Tiểu Thư Handsome
Chap 14.
Trong lớp nó, đứa ngồi ăn vặt, đứa túm tụm nhau nói chuyện. Nhìn cái lớp lộn xộn không khác gì cái chợ. Bàn ghế, lớp học được bao trùm bởi màu trắng và chữ thập đỏ. Hôm nay cả trường được khám bệnh. Đó là quy định của trường. Mùa hè đến, bệnh dịch đến. Khám bệnh là cách an toàn nhất để phát hiện, chữa bệnh và quan trọng là không lây sang những học sinh khác. Nói chung là phải đảm bảo về mọi mặt của học sinh trường Havin. Đơn giản là như thế.
- Thế… ở trường này khám bệnh như thế nào? – Nó hỏi.
- Khám, mắt, mui, họng, chân tay và cơ thể. – Alex trả lời.
- Cơ thể là… sao?
- Thì tất nhiên là… - Alex ngập ngừng.
Levin, Ray đều nhìn nó. Nó hiểu ý và cũng bối rối.
- Khi nào? – Ray hỏi.
- Sáng mai. – Hắn trả lời.
Nó tròn mắt và cũng hơi sợ. Nếu như thế thì coi như thân phận của nó bị lộ rồi còn gì. Cả bốn người trừ hắn không biết gì đều phải nghĩ cách. Họ nghĩ cả buổi sáng, nghĩ qua buổi chiều rồi nghĩ đến buổi tối. Bỗng “cái bóng đèn” của Levin phát sáng.
- Hay là khi đến lượt Jun. Một trong chúng ta sẽ đóng giả làm bác sĩ. – Levin nói.
- Ừ hay đấy! – Ray tán thành.
- Sáng kiến của cậu là không ai chê được vào đâu hết. Haha. – Nó cười.
Nhưng rồi, nó chợt nhận ra điểm bất thường. Nó không cười nữa. Tất cả cũng im bặt.
- Ray! Tôi thắc mắc nãy giờ. Tại sao cậu ở đây? Hay là cậu đã biết…. – Nó hỏi Ray.
- Tôi… à… tôi… ừ thì… tôi biết hết rồi.
- Tao biết ngay mà. Mày biết nhưng mà mày không nói ra để Jun có thể gần mày đúng không? – Alex như bắt được một con cá to.
- Khi nào?
- Lúc cậu nói chuyện với Levin. Phần Triệu Tiểu Vi. Cậu là em của Alex.
- Biết nhiều dữ. Nhưng mà… Cứ đối xử với tôi như là một thằng con trai nha. Tôi sợ bị người khác phát hiện lắm.
Ray gật đầu. Nhưng không phải là một trong số ba người còn lại giả bác sĩ mà là hắn. Hắn có nói mơ ước của hắn là làm bác sĩ vì trước kia, nhà hắn cũng nghèo lắm, mẹ hắn mất khi nhà không có đủ tiền nộp viện phí. Hắn còn nói, nếu làm bác sĩ rồi thì có thể chữa bệnh cho cả nhà. Rồi ba hắn vay mượn được ít vốn làm ăn nên bây giờ mới giàu có.
Hắn không hiểu tại sao lại bọn họ lại bảo hắn giả làm bác sĩ. Bọn họ cũng không nói lí do. Thôi thì bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau.
Ngày hôm sau, khoảng hai chiếc xe chở ba mươi bác sĩ đến để khám cho cả trường hơn chín trăm học sinh. Riêng hai bác sĩ khám cho lớp nó đã bị mua chuộc. Khi nào đến phiên nó, hắn sẽ vào một trong hai phòng khám.
- Thật là… tao đã ăn điều độ rồi mà cái dạ dày vẫn không đỡ.
- Thật tình. Cái ông bác sĩ khám mà như tra tấn người khác.
- Tưởng không khỏi, hóa ra bệnh giảm rồi.
Bao nhiêu học sinh đi ra với những trạng thái khác nhau. Giờ đến lượt nó. Trước khi nó đi vào, hắn đi qua mặt nó, vào phòng nó sắp vào khám. Rồi ông bác sĩ kia đi ra. Nó vào với trạng thái ung dung. Nó đã tính trước rồi. Mỗi lần có người vào là phải mất khoảng mười bốn phút rồi mới đi ra. Cho nên, cứ thế mà tính.
- Tôi thắc mắc là tại sao cậu không muốn khám. – Hắn hỏi.
- Chuyện này… là lí do riêng. Mà cậu chỉ cần ghi bừa thôi. Nhưng nhóm máu của tôi là O. – Nó nói.
- Tôi cũng không muốn nói nhiều. Chỉ thấy lúc cậu mới vào đã thấy cậu rất lạ. Lúc cậu không như con gái, lúc thì trông như con trai. – Nó nít thở. Hắn vẫn nói tiếp. – Hay là cậu là gay.
Nó thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ nó là gay thì vẫn nghĩ giới tính của nó là nam. Nhưng nó không thể không nhịn cười.
- Cậu nghĩ tôi là gay à. Ôi trời! Nhìn lại đi nhá. Chuẩn men đấy nhá! – Nó nói.
- Ừ. Sắp hết mười bốn phút rồi đấy.
- À quên. Có quà cho cậu này. Cám ơn đã giúp tôi nhá. – Nó đưa cho hắn một cái máy mp3. – Tôi không nghĩ ra cái gì để cám ơn cậu nên. Tôi đã hỏi mọi người những bài hát cậu thích. Đương nhiên cái máy là của tôi nên nó cũng có những bài tôi thích nghe. Nhưng giờ nó là của cậu. Tôi nghĩ bài hát có ý nghĩa hơn là một món quà vật chất.
Nó nói xong rồi ra phòng khám. Đúng lúc chuông đổi ca khám reng. Và những người còn lại sẽ phải khám vào buổi chiều. Cả ngày hôm đó, hắn không rời cái máy mp3. Hắn cứ nhìn nó rồi cười như bị…
“Sao mình lại có cảm giác này nhỉ? Khó chịu thật.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...