Oanh!
Đầu Nam Phong ong lên một tiếng, dường như không tin vào những gì Yến Nguyên vừa nói, trong lòng cảm thấy vui vui. Vẫn đang chần chừ đôi chút thì một giọng nói bỡn cợt vang lên:
- Uống đi! Café là của người ta của người ta nhưng là người ta đưa đó! – Bảo Khánh cười như khỉ đột. ( Ý của Bảo Khánh là tuy café của Rick nhưng là Yến Nguyên mời nên uống đi!)
- Không nói với cậu! – Nam Phong lườm Bảo Khánh một phát.
- Ở lại ăn đi! Tớ đi trước! – Yến Nguyên đứng dậy, cầm bình giữ nhiệt bước đi. Một vệ sĩ chạy lại thu dọn bữa ăn cho cô.
Diệu Anh khẽ liết phần ăn của Yến Nguyên, nó vơi chưa được một nửa, cô nhíu mài, níu tay Yến Nguyên lại, cau có nói:
- Ít ra thì cậu cũng ăn hết một nửa phần ăn của cậu đi chứ! Cậu chẳng bao giờ cảm nhận người khác quan tâm đến cậu hay sao hả Nguyên?
Câu nói của Diệu Anh khiến Nam Phong sững sờ. Đúng vậy, Yến Nguyên chính là không muốn người khác quan tâm đến mình, trừ khi người đó cứng đầu theo mãi không thôi. Phía sau vẻ lạnh lùng cô độc đó, chắc chắn chỉ là một cách hoa mỏng manh, chắc chắn.
Đáp lại thái độ giận dữ của Diệu Anh, Yến Nguyên cười:
- Không sao! Không cần quan tâm cũng chẳng sao! – Nói rồi cô quay lưng bước đi trước biết bao con mắt sững sờ của những học sinh khác.
- Tớ không muốn ăn nữa! Tớ lên sân thượng hóng gió! – Diệu Anh ủ rũ quay gót.
- Tớ đi với cậu! – Bảo Khánh liền đuổi theo Diệu Anh.
Còn lại Nam Phong ngồi đó, anh trầm tư suy nghĩ. Yến Nguyên – một cái tên dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh từ lúc nào. Có lẽ cô ấy phải cố gắng trung hòa cuộc sống để hoàn hảo trong suy nghĩ của bản thân cô ấy. Thái độ của Yến Nguyên có thể thay đổi trong 1s, cũng có thể mãi mãi chỉ là lạnh lùng. Anh nhất định khiến Yến Nguyên biết được thế giới này còn nhiều niềm vui hơn cô ấy nghĩ.
Trong lúc đó, tại một bàn khác…
- Ê Vy, con đó thật sự là chị mày à? – Mỹ Ngọc mặt kênh kênh.
- Chị cái khỉ gió! Còn lâu!
- Thế nghe mày nói định trả đũa con đó mà? Nhanh nhanh không khéo anh Khánh của tao của bị con cái gì Anh đó lôi kéo thì khổ! – Mỹ Ngọc nhắc đến Bảo Khánh thì mặt sung sướng thấy rõ.
- Yên tâm đi! Lần trước không làm được gì thì lần này nhất định tao phải thành công! Hơn nữa tao sẽ làm to hơn cho con Nguyên đó thấy. Lại đây tao nói nhỏ cho nghe! – Yến Vy lấy ngón tay kéo kéo Mỹ Ngọc.
- Đầu tiên tao sẽ lẻn….&^*&^%$%#$%$e#&*&^*(*&(&*)(&*^&*%#!
- Há há! Mày hay quá Vy! Đánh sớm thắng sớm! Có gì cần tao giúp cứ nói!
- Chứ sao! Yên chí đi, tao cho nó mất cả chì lẫn chày!
Bàn ăn chỉ còn lại tiếng cười quỷ dị của hai đứa con gái gian xảo trước khi chúng rời khỏi đó.
[…]
Phét! Phét!
Tiếng còi chói tay của bà cô dạy thể dục, báo hiệu tập thể lớp 11a3 tập hợp thành hàng thành ngũ. Đây có lẽ là giáo viên được gọi là “ Bà la sát” của trường, tên là Hòa. Phụ nữ, gần 40, chưa chồng, sống một mình, thử nghĩ coi lí do mà bã bị ế là gì?!
- Lớp trưởng, điểm danh báo cáo! – Tiếng cô Hòa vang lên thật “ êm tai” các học sinh lớp 11a3.
2…
3…
4…
- Báo cáo! Lớp 11a3, sĩ số 27, hiện diện 27, có mặt đủ! Báo cáo hết! – Thanh Thúy lớn giọng báo cáo sĩ số. Nhỏ là học sinh được cô Hòa thương nhất trường, vì nhỏ đẹp và nhỏ học giỏi.
- Được! Cho lớp tự khởi động! Tôi quan sát!
- Dạ rõ!... * Quay qua học sinh*… Chia nhóm, mỗi nhóm 3 bạn, chia theo tên.
Sau một hồi vật vã giữ trật tự cho cái lớp, bây giờ Thanh Thúy đứng thở hồng hộc đọc tên.
- Nhóm 1: Diệu Anh,…,…. Nhóm 2:…Nhóm 3:… Nhóm 4:…, …, Bảo Khánh. Nhóm 5:…Nhóm 6: Yến Nguyên, Mỹ Ngọc, Nam Phong. Nhóm…vv…vv
Hết thải là 9 nhóm, đọc xong tờ danh sách, cổ họng Thanh Thúy khô như đất nứt, ngồi bệt xuống tuông hết chai nước của một nhỏ khác đưa cho.
Yến Vy quan sát Yến Nguyên hồi lâu liền lén lút đi ra một góc khuất gọi điện.
- Alo! Mẹ hả?
-…
- Ba đi công tác chưa?
-…
- Còn lão Quân?
-…
- Ok! Như kế hoặc đi! Con canh chừng nó, có gì con điện ẹ liền!
-…
- Ừ! Bye mẹ!
Yến Vy cúp điện thoại, cười một cách nham nhở rồi nước ra.
Tại biệt thự Nguyễn Hoàng…
Bà Hạnh Phương rón rén mở cửa phòng, lén lút đi qua phòng Yến Nguyên vặn tay nắm.
Lạch cạch! Lạch cạch!
- Hê hê! Biết ngay mà sẽ khóa! Nhưng lần này mày chịu thua đi Yến Nguyên! – Giọng nói nham nhở phát ra từ cái miệng tô đầy son của bà ta.
Nói xong, bà Hạnh Phương rút ra một chùm chìa khóa, tra từng cái vào ổ khóa.
Cạch!
Việc mở cửa đã xong, bà ta nhìn tới nhìn lui, đảm bảo không có ai nhìn thấy rồi bước vào.
- Con này cũng ghê thiệt, toàn đồ xịn! Chờ đó, ngày tháng của mày sắp kết thúc rồi! Đợi tao tìm được nó là mày sẽ đi tong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...