Diệu Anh đứng ở ban công nhìn những tòa nhà đang thắp đèn sáng rực như sao đêm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khẩn trương. Nếu những gì Nam Phong nói là thật thì Bảo Khánh thật sự thích cô sao? Cô lớn chừng này, chưa bao giờ hồi hộp như thế. Lúc nghe Nam Phong nhờ cô thực hiện kế hoạch, khó khăn lắm Diệu Anh mới đè nén được nhịp tim đang đập liên hồi như người bị đuối sức.
Nhắc mới nhớ, tại sao cô không hỏi lí do mà Phương Linh rời bỏ Bảo Khánh? Biết đâu hai người đó còn yêu thương nhau thì phải làm sao? Asiaaa… Cô lại nghĩ gì không biết! Sao lại tự ti như thế? Nam Phong đã nhờ cô ra mặt như thế thì mọi chuyện ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn một nữa. Vai diễn này, cô phải biểu hiện thật tốt. Nếu không thì cô sẽ để người khác lấy mất Bảo Khánh sao? Ôi trời đất, cô đang nghĩ gì thế? Gì mà “ lấy mất Bảo Khánh”? Bảo Khánh là của cô khi nào? Hay là cô cũng đã thích Bảo Khánh? Thật là, chuyện yêu đương luôn làm người ta rối rắm như thế này đây à?
Nhưng nghĩ lại thì Bảo Khánh có gì không tốt? Thân thiện, có khiếu hài hước, lại tốt bụng, chưa kể còn đẹp trên vạn người, tốt quá còn gì?
- Tiểu thư, sữa buổi tối của cô! – Quản gia đứng tuổi của Diệu Anh bất ngờ gõ cửa phòng khiến cô giật cả mình.
- Vào đi! – Diệu Anh vuốt lại tà áo, bước và trong.
Quản gia đặt ly sữa trên bàn viết của cô, lại cảm thấy lạ vì hôm nay tiểu thư của mình không bật công tắc đèn, bèn hỏi:
- Tiểu thư, hôm nay cô có chuyện phải suy nghĩ sao? – Bà tiện bước lại mở công tắc đèn, mỉm cười hỏi Diệu Anh.
Diệu Anh liền mỉm cười đáp lại bà, nhảy ào lên giường vùi đầu vào con thú bông to ụ trúng được ở hội chợ lần trước nhờ công của Bảo Khánh, cất giọng lên hỏi:
- Dì Thanh, cháu có thể hỏi dì vài chuyện không?
- Tiểu thư, cô không hiểu cách làm món bánh nào nữa sao?
- Không phải! Lần này là truyện cực kỳ khác với chuyện làm bánh! – Diệu Anh giọng ảo nhão nói.
- Được! Cô nói đi, tôi nhất định sẽ giúp!
- Dì ngồi xuống! Ngồi xuống rồi cháu sẽ nói! – Diệu Anh vươn cánh tay, chỉ chỉ vào cái ghế.
- Tôi ngồi xuống rồi! Cô nói đi! – Bà quản gia cười hiền nhìn Diệu Anh nằm sắp, đầu rút vào con thú bông.
- Dì Thanh nè, thích một người thì sẽ có cảm giác thế nào hả? – Diệu Anh thò đầu lên, lí nhí hỏi, bàn tay gỡ gỡ mấy sợi tóc bết dính trên mặt.
Bà quản gia nhìn cô, ánh mắt thoát lên một tia ngạc nhiên rồi đi đến bên giường cô, ngồi xuống nói:
- Cô thích ai sao?
- Con không biết! Nhưng thích một người là thế nào hả dì?
- Thích một người là con vui khi gặp người đó, thấy hạnh phúc khi người đó làm cho cô cười. Rồi hay nghĩ về những mặt tốt của người đó! Cô có những cảm giác đó sao?
Diệu Anh nghe nữ quản gia nói, lỗ chân lông toàn bộ đều dựng đứng. Sao toàn là cảm giác của cô không nhỉ? Vậy là cô thích Bảo Khánh?
