Bà Hạnh Phương vừa tắt điện thoại cũng là lúc chiếc Smart Tivi trong phòng ăn bật lên, nội dung trên màn ảnh chính là hình ảnh bà ta ăn chơi đàn đúm, hát hò vui vẻ cùng bạn bè và đám thanh niên được gọi tắt là “ Trai bao” hay “ Phi công trẻ”.
Không biết là chuyện gì xảy ra, hay chân bà ta vô lực mà khụy xuống, mặt mày xanh xao rất đáng thương. Yến Vy cũng sợ đến mức trợn tròn hai mắt, răng va vào nhau lập cập như bị lạnh.
- Sợ à? – Ông Dũng bình thẩn nói, nhưng chất giọng thực ra rất nguy hiểm.
- A… anh…
- Đừng sợ! Anh sẽ không làm gì em đâu! – Ông Dũng nói xong thì kéo ghế đứng dậy, đi đến bên cạnh mà đỡ bà Hạnh Phương đứng dậy.
Sống chung gần 18 năm, chẳng lẽ bà ta không hiểu chồng mình. Người đàn ông tướng mạo hùng dũng, khí chất ngang trời này mà càng tức giận thì giọng nói càng diệu dàng chu đáo nhưng ẩn chứa hàng vạn mũi dao găm nguy hiểm. Trừ Yến Nguyên ra, từ trước giờ bà ta chưa thấy ông Dũng đối xử với ai chiều chuộng và yêu thương như Yến Nguyên.
Trống ngực của bà Hạnh Phương đánh như trẫy hội, nhờ vào lực của ông Dũng mà đứng dậy. Nhưng hai đầu gối của bà ta chưa duỗi thẳng ra được thì…
Chát!
Một cái tát như trời giáng nhằm ngay má trái của bà ta mà nện xuống, khiến bà ta một lẫn nữa ngã nhào ra sàn nhà, máu từ khóe miệng chảy ra không hế ít. Đầu tiên là tê rần rần, sau đó là vừa nóng, lại đau và rát ở má trái. Đau đến muốn gào muốn thét nhưng lại sợ mà không dám.
- Mẹ! – Yến Vy gào lên, nước mắt giàn giụa chạy đến bên cạnh bà ta nhưng không dám đỡ bà ta đứng dậy.
- Vy! Đứng qua một bên cho ba! Phần con ba sẽ tính sau! – Ông Dũng lúc này mới giận dữ nói.
Yến Vy cũng sợ, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên mà nhìn, khép nép đứng dậy mà lùi ra phía sau.
Ông Dũng đi từ từ đến chỗ bà Hạnh Phương, ông tiến lên bước nào thì bà ta lại lùi ra bước đó, cho đến khi gặp vật cản là tường nhà thì mới dừng lại. Ông Dũng từ từ ngồi xuống, khụy một gối xuống, tay chống lên đầu gối còn lại, lạnh nhạt nói:
- 18 năm qua, tôi cho cô không đủ ăn, lo cô không đủ mặt à? Tôi cấm cô đi chơi với bạn bè, không cho cô giao du, nhốt cô ở nhà à? Hả?
- E… em… - Bà Hạnh Phương ôm mặt đau rát, mếu mào không thành lời.
- Im lặng? Không nói được? 18 năm chung sống, lần đầu tiên tôi đánh cô đúng không? Cũng đừng tưởng tôi đây không biết cô ngoại tình! Chỉ là tôi nghĩ cô chỉ ham vui, bị bạn bè lôi kéo, sớm muộn gì cũng trở lại nên tôi mới im lặng!
- Anh! Em không dám nữa! Anh tha lỗi…
- Tôi nói cho cô biết, tất cả những chuyện đó tôi đều có thể bỏ qua, nhưng còn chuyện mẹ con hai người ganh đua với Yến Nguyên, giành tài sản và muốn hãm hại nó thì đừng hòng. Yến Vy cũng là con tôi, cô dạy dỗ nó theo ý cô, tôi đã không nói. Đằng này cô còn thao túng nó, mẹ con cô lại lập ra kế hoạch giành tài sản ác nghiệt đó, muốn tống nó ra khỏi nhà, rồi tống cả tôi chứ gì?
