là 20 triệu kia đấy, nhưng mẹ có lương tâm nên không đòi tới chừng ấy.
- Con không có nhiều như thế! – Yến Vy thở dài, bất lực nhìn ra cửa kính.
- Cái gì mà không có? Mẹ là mẹ con, mẹ nói là con phải nghe. Tìm cách đưa tiền ẹ. Bây giờ mẹ có việc, cùng anh Thái đi trước. Con từ từ mà nghĩ cách đưa tiền ẹ. Mẹ cho con 2 ngày. Đi thôi Thái.
- Chào em! – Thái vẫy vẫy tay với Yến Vy rồi cùng bà Hạnh Phương bước ra khỏi tiệm café.
Yến Vy nhìn theo bóng dáng bọn họ, nước mắt bất chợt nhỏ xuống bàn, rồi Yến Vy cũng gục xuống mà khóc. Tại sao lại có thể như thế? Bao nhiêu là chuyện, mẹ vẫn như thế.
Nhỏ là gì? Công cụ kiếm tiền? Thứ để mẹ nhỏ “ đào mỏ” ba nhỏ và Yến Nguyên hay sao hả? Chỉ có 2 ngày, làm sao kiếm ra 10 triệu. Không thể nhờ ba và chị được. Phải làm sao đây?
[…]
- Cậu đợi hay cùng tôi vào trong? – Yến Nguyên nhập mật mã trên cánh cổng xong, quay sang hỏi Nam Phong.
- Cùng vào. Tôi giúp cậu mang hoa ra. – Nam Phong dựa vào tường nói.
- Vậy thì đi. – Yến Nguyên sẵn tay đẩy cánh cổng cùng Nam Phong đi về hướng vườn lan, vừa lúc thấy quản gia Quân cũng ở đấy.
- Bà chủ! – Quản gia Quân nhìn thấy Yến Nguyên, phải phép chào. Lại nhìn thấy Nam Phong, trong lòng không khỏi thấy là lạ. Yến Nguyên dẫn bạn về nhà, lại còn là con trai, chuyện gì xảy ra.
- Mang 3 giò cẩm báo tím ra đây! – Yến Nguyên tiện tay cầm bình thuốc dưỡng xịt lên một chậu lan.
- Được. À còn cậu này, gọi thế nào? – Quản gia Quân hướng ánh mắt về phía Nam Phong, nghi hoặc hỏi.
- Gọi cháu là Nam Phong được rồi! – Nam Phong cười nhẹ một cái, gương mặt mang ý chào.
- Vậy được rồi. Bà chủ, cậu Phong, phiền hai người đợi tôi một chút. – Quản gia Quân nói rồi rời đi, không quên liếc nhìn biểu hiện của Yến Nguyên.
- Toàn bộ chỗ này là cậu trồng sao? Tôi nhớ cậu mới từ Úc về mà? Sao trồng được như thế này? – Nam Phong nhìn xung quanh. Quá nhiều hoa lan.
- Không! Chúng được chuyển từ Úc về bằng máy bay. – Yến Nguyên bê một chậu lan, nhìn Nam Phong rồi cười một cái.
Nam Phong nhìn biểu hiện của cô, bản thân cũng cảm thấy vui vẻ thay. Cô cười rất đẹp, một đóa hoa hồng chắc gì đã ví được với cô.
- Bà chủ, cậu Phong. Hoa lan hai người cần! – Quản gia Quân hai tay khệ nệ cầm ba giò lan cẩm báo tím đặt trên bàn đá.
- Chọn đi, chậu nào mà cậu thích thì lấy! – Yến Nguyên chỉ chỉ vào ba giò lan mới mang ra, nói.
- Vậy thì…* Kéo dài hơi ra*… Chậu này đi! – Nam Phong nhướng mày hướng về một giò hoa chưa nở, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...