- Thật không dì? – Diệu Anh nghi hoặc hỏi lại.
- Không đùa với cô làm gì! Nói xem, cô thích ai hả? – Bà quản gia xoa đầu Diệu Anh, vui vẻ hỏi.
- Con cũng chưa biết! Nhưng chắc cũng sắp thích thật rồi! – Diệu Anh đỏ mặt nói, lại vùi đầu vào con thú bông.
- Vậy thì mừng cho cô. Chỉ sợ cô cứ không có bạn! Được rồi, ngủ sớm đi. – Nữ quản gia nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.
Còn lại Diệu Anh trong phòng, cô đang cảm nhận tim mình đập thình thịch như trống đánh. Bảo Khánh chết tiệt, tại sao tôi lại thích cậu hả? Thật là phiền phức.
Diệu Anh vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện vừa vò đầu bức tóc một hồi, cuối cùng cũng quyết định đi ngủ. Ngủ một giấc rồi sẽ tốt, chuyện gì đến sẽ đến, từ từ lo liệu.
[…]
Ngày mai chính là ngày mà Yến Vy cùng Phương Linh và Thanh Thúy thi đấu nên hôm qua, sau khi cùng Nam Phong về nhà, Yến Nguyên đã cùng Yến Vy tập đàn đến tận 12h đêm.
Yến Vy cũng không tệ, rất là có năng khiếu. Hiện giờ chỉ cần lượt lại vài lần là có thể hoàn thiện hoàn toàn bản sodanat rồi.
Tại phòng ăn…
- Chị, ngày mai chị sẽ thi với em không chị? – Yến Vy vừa ăn sáng vừa hỏi.
- Đã nói để cô thách đấu rồi còn gì? Cố gắng lên, coi như tôi cho cô cơ hội! – Yến Nguyên lấy khăn ăn lau miệng, ôn tồn nói.
- Cảm ơn chị! Em nhất định…
Ring! Ring! Ring!
Yến Vy chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Nhỏ cầm điện thoại rồi nhìn vào màn hình, mặt đột nhiên biến sắc. Mẹ nhỏ điện cho nhỏ.
- Là bà ấy? – Yến Nguyên nhìn biểu hiện của Yến Vy, tâm lí hỏi.
- À… Dạ! – Yến Vy rụt rè trả lời, nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe.
- Cứ nghe máy đi! Không sao hết! – Yến Nguyên bình tĩnh nói như để động viên Yến Vy.
Yến Vy thở hắc ra một cái, nhấn trả lời.
- Alo! Mẹ à?
- Vy hả con? Giờ này con chưa đi học sao? Ra gặp mẹ một chút được không?
- À… Chắc không được. Con chuẩn bị đi rồi!
- Con nhỏ Yến Nguyên có ở đó không?
- Khô… không! – Yến Vy lén nhìn biểu hiện của Yến Nguyên thì thấy cô lắc đầu, liền hiểu ý mà trả lời.
- Nó có làm gì con không? Nó tha lỗi cho con chưa? Nó có nói xấu mẹ không? À mà sao con không liên lạc với mẹ? Mẹ đi gần một tuần mà con không lo lắng sao?
- Mẹ đừng hỏi nhiều như thế! Mà chị ấy không có làm gì con hết, mẹ đừng nghĩ xấu cho chị ấy! – Yến Vy tức giận nói.
- Con nói cái gì? Con gọi nó bằng chị? Con quỷ đó mà không đánh con à?
- Mẹ! Đủ rồi! – Yến Vy quát lên vì tức. Mẹ nhỏ thật sự không thay đổi. Tại sao?
- Con như thế là sao hả? Dám ăn nói với mẹ kiểu đó. Ba con nhà đó nhét vào đầu con bao nhiêu tiền rồi hả Vy? Làm sao mà con lại bênh vực nó chằm chặp như thế? Ai là mẹ con?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...