- Ba à! Con không dám! Ba tha lỗi cho con với mẹ nha ba! – Yến Vy đứng một bên khóc nấc lên.
- Ba nói con ngậm miệng lại! Tôi biết cô ham tiền tài nên trong di chúc, tôi nhất định để lại tài sản mà cô dùng cả đời không hết, còn Yến Vy nhất định cũng có phần! Là mẹ con hai người ngu ngốc, tự hủy hoại tiền đồ trong tay, ganh đua tranh chấp với Yến Nguyên!Sau này, đừng để tôi gặp lại mặt cô nữa!
Ông Dũng nói xong cũng là lúc người làm mang mấy vali quần áo của bà Hạnh Phương từ trên lầu đi xuống. Bà ta thấy cảnh đó, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Ông Dũng cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi liền bị bà ta níu chân, khẩn cầu nói:
- Anh à! Em thật sự biết lỗi! Anh tha cho em, tha cho em lần này! Dù gì chúng ta cũng đã chung sống 18 năm, Yến Vy cũng lớn như vậy, chẳng lẽ anh muốn nó không có một gia đình có cả ba lẫn mẹ?
Nghe bà Hạnh Phương nói câu này, ông Dũng lại khẩn trương nhìn qua Yến Nguyên, chỉ thấy trên má cô, hai hàng nước mắt lăng dài. Yến Nguyên gạt nước mắt, cười lạnh một cái rồi lẳng lặng kéo cánh cửa kính của phòng bếp thông với sân vườn, u buồn bước đi. Cô thật sự không thể chạy lại tát bà ta, đánh bà ta vì bà ta nói đúng! Yến Vy hơn cô, vì nó có đủ ba lẫn mẹ, cô thì không! Ông trời cho cô sắc đẹp kiều diễm, khiến cô thông minh hơn người, tài sản lại dùng cả đời không hết mà lại nhẫn tâm cướp đi người mẹ của cô! Cả nhìn, Yến Nguyên cũng chưa từng nhìn mẹ một cái, huống hồ là nhận đầy đủ một tình thương từ mẹ như Yến Vy! Thật là tàn nhẫn với cô mà!
Không khí đột nhiên đặc quánh lại, ai cũng nhìn rõ sắc mặt của ông Dũng rất khó coi. Yến Vy cần và có một gia đình đầy đủ, vậy chẳng lẽ đứa con gái gần 18 năm xa cách của ông thì không cần. Ông luôn cầu mong ông trời, hãy khiến cho Hạnh Phương yêu thương Yến Nguyên thật nhiều để một ngày nào đó, Yến Nguyên cảm nhận được tình cảm đó, chịu chấp nhận Hạnh Phương là mẹ. Ông thật là ngu xuẩn khi cầu mong điều này, để bà ta nhiều lần muốn cho Yến Nguyên tổn thương, đã kích tinh thần của cô lớn như vậy, làm sao cô có thể không tự ti về mặt gia đình!
- Cô im đi! Tôi cấm cô nói chuyện này! Cô màu chóng cút khỏi chỗ này trước khi tôi giết chết cô! Về phần Yến Vy, nó sẽ ở lại đây! Tất cả là do cô xúi giục nó mà ra! – Lạnh lùng hất tay bà ta, ra lệnh cho người làm vứt vali của bà ta ra ngoài sân rồi lại cho vệ sĩ kéo bà ta ra khỏi nhà, ông Dũng trầm mặc bước ra sân vườn.
Yến Vy khóc nấc lên, vùng vẫy khỏi hai người giúp việc để ra sức kéo mẹ nhỏ lại nhưng chỉ là vô vọng. Kết cục, nhỏ khóc đến ngất xỉu, chỉ kịp nhìn thấy mẹ mình nặng nề mà kéo vali rồi khỏi cổng biệt thự.
( Kết cục của bà ta và Yến Vy không chỉ dừng lại ở đây đâu nên mọi người đừng trách tác giả “ hiền”. Phàm là những kẻ như thế này đều sẽ chết không có chỗ dung thân! * Cười man rợ*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...